Khế Ước Quân Hôn
Quyển 1 - Chương 4: Nhập ngũ

Khuôn mặt tuấn tú của Lương Tuấn Đào đen lại thiếu chút có thể cạo xuống một tầng băng sương, bạc thần nhếch lên, trong tinh mâu xinh đẹp có ngọn lửa thiêu đốt phẫn nộ.

Rất con mẹ nó nghẹn hỏa cũng rất con mẹ nó mất mặt! Nửa đường bị người ta giở trò trở tay không kịp, ấy thế mà một cái xác của quân địch hắn cũng chưa tìm được!

Phần tử có vũ trang này hẳn đã trải qua huấn luyện đặc biệt không giống sát thủ bình thường. Phối hợp chặt chẽ, hành động mau lẹ, ngay cả rút lui cũng sớm bố trí tốt.

“…. Thi thể đều bị quân địch đưa lên trực thăng chở đi, tại hiện trường, ngay cả một khẩu súng cũng không thấy! Nhưng thông qua vũ khí và vết đạn bắn đầy uy lực của địch có thể thấy đây là các thiết bị cao cấp rất tiên tiến, hoàn hảo. Hơn nữa còn có ba phi cơ trực thăng, đủ thấy tài lực đối phương hùng hậu đến đâu! Quân đội đã liên hệ với cảnh sát triển khai toàn lực điều tra tuyệt mật. Hơn nữa sẽ lưu ý hướng rời đi của trực thăng …”

“Được rồi!” Lương Tuấn Đào phẩy phẩy tay cắt đứt bài báo cáo của Lưu Bắc Thành, mi nhăn lại, có chút đăm chiêu nói: “Tôi thấy lần này bị tập kích, đối phương giống như muốn cảnh cáo chúng ta.”

Lưu Bắc Thành gật gật đầu, đồng quan điểm với hắn: “Đúng vậy, nếu bọn họ thực sự có sát tâm, trong nháy mắt xe tải bị xa hố, bọn họ hoàn toàn có thể dùng toàn bộ hỏa lực tấn công chúng ta, nếu thế thương vong bên ta sẽ càng thêm nghiêm trọng! Nhưng tôi cảm thấy quân địch chưa dốc toàn lực, chẳng nhẽ quân địch chỉ mạo hiểm phiêu lưu chỉ để chặn lại dọa chúng ta một phen…. Chuyện này tôi còn chưa thông!”

Nghe hai vị sĩ quan cấp tá phân tích , Lâm Tuyết trầm mặc. Cô lẳng lặng lui về một góc sáng sủa, mắt không chớp, lông mi dày hạ xuống giấu đôi mắt phức tạp bi thương.

Cô biết vừa rồi là ai tập kích! Cũng biết hắn đã đạt được mục đích. Lần này hắn chính xác chỉ muốn cảnh cáo bọn họ, cụ thể hơn là cảnh cáo cô.

Hắn dùng lực lượng hùng hậu như vậy là muốn nói cho cô biết ở thành phố này, hắn có thể lấy thúng úp voi (1)! Chẳng sợ cô ngồi trên xe Thượng tá còn có đoàn hộ tống đi theo, hắn vẫn có thể chặn lại, thậm chí có thể một súng đoạt mệnh cô!

Đương nhiên, giờ mới là bắt đầu!

Mạc Sở Hàn biến thái thích hưởng thụ quá trình chinh phục của mình, hắn thích tiêu diệt hết hi vọng của cô, khiến cô lâm vào cảnh tứ cố vô thân, cuối cùng chỉ còn cách hạ vũ khí đầu hàng.

“Cùng Lâm gia xuống đi ngục đi! Cô trọn đời không được siêu sinh!” Lâm Tuyết nhớ rõ, trong bữa tiệc đính hôn, Mạc Sở Hàn tuyệt tình đẩy cô ngã xuống đất, sau đó tao nhã cúi người tháo đôi nhẫn kim cương vừa cùng cô trao nhau, xoay người ôm ấp người phụ nữ khác.

“Đây chỉ là hàng nhái, “Vĩnh hằng chi tâm” thật không đeo trên tay cô đâu!” Trước ánh mắt công chúng, Mạc Sở Hàn kéo bàn tay ngà ngọc của nữ nhân trong lòng, dưới ánh đèn, viên kim cương hồng ngọc tỏa ra quang hoa chói mắt. Hắn nhìn Lâm Tuyết đang phủ phục dưới đất, thưởng thức sự tuyệt vọng tan nát cõi lòng cùng thống khổ của cô, đôi mắt địa mị tàn nhẫn nói: “Thư Khả mới là người phụ nữ tôi yêu,! Lâm Tuyết, cô chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời góp vui cho vở hài kịch.”

Hắn đem nhẫn kim cương giả vừa được Lâm Tuyết trao cho tháo xuống, ném vào ly rượu, sau đó hung hăng tạt ly rượu vào mặt cô. Chiếc nhẫn cứng chạm vào mặt cô khi đó thật đau. Đương nhiên, trong lòng cô đau nhất.

****

“Uy, Lâm Tiểu thư, Lão đại đang nói chuyện với cô đấy.” Lưu Bắc Thành gọi mấy lần cũng không thấy Lâm Tuyết phản ứng, liền lại gần đẩy đẩy cô.

Lâm Tuyết chợt tỉnh lại, lúc này mới nhận ra mình đã chìm vào suy nghĩ quá lâu. Cô vội ngẩng đầu, hơi bối rối chống lại khuôn mặt tuấn tú đang bất mãn của Lương Tuấn Đào, giải thích: “Thực xin lỗi, tôi suy nghĩ đến mức thất thần, phiền anh nói lại lần nữa!”

“….” Lương Tuấn Đào hoàn toàn nổi giận, sự tình hôm nay đã khiến hắn khó chịu, mà nữ nhân trước mặt cư nhiên dám xem nhẹ mình, hừ lạnh một tiếng, hắn phẫn nộ xuống xe.

Lưu Bắc Thành mím môi, theo sát phía sau đội trưởng thuận tiện ra hiệu cho Lâm Tuyết xuống xe.

Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra bọn họ đã đến nơi bộ đội đóng quân.

Lâm Tuyết vội vàng xuống xe, nhanh chân chạy hai bước đuổi kịp Lương Tuấn Đào, cô cùng Lưu Bắc Thành theo sau hắn.

“Nghiêm! Chào!” Binh lính hai bên xe chỉnh tề đội ngũ chào mừng đội trưởng bọn họ trở về theo nghi thức quân đội.

Trời đất rộng lớn, cảnh tượng đồ sộ! Sống trong đô thị mà từng milimets đều là sắt thép quá lâu khiến người ta có chút chưa thích ứng được với bãi cỏ bát ngát, không khí trong lành nơi đây.

Lọt vào tầm mắt là một mảng xanh biếc vô tận, cây cỏ xanh biếc, quân trang xanh biếc, quân trướng (lều trại) xanh biếc, xe xanh biếc … Bất cứ gì có thể nghĩ đến đều có màu xanh lục mê người. Mà nơi này màu xanh biếc không khiến người ta cảm thấy đơn điệu, chỉ làm người ta sợ hãi mà than rằng hóa ra màu xanh là sắc thái mê người nhất trên thế giới.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tuyết tới doanh trại quân đội, cũng là lần đầu được tiếp xúc với quân đội. Tất cả đều mới mẻ, cô kinh ngạc đánh giá thế giới xa lạ này.

Các chiến sĩ đối với Lâm Tuyết cũng thấy ngạc nhiên như cô. Quân đội có quy định nghiêm khắc, cấm nam quân nhân dẫn nữ giới tùy tiện xuất nhập, đội trưởng bọn họ về nhà một chuyến nhưng lại mang về một cô gái xinh đẹp.

Ở trước binh doanh thiên binh vạn mã, Lâm Tuyết rốt cục có chút không bình tĩnh. Binh lính bị phong bế huấn luyện lâu ngày liếc thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ánh mắt quả thực không khác sắc lang đói khái đang nhìn con cừu nhỏ là mấy, cơ hồ hưng phấn mà phóng ra lục quang.

“ Này, cô gái ấy là bạn gái của đoàn trưởng hả?”

“ Mới có thể vào đây.”

“Di? Đoàn trưởng vi phạm kỉ luật, đưa nữa nhân vào doanh trại!”

“Cắt, có bản lĩnh thì cậu cũng làm đoàn trưởng đi, đừng ở đó mà tiếc hận ganh tị.”

…..

Sắc mặt Lương Thượng tá càng khó coi, hắn quay đầu phân phó Lưu Bắc Thành bên cạnh vài câu, sau đó nhanh chân đi về đại lâu. Lâm Tuyết sợ bị hắn bỏ lại đây, vội vàng chạy chậm muốn theo sau.

Lưu Bắc Thành một phen giữ lấy cô, dừng bước quét qua các binh linh đang bàn luận một cái, đột nhiên hô lớn:

- Nghiêm!

Binh lính nhất thời phản xạ theo điều kiện đứng yên theo quân lệnh không dám châu đầu ghé tai.

Uy nghiêm liếc mắt đánh giá bọn họ một cái, Lưu Bắc Thành chỉ vào Lâm Tuyết nói: “Đồng chí này là Lương Bộ trưởng ủy nhiệm vào chức vụ Đội trưởng Văn thư, hiện tại, ở trước mặt mọi người Lâm văn thư tự giới thiệu về mình đi!”

Tiếng vỗ tay vang lên, ánh mắt bọn họ thẳng tắp quan sát Lâm Tuyết.

Cô bị nhiều người nhìn như vậy có chút sợ hãi, nhưng nhanh chóng nắm được tình hình bên dưới, hết sức trấn định tự nhiên nói: “Chào mọi người, tôi tên Lâm Tuyết. Tôi rất vui vì được gia nhập đại gia đình này, được trở thành một thành viên của Quân đội nhân dân Trung Quốc. Tôi nguyện cùng các đồng chí kề vai chiến đấu. Tôi có làm gì không đúng, xin mọi người phê bình chỉ giáo.”

Giờ khắc này cô quyết định ở lại quân khu, nếu Lương Trọng Toàn dụng tâm đưa cô tới đây, cô sẽ không làm ông mất mặt!

***

Lương Tuấn Đào cùng vài cảnh vệ bên mình đi qua đại lâu hành chính tiến vào văn phòng hắn. Khi cởi áo khoác ngoài, động tác thoáng kìm hãm , ánh mắt hắn dừng lại trên quân hàm bên vai trái, bên trên thiếu một ngôi sao!

Con ngươi thâm thúy sáng ngời lóe lên một tia nghiền ngẫm, hắn mím môi, tiện tay để áo khoác sang một bên, hỏi viên cảnh vệ: “Lâm Tuyết đâu?”

“Báo cáo, Lâm Tuyết đã theo trưởng phòng vật tư quân dụng đi lĩnh quân trang!”

“Đợi cô ấy lĩnh xong đồ dùng, gọi tới đây gặp tôi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương