Khế Ước Sủng Nịch Không Ng
-
23: Kỹ Năng Nấu Nướng
Sau khi cô giáo Andy giải thích xong, cô đến ngồi ở một góc, nhàn nhã vừa uống cà phê vừa đọc tạp chí.
Bởi vì có rất nhiều người không nghiêm túc nghe giảng cho nên cô Andy có vẻ không vui.
Cô nói với đám học sinh một yêu cầu hợp rất hợp lý:
"Nếu không thể làm ra sản phẩm có hình dáng của bánh su kem, có thể là..
Bởi vì năng lực của cô có hạn, không dạy dỗ tốt các em.
Nhưng nếu cô đã tận tình giảng giải, đã nói nhiều lần như vậy mà các em vẫn không làm được, vậy được rồi, sau này cô sẽ mời các em ăn món phương tây do chính tay cô làm.."
Andy nói rất nhẹ nhàng nhưng Tô Kỳ lại cảm thấy không hề thoải mái một chút nào, cô phát hiện, cô giáo này là người có chỉ số phúc hắc cao thâm khó đoán.
Trong lớp có một học sinh, sau khi nghe cô giáo nói xong bỗng nhiên đập tay lên mặt bàn, chính là người đã đứng lên nói với thầy giáo chuyện Thiên Sóc Nhất đi tìm chủ tịch An Lý.
Trong tình huống an tĩnh như vậy, một tiếng vỗ bàn này vang lên rất đột ngột, sau đó nam sinh kia giống như tên điên bắt đầu làm bánh su kem.
"Nghe nói..
Trước kia đầu bếp trong nhà Tống Tống chính là cô giáo này..
Chẳng lẽ.."
Một người cùng nhóm của cậu ta ghé tai vào nhau nói thầm.
Hai người đối mặt nhìn nhau nói chuyện.
Bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh cả người, cũng bắt đầu bận rộn giúp Tống Tống làm bánh.
Thấy vậy tất cả mọi người cũng bắt đầu nghiêm túc làm bánh.
Tống Tống vừa im lặng vừa hết sức chuyên tâm, từng bước từng bước làm theo trình tự đã ghi nhớ.
Hai người bên cạnh đến gần lắng nghe thì nghe thấy cô ấy lẩm bẩm:
"Tuyệt đối không muốn! Mình tuyệt đối không muốn ăn! Tuyệt đối không muốn! Tuyệt đối không muốn ăn!"
Giống như bị ma nhập, hai người cũng bị lây nhiễm không khí quỷ dị này..
Cả hai gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng, động tác trên tay càng ngày càng nhanh.
Andy mỉm cười nhìn đám học sinh đang vội vàng, nụ cười trên môi càng thêm động lòng người, má lúm đồng tiền cũng hiện lên càng rõ ràng.
"Bây giờ chúng ta phải làm cái gì đây? Tô Kỳ?" Lưu Tô cười tủm tỉm nhìn về phía Tô Kỳ.
Tô Kỳ chỉ chỉ bản thân, nghi ngờ hỏi:
"Cậu..
Cậu vừa hỏi tớ sao?"
"Không thì sao?" Chân mày Lưu Tô mang theo một tia cô đơn nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến sự đáng yêu của cô ấy.
"Chỉ là tất cả mọi người đều..
Đều..
Cảm thấy tớ rất.." Từ "xấu" này cô không thể nói ra khỏi miệng được.
"Tại sao? Tớ lại cảm thấy cậu rất đáng yêu đó!" Lưu Tô cười nói, bỗng nhiên nhớ đến cái gì: "À, đúng rồi! Vẫn chưa có giới thiệu bản thân! Tớ tên là Bạch Lưu Tô, còn có người này nữa!"
Cô ấy duỗi tay kéo một nam sinh đang đứng bên cạnh qua: "Cậu ấy là Tư Tề! Hi hi.."
"Tớ..
Tớ..
Tớ tên là Tô Kỳ.."
"Được rồi, thế này cũng xem như là mọi người đã quen biết nhau rồi.
Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì đây? Cô Andy đó nhìn thì có vẻ rất tốt tính, nhưng mà tớ lại cảm thấy cô ấy không quá tốt đâu..
Thật đúng là khó hiểu."
Bạch Lưu Tô nhìn vào những thứ ở trước mặt mình, có những thứ cô ấy còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Lúc này Tư Tề đã bắt tay vào làm, anh ấy đánh trứng gà, tốc độ rất nhanh khiến Tô Kỳ nhìn đến ngây người.
"À! Đúng rồi! Chắc là Tư Tề biết làm đó! Trước kia cậu ấy đã học nấu ăn hơn một năm rồi!" Bạch Lưu Tô kinh ngạc nói.
Chỉ thấy Tư Tề, người luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng kia, khó khăn lắm mới thấy anh ấy lộ ra một tia ôn nhu.
"Tôi..
Tôi cũng biết một chút, để tôi giúp cậu nhé!" Tô Kỳ khẽ cười.
"Ồ, cậu có hai lúm đồng tiền này! Thật đáng yêu! Sau này hãy cười nhiều lên nhé!" Bạch Lưu Tô kinh ngạc nói, trong mắt cô ấy hiện lên ý cười.
Tô Kỳ ngây ngốc một lát, nụ cười có chút ngượng ngùng, trả lời: "Ừm được..
Được rồi.."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi người đều có cảm giác không nói nên lời.
Có người trên mặt toàn là màu trắng của bột mì, có người thì vội vàng đến mồ hôi đầy đầu.
Tô Kỳ nhìn Bạch Lưu Tô và Tư Tề bên cạnh, trong lòng có chút ích kỷ nghĩ, sau chuyện này có phải bọn họ đã trở thành bạn bè của nhau rồi đúng không..
Sau khi đến ngôi trường này, cô vẫn luôn nghĩ về chuyện kết giao bạn bè là một chuyện không hề dễ dàng..
Không ngờ đến, chỉ mới một tuần thôi, hình như cô đã có bạn rồi..
Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ đơn phương của cô, người khác lại không nói cho cô biết suy nghĩ của họ, còn mình cô thì ở chỗ này đoán mò..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook