Khế Ước Sủng Nịch Không Ng
-
19: Ác Mộng
Thiên Nhất Sóc cũng chú ý đến chiếc xe cách đó không xa, khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ [Chẳng lẽ nha đầu này đang bị đòi nợ sao? ]
Cuối cùng Tô Kỳcũng thoát được, cô nhấc máy gọi lại cuộc gọi hồi nảy.
Chưa đợi cô lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nói: "Ngự Cảnh tiểu thư."
Đó là một giọng nói chuyên nghiệp.
Cô nhận ra đó là giọng của người tài xế: "Cái đó..
cái đó..
con xin lỗi, con..
con.." Cô chạy quá mệt, đến mức hơi thở cũng có chút dồn dập không thở nổi.
"Ngự Cảnh tiểu thư, bây giờ cô đang ở đâu?"
"Con.." Tô Kỳ nhìn khắp bốn phía, có thể nói rằng cô chạy quá nhanh về phía trước còn không kịp nhìn xe nữa là, nên bây giờ cô cũng không biết mình đang ở đâu.
Như thể nhận thức được sự khó khăn của cô, tài xế liền nói: "Không sao đâu Ngự Cảnh tiểu thư, cô đợi một lát nữa nha, tôi có thể xác định vị trí của cô."
"Cảm ơn..
Cảm ơn chú Lưu.." Tô Kỳ vẻ mặt xấu hổ.
Rất nhanh, chú Lưu đã đến đón Tô Kỳ, Tô Kỳ chắc chắn rằng xung quanh không có ai rồi lên xe.
Trên xe, cô giải thích tất cả mọi chuyện cho chú Lưu nghe.
"Còn nữa..
đó là..
con thực sự xin lỗi, chú Lưu."
"Không sao đâu, Ngự Cảnh tiểu thư, có điều.." Chú Lưu cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người giống như tiểu thư vậy."
Tô Kỳ vẻ mặt xấu hổ, nhàn nhạt nở nụ cười.
Về đến phòng, cuối cùng Tô Kỳ cũng thả lỏng người, tắm nước nóng, uống chút trà gừng do người giúp việc pha, cảm giác ớn lạnh trên người cũng tuông ra ngoài, Cũng may sức khỏe của cô tốt, nếu không thì thật sự thảm rồi, tâm trí cô vẫn đang đọng lại gương mặt của Thiên Nhất Sóc, cô chưa từng xuất hiện trước mặt anh với tư cách là một người xa lạ, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, cô đã thực sự bị anh
"Yêu" quá lâu, kết quả đột nhiên anh quá lạnh lùng, nhất thời cô cũng có chút sợ hãi.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, nhìn bản thân đã ăn mặc như thế này cũng lâu rồi, bây giờ nhìn lại bộ dạng thực sự của mình, cô có chút không quen.
Tóc của Tô Kỳ đã ngắn lên rồi, nhưng khó có thể che đi vẻ đẹp và sự tinh tế của khuôn mặt ấy, làn da trắng mịn và mềm mại như sữa, hai đôi mắt long lanh và sáng ngời đầy hào quang.
Sắc hồng lan tràn trên má khiến cô trông thanh tú và dịu dàng hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, cô quả là một người tự tin và kiêu hãnh.
"Ngự Cảnh tiểu thư."
Có tiếng gõ cửa, sau khi Tô Kỳ đồng ý, người kia mới bước vào, đó chính là ông quản gia.
"Có chuyện gì?"
"Một chút nữa, Vi Y tiểu thư sẽ quay lại.."
Đúng rồi, Tô Kỳ đã quên chuyện này, vội vàng cảm ơn, cô đã hỏi Vi Y rằng có quay lại không, nếu cô ấy quay lại thì phải nói cho cô biết, không ngờ cô ấy quay lại thật.
Cô định hỏi về tình hình của Lớp S.
Cô đi thay quần áo, ở đây, mọi người đều đã nhìn thấy cô nên không cần hóa trang nữa.
Như người quản gia đã nói, cô ấy đã quay lại..
nhưng dáng vẻ trong rất gấp gáp..
như quay lại để lấy một số tài liệu quan trọng.
"Nhạc Nhạc, chị biết em có rất nhiều điều muốn hỏi chị.
Một lát nữa chị sẽ cho người phân loại hồ sơ thông tin rồi gửi cho em, còn bây giờ chị có việc phải làm, chị có công chuyện.." Hàn Vi Y vừa nói vừa tìm đồ, cuối cùng đôi mắt của cô ấy sáng lên: "Chị tìm thấy rồi, chị đi trước đây, Nhạc Nhạc.
Nhưng một lúc sau, cô ấy quay lại với vẻ mặt đờ đẫn, sắc mặt ủ rũ nói:" Sao mà lộn xộn thế, em muốn bị chị đuổi ra ngoài hả? "
Tô Kỳ nghe xong mới nhận ra đó là vấn đề phòng ốc của mình, cô đã quên mất Vi Y mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng và rối loạn ám ảnh cưỡng chế, từ khi cô đến đây thì không cho bất cứ ai vào phòng của mình nên người giúp việc cũng không dám vào dọn dẹp, nhất thời không kiểm soát được.
" Em..
em sẽ dọn liền! Chị đi nhanh đi, chậm trễ công việc thì không tốt đâu! "
Cô tin chắc rằng Vi Y sẽ đuổi cô ra ngoài mất, vì cô thực sự biết quá rõ tính cách của Vi Y.
Hàn Vi Y là kiểu người nói một là một.
Cách làm việc đặc biệt lưu loát, yêu cầu của cô ấy hiệu quả rất cao, có thể thuận lợi đẩy cô ấy ra khỏi phòng, chính là một việc rất căng thẳng.
" Được rồi, chị đi trước đây..
Trước khi Hàn Vi Y rời đi, cô ấy còn nhìn quanh phòng hết lần này đến lần khác, trong lòng Tô Kỳ đổ mồ hôi lạnh, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô ấy đang phát tác.
Không dễ dàng gì mới đưa Hàn Vi Y lên xe, lần này Tô Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ăn tối, Tô Kỳ trực tiếp nằm trên giường, vẻ mệt mỏi của cô trong phút chốc đã biến mất, cô cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
"Tôi không phải cô ấy, tôi không phải cô ấy, anh định làm gì!"
Khuôn mặt của Thiên Sóc Nhất phóng to trước mặt cô.
"Anh muốn xé nát khuôn mặt của em!" nụ cười có mười phần ác độc của Thiên Sóc Nhất, dang hai tay về phía Tô Kỳ.
"Anh tránh ra, tôi là Tô Kỳ!"
"Không, em là vị hôn thê của anh!"
"Tôi không phải, tôi không phải!" Tô Kỳ điên cuồng nhặt thứ bên cạnh lên đập vào người Thiên Sóc Nhất, một lúc sau, sắc mặt Thiên Sóc Nhất thay đổi, trên đầu hiện lên một đôi sừng to, Cái đuôi cũng dần lộ ra, trong tay cầm một cây lao, đây..
đây rõ ràng là ác quỷ mà.
Cô gần như khóc không ra nước mắt, đây là tình huống gì đây.
Chỉ thấy Thiên Sóc Nhất từng bước từng bước tiến lại gần cô, Tô Kỳ không nghĩ ngợi gì vì trốn cũng không trốn được nên đã bày ra tư thế đánh karate để chiến đấu, nhưng tay của cô căn bản không có chút sức lực nào, bị một đòn đảo ngược tay, cô đã bị cầm tù.
Trong lòng nhất thời dân lên nỗi sợ hãi, đột nhiên Tô Kỳ giật mình thức giấc.
Trên trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi.
OMG..
cô ngã trên giường với tư thế chữ Đại, cô đã mơ thấy đại ác quỷ! Thiên Sóc Nhất đã làm phiền cô trong chính giấc mơ của cô, Tô Kỳ khóc không ra nước mắt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook