Chú Khanh vừa chạy vừa bồng tôi ra xe, bụng tôi đau tới mức không thể nói chuyện được, đau gấp mấy chục lần đau bụng tới ngày mà tôi từng chịu qua.

Mặc dù tôi rất muốn mở miệng để hỏi chú Khanh nhưng thật tình là tôi không thể nào nói chuyện được.

Mẹ ơi, sao lại đau tới như vậy? Sao lại đau tới như thế này hả trời?
Tay tôi siết chặt bụng, từng cơn quặng của cơn đau như muốn rút cạn hết sức lực của tôi, tới mắt còn không mở lên được chứ nói gì là nói chuyện.

Lần này tôi chơi lớn quá, vừa lớn cũng vừa ngu!
Chú Khanh bồng tôi ra xe, chú nhẹ nhàng đặt tôi vào bên trong, mồ hôi trên trán chú nhễ nhại, chú nói với “ai đó”:
– Con lo cho vợ con, chú vào trong giải quyết phần con Trà.

Nhớ cẩn thận, đừng để mình lộ diện nha Thịnh!
– Con nhớ rồi, chú đừng lo, lát nữa con gọi cho chú sau.
Giây phút mà tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia vang lên, tim tôi đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng ngực.

Cố gắng hết sức để mở mắt ra nhìn, vừa mong chờ, cũng vừa lo sợ.

Tôi dựa vào người O Lan, hai mắt lim dim kiếm tìm, miệng thều thào vô thức kêu lên.
– Anh… có phải anh không?
Đối diện với sự chờ mong của tôi, chiếc xe đang chạy bỗng dưng dừng lại, người đang ngồi bên ghế phụ đột nhiên mở cửa xe đi xuống.

Một hai giây sau, cửa xe kế bên tôi gấp gáp được mở ra, cùng lúc đó là một dáng người cao gầy vội vàng ngồi nhanh vào bên trong.
Tôi cố ngước mắt nhìn sang, vành mắt ửng đỏ chờ mong, cảm giác đau đớn dường như biến mất, nhường chỗ cho xúc cảm kích động vỡ òa.


Lúc nhìn thấy người ngồi bên cạnh cởi mũ, cởi khẩu trang, để lộ ra gương mặt đẹp trai mà tôi ngày nhớ đêm mong… tôi thật sự không thể kìm chế được nữa, tay quơ quàng nhào ngay về phía người trước mặt…
Cơ thể rã rời ngã vào lồng ngực ấm áp của anh, nước mắt vô thức rơi ào ào, khóc còn kinh khủng hơn là khóc vì đau bụng.

Tôi giờ phút này chẳng còn nghĩ gì được nữa, chỉ biết là bản thân tôi nhớ anh rất nhiều, nhớ đến mức quên hết đi tất cả mọi thứ, quên luôn bản thân tôi là ai và đang bị gì…
Cả người được siết chặt trong vòng tay ấm áp rắn chắc của anh, thoáng chốc tôi còn cảm nhận được cơ thể anh dường như cũng đang run lên, giọng nói khàn đặc đến lạ thường.
– Anh… là anh đây… anh xin lỗi… anh sai rồi… anh sai rồi!
Tôi khóc, nước mắt rơi không ngừng, một loạt cảm giác đau lòng, tủi thân, uất ức rồi tới hạnh phúc, thỏa mãn, nhớ mong… đột nhiên tràn về cùng một lúc.

Tôi đã phải khổ sở như thế nào, phải cố gắng thế nào, phải kiên trì đến mức độ nào thì mới có thể đi tới được ngày hôm nay.

Vậy mà sao mãi tới bây giờ anh mới chịu xuất hiện, sao tới tận bây giờ anh mới chịu ôm tôi vào lòng?
Hàng ngàn câu hỏi nằm ngổn ngang trong đầu, nhưng mà lý trí quả thật không thể thắng nổi con tim.

Tôi cuối cùng cũng không thể hỏi được câu gì, ngoài việc chỉ biết nghẹn ngào khóc đến tê tâm liệt phổi trong lòng anh.

Tôi nhớ anh… điều này là không thể giấu giếm… mà tôi cũng không muốn giấu giếm…
Tôi khóc, cơ thể anh cũng run lên vì xót xa, anh giúp tôi lau nước mắt trên mặt, lại giúp tôi điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.

Biết rõ tôi có rất nhiều điều muốn hỏi, vậy nên anh liền dịu giọng trấn an tôi.
– Từ từ anh sẽ nói hết cho em biết, hứa là không giấu em cái gì nữa… Em đau lắm đúng không, cố một chút nữa, sắp tới bệnh viện rồi…
Vành mắt anh đỏ hoen, giọng anh nghẹn ngào thổn thức.
– Đáng lý anh không nên chiều theo ý của em, nhìn em đau đớn thế này… anh không chịu được.


Lần này thôi, chỉ khổ thêm một lần này nữa thôi… từ nay về sau… anh không bao giờ để em phải chịu khổ vì anh nữa.

Muốn đánh muốn chửi gì anh cũng được, chỉ cần em khỏe lại, em muốn sao trên trời anh cũng đi hái cho em.

Cố lên em, sắp được tự do rồi…
Anh càng nói tôi lại càng khóc, nhìn thấy anh cắn rứt vì tôi, tôi cũng xót xa lắm.

Tôi làm thế này, chịu khổ chịu đau thế này cũng là do tôi toàn tâm toàn ý tình nguyện, chứ có phải vì anh ép uổng gì tôi đâu.

Tôi không trách anh, chỉ giận anh giấu giếm tôi, chỉ như thế thôi…
Tay tôi siết chặt lấy eo anh, tôi không nói được gì, chỉ nhìn anh chăm chăm cho thỏa cơn nhớ.

Đây là anh, là cậu Tư, là chồng tôi bằng xương bằng thịt… không phải trong mơ… chỉ cần không phải trong mơ là được rồi!
Như có thần giao cách cảm, anh liền cúi mặt xuống hôn lên môi tôi, nụ hôn nhẹ nhàng mà quyến luyến.

Kề sát mặt tôi, anh thì thầm nói những lời dịu dàng nhất có thể.
– Là anh! Là anh bằng xương bằng thịt, không phải mơ! Vợ ơi, anh sai rồi, em làm ơn đừng trách anh… đừng bỏ anh… anh sống không nổi nữa mất!
Tôi lúc này vừa đau, vừa mệt nhưng cũng vừa cảm thấy thỏa mãn.

Hiếm khi có dịp chồng tôi ủy mị dựa dẫm như thế này, tôi đáng lý phải phá lên cười thật lớn mới đúng.

Nhưng thôi đi, đau bụng lắm rồi, để sau rồi cười, chưa muộn…

Thấy tôi cứ không nói gì, anh ấy bắt đầu cuống quýt lên, dỗ dành xin xỏ năn nỉ đủ thứ trên trời dưới đất.

Còn hứa hẹn cho tôi đi chơi, đi mua sắm, mua xe, mua nhà, mua nhẫn cho tôi.

Đùa, tôi mà cần những thứ vật chất này à?
Nhưng mà nếu anh ấy đã có lòng như vậy, vậy thì tôi đây cũng có dạ.

Đợi sau khi tôi khỏe lại, tôi sẽ miễn cưỡng mà lấy, là miễn cưỡng thôi đấy, miễn cưỡng thôi!
Xe chạy gần đến bệnh viện thì cậu Tư bắt buộc phải xuống, anh ấy không thể theo tôi vào bên trong, không thể lộ diện trong lúc này.

Trước khi xuống xe, anh hôn tôi rất nhiều, tay vẫn còn cố giúp tôi xoa bụng.

Vừa xoa, anh vừa nói:
– Tất cả anh đã sắp xếp xong, lát nữa vào trong, em nhớ ngủ một giấc thật sâu để lấy lại sức.

Vợ anh giỏi lắm, kế hoạch của em thành công rồi, yên tâm nha em.

Sớm là tối nay, hoặc muộn nhất là tối mai anh sẽ vào viện với em… ngoan… anh thương!
Tôi quả thật không muốn anh rời đi, vì sợ khi anh đi rồi thì mọi thứ sẽ biến mất, sẽ lại quay về như cũ, sẽ làm cho tôi khổ sở đến ngủ cũng phải khóc.

Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra là tôi yêu anh nhiều hơn rất nhiều lần so với những gì mà tôi cứ nghĩ.

Hoặc nếu nói đúng hơn là tôi thương anh, thương đến không thể dứt ra được.

Yêu thì còn có thể thay đổi, nhưng thương thì cả đời này chỉ có thể là một người…
Nhìn thấy tôi mếu máo, anh lại hôn lên trán tôi, vừa hôn anh vừa hứa hẹn.
– Ngoan, anh vẫn ở đây, vẫn luôn bảo vệ em dù xa hay gần.


Kế hoạch của em thành công rồi, cố gắng thêm chút nữa… anh sẽ đưa em đi… anh thương em nhiều… nhiều lắm!
Dỗ dành tôi thêm một lát nữa thì anh cũng phải rời đi, tôi nhìn qua cửa kính xe, thấy anh cứ đứng ở bên đường, bóng dáng cô độc mà nhìn theo xe tôi mãi…
Xót xa, tôi mới nắm lấy tay O Lan, giọng tôi thều thào không nói nổi nhưng tôi vẫn cố gắng hỏi.
– O ơi, O có nhìn thấy anh ấy không?
O Lan thay cậu Tư xoa bụng cho tôi, vừa xoa, O vừa nghẹn ngào, trả lời.
– Là cậu thật đó mợ, là thật mà mợ…
Tôi hít sâu vào một hơi cho cơn đau ngắt quãng, cố gắng nở một nụ cười thỏa mãn nhất, tôi đáp.
– Là anh ấy thì tốt rồi… ra là con không có mơ…
O Lan gật gật lia lịa, O trấn an tôi.
– Không có mơ đâu mợ, là cậu thật đó mợ.

O cũng xin lỗi mợ, nếu mà O biết mợ phải đau như vầy thì O đã không bàn kế cho mợ rồi.

Cố gắng chút nữa nha mợ, mình tới bệnh viện rồi.
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời.

Thú thật là tôi không có trách gì ai cả, kế sách này là do tôi nghĩ ra, là tôi muốn như vậy, tâm lý cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ không ngờ là đau tới thế này thôi.

Mặc dù bụng tôi đang rất đau nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Chỉ cần kế sách này thành công thì dù có đau hơn nữa tôi vẫn có thể chịu đựng được…
Xoay người nhìn về phía sau một lần nữa, chỉ là lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng của cậu Tư.

Trong lòng tôi có chút lo lắng, cũng có chút tủi thân.

Nhưng mà nghĩ lại thì không sao, chỉ cần lần này thành công, sức khoẻ tôi ổn định trở lại… vậy thì năm dài tháng rộng… sợ gì mà không được trùng phùng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương