Khế Tử
-
Quyển 1 - Chương 52: Tuế hình*
*Tuế hình: Một loại hình phạt của người Trung Quốc cổ đại, trong này còn chia đủ loại nữa, mình không muốn viết ra.
Chưa bao giờ có bất kỳ một hình ảnh nào tạo thành rung động mãnh liệt với Doanh Phong đến thế, cho nên anh ngưng mắt chăm chú nhìn người phía trước, ngay cả lý do ban đầu vì sao gọi cậu đều quên, Lăng Tiêu đợi nửa ngày cũng không thấy anh nói chuyện, chủ động đến hỏi:
"Gọi tôi làm gì?"
Doanh Phong còn chưa ý thức được thất thường của mình, hỏi lại:
“Cậu cười cái gì?"
“Tôi có cười sao?” Lăng Tiêu sờ sờ khóe miệng của mình, hình như có thật, “Tôi cũng không biết vì sao, tiến vào nơi đây, cảm thấy tâm linh phi thường bình tĩnh, kìm lòng không được liền cứ như vậy.”
"Đó là lực lượng của thần, thần sẽ khiến linh hồn của chúng ta bình tĩnh, mỗi một người đi vào giáo đường, đều sẽ được ơn thần cảm hóa.”
Một thanh âm chậm rãi vang lên ở bên kia giáo đường, hai người cùng nhìn lại, chỉ thấy một người mặc kiểu mục sư từ cánh cửa nhỏ một bên đi tới. Người Thiên Túc trưởng thành nhìn không ra tuổi, nhưng nét từng trải trong mắt người này, lại có thể khiến người khác nhận định đời này ông đã đi qua rất nhiều cái đầu năm, năm tháng đã lắng đọng lại dấu vết vô hình trên dung mạo không thay đổi đó.
Ông đi tới, cẩn thận quan sát hai người, "Các cậu đều là lần đầu tiên tới, có gì cần nơi này trợ giúp sao?"
"Nga," Lăng Tiêu vội vàng đưa cuốn sổ trong tay qua, “Tôi đến từ Bích Không, hiệu trưởng của chúng tôi muốn tôi đem cuốn sổ này đưa cho Lăng Tinh, nói đây là di vật của anh ấy."
Mục sư đại khái cũng đã thật lâu không nghe người nhắc tới cái tên này, vừa nghe xong liền sửng sốt, chậm chạp một lúc mới tiếp nhận.
Ông mở ra trang đầu tiên, trong từng gương mặt ánh mắt trống rỗng, biểu cảm chết lặng tìm được một gương mặt quen thuộc.
“Phải, đây là sổ lưu niệm tốt nghiệp của cậu ấy, ta từng nghe cậu ấy nhắc tới một lần, cậu ấy nói muốn đi lấy, nhưng lại luôn vì một số việc mà không đi được, không thể tưởng được thời gian qua lâu như vậy, còn sẽ có người đưa nó lại đây."
Ông ngẩng đầu, nhìn Lăng Tiêu, nhưng lại tựa như không phải đang nhìn cậu, “Nhớ năm đó ta lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cũng là đứng ở chỗ mà cậu đang đứng đây, tình trạng cậu ấy lúc đó rất tồi tệ, ngay cả thần cũng không thể chiếu sáng lên bóng ma trong nội tâm cậu ấy, tuy rằng còn sống, mà như hồn đã lìa khỏi xác.”
"Lúc ấy cậu ấy đã thôi học, ta thấy cậu ấy không chỗ đi, liền lưu cậu ấy lại nơi này, truyền thụ ý chí của thần cho cậu ấy. Là thần kéo cậu ấy khỏi lằn ranh của nhân sinh, cậu ấy mỗi ngày một thêm sinh khí, không chỉ bản thân mình thoát khỏi quá khứ, mà còn trợ giúp rất nhiều người thống khổ thoát khỏi mịt mù tăm tối, có được lòng kính ngưỡng của mọi người.”
“Nếu phải nói đến có gì tiếc nuối, thì đó chính là sự kiện đối với cậu ấy tạo thành ảnh hưởng quá lớn, làm cho cậu ấy thủy chung không tiếp thụ được nghi thức trưởng thành, thiếu niên tám mươi tuổi cũng không chịu trưởng thành."
Lăng Tiêu lặng lẽ nhìn Doanh Phong, anh cũng đang nghe e rằng còn nghiêm túc hơn cậu.
"Chúng tôi có thể đến xem một chút nơi anh ấy từng ở khi còn sống không?”
Mục sư khép lại sổ, “Các cậu đi theo ta."
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đi theo Mục sư, xuyên qua cánh cửa hẹp vừa rồi, vào trong giáo đường.
"Phòng ngủ của cậu ấy rất nhỏ, bởi vì tinh thần phong phú, chúng ta không cần nhiều lắm vật chất mới có thể thỏa mãn,” nói xong ông đẩy ra một cánh cửa, một cái phòng đơn quả nhiên nhìn rất nhỏ hiện ra trước mặt hai người.
Nhưng phòng tuy nhỏ, lại được đủ loại đồ vật ngay ngắn trật tự lấp đầy, làm cho người ta vừa không cảm thấy sơ sài, cũng không thấy chật chội.
"Ta có quét tước định kỳ, cho nên phòng rất sạch sẽ, các cậu tùy tiện ngồi đi."
Lăng Tiêu nhìn chung quanh phòng, một cái giường tầng, một cái bàn học đôi và hai cái ghế, chỉ như thế cơ hồ chiếm hết cả không gian, trừ mấy thứ đó ra, là giá sách âm tường, trên đó chất đầy sách.
“Ông và anh ấy ở cùng một chỗ?" Cậu tò mò hỏi.
"À không," Mục sư cũng theo tầm mắt của cậu dời mắt đến cái giường tầng, “Phòng của ta không ở đây.”
"Vậy anh ấy còn có bạn cùng phòng khác?"
Mục sư chậm rãi sờ lên mép giường tầng trên, "Giường này là mới thêm vào sau này, nơi này từng ở một người thực đặc biệt.”
“Người đặc biệt?”
“Phải,” Mục sư nói, "Lăng Tinh từng nuôi nấng một Cô Tinh."
"Cô Tinh?" Lăng Tiêu không biết đó là gì.
Từ khi vào phòng thủy chung không nói chuyện Doanh Phong đột nhiên tiếp lời, "Cô tinh là một loại bệnh tinh thần cực kỳ hiếm thấy, người được xưng là Cô Tinh, sẽ thể hiện một nhân cách phản cổ (hiện tượng lại giống), không có tình cảm nhân loại, càng không thể cùng người khác sản sinh tình cảm. Trong thế giới tinh thần của họ, không có đồng tình, thương xót, chỉ có phục tùng, chỉ cần thu được mệnh lệnh, dù cho đối thủ là người không có năng lực chống cự, cũng có thể không chút do dự thống hạ sát thủ."
"Loại người khuyết thiếu tình cảm này cứ mỗi năm trăm năm sẽ xuất hiện một người, cũng đồng dạng năm trăm năm, Thiên Cô tinh sẽ di chuyển tới trên đường thẳng nối Thiên Túc tinh và mặt trời kéo dài, ba ngôi sao thẳng hàng, cho nên mọi người dùng Thiên Cô tinh đặt tên cho họ. Cô Tinh không có năng lực yêu, sau khi họ thức tỉnh, sẽ tìm trong số thiếu niên một người cực mạnh giết chết, một khi đạt được năng lực đối phương, phát triển thành một cỗ máy chiến đấu kinh khủng nhất. Từng có một Cô Tinh, một mình hủy diệt một tiểu quốc trên Lâm Tinh, chính là từ đó trở đi, quốc gia mới bắt đầu ý thức được loại lực lượng khuyết thiếu nhân cách con người này."
Mục sư tán thưởng gật đầu, "Cậu nói rất đúng, tương truyền vào thời xưa, người Thiên Túc có một đoạn thời kì chính là bộ dáng này, chúng ta đã từng mỗi người đều là Cô Tinh, sau đó tất cả mọi người tiến hoá, Cô Tinh cũng trở thành cô tinh (ngôi sao lẻ loi) chân chính. Cô Tinh sau khi thức tỉnh sẽ tàn sát đồng loại, bất kỳ một trường học nào cũng không thể thu lưu, mới đầu là do quân đội tiếp nhận, nhưng Lăng Tinh cho rằng bồi dưỡng của quân đội khiến hắn trở nên rất vô tình, vì thế giáo hội ra mặt thỏa thuận lưu hắn lại, do Lăng Tinh nuôi nấng đến khi thức tỉnh, sau đó giao cho quân bộ."
“Có lẽ các cậu không biết nuôi nấng chân chính có ý nghĩa gì, tôn giáo ở Thiên Túc thuộc về văn minh hoàn toàn từ bên ngoài đến, vì học tập ý chỉ của thần, ta từng vượt qua lực dẫn linh hồn, đến thăm rất nhiều tinh cầu xung quanh. Trong kết cấu xã hội của họ, mỗi thiếu niên đều do người nhà của bọn họ nuôi lớn, dạy họ làm mọi việc từ nhỏ đến lớn, mà trong chủng tộc chúng ta, loại chuyện này sẽ không phát sinh."
"Nhưng Lăng Tinh lại làm được, thân là một thiếu niên, tỉ mỉ chu đáo nuôi lớn thiếu niên kia, dạy hắn cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là có thể làm, cái gì là không được phép, dạy hắn làm thế nào dùng cảm tình của một người bình thường mà tự hỏi, cũng dạy hắn nhận thức cảm thụ của người khác, giữa những người Thiên Túc vĩnh viễn đều không thể lý giải thân tình, họ đã sinh hoạt như trưởng bối cùng vãn bối trong gia đình chân chính."
Mục sư ngẩng đầu, "Những cuốn sách các cậu nhìn thấy đây, đều là Lăng Tinh tìm đến để trợ giúp hắn học tập văn hóa nhân loại, cậu ấy nói Cô Tinh vĩnh viễn không có khả năng lý giải cảm tình của nhân loại, nhưng ít ra có thể thông qua sách vở học được quy tắc nhân loại. Dưới ảnh hưởng của cậu ấy, người đó dưỡng thành thói quen đọc, có bất kỳ chuyện gì không hiểu, đều tìm kiếm đáp án trong sách."
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở giá sách, lại dời xuống bàn học, tựa hồ chứng kiến có hai người đưa lưng về nhau ngồi ở trước bàn, một người vì một người khác mà cố học thuộc văn tự trong sách, một người khác thỉnh thoảng lại hỏi vài thứ, người này liền dừng lại giảng giải cho hắn.
“Vừa rồi khi các cậu tiến vào, nhất định thấy hoa cỏ trong viện, những hạt giống này cũng là Lăng Tinh bảo hắn mang về từ mỗi tinh cầu. Trong hiệp nghị ký cùng quân đội, Cô Tinh hàng năm ít nhất phải tùy quân (đi theo) xuất chinh một lần, để nhanh chóng học tập kỹ xảo chiến đấu. Hơn nữa Cô Tinh không có lực dẫn linh hồn, thường một mình lữ hành qua các vì sao, Lăng Tinh muốn hắn mỗi khi đến một chỗ, sẽ đem hạt giống địa phương mang về, hi vọng bằng phương thức này, để hắn hiểu được những tinh cầu bên ngoài không phải chỉ có tài nguyên cùng giết chóc, mà cũng có sinh mệnh mỹ hảo như thế tồn tại."
“Vậy Lăng Tinh về sau rốt cuộc vì sao lại bị xử tử?" Lăng Tiêu không hiểu nổi, nếu Lăng Tinh thật sự tốt như mục sư nói, vì cái gì lại bị phán xử tử tội?
Mục sư sắc mặt ngưng trọng, "Năm ấy ta như bình thường đi Lâm Tinh học tập giáo lí, lúc trở lại, hai người bọn họ đã mất tích, dùng mọi phương pháp đều không thể tìm được."
"Giáo hội cho rằng chuyện này có liên quan đến quân bộ, nhưng quân đội không chịu thừa nhận, mãi đến khi tin tức quân bộ hạ lệnh bí mật ám sát Lăng Tinh truyền tới, dân chúng gây sức ép, quân đội mới công bố không có ám sát, mà là xử tử hình."
“Nhưng mà anh ấy còn là một thiếu niên a,” Lăng Tiêu vẫn chặt chẽ nhớ kỹ chuyện này, "Không phải nói thiếu niên tử vong sẽ hồn phi phách tán sao?"
"Đúng vậy," Mục sư đột nhiên trở nên có chút căm giận, "Cho nên pháp luật căn bản không cho phép phán xử thiếu niên tội chết, nhưng quân đội chỉ nói lúc xử tử cậu ấy đã không còn là thiếu niên, lại không đưa ra được chứng cứ gì chứng minh Lăng Tinh trưởng thành, cũng không chịu công khai thân phận người ký khế ước, chuyện này khiến mâu thuẫn giữa giáo hội cùng quân bộ trở nên gay gắt tới đỉnh điểm, qua nhiều năm như vậy đều còn đó không thể giải quyết.”
“Vậy Cô Tinh được anh ấy nuôi lớn đâu?”
"Không biết, hắn theo Lăng Tinh cùng nhau hoàn toàn tiêu thất, chúng ta cuối cùng không thể có được bất cứ tin tức gì liên quan đến hắn, rất có thể là bị quân đội cho là vũ khí bí mật mà ẩn giấu, hiện tại không biết đang chiến đấu ở cái tinh cầu nào." Ông lòng đầy căm phẫn nói, “Bọn họ luôn luôn như vậy, chiến tranh chính là ý nghĩa sinh tồn duy nhất của họ, rồi sẽ có một ngày thần ngăn cấm hành động của họ."
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong liếc nhau một cái, "Tôi nghe nói anh ấy phạm chính là tội phản quốc, anh ấy rốt cuộc làm gì?"
Mục sư cảm xúc dần dần dịu lại, “Cậu ấy trộm một hạt giống."
"Hạt giống?"
“Là hạt giống của cây linh hồn.”
Lăng Tiêu nhớ lại cây linh hồn nhìn thấy ở căn cứ, “Anh ấy vì sao phải trộm giống cây đó?”
"Trên thực tế, để vượt qua lực dẫn linh hồn, mở rộng lãnh thổ, quân đội đã sớm thử xây dựng hải đăng linh hồn bên ngoài tinh cầu, nhưng những hải đăng đó không cách nào phát huy tác dụng. Sau đó có nhà nghiên cứu phát hiện, hải đăng cùng cây là một chỉnh thể, chỉ có ở quanh thân cây linh hồn, hải đăng mới có thể sáng, hải đăng không có cây, thì chỉ là một vật bài trí."
Lăng Tiêu đã là lần thứ ba từ miệng ông nghe được từ ‘lực dẫn linh hồn’, cậu đối với thứ này hoàn toàn không biết gì cả, dùng ánh mắt hỏi Doanh Phong, anh đem tri thức có được từ Phục Nghiêu ngắn gọn thuật lại một chút cho cậu.
"Chính là như vậy," Mục sư nghe xong giải thích của anh, gật gật đầu, "người Thiên Túc hiện đại, ai cũng có lực dẫn linh hồn mức độ khác nhau tồn tại, mà người cổ đại thì lại không tồn tại loại vấn đề này, giáo lí cho rằng đây là thần đang ngăn trở chúng ta mở rộng không giới hạn, dùng phương thức này để giảm bớt tội ác của chúng ta."
"Cây linh hồn mấy ngàn năm mới kết một hạt giống, có người tiên đoán hiện tại cây linh hồn đã sắp già cỗi, vì linh hồn sinh trưởng trên đó càng ngày càng ít, sớm hay muộn một ngày sẽ hoàn toàn đình chỉ, khi đó cần một cây linh hồn mới thay thế. Nhưng quân đội lại mất trí muốn đem giống cây này gieo trồng bên ngoài tinh cầu, mà phương thức có thể đem phạm vi này mở rộng đến mức tận cùng, không ngoài việc để một người không có lực dẫn linh hồn, đem giống cây này đến nơi xa xôi trồng, tiếp tục uy hiếp cưỡng bức cư dân địa phương xây dựng hải đăng, như vậy họ có thể đạt được diện tích hành động gấp đôi.”
“Người không có lực dẫn linh hồn? Chẳng phải chính là Cô Tinh?"
"Đúng vậy, cho nên quân đội đem nhiệm vụ này giao cho hắn, nhưng kế hoạch này bị Lăng Tinh trước một bước phá hư hết. Đến tận bây giờ, ta cũng không cho rằng cậu ấy đã làm sai, cậu ấy làm trái giáo lí không thể trộm cắp, lại cứu vớt vô số sinh mệnh vô tội, cũng miễn trừ sát nghiệt cho đồng bào chúng ta, hy sinh một người, tạo phúc chúng sinh."
“Vậy hạt giống cây bị anh ấy trộm đi giờ ở nơi nào?"
Mục Sư lắc đầu, "Không biết, người quân đội cũng đến lục soát rất nhiều lần, nhưng bất kể như thế nào đều tìm không thấy nơi ở của hạt giống ấy, theo Lăng Tinh bị phán xử tội chết, chuyện này vĩnh viễn đã trở thành một câu đố.”
Lăng Tiêu bọn họ ở đó thật lâu, lúc cáo biệt, mục sư tự mình đưa họ ra cửa, lại một lần nữa đi qua viện lạc phồn hoa như gấm, tựa hồ mỗi một đóa hoa đều có ý nghĩa không giống bình thường.
"Ta đã thật lâu không cùng ai tán gẫu chuyện của Lăng Tinh, thật vui vì còn có người nhớ rõ cậu ấy. Linh hồn của chúng ta trời sinh có nhân tố hiếu chiến, nhưng tín ngưỡng sẽ giúp chúng ta xoa dịu điểm này. Vũ lực nên dùng để bảo vệ mà không phải xâm lược, hi vọng những người trẻ tuổi càng có thể hiểu được điểm này, hoan nghênh các cậu thường xuyên lại đây."
Trước khi về, Lăng Tiêu uyển chuyển biểu đạt ý muốn lái xe một chút, lúc này Doanh Phong cư nhiên lại không ngăn cản, mà chủ động qua ghế phó lái.
Dọc theo đường đi, Lăng Tiêu thủy chung cảm thấy có người theo dõi mình, mỗi lần quay đầu, đều vừa vặn cùng tầm mắt Doanh Phong đối nhau, nhìn đến mức cậu có điểm mất tự nhiên.
“Tôi thật sự sẽ không chạy bậy đâu,” cậu tỏ vẻ, "Cho dù có phấn khởi gì đó, vừa rồi cũng lưu ở giáo đường rồi, tôi hiện tại rất lãnh tĩnh."
Doanh Phong yên lặng quay đầu, không muốn nói nguyên nhân anh nhìn cậu không phải vì vậy.
Mà Lăng Tiêu vốn tính qua loa cẩu thả chính là cảm giác được Doanh Phong từ khi vào giáo đường biểu hiện cứ không như bình thường, lại hoàn toàn không đi suy nghĩ việc không bình thường này là vì đâu, cũng không miệt mài theo đuổi ý nghĩa ánh mắt Doanh Phong nhiều lần dừng trên người mình.
“Anh nói Lăng Tinh sẽ đem giống cây giấu ở đâu đây?"
Doanh Phong tâm tư không đặt ở đó, thuận miệng trả lời, "Không biết, cậu cảm thấy thế nào?"
“Nếu tôi là anh ấy, hẳn là sẽ giao cho người trọng yếu bảo quản đi," Lăng Tiêu nghĩ.
"Người trọng yếu chính là mục sư, nhưng tôi tin ông không nói dối, ông cũng không biết chỗ của hạt giống.”
"Ai nói, Cô Tinh kia cũng là người trọng yếu của anh ấy a?"
“Hạt giống cây chính là trộm từ chỗ của hắn, làm sao có thể giao cho hắn bảo quản?"
Lăng Tiêu lúc này mới phát hiện mình mâu thuẫn, xấu hổ nhu nhu cái mũi, "Thì tôi đoán sai thôi.”
Bất quá Lăng Tiêu nói xong câu đó lại nghĩ, trừ mục sư và Cô Tinh, anh ấy còn có thể đem hạt giống ấy giao cho ai đây?
Hai người trở lại học viện, đã là hoàng hôn, Lăng Tiêu mắt sắc chứng kiến một người quen đi vào dãy lầu ký túc xá.
"Là Chẩm Hạc? Anh ta đến ký túc xá lớp mười làm cái gì?"
Doanh Phong nghe cái tên đó liền nhíu mày, "Không biết, cách hắn xa một chút, bọn họ chẳng phải dạng người gì tốt.”
Họ cố ý thả chậm cước bộ, kéo giãn khoảng cách với người đi trước, Trục Nguyệt mở cửa, cảnh giác nhìn thấy trong hành lang không có người khác, mới hé ra một khe hở để Chẩm Hạc tiến vào.
“Đồ tôi đã lấy được, phục vụ chu đáo, mua một tặng một, " Chẩm Hạc lấy ra hai ống tiêm tiện lợi, một cái bên trong chứa chất lỏng màu cam, một cái còn lại là trong suốt.
"Ống màu cam này là đốt tẫn đời hai, ống trong suốt này là thuốc lọc sạch, đời hai có tác dụng phụ rất mạnh, thuốc lọc sạch cũng không khiến cậu ăn đau ít hơn, nhưng ít ra sẽ khiến cậu không chết. Công dụng tôi đã nói hết cho cậu biết, nếu chính cậu nhớ lầm trình tự, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Hắn nói xong, đặt ống tiêm lên bàn, một chút cũng không lo lắng đối phương sẽ đổi ý quỵt nợ, Trục Nguyệt với hắn mà nói là kẻ với một ngón tay cũng có thể đè chết, đối với cậu ta có đề phòng gì đều là dư thừa.
Trục Nguyệt nghe xong hắn giới thiệu, yên lặng từ chỗ hôm qua lấy Trấn hồn thạch ra, đúng như ước định đưa cho hắn, Chẩm Hạc đối với biểu hiện của cậu ta rất hài lòng. Đã sớm nghe nói Trấn hồn thạch của Khuê mất tích, quân đội đang khẩn trương tìm kiếm, không thể tưởng được là bị một tên vô dụng như vậy trộm giấu đi, xem ra tuy năng lực cậu ta chẳng ra gì, lá gan cũng không nhỏ.
Chẩm Hạc chuyên chú thưởng thức khoáng thạch thần bí trong tay, về Trấn hồn thạch có một truyền thuyết, nó sẽ thức tỉnh ký ức tối cổ (trí nhớ sớm nhất, đầu tiên) của linh hồn, không biết truyền thuyết này là thật hay giả.
Nhưng nếu như là thật… Chẩm Hạc đột nhiên ý thức được hình như có điều gì đó bị hắn bỏ qua, nếu lời đồn đãi này là thật, vậy Trục Nguyệt chẳng phải là...?
Trục Nguyệt lẳng lặng cầm lấy ống tiêm thuốc màu cam, thì ra đây là thứ Lăng Tiêu trộm từ căn cứ, tên đó chính là dựa vào vật này đánh bại Khuê, cùng Doanh Phong dây dưa với nhau.
“Thứ này thật là đốt tẫn đời hai sao? Để tôi thử nghiệm một chút.”
Cái gì?
Chẩm Hạc giật mình phát giác không ổn, nháy mắt quay đầu lại, chỉ thấy Trục Nguyệt đem chút thuốc nước cuối cùng đẩy vào trong cơ thể mình, trong mắt ánh đỏ chợt lóe, sau một tiếng gầm nhẹ, lộ ra răng nanh sắc bén trong miệng.
Chưa bao giờ có bất kỳ một hình ảnh nào tạo thành rung động mãnh liệt với Doanh Phong đến thế, cho nên anh ngưng mắt chăm chú nhìn người phía trước, ngay cả lý do ban đầu vì sao gọi cậu đều quên, Lăng Tiêu đợi nửa ngày cũng không thấy anh nói chuyện, chủ động đến hỏi:
"Gọi tôi làm gì?"
Doanh Phong còn chưa ý thức được thất thường của mình, hỏi lại:
“Cậu cười cái gì?"
“Tôi có cười sao?” Lăng Tiêu sờ sờ khóe miệng của mình, hình như có thật, “Tôi cũng không biết vì sao, tiến vào nơi đây, cảm thấy tâm linh phi thường bình tĩnh, kìm lòng không được liền cứ như vậy.”
"Đó là lực lượng của thần, thần sẽ khiến linh hồn của chúng ta bình tĩnh, mỗi một người đi vào giáo đường, đều sẽ được ơn thần cảm hóa.”
Một thanh âm chậm rãi vang lên ở bên kia giáo đường, hai người cùng nhìn lại, chỉ thấy một người mặc kiểu mục sư từ cánh cửa nhỏ một bên đi tới. Người Thiên Túc trưởng thành nhìn không ra tuổi, nhưng nét từng trải trong mắt người này, lại có thể khiến người khác nhận định đời này ông đã đi qua rất nhiều cái đầu năm, năm tháng đã lắng đọng lại dấu vết vô hình trên dung mạo không thay đổi đó.
Ông đi tới, cẩn thận quan sát hai người, "Các cậu đều là lần đầu tiên tới, có gì cần nơi này trợ giúp sao?"
"Nga," Lăng Tiêu vội vàng đưa cuốn sổ trong tay qua, “Tôi đến từ Bích Không, hiệu trưởng của chúng tôi muốn tôi đem cuốn sổ này đưa cho Lăng Tinh, nói đây là di vật của anh ấy."
Mục sư đại khái cũng đã thật lâu không nghe người nhắc tới cái tên này, vừa nghe xong liền sửng sốt, chậm chạp một lúc mới tiếp nhận.
Ông mở ra trang đầu tiên, trong từng gương mặt ánh mắt trống rỗng, biểu cảm chết lặng tìm được một gương mặt quen thuộc.
“Phải, đây là sổ lưu niệm tốt nghiệp của cậu ấy, ta từng nghe cậu ấy nhắc tới một lần, cậu ấy nói muốn đi lấy, nhưng lại luôn vì một số việc mà không đi được, không thể tưởng được thời gian qua lâu như vậy, còn sẽ có người đưa nó lại đây."
Ông ngẩng đầu, nhìn Lăng Tiêu, nhưng lại tựa như không phải đang nhìn cậu, “Nhớ năm đó ta lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy cũng là đứng ở chỗ mà cậu đang đứng đây, tình trạng cậu ấy lúc đó rất tồi tệ, ngay cả thần cũng không thể chiếu sáng lên bóng ma trong nội tâm cậu ấy, tuy rằng còn sống, mà như hồn đã lìa khỏi xác.”
"Lúc ấy cậu ấy đã thôi học, ta thấy cậu ấy không chỗ đi, liền lưu cậu ấy lại nơi này, truyền thụ ý chí của thần cho cậu ấy. Là thần kéo cậu ấy khỏi lằn ranh của nhân sinh, cậu ấy mỗi ngày một thêm sinh khí, không chỉ bản thân mình thoát khỏi quá khứ, mà còn trợ giúp rất nhiều người thống khổ thoát khỏi mịt mù tăm tối, có được lòng kính ngưỡng của mọi người.”
“Nếu phải nói đến có gì tiếc nuối, thì đó chính là sự kiện đối với cậu ấy tạo thành ảnh hưởng quá lớn, làm cho cậu ấy thủy chung không tiếp thụ được nghi thức trưởng thành, thiếu niên tám mươi tuổi cũng không chịu trưởng thành."
Lăng Tiêu lặng lẽ nhìn Doanh Phong, anh cũng đang nghe e rằng còn nghiêm túc hơn cậu.
"Chúng tôi có thể đến xem một chút nơi anh ấy từng ở khi còn sống không?”
Mục sư khép lại sổ, “Các cậu đi theo ta."
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong đi theo Mục sư, xuyên qua cánh cửa hẹp vừa rồi, vào trong giáo đường.
"Phòng ngủ của cậu ấy rất nhỏ, bởi vì tinh thần phong phú, chúng ta không cần nhiều lắm vật chất mới có thể thỏa mãn,” nói xong ông đẩy ra một cánh cửa, một cái phòng đơn quả nhiên nhìn rất nhỏ hiện ra trước mặt hai người.
Nhưng phòng tuy nhỏ, lại được đủ loại đồ vật ngay ngắn trật tự lấp đầy, làm cho người ta vừa không cảm thấy sơ sài, cũng không thấy chật chội.
"Ta có quét tước định kỳ, cho nên phòng rất sạch sẽ, các cậu tùy tiện ngồi đi."
Lăng Tiêu nhìn chung quanh phòng, một cái giường tầng, một cái bàn học đôi và hai cái ghế, chỉ như thế cơ hồ chiếm hết cả không gian, trừ mấy thứ đó ra, là giá sách âm tường, trên đó chất đầy sách.
“Ông và anh ấy ở cùng một chỗ?" Cậu tò mò hỏi.
"À không," Mục sư cũng theo tầm mắt của cậu dời mắt đến cái giường tầng, “Phòng của ta không ở đây.”
"Vậy anh ấy còn có bạn cùng phòng khác?"
Mục sư chậm rãi sờ lên mép giường tầng trên, "Giường này là mới thêm vào sau này, nơi này từng ở một người thực đặc biệt.”
“Người đặc biệt?”
“Phải,” Mục sư nói, "Lăng Tinh từng nuôi nấng một Cô Tinh."
"Cô Tinh?" Lăng Tiêu không biết đó là gì.
Từ khi vào phòng thủy chung không nói chuyện Doanh Phong đột nhiên tiếp lời, "Cô tinh là một loại bệnh tinh thần cực kỳ hiếm thấy, người được xưng là Cô Tinh, sẽ thể hiện một nhân cách phản cổ (hiện tượng lại giống), không có tình cảm nhân loại, càng không thể cùng người khác sản sinh tình cảm. Trong thế giới tinh thần của họ, không có đồng tình, thương xót, chỉ có phục tùng, chỉ cần thu được mệnh lệnh, dù cho đối thủ là người không có năng lực chống cự, cũng có thể không chút do dự thống hạ sát thủ."
"Loại người khuyết thiếu tình cảm này cứ mỗi năm trăm năm sẽ xuất hiện một người, cũng đồng dạng năm trăm năm, Thiên Cô tinh sẽ di chuyển tới trên đường thẳng nối Thiên Túc tinh và mặt trời kéo dài, ba ngôi sao thẳng hàng, cho nên mọi người dùng Thiên Cô tinh đặt tên cho họ. Cô Tinh không có năng lực yêu, sau khi họ thức tỉnh, sẽ tìm trong số thiếu niên một người cực mạnh giết chết, một khi đạt được năng lực đối phương, phát triển thành một cỗ máy chiến đấu kinh khủng nhất. Từng có một Cô Tinh, một mình hủy diệt một tiểu quốc trên Lâm Tinh, chính là từ đó trở đi, quốc gia mới bắt đầu ý thức được loại lực lượng khuyết thiếu nhân cách con người này."
Mục sư tán thưởng gật đầu, "Cậu nói rất đúng, tương truyền vào thời xưa, người Thiên Túc có một đoạn thời kì chính là bộ dáng này, chúng ta đã từng mỗi người đều là Cô Tinh, sau đó tất cả mọi người tiến hoá, Cô Tinh cũng trở thành cô tinh (ngôi sao lẻ loi) chân chính. Cô Tinh sau khi thức tỉnh sẽ tàn sát đồng loại, bất kỳ một trường học nào cũng không thể thu lưu, mới đầu là do quân đội tiếp nhận, nhưng Lăng Tinh cho rằng bồi dưỡng của quân đội khiến hắn trở nên rất vô tình, vì thế giáo hội ra mặt thỏa thuận lưu hắn lại, do Lăng Tinh nuôi nấng đến khi thức tỉnh, sau đó giao cho quân bộ."
“Có lẽ các cậu không biết nuôi nấng chân chính có ý nghĩa gì, tôn giáo ở Thiên Túc thuộc về văn minh hoàn toàn từ bên ngoài đến, vì học tập ý chỉ của thần, ta từng vượt qua lực dẫn linh hồn, đến thăm rất nhiều tinh cầu xung quanh. Trong kết cấu xã hội của họ, mỗi thiếu niên đều do người nhà của bọn họ nuôi lớn, dạy họ làm mọi việc từ nhỏ đến lớn, mà trong chủng tộc chúng ta, loại chuyện này sẽ không phát sinh."
"Nhưng Lăng Tinh lại làm được, thân là một thiếu niên, tỉ mỉ chu đáo nuôi lớn thiếu niên kia, dạy hắn cái gì là đúng, cái gì là sai, cái gì là có thể làm, cái gì là không được phép, dạy hắn làm thế nào dùng cảm tình của một người bình thường mà tự hỏi, cũng dạy hắn nhận thức cảm thụ của người khác, giữa những người Thiên Túc vĩnh viễn đều không thể lý giải thân tình, họ đã sinh hoạt như trưởng bối cùng vãn bối trong gia đình chân chính."
Mục sư ngẩng đầu, "Những cuốn sách các cậu nhìn thấy đây, đều là Lăng Tinh tìm đến để trợ giúp hắn học tập văn hóa nhân loại, cậu ấy nói Cô Tinh vĩnh viễn không có khả năng lý giải cảm tình của nhân loại, nhưng ít ra có thể thông qua sách vở học được quy tắc nhân loại. Dưới ảnh hưởng của cậu ấy, người đó dưỡng thành thói quen đọc, có bất kỳ chuyện gì không hiểu, đều tìm kiếm đáp án trong sách."
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng ở giá sách, lại dời xuống bàn học, tựa hồ chứng kiến có hai người đưa lưng về nhau ngồi ở trước bàn, một người vì một người khác mà cố học thuộc văn tự trong sách, một người khác thỉnh thoảng lại hỏi vài thứ, người này liền dừng lại giảng giải cho hắn.
“Vừa rồi khi các cậu tiến vào, nhất định thấy hoa cỏ trong viện, những hạt giống này cũng là Lăng Tinh bảo hắn mang về từ mỗi tinh cầu. Trong hiệp nghị ký cùng quân đội, Cô Tinh hàng năm ít nhất phải tùy quân (đi theo) xuất chinh một lần, để nhanh chóng học tập kỹ xảo chiến đấu. Hơn nữa Cô Tinh không có lực dẫn linh hồn, thường một mình lữ hành qua các vì sao, Lăng Tinh muốn hắn mỗi khi đến một chỗ, sẽ đem hạt giống địa phương mang về, hi vọng bằng phương thức này, để hắn hiểu được những tinh cầu bên ngoài không phải chỉ có tài nguyên cùng giết chóc, mà cũng có sinh mệnh mỹ hảo như thế tồn tại."
“Vậy Lăng Tinh về sau rốt cuộc vì sao lại bị xử tử?" Lăng Tiêu không hiểu nổi, nếu Lăng Tinh thật sự tốt như mục sư nói, vì cái gì lại bị phán xử tử tội?
Mục sư sắc mặt ngưng trọng, "Năm ấy ta như bình thường đi Lâm Tinh học tập giáo lí, lúc trở lại, hai người bọn họ đã mất tích, dùng mọi phương pháp đều không thể tìm được."
"Giáo hội cho rằng chuyện này có liên quan đến quân bộ, nhưng quân đội không chịu thừa nhận, mãi đến khi tin tức quân bộ hạ lệnh bí mật ám sát Lăng Tinh truyền tới, dân chúng gây sức ép, quân đội mới công bố không có ám sát, mà là xử tử hình."
“Nhưng mà anh ấy còn là một thiếu niên a,” Lăng Tiêu vẫn chặt chẽ nhớ kỹ chuyện này, "Không phải nói thiếu niên tử vong sẽ hồn phi phách tán sao?"
"Đúng vậy," Mục sư đột nhiên trở nên có chút căm giận, "Cho nên pháp luật căn bản không cho phép phán xử thiếu niên tội chết, nhưng quân đội chỉ nói lúc xử tử cậu ấy đã không còn là thiếu niên, lại không đưa ra được chứng cứ gì chứng minh Lăng Tinh trưởng thành, cũng không chịu công khai thân phận người ký khế ước, chuyện này khiến mâu thuẫn giữa giáo hội cùng quân bộ trở nên gay gắt tới đỉnh điểm, qua nhiều năm như vậy đều còn đó không thể giải quyết.”
“Vậy Cô Tinh được anh ấy nuôi lớn đâu?”
"Không biết, hắn theo Lăng Tinh cùng nhau hoàn toàn tiêu thất, chúng ta cuối cùng không thể có được bất cứ tin tức gì liên quan đến hắn, rất có thể là bị quân đội cho là vũ khí bí mật mà ẩn giấu, hiện tại không biết đang chiến đấu ở cái tinh cầu nào." Ông lòng đầy căm phẫn nói, “Bọn họ luôn luôn như vậy, chiến tranh chính là ý nghĩa sinh tồn duy nhất của họ, rồi sẽ có một ngày thần ngăn cấm hành động của họ."
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong liếc nhau một cái, "Tôi nghe nói anh ấy phạm chính là tội phản quốc, anh ấy rốt cuộc làm gì?"
Mục sư cảm xúc dần dần dịu lại, “Cậu ấy trộm một hạt giống."
"Hạt giống?"
“Là hạt giống của cây linh hồn.”
Lăng Tiêu nhớ lại cây linh hồn nhìn thấy ở căn cứ, “Anh ấy vì sao phải trộm giống cây đó?”
"Trên thực tế, để vượt qua lực dẫn linh hồn, mở rộng lãnh thổ, quân đội đã sớm thử xây dựng hải đăng linh hồn bên ngoài tinh cầu, nhưng những hải đăng đó không cách nào phát huy tác dụng. Sau đó có nhà nghiên cứu phát hiện, hải đăng cùng cây là một chỉnh thể, chỉ có ở quanh thân cây linh hồn, hải đăng mới có thể sáng, hải đăng không có cây, thì chỉ là một vật bài trí."
Lăng Tiêu đã là lần thứ ba từ miệng ông nghe được từ ‘lực dẫn linh hồn’, cậu đối với thứ này hoàn toàn không biết gì cả, dùng ánh mắt hỏi Doanh Phong, anh đem tri thức có được từ Phục Nghiêu ngắn gọn thuật lại một chút cho cậu.
"Chính là như vậy," Mục sư nghe xong giải thích của anh, gật gật đầu, "người Thiên Túc hiện đại, ai cũng có lực dẫn linh hồn mức độ khác nhau tồn tại, mà người cổ đại thì lại không tồn tại loại vấn đề này, giáo lí cho rằng đây là thần đang ngăn trở chúng ta mở rộng không giới hạn, dùng phương thức này để giảm bớt tội ác của chúng ta."
"Cây linh hồn mấy ngàn năm mới kết một hạt giống, có người tiên đoán hiện tại cây linh hồn đã sắp già cỗi, vì linh hồn sinh trưởng trên đó càng ngày càng ít, sớm hay muộn một ngày sẽ hoàn toàn đình chỉ, khi đó cần một cây linh hồn mới thay thế. Nhưng quân đội lại mất trí muốn đem giống cây này gieo trồng bên ngoài tinh cầu, mà phương thức có thể đem phạm vi này mở rộng đến mức tận cùng, không ngoài việc để một người không có lực dẫn linh hồn, đem giống cây này đến nơi xa xôi trồng, tiếp tục uy hiếp cưỡng bức cư dân địa phương xây dựng hải đăng, như vậy họ có thể đạt được diện tích hành động gấp đôi.”
“Người không có lực dẫn linh hồn? Chẳng phải chính là Cô Tinh?"
"Đúng vậy, cho nên quân đội đem nhiệm vụ này giao cho hắn, nhưng kế hoạch này bị Lăng Tinh trước một bước phá hư hết. Đến tận bây giờ, ta cũng không cho rằng cậu ấy đã làm sai, cậu ấy làm trái giáo lí không thể trộm cắp, lại cứu vớt vô số sinh mệnh vô tội, cũng miễn trừ sát nghiệt cho đồng bào chúng ta, hy sinh một người, tạo phúc chúng sinh."
“Vậy hạt giống cây bị anh ấy trộm đi giờ ở nơi nào?"
Mục Sư lắc đầu, "Không biết, người quân đội cũng đến lục soát rất nhiều lần, nhưng bất kể như thế nào đều tìm không thấy nơi ở của hạt giống ấy, theo Lăng Tinh bị phán xử tội chết, chuyện này vĩnh viễn đã trở thành một câu đố.”
Lăng Tiêu bọn họ ở đó thật lâu, lúc cáo biệt, mục sư tự mình đưa họ ra cửa, lại một lần nữa đi qua viện lạc phồn hoa như gấm, tựa hồ mỗi một đóa hoa đều có ý nghĩa không giống bình thường.
"Ta đã thật lâu không cùng ai tán gẫu chuyện của Lăng Tinh, thật vui vì còn có người nhớ rõ cậu ấy. Linh hồn của chúng ta trời sinh có nhân tố hiếu chiến, nhưng tín ngưỡng sẽ giúp chúng ta xoa dịu điểm này. Vũ lực nên dùng để bảo vệ mà không phải xâm lược, hi vọng những người trẻ tuổi càng có thể hiểu được điểm này, hoan nghênh các cậu thường xuyên lại đây."
Trước khi về, Lăng Tiêu uyển chuyển biểu đạt ý muốn lái xe một chút, lúc này Doanh Phong cư nhiên lại không ngăn cản, mà chủ động qua ghế phó lái.
Dọc theo đường đi, Lăng Tiêu thủy chung cảm thấy có người theo dõi mình, mỗi lần quay đầu, đều vừa vặn cùng tầm mắt Doanh Phong đối nhau, nhìn đến mức cậu có điểm mất tự nhiên.
“Tôi thật sự sẽ không chạy bậy đâu,” cậu tỏ vẻ, "Cho dù có phấn khởi gì đó, vừa rồi cũng lưu ở giáo đường rồi, tôi hiện tại rất lãnh tĩnh."
Doanh Phong yên lặng quay đầu, không muốn nói nguyên nhân anh nhìn cậu không phải vì vậy.
Mà Lăng Tiêu vốn tính qua loa cẩu thả chính là cảm giác được Doanh Phong từ khi vào giáo đường biểu hiện cứ không như bình thường, lại hoàn toàn không đi suy nghĩ việc không bình thường này là vì đâu, cũng không miệt mài theo đuổi ý nghĩa ánh mắt Doanh Phong nhiều lần dừng trên người mình.
“Anh nói Lăng Tinh sẽ đem giống cây giấu ở đâu đây?"
Doanh Phong tâm tư không đặt ở đó, thuận miệng trả lời, "Không biết, cậu cảm thấy thế nào?"
“Nếu tôi là anh ấy, hẳn là sẽ giao cho người trọng yếu bảo quản đi," Lăng Tiêu nghĩ.
"Người trọng yếu chính là mục sư, nhưng tôi tin ông không nói dối, ông cũng không biết chỗ của hạt giống.”
"Ai nói, Cô Tinh kia cũng là người trọng yếu của anh ấy a?"
“Hạt giống cây chính là trộm từ chỗ của hắn, làm sao có thể giao cho hắn bảo quản?"
Lăng Tiêu lúc này mới phát hiện mình mâu thuẫn, xấu hổ nhu nhu cái mũi, "Thì tôi đoán sai thôi.”
Bất quá Lăng Tiêu nói xong câu đó lại nghĩ, trừ mục sư và Cô Tinh, anh ấy còn có thể đem hạt giống ấy giao cho ai đây?
Hai người trở lại học viện, đã là hoàng hôn, Lăng Tiêu mắt sắc chứng kiến một người quen đi vào dãy lầu ký túc xá.
"Là Chẩm Hạc? Anh ta đến ký túc xá lớp mười làm cái gì?"
Doanh Phong nghe cái tên đó liền nhíu mày, "Không biết, cách hắn xa một chút, bọn họ chẳng phải dạng người gì tốt.”
Họ cố ý thả chậm cước bộ, kéo giãn khoảng cách với người đi trước, Trục Nguyệt mở cửa, cảnh giác nhìn thấy trong hành lang không có người khác, mới hé ra một khe hở để Chẩm Hạc tiến vào.
“Đồ tôi đã lấy được, phục vụ chu đáo, mua một tặng một, " Chẩm Hạc lấy ra hai ống tiêm tiện lợi, một cái bên trong chứa chất lỏng màu cam, một cái còn lại là trong suốt.
"Ống màu cam này là đốt tẫn đời hai, ống trong suốt này là thuốc lọc sạch, đời hai có tác dụng phụ rất mạnh, thuốc lọc sạch cũng không khiến cậu ăn đau ít hơn, nhưng ít ra sẽ khiến cậu không chết. Công dụng tôi đã nói hết cho cậu biết, nếu chính cậu nhớ lầm trình tự, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
Hắn nói xong, đặt ống tiêm lên bàn, một chút cũng không lo lắng đối phương sẽ đổi ý quỵt nợ, Trục Nguyệt với hắn mà nói là kẻ với một ngón tay cũng có thể đè chết, đối với cậu ta có đề phòng gì đều là dư thừa.
Trục Nguyệt nghe xong hắn giới thiệu, yên lặng từ chỗ hôm qua lấy Trấn hồn thạch ra, đúng như ước định đưa cho hắn, Chẩm Hạc đối với biểu hiện của cậu ta rất hài lòng. Đã sớm nghe nói Trấn hồn thạch của Khuê mất tích, quân đội đang khẩn trương tìm kiếm, không thể tưởng được là bị một tên vô dụng như vậy trộm giấu đi, xem ra tuy năng lực cậu ta chẳng ra gì, lá gan cũng không nhỏ.
Chẩm Hạc chuyên chú thưởng thức khoáng thạch thần bí trong tay, về Trấn hồn thạch có một truyền thuyết, nó sẽ thức tỉnh ký ức tối cổ (trí nhớ sớm nhất, đầu tiên) của linh hồn, không biết truyền thuyết này là thật hay giả.
Nhưng nếu như là thật… Chẩm Hạc đột nhiên ý thức được hình như có điều gì đó bị hắn bỏ qua, nếu lời đồn đãi này là thật, vậy Trục Nguyệt chẳng phải là...?
Trục Nguyệt lẳng lặng cầm lấy ống tiêm thuốc màu cam, thì ra đây là thứ Lăng Tiêu trộm từ căn cứ, tên đó chính là dựa vào vật này đánh bại Khuê, cùng Doanh Phong dây dưa với nhau.
“Thứ này thật là đốt tẫn đời hai sao? Để tôi thử nghiệm một chút.”
Cái gì?
Chẩm Hạc giật mình phát giác không ổn, nháy mắt quay đầu lại, chỉ thấy Trục Nguyệt đem chút thuốc nước cuối cùng đẩy vào trong cơ thể mình, trong mắt ánh đỏ chợt lóe, sau một tiếng gầm nhẹ, lộ ra răng nanh sắc bén trong miệng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook