Khế Ước Của Mợ Tư
-
Chương 39
Trong phòng khách đột nhiên im lặng như tờ, không còn tiếng tranh cãi, cũng không còn tiếng chất vấn qua lại.
Tôi đứng một bên, hít thở gần như không thông, trong bụng vừa tức vừa sợ, cảm giác khủng hoảng như sắp sửa bị đưa ra hành hình vậy…
Lúc này, tôi liền lo lắng quay sang nhìn cậu Tư, nhìn thấy biểu cảm sắc lạnh của cậu, rồi nhìn thấy ánh mắt nghi kị của cậu… cõi lòng tôi run lên từng đợt rét lạnh.
Cậu… cậu đang nghi ngờ tôi… cậu là đang oán trách tôi sao?
Sự tình chuyển biến theo hướng quá mức bất lợi cho tôi, nếu bây giờ tôi không tự mình cứu mình, vậy thì không ai có thể cứu tôi được.
Phải, tôi phải làm cái gì mới được, phải nói cái gì mới được…
Hít thầm vào một hơi thật sâu, tôi nghĩ thật nhanh, sau đó liền bước lên vài bước, giữ sự bình tĩnh, tôi dõng dạc nói:
– Phải, anh Ba nói đúng.
Lúc Thuý Kiều xảy ra chuyện, tôi với anh Ba đang nói chuyện với nhau.
Tôi có bằng chứng ngoại phạm rõ ràng, anh không có quyền vu khống cho tôi.
Tên Tuấn nhìn tôi bằng cặp mắt tò mò, chắc là hắn ta cũng ngửi thấy được mùi ám muội bủa vây.
Nhưng kệ đi, trước cứ thoát vụ của Thuý Kiều cái đã, còn vụ của tôi với cậu Ba, tự tôi có cách giải quyết.
Cậu Ba bước tới trước mặt tên Tuấn, cậu nhíu mày, nói gằng từng chữ.
– Bây giờ anh về được chưa? Muốn thưa muốn kiện gì thì cứ việc, nhà chúng tôi sẵn sàng đi hầu.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cậu Ba, tên Tuấn giận dữ đùng đùng.
Hắn ta nhìn quét quanh một vòng những gương mặt đang có mặt ở trong phòng khách, hắn cay cú nói lớn:
– Được… các người cứ chờ ở đó… tôi không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu… các người đừng nên mừng vội.
Chờ mà coi!
Dứt câu, không đợi ai trả lời, tên Tuấn liền quay mông dứt áo rời đi.
Trông bộ dạng của hắn rất giận dữ, e là hắn còn làm phiền nhà họ Trần này dài dài.
Kết quả cuối cùng của cuộc đàm phán này coi như là không thành công rồi, rắc rối ngày một lớn!
Mà xong chuyện của tên Tuấn thì lại tới chuyện của tôi và cậu Ba.
Vừa thấy tên Tuấn rời đi, mợ Ba đã nhào tới trước mặt cậu Ba, mợ ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tuông, hỏi lớn:
– Phú! Anh gặp riêng em dâu mình để làm gì? Cô ta là vợ của chú Tư, là vợ của em trai anh đó?
Cậu Ba nhìn vợ, biểu cảm hờ hững, giọng nói điềm tĩnh có thừa.
– Có chuyện riêng, em hỏi làm gì chuyện của anh.
Đã làm việc mờ ám sau lưng vợ mà thái độ của cậu Ba còn ngang nhiên như vậy, mợ Ba tức đến mức đỏ hết cả mặt.
Không nói được chồng, mợ quay sang nhìn tôi, gần như là gào lên chứ không phải hỏi thông thường nữa.
– Nói! Cô gặp riêng anh chồng mình để làm gì? Cô có ý định gì? Ở đây có mặt mọi người, có mặt chồng cô, có má chồng cô… cô nói đi… cô muốn cái gì?
Thái độ của mợ Ba như thế này, tôi có thể hiểu, nếu đổi lại tôi là mợ ấy, tôi cũng sẽ bù lu bù loa lên như vậy mà thôi.
Nhưng thú thật là tôi với cậu Ba có làm cái gì đâu, chẳng qua là vì hoàn cảnh bắt buộc nên tôi mới phải gặp riêng cậu ấy để điều tra về chuyện của cô Gấm.
Ai có nghĩ là mọi chuyện sẽ như thế này, đúng là làm việc gian gian hay xui lắm, nói cấm có sai.
Nghe thấy mợ Ba chất vấn tôi, cậu Ba liền kéo tay mợ ấy, cậu gằn giọng.
– Em ăn nói cái kiểu gì vậy? Em nghĩ ai cũng xấu như em hay sao?
Mợ Ba nghe chồng trách, mợ ấy phát hỏa bừng bừng, vành mắt ửng đỏ, mợ gào lên.
– Em xấu? Em làm cái gì mà anh nói em xấu? Em thì xấu còn cô ta thì sao? Cô ta với anh…
Mợ Ba còn chưa nói hết câu thì bà Ba đột nhiên chạy tới kéo tay con dâu gằn lại.
Bà giữ chặt tay con dâu, giọng bà nghiêm nghị, thái độ cứng rắn:
– Trà! Không được ăn nói hồ đồ!
Mợ Ba nghẹn giọng, mợ thổn thức:
– Hồ đồ hả má? Con có nói cái gì hồ đồ đâu má?
Nhìn thấy tình cảnh càng lúc càng rối ren, tôi không thể tiếp tục đứng yên được nữa.
Liếc nhìn khẽ sang cậu Tư, thấy sắc mặt cậu không được tốt, tôi lúc này liền nhảy ra, lên tiếng giải thích rõ ràng.
– Chị Ba hiểu lầm rồi, thật ra em với anh Ba gặp riêng nhau là có lý do chính đáng…
Chưa kịp để tôi nói hết câu thì mợ Ba đã quát lên:
– Lý do chính đáng là gì? Cô nói đi!
Thấy mợ Ba dần mất bình tĩnh, tôi liền nói nhanh, nói gọn.
– Anh Ba muốn nhờ tôi giúp anh ấy hàn gắn lại mối quan hệ của má và dì.
Anh Ba sợ nói chuyện này với anh Thịnh trước thì anh ấy sẽ không đồng ý.
Vậy nên anh Ba mới gặp riêng tôi để bàn bạc.
Chuyện thật sự chỉ có như vậy, không giống như những gì mà chị đang nghĩ đâu.
Chị Ba, chị bình tĩnh lại đi chị…
Mợ Ba trợn mắt nhìn tôi trừng trừng, mà lúc này, bà Ba cũng lên tiếng góp lời.
– Con Lụa nói đúng, này là ý của má, má định trong bụng thôi, mới nói với thằng Phú… ai ngờ nó lại nhanh như vậy… chưa nói với con mà đã gặp riêng con Lụa bàn bạc rồi… phải không Phú?
Nhìn thấy cậu Ba im lặng, tôi liền nhíu mày nhìn cậu.
Cậu cũng nhìn tôi, cậu hiểu ý tôi, vậy nên cậu liền dịu giọng nói với mợ Ba.
– Má nói đúng.
Sau này em muốn gì thì hỏi cho đàng hoàng, tính tình của em như vậy… ai chịu cho được.
Mợ Ba đứng giữa mọi người, tôi thấy mợ mím môi không nói gì, vành mắt đỏ hoen, tròng mắt long lanh ngấn nước.
Mợ hết nhìn chồng mình rồi nhìn sang tôi, biểu cảm uất ức không giấu vào đâu được… trông mợ tội nghiệp vô cùng!
Tôi hiểu mợ đang nghĩ gì, cũng biết rõ là mợ ấy nghĩ không có sai.
Nhưng tôi lại chẳng thể nào đứng ra bênh vực mợ được, mặc dù tôi cũng là thân phận đàn bà.
Thật sự mà nói, thân phận của tôi không cho phép tôi được nói ra sự thật, hoàn cảnh ép tôi phải vào vai kẻ xấu trong khi tôi lại không hề muốn như vậy một chút nào.
Hiện tại bây giờ tôi đang là cô Lụa, à không, thật ra là cô Gấm mới đúng.
Mà tôi cũng biết thừa là cậu Ba và cô Gấm có gian tình, nhưng tôi lại không thể nói ra được.
Bởi vì cô Lụa đã cảnh cáo tôi, tôi không thể làm gì khác…
Mẹ nó! Tôi ghét bản thân tôi lúc này quá! Cũng ghét luôn những người ngoại tình, tôi thấy tư tưởng của bọn họ thật là bẩn thỉu!
Mợ Ba Trà im lặng uất ức chạy về phòng, bà Ba liền kêu cậu Ba đi theo, sau đó chỉ còn bà ấy ở lại giải thích với mọi người.
Tôi thì không nói gì nhiều, chỉ nói y như vừa nãy, biện minh cho việc tôi và cậu Ba gặp riêng nhau.
Mợ Ba thì còn làm loạn, nhưng riêng cậu Tư lại không nói gì.
Suốt từ nãy tới giờ, cậu cứ im lặng ngồi một bên, vẻ mặt lạnh tanh ngồi đó, không chịu nhìn tôi cũng không nói cái gì, trầm lặng đến đáng sợ.
Đột nhiên lúc này, cậu đứng bật dậy, sau đó đi tới kéo tay tôi, cậu nhìn tôi, nói rất nặng giọng.
– Em đang bệnh, về phòng nghỉ ngơi, anh đưa em lên phòng.
Hành động này của cậu làm cho mọi người có phần ngạc nhiên, nhưng còn riêng tôi, cậu vừa nói xong thì tôi lập tức đứng dậy, sau đó theo cậu rời đi, một đường đi thẳng lên trên phòng, không dám ngó nghiêng xung quanh.
Lên đến trên phòng, cậu Tư đi vào trước, tôi tíu tít theo sau.
Đóng xong cửa phòng, tôi rón rén đi tới trước mặt cậu Tư, nhìn cậu dò chừng, tôi lo lắng, hỏi khẽ:
– Anh… anh có hiểu lầm em với anh Ba không?
Cậu Tư ngước mắt lên nhìn tôi, cậu im lặng không đáp ngay, giống như là đang suy nghĩ gì đó trong lòng vậy.
Khoảng chừng vài giây sau, tôi mới nghe cậu điềm nhiên trả lời:
– Không hiểu lầm, anh tin em.
Nghe cậu nói vậy, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng niềm vui còn chưa được tày gang thì sự ê chề đã lũ lượt kéo tới…
Cậu Tư đứng dậy, cậu không còn dịu dàng với tôi như thường khi nữa.
Ánh mắt cậu nhìn tôi sâu hút khó dò, thái độ lạnh nhạt, lời cậu nói nhẹ nhàng nhưng lại kéo lòng tôi trì xuống.
– Thời gian này em ở trong phòng đi, đừng đi ra ngoài, tới giờ cơm O Lan sẽ lên đưa cơm cho em.
Anh tin em, nhưng anh không tin anh ta, quyết định vậy đi.
Lòng tôi đột nhiên rét buốt, cái cảm giác đau nhói dần lan tỏa ra khắp lồng ngực.
Đau đau, ê ê, nghẹt thở vô cùng.
Cậu làm như vậy là cậu không tin tôi, không tin vào nhân cách của tôi…
Thấy cậu muốn đi, tôi liền kéo tay cậu giữ lại, giọng tôi run run, nước mắt trực trào, vành mắt ửng hồng khốn khổ, tôi nói:
– Anh… anh muốn nhốt em ở trong phòng hả anh?
Cậu Tư nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu nhếch khẽ môi, không do dự, nói.
– Ừ, ở trong phòng đi, em bị bệnh mà, nên dưỡng bệnh cho tốt.
Anh không muốn nhìn thấy em bước ra ngoài khi anh chưa cho phép.
Ngoan!
Tôi biết cậu giận tôi, cậu hiểu lầm tôi nên tôi mới cố giải thích.
– Em với anh Ba thật sự không có…
Nhưng lời còn chưa nói hết thì cậu Tư đã gạt tay tôi ra khỏi tay cậu, cậu ghét bỏ nhìn tôi, lời nói ra êm ái nhưng tôi lại có cảm giác như trái tim tôi đang bị ai đó dùng dao nhọn đâm vào vậy, đau đớn vô cùng…
– Em không cần biện minh, cũng không cần giải thích… tôi nói tôi tin em… em cứ hiểu như vậy đi.
Nếu muốn chứng minh là mình trong sạch thì ở yên trong phòng, tôi rất không muốn làm đau em.
Tự em suy xét cho tốt… đừng làm cho tôi chết tâm với em!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook