Khế Ước Sủng Nịch Không Ng
-
12: Ngụy Trang
Nhìn thấy bản thân mình trong gương, Ngự Cảnh Nhạc không biết nên khóc hay cười.
Làn da ngăm đen, mắt to nhưng lại không có hồn, cô còn nhấn mạnh thêm vài quầng thâm dưới mắt, mấy nốt tàn nhang ở bên cánh mũi.
Thậm chí, cô quyết định cắt luôn mái tóc dài của mình, cứ như vậy, chỉ mấy nhát đơn giản, mái tóc dài tới gối đã không còn nữa, mang thêm một cái mắt kính viền đen, ngay cả bản thân cô cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng một lát sau, Ngự Cảnh Nhạc lại gật gật đầu tán thưởng, không tồi..
không tồi..
Xem ra Ngự Cảnh Nhạc rất có thiên phú ở lĩnh vực này.
Đương nhiên, gương mặt đã hóa trang, nên quần áo và những cái khác cũng phải thay đổi, cô đã quyết định phải thay đổi thân phận từ đầu đến cuối, thì quần áo trước kia nhất định là không thể mặc.
Nhìn sang bộ quần áo mới mua nằm trong túi, ừm..
màu sắc mộc mạc, rất tốt.
Sau khi thay đổi hoàn toàn, cô đắc ý cười cười, để xem còn ai có thể nhận ra cô chính là Ngự Cảnh Nhạc, đứa cháu gái có thể hô mưa gọi gió của Ngự Cảnh tiên sinh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
"Ngự Cảnh tiểu thư?"
"Đến..
Đến đây!" Ngự Cảnh Nhạc buông cây lược đang cầm trong tay, xoay người bước ra cửa, sau đó vặn tay nắm cửa, mỉm cười với người đối diện.
Chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, hoa quả rơi đầy xuống sàn nhà, cô hầu nữ nhìn về phía người đối diện với vẻ mặt không thể tin được.
"Người..
người..
người đâu! Có người xâm nhập phi pháp.."
Một tiếng gào thét chói tay vang lên.
Ngự Cảnh Nhạc cuống cuồng, lập tức chặn kín miệng cô hầu nữ lại, nhưng đã chậm, tất cả bảo vệ đều đã chạy đến.
Cô không nghĩ sẽ làm ra chuyện lớn như vậy nha!
Quả đúng như vậy, phải tốn một lúc lâu mới làm cho mọi người tin rằng cô là Ngự Cảnh tiểu thư..
Thật là tự chuốc họa vào thân mà, không thể sống nổi nha.
"Tiểu thư, thật xin lỗi!"
Cô hầu nữ lúc nãy vô cùng áy náy mà nói xin lỗi.
"Ha ha..
Không có gì không có gì, chuyện này là lỗi của tôi..
nhưng xem ra như vậy thì tôi đã hóa trang vô cùng thành công, phản ứng không tồi!" Ngự Cảnh Nhạc cười hì hì trả lời.
Một ngày thuận lợi trôi qua, Ngự Cảnh Nhạc nằm ở trên giường, mở TV, đúng lúc là tin tức giải trí đang phát, vừa định đổi sáng đài khác, lại bị âm thanh hấp dẫn mà ở lại..
"Hôm nay, theo một người có liên quan tiết lộ, người sáng lập tập đoàn Dị Ngang lớn nhất thế giới - ông Ngự Cảnh Thừa Vận, đang tìm cháu gái chạy trốn -Ngự Cảnh Nhạc tiểu thư, sau khi tiệc đính hôn kết thúc rốt cuộc cô đã chạy trốn hay bị người bắt cóc? Đài chúng tôi sẽ liên tục cập nhật tin tức mới nhất.."
Điều khiển từ xa mà Ngự Cảnh Nhạc đang cầm trong tay rớt xuống đất..
Cô cũng nghĩ rằng cuối cùng chuyện này sẽ thành ra như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra lại hơi nhanh, theo như cách giữ bí mật của tập đoàn Dị Ngang thì sẽ không có khả năng bị bại lộ, trừ phi..
Ánh mắt của cô vừa chuyển: "Theo một người có liên quan tiết lộ.."
Đột nhiên, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.
"Là Thiên Sóc Nhất!" Phản ứng đầu tiên của cô là hét lên, sau đó lại suy nghĩ cẩn thận [Đúng vậy, là anh ấy, nhất định là anh ấy..
Trừ anh ấy ra, mình không nghĩ ra được người thứ hai.]
Nhớ lại trước đây, cô và Thiên Sóc Nhất đều học chung trường từ nhà trẻ, tiểu học, cấp 2, mỗi khi tan học, đều về nhà cùng anh, chính là như vậy, có lần Ngự Cảnh Nhạc ở trên tầng Nghệ Thuật cố ý đi chậm vài bước, chậm chạp không đi xuống.
Một lúc sau, tầng đó đã bị vây quanh, cô bị hộ tống mà đi xuống lầu.
Mạnh mẽ vang dội như vậy..
cũng chỉ có anh mới có thể làm ra như vậy mà thôi.
Nếu tốc độ của anh nhanh như vậy, cô cũng không thể chậm chạp, cô cần một cái thân phận giả, bây giờ chuyện này cũng chỉ có Hàn Vi Y mới có thể giúp cô, nhưng..
còn chờ bao lâu cô ấy mới về đây..
Cô gọi điện thoại cho Vi Y.
"Ừm? Trước tiên em cứ đi phỏng vấn đi, nếu qua được vòng phỏng vấn rồi thì đừng quan tâm mấy chuyện tiếp theo."
Điện thoại bên kia, Hàn Vi Y nói một cách đầy tự tin.
Nghe cô ấy nói như vậy, cô cũng yên tâm [Được! Ngày mai mình phải đi phỏng vấn!].
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook