Khế Tử
-
Quyển 1 - Chương 47: Bạch Hổ*
*Một trong Tứ tượng
Lăng Tiêu tỉnh lại trong cơn đau lưng, người Thiên Túc lấy năng lực khôi phục làm niềm tự hào đứng trước ‘một đêm bảy lần’ cũng phải tuyên cáo đầu hàng. Lăng Tiêu một chút cũng không muốn nhớ lại tối qua càng làm về sau cậu đã khóc cầu xin tha thế nào, nhưng Doanh Phong thế mà lại vô cùng nề nếp làm đủ bảy lần mới bỏ qua, Lăng Tiêu trong lòng không biết đem ‘Doanh Phong đại dâm ma’ đọc thầm bao nhiêu lần, cũng không chịu nghĩ xem ai mới là người nói ra ‘bảy lần một đêm’ đầu tiên.
Mắt nhìn thời gian đã là giữa trưa, Lăng Tiêu hít hít mũi, cảm giác toàn thân đều là hương vị Doanh Phong, đại khái chính là điểm này làm tê liệt đại não, tạo thành lỗi giác khế chủ một mực bên người, cho nên mới có thể ngủ một giấc thẳng đến hiện tại.
Cậu trở mình nằm sấp ở trên giường, buồn bực nghĩ, nếu sớm biết cái gọi là ‘phương pháp tất yếu’ của Doanh Phong là cái loại này, đánh chết cậu cũng không đồng ý. Bất quá nếu chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể dùng ‘thuận theo nhu cầu’ để an ủi chính mình, sau khi thân thể chặt chẽ dây dưa, linh hồn cũng không còn cảm giác lưu ly thất sở (trôi dạt khắp nơi) nữa.
Cách làm của Doanh Phong tuy thô bạo qua loa, nhưng vẫn có hiệu quả nhất định, Lăng Tiêu nằm nằm, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh dậy trời đã hoàng hôn. Trong thời gian đó Doanh Phong đại khái có trở lại, bất quá cậu hoàn toàn ngủ say như chết, chỉ có thể thông qua đồ đạc trên bàn bị động đến mà phán đoán.
Lăng Tiêu không ngờ mình có thể dưới tình huống Doanh Phong không ở bên người ngủ cả ngày, sau khi tỉnh lại bụng đói kêu vang mà lại lười nhúc nhích. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu chính mình không giải quyết vấn đề ăn uống, người nào đó không biết lại muốn mua cho cậu bánh mì năng lượng vị gì, lập tức ngọ nguậy cầm qua cổng cá nhân, lên một cửa hàng tiện lợi trên mạng. Nghĩ đến lời Doanh Phong nói tối hôm qua, cậu hung hăng xoát một số lớn, chỉ chốc lát công phu, thiết bị chuyên chở đã bị đủ loại đồ ăn chất đầy.
Lăng Tiêu tỉnh ngủ thì ăn ăn xong lại ngủ, đem giấc ngủ thiếu mấy ngày qua bù lại, Doanh Phong đại khái là cảm thấy hiệu quả như vậy rất tốt, trong thời gian đó lại củng cố thêm vài lần. Lăng Tiêu lần một kháng nghị, lần hai kêu gào, lần ba liền cam chịu nhận mệnh, bởi vì cậu phát hiện chỉ cần khế chủ có ý đồ kết hợp, thân thể của mình cũng sẽ nổi lên phản ứng dây chuyền, sau đó thì muốn không làm cũng không được.
Thế nên Lăng Tiêu thật sự liên tục ba ngày không xuống giường, cũng im bặt không hề đề cập tới chuyện huấn luyện, cảm ơn công nghệ cao, để cậu dù có nằm trên giường cũng không cần gặm bánh mì qua ngày, ngược lại bởi vì ăn toàn đồ sang mà mập ra.
Ba ngày cuối kỳ nguy hiểm thoáng cái đã qua, thân thể cùng linh hồn không thuộc về mình rốt cục hoàn toàn dung hợp, tuy hai mà một hòa thành một thể, trước đó vì bài xích mà sinh ra phản ứng tiêu cực cũng đều trở thành hư không. Lăng Tiêu một giấc tỉnh lại tinh thần phấn chấn, so với bộ dáng lờ đờ uể oải mấy ngày trước đây thật như rực rỡ tân sinh.
Cậu vội vã chạy đến báo tin cho Dao Đài, Dao Đài cùng cậu hoàn toàn tương phản, tinh thần không quá tỉnh táo. Phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu chính là có liên quan tới lần hỗ trợ điều tra hôm trước.
"Bác sĩ Dao, ngày đó cô bị họ mang đi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dao Đài cứng cỏi giữ vững tinh thần, "Không có, bọn họ chỉ hỏi theo lệ, sau đó đưa tôi về, cậu không cần lo lắng."
Cô nói là sự thật, nhưng che giấu việc Trực Thượng bị tạm thời cách chức điều tra, “Cậu thoạt nhìn thần sắc rất tốt, gần đây nghỉ ngơi không tồi?"
Lăng Tiêu vừa nghĩ tới mình ‘nghỉ ngơi’ thế nào, biểu tình liền không tự nhiên, Dao Đài tuy rằng mơ hồ đoán được, nhưng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dù sao Doanh Phong trong ấn tượng của cô, luôn lấy hình tượng lạnh lùng người ngoài chớ gần tồn tại, ngoại trừ tình huống đặc thù nghi thức trưởng thành ngày đó, rất khó tưởng tượng tên đó sẽ cùng một người khác da thịt thân cận.
“Đến đây, làm kiểm tra."
Lăng Tiêu ngoan ngoãn nằm xong, Dao Đài kiểm tra sức khoẻ cho cậu, sau khi nhìn kết quả cô sợ ngây người: đánh giá tâm lý cấp bậc C, giờ mới có qua vài ngày, lại có thể từ E- lên tới C, tốc độ đề thăng quả thật bất khả tư nghị.
Phải biết rằng, giới y học thường lấy cấp D làm ranh giới đánh giá tâm lý, một khi qua điểm này, chuyển biến xấu vô cùng dễ dàng, chuyển biến tốt lại rất khó. Nhưng Lăng Tiêu không chỉ có đề thăng, mà còn vượt qua nó nhảy lên hai cấp, loại tình huống này ngay cả Dao Đài kinh nghiệm phong phú cũng rất ít thấy.
Tuy nói tốc độ khôi phục vốn liên quan rất lớn đến tố chất tâm lý của khế tử, nhưng tác dụng của khế chủ trong đó càng không thể khinh thường, Doanh Phong tên này rốt cuộc dùng biện pháp gì, khiến Lăng Tiêu trong khoảng thời gian ngắn lại nhảy vọt về chất, trong lòng Dao Đài đã tràn ngập nghi hoặc.
"Chúc mừng đánh giá tâm lý của cậu thăng lên cấp C, đã thoát khỏi mức nguy hiểm thấp, hiện tại thuộc trạng thái bán khỏe mạnh, tiếp tục nỗ lực cố gắng có thể hoàn toàn khôi phục bình thường."
Đáng tiếc tổn thương tinh thần là không thể chữa khỏi, Dao Đài trong lòng âm thầm tiếc nuối.
Nhưng Lăng Tiêu đã thấy thật cao hứng, "Thật vậy sao? Tôi có thể ghi danh Ngự Thiên rồi chứ?”
“Thi cái gì?”
“Học viện quân đội Ngự Thiên.”
"Đương nhiên chưa thể, các trường quân đội đối tố chất tâm lý yêu cầu cực cao, tiêu chuẩn thấp nhất cũng là B, dạng trường học hàng đầu như Ngự Thiên, nhất định phải đạt tới A mới cho phép ghi danh."
Lăng Tiêu vừa mới đắc ý một chút lại đã xìu xuống, “Thật vậy sao?”
Dao Đài nhìn bộ dạng mất mát rõ rệt của cậu, biết mình nặng lời, lại cổ vũ, “Bất quá năng lực khôi phục bản thân cậu rất tuyệt, tin tưởng lên tới cấp A chỉ là vấn đề thời gian. Ngự Thiên hàng năm có hai lần thi tuyển sinh, giờ đến lần sát hạch tiếp theo còn một chút thời gian, cậu chỉ cần cố gắng đề thăng cấp bậc đánh giá tâm lý của chính mình là được mà.”
Lăng Tiêu quả nhiên bởi vì một câu lại phấn chấn, "Tôi nhất định sẽ làm được!"
Dao Đài thấy cậu đấu chí tràn đầy, cũng không còn thấy lạ cậu ấy vì sao có thể đạt mức đề thăng kinh người như thế, cũng như cô cho tới nay luôn vững tin một điều, Lăng Tiêu trước giờ luôn là một người kiên cường có thể chiến thắng bất luận ngăn trở nào.
Cô mở cửa, một người đưa lưng về phía cô, nghe được âm thanh, người đó xoay người lại.
“Xong rồi sao?”
Dao Đài cảm thấy Doanh Phong có chút biến hóa, nhưng lại nói không được không giống trước chỗ nào, "Kiểm tra xong rồi, đánh giá tâm lý của cậu ấy đã khôi phục đến C, ngoài sự mong đợi của tôi.”
Cô tặng cho Doanh Phong lời khen đầu tiên từ sau nghi thức trưởng thành, “Cậu làm không tồi, tuy không biết cậu dùng phương pháp gì, bất quá tiếp tục bảo trì."
Lăng Tiêu lúc này cũng đã ra rồi, Dao Đài tuần tự đánh giá hai người bọn họ, cảm thấy con đường phía sau của hai người kia tuy vẫn xa xăm nhìn không thấy bến, nhưng có thể đi đến dạng như hôm nay đã thực không dễ dàng, ngoài ý muốn kết hợp, tính cách tương khắc, ý trời đem hai người gắn kết cùng nhau, cũng không biết đến tột cùng là tác thành hay là trêu ngươi.
“Các cậu hôm nay phải ra tòa thẩm vấn sao? Người bên quân đội đến chưa?”
Doanh Phong gật đầu, "Bọn họ đã đợi ở ngoài cổng.”
Dao Đài cũng gật gật đầu, "Đi đi, đừng khẩn trương, nhấn mạnh các cậu lúc ấy là thiếu niên không hiểu chuyện, chỉ cần thái độ tốt đẹp nhận sai, nhất định sẽ được phán nhẹ tội.”
Hai người sau khi từ biệt Dao Đài, đi ra cổng, quả nhiên có hai sĩ quan đợi sẵn ở đó.
"Bọn họ là nhóm đầu hay nhóm hai?”
Doanh Phong lúc vừa thấy họ liền phân biệt bằng huy hiệu quân đội, "Là người bên Phục Nghiêu.”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cậu theo bản năng không có hảo cảm với mấy người lần trước mang Dao Đài đi.
Hai người là thủ hạ của Phục Nghiêu đối với bọn họ thực khách khí, mời họ lên phi hành khí, khởi hành ly khai Bích Không.
Mà Phục Nghiêu lúc này, đang chuẩn bị xuất phát đến nơi định sẵn.
“Anh chuẩn bị xử trí hai người bọn họ như thế nào?” Trên đường khế tử của hắn hỏi.
"Xử trí a, " Phục Nghiêu cố ý kéo dài âm tiết, "Dám trộm đồ ở căn cứ, hành vi to gan như vậy, không nhốt lại dăm ba năm, sao có thể cho họ bài học?”
Khế tử có chút sốt ruột, "Nhưng lúc bọn họ trộm đồ chính là thiếu niên, lại là vì tò mò, hai người đều là nhân tài ưu tú khó gặp lại không cố tình phạm sai lầm, xử giam họ, không khỏi quá lãng phí."
"Nga, " Phục Nghiêu làm bộ như nghe theo ý kiến của y, “Em đã nói như thế... Vậy phạt bọn họ quét tước sân thể dục Ngự Thiên là được, quét một năm."
Đối phương có chút không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói, "Kỳ thật anh đã sớm tính toán tốt rồi đi, hơn nữa điều kiện tiên quyết thực thi được trừng phạt này là bọn họ phải thi đậu vào Ngự Thiên.”
Phục Nghiêu giả vô tội, "Là em nói, nhân tài ưu tú không nên lãng phí, Thiên Túc chỉ cần chiến sĩ, không cần tù phạm, chỉ có ở Ngự Thiên, thực lực của bọn họ mới có thể được chân chính phát huy."
Bốn người chạm mặt ngoài tòa án, Phục Nghiêu quan sát thần sắc Lăng Tiêu, trêu ghẹo nói, "Xem ra hai người các cậu ở chung cũng không tệ lắm, so với tưởng tượng của tôi còn hài hoà hơn."
Lăng Tiêu hiện giờ đã biết thân phận của hắn, cũng nghe không ít sự tích tác chiến của hắn, đối với vị thiếu tướng so với mình còn thấp hơn này vô cùng sùng bái, "Chào trưởng quan, tôi ở trường Ngự Thiên trên mạng thấy phim ghi hình phương pháp chiến đấu của ngài, phi thường phấn khích, hồi lần đầu tiên chạm mặt bởi vì thấy bộ dạng ngài ngô tô lô mô ba la xa…”
Lăng Tiêu không hiểu ra sao quay đầu nhìn Doanh Phong, đang êm đẹp anh bịt miệng tui làm cái gì?
Doanh Phong như không có việc gì thu tay về, “Chúng tôi đã chuẩn bị xong.”
Phục Nghiêu hơi hơi câu môi, “Vậy…”
"Chờ một chút."
Hắn rất không hài lòng lời của mình bị ngắt ngang, sau khi nhìn lại dấu hiệu trên áo người nói, sắc mặt càng không tốt.
Hai người vừa mới có mặt hướng Phục Nghiêu trình ra một phần văn kiện, “Thưa trưởng quan, vì thượng cấp chỉ thị, hai người kia từ giờ trở đi do chúng tôi tiếp quản, xin ngài cho đi."
Phục Nghiêu không chút khách khí giật văn kiện qua, đọc qua loa một lần, lại đưa cho khế tử của mình, người sau cũng cẩn thận kiểm tra một lần, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Phục Nghiêu dùng ánh mắt mang tính uy hiếp vốn có luân phiên xem kỹ vài lần trên người hai người, kẻ bị đánh giá thì biểu cảm nghiêm túc mắt nhìn phía trước, đối hành vi của Phục Nghiêu nhìn mà không thấy.
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng trên người Doanh Phong, sau đó bước một bước qua bên, nhường ra một lối đi qua.
“Mời,” quân nhân đối Lăng Tiêu cùng Doanh Phong làm một tư thế, họ liền biết lúc này chỉ sợ không đi không được.
Bốn người theo thứ tự bước qua khoảng hẹp đó, lúc Doanh Phong cùng Phục Nghiêu sát vai, cổ tay Phục Nghiêu đột nhiên sát tới, Doanh Phong hiểu ý đem cổng cá nhân của mình cùng hắn bí mật kết nối, thanh âm phát ra chỉ có hai người bọn họ nghe được, phương thức liên lạc của hai người nhanh như chớp trao đổi xong.
Một đường đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn đối phương, Doanh Phong mới xem xét chuẩn thời cơ, thừa lúc không bị phát hiện, trộm nhìn tin tức Phục Nghiêu truyền đến trên cổng: ‘có việc liên hệ’.
Quân nhân đem hai người đưa đến một chỗ không biết tên, lại điểm danh yêu cầu Lăng Tiêu một mình đi vào, hắn vừa bước ra một bước, đã bị Doanh Phong ngăn lại.
“Các ông muốn dẫn khế tử của tôi đi đâu?” Anh không xưng hô tên Lăng Tiêu, mà dùng ‘khế tử’ để thay, ngay cả Lăng Tiêu đều nghe ra ý tứ cường điệu trong lời anh nói.
“Vì người đánh cắp thuốc là cậu ta, chúng tôi sẽ tiến hành đơn độc thẩm vấn với cậu ta, mời cậu ở tại đây đợi một chút.”
“Tôi cự tuyệt," Doanh Phong trả lời vô cùng quả quyết, “Căn cứ theo pháp luật quy định, các ông không có quyền bỏ qua tôi đơn độc tiến hành thẩm vấn cậu ấy, dưới tình huống tôi không có mặt, mọi lời khai cũng như hiệp nghị có ký tên của cậu ấy, đều có khả năng sẽ vô hiệu.”
"Đây là mệnh lệnh của quân bộ."
"Quân bộ cũng phải tuân theo pháp luật."
Hai gã quân nhân không dự đoán được người này so với Phục Nghiêu còn khó thỏa hiệp hơn, hai người liếc nhau một cái, một người trong đó ở lại tại chỗ, tên còn lại thì bước nhanh rời khỏi đó.
Một lát sau, người đó quay lại, thì thầm vài câu với tên đầu tiên, tên này nghe xong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Cấp trên phê chuẩn cậu vào dự thính," hắn lần thứ hai làm tư thế mời, “Đi thôi."
Lăng Tiêu cứ như vậy không rõ tình thế đi theo Doanh Phong, cùng bị dẫn tới một cái phòng nhỏ, bên trong ngồi một vị quan quân, theo quân hàm mà phán đoán thì cấp bậc của hắn không thể thấp hơn Phục Nghiêu.
"Mời ngồi," quan quân tuy rằng dùng một chữ ‘mời’, nhưng hai tay đan chéo động cũng không động một chút, vẻ ngạo mạn trong giọng nói cực kỳ rõ ràng.
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt quan quân từ đầu đến cuối dừng trên người Lăng Tiêu, sau một lúc lâu mới chậm như rùa mở miệng, “Cậu chính là Lăng Tiêu?"
Lăng Tiêu cho là hắn biết rõ còn cố hỏi, bất quá vẫn trả lời, "Phải.”
“Cậu ở căn cứ tự tiện xông vào phòng thí nghiệm, ăn cắp thuốc cấm, khế chủ của cậu là đồng phạm, hai người ít nhất phải bị phán ba mươi năm."
Hai người đều sợ ngây người, Doanh Phong biểu hiện coi như khắc chế, Lăng Tiêu đã nhịn không được lên tiếng, “Sao lại lâu như vậy?"
"Bất quá," quan quân ẩn ý vừa chuyển, "Niệm tình khi vụ án phát sinh các cậu còn là thiếu niên, lại không có ác ý, quân đội quyết định cho các cậu lựa chọn thứ hai, hai người các cậu không chỉ không bị phán hình, ngược lại còn có thể nhận được giúp đỡ từ quân bộ.”
“Điều kiện trao đổi là gì?” Doanh Phong bình tĩnh hỏi.
Quan quân tầm mắt vẫn không rời khỏi Lăng Tiêu, "Chúng tôi muốn cậu tham gia một kế hoạch sinh vật học bí mật, trong ít nhất một năm liên tục, trong khoảng thời gian đó phát sinh bất cứ chuyện gì, nhìn thấy bất luận kẻ nào, các cậu cũng không được tiết lộ ra ngoài.”
"Cụ thể."
“Chúng tôi có một đối tượng thí nghiệm trọng yếu tạm thời bị đông lạnh, cần truyền máu mới có thể khiến người này thức tỉnh, cho nên chúng tôi cần cậu cung cấp cho hắn, mỗi tuần chỉ cần một lần, điều kiện trao đổi này với các cậu mà nói vô cùng có lợi.”
"Vì cái gì nhất định phải máu của cậu ấy, thân là khế chủ, máu của tôi năng lực tái tạo càng mạnh, không phải nên chọn tôi mới đúng sao?"
Quan quân lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua anh, “Bởi vì chỉ có máu của khế tử vừa mới tiến hành xong nghi thức trưởng thành mới phù hợp yêu cầu của chúng tôi, mà hai điểm này cậu ta đều phù hợp. Đối tượng thí nghiệm của chúng tôi rất suy yếu, không thể nhận máu của nhóm khế chủ, đây là lý do chúng tôi lựa chọn cậu ta.”
“Tôi…” Lăng Tiêu lúc này mới mở miệng, "Tôi có thể biết mục đích thí nghiệm này là gì không? Khiến một người thức tỉnh, rốt cuộc là người nào? Thức tỉnh rồi thì sao? Các ông muốn dùng hắn làm gì?”
“Đó không phải vấn đề các cậu cần quan tâm, các cậu hiện tại chỉ có thể lựa chọn nhận, hoặc là ngồi tù, hoàn toàn tùy thuộc vào chính các cậu. Tôi nghĩ các cậu so với tôi rõ ràng hơn, là lời khai của các cậu có nhiều lỗ hổng, vạn nhất nghiên cứu kỹ thêm, chỉ sợ không phải con số tôi vừa mới nói.”
Lăng Tiêu do dự rất nhiều lần, “Tôi nhận."
Doanh Phong không nghĩ tới cậu ấy đáp ứng nhanh như vậy, ngữ khí hơi bất mãn, "Cậu nhanh như vậy đã tiếp thu yêu cầu của bọn họ? Cậu còn không biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì."
“Tôi còn lựa chọn khác sao?" Lăng Tiêu bình tĩnh đáp lại, “Nếu không đáp ứng, tôi sẽ ngồi tù, ba mươi năm, mà anh cũng thế.”
Quan quân đối diện lộ ra tươi cười đắc ý.
Doanh Phong không nói lời nào, lúc anh còn suy nghĩ chưa ra biện pháp nào tốt để giải quyết, thì không có lập trường khuyên Lăng Tiêu chịu ngồi tù. Có lẽ ngay từ đầu, đối phương đã không lưu cho họ đường để lựa chọn, mục đích của quân đội minh xác như thế, hai học sinh vừa mới trưởng thành, hoàn toàn không có lực lượng cùng nó đối kháng.
Quan quân vung tay, người đứng phía sau lập tức trình lên văn kiện, "Nếu các cậu đã đạt thành nhận thức chung, thì kí tên lên đằng sau hiệp nghị bảo mật đi. Một khi trên đó lưu chữ ký các cậu, thì không thể đổi ý nữa, các cậu nghĩ cho rõ.”
Lăng Tiêu không có lựa chọn nào khác cầm viết lên, vừa định ký lên tên mình, tay đã bị Doanh Phong đè lại.
“Đợi đã.”
Lăng Tiêu tỉnh lại trong cơn đau lưng, người Thiên Túc lấy năng lực khôi phục làm niềm tự hào đứng trước ‘một đêm bảy lần’ cũng phải tuyên cáo đầu hàng. Lăng Tiêu một chút cũng không muốn nhớ lại tối qua càng làm về sau cậu đã khóc cầu xin tha thế nào, nhưng Doanh Phong thế mà lại vô cùng nề nếp làm đủ bảy lần mới bỏ qua, Lăng Tiêu trong lòng không biết đem ‘Doanh Phong đại dâm ma’ đọc thầm bao nhiêu lần, cũng không chịu nghĩ xem ai mới là người nói ra ‘bảy lần một đêm’ đầu tiên.
Mắt nhìn thời gian đã là giữa trưa, Lăng Tiêu hít hít mũi, cảm giác toàn thân đều là hương vị Doanh Phong, đại khái chính là điểm này làm tê liệt đại não, tạo thành lỗi giác khế chủ một mực bên người, cho nên mới có thể ngủ một giấc thẳng đến hiện tại.
Cậu trở mình nằm sấp ở trên giường, buồn bực nghĩ, nếu sớm biết cái gọi là ‘phương pháp tất yếu’ của Doanh Phong là cái loại này, đánh chết cậu cũng không đồng ý. Bất quá nếu chuyện đã xảy ra, cũng chỉ có thể dùng ‘thuận theo nhu cầu’ để an ủi chính mình, sau khi thân thể chặt chẽ dây dưa, linh hồn cũng không còn cảm giác lưu ly thất sở (trôi dạt khắp nơi) nữa.
Cách làm của Doanh Phong tuy thô bạo qua loa, nhưng vẫn có hiệu quả nhất định, Lăng Tiêu nằm nằm, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh dậy trời đã hoàng hôn. Trong thời gian đó Doanh Phong đại khái có trở lại, bất quá cậu hoàn toàn ngủ say như chết, chỉ có thể thông qua đồ đạc trên bàn bị động đến mà phán đoán.
Lăng Tiêu không ngờ mình có thể dưới tình huống Doanh Phong không ở bên người ngủ cả ngày, sau khi tỉnh lại bụng đói kêu vang mà lại lười nhúc nhích. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu chính mình không giải quyết vấn đề ăn uống, người nào đó không biết lại muốn mua cho cậu bánh mì năng lượng vị gì, lập tức ngọ nguậy cầm qua cổng cá nhân, lên một cửa hàng tiện lợi trên mạng. Nghĩ đến lời Doanh Phong nói tối hôm qua, cậu hung hăng xoát một số lớn, chỉ chốc lát công phu, thiết bị chuyên chở đã bị đủ loại đồ ăn chất đầy.
Lăng Tiêu tỉnh ngủ thì ăn ăn xong lại ngủ, đem giấc ngủ thiếu mấy ngày qua bù lại, Doanh Phong đại khái là cảm thấy hiệu quả như vậy rất tốt, trong thời gian đó lại củng cố thêm vài lần. Lăng Tiêu lần một kháng nghị, lần hai kêu gào, lần ba liền cam chịu nhận mệnh, bởi vì cậu phát hiện chỉ cần khế chủ có ý đồ kết hợp, thân thể của mình cũng sẽ nổi lên phản ứng dây chuyền, sau đó thì muốn không làm cũng không được.
Thế nên Lăng Tiêu thật sự liên tục ba ngày không xuống giường, cũng im bặt không hề đề cập tới chuyện huấn luyện, cảm ơn công nghệ cao, để cậu dù có nằm trên giường cũng không cần gặm bánh mì qua ngày, ngược lại bởi vì ăn toàn đồ sang mà mập ra.
Ba ngày cuối kỳ nguy hiểm thoáng cái đã qua, thân thể cùng linh hồn không thuộc về mình rốt cục hoàn toàn dung hợp, tuy hai mà một hòa thành một thể, trước đó vì bài xích mà sinh ra phản ứng tiêu cực cũng đều trở thành hư không. Lăng Tiêu một giấc tỉnh lại tinh thần phấn chấn, so với bộ dáng lờ đờ uể oải mấy ngày trước đây thật như rực rỡ tân sinh.
Cậu vội vã chạy đến báo tin cho Dao Đài, Dao Đài cùng cậu hoàn toàn tương phản, tinh thần không quá tỉnh táo. Phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu chính là có liên quan tới lần hỗ trợ điều tra hôm trước.
"Bác sĩ Dao, ngày đó cô bị họ mang đi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dao Đài cứng cỏi giữ vững tinh thần, "Không có, bọn họ chỉ hỏi theo lệ, sau đó đưa tôi về, cậu không cần lo lắng."
Cô nói là sự thật, nhưng che giấu việc Trực Thượng bị tạm thời cách chức điều tra, “Cậu thoạt nhìn thần sắc rất tốt, gần đây nghỉ ngơi không tồi?"
Lăng Tiêu vừa nghĩ tới mình ‘nghỉ ngơi’ thế nào, biểu tình liền không tự nhiên, Dao Đài tuy rằng mơ hồ đoán được, nhưng không muốn nghĩ theo hướng đó. Dù sao Doanh Phong trong ấn tượng của cô, luôn lấy hình tượng lạnh lùng người ngoài chớ gần tồn tại, ngoại trừ tình huống đặc thù nghi thức trưởng thành ngày đó, rất khó tưởng tượng tên đó sẽ cùng một người khác da thịt thân cận.
“Đến đây, làm kiểm tra."
Lăng Tiêu ngoan ngoãn nằm xong, Dao Đài kiểm tra sức khoẻ cho cậu, sau khi nhìn kết quả cô sợ ngây người: đánh giá tâm lý cấp bậc C, giờ mới có qua vài ngày, lại có thể từ E- lên tới C, tốc độ đề thăng quả thật bất khả tư nghị.
Phải biết rằng, giới y học thường lấy cấp D làm ranh giới đánh giá tâm lý, một khi qua điểm này, chuyển biến xấu vô cùng dễ dàng, chuyển biến tốt lại rất khó. Nhưng Lăng Tiêu không chỉ có đề thăng, mà còn vượt qua nó nhảy lên hai cấp, loại tình huống này ngay cả Dao Đài kinh nghiệm phong phú cũng rất ít thấy.
Tuy nói tốc độ khôi phục vốn liên quan rất lớn đến tố chất tâm lý của khế tử, nhưng tác dụng của khế chủ trong đó càng không thể khinh thường, Doanh Phong tên này rốt cuộc dùng biện pháp gì, khiến Lăng Tiêu trong khoảng thời gian ngắn lại nhảy vọt về chất, trong lòng Dao Đài đã tràn ngập nghi hoặc.
"Chúc mừng đánh giá tâm lý của cậu thăng lên cấp C, đã thoát khỏi mức nguy hiểm thấp, hiện tại thuộc trạng thái bán khỏe mạnh, tiếp tục nỗ lực cố gắng có thể hoàn toàn khôi phục bình thường."
Đáng tiếc tổn thương tinh thần là không thể chữa khỏi, Dao Đài trong lòng âm thầm tiếc nuối.
Nhưng Lăng Tiêu đã thấy thật cao hứng, "Thật vậy sao? Tôi có thể ghi danh Ngự Thiên rồi chứ?”
“Thi cái gì?”
“Học viện quân đội Ngự Thiên.”
"Đương nhiên chưa thể, các trường quân đội đối tố chất tâm lý yêu cầu cực cao, tiêu chuẩn thấp nhất cũng là B, dạng trường học hàng đầu như Ngự Thiên, nhất định phải đạt tới A mới cho phép ghi danh."
Lăng Tiêu vừa mới đắc ý một chút lại đã xìu xuống, “Thật vậy sao?”
Dao Đài nhìn bộ dạng mất mát rõ rệt của cậu, biết mình nặng lời, lại cổ vũ, “Bất quá năng lực khôi phục bản thân cậu rất tuyệt, tin tưởng lên tới cấp A chỉ là vấn đề thời gian. Ngự Thiên hàng năm có hai lần thi tuyển sinh, giờ đến lần sát hạch tiếp theo còn một chút thời gian, cậu chỉ cần cố gắng đề thăng cấp bậc đánh giá tâm lý của chính mình là được mà.”
Lăng Tiêu quả nhiên bởi vì một câu lại phấn chấn, "Tôi nhất định sẽ làm được!"
Dao Đài thấy cậu đấu chí tràn đầy, cũng không còn thấy lạ cậu ấy vì sao có thể đạt mức đề thăng kinh người như thế, cũng như cô cho tới nay luôn vững tin một điều, Lăng Tiêu trước giờ luôn là một người kiên cường có thể chiến thắng bất luận ngăn trở nào.
Cô mở cửa, một người đưa lưng về phía cô, nghe được âm thanh, người đó xoay người lại.
“Xong rồi sao?”
Dao Đài cảm thấy Doanh Phong có chút biến hóa, nhưng lại nói không được không giống trước chỗ nào, "Kiểm tra xong rồi, đánh giá tâm lý của cậu ấy đã khôi phục đến C, ngoài sự mong đợi của tôi.”
Cô tặng cho Doanh Phong lời khen đầu tiên từ sau nghi thức trưởng thành, “Cậu làm không tồi, tuy không biết cậu dùng phương pháp gì, bất quá tiếp tục bảo trì."
Lăng Tiêu lúc này cũng đã ra rồi, Dao Đài tuần tự đánh giá hai người bọn họ, cảm thấy con đường phía sau của hai người kia tuy vẫn xa xăm nhìn không thấy bến, nhưng có thể đi đến dạng như hôm nay đã thực không dễ dàng, ngoài ý muốn kết hợp, tính cách tương khắc, ý trời đem hai người gắn kết cùng nhau, cũng không biết đến tột cùng là tác thành hay là trêu ngươi.
“Các cậu hôm nay phải ra tòa thẩm vấn sao? Người bên quân đội đến chưa?”
Doanh Phong gật đầu, "Bọn họ đã đợi ở ngoài cổng.”
Dao Đài cũng gật gật đầu, "Đi đi, đừng khẩn trương, nhấn mạnh các cậu lúc ấy là thiếu niên không hiểu chuyện, chỉ cần thái độ tốt đẹp nhận sai, nhất định sẽ được phán nhẹ tội.”
Hai người sau khi từ biệt Dao Đài, đi ra cổng, quả nhiên có hai sĩ quan đợi sẵn ở đó.
"Bọn họ là nhóm đầu hay nhóm hai?”
Doanh Phong lúc vừa thấy họ liền phân biệt bằng huy hiệu quân đội, "Là người bên Phục Nghiêu.”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cậu theo bản năng không có hảo cảm với mấy người lần trước mang Dao Đài đi.
Hai người là thủ hạ của Phục Nghiêu đối với bọn họ thực khách khí, mời họ lên phi hành khí, khởi hành ly khai Bích Không.
Mà Phục Nghiêu lúc này, đang chuẩn bị xuất phát đến nơi định sẵn.
“Anh chuẩn bị xử trí hai người bọn họ như thế nào?” Trên đường khế tử của hắn hỏi.
"Xử trí a, " Phục Nghiêu cố ý kéo dài âm tiết, "Dám trộm đồ ở căn cứ, hành vi to gan như vậy, không nhốt lại dăm ba năm, sao có thể cho họ bài học?”
Khế tử có chút sốt ruột, "Nhưng lúc bọn họ trộm đồ chính là thiếu niên, lại là vì tò mò, hai người đều là nhân tài ưu tú khó gặp lại không cố tình phạm sai lầm, xử giam họ, không khỏi quá lãng phí."
"Nga, " Phục Nghiêu làm bộ như nghe theo ý kiến của y, “Em đã nói như thế... Vậy phạt bọn họ quét tước sân thể dục Ngự Thiên là được, quét một năm."
Đối phương có chút không biết nói gì, một lúc lâu sau mới nói, "Kỳ thật anh đã sớm tính toán tốt rồi đi, hơn nữa điều kiện tiên quyết thực thi được trừng phạt này là bọn họ phải thi đậu vào Ngự Thiên.”
Phục Nghiêu giả vô tội, "Là em nói, nhân tài ưu tú không nên lãng phí, Thiên Túc chỉ cần chiến sĩ, không cần tù phạm, chỉ có ở Ngự Thiên, thực lực của bọn họ mới có thể được chân chính phát huy."
Bốn người chạm mặt ngoài tòa án, Phục Nghiêu quan sát thần sắc Lăng Tiêu, trêu ghẹo nói, "Xem ra hai người các cậu ở chung cũng không tệ lắm, so với tưởng tượng của tôi còn hài hoà hơn."
Lăng Tiêu hiện giờ đã biết thân phận của hắn, cũng nghe không ít sự tích tác chiến của hắn, đối với vị thiếu tướng so với mình còn thấp hơn này vô cùng sùng bái, "Chào trưởng quan, tôi ở trường Ngự Thiên trên mạng thấy phim ghi hình phương pháp chiến đấu của ngài, phi thường phấn khích, hồi lần đầu tiên chạm mặt bởi vì thấy bộ dạng ngài ngô tô lô mô ba la xa…”
Lăng Tiêu không hiểu ra sao quay đầu nhìn Doanh Phong, đang êm đẹp anh bịt miệng tui làm cái gì?
Doanh Phong như không có việc gì thu tay về, “Chúng tôi đã chuẩn bị xong.”
Phục Nghiêu hơi hơi câu môi, “Vậy…”
"Chờ một chút."
Hắn rất không hài lòng lời của mình bị ngắt ngang, sau khi nhìn lại dấu hiệu trên áo người nói, sắc mặt càng không tốt.
Hai người vừa mới có mặt hướng Phục Nghiêu trình ra một phần văn kiện, “Thưa trưởng quan, vì thượng cấp chỉ thị, hai người kia từ giờ trở đi do chúng tôi tiếp quản, xin ngài cho đi."
Phục Nghiêu không chút khách khí giật văn kiện qua, đọc qua loa một lần, lại đưa cho khế tử của mình, người sau cũng cẩn thận kiểm tra một lần, cuối cùng nhẹ gật đầu.
Phục Nghiêu dùng ánh mắt mang tính uy hiếp vốn có luân phiên xem kỹ vài lần trên người hai người, kẻ bị đánh giá thì biểu cảm nghiêm túc mắt nhìn phía trước, đối hành vi của Phục Nghiêu nhìn mà không thấy.
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng trên người Doanh Phong, sau đó bước một bước qua bên, nhường ra một lối đi qua.
“Mời,” quân nhân đối Lăng Tiêu cùng Doanh Phong làm một tư thế, họ liền biết lúc này chỉ sợ không đi không được.
Bốn người theo thứ tự bước qua khoảng hẹp đó, lúc Doanh Phong cùng Phục Nghiêu sát vai, cổ tay Phục Nghiêu đột nhiên sát tới, Doanh Phong hiểu ý đem cổng cá nhân của mình cùng hắn bí mật kết nối, thanh âm phát ra chỉ có hai người bọn họ nghe được, phương thức liên lạc của hai người nhanh như chớp trao đổi xong.
Một đường đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn đối phương, Doanh Phong mới xem xét chuẩn thời cơ, thừa lúc không bị phát hiện, trộm nhìn tin tức Phục Nghiêu truyền đến trên cổng: ‘có việc liên hệ’.
Quân nhân đem hai người đưa đến một chỗ không biết tên, lại điểm danh yêu cầu Lăng Tiêu một mình đi vào, hắn vừa bước ra một bước, đã bị Doanh Phong ngăn lại.
“Các ông muốn dẫn khế tử của tôi đi đâu?” Anh không xưng hô tên Lăng Tiêu, mà dùng ‘khế tử’ để thay, ngay cả Lăng Tiêu đều nghe ra ý tứ cường điệu trong lời anh nói.
“Vì người đánh cắp thuốc là cậu ta, chúng tôi sẽ tiến hành đơn độc thẩm vấn với cậu ta, mời cậu ở tại đây đợi một chút.”
“Tôi cự tuyệt," Doanh Phong trả lời vô cùng quả quyết, “Căn cứ theo pháp luật quy định, các ông không có quyền bỏ qua tôi đơn độc tiến hành thẩm vấn cậu ấy, dưới tình huống tôi không có mặt, mọi lời khai cũng như hiệp nghị có ký tên của cậu ấy, đều có khả năng sẽ vô hiệu.”
"Đây là mệnh lệnh của quân bộ."
"Quân bộ cũng phải tuân theo pháp luật."
Hai gã quân nhân không dự đoán được người này so với Phục Nghiêu còn khó thỏa hiệp hơn, hai người liếc nhau một cái, một người trong đó ở lại tại chỗ, tên còn lại thì bước nhanh rời khỏi đó.
Một lát sau, người đó quay lại, thì thầm vài câu với tên đầu tiên, tên này nghe xong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Cấp trên phê chuẩn cậu vào dự thính," hắn lần thứ hai làm tư thế mời, “Đi thôi."
Lăng Tiêu cứ như vậy không rõ tình thế đi theo Doanh Phong, cùng bị dẫn tới một cái phòng nhỏ, bên trong ngồi một vị quan quân, theo quân hàm mà phán đoán thì cấp bậc của hắn không thể thấp hơn Phục Nghiêu.
"Mời ngồi," quan quân tuy rằng dùng một chữ ‘mời’, nhưng hai tay đan chéo động cũng không động một chút, vẻ ngạo mạn trong giọng nói cực kỳ rõ ràng.
Lăng Tiêu cùng Doanh Phong ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt quan quân từ đầu đến cuối dừng trên người Lăng Tiêu, sau một lúc lâu mới chậm như rùa mở miệng, “Cậu chính là Lăng Tiêu?"
Lăng Tiêu cho là hắn biết rõ còn cố hỏi, bất quá vẫn trả lời, "Phải.”
“Cậu ở căn cứ tự tiện xông vào phòng thí nghiệm, ăn cắp thuốc cấm, khế chủ của cậu là đồng phạm, hai người ít nhất phải bị phán ba mươi năm."
Hai người đều sợ ngây người, Doanh Phong biểu hiện coi như khắc chế, Lăng Tiêu đã nhịn không được lên tiếng, “Sao lại lâu như vậy?"
"Bất quá," quan quân ẩn ý vừa chuyển, "Niệm tình khi vụ án phát sinh các cậu còn là thiếu niên, lại không có ác ý, quân đội quyết định cho các cậu lựa chọn thứ hai, hai người các cậu không chỉ không bị phán hình, ngược lại còn có thể nhận được giúp đỡ từ quân bộ.”
“Điều kiện trao đổi là gì?” Doanh Phong bình tĩnh hỏi.
Quan quân tầm mắt vẫn không rời khỏi Lăng Tiêu, "Chúng tôi muốn cậu tham gia một kế hoạch sinh vật học bí mật, trong ít nhất một năm liên tục, trong khoảng thời gian đó phát sinh bất cứ chuyện gì, nhìn thấy bất luận kẻ nào, các cậu cũng không được tiết lộ ra ngoài.”
"Cụ thể."
“Chúng tôi có một đối tượng thí nghiệm trọng yếu tạm thời bị đông lạnh, cần truyền máu mới có thể khiến người này thức tỉnh, cho nên chúng tôi cần cậu cung cấp cho hắn, mỗi tuần chỉ cần một lần, điều kiện trao đổi này với các cậu mà nói vô cùng có lợi.”
"Vì cái gì nhất định phải máu của cậu ấy, thân là khế chủ, máu của tôi năng lực tái tạo càng mạnh, không phải nên chọn tôi mới đúng sao?"
Quan quân lúc này mới đem lực chú ý chuyển qua anh, “Bởi vì chỉ có máu của khế tử vừa mới tiến hành xong nghi thức trưởng thành mới phù hợp yêu cầu của chúng tôi, mà hai điểm này cậu ta đều phù hợp. Đối tượng thí nghiệm của chúng tôi rất suy yếu, không thể nhận máu của nhóm khế chủ, đây là lý do chúng tôi lựa chọn cậu ta.”
“Tôi…” Lăng Tiêu lúc này mới mở miệng, "Tôi có thể biết mục đích thí nghiệm này là gì không? Khiến một người thức tỉnh, rốt cuộc là người nào? Thức tỉnh rồi thì sao? Các ông muốn dùng hắn làm gì?”
“Đó không phải vấn đề các cậu cần quan tâm, các cậu hiện tại chỉ có thể lựa chọn nhận, hoặc là ngồi tù, hoàn toàn tùy thuộc vào chính các cậu. Tôi nghĩ các cậu so với tôi rõ ràng hơn, là lời khai của các cậu có nhiều lỗ hổng, vạn nhất nghiên cứu kỹ thêm, chỉ sợ không phải con số tôi vừa mới nói.”
Lăng Tiêu do dự rất nhiều lần, “Tôi nhận."
Doanh Phong không nghĩ tới cậu ấy đáp ứng nhanh như vậy, ngữ khí hơi bất mãn, "Cậu nhanh như vậy đã tiếp thu yêu cầu của bọn họ? Cậu còn không biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì."
“Tôi còn lựa chọn khác sao?" Lăng Tiêu bình tĩnh đáp lại, “Nếu không đáp ứng, tôi sẽ ngồi tù, ba mươi năm, mà anh cũng thế.”
Quan quân đối diện lộ ra tươi cười đắc ý.
Doanh Phong không nói lời nào, lúc anh còn suy nghĩ chưa ra biện pháp nào tốt để giải quyết, thì không có lập trường khuyên Lăng Tiêu chịu ngồi tù. Có lẽ ngay từ đầu, đối phương đã không lưu cho họ đường để lựa chọn, mục đích của quân đội minh xác như thế, hai học sinh vừa mới trưởng thành, hoàn toàn không có lực lượng cùng nó đối kháng.
Quan quân vung tay, người đứng phía sau lập tức trình lên văn kiện, "Nếu các cậu đã đạt thành nhận thức chung, thì kí tên lên đằng sau hiệp nghị bảo mật đi. Một khi trên đó lưu chữ ký các cậu, thì không thể đổi ý nữa, các cậu nghĩ cho rõ.”
Lăng Tiêu không có lựa chọn nào khác cầm viết lên, vừa định ký lên tên mình, tay đã bị Doanh Phong đè lại.
“Đợi đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook