Khế Ước Máu: Chồng Quỷ
-
Chương 5: Con gái à, con đói bụng sao?
Dương Uyển Chi giật mình tỉnh giấc, hoá ra đó chỉ là giấc mơ thôi, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Ngồi dậy cô lau lau mồ hôi trên trán, đây là lần thứ hai cô gặp quỷ.
Xuống giường rót một ly nước uống, cô tự trấn an lại bản thân mình. Bọn họ cũng như cô thôi, chỉ có điều họ đã chết còn cô thì còn sống, sau này cô cũng sẽ chết nên không có gì phải sợ cả.
Dương Uyển Chi sau khi bình tâm lại thì xuống nhà, hôm nay bên dưới có khách đến. Lúc cô xuống đã nhìn thấy một người phụ nữ đang than khóc với Dương lão gia, trông bà ấy khổ sở vô cùng.
"Dương lão gia tôi chết chồng, lạc con hiện tại không có nơi nào để đi nữa. Cầu xin ông, xin ông thương tình mà thu nhận tôi với."
Cô nghe người phụ nữ van nài như thế.
Bước chân của cô càng ngày càng đến gần với bọn họ, cô có thể nhìn rõ mặt bà ấy.
"Á... Có quỷ..."
Dương Uyển Chi bật ngửa ra phía sau khi phát hiện ra người phụ nữ này chính là người phụ nữ trong giấc mơ vừa rồi của cô.
Thấy Dương Uyển Chi thét toáng lên, Dương lão gia liền cau mày ho khan vài tiếng, ông ấy tỏ vẻ không hài lòng nhắc nhở:"Uyên Chi không được vô phép vô tắc."
"Cha, bà ta là quỷ đó. Còn vừa nằm mơ thấy rõ ràng." Cô chỉ vào mặt bà ta mà nói.
Người phụ nữ liền chối bỏ ngay, bà than khóc rằng:
"Oan cho tôi quá Dương lão gia, ông nhìn tôi đi nếu tôi là quỷ sao lại dám xuất hiện vào ban ngày?" Rồi bà ta nắm lấy tay Dương lão gia, như một lời dẫn dụ nói:"Dương lão gia ông là thần tiên cái thế, nếu tôi là quỷ sẽ không dám tới đây đâu. Có phải không?"
"Bà nói dối, bà chính là quỷ."
Cô nhào tới đẩy bà ta ra, ngay lập tức gương mặt thối rữa cùng giòi bọ bốc mùi hôi thối hiện ra trước mặt cô. Dương Uyển Chi lùi về sau, cảm giác buồn nôn ập tới không nhịn được, cô chỉ vào bà ta nói với cha mình:"Cha nhìn đi, bà ta là quỷ, là quỷ."
"Dương Uyển Chi lên phòng cho ta!"
Tiếng gằn giọng của Dương lão gia làm cho cô hoàn tỉnh, cô nhìn lại người phụ nữ đang nằm dưới đất. Gương mặt quỷ dữ chẳng còn nữa mà thay vào đó là gương mặt uất ức nước mắt. Cô lắc đầu, rõ ràng bà ta là quỷ, cô thấy rõ ràng mà.
"Người đâu đem Dương tiểu thư lên phòng khoá cửa lại."
Vậy là Dương Uyển Chi bị lôi lên phòng giam lại, cô mơ mơ hồ không hiểu chuyện này là như thế nào. Tình cảnh hiện tại cô chưa từng gặp phải, người phụ nữ đó rốt cuộc có phải là quỷ hay không?
Đêm đến cô lén lút ra ngoài uống nước, Dương lão gia thật ác độc, ông ấy giam cô lại còn không dặn cho cô ăn cơm. Dương Uyển Chi đói run cả người rồi, cô ở trong bếp nấu mì gói, bộ dạng lén lén lút lút rất tội nghiệp.
"Con gái à, con đói bụng sao?"
Cô giật bắn cả người khi nghe thanh âm của người phụ nữ phát ra từ phía sau, cô quay nhìn lại thấy chính là người phụ nữ đó.
Bà ấy có gương mặt hiền hậu chứ không phải là mặt quỷ như lúc sáng, Dương Uyển Chi cho rằng mình bị ám ảnh từ giấc mơ thôi. Nếu bà ấy là quỷ thì Dương lão gia đã không thể nhìn thấy bà ấy rồi, ngẫm lại cô cũng thấy đúng.
"Đói bụng rồi phải không, con ngồi đi mẹ nấu mì cho con ăn."
Bà ấy bắt tay vào bếp nấu mì, Dương Uyển Chi kéo ghế ngồi nhìn từng chuyển động của bà. Nhìn không giống quỷ chút nào, thấy vậy cô thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau tô mì nóng hổi được bưng lên, cô cảm động đến sắp khóc rồi, cô đói muốn chết.
Người phụ nữ trung niên giục cô mau ăn cho nóng, Dương Uyển Chi cầm đũa liên tục gắp mì cho vào miệng.
Tô mì này là tô mì ngon nhất từ trước đến giờ cô từng ăn luôn, cô ăn hoài, ăn mãi vẫn cảm thấy không no và ngon một cách đặt biệt.
"Uyển Chi con làm cái gì vậy hả?"
Mẹ của cô nói lớn, làm cô giật bắn mình. Phát hiện ra người phụ nữ lúc nảy cũng không còn bóng dáng, cô nhìn mẹ ruột của mình. Theo ánh mắt của bà mà nhìn xuống bàn ăn, ngay lập tức cô nôn ngay tại chỗ.
Cô ăn thịt sống, đã ăn được hơn nửa tảng thịt bò rồi. Quái lạ cô đang ăn mì gói cơ mà.
"Nè Dương Uyển Chi con có phải bị quỷ ám rồi không? Mẹ dặn rồi đừng có trốn ra ngoài chơi mà, nôn ra đi... Ngày mai mẹ gọi thầy đến xem."
Dương phu nhân vừa mắng vừa lau chùi cho cô, còn cô thì nôn đến thừa sống thiếu chết.
Sau khi tắm xong, cô mệt mỏi nằm trên giường. Bụng thì đói meo, cồn cào vô cùng. Cô lại suy nghĩ đến người phụ nữ đó, bà ta có phải là quỷ hay không?
Dương Uyển Chi thở dài nhắm mắt, hình ảnh gương mặt quỷ lại hiện lên trong tâm trí cô. Doạ cô sợ ngay lập tức lại mở mắt ra, tim đập tay run. Cô ngó dọc ngó ngang nhìn xung quanh, cảm giác da gà nổi lên từng đợt.
Cô sợ hãi đề phòng đi xuống giường, hai chân vừa chạm đất đã bị một đôi tay thò ra từ gầm giường nắm chặt. Dương Uyển Chi hét toán lên rụt chân về, đôi tay ấy cũng không còn thấy nữa.
Sự sợ hãi cuốn lấy cô, Dương Uyển Chi co người lại một góc giường, đề phòng nhìn xung quanh, nước mắt giàn dụa. Rốt cuộc cô đang gặp cái chuyện quái quỷ gì thế này?
Xuống giường rót một ly nước uống, cô tự trấn an lại bản thân mình. Bọn họ cũng như cô thôi, chỉ có điều họ đã chết còn cô thì còn sống, sau này cô cũng sẽ chết nên không có gì phải sợ cả.
Dương Uyển Chi sau khi bình tâm lại thì xuống nhà, hôm nay bên dưới có khách đến. Lúc cô xuống đã nhìn thấy một người phụ nữ đang than khóc với Dương lão gia, trông bà ấy khổ sở vô cùng.
"Dương lão gia tôi chết chồng, lạc con hiện tại không có nơi nào để đi nữa. Cầu xin ông, xin ông thương tình mà thu nhận tôi với."
Cô nghe người phụ nữ van nài như thế.
Bước chân của cô càng ngày càng đến gần với bọn họ, cô có thể nhìn rõ mặt bà ấy.
"Á... Có quỷ..."
Dương Uyển Chi bật ngửa ra phía sau khi phát hiện ra người phụ nữ này chính là người phụ nữ trong giấc mơ vừa rồi của cô.
Thấy Dương Uyển Chi thét toáng lên, Dương lão gia liền cau mày ho khan vài tiếng, ông ấy tỏ vẻ không hài lòng nhắc nhở:"Uyên Chi không được vô phép vô tắc."
"Cha, bà ta là quỷ đó. Còn vừa nằm mơ thấy rõ ràng." Cô chỉ vào mặt bà ta mà nói.
Người phụ nữ liền chối bỏ ngay, bà than khóc rằng:
"Oan cho tôi quá Dương lão gia, ông nhìn tôi đi nếu tôi là quỷ sao lại dám xuất hiện vào ban ngày?" Rồi bà ta nắm lấy tay Dương lão gia, như một lời dẫn dụ nói:"Dương lão gia ông là thần tiên cái thế, nếu tôi là quỷ sẽ không dám tới đây đâu. Có phải không?"
"Bà nói dối, bà chính là quỷ."
Cô nhào tới đẩy bà ta ra, ngay lập tức gương mặt thối rữa cùng giòi bọ bốc mùi hôi thối hiện ra trước mặt cô. Dương Uyển Chi lùi về sau, cảm giác buồn nôn ập tới không nhịn được, cô chỉ vào bà ta nói với cha mình:"Cha nhìn đi, bà ta là quỷ, là quỷ."
"Dương Uyển Chi lên phòng cho ta!"
Tiếng gằn giọng của Dương lão gia làm cho cô hoàn tỉnh, cô nhìn lại người phụ nữ đang nằm dưới đất. Gương mặt quỷ dữ chẳng còn nữa mà thay vào đó là gương mặt uất ức nước mắt. Cô lắc đầu, rõ ràng bà ta là quỷ, cô thấy rõ ràng mà.
"Người đâu đem Dương tiểu thư lên phòng khoá cửa lại."
Vậy là Dương Uyển Chi bị lôi lên phòng giam lại, cô mơ mơ hồ không hiểu chuyện này là như thế nào. Tình cảnh hiện tại cô chưa từng gặp phải, người phụ nữ đó rốt cuộc có phải là quỷ hay không?
Đêm đến cô lén lút ra ngoài uống nước, Dương lão gia thật ác độc, ông ấy giam cô lại còn không dặn cho cô ăn cơm. Dương Uyển Chi đói run cả người rồi, cô ở trong bếp nấu mì gói, bộ dạng lén lén lút lút rất tội nghiệp.
"Con gái à, con đói bụng sao?"
Cô giật bắn cả người khi nghe thanh âm của người phụ nữ phát ra từ phía sau, cô quay nhìn lại thấy chính là người phụ nữ đó.
Bà ấy có gương mặt hiền hậu chứ không phải là mặt quỷ như lúc sáng, Dương Uyển Chi cho rằng mình bị ám ảnh từ giấc mơ thôi. Nếu bà ấy là quỷ thì Dương lão gia đã không thể nhìn thấy bà ấy rồi, ngẫm lại cô cũng thấy đúng.
"Đói bụng rồi phải không, con ngồi đi mẹ nấu mì cho con ăn."
Bà ấy bắt tay vào bếp nấu mì, Dương Uyển Chi kéo ghế ngồi nhìn từng chuyển động của bà. Nhìn không giống quỷ chút nào, thấy vậy cô thở phào nhẹ nhõm.
Năm phút sau tô mì nóng hổi được bưng lên, cô cảm động đến sắp khóc rồi, cô đói muốn chết.
Người phụ nữ trung niên giục cô mau ăn cho nóng, Dương Uyển Chi cầm đũa liên tục gắp mì cho vào miệng.
Tô mì này là tô mì ngon nhất từ trước đến giờ cô từng ăn luôn, cô ăn hoài, ăn mãi vẫn cảm thấy không no và ngon một cách đặt biệt.
"Uyển Chi con làm cái gì vậy hả?"
Mẹ của cô nói lớn, làm cô giật bắn mình. Phát hiện ra người phụ nữ lúc nảy cũng không còn bóng dáng, cô nhìn mẹ ruột của mình. Theo ánh mắt của bà mà nhìn xuống bàn ăn, ngay lập tức cô nôn ngay tại chỗ.
Cô ăn thịt sống, đã ăn được hơn nửa tảng thịt bò rồi. Quái lạ cô đang ăn mì gói cơ mà.
"Nè Dương Uyển Chi con có phải bị quỷ ám rồi không? Mẹ dặn rồi đừng có trốn ra ngoài chơi mà, nôn ra đi... Ngày mai mẹ gọi thầy đến xem."
Dương phu nhân vừa mắng vừa lau chùi cho cô, còn cô thì nôn đến thừa sống thiếu chết.
Sau khi tắm xong, cô mệt mỏi nằm trên giường. Bụng thì đói meo, cồn cào vô cùng. Cô lại suy nghĩ đến người phụ nữ đó, bà ta có phải là quỷ hay không?
Dương Uyển Chi thở dài nhắm mắt, hình ảnh gương mặt quỷ lại hiện lên trong tâm trí cô. Doạ cô sợ ngay lập tức lại mở mắt ra, tim đập tay run. Cô ngó dọc ngó ngang nhìn xung quanh, cảm giác da gà nổi lên từng đợt.
Cô sợ hãi đề phòng đi xuống giường, hai chân vừa chạm đất đã bị một đôi tay thò ra từ gầm giường nắm chặt. Dương Uyển Chi hét toán lên rụt chân về, đôi tay ấy cũng không còn thấy nữa.
Sự sợ hãi cuốn lấy cô, Dương Uyển Chi co người lại một góc giường, đề phòng nhìn xung quanh, nước mắt giàn dụa. Rốt cuộc cô đang gặp cái chuyện quái quỷ gì thế này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook