Khế Ước Hào Môn
-
Chương 38: Giả bộ thanh thuần làm gì?
Vẻ âm trầm nhợt nhạt của Thượng Quan Hạo càng tăng thêm khí sắc anh tuấn, đôi mắt tản ra nguy hiểm mị hoặc, nụ cười ưu nhã mê người, giọng nói lạnh như băng: “Cuối cùng cũng thừa nhận rồi phải không? Tôi còn tưởng cô vẫn sẽ vờ vịt, tiếp tục làm thiên sứ thuần khiết chứ...”
Lông mi dài của Tần Mộc Ngữ run lên, mang vẻ u sầu đến động lòng người.
Nàng trầm mặc, sâu sắc kích động Thượng Quan Hạo.
“Chẳng qua cũng chỉ là cảnh ân ái mãnh liệt trong đêm tối cũng khiến cô chịu không được sao?” Hắn cười khẩy, tiếp tục lái xe “Trước khi cô trở về, chị cô mỗi tối đều có thể hưởng thụ như vậy, cô ấy rất đẹp cũng rất đầy đặn, dù không đủ nhiệt tình, nhưng từ từ sẽ làm cô ấy chủ động nhiệt tình hơn...”
Sách vở rơi trên mặt đất, Tần Mộc Ngữ đột ngột bưng kín hai tai, bị kích động mà đỏ mặt, trong mắt một mảnh ẩm ướt.
“Đừng nói nữa...”
Thượng Quan Hạo dừng xe lại, tự ý dừng xe ở khúc rẽ.
“Cô muốn thử một chút sao?” Hắn nghiêng người qua, ngũ quan tinh xảo sâu sắc tản ra mị hoặc, giọng nói cũng rất lạnh, cười nhạt nhẽo nhưng đổi lại càng âm lãnh “Tôi còn tưởng cô nghe được loại âm thanh như tối qua sẽ phải hưng phấn lắm chứ, vờ thanh thuần làm gì? Ngay cả việc hạ độc chị mình cô còn làm được, cần gì phải tỏ ra không biết gì?”
Ngón tay hắn nguy hiểm dò xét, vén vài sợi tóc mềm mại vương trên trán nàng, mang theo cơn phẫn nộ lãnh liệt đột ngột hôn lên, nàng hét lên kinh hãi, hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, ngón tay hung hăng ngao du vuốt ve viền áo nàng. Xâm nhập, chạm vào da thịt mềm nhẵn tinh tế của nàng.
“A!” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, yêu kiều đầy cám dỗ. Thân thể lún sâu vào ghế ngồi, liều mạng né tránh.
Thượng Quan Hạo giữ chặt vòng eo không cho nàng trốn tránh, cánh môi trượt xuống, mang theo ngọn lửa giận dữ bùng cháy lấp kín cánh môi nàng, đem toàn bộ thanh âm của nàng mà nuốt vào, một tay cường ngạnh ôm trọn phía sau lưng, siết chặt vai nàng, khéo léo chạm vào phần phía dưới áo lót mỏng mềm mại. Sờ soạng triệt để thân thể đẹp đẽ nhưng mỏng manh của nàng.
“Không muốn... Thượng Quan Hạo. Đừng!! Hãy thả tôi ra!” Nàng run rẩy né tránh, sợ hãi đến run rẩy mà gào lên.
Thượng Quan Hạo giâm giữ thân thể nàng một cách chặt chẽ, bên cạnh nàng không lên tiếng, hôn càng thêm sâu.
Cái miệng nhỏ đinh hương ngọt ngào mềm mại, khiến người ta thêm phần say mê, hương vị của nàng còn tuyệt hơn so với lần cưỡng hôn trước đó. Hắn giữ chặt sau gáy của nàng, hôn càng thêm say sưa, thăm dò ngực nàng. Y phục bị ngón tay cứng rắn thon dài mạnh mẽ mở ra, hung hăng kéo. Nhào nặn thứ mẫn cảm dồi dào trắng muốt bên trong. Thỏa mãn!
Cảm giác tuyệt vời kia khiến Thượng Quan Hạo run lên, toàn thân mê mẩn say sưa. Cộng thêm cảm giác trơn mịn mượt mà. Lửa dục vọng như bị khiêu khích cháy lên mãnh liệt tràn trề.
Hắn tự nói với chính mình, chẳng qua chỉ là trừng phạt nàng, trừng trị lòng dạ độc ác giả nhân giả nghĩa của nàng mà thôi! Một cách tham lam, lực đạo càng mạnh hơn!
“Không muốn... A!...” Tần Mộc Ngữ nức nở, thanh âm bị hắn nuốt lấy.
Chưa bao giờ hắn bị kích thích mãnh liệt như vậy. Ngực hắn nổi lên cơn kích động nóng bỏng cùng đau nhức. Miệng mở ra, Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy thắt lưng nhanh chóng bị hắn man rợ bóp chặt, bị ép buộc ngửa đầu nghênh đón sự cướp đoạt cuồng phong của hắn, đầu lưỡi tê dại mê say, não càng ngày càng thiếu oxy!
“Không...” Cảm giác nghẹt thở quét qua, trái tim nàng phải gánh chịu nỗi uất ức. Nỗi nhục nhã cùng chua xót cũng bị bức bách đến cực điểm, tay gắt gao níu chặt áo sơ mi hắn, rốt cuộc cũng mất đi sức lực tranh đấu cuối cùng, nhận thức được đang bị hắn giam giữ trong ngực mà hung hăng giày vò. Làm nhục!
Mãi đến khi cảm giác được chút vị đắng từ nàng, hắn mới chậm rãi giảm bớt động tác kịch liệt.
Ánh mắt mang theo tia sáng khao khát cùng hủy diệt, sâu đen như mực, mắt mở to như thạch hắc diệu, nhìn cô gái nhỏ trong lòng sắp bị ngạt thở.
Nàng khóc, nước mắt tuôn rơi, ngấm vào khóe miệng.
“...!” Thượng Quan Hạo chợt lấy lại tỉnh táo!!
Hắn vừa mới làm cái gì thế này?!!
Lông mi dài của Tần Mộc Ngữ run lên, mang vẻ u sầu đến động lòng người.
Nàng trầm mặc, sâu sắc kích động Thượng Quan Hạo.
“Chẳng qua cũng chỉ là cảnh ân ái mãnh liệt trong đêm tối cũng khiến cô chịu không được sao?” Hắn cười khẩy, tiếp tục lái xe “Trước khi cô trở về, chị cô mỗi tối đều có thể hưởng thụ như vậy, cô ấy rất đẹp cũng rất đầy đặn, dù không đủ nhiệt tình, nhưng từ từ sẽ làm cô ấy chủ động nhiệt tình hơn...”
Sách vở rơi trên mặt đất, Tần Mộc Ngữ đột ngột bưng kín hai tai, bị kích động mà đỏ mặt, trong mắt một mảnh ẩm ướt.
“Đừng nói nữa...”
Thượng Quan Hạo dừng xe lại, tự ý dừng xe ở khúc rẽ.
“Cô muốn thử một chút sao?” Hắn nghiêng người qua, ngũ quan tinh xảo sâu sắc tản ra mị hoặc, giọng nói cũng rất lạnh, cười nhạt nhẽo nhưng đổi lại càng âm lãnh “Tôi còn tưởng cô nghe được loại âm thanh như tối qua sẽ phải hưng phấn lắm chứ, vờ thanh thuần làm gì? Ngay cả việc hạ độc chị mình cô còn làm được, cần gì phải tỏ ra không biết gì?”
Ngón tay hắn nguy hiểm dò xét, vén vài sợi tóc mềm mại vương trên trán nàng, mang theo cơn phẫn nộ lãnh liệt đột ngột hôn lên, nàng hét lên kinh hãi, hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, ngón tay hung hăng ngao du vuốt ve viền áo nàng. Xâm nhập, chạm vào da thịt mềm nhẵn tinh tế của nàng.
“A!” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, yêu kiều đầy cám dỗ. Thân thể lún sâu vào ghế ngồi, liều mạng né tránh.
Thượng Quan Hạo giữ chặt vòng eo không cho nàng trốn tránh, cánh môi trượt xuống, mang theo ngọn lửa giận dữ bùng cháy lấp kín cánh môi nàng, đem toàn bộ thanh âm của nàng mà nuốt vào, một tay cường ngạnh ôm trọn phía sau lưng, siết chặt vai nàng, khéo léo chạm vào phần phía dưới áo lót mỏng mềm mại. Sờ soạng triệt để thân thể đẹp đẽ nhưng mỏng manh của nàng.
“Không muốn... Thượng Quan Hạo. Đừng!! Hãy thả tôi ra!” Nàng run rẩy né tránh, sợ hãi đến run rẩy mà gào lên.
Thượng Quan Hạo giâm giữ thân thể nàng một cách chặt chẽ, bên cạnh nàng không lên tiếng, hôn càng thêm sâu.
Cái miệng nhỏ đinh hương ngọt ngào mềm mại, khiến người ta thêm phần say mê, hương vị của nàng còn tuyệt hơn so với lần cưỡng hôn trước đó. Hắn giữ chặt sau gáy của nàng, hôn càng thêm say sưa, thăm dò ngực nàng. Y phục bị ngón tay cứng rắn thon dài mạnh mẽ mở ra, hung hăng kéo. Nhào nặn thứ mẫn cảm dồi dào trắng muốt bên trong. Thỏa mãn!
Cảm giác tuyệt vời kia khiến Thượng Quan Hạo run lên, toàn thân mê mẩn say sưa. Cộng thêm cảm giác trơn mịn mượt mà. Lửa dục vọng như bị khiêu khích cháy lên mãnh liệt tràn trề.
Hắn tự nói với chính mình, chẳng qua chỉ là trừng phạt nàng, trừng trị lòng dạ độc ác giả nhân giả nghĩa của nàng mà thôi! Một cách tham lam, lực đạo càng mạnh hơn!
“Không muốn... A!...” Tần Mộc Ngữ nức nở, thanh âm bị hắn nuốt lấy.
Chưa bao giờ hắn bị kích thích mãnh liệt như vậy. Ngực hắn nổi lên cơn kích động nóng bỏng cùng đau nhức. Miệng mở ra, Tần Mộc Ngữ chỉ cảm thấy thắt lưng nhanh chóng bị hắn man rợ bóp chặt, bị ép buộc ngửa đầu nghênh đón sự cướp đoạt cuồng phong của hắn, đầu lưỡi tê dại mê say, não càng ngày càng thiếu oxy!
“Không...” Cảm giác nghẹt thở quét qua, trái tim nàng phải gánh chịu nỗi uất ức. Nỗi nhục nhã cùng chua xót cũng bị bức bách đến cực điểm, tay gắt gao níu chặt áo sơ mi hắn, rốt cuộc cũng mất đi sức lực tranh đấu cuối cùng, nhận thức được đang bị hắn giam giữ trong ngực mà hung hăng giày vò. Làm nhục!
Mãi đến khi cảm giác được chút vị đắng từ nàng, hắn mới chậm rãi giảm bớt động tác kịch liệt.
Ánh mắt mang theo tia sáng khao khát cùng hủy diệt, sâu đen như mực, mắt mở to như thạch hắc diệu, nhìn cô gái nhỏ trong lòng sắp bị ngạt thở.
Nàng khóc, nước mắt tuôn rơi, ngấm vào khóe miệng.
“...!” Thượng Quan Hạo chợt lấy lại tỉnh táo!!
Hắn vừa mới làm cái gì thế này?!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook