Khế Ước Quân Hôn
Quyển 2 - Chương 6: Loài nguy hiểm

Lương Tuấn Đào im lặng. Trước đây hắn từng nói vậy ư? Sao hắn không nhớ chút nào nhỉ? Thật ra, từ lúc quen biết Hoàng Y Na cho tới lúc chia tay, hai người không hề công khai quan hệ yêu đương, Lương Tuấn Đào cũng không nhớ nổi mình đã hứa hẹn gì với cô ta nữa. Trước kia hắn khá ăn chơi, chỉ coi chuyện nam nữ như một cuộc phiêu lưu, bên cạnh hắn từng có không ít đàn bà, Hoàng Y Na là một trong số đó. Trong chiến dịch khốc liệt với Hoắc gia lần đó, Hoàng Y Na vì cứu Lương Tuấn Đào sau đó bị mất tích nên hắn luôn ghi nhớ trong lòng.

"Tuấn Đào, lần đầu tiên em trao anh, thân thể này anh đã chơi đùa qua, nếu anh không cần em nữa, em nên làm gì bây giờ?" Khi tình yêu không còn tồn tại, nữ nhân đáng thương bắt đầu túm lấy sự đồng tình của đối phương.

"Nhưng..." Lương Tuấn Đào khó xử nói với cô ta: "Anh đã kết hôn! Anh không thể cùng em phát sinh quan hệ nam nữ được nữa..." Thấy dáng vẻ thương tâm của người đối diện, không đành lòng thấy cô ta bị kích động, hắn đành nói: "Đừng lo , anh sẽ không đá em đi! Anh sẽ chăm sóc cho đến khi em bình phục hẳn, sau đó sắp xếp công việc cho em, mua nhà mua xe, cuối cùng sẽ trông coi cho tới khi em tìm thấy hạnh phúc của mình!"

Hoàng Y Na tức giận thiếu chút nữa thì hộc máu, chẳng lẽ khi đàn ông có mới nới cũ đều trở nên đáng sợ vậy sao? Tình cảm triền miền trước kia không thấy đâu nữa, hiện Lương Tuấn Đào chỉ còn lại trách nhiệm đối với cô ta. Như thể dù hắn không thích bà mẹ cao tuổi của mình, hắn cũng muốn nuôi bà đến già, chuyện này không liên quan gì đến tình cảm chỉ là vấn đề đạo nghĩa mà thôi.

"Ngoan nào, ngủ một giấc đi. Anh phải đi rồi." Trong lòng Lương Tuấn Đào nóng như lửa đốt, nếu không phải đang ôm Hoàng Y Na trước ngực, nếu cô ta không liều chết cứu mạng hắn, hắn đã sớm bỏ cô ta lại một bên, nhanh chóng đi tìm Lâm Tuyết.

"Em không cho anh đi!" Hoàng Y Na kiên quyết nói, làm gì cũng không chịu buông hắn ra. Cô ta tuyệt vọng càng khóc lóc la hét: "Tuấn Đào, bệnh của em nặng đến mức sắp chết rồi, anh không thể ở lại giúp em ư? Em hận anh!"

Không còn cách nào khác, Lương Tuấn Đào đành ở lại bên cạnh Hoàng Y Na. Chốc chốc cô ta bảo khát nước, chốc chốc kêu đói rồi lại bị tê chân, tóm lại không lúc nào được yên tĩnh cả. Lương Tuấn Đào xoay quanh cô ta như con quay lại vừa phải để ý xem có tin tức gì của Lâm Tuyết chưa.

Lần này hắn đã có kinh nghiệm xương máu, di động luôn mở 24/24 tiếng, đồng thời hạ lệnh khắp nơi, một khi có dấu vết của Lâm Tuyết thì phải hỏa tốc thông báo cho hắn.

Qua nửa đêm đến gần sáng, Hoàng Y Na vẫn chưa chịu ngủ say, hai con mắt sáng lên như kẻ trộm, quan sát Lương Tuấn Đào không chớp mắt, đề phòng hắn thừa dịp cô ta không chú ý mà chạy mất. Ngay cả lúc Lương Tuấn Đào đi toilet, Hoàng Y Na cũng muốn đi theo, còn dặn đi dặn lại hắn: "Tuấn Đào, em không cho phép anh nhân cơ hội này chạy trốn, nếu anh chạy đi em sẽ cắt cổ tay cho anh xem!"

Đúng là Lương Tuấn Đào đã bị cô gái này chế trụ rồi, không còn cách nào khác, ai bảo hắn nợ cô ta chứ? Ngẫm lại, bọn họ cũng từng có năm tháng ngọt ngào lãng mạn bên nhau, đáng tiếc vật đổi sao rời, hiện tại trong tâm khảm hắn đã có người khác! Hắn không biết mình có phải kẻ có mới nới cũ hay không nhưng Lương Tuấn Đào hôm nay thật sự khó có thể thấy Hoàng Y Na sánh được với Lâm Tuyết .

Do thấy áy náy với Hoàng Y Na nên dù nóng nảy nhưng hắn vẫn tha thứ cho đủ loại chuyện gây khó dễ và tùy hứng của cô ta, chỉ yên lặng ở bên cạnh bù đắp.

Tầm rạng sáng hơn ba giờ một chút, Lương Tuấn Đào thoáng chợp mắt trong chốc lát, đột nhiên nhận được điện thoại Phùng Trường Nghĩa gọi tới.

Vì đây là phòng bệnh vip chuyên dụng dành cho Lãnh đạo, không cho phép người ngoài tùy tiện ra vào nên nếu muốn tìm Lương Tuấn Đào chỉ có thể dùng điện thoại liên hệ.

Mới nhấc một tay lên nghe điện thoại đã khiến Hoàng Y Na nhanh nhảu túm lấy tay hắn, không ngừng hỏi han: "Tuấn Đào, anh phải đi rồi đúng không?"

"Không!" Lương Tuấn Đào hơi hơi mất kiên nhẫn trả lời cô ta, sau đó tiếp tục nói chuyện qua điện thoại."Có manh mối rồi sao?"

"Thủ trưởng, vừa rồi anh tôi gọi điện tới nói rằng ở khu vực biên giới có người đã phát hiện ra tung tích của Hoắc Vân Phi!" Phùng Trường Nghĩa báo cáo.

"Ừ, " tâm tư Lương Tuấn Đào lập tức chìm xuống, hóa ra dự cảm của hắn khá chính xác, việc Lâm Tuyết mất tích đích thị có liên quan tới Hoắc gia."Anh cậu bây giờ đang ở đâu?"

"Anh ấy vẫn ở thành phố A."

"Được, bảo cậu ta đừng chạy lung tung, tôi sẽ đến thành phố A gặp cậu ta ngay!" Lương Tuấn Đào cúp điện thoại, thấy Hoàng Y Na sắp sửa khóc nháo, hắn vội vàng nói: "Đừng sợ, anh sẽ không bỏ em lại, anh sẽ đưa em lên trực thăng cùng anh tới thành phố A, được không?"

Thấy Lương Tuấn Đào đồng ý mang mình theo, lúc này Hoàng Y Na mới không tranh cãi ầm ĩ nữa. Ở trong bệnh viện nhàm chán vài ngày rồi, cô ta cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, liền vui vẻ nói: "Tuấn Đào, anh tốt quá! Rốt cuộc em cũng không nhìn lầm anh, anh là một người đàn ông đích thực, cho dù em phải chết lần nữa vì anh cũng đáng!"

"..."

*

Lâm Tuyết mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, quả nhiên đã thấy bác sĩ đứng trong trong phòng khách nhỏ đợi mình.

Miệng vết thương trên cổ vẫn chưa ngừng rỉ máu, chiếc khăn trắng cô quấn quanh để cầm máu đã loang lổ vết máu, mới nhìn qua thực sự rất dọa người.

"Lâm tiểu thư, " bác sĩ cung kính khom mình trước cô, nói: "Mạc thiếu bảo tôi tới giúp cô xử lý vết thương."

Lâm Tuyết không hề cự tuyệt, cô nghe lời ngồi xuống.

Bác sĩ gỡ khăn mặt trắng trên cổ cô xuống rồi ném nó vào thùng rác, sau đó nhanh chóng khử trùng cầm máu.

Đao kia cứa rất sâu, vị bác sĩ sau khi cầm máu xong liền nói với Lâm Tuyết: "Nếu khâu hai mũi thì vết thương sẽ mau lành hơn."

"Được!" Cô lễ phép nhẹ nhàng vén môi.

Sau khi tiêm thuốc tê, miệng vết thương trên cổ đã được khâu lại, vị bác sĩ trước mặt còn khen ngợi Lâm Tuyết: "Lâm tiểu thư, cô rất dũng cảm!"

Những cô gái khác nếu trên cổ bị cắt sâu như vậy nhất định sẽ kinh hoàng lúng túng, nhưng cô gái này vẫn bình tĩnh như không, còn phối hợp chữa trị cùng bác sĩ, không khóc lóc ì xèo, thật sự khiến các bác sĩ yêu mến không thôi.

Xử lý xong xuôi, ông ta bắt đầu thu thập dụng cụ chữa trị của mình.

Lâm Tuyết nói lời cảm ơn rồi chậm rãi đứng dậy thì đã thấy Mạc Sở Hàn trở lại. Cô như gặp phải đại địch, vội vã lui về sau một bước, đôi mắt trong trẻo tràn đầy cảnh giác.

"Mạc thiếu, tôi đã băng bó vết thương rồi, khâu bằng chỉ tự tiêu, sẽ không gặp vấn đề gì lớn nữa."

Vị bác sĩ kia xách cặp đồ nghề khom người cung kính báo cáo mọi việc cho Mạc Sở Hàn biết.

"Ừ, vất vả cho ông rồi. Xuống lầu nhận tiền chữa trị đi." Mạc Sở Hàn không nhìn ông ta, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng kia, đồng thời cũng thấy được sự kháng cự và phòng bị của cô đối với mình.

Bác sĩ đi rồi, trong phòng khách nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ, nhất thời cả hai đều nhìn nhau không ai lên tiếng.

"Mệt chưa? Anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi!" Mạc Sở Hàn đi tới, cước bộ rất chậm rãi như sợ mình lại khiến Lâm Tuyết khiếp hãi.

"Đừng qua đây!" Quả nhiên, sợ hãi và căm hận hắn đã thành bản năng của cô. "Anh đứng xa tôi một chút đi!"

Mạc Sở Hàn dừng bước, lạnh lùng nói: "Anh đã nói rồi, anh sẽ không đụng vào em. Thử phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố này xem, đàn bà muốn làm ấm giường cho anh xếp thành hàng dài, em cho rằng anh rất thèm muốn em sao?"

"Không thèm là tốt nhất!" Lâm Tuyết rầu rĩ đáp lại. Cô yếu ớt dò xét hắn, hỏi: "Một khi đã như vậy rồi, vì sao anh còn muốn bắt cóc đem tôi đến đây?"

Hắn cũng biết hôn ước lúc trước giữa cô và Vân Thư Hoa là vì hắn, vậy vì lý do gì mà Mạc Sở Hàn cứ tiếp tục đuổi tận giết tuyệt đây? Chẳng lẽ bởi vì cô là con gái Lâm gia sao? Hắn định như âm hồn bất tán dây dưa không dứt đến bao giờ nữa?

"Anh muốn..." Mạc Sở Hàn nói tới đây đột nhiên đổi đề tài, hắn chuyển hướng nhìn bốn phía xung quanh, đồng thời hỏi : "Em cảm thấy ngôi nhà này thế nào?"

Lâm Tuyết đã sớm chú ý tới ngôi nhà hoa lệ đến mức lộng lẫy này, chẳng những có diện tích rộng rãi, hơn nữa mỗi ngõ ngách đều được bố trí tinh mỹ, những vật bài trí trong này đều rất xa xỉ, quả thực là tòa cung điện hiện đại!

"Ngôi nhà này thế nào liên quan gì tới tôi chứ?" Lâm Tuyết khẽ cắn cánh môi, cô dứt khoát đánh gãy hi vọng xa vời của hắn: "Mạc Sở Hàn, chúng ta vĩnh viễn vuột mất nhau rồi. Gương vỡ lại lành cũng sẽ có vết nứt, chúng ta không cách nào quay về với nhau được đâu!"

Rốt cuộc vẫn là không quay lại được! Sau khi trải qua những tổn thương nặng nề và tàn khốc, trái tim cô đã tan vỡ, cô không thể yêu hắn lần nữa.

Trong đôi mắt đẹp hiện lên tia thất vọng sâu sắc, lát sau, Mạc Sở Hàn buồn bực trợn mắt nhìn Lâm Tuyết, hắn cười lạnh chế nhạo: "Em quá đề cao mình rồi đấy. Yên tâm đi, anh không muốn cùng em nối lại tình xưa, Lâm Tuyết —— em không xứng!"

"Rốt cuộc anh muốn gì hả?" Lâm Tuyết hận hắn lật lọng trở mặt vô tình. Cô cũng tức tối buồn bực không kém gì Mạc Sở Hàn."Đồ biến thái! Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Đột nhiên Mạc Sở Hàn lấn người qua, chỉ bằng một đòn cầm nã thủ (1), hắn đã đoạt được con dao trong tay cô một cách chuẩn xác không phạm phải bất cứ sai lầm nào. Không thể để Lâm Tuyết tự mình hại mình lần nữa, con ngựa nhỏ mạnh mẽ này chuyện gì cũng có khả năng làm ra được.

"Khốn kiếp!" Lâm Tuyết không ngờ Mạc Sở Hàn lại hèn hạ đánh lén mình như vậy, nhưng thân thể cô đã bị hắn khống chế chặt chẽ, không nhúc nhích nổi. Lâm Tuyết đành chất vất hắn: "Anh đã nói sẽ không động vào tôi! Chẳng lẽ lời anh nói đều là nói xạo sao?"

"Anh không động vào em!" Mạc Sở Hàn ngấm ngầm phát cáu, thấy cô nhìn mình như nhìn dã thú nước dữ, hắn chỉ hận không thể bóp chết Lâm Tuyết ngay lập tức."Lâm Tuyết, anh nói cho em biết, hãy thức thời một chút mà làm nô lệ cho anh. Nếu không, anh sẽ cho em cầu sống không được muốn chết không xong!"

*

Sau một giờ ngồi trực thăng quân dụng đã tới được thành phố A. Lâu lắm rồi Lương Tuấn Đào không tới đây, tất cả giống như không thay hề đổi, mà là thay đổi rất lớn!

Vài vị sĩ quan cấp tá là bộ đội đóng tại địa phương đã tới sân bay chuyên dụng tiếp đón Lương Tuấn Đào, xe quân đội cũng được chuẩn bị tốt nhưng Lương Tuấn Đào không định lên xe.

Ít lâu sau, Phùng Châu Long rất nhanh đã tự mình lái xe đến, xe của anh ta gắn biển hiệu quân đội có thể tùy ý ra vào sân bay chuyên dụng.

"Đào Tử!"

"Kẻ điếc!"

Hai vị chiến hữu bắt tay nhau, hai cái đầu đồng thời đụng tới, răng rắc vang lên.

"Nếu không phải vì tin tức của Hoắc Vân Phi, chắc là cậu cũng không tự giác đến thành phố A này gặp tôi nhỉ!" Phùng Châu Long đấm vào ngực Lương Tuấn Đào một cú, quan sát quân phục của hắn, anh ta cười nói: "Tiểu tử này, lại lên chức đại tá rồi!"

"Cậu cũng không tồi chút nào! Nghe nói bang Ngân Lang phát triển như mặt trời ban trưa, tiểu tử cậu dã tâm bừng bừng, có phải muốn thống lĩnh toàn bộ hắc đạo hay không?" Lương Tuấn Đào cùng chiến hữu tùy ý nói chuyện lảm nhảm linh tinh, hai người bá vai bá cổ, anh em thân thiết như thể tay chân.

"Tuấn Đào, đừng bỏ em lại! Em sợ!" Hoàng Y Na vốn vẫn ngồi trên xe lăn đã được lính cần vụ giúp đưa xuống mặt đất. Lúc này thấy Lương Tuấn Đào chỉ lo cùng chiến hữu trò chuyện lạnh nhạt với mình, cô ta vội vàng lớn tiếng nhắc nhở hắn.

Lúc này Lương Tuấn Đào mới tỉnh ra, đúng là mình còn mang theo một người tên Hoàng Y Na nữa! Hắn không còn cách nào khác, đành đi đến bên cạnh an ủi cô ta theo thói quen: "Đừng sợ, anh sẽ không bỏ em lại!"

Phùng Châu Long rất kinh ngạc, anh ta liếc mắt đánh giá Hoàng Y Na, lúc này mới nhỏ giọng hỏi chiến hữu: "Đây là vợ cậu à?"

Nghe em họ Phùng Trường Nghĩa nói Lương Tuấn Đào đã lấy vợ, hơn nữa hắn còn vô cùng cưng chiều cô vợ kia, chỉ hận không thể ở cạnh cô ấy suốt 24 tiếng đồng hồ, chẳng qua hai người vẫn chưa cử hành hôn lễ chính thức thôi. Nhưng ... anh ta mang máng nghe nói hình như vợ Lương Tuấn Đào bị bắt cóc rồi mà.

"Không phải!" Lương Tuấn Đào nhất thời thấy rối rắm, hắn nhìn Phùng Châu Long ý bảo đừng có hỏi nhiều.

Đã là chiến hữu lâu năm, đương nhiên Phùng Châu Long hiểu ý hắn. Anh ta nhún nhún vai, cũng lười hỏi việc riêng của hắn. Tiểu tử này khá chơi bời, nhiều thêm vài đường bút phong lưu cũng là chuyện bình thường.

"Đúng rồi, Kẻ Điên đã sớm đánh tiếng, cậu ta nói khi nào cậu đến nhất định phải gọi cậu ta, nếu không sẽ tuyệt giao với chúng ta!"

"Kẻ điên hai năm nay sống thế nào?" Nhắc tới Đoạn Dật Phong, Lương Tuấn Đào không nhịn được thổn thức, có lẽ cậu ta là nam nhân si tình nhất thế kỉ cũng là nam nhân bi thương nhất!

Lúc trước vì giúp Đoạn Dật Phong theo đuổi Hà Hiểu Mạn lần nữa, Lương Tuấn Đào thiếu chút nữa trở mặt thành kẻ thù với Lãnh Bân. Cho tới khi vợ chồng Lãnh Bân định cư ở thành phố, cuộc sống an nhàn hạnh phúc, bọn họ mới từ từ quên đi chuyện không vui trong quá khứ, lại trở thành bạn tốt của nhau.

"Miễn bàn ..." Phùng Châu Long nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhỏ giọng nói với hắn: "Tôi nghi ngờ không biết có phải phương diện kia của cậu ta có vấn đề hay không nữa?"

Lương Tuấn Đào giật mình không nhỏ: "Thật hay giả thế?"

"Hơn hai năm qua, cậu ta chưa bao giờ đi tìm đàn bà. Tôi có lòng tốt chuẩn bị chút thuốc đại bổ đưa cho cậu ta uống, cậu ta trả lại còn ném tôi ra ngoài!"

"Không thể nào! Thất tình thì thôi, còn mắc phải bệnh liệt dương nữa à!" Lương Tuấn Đào trầm mặc một hồi, nói: "Mau gọi Kẻ điên đến đây, chúng ta tụ họp!"

Đoạn Dật Phong và Phùng Châu Long, một người là cá sấu lớn trong thương giới , một kẻ là đại hưởng hắc đạo, có được tin tức và tai mắt của bọn họ, việc tìm kiếm Lâm Tuyết sẽ tốn ít công sức nhưng đạt nhiều hiệu quả hơn

(1) cầm nã thủ: Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại Trời đã sáng nhưng Lâm Tuyết vẫn chưa chấp nhận nổi thân phận mới của mình. Sau một đêm , cô từ một nữ sĩ quan quân đội lại biến thành nô lệ của Mạc Sở Hàn!

Mọi sự kháng nghị, phản đối đều không có hiệu quả! Mạc Sở Hàn nói: trước mặt cô chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là làm nô lệ tình dục cho hắn, để hắn phát tiết trên người cô; hai là làm người giúp việc cho hắn, để hắn sai bảo nô dịch.

Mạc Sở Hàn cho Lâm Tuyết quyền lựa chọn tựa như việc một gã đao phủ tàn nhẫn để phạm nhân lãnh án tử hình được chọn bị chặt đầu hay bị treo cổ. Dù là cách nào cũng khó thoát khỏi cái chết, vậy mà hắn còn giả vờ khoe khoang sự dân chủ , nhân từ của bản thân.

Lâm Tuyết căm hận Mạc Sở Hàn nhưng khi đã nằm trong tay hắn, cô không có cách nào phản kháng lại.

Đây là tòa cung điện xa hoa, còn Mạc Sở Hàn chính là quốc vương trong tòa cung điện ấy. Giang sơn của hắn được ngăn cách bên trong biệt thự, được canh phòng nghiêm ngặt và nuôi đến mấy chục con chó thuần chủng của Đức, đừng nói tới việc chạy đi, chỉ mới bước chân ra khỏi bậc thang một bước đã khiến bọn chó sủa váng lên.

Thêm nữa còn có những tay bảo vệ cao lớn vạm vỡ, bọn họ đều mang súng thật đạn thật thay phiên đổi tốp, chưa bao giờ lơi lỏng chút nào .

Tóm lại, Lâm Tuyết chắp cánh cũng khó thoát!

Sau khi đổi sang trang phục dành cho người giúp việc, cô phải đứng cạnh bàn ăn hầu hạ Mạc Sở Hàn dùng bữa sáng.

Người đàn ông này ăn uống cực kì tao nhã, cái miệng nhỏ nhai nhai, thỉnh thoảng cắn cắn môi hồng. Lâm Tuyết đứng ở một bên, nếu hắn không mở miệng, cô cũng lười động đậy.

Tối hôm qua cô căn bản không ngủ được mấy, vừa mệt vừa đói, bụng kêu vang khiến Lâm Tuyết rất muốn ngồi xuống ăn một bữa no nê, sau đó lên giường đi ngủ. Nhưng hiện tại ... cô là nữ nô của Mạc Sở Hàn, bị tước đoạt tất cả quyền lợi và tự do, chỉ có thể tùy ý hắn sai bảo và chi phối.

Nâng mắt liếc cô một cái, hắn hỏi: "Đói không?"

Lâm Tuyết cố ý xoay mặt đi, giả bộkhông hề nghe thấy.

"Ngồi xuống cùng ăn đi!" Mạc Sở Hàn khai ân nói.

Cô vẫn không nhúc nhích, căn bản cô không thèm đồ ăn hắn ban cho.

"Lấy thêm một bộ đồ ăn nữa!" Hắn lắc lắc chuông bạc bên cạnh.

Mạc Sở Hàn nói người giúp việc không cần có tên, hắn cũng lười nhớ tên gọi của cô nên khi cần sai bảo, hắn sẽ lắc chuông bạc cho cô biết. Việc nhục nhã như vậy sao Lâm Tuyết đồng ý cho được, cô cơ hồ muốn cắn nát răng ngọc, tiếp tục giả vờ không nghe thấy gì.

"Không nghe lời phải không?" Mạc Sở Hàn tất nhiên có sẵn biện pháp đối phó với cô, chẳng qua là hắn muốn dùng hay không thôi. "Được rồi, anh không ép em nữa! Anh nói rồi, không muốn làm nữ nô cũng được, hiện tại, em tự lột hết quần áo rồi đi đến giường cho anh, như vậy, ăn xong bữa sáng này anh có thể tiếp tục hưởng dụng em."

Lâm Tuyết căm ghét hắn nhưng vẫn nhẫn nhịn đi lấy thêm một bộ đồ ăn khác, nhưng bàn tay bê đồ ăn của cô run rẩy, chưa kịp đặt lên bàn ăn đã rớt hết xuống mặt đất. Muốn bắt cô làm việc đúng không? Vậy thì cô liền làm cho hắn xem!

Bộ đồ ăn bằng bạc sáng choang chạm xuống sàn nhà bằng gỗ tếch lập tức phát ra âm thanh "đinh đinh đang đang" thanh thúy dễ nghe. Đợi mọi thứ nằm im bên dưới, bên cạnh đã có người giúp việc cúi xuống nhặt lên.

Lâm Tuyết khoanh tay rũ mắt, cô không nhìn sắc mặt Mạc Sở Hàn nhưng cũng đoán được hẳn là hắn đang rất khó coi.

Cũng may Mạc Sở Hàn không truy cứu việc cô sẩy tay phạm lỗi, người giúp việc khác cũng mau chóng lấy thêm bộ đồ ăn mới, sau đó Mạc Sở Hàn bèn lên tiếng : "Ngồi xuống ăn cơm đi!"

Lâm Tuyết nâng mắt, lạnh lùng liếc hắn: "Tôi là nữ nô, có tư cách cùng anh ăn cơm sao?"

"Anh bảo có thể là có thể!" Cuối cùng Mạc Sở Hàn cũng đợi được đến lúc cô chịu nhìn mình, hắn hơi giương môi, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô, dịu dàng nói: "Đói bụng rồi à? Ngồi xuống cùng ăn đi."

Hắn thực sự mong Lâm Tuyết có thể cho mình một lối thoát, chỉ cần cô đồng ý tiến lên trước một bước, hắn sẽ kéo cô vào lòng, dù phải tự mình giúp cô ăn hắn cũng có thể làm được!

Đáng tiếc, vì sự xuất hiện của một người, ý nghĩ của hắn nhanh chóng tan thành bọt nước.

"Sở Hàn, anh đang dùng điểm tâm à? Sao anh không gọi em tới cùng ăn?" Một giọng nói hờn dỗi vang lên, tiếp đó liền thấy Thư Khả trong sáng đi tới.

Cô ta chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng lên, dáng vẻ làm nũng cực kì đáng yêu. Đến khi tới trước bàn, Thư Khả mới phát hiện ra Lâm Tuyết đang ngồi bên cạnh liền kinh ngạc che miệng hỏi: "Lâm Tuyết... Trời ạ, cậu tới từ lúc nào vậy?"

Cô tới từ lúc nào ư? Lâm Tuyết nhịn không nổi cười rộ lên, cô ngó ngó nữ nhân thích giả vờ kia, chế nhạo nói: "Vấn đề này cô nên hỏi Mạc Sở Hàn mới đúng, so với tôi anh ta còn rõ ràng hơn hẳn."

Thư Khả vội chạy lại chỗ Mạc Sở Hàn, vươn tay vịn vai hắn, ôn nhu nhỏ giọng hỏi: "Sở Hàn, anh có thể nói cho em biết đang có chuyện gì không? Lâm Tuyết tới đây, sao em không được biết?"

Mạc Sở Hàn Mở hết sức khó xử, hắn nâng mắt nhìn Lâm Tuyết, trong lòng vừa đấu tranh vừa cân nhắc.

Ánh sáng buổi sớm rực rỡ tỏa sáng càng khiến phòng ăn thêm sáng sủa. Lúc này đây, Lâm Tuyết đứng cạnh hắn, cô cách hắn rất gần, đưa tay ra là chạm đến được, chỉ cần cô nguyện ý, bất cứ lúc nào Mạc Sở Hàn đều có thể ôm cô vào lòng.

Ảo tưởng của hắn trong nhiều đêm không ngủ đã trở thành sự thật, bảo sao hắn không kích động cơ chứ?

Nhưng quan hệ giữa hai người đang ở thời điểm băng lạnh, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp hay, chẳng lẽ Lâm Tuyệt thật lòng muốn làm nữ nô cả đời cho hắn ư?

Sau này phải làm sao để xác định được quan hệ của hai người đây? Tương lai sẽ thế nào? Bản thân Mạc Sở Hàn đang rất rối rắm, hắn nên trả lời Thư Khả ra sao?

Trong lòng buồn bực, sự xuất hiện của Thư Khả đặc biệt khiến hắn cảm thấy khó khăn thêm, khuôn mặt tuấn tú hạ xuống,Mạc Sở Hàn không đáp lời cô ta.

"Anh ăn no rồi!" Mạc Sở Hàn cầm khăn ăn lau lau khóe miệng, sau đó đứng dậy nói với Lâm Tuyết: "Theo anh ra ngoài tản bộ!"

"Sở Hàn!" Trái tim Thư Khả từ từ nguội lạnh, cô ta kinh hãi phát hiện ra Mạc Sở Hàn đang ra sức xa lánh mình, hơn nữa còn thể hiện ngay trước mặt Lâm Tuyết, hắn bắt đầu vạch rõ ranh giới với cô ta, không muốn tiếp tục duy trì quan hệ thân mật ái muội trước kia nữa.

"Em ăn đi." Mạc Sở Hàn quay đầu nhìn lại, miễn cưỡng nở nụ cười, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ "Anh có lời muốn nói cùng Lâm Tuyết, nói xong lập tức quay lại ngay!"

"Ừ " Thư Khả quyết tâm kìm nén sự khủng hoảng bên trong, mạnh mẽ giả bộ tươi cười, ngọt ngào nói: "Đi đi. Anh hãy cùng cô ấy nói chuyện cho tốt nha. Lâm Tuyết rất khó lay chuyển, anh đừng ầm ĩ với cô ấy nữa. Sở Hàn, anh biết không, em tình nguyện chấp nhận Lâm Tuyết, hy vọng cô ấy có thể cùng em hầu hạ anh, như vậy mới khiến anh cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc thực sự."

Trong nháy mắt, Mạc Sở Hàn liền cảm thấy áy náy. Nữ tử thâm tình với mình như Thư Khả thực sự không có từ ngữ nào có thể miêu tả được, nhưng hắn cứ nhớ mãi không quên Lâm Tuyết ngoan cố không chịu thay đổi kia, đúng là có lỗi với Thư Khả quá. Vì áy náy nên khi bắt gặp ánh mắt của cô ta, Mạc Sở Hàn hết sức nhu hòa, mập mờ nói: "Anh biết rồi, em yên tâm đi."

Thư Khả vẫn tươi cười ngọt ngào, còn thúc giục hắn: "Hai người mau đi đi. Nói chuyện cho tốt rồi nhanh nhanh trở lại nha."

*

Trong sân chật kín mấy chục con chó Đức lớn nhỏ thuần chủng, con nào con nấy đều cao như con bê con, nhe răng trợn mắt, không ngừng sủa vang khiến ai nhìn thấy cũng run rẩy không thôi.

Nữ tử trời sinh đã sợ chó, Lâm Tuyết không phải một ngoại lệ. Cô không ngờ tản bộ theo lời Mạc Sở Hàn nói lại là đưa mình tới quan sát mấy chục con béc giê Đức thế này. Mấy con chó đều bị buộc bằng dây xích sắt thô ráp, có con bị nhốt trong lồng, bưu hãn uy phong, tràn ngập tính công kích và nguy hiểm.

"Đừng sợ!" Mạc Sở Hàn cố gắng duy trì ngữ điệu sung sướng và thoải mái, hắn nói cho cô biết: "Những con chó này mới nhìn qua thì thấy hung dữ nhưng thật ra chúng nó rất trung thành, chưa bao giờ phản bội chủ nhân của mình."

Lâm Tuyết lạnh lùng quay mặt đi, tỏ vẻ khinh thường lời hắn nói.

Kẻ biến thái đứng cạnh cô không biết đã bị bao nhiêu người phản bội mà bất luận là với người nào hay vật gì hắn cũng không quên cường điệu hóa yêu cầu phải trung thành với mình! Vậy thì quá đơn giản, Mạc Sở Hàn chỉ cần cùng loài chó kết giao bạn bè, cùng chúng giao lưu, cùng sống bên nhau cả đời là được.

"Lâm Tuyết, nơi này ngoài chó ra không có ai nữa, anh muốn thẳng thắn nói nói chuyện với em." Rốt cuộc Mạc Sở Hàn đã đi vào chủ đề chính, hắn xoay người, ngưng mắt nhìn cô, thành thực nói: "Chúng ta làm hòa đi!"

Những lời này hắn sớm nói qua, Lâm Tuyết cũng sớm cự tuyệt từ lâu. Khi đó, Mạc Sở Hàn đồng ý không cưỡng bách cô nữa, đáng tiếc, kẻ ti bỉ lật lọng này căn bản không hiểu bản chất của chữ "tín" là gì.

Mạc Sở Hàn hoàn toàn không nhận ra Lâm Tuyết bên cạnh đang phẫn nộ và khinh thường mình, đôi mắt đẹp ôn nhuận lại dạt dào thâm tình chân thành như trong dĩ vãng, hắn thành khẩn nói tiếp: "Thật ra gút mắc giữa chúng ta không phải là quá lớn. Em... từng bỏ rơi anh, anh từng làm tổn thương em. Anh có thể không để ý chuyện em là con gái của Lâm Văn Bác, em cũng không nên so đo chuyện anh và Thư Khả nữa! Nhưng anh đồng ý với em, chỉ cần sau khi hai người chúng ta hòa hảo, anh lập tức chia tay Thư Khả! Em thấy có được không?"

Lo lắng hồi lâu, Lâm Tuyết mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Nếu tôi không đồng ý?"

"Hả?" Mạc Sở Hàn nhíu nhíu mày, hắn lo lắng trong chốc lát rồi nói: "Anh —— có thể đợi đến khi em đồng ý mới thôi!"

Thần sắc của hắn từ đầu đến cuối luôn bình thản, không chút ngấm ngầm tàn ác bạo ngược, thậm chí còn thấy khóe môi Mạc Sở Hàn cong lên một tia cười cười vô thức.

Hắn như vậy thật giống với trí nhớ Lâm Tuyết, ôn nhu đa tình, người từng cất chứa những khổ cực quạnh quẽ của tuổi thơ cô.

Trong thoáng chốc Lâm Tuyết thất thần, Mạc Sở Hàn đã đến bên cạnh, cầm bàn tay mềm mại, đề nghị cô: "Trước hết em cứ suy nghĩ xem sao, anh không thôi thúc em phải có câu trả lời ngay."

Vốn tưởng hắn sẽ dùng đủ loại biện pháp tra tấn tàn khốc, nhục nhã nhưng cô không ngờ hắn lại bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ với mình, điều này khiến Lâm Tuyết trở tay không kịp.

"Đi thôi! Chúng ta cùng đi nào." Mạc Sở Hàn kéo cô, sóng vai cùng bước về phía trước.

Lâm Tuyết tránh khỏi bàn tay to của hắn, hồ nước phẳng lặng trong tim cô không ngừng gợn sóng. Dù sao đây cũng là người đàn ông cô đã ái mộ và yêu sâu sắc suốt mười năm nay, nếu nói không rung động chút nào thì là nói dối! Nhưng ... khoảng cách giữa bọn họ bây giờ như trời và biển, sao có thể kề cận lần nữa?"Tôi không quen đi ngang hàng với anh."

Liếc mắt nhìn Lâm Tuyết một cái, Mạc Sở Hàn không cố ép cô nữa.

Chậm rãi rời khỏi tiền viện nuôi đàn chó đông đúc , hắn đưa cô đi dọc con đường nhỏ rải đá vụn hướng về hoa viên trong sân sau. Ngôi biệt thự này chiếm mấy công khuynh, diện tích rộng rãi, phong cảnh tuyệt đẹp, bố cục độc đáo, mỗi góc đều lộ ra sự chuyên tâm cân nhắc.

" Nơi này gọi là Thu Cẩm Viên. Em còn nhớ rõ không? Em thích nhất mùa thu, hơn nữa còn thường hát cho anh nghe rất nhiều ca khúc liên quan đến mùa thu. Đôi khi chỉ có một mình, anh cũng ngâm nga vài câu, giống như em vẫn ở cạnh anh." Mặc kệ Lâm Tuyết luôn trầm mặc, Mạc Sở Hàn không biết mệt mỏi lẩm bẩm liên tục. Nhớ lại những chuyện đã qua, khuôn mặt tuấn dật tràn ngập nụ cười , quả thực so với vườn hoa nở rộ muôn màu còn mê hoặc hơn.

Cân nhắc một chút, hắn đột nhiên nhẹ nhàng hát lên ca khúc Lâm Tuyết từng yêu thích nhất:

“Vẫn còn nhớ ánh đèn của buổi diễn nhạc hôm đó

Vẫn còn nhớ những ngày cuối thu se se lạnh…..

Có một lần ghi trong nhật ký những hoang mang ngốc nghếch

Bởi vì nụ cười của anh như hóa thành cơn gió….

Anh to lớn dũng cảm bảo vệ em

Em bé nhỏ quan tâm anh không dứt

Cám ơn vì chúng ta đã bên nhau được lâu

Lại trở về những ngày cuối thu se lạnh

Đưa tay anh cho em

Giống như con thú nhẹ nhàng ….

Chúng ta nắm tay nhau

Cùng nhau du ngoạn …

Anh là giấc mơ của em

Giống như cơn gió phương Bắc …

Nhưng lại có thể giúp em quét đi nỗi buồn

Chúng ta nắm tay nhau

Hôm nay cố gắng vẫy tay chào hôm qua.”

Giai điệu quen thuộc vang lên khiến Lâm Tuyết xúc động, cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía Mạc Sở Hàn, bọn họ như xuyên thời gian trở lại nh ững n ăm th áng yêu đương cuồng nhiệt tr ư ớc kia, l ại hạnh phúc lần nữa, thật ấm áp lãng mạn, quấn quýt t ới tận xương tủy!

"Ngày đó nói lời tạm biệt với anh dưới trời chiều, ven đường nở rộ một đ óa hoa cúc dại, anh hái một bông đặt vào tay em, nói đây là bông hoa đồng quê đẹp nhất mùa thu ..."

Tiếng ca véo von ngừng lại, Mạc Sở Hàn kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt tràn ngập si mê và lệ quang.

Mỗi lần nghĩ đến những hoài niệm đã qua đều khiến hắn đau khổ khó quên, Lâm Tuyết từng là thần thoại đẹp nhất trong lòng hắn! Tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh làm bọn họ chia lìa, làm bọn họ trở mặt thành thù!

Hiện tại, hắn muốn cứu vãn tất cả, tình nguyện vứt bỏ mọi ân oán, cùng cô bắt đầu lại từ đầu,nguyện vọng đẹp đẽ này liệu có thể thực hiện hay không?

"Tuyết, " Giọng nói của Mạc Sở Hàn thoáng khàn khàn, hắn ôn nhu thấp thỏm hỏi cô: "Có thể quên đi những chuyện vui đã qua không? Chúng ta hãy bắt đầu lại lần nữa!"

Lâm Tuyết trầm mặc hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt thanh lãnh như hai đầm nước mùa xuân ấm áp chợt lạnh. Cô không đáp lời hắn chỉ ngâm nốt mấy câu trong bài "Hoa cúc cuối thu" còn dang dở kia:

"Gió thu lạnh lùng lay động tóc em.

Tình yêu sâu đến nỗi rất sợ bị đau lòng

Chia tay anh trái tim như gió thổi hoa rơi"

Đọc xong câu này, Lâm Tuyết nói xa xôi: "Tóc đã bị cắt đi, người ta nói đoạn phát như đoạn tình, tôi cũng đau lòng không còn sức để yêu anh nữa. Nếu anh thật sự còn vài phần chân tình, xin hãy buông tha cho tôi, được không?"

Mạc Sở Hàn mím chặt đôi môi mỏng, mắt từ từ ánh lên tia lạnh lẽo, sự ngoan nịnh và bạo ngược bắt đầu khống chế tâm tư hắn. Hiển nhiên, lời nói của Lâm Tuyết đã chọc giận người đàn ông này.

Sớm không còn hi vọng xa vời với Mạc Sở Hàn nên Lâm Tuyết ngược lại rất bình tĩnh. Người đàn ông trước mặt cô nhất định có bệnh, bệnh về tâm lý, hắn bạo ngược không kiềm chế nổi, còn hay nghi ngờ người khác phản bội mình, những điều này đều có chút liên quan đến tố chất thần kinh.

Lâm Tuyết lui về sau một bước, vừa cảnh giác theo dõi hắn vừa lạnh lùng nói: "Nếu anh tiếp tục giam giữ tôi thì đừng nghĩ tới việc tôi sẽ thuận theo anh. Còn ..." Cô do dự không biết có nên nói tiếp hay không.

"Còn cái gì?" Mạc Sở Hàn lạnh giọng hỏi, giọng điệu ủ sẵn một trận mưa rền gió dữ đáng sợ.

Nữ nhân bên cạnh hiển nhiên không sợ bão táp của hắn. Bị hắn làm nhục trong bữa tiệc đính hôn hôm nào, bị hắn đánh đập trong quân đội, bị hắn nhục mạ trước mặt bao người... chịu đủ mọi tổn thương, bản thân cô đã luyện thành kim cương bất hoại! Từ khi không còn yêu Mạc Sở Hàn, thứ hắn có thể gây tổn thương cho cô chỉ còn là thể xác, cũng như Lâm Thông trước đây, dù ra đòn hiểm khiến cô hấp hối, Lâm Tuyết vẫn có khả năng phục hồi trở lại rất nhanh.

"Còn ... " Lâm Tuyết nâng cái cằm xinh đẹp tuyệt trần lên, kiêu ngạo nhìn hắn, gằn từng tiếng một: "Lương Tuấn Đào sẽ đi tìm tôi. Nếu anh ta biết anh đang giam giữ tôi, cho dù tôi sống hay chết, anh đều gặp phải phiền phức lớn!"

Tuy chưa xác định được vấn đề tình cảm của Lương Tuấn Đào nhưng cô tin: với cá tính của hắn hay nói giảm đi một chút, dù là vì thể diện của mình, hắn cũng sẽ quan tâm đến việc cô mất tích. Hiện tại, nhất định Lương Tuấn Đào đang tìm kiếm cô trong thành phố, Lâm Tuyết tin rằng chắc chắn hắn đang rất gấp gáp.

Mạc Sở Hàn oán hận nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ. Lâm Tuyết giả vờ không quan tâm, vẫn ngẩng đầu kiêu ngạo, không e ngại chút nào.

"Ha ha ha..." Mạc Sở Hàn đột nhiên ngửa mặt cười lớn, tiếng cười thảm thiết như con cú đang khóc.

Lâm Tuyết suýt nữa bịt tai lại nhưng cô vẫn chịu được, cô muốn xem người đàn ông biến thái kia sắp giở thủ đoạn gì.

Đến khi cười đủ, Mạc Sở Hàn thình lình giận tái mặt, tức giận nói: "Hóa ra cô không sợ vì ỷ có Lương Tuấn Đào làm chỗ dựa! Cô thấy so với tôi, hắn mạnh hơn sao? Hả?"

Lâm Tuyết lại lui về sau một bước, trước tình hình này, cô sáng suốt không muốn chọc giận hắn nữa, cũng không phủ nhận điều hắn vừa nói!

"Được lắm!" Mạc Sở Hàn căm tức cực độ, hắn nghiến răng ken két, ánh mắt nhìn cô lại ngấm ngầm chứa đựng xót xa oán hận."Tiện nhân, đồ lẳng lơ thay đổi thất thường, tôi đúng là không nên ôm ảo tưởng với cô!"

Lại nữa rồi, những lời này hắn cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, quả thực cô nghe đã thấy nhàm tai, có thể sáng ý chút không?

Nhìn Lâm Tuyết du diêm bất tiến (1) Mạc Sở Hàn hận không thể nhét cô vào lồng chó để cô làm bạn với những con chó dũng mãnh kia ngay lập tức, lúc đó xem xem cô còn bình tĩnh được nữa không? Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ, tạm thời hắn chưa muốn thay đổi kế hoạch đặt ra.

"Cô mất tích một đêm rồi, chồng cô đang bận bịu chuyện gì nhỉ? Mạc Sở Hàn nghiêng đầu, bày ra bộ dáng khó hiểu."Có phải đang chạy khắp nơi tìm cô không? Hay hắn ... đang cùng tình nhân cũ của mình du sơn ngoạn thủy?"

Cái gì? Lâm Tuyết không tin! Cô không tin Lương Tuấn Đào sẽ vứt bỏ, sẽ không để ý gì đến mình nữa. Cô lạnh lùng nhìn Mạc Sở Hàn, dùng thần sắc đạm lạnh nói cho hắn biết cô căn bản không tin những lời gây xích mích từ miệng hắn.

Nhận ra sự giễu cợt lạnh nhạt của Lâm Tuyết, đôi mắt Mạc Sở Hàn trầm xuống nhưng không hề phát giận, hắn dùng giọng nói mềm nhẹ khó tin nói với cô: "Theo anh lại đây xem thứ này một chút."

Lâm Tuyết hiểu rất rõ về Mạc Sở Hàn. Mỗi khi hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng người khác, hẳn là muốn khiến người kia sụp đổ! Cô còn nhớ, trong bữa tiệc đính hôn hồi ấy, hắn cũng dùng khẩu khí kia để nói với mình: "Đêm nay anh có một chuyện kinh hỉ muốn tặng cho em!" Kết quả, điều cô gặp phải chính là sự nhục nhã và tra tấn đau đớn nhất trong cuộc đời đen tối hắc ám này.

Bây giờ, hắn lại dùng loại khẩu khí này với cô, Lâm Tuyết vô cùng lo lắng, không biết còn có chuyện đáng sợ đang chờ cô đây!

Lâm Tuyết trở lại biệt thự nhưng lần này vào bằng cửa hông. Mạc Sở Hàn dẫn cô men theo con đường nhỏ hẹp dài đi thẳng tới một gian phòng khách xa hoa.

"Ngồi đi!" Mạc Sở Hàn đã mất đi sự nóng nảy ban nãy, khôi phục lại bộ dáng vốn có của mình.

Lâm Tuyết không ngồi xuống, chỉ lạnh lùng nói: "Có ám chiêu gì anh cứ việc bày ra, nhưng chớ quên câu ác giả ác báo! Mạc Sở Hàn, tốt nhất anh nên kiềm chế một chút, đừng có quá đáng!"

Trong lòng cô dậy lên dự cảm xấu, cô không biết người đàn ông kia sẽ dùng phương pháp gì để tra tấn mình đây.

Mạc Sở Hàn không đáp lại, hắn đi đến trước tủ sắt rồi nhấn ngón trỏ, khoảng hai giây sau, từ tủ sắt vang nhẹ một tiếng "Đing", khóa bảo vệ bằng vân tay mở ra. Mạc Sở Hàn lấy máy tính xách tay bên trong, khởi động xong liền giao cho Lâm Tuyết, còn dặn dò cô: "Bên trong chiếc laptop này chứa rất nhiều thứ quan trọng, em xem xong dù có tức giận đến mấy cũng không được làm rơi nó."

Lâm Tuyết nhận lấy máy tính, trong lòng thầm nghĩ: chẳng lẽ lại là video sao? Cô bị sự kiện video kia hại đến mức khổ sở đều do lỗi của Mạc Sở Hàn, ngẫm lại, Lâm Tuyệt chợt nảy sinh một cỗ oán ý với hắn.

Quả nhiên, xuất hiện trên laptop đúng là một đoạn video nhưng nhân vật chính lần này đã đổi thành Lương Tuấn Đào. Có thể nhận ra góc quay này là góc quay trộm, bởi hình ảnh bị rung và không được ổn định cho lắm.

"Tuấn Đào, em mệt, anh ôm em đi." Cái giọng nói kiều mỵ kia là của Hoàng Y Na, Lâm Tuyết nghe thấy lập tức đoán ra ngay.

Màn ảnh rung rung 2 cái đã thấy Lương Tuấn Đào đang ôm Hoàng Y Na vào lòng, bên cạnh còn có rất nhiều sĩ quan và binh lính đi cùng, bọn họ nhanh chóng bước về phía một chiếc trực thăng quân dụng.

Chuyện gì đây? Trên góc màn hình hiển thị thời gian quay đoạn phim này là lúc 3 giờ rạng sáng hôm nay, vào lúc này mà Lương Tuấn Đào còn ôm Hoàng Y Na lên trực thăng, chẳng lẽ... bệnh tình cô ta nặng thêm, cần phải chuyển viện ư?

Không đúng! Bệnh việ Quân khu là nơi chữa trị tốt nhất, vậy hắn còn có thể đem cô ta đi đâu? Hơn nữa, nhìn thế nào cũng không thấy Hoàng Y Na có vẻ ốm hơn, cô ta thân mật rúc vào ngực Lương Tuấn Đào, thỉnh thoảng còn làm nũng với hắn.

"Tuấn Đào, em đau đầu, anh bóp trán cho em đi." Giọng nữ õng ẹo vang lên.

Tiếp đó liền thấy ngón tay thon dài của Lương Tuấn Đào ấn ấn hai bên thái dương cô ta, nhẹ nhàng nhu ấn, sự nhẫn nại này thật sự là hiếm khi thấy được.

Hoàng Y Na nhắm mắt hưởng thụ, vui vẻ nói: "Tuấn Đào, cám ơn anh đã đưa em đến nơi này du ngoạn."

Thân thể mềm mại của Lâm Tuyết run lên, cô không tin đây là sự thật! Chẳng lẽ sau khi cô mất tích, Lương Tuấn Đào vẫn còn tâm tình đưa Hoàng Y Na ra ngoài chơi bằng phi cơ trực thăng sao? Nhưng ... hình ảnh chân thực thế này không thể nghi ngờ gì được, chuyện này hẳn là đúng rồi!

Hơn nữa, Lương Tuấn Đào trong đoạn video cũng không phủ nhận lời nói của Hoàng Y Na, còn quan tâm hỏi han: "Đỡ đau chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi! Tuấn Đào, anh tốt với em quá." Hoàng Y Na cười ngọt ngào, thần thanh khí sảng, giống kẻ bệnh nặng ở chỗ nào chứ? Cô ta sít sao ôm lấy thắt lưng rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh, tiếp tục làm nũng: "Nghe nói núi Thanh Sơn ở thành phố A rất nổi tiếng, đợi thân thể em khỏe lên anh dẫn em đi leo núi được không?"

"Ừ." Mơ hồ nghe được tiếng đàn ông trả lời ậm ờ bên cạnh.

"Anh đồng ý rồi hả?" Hoàng Y Na đứng dậy reo hò, "Tuấn Đào, em có cảm giác bệnh mình đỡ lắm rồi. Xem ra tinh thần đúng là có vai trò quan trọng, anh tốt với em như vậy, em rất vui ..."

Những câu kế tiếp Lâm Tuyết nghe không vào, đầu óc cô ong ong, cũng không biết sau đó Lương Tuấn Đào còn nói gì nữa, tóm lại, đây là một đôi tình lữ đang đắc ý ngồi trực thăng quân dụng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, đồng thời bọn họ còn liếc mắt đưa tình nhiều lần với nhau!

Thực sự lạnh thấu tim! Lâm Tuyết không biết mình làm sao ngồi được vào ghế sô pha, cũng không biết Mạc Sở Hàn ngồi xuống cạnh mình lúc nào, cô đã hoàn toàn chết lặng!

Video rất dài, có thể xem được toàn bộ nhật kí hành trình. Mạc Sở Hàn thấy sắc mặt chết lặng của Lâm Tuyết liền quyết định đẩy nhanh tiến độ. Hắn mau chóng nhìn vào chiếc trực thăng đáp xuống sân bay thành phố A, ngoài bộ đội địa phương tới nghênh đón, còn có một người đàn ông thoạt trông rất giống bạn bè của Lương Tuấn Đào, hai người bắt tay cười lớn, đầu chạm đầu, vừa nhìn đã biết bạn thân xa cách lâu ngày.

Sau đó hình ảnh bị cắt, thoáng chốc liền thấy bọn họ ngồi bên bàn rượu, hơn nữa trên bàn còn có một gương mặt mới, hẳn là chiến hữu của Lương Tuấn Đào, bọn họ ba người cùng uống rượu nói chuyện phiếm, Hoàng Y Na vẫn luôn theo cạnh hắn, thỉnh thoảng muốn hắn gắp đồ ăn cho mình, còn muốn hắn ôm mình, quả thực rất giống đứa nhỏ bị chiều sinh hư.

"Muốn xem tiếp không?" Mạc Sở Hàn ở bên cạnh hỏi.

Lâm Tuyết quay đầu, cô không đủ dũng khí để xem tiếp nữa.

Đúng vậy, Lương Tuấn Đào đã mang theo Hoàng Y Na đến thành phố A, hắn dẫn cô ta đi chơi, bởi Hoàng Y Na - mối tình đầu của hắn khi ở trong bệnh viện luôn cảm thấy buồn chán, muốn được ra ngoài giải sầu!

Hắn có thể làm thế, cô không ý kiến gì! Lâm Tuyết oán hận thầm nghĩ: vì sao lại chọn thời điểm này? Cô mất tích không lí do, chẳng lẽ hắn cũng không biết ư? Hay Lương Tuấn Đào căn bản không quan tâm cô mất tích hay chưa? Hoặc là ...Lâm Tuyết nghĩ tới đáp án bi thảm sát với hiện thực nhất —— hắn căn bản không biết rằng cô đã mất tích!

Đúng vậy! Dựa vào hiểu biết của mình về Lương Tuấn Đào, nếu biết cô mất tích, không lý nào hắn lại mặc kệ. Nhưng Lương Tuấn Đào vẫn như cũ, còn có tâm trạng đưa Hoàng Y Na đi du ngoạn giải sầu, như vậy chứng tỏ hắn không hề biết cô đã biến mất!

Nhớ khi ở ghế lô trong Hội sở giải trí Hạo Thiên, Lương Tuấn Đào như bị đói khát, hắn gấp gáp, hắn lỗ mãng càn rỡ... Hóa ra chỉ vì hắn là đàn ông! So với lúc bình thường, khi Lương Tuấn Đào phát tiết, hắn đều ôm cô rất chặt, đợi phát tiết xong, hắn liền rời đi, thậm chí còn quên mất cô!

Cái tên khốn kiếp chết tiệt ấy còn không phát hiện ra cô đã bị Mạc Sở Hàn cướp mất.

Ngay cả đôi môi cũng run rẩy, lần này Lâm Tuyết thực sự bị Lương Tuấn Đào chọc giận! Cô thề rằng : sau này sẽ không bao giờ thèm để ý đến người đàn ông kia nữa!

Từ đôi mắt trong trẻo tuôn ra những giọt nước mắt thất vọng, rõ ràng Lâm Tuyết đang đau lòng.

Mạc Sở Hàn càng giật mình hơn, thậm chí còn cảm thấy tức giận! Hắn ngàn vạn lần đều không nghĩ đến việc Lâm Tuyết sẽ rơi lệ, trong ấn tượng của hắn, dù mềm dẻo hay cứng rắn với cô cũng chưa từng thấy cô rơi lệ, vậy mà Lâm Tuyết lại có thể khóc vì Lương Tuấn Đào!

"Pằng!" Nếu không phải chiếc máy tính này chứa nhiều thứ quan trọng thì Mạc Sở Hàn đã muốn quăng nó xuống đất để hạ hỏa trong lòng. Tuy ban đầu hắn cảnh cáo Lâm Tuyết không được nổi nóng làm rơi máy tính nhưng hiện tại, kẻ muốn ném vỡ nó lại là hắn."Khóc cái gì? Lâm Tuyết, cô đừng có ở trước mặt tôi rồi rơi lệ vì người đàn ông khác... Con mẹ nó chứ, đúng là nên để cô làm nữ nô sai bảo thôi!"

Lâm Tuyết như không hề nghe thấy sự phẫn nộ và tiếng gào thét của hắn, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: cô muốn đi tìm Lương Tuấn Đào, muốn trực tiếp hỏi cho rõ rốt cuộc vì lý do gì hắn lại đối xử với cô như vậy? Dựa vào hiểu biết của mình về hắn, Lương Tuấn Đào không nên làm thế với cô!

Nhưng ... nghĩ tới sự hung dữ trước đó của hắn, Lâm Tuyết không khỏi rét run từng đợt, chỉ vì không rõ nguyên nhân làm sao môi cô bị thương mà hắn phát hỏa với Lâm Tuyết, thậm chí cũng lười nghe cô giải thích. Ngay trong ghế lô Lương Tuấn Đào không thèm để ý tới việc cô đang phản kháng, đụng chạm thân mật đã trở thành phương thức trừng phạt của hắn dành cho Lâm Tuyết.

Nhất định là thế, trong lòng hắn giận dữ nên làm xong liền bỏ đi, không bao giờ để ý đến cô nữa!

Tên khốn kiếp này mỗi lần làm mình làm mẩy với cô đều thích kéo Hoàng Y Na vào quấy nhiễu. Không phải, nói đúng ra: rõ ràng tình cũ giữa hắn và Hoàng Y Na vẫn luôn tồn tại chưa đứt hẳn, vậy mà hắn còn ngấm ngầm khích Lâm Tuyết kí vào bản hợp đồng khế ước chết tiệt kia, sau đó cưỡng bức dụ dỗ cô cùng mình đăng kí kết hôn!

Cũng không đúng! Khi hắn cùng cô ký hợp đồng, lĩnh giấy hôn thú thì vẫn chưa biết Hoàng Y Na còn sống. Hiện tại mối tình đầu của Lương Tuấn Đào đã trở lại, hắn liền biến đổi phương pháp, chuyển sang chà đạp Lâm Tuyết!

Lâm Tuyết càng nghĩ càng thấy thương tâm, nghẹn ngào khóc nấc lên, trong lòng âm thầm thề: sau này không bao giờ thèm để ý tới Lương Tuấn Đào nữa! Dù hắn mặt dày mày dạn đến cỡ nào cũng không thể lấy lòng cô, cô tuyệt đối tuyệt đối —— không quan tâm tới hắn!

Mạc Sở Hàn không ngờ mình lại gào thét đến nửa ngày, cô gái bên cạnh từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ, Lân Tuyết không thể kiềm chế, cô cứ đắm chìm trong nỗi bi thương của mình, nước mắt liên tục tuôn rơi. Đáng tiếc, cô khóc không phải vì Mạc Sở Hàn, nếu thời gian nghịch chuyển, dù phải trả giá thế nào hắn cũng muốn đổi được một giọt nước mắt của cô.

Khổ sở hồi lâu cho tới khi cảm thấy có người đang giúp mình lau nước mắt, Lâm Tuyết mới nhớ ra bên cạnh mình còn có Mạc Sở Hàn nhưng cô vẫn muốn bung ra cảm xúc trong lòng! Sau khi cùng Lương Tuấn Đào nháo một hồi, cô đã rơi vào tay hắn, bây giờ cô là nữ nhân bị Lương Tuấn Đào vứt bỏ, đồng thời còn trở thành nữ nô của Mạc Sở Hàn!

Ý thức được nơi này không phải là chỗ để mình thể hiện sự đau khổ, Lâm Tuyết ngừng khóc, cô ngước đôi mắt trong trẻo đầy nước lên hỏi Mạc Sở Hàn: "Hiện tại anh tính sao?"

Nếu biết trong lòng Lương Tuấn Đào cô không tí trọng lượng nào, hẳn là Mạc Sở Hàn sẽ không dùng cô để uy hiếp Lương Tuấn Đào nữa.

Mạc Sở Hàn vất vả lắm mới đoạt lại được cái nhìn và sự chú ý của Lâm Tuyết nhưng ánh mắt cô thật lạnh lẽo u lãnh, tuyệt nhiên không có chút dịu dàng ấm áp nào như trong trí nhớ, việc này khiến Mạc Sở Hàn có cảm giác lạnh đến tới tận xương, rét buốt thấu tim.

Không lộ ra sự thất vọng và chua xót của mình, hắn cố gắng duy trì biểu cảm và giọng điệu thờ ơ, thản nhiên nói: "Anh chỉ muốn để em hiểu rõ trong lòng Lương Tuấn Đào em thực sự không là gì hết."

"..." Lâm Tuyết vốn đã bực mình tích tụ đầy người người, chẳng lẽ chuyện này cũng cần hắn nhắc cô nhớ sao?

"Cho nên, " Mạc Sở Hàn tung cành ô-liu, muốn thuyết phục cô lần nữa: "Em vẫn nên trở về bên cạnh anh, như vậy đáng tin hơn một chút, đàn ông đều là động vật lưu luyến tình xưa, mối tình đầu là thứ vĩnh viễn khó quên nhất!"

"..." Lâm Tuyết không nói gì, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm. Đây là Mạc Sở Hàn sao? Từ khi nào hắn lại trở thành một kẻ hủ lậu bám dính khác người như vậy? Thà rằng hắn cứ tiếp tục duy trì dáng vẻ hung thần ác sát như trước còn khiến cô thấy quen hơn.

Hiện tại, Mạc Sở Hàn chỉ đem lại cho cô cảm giác hắn không khác gì sói đội lốt cừu, sự ôn nhu kia đều giả dối, nói không chừng chắc chắn vào một ngày nào đó, hắn sẽ bỏ vẻ dịu dàng thắm thiết kia xuống rồi lộ ra bộ mặt có răng nanh dài đáng sợ! Như trong bữa tiệc đính hôn lần đó, một giây đồng hồ trước, hắn nâng cô lên tới tận thiên đường, một giây sau đó hắn lại giam cô xuống mười tám tầng địa ngục, Lâm Tuyết không hiểu nổi rốt cục người đàn ông trước mặt cô được cấu tạo từ loại vật liệu đặc biệt nào nữa.

Mạc Sở Hàn thấy cho dù mình nói gì Lâm Tuyết cũng cứ trầm mặc từ đầu đến cuối nên hơi thiếu kiên nhẫn. Hắn không hiểu, cho tới bây giờ những việc nên làm đều làm cả rồi, vì sao cô vẫn cố chấp mê mang không chịu tỉnh ngộ? Chẳng lẽ cô vẫn chưa chết tâm với Lương Tuấn Đào sao? Nghĩ thế Mạc Sở Hàn chợt tức giận, thậm chí còn có chút ủy khuất. Vì sao Lâm Tuyết luôn nhớ kỹ tổn thương hắn đã gây ra cho cô, còn Lương Tuấn Đào cũng phản bội tổn thương cô thì cô cứ không chịu từ bỏ hi vọng?

Ngoại trừ phẫn nộ, trong lòng Mạc Sở Hàn càng nhiều oán hận, buồn bực và thương tâm, nhưng hắn vẫn cố khắc chế cảm xúc của mình, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: "Em đói không? Đã muốn ăn cơm chưa?"

Tối hôm qua chưa kịp ăn gì, còn giằng co đến hơn nửa đêm, sáng sớm hôm nay cũng không được ăn đã phải cùng Mạc Sở Hàn đối đáp trong phòng tắm, cổ còn bị thương, sau khi bụng rỗng tắm rửa Lâm Tuyết liền đi bách bộ với hắn cả nửa ngày trời, xem xong đoạn video kia càng thấy đau lòng tức giận hơn, tinh thần cô đã cạn kiệt một cách nghiêm trọng. Cứ bị gây sức ép như vậy, căn bệnh tụt huyết áp vất vả lắm cô mới trị dứt được nay dường như muốn tái phát trở lại.

Nâng mắt quan sát sắc mặt Mạc Sở Hàn, Lâm Tuyết đoán hắn đang định dùng chính sách dụ dỗ mình, cô hợp thời liền quyết định tiếpnhận.

"Ừ." Lâm Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy cô đã đồng ý ăn cơm, Mạc Sở Hàn bắt đầu cao hứng, tâm tư u ám nhất thời bừng sáng, hắn thấy thoải mái, thoải mái đến mức nói không nên lời.

Mạc Sở Hàn cố ý gọi người hầu đem bữa sáng tới phòng khách này, còn dặn họ dùng bộ đồ ăn bằng bạc mà Lý Ngạn Thành mang từ Anh quốc về. Hắn tự tay gắp đồ ăn, múc cháo cho Lâm Tuyết, ân cần hầu hạ cô, nếu có người thứ ba ở đây, nhất định người đó sẽ nghĩ Mạc Sở Hàn là nô lệ của Lâm Tuyết chứ tuyệt đối không cho rằng cô là nô lệ của hắn.

Cũng may, hắn sớm có sự chuẩn bị, đề phòng trường hợp lâm vào tình trạng lúng túng khi bị dòm ngó nên Mạc Sở Hàn đã cho đám người giúp việc lui hết, phòng ăn to như vậy chỉ có hai người bọn họ.

Cháo gà tia ngon miệng nồng đậm, vào miệng là tan ra ngay; môi răng đều lưu lại mùi hương thơm ngon của bánh bao nhỏ trong lồng hấp. Hiếm khi thấy cảnh Mạc Sở Hàn nhớ rõ khẩu vị của Lâm Tuyết, tất cả bữa sáng tất đều là đồ cô thích ăn nhất.

Bữa cơm này, cô ăn gần như không biết chán, người đàn ông bên cạnh phục vụ hết sức tận tình, lúc thì lấy khăn ăn, khi thì đổi đĩa, thêm cháo cho Lâm Tuyết ... Hắn săn sóc tỉ mỉ như nam tử dịu dàng đa tình trong quá khứ.

Khi ăn đã no, Lâm Tuyết súc miệng, sau đó dùng khăn tay lau lau khóe miệng.

Lúc này Mạc Sở Hàn mới bấm chuông gọi người giúp việc thu dọn đồ ăn và bát đĩa, hắn lại tự tay vì cô mà pha búp trà Minh Tiền, Long Tĩnh cực phẩm.

Nhấp ngụm nước trà xanh biếc thơm ngát, Lâm Tuyết cảm thấy thể lực và trí lực đã khôi phục trở lại. Bưng ly trà tinh tế có nắp đậy bằng sứ thời Tống Nguyên, cái miệng nhỏ của Lâm Tuyết thổi thổi trà nóng, trong lòng đoán xem nên làm thế nào để thoát được khốn cảnh này đây.

"... Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ, đợi em cân nhắc kĩ càng rồi hẵng trả lời anh!"

Lâm Tuyết chỉ nghe thấy rõ câu nói cuối của Mạc Sở Hàn, cô không biết chuyện cần cân nhắc kĩ càng trong lời hắn nói là gì, nhưng cũng đoán được phần lớn là nội dung linh tinh muốn cùng cô nối lại tình xưa.

Loại chuyện này thật sự không khơi dậy nổi nửa phần hứng thú, tuy nhiên Lâm Tuyết rất sáng suốt không muốn tiếp tục trêu trọc Mạc Sở Hàn nữa. Người đàn ông có tố chất thần kinh này cũng giống mấy chục con chó lớn nhỏ hắn đang nuôi dưỡng, đều thuộc loài nguy hiểm, không có việc gì thì tốt nhất bớt trêu vào hắn vẫn hơn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương