Khế Ước Quân Hôn
-
Quyển 2 - Chương 94
Editor: Puck - Diễn đàn
Hoắc Vân Phi phát hiện ra có người chụp ảnh đầu tiên, quay đầu lại, quát hỏi: “Là ai?”
Theo một tiếng quát lạnh của Hoắc Vân Phi, những người vệ sĩ kia lập tức rối loạn, rối rít nâng súng lên, chĩa về bốn phía.
Trong toàn sảnh chính nhà hàng thét chói tai, khách và nhân viên phục vụ chạy trốn tứ phía. Nơi này không chỉ một lần xảy ra sự kiện khủng bố đấu súng, nhiều người bị thương thậm chí còn có tử vong. Cho nên nhìn thấy người một lần nữa nâng súng, bọn họ đều chạy trốn còn nhanh hơn thỏ con bị giật mình.
Đỗ Hâm Lôi giật mình trong lòng, cho rằng hỗn loạn trước mắt lầ cơ hội tốt để chạy trốn khó có được, thừa dịp Hoắc Vân Phi phân tâm, cô xoay người co cẳng chạy.
“Đứa bé kia vẫn ở trên tay tôi, em chạy đi, trở về tôi liền giết cậu ta!” Hoắc Vân Phi ở sau lưng cô lạnh lùng cất tiếng, cũng không đuổi theo.
Dừng bước chân lại, cô quay đầu, hơi đưa đám. Ặc, cô quên mất bé trai kia rồi!
Xoay người, cô mân mê đầu ngó n tay của mình, hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi không định chạy!”
Lạnh lùng lườm cô một cái, anh khẽ híp mắt, ra lệnh: “Tới đây!”
Lòng không tình nguyện đi tới, cô cong khóe miệng lên. Hừ, đúng là người âm hồn không tan!
“Đi!” Phun ra chữ giống như mảnh băng vụn đánh về phía cô, anh nhấc chân đi.
Cô chỉ đành đuổi theo, hậm hực bĩu môi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thấy hình, Triệu Bắc Thành như thế nào cũng không chịu tin tưởng cô gái mỉm cười đó là Đỗ Hâm Lôi!
Cô rơi vào trong bàn tay quỷ dữ của Hoắc Vân Phi, phải sống không bằng chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Làm sao có thể nở nụ cười tươi như hoa ở bên cạnh người đàn ông kia? Làm sao có thể?
Nhưng mà, bằng chứng trước mắt như núi, khiến anh không thể không tin.
Vân Phàm cau mày, nói: “Canh phòng rất nghiêm ngặt, tôi không cách nào đến gần hơn nữa. Tấm hình này cũng liều chết chụp lại, nếu đổi thành người khác, sợ rằng bị phát hiện không trở về được!”
Sau khi Lăng Lang làm nhiệm vụ thuyết khách thất bại, lập tức báo cho Lương Tuấn Đào, tỏ vẻ không thể ra sức, để cho mời người tài giỏi khác.
Kết quả này cũng nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Lương Tuấn Đào, anh lập tức sử dụng kế hoạch thứ hai, lợi dụng mạng lưới liên lạc điều tra ra điểm dừng chân mới nhất của Hoắc Vân Phi ở Băng Cốc, phái Vân Phàm và Triệu Bắc Thành dẫn theo tiểu đội lính tinh nhuệ tiến về vùng đất này, nối được liên lạc với chính phủ địa phương, hơn nữa nhận được trợ giúp của lực lượng cảnh sát. dieendaanleequuydonn
Lần này Vân Phàm làm nghiên cứu địa hình chỉ để chuẩn bị trước trận chiến, không ngờ Hoắc Vân Phi quá cảnh giác, lại bị phát hiện. Đoán chừng sau này nhiệm vụ sẽ gian nan nhiều lắm, nếu Hoắc Vân Phi trực tiếp rời khỏi Băng Cốc, như vậy bọn họ làm công tác chuẩn bị lớn như vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng mà, dường như Triệu Bắc Thành hoàn toàn không để ý tới những chuyện này, anh quan tâm duy nhất hơn nữa đau lòng chính là bức hình cầm trong tay.
Hâm Lôi của anh sao lại nở nụ cười tươi như hoa ở bên người ác ma kia? Làm sao lại như vậy?
“… Hoắc Vân Phi không thể nào trở lại khách sạn, anh ta còn trơn trượt hơn lươn, vừa có gió thổi cỏ lay sẽ chuồn mất! Chỉ có điều cũng may anh ta không biết chúng ta đang theo dõi anh ta, nếu anh ta cho rằng phần lớn là kẻ thù và đối đầu với nhà họ Hoắc, tiếp theo tạm thời ẩn náu, chờ qua tiếng gió rồi lại…”
“… Theo tôi thấy, chúng ta phải giữ bình thản, kiên nhẫn chờ! Sớm muộn gì anh ta còn có thể xuất hiện!”
Phân tích hồi lâu, cũng không nghe thấy Triệu Bắc Thành đáp lại. Vân Phàm ngẩng đầu lên, lại thấy đối phương đang cầm hình ngẩn người.
“Cậu rốt cuộc có nghe thấy tôi đang nói chuyện không?” Vân Phàm nhíu đôi mày anh tuấn lên, đây cũng quá coi thường công sức của anh đi!
“Oh.” Triệu Bắc Thành lấy lại tinh thần, anh hốt hoảng luống cuống chuyển về phía Vân Phàm, lẩm bẩm hỏi, “Cậu nói, cô ấy ở bên cạnh Hoắc Vân Phi rất vui vẻ sao?”
"..." Thì ra hồi lâu cậu ta con mẹ nó nghiên cứu cái này? Vân Phàm rất không nói được chữ nào.
"Tại sao có thể như vậy?" Triệu Bắc Thành hoàn toàn hoảng loạn, anh đau lòng khó chịu, "Hâm Lôi... Không thể là người phụ nữ thủy tính dương hoa!”
(*) Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
"Thật ra thì một tấm hình không nói lên được cái gì!" Vân Phàm an ủi cậu ấy, “Chờ chúng ta cứu cô ấy ra, lại hỏi rõ ràng!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đi vào một khách sạn khác, Đỗ Hâm Lôi đã thành thói quen Hoắc Vân Phi thỏ khôn có ba hang, cũng không để ý, chỉ yêu cầu đón lấy bé trai kia.
“Đã đón ra rồi!” Hoắc Vân Phi nới lỏng cổ áo, tùy ý ngồi xuống.
“Thật sao?” Đỗ Hâm Lôi lại hơi ngoài ý muốn, thời gian gấp gáp vội vã như vậy, anh lại còn chưa từng quên mang theo bé trai kia.
Rất nhanh, vệ sĩ đã đưa đứa bé tới.
Đứa bé ăn cơm no, trong đôi mắt có tinh thần, không tràn đầy hoảng sợ đối với bất cứ người nào và sự vật gì giống như mới bắt đầu.
Hoắc Vân Phi nghịch một khẩu súng lục nhỏ trong tay, ngoắc ngoắc tay với bé trai, nói: “Tới đây, dạy mi chơi súng!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Bé trai chần chừ một chút, ánh mắt chuyển sang súng lục nhỏ trên tay Hoắc Vân Phi. Ánh mắt Đỗ Hâm Lôi cũng theo đó chuyển sang, thấy súng đồ chơi ngăm đen như thật, làm rất tinh xảo.
Cho dù là bé trai hay đàn ông đều có húng thú trời sinh và tò mò với súng ống, bé trai từ từ đi tới, nhận lấy súng đồ chơi trong tay Hoắc Vân Phi, cẩn thận nghịch.
“Biết chơi không?” Hoắc Vân Phi dạy thằng bé mở chốt bảo hiểm ra như thế nào, nhắm bắn như thế nào, bóp cò súng như thế nào.
Bé trai chỉ nhìn một lần liền nhớ, bé nâng súng đồ chơi lên nhắm ngay cái bia đối diện, một tiếng súng vang, lại bắn trúng vòng chín mươi ba.
Đỗ Hâm Lôi sợ hết hồn, bởi vì cô phát hiện đây cũng không phải là súng đồ chơi mô phỏng đồ thật, thứ này… Có thể dùng bắn. Chỉ có điều đạn bắn ra vẫn có chút khác biệt với đạn thật, lực sát thương không lớn như vậy mà thôi, còn lại cấu tạo và nguyên lý và súng hoàn toàn giống thật như đúc!
Đi tới, cô ngồi xổm xuống bên cạnh bé trai, dùng giọng nói ôn hòa hỏi lại, “Em tên là gì? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có ai? Nói cho chị được không? Chúng ta có thể giúp em tìm người thân, đưa em về nhà!”
Bé trai cầm súng lục trong tay trấn định rất nhiều, không sợ hãi luống cuống giống như lúc ban đầu, hai mắt thật to của bé yên lặng nhìn chăm chú vào Đỗ Hâm Lôi, có lẽ cảm thấy đối phương không có ác ý, nghĩ ngợi hồi lâu sau, đáp, “Em tên là tiểu Vĩ.”
“Tiểu Vĩ!” Đỗ Hâm Lôi thật vui mừng, bé trai này quả nhiên là người Trung Quốc, hơn nữa bé còn nói được tiếng Hoa, “Cha mẹ em vẫn còn chứ? Bọn họ sống ở đâu? Có muốn đưa em về nhà không?”
Tiểu Vĩ lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Hoắc Vân Phi bắn ánh mắt về phía Đỗ Hâm Lôi, ý bảo cô không nên hỏi nữa, Đỗ Hâm Lôi hiểu ý, liền đổi chủ đề.
Bọn họ cùng luyện súng với tiểu Vĩ, phát hiện đứa bé này đúng là thần súng trời sinh. Trải qua chỉ điểm, bé lĩnh ngộ thật nhanh.
Đàn ông trưởng thành lần đầu tham gia huấn luyện bắn bia của quân đội, có thể được thành tích vòng trên chín mươi coi như không tệ, mà đứa bé này thế mà nhanh chóng lấy được thành tích vòng trên chín mươi lăm.
“Tiểu Vĩ đúng là một tay súng thần nhỏ!” Đỗ Hâm Lôi giơ ngón tay cái lên với bé, khích lệ nói, “Thật giỏi!”
Tiểu Vĩ liếc bia bắn súng, trong mắt đen lúng liếng bắn ra ánh sáng thù hận lạnh lẽo: “Em muốn trả thù cho cha mẹ!”
Ngây ngốc, Đỗ Hâm Lôi lập tức đoán được có thể bởi vì nguyên nhân nào đó cha mẹ đứa bé này bị giết hại. Đứa bé bị đưa đến khu săn bắn, làm con mồi cho thợ săn săn giết làm vui, nếu như không phải gặp phải hai người bọn họ, khẳng định cũng chạy không thoát số chết.
Đứa bé này nhớ thù hận, cho nên bé mới cảm thấy hứng thú với súng như vậy.
Có phải sẽ bồi dưỡng ra một người báo thù từ nhỏ, tương lai trình diễn một đoạn báo thù không? Kẻ thù của đứa bé này có phải là Đại Lão trùm buôn thuốc phiện Băng Cốc đó không? Đứa bé này sinh ra ở gia đình như thế nào, có bối cảnh như thế nào?
Những chuyện này quá phức tạp, mà Đỗ Hâm Lôi một lòng muốn thoát khỏi Hoắc Vân Phi có chút lực bất tòng tâm. Cô có thể giúp đứa bé này cũng chỉ có như vậy, không thể nào vẫn cùng với thằng bé ở lại bên cạnh Hoắc Vân Phi. die nda nle equ ydo nn
Nếu vào thời điểm bỏ trốn có thể mang theo tiểu Vĩ thì tốt hơn, nhưng bản thân cô Bồ tát bùn sang sông chính mình còn khó bảo toàn, cũng không có cách nào!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Dần dần quen thuộc, tiểu Vĩ mở miệng gọi Đỗ Hâm Lôi một tiếng chị, gọi Hoắc Vân Phi là chú.
Hoắc Vân Phi mất hứng, hỏi: “Tại sao gọi cô ấy là chị, gọi ta là chú?” Chẳng lẽ nhìn anh trông thật già như vậy sao?
Tiểu Vĩ kinh ngạc nhìn, có lẽ không làm rõ được Hoắc Vân Phi đang mất hứng cái gì. Đàn ông cũng quan tâm vấn đề tuổi tác như vậy sao?
“Gọi ta là chú, thì phải gọi cô ấy là thím!” Hoắc Vân Phi chỉ vào Đỗ Hâm Lôi giới thiệu cho tiểu Vĩ, “Cô ấy là bà xã của ta!”
Cô ấy là bà xã của ta! Lời này khiến Đỗ Hâm Lôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Cô biến thành bà xã của anh từ khi nào? Người đàn ông thúi vô sỉ không có hạn cuối này!
“A.” Tiểu Vĩ rất biết điều mà đổi lời gọi Đỗ Hâm Lôi, “Thím!”
Đỗ Hâm Lôi trợn mắt nhìn thẳng, Hoắc Vân Phi vỗ tay cười to.
“Chị không phải là thím của em, đừng nghe anh ta nói bậy!” Đỗ Hâm Lôi vội vàng sửa lại.
Quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Vân Phi cười thật sự đáng đánh đòn, không ưa dáng vẻ điên cuồng kia, liền nhào lên bóp cổ anh. Có lẽ gần mực thì đen, bị lây cầm thú, gần đây phần tử bạo lực của cô tăng trưởng lợi hại, động một chút là muốn bạo lực với Hoắc cầm thú.
“Ặc, mưu sát chồng!” Lần này anh không mặc kệ để cho cô xâu xé nữa, mà nhẹ nhàng một cái, lật người đè cô trên ghế sa lon, ngược lại thọc nách cô.
“Ha.” Đỗ Hâm Lôi sợ nhột nhất, bàn tay Hoắc Vân Phi vừa tới cô liền cười không nói được, “Anh khốn kiếp!”
Hai chân liều mạng đạp lung tung muốn đạp anh xuống ghế sa lon, anh lanh tay lẹ mắt áp chế cô, bàn tay đổi thành sờ ngực cô, anh thở dốc nặng nề.
“Ừ, không được!” Đỗ Hâm Lôi nhận thấy anh lại động dục, không khỏi giật mình, “Tiểu Vĩ đang ở đây nhìn!”
Hoắc Vân Phi quay đầu lại, thấy tiểu Vĩ đang trợn to mắt đen nhánh, ngạc nhiên nhìn anh, giống như không hiểu chú cưỡi trên người thím làm gì.
Đè lửa dục xuống, Hoắc Vân Phi buông Đỗ Hâm Lôi ra, chậm rãi chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, vẻ mặt ôn hòa nói với tiểu Vĩ; “Đi phòng của mình luyện súng đi!”
Tiểu Vĩ cầm cây súng lục nhỏ kia, có phần không tin tưởng mình có thể lấy nó đi, “Cháu, cháu có thể mang nó đi?”
“Đây là chú đưa cho mi, dĩ nhiên có thể!” Hoắc Vân Phi đưa mắt về phía vệ sĩ đứng hầu bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý, đi lên phía trước cung kính khom người với tiểu Vĩ, nói: “Tiểu thiếu gia, mời đi theo tôi!”
Đứa bé lấy được súng lục nhỏ, cảm thấy thỏa mãn theo vệ sĩ đi ra ngoài, mấy tên vệ sĩ còn lại cũng biết ý rời đi.
Thiếu gia dọn sân đương nhiên chỉ vì dễ dàng hưởng thụ phụ nữ, mặc dù bọn họ rời đi không xa, chò đợi ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng chú ý động tĩnh bên trong, chỉ sợ thiếu gia một lần nữa bị người phụ nữ kia bóp cổ mà không chống trả.
Thấy người trước mắt đều đi hết sạch sẽ, Đỗ Hâm Lôi ý thức được không ổn, tranh thủ thời gian cảnh cáo nói với khuôn mặt gian manh của người đàn ông kia: "Ban ngày, không cho động dục!"
Hoắc Vân Phi phát hiện ra có người chụp ảnh đầu tiên, quay đầu lại, quát hỏi: “Là ai?”
Theo một tiếng quát lạnh của Hoắc Vân Phi, những người vệ sĩ kia lập tức rối loạn, rối rít nâng súng lên, chĩa về bốn phía.
Trong toàn sảnh chính nhà hàng thét chói tai, khách và nhân viên phục vụ chạy trốn tứ phía. Nơi này không chỉ một lần xảy ra sự kiện khủng bố đấu súng, nhiều người bị thương thậm chí còn có tử vong. Cho nên nhìn thấy người một lần nữa nâng súng, bọn họ đều chạy trốn còn nhanh hơn thỏ con bị giật mình.
Đỗ Hâm Lôi giật mình trong lòng, cho rằng hỗn loạn trước mắt lầ cơ hội tốt để chạy trốn khó có được, thừa dịp Hoắc Vân Phi phân tâm, cô xoay người co cẳng chạy.
“Đứa bé kia vẫn ở trên tay tôi, em chạy đi, trở về tôi liền giết cậu ta!” Hoắc Vân Phi ở sau lưng cô lạnh lùng cất tiếng, cũng không đuổi theo.
Dừng bước chân lại, cô quay đầu, hơi đưa đám. Ặc, cô quên mất bé trai kia rồi!
Xoay người, cô mân mê đầu ngó n tay của mình, hơi ngượng ngùng: “Tôi, tôi không định chạy!”
Lạnh lùng lườm cô một cái, anh khẽ híp mắt, ra lệnh: “Tới đây!”
Lòng không tình nguyện đi tới, cô cong khóe miệng lên. Hừ, đúng là người âm hồn không tan!
“Đi!” Phun ra chữ giống như mảnh băng vụn đánh về phía cô, anh nhấc chân đi.
Cô chỉ đành đuổi theo, hậm hực bĩu môi.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Thấy hình, Triệu Bắc Thành như thế nào cũng không chịu tin tưởng cô gái mỉm cười đó là Đỗ Hâm Lôi!
Cô rơi vào trong bàn tay quỷ dữ của Hoắc Vân Phi, phải sống không bằng chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Làm sao có thể nở nụ cười tươi như hoa ở bên cạnh người đàn ông kia? Làm sao có thể?
Nhưng mà, bằng chứng trước mắt như núi, khiến anh không thể không tin.
Vân Phàm cau mày, nói: “Canh phòng rất nghiêm ngặt, tôi không cách nào đến gần hơn nữa. Tấm hình này cũng liều chết chụp lại, nếu đổi thành người khác, sợ rằng bị phát hiện không trở về được!”
Sau khi Lăng Lang làm nhiệm vụ thuyết khách thất bại, lập tức báo cho Lương Tuấn Đào, tỏ vẻ không thể ra sức, để cho mời người tài giỏi khác.
Kết quả này cũng nằm trong suy nghĩ và dự đoán của Lương Tuấn Đào, anh lập tức sử dụng kế hoạch thứ hai, lợi dụng mạng lưới liên lạc điều tra ra điểm dừng chân mới nhất của Hoắc Vân Phi ở Băng Cốc, phái Vân Phàm và Triệu Bắc Thành dẫn theo tiểu đội lính tinh nhuệ tiến về vùng đất này, nối được liên lạc với chính phủ địa phương, hơn nữa nhận được trợ giúp của lực lượng cảnh sát. dieendaanleequuydonn
Lần này Vân Phàm làm nghiên cứu địa hình chỉ để chuẩn bị trước trận chiến, không ngờ Hoắc Vân Phi quá cảnh giác, lại bị phát hiện. Đoán chừng sau này nhiệm vụ sẽ gian nan nhiều lắm, nếu Hoắc Vân Phi trực tiếp rời khỏi Băng Cốc, như vậy bọn họ làm công tác chuẩn bị lớn như vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhưng mà, dường như Triệu Bắc Thành hoàn toàn không để ý tới những chuyện này, anh quan tâm duy nhất hơn nữa đau lòng chính là bức hình cầm trong tay.
Hâm Lôi của anh sao lại nở nụ cười tươi như hoa ở bên người ác ma kia? Làm sao lại như vậy?
“… Hoắc Vân Phi không thể nào trở lại khách sạn, anh ta còn trơn trượt hơn lươn, vừa có gió thổi cỏ lay sẽ chuồn mất! Chỉ có điều cũng may anh ta không biết chúng ta đang theo dõi anh ta, nếu anh ta cho rằng phần lớn là kẻ thù và đối đầu với nhà họ Hoắc, tiếp theo tạm thời ẩn náu, chờ qua tiếng gió rồi lại…”
“… Theo tôi thấy, chúng ta phải giữ bình thản, kiên nhẫn chờ! Sớm muộn gì anh ta còn có thể xuất hiện!”
Phân tích hồi lâu, cũng không nghe thấy Triệu Bắc Thành đáp lại. Vân Phàm ngẩng đầu lên, lại thấy đối phương đang cầm hình ngẩn người.
“Cậu rốt cuộc có nghe thấy tôi đang nói chuyện không?” Vân Phàm nhíu đôi mày anh tuấn lên, đây cũng quá coi thường công sức của anh đi!
“Oh.” Triệu Bắc Thành lấy lại tinh thần, anh hốt hoảng luống cuống chuyển về phía Vân Phàm, lẩm bẩm hỏi, “Cậu nói, cô ấy ở bên cạnh Hoắc Vân Phi rất vui vẻ sao?”
"..." Thì ra hồi lâu cậu ta con mẹ nó nghiên cứu cái này? Vân Phàm rất không nói được chữ nào.
"Tại sao có thể như vậy?" Triệu Bắc Thành hoàn toàn hoảng loạn, anh đau lòng khó chịu, "Hâm Lôi... Không thể là người phụ nữ thủy tính dương hoa!”
(*) Thủy tính dương hoa: dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất
"Thật ra thì một tấm hình không nói lên được cái gì!" Vân Phàm an ủi cậu ấy, “Chờ chúng ta cứu cô ấy ra, lại hỏi rõ ràng!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Đi vào một khách sạn khác, Đỗ Hâm Lôi đã thành thói quen Hoắc Vân Phi thỏ khôn có ba hang, cũng không để ý, chỉ yêu cầu đón lấy bé trai kia.
“Đã đón ra rồi!” Hoắc Vân Phi nới lỏng cổ áo, tùy ý ngồi xuống.
“Thật sao?” Đỗ Hâm Lôi lại hơi ngoài ý muốn, thời gian gấp gáp vội vã như vậy, anh lại còn chưa từng quên mang theo bé trai kia.
Rất nhanh, vệ sĩ đã đưa đứa bé tới.
Đứa bé ăn cơm no, trong đôi mắt có tinh thần, không tràn đầy hoảng sợ đối với bất cứ người nào và sự vật gì giống như mới bắt đầu.
Hoắc Vân Phi nghịch một khẩu súng lục nhỏ trong tay, ngoắc ngoắc tay với bé trai, nói: “Tới đây, dạy mi chơi súng!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Bé trai chần chừ một chút, ánh mắt chuyển sang súng lục nhỏ trên tay Hoắc Vân Phi. Ánh mắt Đỗ Hâm Lôi cũng theo đó chuyển sang, thấy súng đồ chơi ngăm đen như thật, làm rất tinh xảo.
Cho dù là bé trai hay đàn ông đều có húng thú trời sinh và tò mò với súng ống, bé trai từ từ đi tới, nhận lấy súng đồ chơi trong tay Hoắc Vân Phi, cẩn thận nghịch.
“Biết chơi không?” Hoắc Vân Phi dạy thằng bé mở chốt bảo hiểm ra như thế nào, nhắm bắn như thế nào, bóp cò súng như thế nào.
Bé trai chỉ nhìn một lần liền nhớ, bé nâng súng đồ chơi lên nhắm ngay cái bia đối diện, một tiếng súng vang, lại bắn trúng vòng chín mươi ba.
Đỗ Hâm Lôi sợ hết hồn, bởi vì cô phát hiện đây cũng không phải là súng đồ chơi mô phỏng đồ thật, thứ này… Có thể dùng bắn. Chỉ có điều đạn bắn ra vẫn có chút khác biệt với đạn thật, lực sát thương không lớn như vậy mà thôi, còn lại cấu tạo và nguyên lý và súng hoàn toàn giống thật như đúc!
Đi tới, cô ngồi xổm xuống bên cạnh bé trai, dùng giọng nói ôn hòa hỏi lại, “Em tên là gì? Nhà ở đâu? Trong nhà còn có ai? Nói cho chị được không? Chúng ta có thể giúp em tìm người thân, đưa em về nhà!”
Bé trai cầm súng lục trong tay trấn định rất nhiều, không sợ hãi luống cuống giống như lúc ban đầu, hai mắt thật to của bé yên lặng nhìn chăm chú vào Đỗ Hâm Lôi, có lẽ cảm thấy đối phương không có ác ý, nghĩ ngợi hồi lâu sau, đáp, “Em tên là tiểu Vĩ.”
“Tiểu Vĩ!” Đỗ Hâm Lôi thật vui mừng, bé trai này quả nhiên là người Trung Quốc, hơn nữa bé còn nói được tiếng Hoa, “Cha mẹ em vẫn còn chứ? Bọn họ sống ở đâu? Có muốn đưa em về nhà không?”
Tiểu Vĩ lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa.
Hoắc Vân Phi bắn ánh mắt về phía Đỗ Hâm Lôi, ý bảo cô không nên hỏi nữa, Đỗ Hâm Lôi hiểu ý, liền đổi chủ đề.
Bọn họ cùng luyện súng với tiểu Vĩ, phát hiện đứa bé này đúng là thần súng trời sinh. Trải qua chỉ điểm, bé lĩnh ngộ thật nhanh.
Đàn ông trưởng thành lần đầu tham gia huấn luyện bắn bia của quân đội, có thể được thành tích vòng trên chín mươi coi như không tệ, mà đứa bé này thế mà nhanh chóng lấy được thành tích vòng trên chín mươi lăm.
“Tiểu Vĩ đúng là một tay súng thần nhỏ!” Đỗ Hâm Lôi giơ ngón tay cái lên với bé, khích lệ nói, “Thật giỏi!”
Tiểu Vĩ liếc bia bắn súng, trong mắt đen lúng liếng bắn ra ánh sáng thù hận lạnh lẽo: “Em muốn trả thù cho cha mẹ!”
Ngây ngốc, Đỗ Hâm Lôi lập tức đoán được có thể bởi vì nguyên nhân nào đó cha mẹ đứa bé này bị giết hại. Đứa bé bị đưa đến khu săn bắn, làm con mồi cho thợ săn săn giết làm vui, nếu như không phải gặp phải hai người bọn họ, khẳng định cũng chạy không thoát số chết.
Đứa bé này nhớ thù hận, cho nên bé mới cảm thấy hứng thú với súng như vậy.
Có phải sẽ bồi dưỡng ra một người báo thù từ nhỏ, tương lai trình diễn một đoạn báo thù không? Kẻ thù của đứa bé này có phải là Đại Lão trùm buôn thuốc phiện Băng Cốc đó không? Đứa bé này sinh ra ở gia đình như thế nào, có bối cảnh như thế nào?
Những chuyện này quá phức tạp, mà Đỗ Hâm Lôi một lòng muốn thoát khỏi Hoắc Vân Phi có chút lực bất tòng tâm. Cô có thể giúp đứa bé này cũng chỉ có như vậy, không thể nào vẫn cùng với thằng bé ở lại bên cạnh Hoắc Vân Phi. die nda nle equ ydo nn
Nếu vào thời điểm bỏ trốn có thể mang theo tiểu Vĩ thì tốt hơn, nhưng bản thân cô Bồ tát bùn sang sông chính mình còn khó bảo toàn, cũng không có cách nào!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Dần dần quen thuộc, tiểu Vĩ mở miệng gọi Đỗ Hâm Lôi một tiếng chị, gọi Hoắc Vân Phi là chú.
Hoắc Vân Phi mất hứng, hỏi: “Tại sao gọi cô ấy là chị, gọi ta là chú?” Chẳng lẽ nhìn anh trông thật già như vậy sao?
Tiểu Vĩ kinh ngạc nhìn, có lẽ không làm rõ được Hoắc Vân Phi đang mất hứng cái gì. Đàn ông cũng quan tâm vấn đề tuổi tác như vậy sao?
“Gọi ta là chú, thì phải gọi cô ấy là thím!” Hoắc Vân Phi chỉ vào Đỗ Hâm Lôi giới thiệu cho tiểu Vĩ, “Cô ấy là bà xã của ta!”
Cô ấy là bà xã của ta! Lời này khiến Đỗ Hâm Lôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên! Cô biến thành bà xã của anh từ khi nào? Người đàn ông thúi vô sỉ không có hạn cuối này!
“A.” Tiểu Vĩ rất biết điều mà đổi lời gọi Đỗ Hâm Lôi, “Thím!”
Đỗ Hâm Lôi trợn mắt nhìn thẳng, Hoắc Vân Phi vỗ tay cười to.
“Chị không phải là thím của em, đừng nghe anh ta nói bậy!” Đỗ Hâm Lôi vội vàng sửa lại.
Quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Vân Phi cười thật sự đáng đánh đòn, không ưa dáng vẻ điên cuồng kia, liền nhào lên bóp cổ anh. Có lẽ gần mực thì đen, bị lây cầm thú, gần đây phần tử bạo lực của cô tăng trưởng lợi hại, động một chút là muốn bạo lực với Hoắc cầm thú.
“Ặc, mưu sát chồng!” Lần này anh không mặc kệ để cho cô xâu xé nữa, mà nhẹ nhàng một cái, lật người đè cô trên ghế sa lon, ngược lại thọc nách cô.
“Ha.” Đỗ Hâm Lôi sợ nhột nhất, bàn tay Hoắc Vân Phi vừa tới cô liền cười không nói được, “Anh khốn kiếp!”
Hai chân liều mạng đạp lung tung muốn đạp anh xuống ghế sa lon, anh lanh tay lẹ mắt áp chế cô, bàn tay đổi thành sờ ngực cô, anh thở dốc nặng nề.
“Ừ, không được!” Đỗ Hâm Lôi nhận thấy anh lại động dục, không khỏi giật mình, “Tiểu Vĩ đang ở đây nhìn!”
Hoắc Vân Phi quay đầu lại, thấy tiểu Vĩ đang trợn to mắt đen nhánh, ngạc nhiên nhìn anh, giống như không hiểu chú cưỡi trên người thím làm gì.
Đè lửa dục xuống, Hoắc Vân Phi buông Đỗ Hâm Lôi ra, chậm rãi chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, vẻ mặt ôn hòa nói với tiểu Vĩ; “Đi phòng của mình luyện súng đi!”
Tiểu Vĩ cầm cây súng lục nhỏ kia, có phần không tin tưởng mình có thể lấy nó đi, “Cháu, cháu có thể mang nó đi?”
“Đây là chú đưa cho mi, dĩ nhiên có thể!” Hoắc Vân Phi đưa mắt về phía vệ sĩ đứng hầu bên cạnh.
Vệ sĩ hiểu ý, đi lên phía trước cung kính khom người với tiểu Vĩ, nói: “Tiểu thiếu gia, mời đi theo tôi!”
Đứa bé lấy được súng lục nhỏ, cảm thấy thỏa mãn theo vệ sĩ đi ra ngoài, mấy tên vệ sĩ còn lại cũng biết ý rời đi.
Thiếu gia dọn sân đương nhiên chỉ vì dễ dàng hưởng thụ phụ nữ, mặc dù bọn họ rời đi không xa, chò đợi ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng chú ý động tĩnh bên trong, chỉ sợ thiếu gia một lần nữa bị người phụ nữ kia bóp cổ mà không chống trả.
Thấy người trước mắt đều đi hết sạch sẽ, Đỗ Hâm Lôi ý thức được không ổn, tranh thủ thời gian cảnh cáo nói với khuôn mặt gian manh của người đàn ông kia: "Ban ngày, không cho động dục!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook