Khế Tử
Quyển 1 - Chương 56: Ngũ cốc

Trong số vài người có ý đồ cứu viện khi Lăng Tiêu gặp nguy hiểm vừa rồi, cũng có đôi của Tóc đỏ, lúc này thấy nguy hiểm giải trừ, có người lui về, nhưng hai người bọn họ lại lần nữa đi tới.

“Nếu tôi không nhìn lầm, cậu vừa rồi sử dụng chính là thuấn di phải không? Rất lợi hại, tôi hoàn toàn làm không được điểm này."

"Thuấn di?" Lăng Tiêu lại nghe được danh từ mới, "Anh lại nắm giữ kỹ năng mới? Này rất khó sao?"

"Thuấn di đối giá trị tình cảm và tinh thần lực đều có yêu cầu, thầy hướng dẫn của tôi nói giá trị tình cảm của chúng tôi thì đủ rồi, nhưng tinh thần lực của tôi thì chưa đạt, cho nên chậm chạp phát động không lên.”

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn Doanh Phong một cái nghĩ thầm, anh ta chắc có thể thổi cục giấy lên trời luôn rồi đi, dù lúc trước có làm chưa được, cũng khẳng định không phải do tinh thần lực…

Đối phương tiếp tục hỏi Doanh Phong, "Năng lực cá nhân của cậu mạnh như vậy, hẳn là chuẩn bị ghi danh hệ chỉ huy tác chiến đi?"

Chuyên ngành thi tuyển cá nhân có độ khó cao nhất, chỉ có khế chủ ưu tú nhất mới dám ghi danh.

"Không," Doanh Phong phủ nhận, "Chúng tôi muốn ghi danh hệ liên hợp tác chiến.”

Hai người Sư Ký nghe được câu này, đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi ném ánh mắt qua Lăng Tiêu, tiếng lòng hiện lên rõ ràng.

Vừa mới bị quái thú xem là cửa đột phá yếu nhất Lăng Tiêu, không biết giải thích thế nào vấn đề này, chỉ có thể xấu hổ chép chép miệng.

Cũng may trong hai người thì khế chủ phản ứng nhanh hơn, “Đúng ha, cậu ấy chỉ là mất máu, chờ khôi phục lại hẳn là sẽ vô sự. Khế chủ chính vì có khế tử có năng lực mạnh mà càng mạnh, có thể thấy hai người các cậu hẳn là đều thực xuất sắc, tôi rất chờ mong có thể cùng các cậu trở thành đồng học,” anh lễ phép vươn tay, "Tôi tên Băng Xán, đây là khế tử của tôi Thiên Tứ, rất hân hạnh được biết các cậu."

Cậu tóc đỏ tên Thiên Tứ mở miệng đối Lăng Tiêu nói, "Thực nhìn không ra cậu cũng có thực lực ghi danh hệ liên hợp tác chiến, chúng ta gặp nhau ở trường thi!”

Sau khi trao đổi tính danh, Băng Xán mang theo Tóc đỏ rời đi. Tương lai, đối thủ cạnh tranh của họ không còn là đồng bạn Bích Không, mà là tinh anh đến từ mỗi sơ cấp học viện, giống như Tóc đỏ, Lăng Tiêu cũng rất chờ mong ngày thi tuyển vào Ngự Thiên đến.

Có người hướng đến tương lai, có kẻ lại không còn tương lai để mà hướng đến, trong một gian ký túc xá khối mười nào đó của Bích Không, Chẩm Hạc đã trải qua cơn ác mộng lớn nhất trong nhân sinh từ hai mươi hai năm nay, ở trước mặt hắn, người khởi xướng tạo thành trận ác mộng này, đang nhanh chóng sử dụng quyền lực y nắm giữ được chặt chẽ khống chế Chẩm Hạc.

Khuất nhục cả đời của hắn, chính là đã xem nhẹ người này, không thể trốn chạy, không thể tự sát, càng không thể đối khế chủ phát động công kích, Trục Nguyệt hoàn toàn chặt đứt liên hệ của hắn cùng với ngoại giới, ngay cả thiết bị lên mạng ở ký túc xá đều bị dỡ bỏ.

Chẩm Hạc hận không thể ăn thịt kẻ đó, uống máu kẻ đó, hiện tại việc duy nhất có thể làm, chính là như bây giờ gắt gao theo dõi y, dù Trục Nguyệt đã hoàn toàn khống chế hắn, nhưng ánh mắt như thế vẫn khiến cho y cảm thấy sợ hãi.

Y lấy can đảm tiến về phía trước một bước, tận lực không để thanh âm của mình nghe ra run rẩy, “Tôi cần năng lực, và cả tiền nữa, tôi muốn khiến những kẻ xem thường tôi trả giá thật nhiều, cho nên tôi phải làm như vậy."

Y làm ra việc mà mỗi ngày đều làm, cắn rách ngón cái của mình, đem máu chảy ra đưa lên môi Chẩm Hạc, lửa giận trong mắt Chẩm Hạc thiêu đốt càng rừng rực.

Trục Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, "Nhưng hiện tại tôi vẫn cần năng lực lớn hơn nữa, cho anh ở trên, là điều duy nhất tôi có thể bồi thường cho anh, chờ tôi hoàn toàn dậy thì rồi, tôi sẽ thả anh đi.”

Chẩm Hạc hai mắt đỏ bừng theo dõi y, từ sâu trong yết hầu phát ra tiếng gầm giận dữ, nhào tới.

***

Hai tuần sau.

Lăng Tiêu còn buồn ngủ từ trên giường ngồi dậy, không nghĩ nhiều liền kéo ra cửa phòng tắm. Vừa mới tắm xong ngay cả khăn tắm cũng chưa quấn Doanh Phong, trấn định mà đưa mắt nhìn kẻ xâm nhập, tựa hồ cho rằng đây là chuyện bình thường thỉnh thoảng xảy ra, cũng không có chút ý tứ muốn che đậy, ngược lại Lăng Tiêu bị dọa tỉnh, rầm một tiếng sập lại cửa phòng tắm.

Ngoài cửa Lăng Tiêu ngồi thở một hồi rồi thì bắt đầu hối hận, mình phản ứng lớn như vậy làm gì, rõ ràng cũng đã nhìn chán rồi có được không, có gì mà ngượng ngùng.

Nhưng lúc này mà lại mở cửa đi vào không khỏi có vẻ rất giấu đầu hở đuôi, cậu một mặt ảo não hành vi của mình, một mặt nhớ tới cái nhìn thoáng kinh hồng vừa rồi, một phiến nhạt màu giữa khoảnh rừng đen rậm rạp tại khố hạ Doanh Phong có vẻ phá lệ bắt mắt, đó là biểu tượng một người nam nhân thành thục.

Cậu không cam lòng trộm kéo ra một góc quần của mình, vì cái gì qua lâu như vậy, cái kia của cậu còn giống y như thiếu niên, trơn nhẵn đến một cọng lông đều không có.

“Cậu đang làm gì ở đây?” thanh âm Doanh Phong đột nhiên xuất hiện sau lưng, sợ tới mức Lăng Tiêu vội vàng nới lỏng tay.

"Không có!" Cậu cứng miệng phủ nhận.

Doanh Phong nhíu mày, anh rõ ràng mới thấy, Lăng Tiêu vẻ mặt căm giận bất bình hướng đũng quần chính mình xem xét, giờ lại chết không thừa nhận.

Lăng Tiêu thấy anh đã đi ra, y như chạy trốn vọt vào phòng tắm, tiếp tục sập cửa cái rầm giống hệt vừa rồi.

Chuyện gì vậy không biết. Doanh Phong nghĩ.

Hôm nay theo quy định là ngày kiểm tra sức khoẻ, đồng thời cũng là ngày quan trọng nhất, bởi vì kết quả kiểm tra sức khoẻ hôm nay đại biểu Lăng Tiêu có khả năng tham gia cuộc thi tuyển sinh vào Ngự Thiên hai ngày sau không.

Tới phòng y tế, vẫn như cũ, Lăng Tiêu ở bên ngoài đợi, Dao Đài đang vùi đầu đưa vài số liệu vào máy tính, thấy Doanh Phong tiến vào, thuận miệng gọi lại, "Đến đây."

"A." Doanh Phong dùng độc một âm tiết đơn giản trả lời cô.

Động tác trên tay Dao Đài ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Doanh Phong, cái nhìn chăm chú như vậy khiến Doanh Phong cảm thấy kỳ quái.

"Làm sao vậy?" Anh lại hỏi một câu.

Thanh âm của anh trầm thấp như từ sâu trong lồng ngực phát ra, chấn động lên không khí chung quanh sinh ra cộng hưởng, giọng thiếu niên ngây ngô đã hoàn toàn rút khỏi âm vực anh, chỉ để lại tần suất thấp đánh sâu vào lòng người, rơi vào tai như tiếng chuông giáo đường, hoặc tiếng đàn violoncel trong dàn nhạc giao hưởng, đánh thẳng vào tầng thấp nhất của màng tai.

Dao Ðài đứng lên, phát hiện thiếu niên trước kia có thể trông xuống, nay phải ngước lên mới có thể thấy rõ.

“Cậu trước đến đo chiều cao đi."

Cầm kết quả kiểm tra của Doanh Phong, Dao Đài chậm chạp không nói nửa chữ, Doanh Phong còn tưởng rằng báo cáo của anh xảy ra vấn đề.

"Có vấn đề gì sao?"

"Không, không có," Dao Đài từ hoảng hốt thoát ra, “Cậu phát dục rất tốt, phải nói là quá tốt…” Cô rốt cục nhịn không được hỏi, "Cậu như vậy thân thể Lăng Tiêu chịu nổi không?"

Doanh Phong không trả lời câu hỏi, không biết là nghe không hiểu hay là giả bộ không hiểu.

"Quên đi," Dao Đài giơ giơ lên báo cáo trong tay, “Kết quả kiểm tra sức khoẻ của cậu không có bất cứ vấn đề gì, nhưng đừng cao hứng quá sớm, các cậu có thể học lên hay không, chủ yếu vẫn là do báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Lăng Tiêu quyết định, giờ ra bên ngoài chờ một chút đi."

Lăng Tiêu vào đổi với Doanh Phong, thấp thỏm chờ đợi tuyên án, Dao Đài biết cậu quan tâm nhất cái gì, lấy được báo cáo xem đầu tiên chính là cấp bậc đánh giá tâm lý.

"Chúc mừng cậu, cấp bậc đánh giá tâm lý đạt tới A-, miễn cưỡng qua được tuyến hợp thức chiêu sinh Ngự Thiên.”

"Ngao ô!" Lăng Tiêu cao hứng từ bàn kiểm tra sức khoẻ nhảy dựng lên.

Dao Đài thấy màn này cũng tự đáy lòng vui vì cậu ấy, một học sinh họ vốn cho rằng không có hi vọng, có thể khôi phục thành như vậy thật sự rất không dễ dàng.

"Tình trạng phát dục thân thể của cậu cũng rất tốt, một tháng cao thêm bốn centimet, là một bước tiến không tồi.”

Lăng Tiêu rất đắc ý, "Tôi vốn cao hơn Doanh Phong hai centimet, giờ lại cao thêm bốn centimet, chẳng phải là cao hơn anh ta sáu centimet sao?”

Dao Đài rất không nỡ đả kích cậu, "Doanh Phong cao lên mười phân, cậu ấy hiện tại đã được một trăm tám mươi centimet rồi.”

Lăng Tiêu như bị ngũ lôi oanh đỉnh, khó trách gần đây cậu cứ cảm thấy Doanh Phong có biến hóa, nhưng người mà mỗi ngày đều nhìn thấy, loại biến hóa này cũng bị thời gian làm cho không rõ ràng, đến nỗi cậu cũng không phát hiện Doanh Phong đã trở nên cao hơn cả mình.

Ưu thế duy nhất mười năm nay, phần mà cậu dương dương tự đắc nhất, lại có thể trong một tháng ngắn ngủi bị nghiền thành cám.

"Khế chủ sinh trưởng vốn trội hơn khế tử," Dao Đài quan sát sắc mặt cậu, "Bất quá cậu cũng không cần nhụt chí, khung xương của cậu còn chưa tới hạn, vẫn có không gian sinh trưởng rất lớn.”

"Có thể cao bằng Doanh Phong không?” Lăng Tiêu vội vàng hỏi.

"Khế chủ cùng khế tử hoặc là đồng thời phát dục, hoặc không phát dục, tuy nói hiện tượng khế tử cao hơn khế chủ không phải không có, nhưng từ biên độ tăng trưởng trước mắt của hai người các cậu mà nhìn thì,” Dao Đài tận lực nhu hòa thanh âm, "Khả năng không lớn."

Lăng Tiêu nhất thời nản lòng thoái chí, rất ưu thương.

Dao Đài ho một tiếng, "Tuy cậu không cao bằng cậu ta, bất quá trước khi phát dục hoàn toàn cao thêm năm sáu centimet nữa là không thành vấn đề, đây trong số khế tử, đã thuộc loại chiều cao cao ngất rồi.”

"Cái kia..." Lăng Tiêu ấp a ấp úng, “Tôi còn có một vấn đề."

“Cậu nói.”

Cậu muốn nói lại thôi, "Cô nghe xong không được cười.”

“Không đâu.” không cười nhạo riêng tư của bệnh nhân, đây là đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ.

"Chính là..." thanh âm Lăng Tiêu càng nói càng nhỏ, Dao Đài cơ hồ nghe không được.

“Cậu nói cái gì? Nói lớn chút.”

"Tôi vì cái gì không có..."

Dao Đài vẫn nghe không rõ, "Không có cái gì?"

Lăng Tiêu hạ quyết tâm, đem cái từ khó mà mở miệng đó nói ra.

Dao Đài nghe rõ ràng rồi, duy trì biểu tình quái dị nửa ngày, nhẫn nại thật sự vất vả, nhưng Lăng Tiêu vẫn nhìn ra.

“Cô đã đáp ứng sẽ không cười!”

"Thực xin lỗi," Dao Đài gian nan quay đầu qua một bên, thu liễm cảm xúc tốt rồi mới quay lại, cuối cùng khôi phục thành một bác sĩ bình tĩnh chuyên nghiệp.

"Trên lý luận, vô luận khế chủ hay khế tử, chỉ cần bắt đầu phát dục, tính chất thứ hai phát sinh thay đổi, chính là thể mao dài ra.”

Lăng Tiêu nóng nảy, "Vậy tại sao tôi không có?"

"Nếu đến hiện tại cũng không có sinh trưởng, vậy cũng chỉ có một cách giải thích, đây là đã bị ý thích cá nhân của khế chủ trong vô thức ảnh hưởng, đương nhiên có thể bản thân Doanh Phong cũng không ý thức được điểm này, đây thuộc loại tiềm thức gây chuyện.”

Lăng Tiêu biểu tình chết lặng, "Cho nên ý của cô là tôi hiện tại không dài, về sau cũng…”

“Hẳn là sẽ không dài nữa.”

Doanh Phong nhìn thấy Dao Đài tự mình đưa Lăng Tiêu ra cửa, lúc đi vào sinh long hoạt hổ, lúc đi ra thì như hồn lìa khỏi xác.

"Sao lại thế này? Đánh giá tâm lý của cậu ấy không đạt tiêu chuẩn?"

“Cấp bậc đánh giá tâm lý của cậu ấy vừa vặn đạt A, chúc mừng các cậu có thể ghi danh Ngự Thiên."

Doanh Phong đánh giá Lăng Tiêu một chút, “Sao tôi một chút cũng không nhìn ra."

“Cậu ấy chỉ là bị đả kích về phương diện khác mà thôi."

Doanh Phong tưởng tượng không ra trên thế giới này còn có chuyện gì có thể đả kích Lăng Tiêu, "Phương diện gì?”

Dao Đài ý vị thâm trường nhìn anh một cái, "Vậy thì phải hỏi chính cậu.”

Doanh Phong dưới tình trạng mơ hồ theo sát Lăng Tiêu quay về ký túc xá, Lăng Tiêu thất hồn lạc phách đi phía trước, một câu cũng không chịu nói.

Thẳng đến khi vào phòng ngủ, Doanh Phong mới mạnh mẽ lật vai cậu qua, “Cậu rốt cuộc làm sao vậy?"

Lăng Tiêu lúc này mới căm giận nâng mắt, "Doanh Phong, làm khế tử của anh tôi đã đủ thảm, sao anh nhẫn tâm đối với tôi như vậy?"

Doanh Phong chẳng hiểu ra sao cả, "Tôi đối với cậu thế nào?”

“Anh có còn một chút nhân tính nào không!"

“Chuyện loạn thất bát tao gì vậy."

Lăng Tiêu không muốn tiếp tục cùng anh ta nói chuyện, ủy khuất bò lên giường, ngậm miệng ôm lấy đầu gối ngồi ở đầu giường sinh giận dỗi.

Doanh Phong không hài lòng leo lên túm cậu, “Cậu nói rõ ràng cho tôi."

Lăng Tiêu làm sao có thể đem chuyện sỉ nhục như vậy nói ra miệng, hai cái đùi cậu liều mạng đạp, muốn đem Doanh Phong đuổi đi, "Không!"

Doanh Phong một phen túm mắt cá chân kéo cậu ra ngoài, muốn dùng cách đó chế trụ luôn chân kia, lại vì đối phương giãy dụa quá lợi hại, tay bị lệch nắm phải ống quần, suýt nữa đem quần Lăng Tiêu kéo xuống hơn phân nửa.

Lăng Tiêu nhất thời khẩn trương đến cái gì cũng không để ý, luống cuống tay chân kéo quần, hai tay chắn ở khố gian.

Cử động như vậy ngược lại khiến cho Doanh Phong chú ý, kết hợp biểu hiện của cậu hồi sáng, Doanh Phong hình như đã hơi tiếp cận bản chất vấn đề.

Anh đè chân Lăng Tiêu lại, không phân trần gì kéo quần cậu xuống, hai người tuy không ít lần thẳng thắn nhìn nhau, nhưng giữa ban ngày ban mặt vẫn là lần đầu. Lăng Tiêu xấu hổ đỏ bừng cả mặt, liều mạng chống cự, nhưng cản không được lực lượng Doanh Phong lớn hơn mình, đang cố đem quần mình lột xuống, cảnh xuân đã chợt hiện cả trăm lần, nay thêm một lần xuân sắc mãn viên, chỗ phía trước vốn chưa cảm thấy có vấn đề gì, cũng bị không khoan nhượng rọi cho thành có vấn đề.

Thừa dịp Doanh Phong phát ngốc, Lăng Tiêu dùng sức toàn lực đẩy anh ta ra, nhảy dựng lên kéo quần, xấu hổ không chịu nổi.

“Anh đánh nhau giỏi hơn tôi, cao hơn tôi, anh có tôi không có, giờ anh hài lòng chưa!”

Doanh Phong thật sâu cúi đầu, nhưng này cũng không khiến Lăng Tiêu dễ chịu hơn chút nào.

"Cảm thấy áy náy rồi sao? Giờ đã muộn rồi! Bác sĩ Dao nói, tôi đây cả đời cũng chỉ có thể như vậy!"

Doanh Phong đầu ép xuống thấp hơn, còn chật vật đưa một nắm tay lên che miệng.

“Anh hiện tại hối hận cũng chẳng được gì! Khóc cũng chẳng được gì! Anh nợ tôi nhiều lắm, anh cả đời này cũng không hiểu được!... Từ từ, anh không phải đang cười đó chứ?"

Cậu ngây ngẩn cả người, quen biết mười năm, cậu lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Phong cười, dù biểu tình biến hóa cực kì bé nhỏ, không phải người cực kỳ quen thuộc, thì hoàn toàn không phát hiện được.

Nhưng chỉ một chút biến hóa như vậy, đều ánh vào mắt Lăng Tiêu đối với anh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, khóe mắt anh đang cười, đuôi mày đang cười, cái miệng đang bị nắm tay anh che lại cũng đang cười, ý cười từ quanh thân anh tản ra, vì người xưa nay lãnh khốc mà thêm vào một tia ấm áp.

Lăng Tiêu trăm triệu lần không nghĩ tới, mười năm nay cậu lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Phong cười, không ngờ là vì điều này, nhưng mà chuyện! này! căn! bản! không! buồn! cười! có! được! không!

Doanh Phong xoay qua, phát ra một tiếng ho nhẹ, Lăng Tiêu nháy mắt phát điên.

“Tôi nghe rồi! Tôi nghe thấy anh cười ra tiếng! Anh cư nhiên cười tôi! Anh cư nhiên vì chuyện đó mà cười nhạo tôi!

Cậu tức giận ở trên giường bật đến bật đi, nắm thứ duy nhất có thể nắm là cái gối đầu, hướng bóng lưng Doanh Phong phát khởi ẩu đả cực kỳ bi thảm, Doanh Phong phá lệ lại không thấy né tránh, cũng không ngăn cản cậu, tùy ý cậu oa oa kêu loạn phát tiết.

Cùng lúc đó, cái gọi là "Chương trình" cũng đang khẩn trương làm ra phán định: Đây là công kích sao? Hay là tán tỉnh? Là ngăn trở hay là mặc nó phát sinh? Là công kích? Là tán tỉnh? Công kích? Tán tỉnh?

Quên đi, tình cảm nhân loại rất phức tạp, hệ thống không thể đưa ra phán đoán chính xác, sau cùng quyết định sụp đổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương