Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
-
Chương 40
Nhìn Ngô mụ mụ nét mặt già nua ửng đỏ, ta im lặng chảy xuống hai hàng lệ như sợi mì ~ bây giờ, kết thúc như thế nào?
Mắt thấy Ngô mụ mụ không tự chủ muốn hướng trên người Qua Tử huynh cọ cọ, trái tim nhỏ của ta giống như bị rán trong chảo dầu. Vội vàng kéo Ngô mụ mụ vào phía trong, đặt nàng trên giường rồi dùng vải trói chặt cổ tay, ta nói với Nhã Ca đứng bên cạnh đang ngây người:
“Dưới hộp trang điểm có ngân phiếu, Nhã Ca ngươi mau cầm ngân phiếu đến Yên Vũ lâu đối diện mời một tiểu quan tới đây!”
“A? Nga. . .”
Nhã Ca cầm ngân phiếu vọt đi. Trói chặt Ngô mụ mụ, lại nhét một khối vải vào miệng nàng chặn lại thanh âm, ta mới ra ngoài.
Qua Tử huynh ngược lại không quan tâm thiệt hơn. Hai chân bắt chéo uống rượu vô cùng vui vẻ. Thấy ta ra ngoài, hắn nói:
“Ngô mụ mụ làm sao?”
“Không có làm sao, bây giờ không phải mùa xuân sao? Có lẽ là phát tình (động dục)” Hắn rối rắm nhìn ta một cái, một ngụm rượu ừng ực trào lên nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống.
Ta nói:
“Công tử hôm nay rảnh rỗi?”
Thuận theo, hắn nói “Đúng vậy, so với ngày thường nhàn rỗi hơn rất nhiều.”
Nha sao lại không thức thời như vậy? Nghe thấy thanh âm phía trong càng lúc càng lớn, da đầu ta cũng bắt đầu tê dại. Nếu để Qua Tử huynh biết ta muốn hạ dược hắn. . .
Nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói giữa ban ngày chúng ta chơi khẩu vị nặng để xúc tiến tình thú? Thần linh nha, giết ta đi. Suy nghĩ một chút ta cũng không vòng vo nữa. Ta nói:
“Công tử, hôm nay ta có chuyện trọng yếu muốn làm, ngươi đi về trước, buổi tối tới nữa đi.”
“Buổi tối?” Tròng mắt hắn không tự chủ liền tối sầm, vẻ mặt thật vui nói:
“Hảo, hảo, buổi tối, buối tối ta lại tới, Xuân Tiêu ngươi nhất định phải chờ ta a.”
Ta nháy mắt cố làm ra biểu tình nhu thuận nói:
“Xuân Tiêu sẽ chờ công tử tới, tối nay, nhất định phải cho công tử một kinh hỉ.”
Qua Tử huynh cũng hướng ta mập mờ mở to hai mắt, hôn trán ta một cái, vui mừng rạo rực tiêu soái rời đi.
Nhã Ca rất nhanh đã trở lại, phía sau là một nam tử áo gấm thanh tú, Nhã Ca hướng ta nói:
“Cô nương, đây là Đạt Sinh của Yên Vũ lâu.”
Ta hướng nàng gật đầu bảo nàng đi xuống, rồi sau đó một phen kéo Đạt Sinh kia vào trong phòng. Đạt Sinh thấy vậy, mặt hơi đỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ. Hắn nói với ta:
“Cô nương, ngươi rất vội?”
Ta ra sức gật đầu “Vô cùng gấp bách.”
Hắn nghe vậy che miệng cười nhẹ nói:
“Thật ra thì cô nương không cần đưa bạc cho ta, có thể giúp cô nương trong truyện này, là vinh hạnh của Đạt Sinh.”
Là kẻ không theo đuổi tiền tài?
“Thật sự thế sao?” Hắn hơi gật đầu nói:
“Tất nhiên là thật.”
Vậy thì tốt, ta cười ngọt ngào hướng hắn giơ tay nói:
“Vậy ngươi liền đem bạc đưa ta đi.”
Hắn sửng sốt. Rồi sau đó lại cười. Tiện tay đưa ngân phiếu cho ta, cười nói “Hoa khôi Xuân Tiêu đệ nhất Hoàng Thành, quả thật là không giống người thường.”
Ta cười nhạt nói:
“Chút lòng thành chút lòng thành. Không nói nhiều, liền bắt đầu đi. Ân, ngươi cởi y phục trước.”
Hắn lại ngẩn ra, rồi sau đó nhanh chóng cởi hết y phục trên người, mím môi nhìn ta một cái. Ta không nhịn được bóp một cái, gào to, vóc người này không tồi, cơ bụng cơ ngực đều săn chắc!
Ta kéo hắn đi tới trước giường. Ngô mụ mụ trên giường giãy dụa sắp không chịu nổi. Thấy ta dẫn nam nhân đi vào liều mạng gào khóc gọi.
Buông tay Đạt Sinh ra, ta nói “Ngày tốt cảnh đẹp, hai vị hảo hảo hưởng thụ a.”
Ta xoay người muốn đi, không ngờ cánh tay bị Đạt Sinh kéo lại. Hắn sợ hãi nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu cô nương, đây là làm quá mức nha! Không phải người muốn chính là cô nương sao?”
Gì? Có thể là Nhã Ca vội vàng nói sai đi. Nhíu mày, ta nói:
“Công tử hiểu sai rồi, người muốn chính là Ngô mụ mụ Phù Dung các chúng ta.”
Ta thấy trán hắn rõ ràng nổi gân xanh, rồi sau đó tay run run mặc y phục, vẻ mặt đau khổ nói:
“Cô nương, ngươi hạ thủ lưu tình a. Để cho ta cùng. . .Cô nương không bằng cho ta một đao chết thống khoái còn hơn!”
Ta thấy hắn bộ dáng thấy chết không sờn, không nhịn được cười, rồi sau đó nghiêm mặt nghiêm chỉnh nói:
“Ngô mụ mụ dầu gì cũng coi như là người đẹp hết thời. Cùng nàng hoan hảo, thật sự là sống không bằng chết?”
“Xuân Tiêu cô nương! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, thật sự là sống không bằng chết!”
Ta sửng sốt, vậy thì làm thế nào đây? Ánh mắt Ngô mụ mụ nhìn ta cũng mau muốn rỉ máu! Kéo vải ở miệng ra, chỉ thấy Ngô mụ mụ thê lương kêu:
“Xuân Tiêu a, mau gọi hộ viện Hồ Ma tới!”
Hồ Ma, chính là quân nô lưng hùm vai gấu của Phù Dung các, vị tiên sinh râu ria rậm rạp mở miệng là “Bà nội cái con gấu”? Lúc này gọi hắn? A! Ngô mụ mụ, ngươi có người tình mà không nói sớm!
Lại mở cửa để Nhã Ca đi gọi người. Ta mở gói thuốc đổ vào trong rượu rồi khuấy lên. Hồ Ma rất nhanh đã tới, chớp mắt nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi tìm ta?”
“Đúng vậy, tới, đây là rượu ta mới cất, ngươi uống đi.”
Hắn bộ dáng thụ sủng nhược kinh. Do dự một chút, thấy ánh mắt ta vui vẻ nhìn chằm chằm, cuối cùng cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Cũng chết! Thành công.
Ta kéo Đạt Sinh đi ra ngoài, nghiêng đầu cười với Hồ Ma:
“Hồ đại ca, trên giường có giai nhân, ngươi nhanh đi hưởng dụng.”
Rồi sau đó đóng cửa lại, dùng khóa đã chuẩn bị trước khóa cửa lại! Quay đầu bình tĩnh nói với Đạt Sinh đang trợn mắt há mồm:
“Hiện tại không cần ngươi, ngươi về trước đi.”
Hắn run rẩy nhìn ta một cái, khoác y phục chật vật chạy ra ngoài. Ta lắc đầu than nhẹ, đứa nhỏ này, không thể chịu đựng đi. Phân phó Nhã Ca thông báo, không cho người tới gần gian phòng này ba bước, ta mới thảnh thơi ra ngoài, muốn đi dạo phố một chút.
Kết quả chưa đi mấy bước đã thấy gáy đau xót. Đợi khi ta tỉnh lại đã ở một địa phương khác.
Gian phòng tràn ngập hương mực cùng giấy. Màn trướng lụa đỏ tươi. Bàn trang điểm khắc hoa mẫu đơn hết sức tao nhã, khắp nơi đều có tranh mỹ nữ. Thế nhưng có mấy phần tao nhã của khuê phòng tiểu thư khuê các. Đây tuyệt đối không phải là Phù Dung các xa xỉ hoang phí. Chẳng lẽ ta lại xuyên qua?
Nhưng là. . .Ta uể oải nhìn vào gương, trong gương vẫn là Xuân Tiêu kiều mị xinh đẹp. Hai khối bánh bao cũng ở trước ngực. Mà lão nhị số khổ nhà ta con đường trở về vẫn là xa xa không thấy.
Spoil chương sau:
“Muội muội, ngươi đã tỉnh?”
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Đây là phủ trấn quốc công, Nguyễn phủ. Ngươi là nữ nhi trấn quốc công Nguyễn Tự sủng ái nhất – Nguyễn Y, mà ta, là ca ca duy nhất của ngươi, Nguyễn Dự.”
“Tin đồn trên phố, giang hồ hái hoa tặc Dạ lang quân bắt hoa khôi Xuân Tiêu song túc song phi.”
Mắt thấy Ngô mụ mụ không tự chủ muốn hướng trên người Qua Tử huynh cọ cọ, trái tim nhỏ của ta giống như bị rán trong chảo dầu. Vội vàng kéo Ngô mụ mụ vào phía trong, đặt nàng trên giường rồi dùng vải trói chặt cổ tay, ta nói với Nhã Ca đứng bên cạnh đang ngây người:
“Dưới hộp trang điểm có ngân phiếu, Nhã Ca ngươi mau cầm ngân phiếu đến Yên Vũ lâu đối diện mời một tiểu quan tới đây!”
“A? Nga. . .”
Nhã Ca cầm ngân phiếu vọt đi. Trói chặt Ngô mụ mụ, lại nhét một khối vải vào miệng nàng chặn lại thanh âm, ta mới ra ngoài.
Qua Tử huynh ngược lại không quan tâm thiệt hơn. Hai chân bắt chéo uống rượu vô cùng vui vẻ. Thấy ta ra ngoài, hắn nói:
“Ngô mụ mụ làm sao?”
“Không có làm sao, bây giờ không phải mùa xuân sao? Có lẽ là phát tình (động dục)” Hắn rối rắm nhìn ta một cái, một ngụm rượu ừng ực trào lên nhưng cuối cùng vẫn là nuốt xuống.
Ta nói:
“Công tử hôm nay rảnh rỗi?”
Thuận theo, hắn nói “Đúng vậy, so với ngày thường nhàn rỗi hơn rất nhiều.”
Nha sao lại không thức thời như vậy? Nghe thấy thanh âm phía trong càng lúc càng lớn, da đầu ta cũng bắt đầu tê dại. Nếu để Qua Tử huynh biết ta muốn hạ dược hắn. . .
Nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói giữa ban ngày chúng ta chơi khẩu vị nặng để xúc tiến tình thú? Thần linh nha, giết ta đi. Suy nghĩ một chút ta cũng không vòng vo nữa. Ta nói:
“Công tử, hôm nay ta có chuyện trọng yếu muốn làm, ngươi đi về trước, buổi tối tới nữa đi.”
“Buổi tối?” Tròng mắt hắn không tự chủ liền tối sầm, vẻ mặt thật vui nói:
“Hảo, hảo, buổi tối, buối tối ta lại tới, Xuân Tiêu ngươi nhất định phải chờ ta a.”
Ta nháy mắt cố làm ra biểu tình nhu thuận nói:
“Xuân Tiêu sẽ chờ công tử tới, tối nay, nhất định phải cho công tử một kinh hỉ.”
Qua Tử huynh cũng hướng ta mập mờ mở to hai mắt, hôn trán ta một cái, vui mừng rạo rực tiêu soái rời đi.
Nhã Ca rất nhanh đã trở lại, phía sau là một nam tử áo gấm thanh tú, Nhã Ca hướng ta nói:
“Cô nương, đây là Đạt Sinh của Yên Vũ lâu.”
Ta hướng nàng gật đầu bảo nàng đi xuống, rồi sau đó một phen kéo Đạt Sinh kia vào trong phòng. Đạt Sinh thấy vậy, mặt hơi đỏ, đôi mắt phượng xinh đẹp quyến rũ. Hắn nói với ta:
“Cô nương, ngươi rất vội?”
Ta ra sức gật đầu “Vô cùng gấp bách.”
Hắn nghe vậy che miệng cười nhẹ nói:
“Thật ra thì cô nương không cần đưa bạc cho ta, có thể giúp cô nương trong truyện này, là vinh hạnh của Đạt Sinh.”
Là kẻ không theo đuổi tiền tài?
“Thật sự thế sao?” Hắn hơi gật đầu nói:
“Tất nhiên là thật.”
Vậy thì tốt, ta cười ngọt ngào hướng hắn giơ tay nói:
“Vậy ngươi liền đem bạc đưa ta đi.”
Hắn sửng sốt. Rồi sau đó lại cười. Tiện tay đưa ngân phiếu cho ta, cười nói “Hoa khôi Xuân Tiêu đệ nhất Hoàng Thành, quả thật là không giống người thường.”
Ta cười nhạt nói:
“Chút lòng thành chút lòng thành. Không nói nhiều, liền bắt đầu đi. Ân, ngươi cởi y phục trước.”
Hắn lại ngẩn ra, rồi sau đó nhanh chóng cởi hết y phục trên người, mím môi nhìn ta một cái. Ta không nhịn được bóp một cái, gào to, vóc người này không tồi, cơ bụng cơ ngực đều săn chắc!
Ta kéo hắn đi tới trước giường. Ngô mụ mụ trên giường giãy dụa sắp không chịu nổi. Thấy ta dẫn nam nhân đi vào liều mạng gào khóc gọi.
Buông tay Đạt Sinh ra, ta nói “Ngày tốt cảnh đẹp, hai vị hảo hảo hưởng thụ a.”
Ta xoay người muốn đi, không ngờ cánh tay bị Đạt Sinh kéo lại. Hắn sợ hãi nhìn ta nói:
“Xuân Tiêu cô nương, đây là làm quá mức nha! Không phải người muốn chính là cô nương sao?”
Gì? Có thể là Nhã Ca vội vàng nói sai đi. Nhíu mày, ta nói:
“Công tử hiểu sai rồi, người muốn chính là Ngô mụ mụ Phù Dung các chúng ta.”
Ta thấy trán hắn rõ ràng nổi gân xanh, rồi sau đó tay run run mặc y phục, vẻ mặt đau khổ nói:
“Cô nương, ngươi hạ thủ lưu tình a. Để cho ta cùng. . .Cô nương không bằng cho ta một đao chết thống khoái còn hơn!”
Ta thấy hắn bộ dáng thấy chết không sờn, không nhịn được cười, rồi sau đó nghiêm mặt nghiêm chỉnh nói:
“Ngô mụ mụ dầu gì cũng coi như là người đẹp hết thời. Cùng nàng hoan hảo, thật sự là sống không bằng chết?”
“Xuân Tiêu cô nương! Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, thật sự là sống không bằng chết!”
Ta sửng sốt, vậy thì làm thế nào đây? Ánh mắt Ngô mụ mụ nhìn ta cũng mau muốn rỉ máu! Kéo vải ở miệng ra, chỉ thấy Ngô mụ mụ thê lương kêu:
“Xuân Tiêu a, mau gọi hộ viện Hồ Ma tới!”
Hồ Ma, chính là quân nô lưng hùm vai gấu của Phù Dung các, vị tiên sinh râu ria rậm rạp mở miệng là “Bà nội cái con gấu”? Lúc này gọi hắn? A! Ngô mụ mụ, ngươi có người tình mà không nói sớm!
Lại mở cửa để Nhã Ca đi gọi người. Ta mở gói thuốc đổ vào trong rượu rồi khuấy lên. Hồ Ma rất nhanh đã tới, chớp mắt nói:
“Xuân Tiêu cô nương, ngươi tìm ta?”
“Đúng vậy, tới, đây là rượu ta mới cất, ngươi uống đi.”
Hắn bộ dáng thụ sủng nhược kinh. Do dự một chút, thấy ánh mắt ta vui vẻ nhìn chằm chằm, cuối cùng cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch. Cũng chết! Thành công.
Ta kéo Đạt Sinh đi ra ngoài, nghiêng đầu cười với Hồ Ma:
“Hồ đại ca, trên giường có giai nhân, ngươi nhanh đi hưởng dụng.”
Rồi sau đó đóng cửa lại, dùng khóa đã chuẩn bị trước khóa cửa lại! Quay đầu bình tĩnh nói với Đạt Sinh đang trợn mắt há mồm:
“Hiện tại không cần ngươi, ngươi về trước đi.”
Hắn run rẩy nhìn ta một cái, khoác y phục chật vật chạy ra ngoài. Ta lắc đầu than nhẹ, đứa nhỏ này, không thể chịu đựng đi. Phân phó Nhã Ca thông báo, không cho người tới gần gian phòng này ba bước, ta mới thảnh thơi ra ngoài, muốn đi dạo phố một chút.
Kết quả chưa đi mấy bước đã thấy gáy đau xót. Đợi khi ta tỉnh lại đã ở một địa phương khác.
Gian phòng tràn ngập hương mực cùng giấy. Màn trướng lụa đỏ tươi. Bàn trang điểm khắc hoa mẫu đơn hết sức tao nhã, khắp nơi đều có tranh mỹ nữ. Thế nhưng có mấy phần tao nhã của khuê phòng tiểu thư khuê các. Đây tuyệt đối không phải là Phù Dung các xa xỉ hoang phí. Chẳng lẽ ta lại xuyên qua?
Nhưng là. . .Ta uể oải nhìn vào gương, trong gương vẫn là Xuân Tiêu kiều mị xinh đẹp. Hai khối bánh bao cũng ở trước ngực. Mà lão nhị số khổ nhà ta con đường trở về vẫn là xa xa không thấy.
Spoil chương sau:
“Muội muội, ngươi đã tỉnh?”
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Đây là phủ trấn quốc công, Nguyễn phủ. Ngươi là nữ nhi trấn quốc công Nguyễn Tự sủng ái nhất – Nguyễn Y, mà ta, là ca ca duy nhất của ngươi, Nguyễn Dự.”
“Tin đồn trên phố, giang hồ hái hoa tặc Dạ lang quân bắt hoa khôi Xuân Tiêu song túc song phi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook