Khế Ước Tình Yêu
-
Chương 44: Hình bóng quen thuộc
Cô nhìn một lượt những hình ảnh trước mắt mình, nghĩ:
" Đã năm năm rồi... "
- Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.
An Nhiên cất lời thối thúc, cô bé rất háo hức muốn được về nhà.
Giang Hải đưa ba mẹ con đến xe. Hai đứa trẻ ngồi phía sau. Còn anh thì ân cần mở cửa xe cho An Kỳ, sợ cô bị va trúng đầu nên để tay phía trên. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa bốn người họ về nhà.
Trên xe chạy về nhà, Du An Kỳ chống tay lên cửa xe, nhìn ra bên ngoài, như đang suy nghĩ về một điều gì đó. Cô nhìn những nhà cao tầng, những hàng cây lướt ngang. Quả nhiên, trên đời này thứ gì cũng có thể thay đổi. Cô chỉ mới rời đi năm năm, nhưng suýt chút nữa đã không nhận ra nơi này.
- Mẹ ơi, mẹ ơi...
Đang mãi suy nghĩ, An Kỳ nghe tiếng gọi của An Nhiên liền giật mình. Cô liền quay sang trả lời cô bé:
- Ah, mẹ nghe.
- Ba Giang đang hỏi mẹ kìa.
An Khải đang dán mắt vào cuốn sách mà cậu mang theo, nhưng vẫn trả lời An Kỳ. Nghe vậy, cô liền thấy ngại vì đã lơ đãng trước Giang Hải, cô liền thấy ngượng ngùng, nói:
- A, em xin lỗi, do em mãi suy nghĩ nên không để ý đến việc anh gọi em.
- Không sao, anh chỉ định hỏi ý em chuyện đám nhóc này muốn sang sống với anh.
Nghe vậy, An Kỳ liền tỏ ra kinh ngạc. Con cô sao lại có thể rời xa cô được. Thế nên An Kỳ quay xuống nhìn An Khải và An Nhiên, hỏi lại việc này.
- Hay đứa muốn sang sống với ba Giang sao?
- Đúng ạ, tụi con đã sống với mẹ lâu như vậy. Giờ lại rất muốn biết cảm giác tình cha con.
An Nhiên nhanh nhảu đáp lại. Câu trả lời của con bé làm An Kỳ thấy trong lòng có thứ gì đó khó tả. Nhận thấy sắc mặt An Kỳ thay đổi, Giang Hải lập tức chuyển sang chủ để khác:
- Kẻ lúc nãy mang đồ ra cho em là ai vậy?
An Khải nét mặt trầm xuống, tường thuật:
- Là một tên háo sắc. Nhân lúc tụi con đi vệ sinh thì lại ve vãn và muốn làm quen với mẹ. Con đã cố tình gọi " mẹ " thật lớn mà cũng mặt dày đi theo.
An Nhiên bổ sung thêm:
- Nhưng khi ông ta thấy mẹ có nhiều hành lý liền muốn giúp mẹ. Mẹ đã từ chối nhưng ông ta không chịu. Thật hết cách. Đến khi ông ta vừa nhìn thấy ba Giang, cứ ngỡ là chồng của mẹ liền nhanh chóng chạy mất.
Dứt lời, cô bé quay sang hỏi An Khải, giọng đầy ngô nghê:
- Anh hai ơi, chúng ta có ba Giang, có mẹ An Kỳ. Vậy có phải ba mẹ là vợ chồng không?
An Kỳ nghe vậy liền quay xuống, nghiêm nghị nhắc nhở cô bé:
- An Nhiên, không được nói bừa.
- Không có ah. Con nhớ các bạn của com từng nói, ba mẹ là người sinh ra chúng ta. Vậy ba Giang và mẹ sinh ra tụi con thì có gì sai?
Con bé này, An Kỳ thật không biết phải nói sao cho nó hiểu. Bởi vì còn nhỏ, cô lại không muốn chúng biết về người sinh ra chúng.
- An Kỳ nè, sao em lại không rủ thêm Hoa Tử về chung? Có cô ấy, đám nhóc này cũng sẽ thấy vui hơn.
An Kỳ thở dài. Đừng nói là về, chỉ cần nhắc đến thôi thì cũng đủ khiến Hà Hoa Tử ăn không ngon, ngủ không yên. Đã năm năm trôi qua mà cảm giác bị ép cưới khiến cho Hà Hoa Tử vẫn còn thấy sợ.
Đến nhà Giang Hải, nhà của anh không như những gì mà người ngoài nghĩ đến. Nếu nói đây là một căn nhà cao cấp thì cũng không có gì sai. Tuy không nguy nga tráng lệ nhưng cảm giác rất ấm áp. Anh dẫn An Khải và An Nhiên vào phòng mà mình đã đích thân bố trí bên trong cho hai đứa. Căn phòng có hai giường, một giường dành cho An Khải, giường còn lại dành cho An Nhiên. Anh biết An Khải rất thích đọc sách và chơi xếp hình nên đã đặc biệt chuẩn bị tất cả cho cậu. Còn An Nhiên cũng được anh chuẩn bị cho một khung cảnh thật đẹp, để con bé có thể trỗi dậy khả năng mĩ thuật của mình.
Anh quay sang hỏi xem hai đứa thấy thế nào. An Khải với khuôn mặt không chút biểu cảm, còn An Nhiên lại cười tươi như nụ hoa. Cả hai đồng thanh đáp:
- Perfect.
Xong, Giang Hải đưa cho An Kỳ chìa khóa xe. Cô liền cảm ơn anh.
- Em nhớ nơi mình ở rồi chứ? Anh có gắn GPS trên xe, nếu quên, em hãy bật nó lên.
- Em nhớ rồi. Còn chuyện mấy đứa nhóc...
- Anh biết rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng. Tuy An Khải và An Nhiên không phải con ruột của anh, nhưng hai đứa đều gọi anh là ba, anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng như con ruột của mình.
An Kỳ nghe anh nói vậy, tâm cô đột nhiên thấy áy náy. Anh đặt tay lên vai cô, nói tiếp:
- Đúng rồi, lần này về đây, em nhất định phải cho anh biết mặt cha ruột của đám nhóc. Anh nhất định sẽ dạy dỗ hắn cho biết tay.
- Không cần làm phiền anh đâu. Tự tay em sẽ dạy dỗ.
An Kỳ nói rồi liền rời đi. Cô vào chiếc BMW 750Li đã gửi nhà Giang Hải, chạy về nơi mình ở. Trên đường đi, cô luôn nghĩ đến những ngày mình còn ở Los Angeles. Cô cảm thấy, nếu như lúc ấy không có Hà Hoa Tử và Giang Hải, cuộc sống cô nhất định sẽ còn còn khó khăn hơn.
Nói về Giang Hải, An Kỳ liền nhớ đến những chuyện của nhiều năm trước. Anh là anh bạn hàng xóm của cô, cả hai học chung trường nên rất thân với nhau. Thành tích của anh luôn khiến cô phải nể phục. Vậy nên khi giáo viên cho bài tập khó, An Kỳ liền lẳng lặng nhờ anh giải giúp. Lúc ấy, Giang Hải cũng vui vẻ, đồng ý giúp cô, không một lời chê cô ngốc hay lười. Đến khi anh trưởng thành hơn, gia đình liền cho Giang Hải đi du học và cả hai người cũng dần mất liên lạc từ đó.
Cho đến khi An Kỳ sang Los Angeles được nửa năm, cô đang đi trên đường thì gặp phải tên cướp. May mắn, cô lấy lại được đồ mình bị cướp, mà người giúp cô bắt cướp không ai khác là anh - Giang Hải. Lúc cả hai nhận ra nhau, ai cũng thấy vui và ngạc nhiên, không ngờ lại gặp lại nhau trong tình huống này. Đến khi anh nhìn xuống bụng của An Kỳ thì càng ngạc nhiên hơn. Cô ý thức được liền lấy tay che bụng mình lại.
An Kỳ đưa Giang Hải về nhà, cô kể lại chuyện mình bị giật đồ và được anh giúp cho Hà Hoa Tử nghe. Lập tức, cô bị Hoa Tử la cho một trận. Nhưng cũng nhờ vậy, An Kỳ mới có thể gặp lại người hàng xóm đã bị mất liên lạc nhiều năm. Cả hai người đã dần thường xuyên liên lạc với nhau và còn thường mời nhau đến nhà đối phương để dùng bửa. Nhớ đến đây thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, An Kỳ liền dừng xe lại.
Trương Thần lúc này đang được Peter đưa về công ty. Trông lúc chờ đèn đỏ, anh nhìn phong cảnh xung quanh. Thấy ngay tầm mắt mình có một chiếc BMW 750Li, bóng người bên trong xe lại có chút quen thuộc nhưng vì kính xe quá tối, làm cho anh thấy mờ ảo. Nhưng khi nhận ra được chút gì đó, Trương Thần liền hạ cửa kính xuống và cố nhìn thật kĩ. Lúc này, trong đầu anh liền hốt lên:
" An Kỳ? "
🎵background music🎵
Mọi Thứ Sẽ Trở Nên Tốt Hơn Thôi - Hàn An Húc
" Đã năm năm rồi... "
- Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.
An Nhiên cất lời thối thúc, cô bé rất háo hức muốn được về nhà.
Giang Hải đưa ba mẹ con đến xe. Hai đứa trẻ ngồi phía sau. Còn anh thì ân cần mở cửa xe cho An Kỳ, sợ cô bị va trúng đầu nên để tay phía trên. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa bốn người họ về nhà.
Trên xe chạy về nhà, Du An Kỳ chống tay lên cửa xe, nhìn ra bên ngoài, như đang suy nghĩ về một điều gì đó. Cô nhìn những nhà cao tầng, những hàng cây lướt ngang. Quả nhiên, trên đời này thứ gì cũng có thể thay đổi. Cô chỉ mới rời đi năm năm, nhưng suýt chút nữa đã không nhận ra nơi này.
- Mẹ ơi, mẹ ơi...
Đang mãi suy nghĩ, An Kỳ nghe tiếng gọi của An Nhiên liền giật mình. Cô liền quay sang trả lời cô bé:
- Ah, mẹ nghe.
- Ba Giang đang hỏi mẹ kìa.
An Khải đang dán mắt vào cuốn sách mà cậu mang theo, nhưng vẫn trả lời An Kỳ. Nghe vậy, cô liền thấy ngại vì đã lơ đãng trước Giang Hải, cô liền thấy ngượng ngùng, nói:
- A, em xin lỗi, do em mãi suy nghĩ nên không để ý đến việc anh gọi em.
- Không sao, anh chỉ định hỏi ý em chuyện đám nhóc này muốn sang sống với anh.
Nghe vậy, An Kỳ liền tỏ ra kinh ngạc. Con cô sao lại có thể rời xa cô được. Thế nên An Kỳ quay xuống nhìn An Khải và An Nhiên, hỏi lại việc này.
- Hay đứa muốn sang sống với ba Giang sao?
- Đúng ạ, tụi con đã sống với mẹ lâu như vậy. Giờ lại rất muốn biết cảm giác tình cha con.
An Nhiên nhanh nhảu đáp lại. Câu trả lời của con bé làm An Kỳ thấy trong lòng có thứ gì đó khó tả. Nhận thấy sắc mặt An Kỳ thay đổi, Giang Hải lập tức chuyển sang chủ để khác:
- Kẻ lúc nãy mang đồ ra cho em là ai vậy?
An Khải nét mặt trầm xuống, tường thuật:
- Là một tên háo sắc. Nhân lúc tụi con đi vệ sinh thì lại ve vãn và muốn làm quen với mẹ. Con đã cố tình gọi " mẹ " thật lớn mà cũng mặt dày đi theo.
An Nhiên bổ sung thêm:
- Nhưng khi ông ta thấy mẹ có nhiều hành lý liền muốn giúp mẹ. Mẹ đã từ chối nhưng ông ta không chịu. Thật hết cách. Đến khi ông ta vừa nhìn thấy ba Giang, cứ ngỡ là chồng của mẹ liền nhanh chóng chạy mất.
Dứt lời, cô bé quay sang hỏi An Khải, giọng đầy ngô nghê:
- Anh hai ơi, chúng ta có ba Giang, có mẹ An Kỳ. Vậy có phải ba mẹ là vợ chồng không?
An Kỳ nghe vậy liền quay xuống, nghiêm nghị nhắc nhở cô bé:
- An Nhiên, không được nói bừa.
- Không có ah. Con nhớ các bạn của com từng nói, ba mẹ là người sinh ra chúng ta. Vậy ba Giang và mẹ sinh ra tụi con thì có gì sai?
Con bé này, An Kỳ thật không biết phải nói sao cho nó hiểu. Bởi vì còn nhỏ, cô lại không muốn chúng biết về người sinh ra chúng.
- An Kỳ nè, sao em lại không rủ thêm Hoa Tử về chung? Có cô ấy, đám nhóc này cũng sẽ thấy vui hơn.
An Kỳ thở dài. Đừng nói là về, chỉ cần nhắc đến thôi thì cũng đủ khiến Hà Hoa Tử ăn không ngon, ngủ không yên. Đã năm năm trôi qua mà cảm giác bị ép cưới khiến cho Hà Hoa Tử vẫn còn thấy sợ.
Đến nhà Giang Hải, nhà của anh không như những gì mà người ngoài nghĩ đến. Nếu nói đây là một căn nhà cao cấp thì cũng không có gì sai. Tuy không nguy nga tráng lệ nhưng cảm giác rất ấm áp. Anh dẫn An Khải và An Nhiên vào phòng mà mình đã đích thân bố trí bên trong cho hai đứa. Căn phòng có hai giường, một giường dành cho An Khải, giường còn lại dành cho An Nhiên. Anh biết An Khải rất thích đọc sách và chơi xếp hình nên đã đặc biệt chuẩn bị tất cả cho cậu. Còn An Nhiên cũng được anh chuẩn bị cho một khung cảnh thật đẹp, để con bé có thể trỗi dậy khả năng mĩ thuật của mình.
Anh quay sang hỏi xem hai đứa thấy thế nào. An Khải với khuôn mặt không chút biểu cảm, còn An Nhiên lại cười tươi như nụ hoa. Cả hai đồng thanh đáp:
- Perfect.
Xong, Giang Hải đưa cho An Kỳ chìa khóa xe. Cô liền cảm ơn anh.
- Em nhớ nơi mình ở rồi chứ? Anh có gắn GPS trên xe, nếu quên, em hãy bật nó lên.
- Em nhớ rồi. Còn chuyện mấy đứa nhóc...
- Anh biết rồi, anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng. Tuy An Khải và An Nhiên không phải con ruột của anh, nhưng hai đứa đều gọi anh là ba, anh sẽ chăm sóc tốt cho chúng như con ruột của mình.
An Kỳ nghe anh nói vậy, tâm cô đột nhiên thấy áy náy. Anh đặt tay lên vai cô, nói tiếp:
- Đúng rồi, lần này về đây, em nhất định phải cho anh biết mặt cha ruột của đám nhóc. Anh nhất định sẽ dạy dỗ hắn cho biết tay.
- Không cần làm phiền anh đâu. Tự tay em sẽ dạy dỗ.
An Kỳ nói rồi liền rời đi. Cô vào chiếc BMW 750Li đã gửi nhà Giang Hải, chạy về nơi mình ở. Trên đường đi, cô luôn nghĩ đến những ngày mình còn ở Los Angeles. Cô cảm thấy, nếu như lúc ấy không có Hà Hoa Tử và Giang Hải, cuộc sống cô nhất định sẽ còn còn khó khăn hơn.
Nói về Giang Hải, An Kỳ liền nhớ đến những chuyện của nhiều năm trước. Anh là anh bạn hàng xóm của cô, cả hai học chung trường nên rất thân với nhau. Thành tích của anh luôn khiến cô phải nể phục. Vậy nên khi giáo viên cho bài tập khó, An Kỳ liền lẳng lặng nhờ anh giải giúp. Lúc ấy, Giang Hải cũng vui vẻ, đồng ý giúp cô, không một lời chê cô ngốc hay lười. Đến khi anh trưởng thành hơn, gia đình liền cho Giang Hải đi du học và cả hai người cũng dần mất liên lạc từ đó.
Cho đến khi An Kỳ sang Los Angeles được nửa năm, cô đang đi trên đường thì gặp phải tên cướp. May mắn, cô lấy lại được đồ mình bị cướp, mà người giúp cô bắt cướp không ai khác là anh - Giang Hải. Lúc cả hai nhận ra nhau, ai cũng thấy vui và ngạc nhiên, không ngờ lại gặp lại nhau trong tình huống này. Đến khi anh nhìn xuống bụng của An Kỳ thì càng ngạc nhiên hơn. Cô ý thức được liền lấy tay che bụng mình lại.
An Kỳ đưa Giang Hải về nhà, cô kể lại chuyện mình bị giật đồ và được anh giúp cho Hà Hoa Tử nghe. Lập tức, cô bị Hoa Tử la cho một trận. Nhưng cũng nhờ vậy, An Kỳ mới có thể gặp lại người hàng xóm đã bị mất liên lạc nhiều năm. Cả hai người đã dần thường xuyên liên lạc với nhau và còn thường mời nhau đến nhà đối phương để dùng bửa. Nhớ đến đây thì đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, An Kỳ liền dừng xe lại.
Trương Thần lúc này đang được Peter đưa về công ty. Trông lúc chờ đèn đỏ, anh nhìn phong cảnh xung quanh. Thấy ngay tầm mắt mình có một chiếc BMW 750Li, bóng người bên trong xe lại có chút quen thuộc nhưng vì kính xe quá tối, làm cho anh thấy mờ ảo. Nhưng khi nhận ra được chút gì đó, Trương Thần liền hạ cửa kính xuống và cố nhìn thật kĩ. Lúc này, trong đầu anh liền hốt lên:
" An Kỳ? "
🎵background music🎵
Mọi Thứ Sẽ Trở Nên Tốt Hơn Thôi - Hàn An Húc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook