7. Thoát hiểm

Đình viện tối tăm, ánh trăng lạnh chiếu vào làm Hàn Tuấn nhìn có vẻ thê thảm, cô tịch. Cố Vân Cảnh nói đúng, hắn lúc này đã bỏ ý định mang Công Chúa xa chạy cao bay.

"Ta chỉ muốn gặp Lục công chúa, rồi sẽ đi."

"Không được." Cố Vân Cảnh lắc đầu, "Công chúa điện hạ không muốn gặp ngươi. Nếu ta mang ngươi đi gặp nàng, đó là bất kính với nàng."

Hàn Tuấn nghe vậy, lặng yên cúi đầu, thần sắc suy sụp như cà héo. Lặng im một lát sau, hắn thở dài, khom người muốn nhặt chủy thủ, chỉ là vì chân bị trọng thương, hơn nữa vừa rồi còn bắt Cố Vân Cảnh nên giờ vết thương càng thêm nghiêm trọng. Tuy mặc hắc bào nhưng vẫn có thể nhìn rõ vết máu. Một cái động tác khom lưng đơn giản cũng không dễ dàng với Hàn Tuấn hiện tại.

"Này!" Cố Vân Cảnh nhặt chủy thủ lên, đưa tới trước mặt hắn.

Hàn Tuấn tiếp nhận, lấy khăn lau rồi đem chủy thủ giấu ở mắt cá chân. Hắn nhìn Cố Vân Cảnh. Theo lý mà nói, Cố Vân Cảnh cướp đi người yêu của hắn hắn phải là hận – hận không thể giết đối phương giải hận - nhưng ánh mắt thiếu niên thẳng thắn vô tư... Rồi những lời thiếu niên ân cần nói, Hàn Tuấn không hận nổi. Hắn hiểu rằng chuyện này không phải lỗi của Cố Vân Cảnh. Dù không có Trấn Viễn Hầu thế tử, Hoàng Đế vẫn sẽ gả Công Chúa cho huân công quý tộc khác thôi. Hắn và Công Chúa dù có vạn nghìn tình ý cũng chỉ là hữu duyên vô phận.

Công Chúa là Tiêu Quốc minh châu, còn hắn chỉ là thư sinh nghèo thi hoài không đậu - thân phận chênh lệch như vậy, đường tình của bọn họ nhất định nhấp nhô. Mà Vũ Văn Ngạn đã trực tiếp chế tạo nhấp nhô thành bi kịch. Nếu không có Vũ Văn Ngạn bức hôn, Hoàng Đế cũng sẽ không gả Công Chúa sớm như vậy. Chờ đến khi hắn trúng Trạng Nguyên, lại cưới Công Chúa cũng không phải không có cơ hội. Cho nên, xét đến cùng là hắn nên hận Vũ Văn Ngạn. Bất chợt Hàn Tuấn thấy xấu hổ vì đã bắt cóc Cố Vân Cảnh.

"Vừa rồi là ta lỗ mãng." Hàn Tuấn náy náy.

"Ngươi suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi." Cố Vân Cảnh vân đạm khinh phong cười.

"Nhưng, " Hàn Tuấn nghi hoặc, "Ta không rõ, vì sao ngài giúp ta? Vì sao lại nói như vậy?"

Cố Vân Cảnh lẳng lặng nhìn ánh trăng lạnh lẽo, trầm mặc một lát, rồi nhìn Hàn Tuấn qua khóe mắt, khẽ cười nói:

"Bởi vì ta sợ chết a. Sợ ngươi nóng giận mà đương trường giết ta. Cho nên mới vận dụng ba tấc miệng lưỡi thuyết phục ngươi. Không nghĩ ngươi thật sự thông suốt."

Hàn Tuấn tài trí song toàn, biết Cố Vân Cảnh không nói thật. Nếu đối phương không muốn giải thích, hắn cần gì lại hỏi? Tóm lại, Cố Vân Cảnh coi như là ân nhân của hắn.

"Đa tạ. Ta cáo từ trước. Nhưng mà ta vẫn sẽ tìm cơ hội gặp Lục công chúa." Hàn Tuấn chắp tay nói.

Cố Vân Cảnh chỉ về phía xa xa, "Phía dưới có cung thủ bao vây, ngươi không thoát được đâu. Khoảng cách khá xa ở đây; cho dù ta lớn tiếng ngăn cản cũng chưa chắc bọn họ nghe được, e là ngươi còn chưa đi hai bước đã bị bắn chết. Như vậy đi, ngươi tiếp tục kèm ta, để ta đi đến trước bọn họ hạ lệnh, ngươi có thể thoát thân."

Hàn Tuấn thầm sợ Cố Vân Cảnh tài trí. Hắn lấy chủy thủ, lại một lần nữa đặt lên cổ Cố Vân Cảnh, thấp giọng nói: "Đắc tội."

Quả nhiên như Cố Vân Cảnh sở liệu, thủ vệ Hầu Phủ không giống Phò mã gia trấn định tự nhiên mà chuyện trò vui vẻ. Cố Trung đã lén điều một số lượng lớn cung thủ cấp cao tùy thời đợi mệnh, chờ Hàn Tuấn mất cảnh giác đến gần là bắn chết.

Cố Trung nhìn thấy Hàn Tuấn cầm chủy thủ, thầm nghĩ cơ hội tới, mà mới vừa chuẩn bị ra lệnh lại không ngờ nhìn đến Cố Vân Cảnh bị bắt cóc, hắn mắng:

"Lý nào thằng nhóc này nhìn ra sơ hở?"

Cung thủ thấy thế cũng không có chủ ý và trưng cầu Cố Trung ý kiến. Cố Trung trong lòng cũng bất ổn, hắn không thể nhìn hung thủ bỏ trốn mất dạng, đương nhiên càng không thể lấy an toàn sinh mệnh thế tử gia đùa giỡn.

"Còn thất thần làm gì, buông cung a!" Lúc này Thải Nguyệt lạnh lùng nói.

Nàng nhăn mày, duy trì một chút bình tĩnh còn sót:

"Hắn lại bắt thế tử thuyết minh đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta. Người này võ công rất cao, cách xa như vậy không chắc hoàn toàn bắn chết. Tùy tiện hành động chỉ làm thế tử càng thêm nguy hiểm thôi."

Cố Trung luôn kính nể Thải Nguyệt, vả lại cũng đồng ý nàng nói. Vạn nhất thế tử có bề gì, hắn có vạn cái đầu cũng không đủ chém.

"Thu cung, ngàn vạn lần không cần hành động thiếu suy nghĩ!" Cố Trung nói với thủ hạ.

Hàn Tuấn bắt Cố Vân Cảnh, đi từng bước, bởi vì chân bị thương mà đi được rất chậm, nửa khắc đồng hồ mới đi đến phạm vi Cố Vân Cảnh chỉ định.

"Được rồi, trong phạm vi này bọn họ có thể nghe rõ lời của ta."

Cố Vân Cảnh nghiêm túc, dùng tiếng nói cũng không hùng hậu gì - cao giọng nói:

"Trấn Viễn Hầu Phủ tất cả nghe lệnh, không được bắn Hàn Tuấn. Người nào trái lệnh, nghiêm trị không tha!"

Chủ đã có lệnh, thủ hạ tất phục tùng. Hàn Tuấn cứ như vậy lông tóc vô thương rút khỏi Trấn Viễn Hầu Phủ.

Trên gác cao, tầm mắt Tiêu Mộ Tuyết dừng ở trên người Cố Vân Cảnh. Từ lúc Cố Vân Cảnh bị bắt, Cố Trung đã chạy tới báo. Nàng không muốn dây dưa với Hàn Tuấn nhưng Cố Vân Cảnh dù sao cũng là trượng phu trên danh nghĩa của nàng, về tình về lý nàng không nên khoanh tay đứng nhìn. Huống gì việc này có quan hệ với nàng. Tiêu Mộ Tuyết trầm tư một phen, quyết định đi ra gặp Hàn Tuấn. Ai ngờ, nàng mới từ trong phòng đi ra đã nhìn đến cảnh Hàn Tuấn buông chủy thủ. Hôn phòng ở trên lầu, dễ dàng nhìn thấy bọn họ. Nàng không thể chính xác biết Hàn Tuấn cùng Cố Vân Cảnh nói gì nhưng, theo hai người biểu hiện, Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh không có nguy hiểm. Nàng lẳng lặng đứng trên các lâu, càng xem Cố Vân Cảnh càng cảm thấy đối phương như sương mù. Tiêu Mộ Tuyết rất tò mò, Cố Vân Cảnh thuyết phục Hàn Tuấn, rồi nghĩ như thế nào mà thả người đi? Là bởi vì thiện lương? Chỉ sợ không hẳn là vậy.

Khi Hàn Tuấn lại một lần nữa uy hiếp Cố Vân Cảnh và nghe Cố Vân Cảnh ra lệnh cho thủ hạ, Tiêu Mộ Tuyết biết Cố Vân Cảnh làm vậy để thả Hàn Tuấn. Và đến đây, băng tuyết thông minh Tiêu Mộ Tuyết không khỏi nhìn thiếu niên thanh tú gầy gò với cặp mắt khác xưa. Điều khiến nàng kinh ngạc hơn là Hàn Tuấn võ công cao cường còn không nhận ra có cung thủ, vậy sao cái tay trói gà không chặt - Cố Vân Cảnh lại phát hiện?

Không thể phủ nhận Cố Vân Cảnh là một người phi thường thông minh. Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy Hoàng Hậu lần này xem như nhặt được bảo - đưa nàng đến Trấn Viễn Hầu Phủ, dù không dựa vào Trấn Viễn Hầu che chở thì chỉ bằng vào Cố Vân Cảnh tài trí, Thái Tử có lẽ đứng vững.

Tiêu Mộ Tuyết kiếp trước tung hoành thương giới, tâm trí người bình thường không thể sánh. Nàng là cường nhân, biết thưởng thức người mạnh hơn, mưu lược hơn mình. Và Cố Vân Cảnh đã thành công làm nàng chú ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương