Trở về nhà sau một ngày một đêm ở đồn phối hợp điều tra, Phú Hào nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Bên trong trống vắng, trên chiếc giường lạnh lẽo thiếu vắng hơi người. Một nỗi sợ mơ hồ chợt dâng lên ngập lòng.

“Đan Nguyên!” Phú Hào gọi thật to.

Cả căn biệt thự vắng lặng. Chỉ nghe vọng lại tiếng gọi của anh.

“Đan Nguyên!” Anh hốt hoảng chạy xuống tầng.

“Dạ, cậu đã về!” Bác Năm đang ngủ, mắt nhắm, mắt mở báo tin: “Sáng sớm hôm qua, cô Đan Nguyên…đã đi rồi. Cô ấy có nhờ tôi chuyển cho cậu bì hồ sơ.”

Nhận tin thật mà Phú Hào cứ tưởng mình mơ. Bàn tay run rẩy mở tập. Là mấy bản khế ước, giấy chứng nhận kết hôn có kèm theo tờ đơn xin li hôn đã có sẵn chữ kí, một tập ảnh và một bức thư.


Nhưng giờ này không phải là lúc anh xem chúng. Nhét vội vào vị trí cũ, Phú Hào chỉ kịp hỏi bác Năm: “Cô ấy đi lúc mấy giờ?”

“Năm giờ sáng ngày hôm qua!”

Phú Hào đưa tay nhìn đồng hồ. Đã ba giờ sáng. Đan Nguyên đã rời nhà hai mươi hai tiếng. Với khoảng thời gian này thong thả cho một chuyến đi xa nếu cô muốn biến mất khỏi anh.

Trái tim Phú Hào thật sự hoảng loạn. Nơi để anh bấu víu chút hi vọng mong manh chỉ còn có một.

Vậy mà lúc đến, tin anh nghe được: “Người đã mất tích lúc công an ập đến viện hôm qua rồi!” Tư Bình vừa chỉ vào màn hình vừa nói thêm: “Dữ liệu tầng VIP khuya hôm qua bị mất sạch.”

Bệnh viện xảy ra chuyện, người cũng đồng thời biến mất. Một kẻ ngu cũng thừa biết có bàn tay thế lực nhúng vào.

Phú Hào tức tốc trở lại căn biệt thự: "Bác Năm, con xin bác nói thật cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"Anh quỳ xuống trước mặt ông.

Người đàn ông trung niên thấy cậu chủ tốt bụng bật khóc, ông cầm lòng không được đành nói hết sự thật: “Sau khi cậu đi…cô Đan Nguyên bị một gã có hình xăm đến bắt đi.”

Dù bác Năm không nói tên nhưng nghe xong Phú Hào biết ai đứng phía sau tất cả mọi chuyện đêm qua. Hai vụ bắt người trùng khít như vậy. Cho thấy người ra tay đã sắp xếp chu đáo. Sự cố xảy ra ở viện chỉ là kế điệu hổ li sơn, tách anh ra để họ dễ bề hành động. Ở thành phố này, ngoài nhà họ Đỗ ra không còn ai dám làm ba chuyện hại người, đẩy con mình lâm vào cảnh khốn khó như thế này.

“Là chuyện tốt ba mẹ làm, phải không?” Phú Hào hỏi ngay khi vừa đặt chân vào phòng khách nhà họ Đỗ.

Ba mẹ anh ung dung uống trà, chơi cờ bỏ ngoài tai câu hỏi của con trai.

“Rốt cuộc ba mẹ muốn gì ở con, hả?” Trước thái độ bàng quan của ba mẹ, Phú Hào không thể kiềm chế được nữa, anh ném luôn chiếc điện thoại xuống nền.


Nhìn những mảnh vỡ li ti của kính cường lực và màn hình chiếc iphone cùng với các linh kiện của nó, ba mẹ anh cuối cùng cũng ngước mặt nhìn.

“Là tao làm đó…thì sao?” Ông Đỗ Tài bình thản bỏ quân cờ, nhàn nhã dựa lưng ra thành ghế, nhìn con qua đôi mắt kính gọng vàng.

“Ba…” Phú Hào tức nhưng cũng chẳng biết nói lời nào. Vì anh không thể vô phép với đấng sinh thành. Ánh mắt anh tràn đầy thất vọng: “Tại sao ba lại thủ đoạn như vậy?”

Ba anh đứng bật lên, đập gậy baton xuống bàn: "Không phải vì đứa con cứng đầu cứng cổ như mày sao? Từ nhỏ đến lớn chưa việc gì tao nói mà mày nghe. Bảo mày học Kinh tế về giúp tao quản sự nghiệp kinh doanh nhà họ Đỗ, mày lại bỏ đi học Y. Bảo mày cưới Hạ Vy, mày lại đưa ả con hoang về làm xấu mặt Tổ tiên dòng họ.

Mày nói xem, mày có xứng với cái họ mày mang không?"

“Mình à, mình hạ hỏa coi chừng huyết áp!” Bà Đỗ nắm tay chồng nhắc nhở. Rồi quay sang con trai: "Mẹ không hiểu sao, vì một đứa con gái chẳng ra gì mà con nhẫn tâm để ba mẹ phải hao tổn sinh lực!

Con thấy có đáng không?

Con luôn bao che yêu thương nó. Cố chấp cưới nó. Nhưng kết quả thì sao? Vừa thấy con lâm vào cảnh khó, có nguy cơ tù tội, nó đã cắp thằng khác bỏ đi. Chính mắt mẹ và Hạ Y nhìn thấy.


Con còn tiếc nuối gì thứ đàn bà vì lợi hai lần rời bỏ con. Mẹ đã nói với con quá nhiều rồi, tiểu tam chỉ hám hư vinh và tiền bạc. Con của chúng nó sinh ra dĩ nhiên cũng thừa hưởng dòng máu hồ ly đó. Tỉnh táo đi Hào và lập tức đính hôn với Hạ Vy. Rồi ba mẹ sẽ minh oan, tháo gỡ mọi rắc rối giúp con, ha!"

“Nếu con không đồng ý thì sao?”

Ông Đỗ ném luôn gậy baton về phía con trai: “Vậy thì cút! Từ nay đừng vác mặt về nhà nữa! Tao thà không có đứa con như mày!”

Bà Đỗ nghe vậy liền hoảng: “Ấy mình, sao mình lại nói vậy? Dù sao nó cũng là núm ruột, máu mủ của ông. Mình thương con bớt giận.Thằng bé chỉ nhất thời bị ả hồ ly tinh bỏ bùa làm u mê thôi! Tôi sẽ khuyên can con!”

“Vậy thì tùy mình xử lí đi! Đầu óc tôi con phải lo chuyện làm ăn.” Ông Đỗ nói xong chẳng thèm nhìn con, quay lưng bỏ vào nhà trong.

Bà Đỗ lại gần con trai, nắm hai vai con, nói trong nước mắt: “Phú Hào, con hãy thương mẹ! Nghe lời đi ha?”

Phú Hào gỡ lấy tay mẹ. Nhìn lại căn nhà lần cuối: “Xin lỗi mẹ!” Nhà đã không còn là nhà. Ba mẹ đã xem nhẹ sự nghiệp của anh, gieo vết nhơ trên chiếc áo blouse trắng và nhẫn tâm chia rẽ một mối lương duyên…thì anh cũng không cần họ nữa: “Ba mẹ bảo trọng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương