Khế Ước Hào Môn
-
Chương 367: Không muốn bị mất mặt
Trong lúc đó có vài lần anh không thể kìm nén nổi muốn ăn sạch cô, cô run giọng nhắc nhở: "Anh đừng như vậy, không phải là muốn dẫn em đi tham gia bữa tiệc tối nay sao, chẳng lẽ anh muốn em mang cả người đầy dấu hôn đến cho người ta xem?"
Lúc này lý trí của Thượng Quan Hạo mới quay về một ít.
Nhưng không lâu sau, đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ xấu xa đầy mị hoặc, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô chăm chú, giọng nói trầm khàn: "Chủ ý đó hình như cũng không tệ."
Tiến sát lại gần, sau đó vén mấy sợi tóc mềm mại của cô ra sau vành tai, mạnh mẽ hôn xuống da thịt bên cổ cô. Tần Mộc Ngữ hơi đau, kinh hãi thấp giọng kêu lên một tiếng. Dấu hôn đỏ bừng như máu in lên đó, như là đóa hoa diễm lệ xinh đẹp được khắc lên làn da trắng nõn của cô. Tuy rằng nếu thả tóc xuống thì sẽ không thể nhìn thấy, nhưng nếu chỉ cần vài sợi tóc bay lên thì sẽ mơ hồ nhìn thấy được. Cô thấy khó thở, siết chặt tay đấm nhẹ lên bả vai rộng lớn của anh, lại bị anh cắn nhẹ vào môi, trầm giọng uy hiếp: "Đừng chọc anh. Thật vất vả anh mới khống chế được mình không chạm vào em, đừng có thử thách định lực của anh."
Tần Mộc Ngữ khóc không ra nước mắt, đôi mắt trong suốt hiện lên một chút ủy khuất, bị anh nhìn đến mức cả người nóng bừng lên.
Chờ đến lúc thật sự từ bên trong đi ra đã là chuyện của hơn mười phút sau.
Như là đóa hoa trắng thuần khiết bị mưa gió tẩy rửa, dường như còn lộ ra vài phần rực rỡ xinh đẹp, khóe mắt và đuôi lông mày cô đều tràn đầy sức sống hơn một chút, nhưng lúc đứng trước gương cô cứ loay hoay với mấy sợi tóc ở bên tai, sợ rằng sẽ không che được những dấu hôn kia.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi đến phía sau lưng cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, bao bọc trong lòng bàn tay anh, đứng sóng vai bên cạnh cô.
Nhìn như vậy, thật sự hai người họ là một đôi trời sinh để dành cho nhau.
"Mẹ, đây là cái gì vậy?" Giọng nói tò mò của Tiểu Mặc truyền đến, bàn tay nhỏ bé cầm một cái túi lớn, bên trong có một lễ phục nhỏ màu xanh đậm, còn có cả nơ và giày.
Người nhân viên trẻ tuổi vừa cười vừa nói: "Anh bạn nhỏ, đây là quần áo vị tiên sinh này chuẩn bị cho em, em có muốn thử một chút không?"
"..." Tần Mộc Ngữ hơi giật mình trong giây lát, đôi mắt trong suốt nhìn sang Thượng Quan Hạo, cuối cùng cũng khẳng định được rằng anh cũng muốn dẫn Tiểu Mặc cùng tới... buổi tiệc của gia tộc Charles. Rốt cục anh muốn dẫn theo hai mẹ con cô tới đó làm gì?
"A." Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Mặc mở lớn, "Cái này là cho Tiểu Mặc sao?"
Thượng Quan Hạo chậm rãi buông tay cô ra, đi đến trước mặt Tiểu Mặc, ôm lấy cậu bé: "Để chú dẫn Tiểu Mặc đi thay đồ, được không?"
Tiểu Mặc vui mừng cầm bộ vest nhỏ mới tinh trong tay, ở trong vòng tay anh phấn khích hét ầm lên.
Một lớn một nhỏ dắt nhau đi vào phòng thử đồ, trên mặt người nhân viên trẻ tuổi hiện lên một nụ cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói với Tần Mộc Ngữ: "Cô thật là hạnh phúc, tiên sinh nhà cô (ý chỉ "chồng") đối với cô thật tốt, cục cưng cũng thật là đáng yêu!"
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút bối rối, nhưng vẫn bị thiện ý của cô gái kia làm cho cảm động khẽ cười.
"Cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói.
"Mẹ!" Sau một lát thì Tiểu Mặc đẩy cửa phòng thử đồ chạy ra, cả người mặc bộ vest dễ thương càng làm nổi bật khuôn mặt sáng sủa xinh trai của cậu bé, chạy lên phía trước xoay một vòng: "Mẹ nhìn xem! Có đẹp không ạ?!"
Tần Mộc Ngữ bật cười, sợ con trai bị ngã, dang cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mặc.
"Đẹp lắm, Tiểu Mặc nhà ta là đẹp nhất!" Cô không chút keo kiệt nói lời khen ngợi, ánh mắt trong veo như nước nhìn thoáng qua người đàn ông ở phía sau, rồi lại nhìn bảo bối ở trong lòng, đường nét trên khuôn mặt dường như không khác nhau là mấy, vô vùng thân thiết và thân mật.
Khoảnh khắc này, trong lòng cô bỗng dâng lên sự xúc động đến kỳ lạ.
Anh đi tới, cúi người xuống, bóng của anh bao phủ cả hai mẹ con, xoa đầu Tiểu Mặc, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
.......
Biệt thự hoàng gia Charles.
Có lẽ là do cách nhìn của người đời mà ra, cứ khi quyền thế và tiền tài va vào với nhau thì đó là cách kết hợp tốt nhất. Tựa như lịch sử hơn một ngàn năm của gia tộc Charles đã ghi lại, người cuối cùng của gia tộc này đã trở thành thành viên của hoàng gia, và cũng thành công kéo dài huyết mạch đời sau của gia tộc Charles. Có lẽ điều đáng tự hào nhất chính là Nữ hoàng Mile Snow của một trăm năm trước. Cho nên, ở Manchester này, biệt thự hoàng gia Charles trở thành biệt thư tư nhân với diện tích lớn nhất, cũng là biệt thự xa hoa nhất, không thể không nhắc đến.
Những con đường uốn khúc.
Bóng đêm nặng nề bao trùm.
Lúc này, tại cổng ra vào của biệt thự, có một chiếc xe chậm rãi tiến vào.
Trên đường đi Mạc Dĩ Thành luôn im lặng một chữ cũng không nói, lại càng không nhìn vào gương chiếu hậu. Mặc dù không nhìn nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được người phụ nữ ở phía sau đang có biểu cảm gì. Lẳng lặng lái xe rẽ vào con đường nhỏ, xung quanh yên tĩnh khiến cho người ta phải hoảng hốt.
Giang Dĩnh nhẹ nhàng xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, đó là món quà cha mẹ Thượng Quan Hạo đã tặng cho cô ta khi họ còn sống, lúc đó cô ta còn rất nhỏ. Hôm nay đến đây, cô ta cố tình đeo thêm chiếc đồng hồ đó, cho dù nhìn ở góc độ nào thì cô ta cũng vô cùng xinh đẹp.
Trong xe quá mức yên tĩnh, cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta mở miệng nói chuyện.
"Dĩ Thành, anh chắc chắn rằng Hạo sai anh đến đón tôi tới đó?" Cô ta nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Mạc Dĩ Thành nhẹ nhàng cầm vô lăng, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng nói như vậy, chỉ là anh ấy đã giao cho tôi đưa tấm thiệp mời đến tận tay cô. Cho nên tôi nghĩ rằng nếu cô muốn tới thì chuyện đón rước tất nhiên thuộc bổn phận của tôi, không phải vậy sao?"
Giang Dĩnh mỉm cười.
"Anh nói chuyện với tôi khách khí như vậy làm gì? Chúng ta trước kia cũng là bạn bè, sao phải nói chuyện như vậy?"
Mạc Dĩ Thành cũng cười khẽ.
"Khách khí như vậy là việc nên làm. Bây giờ chúng ta là bạn, nhưng không chừng vài ngày nữa lại trở thành mối quan hệ khác." Đôi mắt hắn như phát ra một tia sáng, nhìn người phụ nữ trong gương chiếu hậu, "Dựa theo tình hình hiện tại, rất có khả năng sẽ như vậy, không phải sao?"
Giang Dĩnh khẽ động khóe miệng một chút: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Mạc Dĩ Thành hạ mắt xuống, nụ cười trên khoé môi không hề biến mất.
"Hạo đâu?" Cuối cùng cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, cô ta lại mở miệng hỏi, "Những người khác ở đâu?"
"Chuyện này thật ra tôi cũng không rõ lắm." Ánh mắt Mạc Dĩ Thành lãnh mạc, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, nói với cô ta, "À đúng rồi, tôi quên không nói cho cô biết. Anh ấy nói còn có chuyện khác, tôi không hỏi, cho nên cũng không biết rốt cục anh ấy có đến đây hay không."
Những lời này khiến lòng Giang Dĩnh đột nhiên chấn động!
"Anh nói cái gì?!" Trong nháy mắt cô ta liền không thể bình tĩnh, siết chặt vỏ bọc ghế.
Mạc Dĩ Thành không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn mặt cô ta chằm chằm.
Hai lòng bàn tay của Giang Dĩnh đều toát mồ hôi, đè nén sự luống cuống xuống, che dấu sự lo lắng, run giọng nói: "Dĩ Thành, anh nói giỡn phải không? Nếu Hạo không đến thì tại sao lại bảo tôi đến?! Ở đó toàn bộ đều là tiền bối trong nhà anh ấy, anh ấy không đến thì một mình tôi đến đấy làm gì?!"
Mạc Dĩ Thành nhíu mày, tỏ vẻ cũng không hiểu giống cô ta.
"Loại chuyện như thế này đừng hỏi tôi, cô thừa biết tôi không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh ấy."
Giang Dĩnh hoàn toàn hoảng loạn.
"Dừng xe, anh dừng xe!" Khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ hô lên, cô ta tuyệt đối không thể đi vào đó lúc này. Bên trong không có bạn bè người quen, cô ta giống như không được mời mà vẫn đến, cô ta không muốn mình bị mất mặt!
Lúc này lý trí của Thượng Quan Hạo mới quay về một ít.
Nhưng không lâu sau, đột nhiên anh nảy ra một ý nghĩ xấu xa đầy mị hoặc, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt nhỏ của cô chăm chú, giọng nói trầm khàn: "Chủ ý đó hình như cũng không tệ."
Tiến sát lại gần, sau đó vén mấy sợi tóc mềm mại của cô ra sau vành tai, mạnh mẽ hôn xuống da thịt bên cổ cô. Tần Mộc Ngữ hơi đau, kinh hãi thấp giọng kêu lên một tiếng. Dấu hôn đỏ bừng như máu in lên đó, như là đóa hoa diễm lệ xinh đẹp được khắc lên làn da trắng nõn của cô. Tuy rằng nếu thả tóc xuống thì sẽ không thể nhìn thấy, nhưng nếu chỉ cần vài sợi tóc bay lên thì sẽ mơ hồ nhìn thấy được. Cô thấy khó thở, siết chặt tay đấm nhẹ lên bả vai rộng lớn của anh, lại bị anh cắn nhẹ vào môi, trầm giọng uy hiếp: "Đừng chọc anh. Thật vất vả anh mới khống chế được mình không chạm vào em, đừng có thử thách định lực của anh."
Tần Mộc Ngữ khóc không ra nước mắt, đôi mắt trong suốt hiện lên một chút ủy khuất, bị anh nhìn đến mức cả người nóng bừng lên.
Chờ đến lúc thật sự từ bên trong đi ra đã là chuyện của hơn mười phút sau.
Như là đóa hoa trắng thuần khiết bị mưa gió tẩy rửa, dường như còn lộ ra vài phần rực rỡ xinh đẹp, khóe mắt và đuôi lông mày cô đều tràn đầy sức sống hơn một chút, nhưng lúc đứng trước gương cô cứ loay hoay với mấy sợi tóc ở bên tai, sợ rằng sẽ không che được những dấu hôn kia.
Thượng Quan Hạo chậm rãi đi đến phía sau lưng cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, bao bọc trong lòng bàn tay anh, đứng sóng vai bên cạnh cô.
Nhìn như vậy, thật sự hai người họ là một đôi trời sinh để dành cho nhau.
"Mẹ, đây là cái gì vậy?" Giọng nói tò mò của Tiểu Mặc truyền đến, bàn tay nhỏ bé cầm một cái túi lớn, bên trong có một lễ phục nhỏ màu xanh đậm, còn có cả nơ và giày.
Người nhân viên trẻ tuổi vừa cười vừa nói: "Anh bạn nhỏ, đây là quần áo vị tiên sinh này chuẩn bị cho em, em có muốn thử một chút không?"
"..." Tần Mộc Ngữ hơi giật mình trong giây lát, đôi mắt trong suốt nhìn sang Thượng Quan Hạo, cuối cùng cũng khẳng định được rằng anh cũng muốn dẫn Tiểu Mặc cùng tới... buổi tiệc của gia tộc Charles. Rốt cục anh muốn dẫn theo hai mẹ con cô tới đó làm gì?
"A." Cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Mặc mở lớn, "Cái này là cho Tiểu Mặc sao?"
Thượng Quan Hạo chậm rãi buông tay cô ra, đi đến trước mặt Tiểu Mặc, ôm lấy cậu bé: "Để chú dẫn Tiểu Mặc đi thay đồ, được không?"
Tiểu Mặc vui mừng cầm bộ vest nhỏ mới tinh trong tay, ở trong vòng tay anh phấn khích hét ầm lên.
Một lớn một nhỏ dắt nhau đi vào phòng thử đồ, trên mặt người nhân viên trẻ tuổi hiện lên một nụ cười xinh đẹp, nhẹ giọng nói với Tần Mộc Ngữ: "Cô thật là hạnh phúc, tiên sinh nhà cô (ý chỉ "chồng") đối với cô thật tốt, cục cưng cũng thật là đáng yêu!"
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên chút bối rối, nhưng vẫn bị thiện ý của cô gái kia làm cho cảm động khẽ cười.
"Cảm ơn." Cô nhẹ giọng nói.
"Mẹ!" Sau một lát thì Tiểu Mặc đẩy cửa phòng thử đồ chạy ra, cả người mặc bộ vest dễ thương càng làm nổi bật khuôn mặt sáng sủa xinh trai của cậu bé, chạy lên phía trước xoay một vòng: "Mẹ nhìn xem! Có đẹp không ạ?!"
Tần Mộc Ngữ bật cười, sợ con trai bị ngã, dang cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Mặc.
"Đẹp lắm, Tiểu Mặc nhà ta là đẹp nhất!" Cô không chút keo kiệt nói lời khen ngợi, ánh mắt trong veo như nước nhìn thoáng qua người đàn ông ở phía sau, rồi lại nhìn bảo bối ở trong lòng, đường nét trên khuôn mặt dường như không khác nhau là mấy, vô vùng thân thiết và thân mật.
Khoảnh khắc này, trong lòng cô bỗng dâng lên sự xúc động đến kỳ lạ.
Anh đi tới, cúi người xuống, bóng của anh bao phủ cả hai mẹ con, xoa đầu Tiểu Mặc, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
.......
Biệt thự hoàng gia Charles.
Có lẽ là do cách nhìn của người đời mà ra, cứ khi quyền thế và tiền tài va vào với nhau thì đó là cách kết hợp tốt nhất. Tựa như lịch sử hơn một ngàn năm của gia tộc Charles đã ghi lại, người cuối cùng của gia tộc này đã trở thành thành viên của hoàng gia, và cũng thành công kéo dài huyết mạch đời sau của gia tộc Charles. Có lẽ điều đáng tự hào nhất chính là Nữ hoàng Mile Snow của một trăm năm trước. Cho nên, ở Manchester này, biệt thự hoàng gia Charles trở thành biệt thư tư nhân với diện tích lớn nhất, cũng là biệt thự xa hoa nhất, không thể không nhắc đến.
Những con đường uốn khúc.
Bóng đêm nặng nề bao trùm.
Lúc này, tại cổng ra vào của biệt thự, có một chiếc xe chậm rãi tiến vào.
Trên đường đi Mạc Dĩ Thành luôn im lặng một chữ cũng không nói, lại càng không nhìn vào gương chiếu hậu. Mặc dù không nhìn nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được người phụ nữ ở phía sau đang có biểu cảm gì. Lẳng lặng lái xe rẽ vào con đường nhỏ, xung quanh yên tĩnh khiến cho người ta phải hoảng hốt.
Giang Dĩnh nhẹ nhàng xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, đó là món quà cha mẹ Thượng Quan Hạo đã tặng cho cô ta khi họ còn sống, lúc đó cô ta còn rất nhỏ. Hôm nay đến đây, cô ta cố tình đeo thêm chiếc đồng hồ đó, cho dù nhìn ở góc độ nào thì cô ta cũng vô cùng xinh đẹp.
Trong xe quá mức yên tĩnh, cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta mở miệng nói chuyện.
"Dĩ Thành, anh chắc chắn rằng Hạo sai anh đến đón tôi tới đó?" Cô ta nhẹ giọng hỏi.
Ngón tay Mạc Dĩ Thành nhẹ nhàng cầm vô lăng, thản nhiên nói: "Tôi chưa từng nói như vậy, chỉ là anh ấy đã giao cho tôi đưa tấm thiệp mời đến tận tay cô. Cho nên tôi nghĩ rằng nếu cô muốn tới thì chuyện đón rước tất nhiên thuộc bổn phận của tôi, không phải vậy sao?"
Giang Dĩnh mỉm cười.
"Anh nói chuyện với tôi khách khí như vậy làm gì? Chúng ta trước kia cũng là bạn bè, sao phải nói chuyện như vậy?"
Mạc Dĩ Thành cũng cười khẽ.
"Khách khí như vậy là việc nên làm. Bây giờ chúng ta là bạn, nhưng không chừng vài ngày nữa lại trở thành mối quan hệ khác." Đôi mắt hắn như phát ra một tia sáng, nhìn người phụ nữ trong gương chiếu hậu, "Dựa theo tình hình hiện tại, rất có khả năng sẽ như vậy, không phải sao?"
Giang Dĩnh khẽ động khóe miệng một chút: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
Mạc Dĩ Thành hạ mắt xuống, nụ cười trên khoé môi không hề biến mất.
"Hạo đâu?" Cuối cùng cũng không thể giữ nổi bình tĩnh, cô ta lại mở miệng hỏi, "Những người khác ở đâu?"
"Chuyện này thật ra tôi cũng không rõ lắm." Ánh mắt Mạc Dĩ Thành lãnh mạc, dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, nói với cô ta, "À đúng rồi, tôi quên không nói cho cô biết. Anh ấy nói còn có chuyện khác, tôi không hỏi, cho nên cũng không biết rốt cục anh ấy có đến đây hay không."
Những lời này khiến lòng Giang Dĩnh đột nhiên chấn động!
"Anh nói cái gì?!" Trong nháy mắt cô ta liền không thể bình tĩnh, siết chặt vỏ bọc ghế.
Mạc Dĩ Thành không nói gì, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn gương chiếu hậu, nhìn mặt cô ta chằm chằm.
Hai lòng bàn tay của Giang Dĩnh đều toát mồ hôi, đè nén sự luống cuống xuống, che dấu sự lo lắng, run giọng nói: "Dĩ Thành, anh nói giỡn phải không? Nếu Hạo không đến thì tại sao lại bảo tôi đến?! Ở đó toàn bộ đều là tiền bối trong nhà anh ấy, anh ấy không đến thì một mình tôi đến đấy làm gì?!"
Mạc Dĩ Thành nhíu mày, tỏ vẻ cũng không hiểu giống cô ta.
"Loại chuyện như thế này đừng hỏi tôi, cô thừa biết tôi không thể đoán được suy nghĩ trong lòng anh ấy."
Giang Dĩnh hoàn toàn hoảng loạn.
"Dừng xe, anh dừng xe!" Khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ hô lên, cô ta tuyệt đối không thể đi vào đó lúc này. Bên trong không có bạn bè người quen, cô ta giống như không được mời mà vẫn đến, cô ta không muốn mình bị mất mặt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook