Khế Ước Quân Hôn
-
Quyển 2 - Chương 119
Editor: Puck - Diễn đàn
Ngày đó nhìn bụng Đỗ Hâm Lôi còn phồng lên, trong nháy mắt bụng bằng phẳng, đứa bé đi ra, giống như ảo thuật. Cô theo bản năng vuốt ve bụng mình, nhưng hơi không tin nổi.
Bản thân Đỗ Hâm Lôi cũng ngây ngốc u mê, cười hì hì nói: “Tôi cũng kỳ quái! Không ngờ có thể thuận lợi sinh thằng bé ra, thằng bé sinh non, dọa tôi một cú sốc!”
Một người phụ nữ vừa làm mẹ, một người phụ nữ đã mang thai chuẩn bị làm mẹ, ở chung một chỗ đương nhiên chính là có chung một đề tài.
“Haizzz haizzz haizzz!” Cố Y Nhiên dường như rất thích than thở, từ khi cô vào trong phòng, liền mặt ủ mày chau.
“Tại sao cô luôn than thở vậy?” Đỗ Hâm Lôi kỳ quái hỏi.
Cố Y Nhiên vuốt ve bụng của mình, nhíu đôi mày thanh tú lại nói, “Tôi đã mang thai, cô nói tôi có cần gả cho Lăng Lang không?”
Vấn đề này Đỗ Hâm Lôi cũng không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, cô cũng thở dài mấy hơi, nhìn cục cưng mới ra đời, bất đắc dĩ hỏi, “Tôi đã sinh đứa bé cho Hoắc Vân Phi, cô nói tôi có cần gả cho anh ấy không?”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cố Y Nhiên mang theo vấn đề khó có thể giải đáp của hai người cùng rời đi với Lăng Lang rồi, Đỗ Hâm Lôi nhíu mày, một mực suy nghĩ tới vấn đề này.
Không thể tiếp tục trốn tránh, cô cần phải làm quyết định.
Hoắc Vân Phi thấy sau khi Lăng Lang và bạn gái đi, Đỗ Hâm Lôi liền buồn bực không vui, hơi bận tâm, hỏi, “Chuyện gì chọc giận em không vui? Là cô nữ cảnh sát nhỏ đó mạo phạm em?”
Đỗ Hâm Lôi lắc đầu một cái, dáng vẻ nghiêm túc giống như đang cân nhắc một quyết định quan trọng.
Có phần bị nét mặt của cô chấn trụ, Hoắc Vân Phi cẩn thận dựa sát vào cô, thử thăm dò nắm tay cô lên, lấy lòng nhéo, cười xòa nói: “Nghĩ cái gì? Nói cho ông xã!”
“Anh là ông xã của ai!” Đỗ Hâm Lôi giận mắng anh một câu, tượng trưng tránh một chút (dĩ nhiên không tránh được bàn tay to của anh), cô khinh thường nói, “Tôi còn chưa quyết định gả cho anh!” [email protected]
“Anh cũng chưa nói không muốn em gả cho anh!” Hai tay Hoắc Vân Phi kê dưới đầu, ngửa mặt nằm bên cạnh Đỗ Hâm Lôi, nhìn cô lại nhìn con trai của mình, hết sức vừa lòng.
Đỗ Hâm Lôi hỏi, “Anh định nán lại thành phố A bao lâu?”
“Đợi đến ngày em chịu gả cho anh mới thôi!” Hoắc Vân Phi cười hì hì đáp.
“Anh cứ chắc chắn tôi sẽ gả cho anh như vậy?” Đỗ Hâm Lôi giống như bị người nhìn thấu lá bài tẩy thẹn quá thành giận, nhíu lỗ mũi nhỏ lại, “Tôi cứ không gả, anh đã đồng ý sẽ không ép buộc tôi đấy!”
Đưa tay siết chặt gương mặt của cô, anh dung túng cưng chiều đáp ứng nói: “Được, không lấy cũng không gả!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ở bệnh viện tư nhân, tất cả đều rất tốt! ở chỗ này, Đỗ Hâm Lôi được hưởng thụ đối xử y như hoàng hậu, cả bệnh viện đều lấy cô và đứa bé làm trung tâm, bởi vì bệnh viện này là do Hoắc Vân Phi đặc biệt mở ra vì cô và đứa bé.
Duy nhất chính là, bị tài nấu nướng của Lưu Nga nuôi miệng xảo quyệt, Đỗ Hâm Lôi không quen ăn thức ăn do căn tin nấu. Hoắc Vân Phi cố ý để cho người ở trong căn tin thiên vị vì Đỗ Hâm Lôi, do Lưu Nga tay cầm muôi, nấu canh làm bữa ăn dinh dưỡng, nước nước canh canh hầu hạ cực kỳ chu đáo.
Nhìn Hoắc Vân Phi thuần thục tay tã cho cục cưng, động tác ôm con vô cùng chuyên nghiệp tiêu chuẩn, khiến Đỗ Hâm Lôi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Trước kia anh đã từng làm cha sao?” Nhìn như thế nào người này cũng không giống là tay mơ, xem ra còn chuyên nghiệp thuần thục hơn người làm mẹ là cô đây!
Hoắc Vân Phi thiếu chút nữa bị lời của cô làm cho nghẹn đến, không biết nên khóc hay nên cười: “Cảm phiền trí tưởng tượng của em đừng quá phong phú, anh giống như em, đều là người lần đầu làm cha mẹ!”
Trước khi cục cưng sinh ra, mỗi tuần Hoắc Vân Phi đều rút bớt thời gian một ngày đi tham gia lớp huấn luyện vú em, anh rất có đường có lối chăm sóc cục cưng.
Vì tăng thêm cơ hội chung đụng câu thông với hai mẹ con, Hoắc Vân Phi hoàn toàn không dùng tới y tá chăm sóc trẻ sơ sinh và bảo mẫu nguyệt tẩu, anh một mình ôm lấy tất cả mọi việc chăm sóc cho hai mẹ con. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
(*) Nguyệt tẩu: nhân viên điều dưỡng cho bà mẹ và trẻ sơ sinh.
Mỗi đêm đều phải rời giường bốn năm lần, kiểm tra xem cục cưng có ngủ ngon không, thay tã, rồi ôm cục cưng vào trong ngực Đỗ Hâm Lôi để cô cho ăn sữa.
Không thuê bà vú, anh để Đỗ Hâm Lôi cho con bú sữa mẹ, hai người bọn họ cùng nhau chăm sóc đứa bé, tình cảm liền bồi dưỡng ra được từ trong hoàn cảnh chung sống chặt chẽ như vậy.
Bọn là một nhà ba người thân thiết khăng khít, bất kỳ người ngoài nào cũng đừng mong chen lấn vào, anh không cho phép!
Bồi dưỡng thêm Đỗ Hâm Lôi nhận thức và lệ thuộc vào gia đình, anh để cho cô có thói quen với sự có mặt của anh, thói quen một nhà ba người ấm áp thoải mái, thói quen không thể rời bỏ anh nữa!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nghe nói phụ nữ ở cữ là chuyện hết sức khổ sở, Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn không có cảm giác này. Dưới chăm sóc làm bạn của Hoắc Vân Phi, mỗi ngày cô đều trôi qua đầy đủ mà vui vẻ.
Bọn họ cùng nhau chăm sóc cục cưng, chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh vui vẻ mà thú vị, tuyệt vời không thể tả.
Hoắc Vân Phi không hề đi đâu, một ngày hai mươi bốn giờ ở cùng cô, không để cho cô có bất cứ cơ hội phiền muộn tịch mịch nào.
Cục cưng không ngừng quen thuộc với tồn tại của Hoắc Vân Phi, thằng bé còn quen với chăm sóc của Hoắc Vân Phi, trừ bỏ khi ăn sữa, bé đều không chịu để cho Đỗ Hâm Lôi ôm, nhất định phải cha ôm bé mới vui mừng.
Đỗ Hâm Lôi đáng thương, có lẽ cô nhất thời không phát hiện ra mưu tính sâu xa của Hoắc Vân Phi, đợi đến một ngày, cô phát hiện cục cưng rời khỏi cha khóc rống không ngừng, mới cuối cùng hiểu được dụng tâm âm hiểm của người này!
Bất tri bất giác, gần hai tháng trôi qua, thời gian Đỗ Hâm Lôi ở cữ thật sự nuôi đủ. Người khác ở cữ ba mươi ngày, cô toàn bộ nhiều hơn gấp đôi.
Hoắc Vân Phi cho rằng ở trong bệnh viện ở cữ hai tháng khỏe mạnh cho thân thể cô hơn! Dù sao thời gian ở cữ cũng không khó chịu, Đỗ Hâm Lôi cũng không có dị nghị.
Hai tháng sau, Hoắc Vân Phi cùng cô còn có cục cưng cùng dọn về nhà trọ thuê lại, tiếp tục cuộc sống ngọt ngào của bọn họ. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nếu không phải Triệu Bắc Thành đột nhiên xuất hiện, Đỗ Hâm Lôi gần như quên mất sự hiện hữu của anh, cũng gần như quên mất ước định giữa bọn họ.
Trước khi cô sinh con, Hoắc Vân Phi hứa hẹn sẽ cạnh tranh công bằng với Triệu Bắc Thành, đợi đến sau khi cô sinh đứa bé ra, đáp ứng cho cô quyền tự do lựa chọn, để cho cô quyết định đi theo Triệu Bắc Thành về kinh hay cùng Hoắc Vân Phi anh trở về tam giác vàng.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, đảo mắt thời khắc đưa ra quyết định cuối cùng đã tới.
Lúc ấy, Đỗ Hâm Lôi đang cho cục cưng bú sữa, Hoắc Vân Phi đứng ở bên cạnh, cong thân hình cao lớn dùng khăn ướt cho trẻ sơ sinh dịu dàng lau sữa tràn ra nơi khóe miệng đứa bé, cảnh tượng mập mờ như vậy… Thật sự khiến cho cô đổ mồ hôi lạnh.
Đồng thời cô càng kinh ngạc khổ sở thay cho Triệu Bắc Thành thành thật, anh lại thật sự chạy tới “Cạnh tranh công bằng” với Hoắc Vân Phi rồi!
Đỗ Hâm Lôi ngốc nghếch nữa, cũng nhìn ra cục diện này căn bản chính là Hoắc Vân Phi cố ý khiến cho Triệu Bắc Thành tìm khó chịu. Cô đỏ mặt tới tận mang tai, muốn giao đứa bé cho Hoắc Vân Phi ôm, nhưng mà thằng nhóc rất bá đạo, khi chưa ăn no bụng nhỏ, kiên quyết không chịu nhả nụ hoa mẹ ra.
Cứ như vậy, cô ôm cục cưng nghiêng sang bên cạnh, tiếp tục cho thằng bé bú sữa, Hoắc Vân Phi như không có việc gì dính vào bên cạnh, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve đứa bé.
Cô đưa lưng về phía Triệu Bắc Thành, cúi đầu, trên mặt nóng bừng bừng.
Trời ạ, chính cô cũng cảm thấy cố ý cho Triệu Bắc Thành khó chịu.
Mới vừa rồi Hoắc Vân Phi ở bên cạnh lau sữa nơi khóe miệng cho cục cưng, cô lộ ngực không tránh, hiện giờ Triệu Bắc Thành tới, cô chủ động xoay người kiêng dè… Nhìn như thế nào cũng đều là cố ý tránh né anh!
Hoắc Vân Phi ngẩng đầu lên, giống như vừa mới phát hiện ra Triệu Bắc Thành đứng lỳ ở đó, khuôn mặt tuấn tú mê người lập tức hiện lên nụ cười hiếu khách, nhiệt tình chào hỏi: “Anh Triệu đến à? Mau mời ngồi! Tôi kêu người pha tách trà cho anh!”
Nhìn thế nào, anh đều là nam chủ nhân của nhà này, Triệu Bắc Thành nhiều nhất chỉ là vị khách không mời mà đến mà thôi.
Nói pha trà cho Triệu Bắc Thành, Hoắc Vân Phi cũng chỉ hành động trong miệng mà thôi, dù sao Đỗ Hâm Lôi đưa lưng về phía bọn họ đầu cũng không dám quay lại, anh không cần làm việc vô dụng rồi.
Cực kỳ nổi bật ngồi ở đó, anh cười híp mắt nhìn Triệu Bắc Thành, nói: “Hôm nay mẹ con bọn họ vừa trở về, tin tức của anh Triệu vẫn còn rất linh thông! Tôi đã sớm nói ra, cạnh tranh công bằng, để Đỗ Hâm Lôi tự do lựa chọn, tôi không ép buộc cô ấy!”
Triệu Bắc Thành càng thêm bối rối, gương mặt tuấn tú thành màu gan heo.
“Anh chờ một chút! Đợi cô ấy cho cục cưng ăn sữa no, lại thương lượng quyết định chuyện của chúng ta!”
Triệu Bắc Thành như tới cửa xin cơm, chủ nhân nói với anh, chờ một chút đi, bánh màn thầu chín ngay bây giờ.
Đỗ Hâm Lôi đang trầm mặc khó chịu, cô biết tính cách tự tôn hiếu thắng của Triệu Bắc Thành, Hoắc Vân Phi chế nhạo và nhục nhã lần này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành kích thích và tổn thương rất lớn cho Triệu Bắc Thành.
Ngày đó nhìn bụng Đỗ Hâm Lôi còn phồng lên, trong nháy mắt bụng bằng phẳng, đứa bé đi ra, giống như ảo thuật. Cô theo bản năng vuốt ve bụng mình, nhưng hơi không tin nổi.
Bản thân Đỗ Hâm Lôi cũng ngây ngốc u mê, cười hì hì nói: “Tôi cũng kỳ quái! Không ngờ có thể thuận lợi sinh thằng bé ra, thằng bé sinh non, dọa tôi một cú sốc!”
Một người phụ nữ vừa làm mẹ, một người phụ nữ đã mang thai chuẩn bị làm mẹ, ở chung một chỗ đương nhiên chính là có chung một đề tài.
“Haizzz haizzz haizzz!” Cố Y Nhiên dường như rất thích than thở, từ khi cô vào trong phòng, liền mặt ủ mày chau.
“Tại sao cô luôn than thở vậy?” Đỗ Hâm Lôi kỳ quái hỏi.
Cố Y Nhiên vuốt ve bụng của mình, nhíu đôi mày thanh tú lại nói, “Tôi đã mang thai, cô nói tôi có cần gả cho Lăng Lang không?”
Vấn đề này Đỗ Hâm Lôi cũng không biết nên trả lời cô ấy như thế nào, cô cũng thở dài mấy hơi, nhìn cục cưng mới ra đời, bất đắc dĩ hỏi, “Tôi đã sinh đứa bé cho Hoắc Vân Phi, cô nói tôi có cần gả cho anh ấy không?”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Cố Y Nhiên mang theo vấn đề khó có thể giải đáp của hai người cùng rời đi với Lăng Lang rồi, Đỗ Hâm Lôi nhíu mày, một mực suy nghĩ tới vấn đề này.
Không thể tiếp tục trốn tránh, cô cần phải làm quyết định.
Hoắc Vân Phi thấy sau khi Lăng Lang và bạn gái đi, Đỗ Hâm Lôi liền buồn bực không vui, hơi bận tâm, hỏi, “Chuyện gì chọc giận em không vui? Là cô nữ cảnh sát nhỏ đó mạo phạm em?”
Đỗ Hâm Lôi lắc đầu một cái, dáng vẻ nghiêm túc giống như đang cân nhắc một quyết định quan trọng.
Có phần bị nét mặt của cô chấn trụ, Hoắc Vân Phi cẩn thận dựa sát vào cô, thử thăm dò nắm tay cô lên, lấy lòng nhéo, cười xòa nói: “Nghĩ cái gì? Nói cho ông xã!”
“Anh là ông xã của ai!” Đỗ Hâm Lôi giận mắng anh một câu, tượng trưng tránh một chút (dĩ nhiên không tránh được bàn tay to của anh), cô khinh thường nói, “Tôi còn chưa quyết định gả cho anh!” [email protected]
“Anh cũng chưa nói không muốn em gả cho anh!” Hai tay Hoắc Vân Phi kê dưới đầu, ngửa mặt nằm bên cạnh Đỗ Hâm Lôi, nhìn cô lại nhìn con trai của mình, hết sức vừa lòng.
Đỗ Hâm Lôi hỏi, “Anh định nán lại thành phố A bao lâu?”
“Đợi đến ngày em chịu gả cho anh mới thôi!” Hoắc Vân Phi cười hì hì đáp.
“Anh cứ chắc chắn tôi sẽ gả cho anh như vậy?” Đỗ Hâm Lôi giống như bị người nhìn thấu lá bài tẩy thẹn quá thành giận, nhíu lỗ mũi nhỏ lại, “Tôi cứ không gả, anh đã đồng ý sẽ không ép buộc tôi đấy!”
Đưa tay siết chặt gương mặt của cô, anh dung túng cưng chiều đáp ứng nói: “Được, không lấy cũng không gả!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Ở bệnh viện tư nhân, tất cả đều rất tốt! ở chỗ này, Đỗ Hâm Lôi được hưởng thụ đối xử y như hoàng hậu, cả bệnh viện đều lấy cô và đứa bé làm trung tâm, bởi vì bệnh viện này là do Hoắc Vân Phi đặc biệt mở ra vì cô và đứa bé.
Duy nhất chính là, bị tài nấu nướng của Lưu Nga nuôi miệng xảo quyệt, Đỗ Hâm Lôi không quen ăn thức ăn do căn tin nấu. Hoắc Vân Phi cố ý để cho người ở trong căn tin thiên vị vì Đỗ Hâm Lôi, do Lưu Nga tay cầm muôi, nấu canh làm bữa ăn dinh dưỡng, nước nước canh canh hầu hạ cực kỳ chu đáo.
Nhìn Hoắc Vân Phi thuần thục tay tã cho cục cưng, động tác ôm con vô cùng chuyên nghiệp tiêu chuẩn, khiến Đỗ Hâm Lôi cảm thấy ngoài ý muốn.
“Trước kia anh đã từng làm cha sao?” Nhìn như thế nào người này cũng không giống là tay mơ, xem ra còn chuyên nghiệp thuần thục hơn người làm mẹ là cô đây!
Hoắc Vân Phi thiếu chút nữa bị lời của cô làm cho nghẹn đến, không biết nên khóc hay nên cười: “Cảm phiền trí tưởng tượng của em đừng quá phong phú, anh giống như em, đều là người lần đầu làm cha mẹ!”
Trước khi cục cưng sinh ra, mỗi tuần Hoắc Vân Phi đều rút bớt thời gian một ngày đi tham gia lớp huấn luyện vú em, anh rất có đường có lối chăm sóc cục cưng.
Vì tăng thêm cơ hội chung đụng câu thông với hai mẹ con, Hoắc Vân Phi hoàn toàn không dùng tới y tá chăm sóc trẻ sơ sinh và bảo mẫu nguyệt tẩu, anh một mình ôm lấy tất cả mọi việc chăm sóc cho hai mẹ con. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
(*) Nguyệt tẩu: nhân viên điều dưỡng cho bà mẹ và trẻ sơ sinh.
Mỗi đêm đều phải rời giường bốn năm lần, kiểm tra xem cục cưng có ngủ ngon không, thay tã, rồi ôm cục cưng vào trong ngực Đỗ Hâm Lôi để cô cho ăn sữa.
Không thuê bà vú, anh để Đỗ Hâm Lôi cho con bú sữa mẹ, hai người bọn họ cùng nhau chăm sóc đứa bé, tình cảm liền bồi dưỡng ra được từ trong hoàn cảnh chung sống chặt chẽ như vậy.
Bọn là một nhà ba người thân thiết khăng khít, bất kỳ người ngoài nào cũng đừng mong chen lấn vào, anh không cho phép!
Bồi dưỡng thêm Đỗ Hâm Lôi nhận thức và lệ thuộc vào gia đình, anh để cho cô có thói quen với sự có mặt của anh, thói quen một nhà ba người ấm áp thoải mái, thói quen không thể rời bỏ anh nữa!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Nghe nói phụ nữ ở cữ là chuyện hết sức khổ sở, Đỗ Hâm Lôi hoàn toàn không có cảm giác này. Dưới chăm sóc làm bạn của Hoắc Vân Phi, mỗi ngày cô đều trôi qua đầy đủ mà vui vẻ.
Bọn họ cùng nhau chăm sóc cục cưng, chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh vui vẻ mà thú vị, tuyệt vời không thể tả.
Hoắc Vân Phi không hề đi đâu, một ngày hai mươi bốn giờ ở cùng cô, không để cho cô có bất cứ cơ hội phiền muộn tịch mịch nào.
Cục cưng không ngừng quen thuộc với tồn tại của Hoắc Vân Phi, thằng bé còn quen với chăm sóc của Hoắc Vân Phi, trừ bỏ khi ăn sữa, bé đều không chịu để cho Đỗ Hâm Lôi ôm, nhất định phải cha ôm bé mới vui mừng.
Đỗ Hâm Lôi đáng thương, có lẽ cô nhất thời không phát hiện ra mưu tính sâu xa của Hoắc Vân Phi, đợi đến một ngày, cô phát hiện cục cưng rời khỏi cha khóc rống không ngừng, mới cuối cùng hiểu được dụng tâm âm hiểm của người này!
Bất tri bất giác, gần hai tháng trôi qua, thời gian Đỗ Hâm Lôi ở cữ thật sự nuôi đủ. Người khác ở cữ ba mươi ngày, cô toàn bộ nhiều hơn gấp đôi.
Hoắc Vân Phi cho rằng ở trong bệnh viện ở cữ hai tháng khỏe mạnh cho thân thể cô hơn! Dù sao thời gian ở cữ cũng không khó chịu, Đỗ Hâm Lôi cũng không có dị nghị.
Hai tháng sau, Hoắc Vân Phi cùng cô còn có cục cưng cùng dọn về nhà trọ thuê lại, tiếp tục cuộc sống ngọt ngào của bọn họ. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nếu không phải Triệu Bắc Thành đột nhiên xuất hiện, Đỗ Hâm Lôi gần như quên mất sự hiện hữu của anh, cũng gần như quên mất ước định giữa bọn họ.
Trước khi cô sinh con, Hoắc Vân Phi hứa hẹn sẽ cạnh tranh công bằng với Triệu Bắc Thành, đợi đến sau khi cô sinh đứa bé ra, đáp ứng cho cô quyền tự do lựa chọn, để cho cô quyết định đi theo Triệu Bắc Thành về kinh hay cùng Hoắc Vân Phi anh trở về tam giác vàng.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, đảo mắt thời khắc đưa ra quyết định cuối cùng đã tới.
Lúc ấy, Đỗ Hâm Lôi đang cho cục cưng bú sữa, Hoắc Vân Phi đứng ở bên cạnh, cong thân hình cao lớn dùng khăn ướt cho trẻ sơ sinh dịu dàng lau sữa tràn ra nơi khóe miệng đứa bé, cảnh tượng mập mờ như vậy… Thật sự khiến cho cô đổ mồ hôi lạnh.
Đồng thời cô càng kinh ngạc khổ sở thay cho Triệu Bắc Thành thành thật, anh lại thật sự chạy tới “Cạnh tranh công bằng” với Hoắc Vân Phi rồi!
Đỗ Hâm Lôi ngốc nghếch nữa, cũng nhìn ra cục diện này căn bản chính là Hoắc Vân Phi cố ý khiến cho Triệu Bắc Thành tìm khó chịu. Cô đỏ mặt tới tận mang tai, muốn giao đứa bé cho Hoắc Vân Phi ôm, nhưng mà thằng nhóc rất bá đạo, khi chưa ăn no bụng nhỏ, kiên quyết không chịu nhả nụ hoa mẹ ra.
Cứ như vậy, cô ôm cục cưng nghiêng sang bên cạnh, tiếp tục cho thằng bé bú sữa, Hoắc Vân Phi như không có việc gì dính vào bên cạnh, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve đứa bé.
Cô đưa lưng về phía Triệu Bắc Thành, cúi đầu, trên mặt nóng bừng bừng.
Trời ạ, chính cô cũng cảm thấy cố ý cho Triệu Bắc Thành khó chịu.
Mới vừa rồi Hoắc Vân Phi ở bên cạnh lau sữa nơi khóe miệng cho cục cưng, cô lộ ngực không tránh, hiện giờ Triệu Bắc Thành tới, cô chủ động xoay người kiêng dè… Nhìn như thế nào cũng đều là cố ý tránh né anh!
Hoắc Vân Phi ngẩng đầu lên, giống như vừa mới phát hiện ra Triệu Bắc Thành đứng lỳ ở đó, khuôn mặt tuấn tú mê người lập tức hiện lên nụ cười hiếu khách, nhiệt tình chào hỏi: “Anh Triệu đến à? Mau mời ngồi! Tôi kêu người pha tách trà cho anh!”
Nhìn thế nào, anh đều là nam chủ nhân của nhà này, Triệu Bắc Thành nhiều nhất chỉ là vị khách không mời mà đến mà thôi.
Nói pha trà cho Triệu Bắc Thành, Hoắc Vân Phi cũng chỉ hành động trong miệng mà thôi, dù sao Đỗ Hâm Lôi đưa lưng về phía bọn họ đầu cũng không dám quay lại, anh không cần làm việc vô dụng rồi.
Cực kỳ nổi bật ngồi ở đó, anh cười híp mắt nhìn Triệu Bắc Thành, nói: “Hôm nay mẹ con bọn họ vừa trở về, tin tức của anh Triệu vẫn còn rất linh thông! Tôi đã sớm nói ra, cạnh tranh công bằng, để Đỗ Hâm Lôi tự do lựa chọn, tôi không ép buộc cô ấy!”
Triệu Bắc Thành càng thêm bối rối, gương mặt tuấn tú thành màu gan heo.
“Anh chờ một chút! Đợi cô ấy cho cục cưng ăn sữa no, lại thương lượng quyết định chuyện của chúng ta!”
Triệu Bắc Thành như tới cửa xin cơm, chủ nhân nói với anh, chờ một chút đi, bánh màn thầu chín ngay bây giờ.
Đỗ Hâm Lôi đang trầm mặc khó chịu, cô biết tính cách tự tôn hiếu thắng của Triệu Bắc Thành, Hoắc Vân Phi chế nhạo và nhục nhã lần này không thể nghi ngờ sẽ tạo thành kích thích và tổn thương rất lớn cho Triệu Bắc Thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook