Khe Hở Hạnh Phúc
-
Chương 8
Tồn Ngải không trả lời thư. Hai tuần lễ trôi qua, rồi lại qua hai tuần lễ nữa, ngày gởi thư cố định của cô đã chậm gần một tháng.
Là anh đã viết cái gì khiến cô không vui? Tồn Ngải không muốn anh đi điều tra người đàn ông mới của cô? Mặc Ân không biết, anh chỉ có thể ở đây tức giận, nóng vội.
Anh đã gửi cho cô bảy tám lá thư, Tồn Ngải vẫn không hề hồi âm.
Mở cặp hồ sơ, Mặc Ân đọc lại lá thư mình viết.
Dear Tồn Ngải:
Anh không vui, bởi vì em không hồi âm. Nói xem, lần này đến quốc gia nào? Là nơi đó có phong cảnh tuyệt đẹp khiến em lưu luyến quên trả lời, hay là em mắc mưa rồi sinh bệnh? Làm sao có thể bận đến không có thời gian viết thư cho anh? Anh bắt đầu lo lắng, có muốn anh ngâm nước tài khoản của em để em còn dành thì giờ mà viết cho anh lá thư.
Đài Loan đã bước vào mùa thu, cái nắng gắt cuối thu thực sự có uy lực kinh người, khiến những người mặc âu phục đi làm như đàn ông bọn anh thực sự quá vất vả. Xxem anh cực khổ như vậy thì làm ơn viết cho anh phong thư.] Ngày hôm qua xử lý một vụ ly hôn, anh thay thân chủ mình đòi quyền cấp dưỡng đến ba mươi triệu.
Vợ trước của ông ta vừa đến tòa án đã chửi anh ầm cả lên. Người phụ nữ này mắng chửi người khác thực sự không để dành vốn liếng gì, từ đầu đến đuôi anh cũng nghi ngờ không biết bà ta có hô hấp gì không, người tài giỏi như vậy không làm luật sư thì tiếc quá. Nhưng thôi, cũng bởi vì thái độ của bà ta mà anh cũng cảm thông sâu sắc với thân chủ. Loại hôn nhân như thế kia mà ông ta cũng có thể duy trì mười lăm năm, tu dưỡng của người đàn ông này cũng không cao cường một cách bình thường được.
Quay về văn phòng, anh cùng luật sư Đào nói chuyện một chút rồi hỏi nhau: “Có phải là làm ly hôn nhiều quá nên khớp, cho nên anh còn trẻ như vậy mà không muốn kết hôn?”
Anh ta cười trả lời anh, “Ly hôn mệt chỗ nào, nếu muốn nói mệt thì mới chính là luật sư chúng ta cùng túi tiền của bọn họ.”
Tồn Ngải, em nghĩ tới vấn đề này chưa? Nếu không phải ở bên nhau mãi mãi, vì sao mọi người phải bước vào hôn nhân. Nếu vì bên nhau mãi mãi mà mới kết hôn, vì sao lại khiến hôn nhân dễ dàng chấm dứt như vậy? Ai cũng nói Trái đất sinh bệnh, anh muốn nói, sinh bệnh là ở lòng người. Thế kỳ hai mươi mốt thừa mứa của cải vật chất, nhưng ngược lại khiến người ta không biết chính mình đang mong muốn điều gì.
Em có biết chính bản thân mình đang mong muốn điều gì không? Người đàn ông kia thực sự muốn em sao? Có để ý đến, rồi lại phát hiện anh ta không mong muốn nhiều đến thế?
Nghe anh một câu, đừng quyết định quá sớm, quyết định rằng đó là người đàn ông cùng mình cả đời không chia lìa nhau. Học một chút tính cách luật sư của anh đi, quan sát, phân tích, bỏ cảm tính ra ngoài, sử dụng lý tính, phân tích ra đáp án chính xác, nghĩ đi nghĩ lại xem quyết định của mình có liều lĩnh quá không.
Nếu năng lực phân tích của em không tốt, anh rất mong em hãy dựa vào văn phòng anh, đưa tư liệu người đàn ông kia cho anh, anh giúp em làm chuyện này.
Cuối cùng, cho em một cơ hội, trong vòng ba ngày viết thư cho anh, nếu em thực sự bận đến mức không có thời gian nói vậy lời vô nghĩ, gõ bốn chữ — anh, em ổn lắm. Gởi cho anh, để anh an tâm.
Anh trai Mặc Ân.
Mặc Ân thừa nhận chính mình là tiểu nhân, vừa mới bảo cô phải trân trọng hạnh phúc trong tay mình, lá thư tiếp theo lại phủ quyết tính chân thật của hạnh phúc kia.
Anh ghen tị với người đàn ông đó, cũng giống như ghen ghét, anh cho rằng chính mình có thể độ lượng đến mức mỉm cười buông tay, không nghĩ tới, bỗng chốc anh đã phủ định cái sự rộng rãi của lòng mình.
Anh rất tệ, nếu Tồn Ngải thực sự giao thông tin người đàn ông đó cho anh, anh nghĩ, mình nhất định sẽ không cho đối phương đạt điểm tiêu chuẩn.
Mấy phong thư trước, dường như Mặc Ân lặp đi lặp lại một nội dung, muốn Tồn Ngải hồi âm cho anh, muốn cô kể nhiều chuyện về người đàn ông kia, đe dọa cô mà không viết thư liền giảm bớt tiền trong tài khoản, rồi sau đó kể thêm vài chuyện trong văn phòng cho đủ số chữ. Nhưng người sáng suốt vừa thấy tự nhiên sẽ nhìn thấy được, anh lăn qua lộn lại, vẫn chỉ cường điệu, nhấn mạnh vào một chuyện.
Hai lá thư tiếp theo đơn giản hơn, lá thư thứ ba giải quyết triệt để, giản lược đi những chuyện vụn vặt vô nghĩa, trực tiếp bảo cô, anh đây cho em vài ngày, nếu không viết thư, anh sẽ qua Mỹ xử em.
Mặc Ân đã trịnh trọng đe dọa, nhưng, cô vẫn không hồi âm.
Vì thế anh bắt đầu sắp xếp công việc, cố gắng xếp ra thời gian trống, đi Mỹ một chuyến.
Trước khi đặt vé máy bay, anh muốn gọi điện thoại cho cô Trữ trước, phải làm cho rõ ràng xem rốt cuộc Tồn Ngải đang bận chuyện gì, nếu là cô đang bận yêu đương…Tay phải ấn số điện thoại khựng lại. Nếu thật sự là như thế? Anh còn hùng hùng hổ hổ chạy qua?
Đau đớn bắt đầu dồn lên từng hồi trong tim, quật mạnh vào từng thớ thần kinh mỏng. Gió không biết từ nơi nào thổi đến, xuyên thấm qua da, nghiến vào xương cốt lạnh tê người. Hai hàng chân mày của anh nhíu lại thành hình chữ xuyên (川). Câu chúc hạnh phúc dễ dàng nói ra miệng, ở nơi không có người đột nhiên trở nên nặng trĩu. Anh hẳn là người đàn ông trong ngoài không giống nhau.
Điện thoại chưa gọi qua, thư ký đã gọi một cuộc nội tuyến. “Sếp, có anh Đường tìm anh…” Cô ngừng lại một chút, rồi bổ sung một câu, “Anh Đường giới thiệu mình là anh trai của cô Tồn Ngải.”
Giống như bị điện giật, ống nghe trên tay rơi xuống mặt bàn thủy tinh. Không hiểu vì sao, một cơn sóng bất an đổ dồn đến, tát thẳng vào cơ thể. Đường Kì Lí, anh biết, là người anh trai hái táo cho Tồn Ngải.
“Mời anh Đường vào.”
Mặc Ân tắt máy tính, ngồi chỉnh tề nghiêm nghị.
Cửa mở ra, Đường Kì Lí đi thẳng đến trước mặt anh. Mặc Ân đứng dậy, cả hai bắt tay nhau.
“Chào, tôi là Đường Kì Lí, anh trai Tồn Ngải.”
“Chào, tôi là Lã Mặc Ân.”
Trong lúc khách sáo giới thiệu, hai người đàn ông cùng lúc đánh giá đối phương. Đường Kì Lí là con lại, dáng dấp tương đối đẹp mắt. Mày rậm mắt sâu, tóc màu lá cọ hơi xoăn, thuộc loại đàn ông dưới ánh mặt trời. Tồn Ngải từng giới thiệu, anh ta là kế toán cao cấp, vĩ đại mà tài hoa, biết hát, biết soạn nhạc viết lời, những đêm Tồn Ngải mất ngủ, chính người đàn ông này đã đàn ghita cho cô nghe, vì cô mà hát.
Cho nên, chính là hắn ta? Hắn là người đàn ông không thể chia lìa Tồn Ngải nói?
Nếu là người đàn ông tốt như thế này, anh có nên thử buông tay?
Theo bản năng, Mặc Ân nhăn mày. “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.”
Đường Kì Lí đặt một chiếc túi to lên bàn anh. Mặc Ân có thể nhận ra, đó là chiếc túi của Tồn Ngải, một chiếc túi bảo vệ môi trường màu xám nhạt, cô nhận được lúc đi sinh hoạt. Tồn Ngải rất thích chiếc túi này, thường xuyên cầm theo lúc ra ngoài.
Cứ như vậy, cả hai người không ai lên tiếng, dường như đang sợ ai mở miệng trước, người đó sẽ thua trong cuộc chạy này.
Đường Kí Lí quan sát Mặc Ân, nhận ra đối phương là một người đàn ông cẩn thận. Trong chuyến bay kéo dài suốt mười mấy tiếng, anh đã nghĩ đến rất nhiều lời dạo đầu, nhưng lại không thể tìm thấy một cách nói nào không gây tổn thương. Nhiệm vụ Tồn Ngải giao cho anh thực sự quá khó khăn, vượt qua ngoài phạm vi năng lực mà Đường Kì Lí có.
“Anh Lã, anh có chuyện muốn hỏi tôi không?”
“Tôi hẳn là nên hỏi anh Đường tìm tôi có chuyện gì.” Lã Mặc Ân là một luật sư, trước khi chưa tóm được lỗ hổng của đối phương, tuyệt đối không đưa ra át chủ bài của bản thân.
Ài, cùng luật sư giao thủ mệt quá. “Bảy lá thư anh gởi cho Tồn Ngải sau này, tôi đã đọc.”
Quả nhiên là hắn! Ngay cả thư Tồn Ngải cũng cho hắn đọc, quan hệ của hai người sao lại có thể bình thường được. Cười cay đắng, Mặc Ân nhắc nhở chính mình đừng thất lễ.
“Tôi đã nghĩ đến chuyện hồi âm cho anh, nhưng…tôi cảm thấy, hẳn là gặp mặt nói chuyện có vẻ sẽ tốt hơn.”
“Được, mời nói.”
Trái tim Lã Mặc Ân đập dồn, ùng ùng trong lồng ngực. Chuyện đối phương sắp sửa nói khỏi miệng, anh không biết chính mình nên dùng thái độ như thế nào mà đối mặt, chỉ có thể bình tĩnh.
“Trên thực tế, những lá thư sau này của Tồn Ngải đều là do tôi giúp con bé viết, hẳn là từ lúc…cô bé đến Thụy Sĩ chơi đi. Có lẽ anh đã chú ý đến, nét chữ Tồn Ngải không giống bình thường, tôi bắt chước cũng không quá giống.”
Sai, anh không hề chú ý đến, nếu là bắt chước, anh ta đã làm quá tốt.
“Vì sao là anh trả lời?” Vẽ mặt Mặc Ân lạnh ngắt, thất vọng lan tràn nơi hai chân mày nhíu lại.
“Bởi vì lúc ấy, Tồn Ngải viết chữ đã có phần khó khăn. Chữ cô bé viết, đại khái là…” Đường Kì Lí giơ tay phải lên, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ vòng ra một đường tròn có đường kính khoảng một cm. “Lớn như vậy, cho nên cô ấy đọc, tôi viết giúp.”
“Nói rõ ràng, cái gì gọi là viết chữ có phần khó khăn?” Mặc Ân mơ hồ ngửi ra điều gì đó không thích hợp.
Đường Kì Lí ngừng rất lâu, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Chuyện tiếp theo, khi tôi nói ra sẽ khiến anh khó có thể chấp nhận được. Thật xin lỗi, vì chúng tôi không cho anh biết sự thật, nhưng đây là tâm nguyện của Tồn Ngải, và cũng mong anh tin tưởng, hai năm này, cả nhà chúng tôi đều rất khó khăn.”
Hô hấp của Mặc Ân mỗi lúc một dồn dập, giống như có một bí mật khủng khiếp ghê người bao phủ anh lại. Anh có thể nghĩ ra hàng trăm vấn đề từ những lời đối phương nói, nhưng anh không nói, sợ cái bí mật kia sẽ ép mình đến con đường không thể trốn tránh.
“Năm ấy anh gặp Tồn Ngải ở bệnh viện, Tồn Ngải nói cho anh, đầu của cô bé sinh bệnh. Cô bé không lừa anh, căn bệnh kia tên là thoái hóa tiểu não. Ông ngoại Tồn Ngải, cậu cùng dì cả đều vì bệnh này mà qua đời. Đây cũng chính là nguyên nhân mẹ Tồn Ngải quyết định sinh cô ấy, bà rất cô độc, bà sợ lúc phát bệnh, một người lẳng lặng chết đi. Chứng bệnh này rất…dày vò bệnh nhân. Vì thế khi sinh hạ Tồn Ngải, hai người sống nương tựa lẫn nhau, qua một thời gian, dì Trữ cho rằng hai mẹ con có thể tránh được lời nguyền rủa, nhưng không nghĩ tới dì Trữ tránh được, nhưng Tồn Ngải thì không. Tồn Ngải đã từng nói, nếu năm ấy anh nói với cô bé rằng hãy ở lại, chúng ta sẽ làm Dương Quá và Tiểu Long Nữ, Tồn Ngải sẽ không để ý đến bất cứ điều gì, ích kỷ ở lại, cho dù sẽ khiến anh trai cô bé thương yêu bị tra tấn, cô bé đều sẽ mở mắt thật to, cùng người đi đến một khắc cuối cùng. Nhưng anh không làm, tín ngưỡng của anh, đạo đức của anh đã đẩy cô bé đi. Tồn Ngải nói với tôi, Thiên Chúa của anh không cho phép cô bé ích kỷ quá mức.”
“Cái gì gọi là chứng suy thoái tiểu não?” Tay Lã Mặc Ân run run, run đến mức không thể khống chế được nữa.
“Đó là một bệnh mang tính di truyền, từ cơ thể mẹ bí mật mang theo gen di truyền sang cho con. Ngay từ khi phát bệnh, bệnh nhân sẽ không khống chế được chân tay, sẽ ngã sấp xuống, sẽ không có cách nào gắp thức ăn, viết chữ, từ từ sẽ không có cách nào để hành động, nói chuyện, cũng không có cách ăn uống…mãi cho đến khi không thể hô hấp được nữa. Đó là chứng bệnh khiến người ta tuyệt vọng, nó sẽ không theo chiều hướng khôi phục chậm mà khỏi hẳn, mà là đi từng bước một đến cái chết. Thậm chí có bệnh nhân, từ lúc phát bệnh cho đến khi qua đời, thời gian kéo dài đến hơn mười năm, hai mươi năm.”
Cho nên Tồn Ngải thường hay ngã sấp xuống, không phải là do giày cao gót gây họa? Cho nên anh nhắc cô, “Lúc ngã xuống thì dùng tay chống, làm sao lại để cằm va thẳng xuống đất, lỡ như cắn phải lưỡi thì làm thế nào bây giờ?” Khi đó, không phải cô không biết làm, mà là không thể làm được?
“Không đúng, cô ấy sinh bệnh, làm sao còn có thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới được?” Mặc Ân phản bác.
“Cô bé nói dối anh. Vì để anh an tâm, Tồn Ngải nhờ dì Trữ mỗi tháng rút ra một phần tiền mặt từ tài khoản của anh chuyển sang một tài khoản khác, giả vờ chính mình thực sự đến đất nước nào đó. Trên thực tế, cả ngày Tồn Ngải đều nằm trong phòng, đọc những trang web về du lịch, ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, cố gắng tưởng tượng hành trình của mình.
Tồn Ngải nói cho tôi biết, căn bệnh này chỉ có thể khống chế thân xác nhưng không thể khống chế tinh thần cô bé. Linh hồn Tồn Ngải đi Pháp, đi Anh, đi Nhật Bản, đi Thụy Sĩ. Mỗi lần đi qua một đất nước mới, cô bé luôn muốn nhanh chóng chia sẻ với anh. Cô bé nói anh trai của em, ngoại trừ kiếm tiền thì không biết hưởng thụ cuộc sống là gì, anh phải giúp em nói với anh ấy, đừng để anh ấy làm máy kiếm tiền cả đời.”
“Cô ấy gạt tôi? Chết tiệt.” Mặc Ân siết chặt nắm đấm. Tồn Ngải sinh bệnh, chuyện lớn đến như vậy làm sao có thể lừa anh được.
“Cô bé còn lừa anh một chuyện nữa?”
“Chuyện gì?”
“Tồn Ngải nói cho anh, cô bé có một người bạn trai chung một sinh mệnh, sức mạnh nào cũng không thể tách hai người ra, cả hai nhất định sẽ cùng nhau đi đến điểm cuối cua cuộc đời.”
“Là giả.” Lần này, không cần đoán cũng có thể hiểu được.
Đường Kì Lí nhìn gân xanh nổi lên trên cánh tay Lã Mặc Ân, bất đắc dĩ nói: “Đúng, là giả, người đàn ông kia tên là chứng thoái hóa tiểu não. Bây giờ, anh có muốn tóm cô bé lại, đánh mông một chút?”
“Muốn.” Theo bản năng, Mặc Ân lấy lịch trên bàn, anh muốn dành ra nhiều thời gian đi Mỹ rồi tóm cô về nhà. Bọn họ đã lãng phí hai năm trời, anh còn muốn đem mỗi ngày còn lại thực hiện nhiều điều như là một năm.
“Tôi đã làm chuyện này, cô bé đúng là một đứa nhóc cứng đầu. Anh có biết Tồn Ngải thường hay vấp ngã?”
“Tôi biết.” Anh còn tưởng đó là do giày cao gót tạo phản, cô đã lừa anh đến thê thảm.
“Bác sĩ dặn dò rằng không được mang giày cao gót, nhưng mỗi một ngày Tồn Ngải đều mang giày vào, đi đường cứ run run lảo đảo, giống như bước tiếp theo sẽ ngã sấp xuống.
Ba tâm sự không công hiệu, dì Trữ mắng cũng không vào đầu, không biết cô bé đang cố chấp điều gì? Sau này Tồn Ngải lại vấp ngã, cằm khâu đến tám mũi, tôi đã nổi giận đùng đùng, tóm cô bé lên đùi, đánh mông mấy cái thật mạnh. Nước mắt nước mũi Tồn Ngải chảy ra, nói cho tôi, giày cao gót này là anh mua hết, cô không biết chính mình còn có thể mang đến khi nào…”
Nói xong, sống mũi hai người đàn ông đều nghẹn lại. Đường Kí Lí cầm tách trà thư ký dọn tới, uống một ngụm, nhân tiện nuốt ngược cay đắng vào cổ. Mặc Ân cũng làm động tác tương tự, cả hai không phải là người dễ dàng yếu đuối.
“Tôi cũng mua cho cô ấy rất nhiều giày đế bằng.” Anh mua đầy bảy vali lận.
“Đúng. Sau này cô bé không thể xuống giường được, nhưng mỗi ngày đều phải mặc quần áo mới giày mới, còn muốn đeo cả dây chuyền vòng cổ anh mua cho. Chỉ cần có cơ hội, cô bé nhất định sẽ nằn nì dì Trữ giúp trang điểm. Y tá thực sự không chịu nổi, nào có bệnh nhân nào mỗi ngày đều mặc đồ đẹp rồi trang điểm này nọ? Tồn Ngải bảo, nếu có anh ở đây, anh còn giúp em chải tóc, sơn móng tay. Tôi thực sự phải chịu thua cô bé.”
Gật đầu, Mặc Ân nói: “Tôi sẽ.”
Anh muốn đem Tồn Ngải về nhà, mỗi ngày trang điểm cho cô thành công chúa, đút ăn trứng cá muối uống champagne, hầu hạ Tồn Ngải như Nữ hoàng.
Đường Kì Lí nói tiếp: “Cô bé là một bệnh nhân kiên cường nhất tôi từng biết, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cho dù bị căn bệnh hành hạ đến mệt mỏi, Tồn Ngải vẫn luôn mỉm cười. Tôi biết cô bé không muốn người khác lo lắng cho mình, nhưng khi thử quan sát vài ngày, cho dù lúc không có người, lúc nào chỗ nào Tồn Ngải vẫn luôn duy trì nụ cười trên môi. Ngay cả cô y tá chăm sóc cũng nói, đây chính là một bệnh nhân vui vẻ nhất cô từng gặp. Tôi hỏi Tồn Ngải, vì sao bị bệnh còn vui vẻ như vậy, cô bé trả lời, em vui vẻ, thì anh mới có thể vui vẻ.
Lã Mặc Ân, cho dù sinh bệnh, Tồn Ngải vẫn đem hạnh phúc vui vẻ của anh đặt lên hàng đầu, cho nên anh hãy nhớ một điều, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì khó khăn thì cũng đừng quên, vì Tồn Ngải mà giữ niềm vui của mình.”
Lần này, uống nước cũng không thể che giấu được xót xa. Ngửa đầu, Đường Kì Lí nuốt nước mắt ngược vào trong.
Khóe mắt Mặc Ân đỏ lên, gật đầu, rồi lại gật đầu, anh gật đầu rất mạnh. Sẽ, nếu vui vẻ của anh là chuyện Tồn Ngải để ý nhất, anh sẽ vì cô mà làm được.
“Trong chiếc túi này có sổ ngân hàng, đó chính là tiền anh gửi cho Tồn Ngải, Tồn Ngải hy vọng nếu có cơ hội, anh dùng số tiền này, dùng hai mắt xem cả thế giới thay cô bé. Bên trong còn có thư cô bé tự ghi lại, rất nhiều bản, kể cả những lá thư sau này cô bé viết chữ “đại khải” cũng ở bên trong. Mặc khác, tôi cũng sang vài đĩa CD, trong đó đều là ảnh chụp của Tồn Ngải, còn có những lời cô bé muốn nói với anh. Tồn Ngải chỉ cần có người mang lại cho anh hạnh phúc, cô bé tình nguyện vứt đi ghen tuông, thật lòng chúc phúc.”
Đại khải 大楷 là một lối viết của Trung Quốc. Chữ Khải là loại chữ được dùng bút lông chấm mực tàu viết trên giấy và rất gần với hình dáng chữ Hán ngày nay vẫn còn được dùng ở Nhật, Đài Loan hay Hong Kong.
“Tôi biết. Anh sẽ ở Đài Loan bao lâu?”
“Đây là mục đích duy nhất để tôi đến Đài Loan, nói chuyện với anh xong tôi sẽ lập tức trở về.”
“Chờ tôi hai ngày, sắp xếp chuyện ở văn phòng luật một chút rồi đi cùng anh, tôi muốn đón Tồn Ngải về nhà.”
Giống như mất điện, Đường Kì Lí nhìn anh không chớp mắt. Là anh nói không đủ rõ ràng hay sao?
“Có chuyện gì? Tồn Ngải không muốn tôi đi?”
Đường Kì Lí lắc đầu, thong thả trả lời: “Thật xin lỗi, Tồn Ngải đã đi rồi, ở giữa tháng trước, tang lễ kết thúc tôi mới đến đây.”
Tồn Ngải đã chết!
Sấm sét đánh xuống, Lã Mặc giống như một người ngơ ngẩn như bị sét đốt trơ trọi, thần kinh chết lặng lan từng cơn đau không nói nên lời. Là ai đã đục một cái động lớn trong ngực anh? Cơn đau nhói nhức nhối giống như loài thực vật có dây leo, chầm chậm siết chặt lấy, vây kín anh. Lã Mặc Ân không thể thở dốc, trái tim đã như đồng ruộng khô cạn, những vết nứt sâu hoắm kéo dài đến vô tận.
“Anh đừng như vậy. Tồn Ngải đi rất thanh thang, giống như đang ngủ. Chúng tôi theo ý nguyện của cô bé, mặc cho cô bé bộ váy nhung tơ màu xanh giống như Scarlett, chọn đôi giày cao gót cô bé yêu thích nhất, đặt Tiểu Ngải Ngải ở bên cạnh, đeo dây chuyền cô bé quý nhất. Tồn Ngải là cô gái tốt, được Thượng Đế yêu thương, phát bệnh rất nhanh, cũng không bị giày vò quá lâu. Anh nên vì thế mà cảm thấy vui mừng.” Đường Kì Lí vội vàng nói.
Ai có thể vì một cái chết đến sớm mà vui mừng? Cho nên căn bệnh kia, thật sự rất vất vả đúng không? Lã Mặc Ân là đàn ông, từ khi bắt đầu có trí nhớ đã chưa từng chảy một giọt nước mắt. Nhưng giờ anh khóc, bởi vì một cô gái, bởi vì một cô gái luôn quấn quít lấy anh, dùng giọng nói êm ái ngọt ngào, mỗi một tiếng gọi anh ơi. Mà cô ấy đã, thiên nhân vĩnh cách…(xa cách vĩnh viễn ngàn trùng.)
Mặc Ân không bật khóc nức nở, chỉ là nước mắt không thể ngừng được. Nó là một chuỗi dài chảy qua má, rơi xuống bộ âu phục sang trọng, lan tràn thành một lớp đêm tối đặc quánh. Bóng đen ấy quắp lấy ngực anh, quắp lấy mọi sức lực giúp anh tiếp tục sống sót.
Mất đi Tồn Ngải, anh còn có thể tìm đến sức mạnh nào giúp mình vui vẻ?
Đường Kì Lí thở dài, vòng qua bàn, bàn tay vững vàng đặt trên vai Mặc Ân.
“Tôi ở lại vài ngay, say sưa vài trận với anh.”
Anh, em bị dọa, bác sĩ nói bệnh này chia làm hai loại, một loại phát triển theo hướng hồi phục, một loại là sẽ thoái hóa đến chết. Em lại là loại thứ hai.
Rất là xui xẻo nha, làm sao lại có thể là em được, em rõ ràng là một cô gái lạc quan có chí tiến thủ, vì sao em lại mắc chứng bệnh tuyệt vọng này chứ? Em muốn dựa vào ngực anh khóc thật lớn, muốn hỏi anh, vì sao mọi chuyện tồi tệ đều đổ hết lên đầu em? Trên đời này lại tồn lại kiếp trước kiếp sau, mà kiếp trước là em giết người cướp bóc, cả đời làm chuyện xấu?
Anh, bác sĩ muốn em làm phục hồi chức năng, thiệt mắc cười đó, bệnh cũng sẽ không lành, phục hồi chức năng làm gì? Nhưng mà em ngoan ngoãn hợp tác, bởi vì nếu làm như thế, mẹ sẽ không khóc nữa. Lúc giữ lan can học cách đi từng bước một, em cảm thấy mình thực ngu xuẩn. Cô gái hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn học đi, thậm chí là tập nói.
Không phải nói quá đâu, thật sự là bập bẹ tập nói. Gần đây, ngay cả cơ xung quanh miệng em cũng không điều khiển được nữa, càng lúc nói lại càng không rõ ràng. Nhớ hôm nào em còn tham gia hùng biện. Em kể cho dượng nghe chuyện này, dượng cười bảo: “Hảo hán không nhắc lại chuyện năm xưa, có bản lĩnh thì mỗi ngày diễn thuyết cho dượng nghe.” Em hiểu được, dượng sợ em tự ti, không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa.
Anh, em như nát ra vậy. Anh nói cho em, cùng Chu Li Uy liên thủ thắng một vụ lớn, em nên vui mừng cho anh, mà em cũng đã nói qua hàng trăm lần, chúc anh cùng cô ấy hạnh phúc, nhưng mà tim em vẫn ghen tị muốn chết. Em điên mất thôi, em thử thích Chu Li Uy, thử cho đến khi nào cũng thích giống như anh thích, hai người nhất định phải tiếp tục hợp tác, tiếp tục thành công, tiếp tục…
Anh, ngày hôm qua em sốt, cứ tưởng rằng mình sẽ không tỉnh nữa. Những bệnh nhân mắc bệnh này, rất nhiều người chết vì suy nhược hô hấp, em không biết mình sẽ chết vì cái gì? Lúc đang đầu váng mắt hoa, trong đầu em lại xuất hiện một thứ vô cùng rõ ràng, là nguyên một khay nhãn lạnh man mát trong tay anh.
Rất nhớ đó…Rất nhớ mùi vị của những mùa hè năm ấy. Là ai quy định, là ai quy định năm tháng qua rồi thì sẽ không trở về được nữa?
Anh, em ghét tay của em, chữ em viết càng lúc càng ghê, trong đầu em muốn nói rất nhiều thứ, như chữ viết ra lại rất chậm, tay em không theo kịp tim em. Em yêu anh rất nhiều, nhưng không đủ sức, làm sao bây giờ?
Sinh nhật của anh sắp đến rồi, em muốn làm cho anh một tấm thiệp, nhưng ngay cả việc cầm kéo cũng rất khó khăn. Em muốn đan cho anh một cái khăn quàng cổ, nhưng mà kim đan không chịu nghe lời em. Một người nếu không thể làm gì cho tình yêu của mình, thì tình yêu kia có chán ghét mà vứt bỏ cô ấy không?
Anh, em khóc rất dữ. Mắt Tiểu Ngải Ngải rớt ra, cảm giác sợ hãi khi nhìn không thấy ai hiểu được, bởi vì em không nhìn thấy anh, một ngày sống như dài bằng một năm, nhìn không thấy hy vọng, khiến sinh mệnh của em không còn ý nghĩa nào. Tiểu Ngải Ngải, mắt em rốt cuộc ở nơi đâu chứ?
Anh, em biết mình sẽ chết vì cái gì, em sẽ chết vì nhớ. Em nhớ mắt anh, mày anh, mũi anh, miệng anh, em còn nhớ cả cái hôn cùng cái ôm của anh nữa…Trên mạng nói, loại bệnh này dần dần sẽ khiến toàn thân không nằm trong khống chế của người bệnh, chỉ nội tạng là có thể tự hoạt động được. Nếu em luôn nhớ về anh, luôn luôn nhớ về anh, có thể khi đến cuối cùng, trái tim cũng đầu hàng em hay không?
Anh, thân thể đang giam cầm từng phần linh hồn em. Rất mệt, không biết vì sao không thể chết nhanh nhanh một chút?
Em đã nghĩ mình đi đầm đầu vào cột điện, muốn nhảy lầu, muốn một quả bom ném vào người mình…Đáng tiếc, ngay cả việc lấy dao cắt động mạch em cũng không làm được.
Điều duy nhất em có thể làm là tưởng tượng, tưởng tượng linh hồn mình giống như bướm phá kén mà bay, nhẹ nhàng tung cánh trên bầu trời cao rộng. Nhưng kén của em dày quá, khiến linh hồn bên trong lớp kén không thể thở nổi.
Anh, anh có nhớ lúc mẹ gả cho dượng không, anh đã dạy em, tình yêu thực sự không phải chỉ nghĩ cho bản thân mình, mà là nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Yêu, chính là để đối phương hạnh phúc, mình sẽ vui vẻ, bằng không đó không gọi là yêu, mà là chiếm đoạt.
Em nhớ kỹ, cho nên em quan tâm anh, yêu thương anh, không để Tồn Ngải sinh bệnh bắt nạt trái tim anh. Em thà rằng để anh nghĩ em đang ở phía chân trời nào đó, cũng không muốn anh thấy thân thể bị tàn phá này. Sau khi biết sự thật, anh đừng giận em, được không?
Anh, em rất thích bài hát anh Kì Lí viết cho em, anh nói ảnh hát cho anh nghe được không? Giọng của anh Kì Lí rất tuyệt, chỉ thiếu điều không đi tham gia “Đại lộ ngôi sao”, anh sẽ thích anh í, giống như em thích vậy.
Nói là tâm sự tự tay ghi lại thì không bằng nói đây là mấy lời cằn nhằn lải nhải của Tồn Ngải. Tất cả mọi thứ này là của anh, và những nỗ lực của Tồn Ngải để nói chuyện với anh.
Mặc Ân đã hiểu ‘đại khải’ mà Đường Kì Lí nói. Bởi vì càng về sau, chữ Tồn Ngải thực sự lớn thái quá, giống như học sinh tiểu học luyện viết, rồi sau đó phần lớn thời gian đều dùng máy tính gõ.
Đường Kì Lí nói, cô gõ một chữ cần đến hai, ba phút, cô bé ra sức duỗi thân cử động, chỉ cần nhìn đã rất đau lòng; Anh nói, về sau, gõ chữ là chuyện duy nhất cô có thể làm được, không ai có thể nhẫn tâm ngăn cản; Anh nói, những ngày cuối cùng, ngay cả cử động Tồn Ngải cũng không làm được, ánh mắt nhìn anh, trong khiết tựa mắt trẻ con mới sinh.
Thời điểm ấy, chỉ cần là người có chút yêu thương cô đều hy vọng cô nhanh chóng rời đi, cho nên bọn họ đã lựa chọn cách rút ống thở. Ngay giây phút Tồn Ngải ngừng hô hấp, dường như có một cánh bướm phá kiển, nhanh nhẹn bay đi.
Đường Kì Lí nói, nếu anh thực sự yêu cô bé, nên vì cô mà cảm thấy vui vẻ.
Ai có thể vui vẻ vì một cái chết? Không làm được.
Xem mỗi một tấm ảnh, nhìn một Tồn Ngải đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào, anh khóc; Nhìn cô YA với anh, cười bảo: “Anh, phải nhanh nhanh hạnh phúc nha!” Nước mắt nhòa khắp mặt; Nhìn cô dồn hết tâm lực viết những chữ cực lớn, Mặc Ân nghẹn ngào đau đớn; Mặc là một người đàn ông rất MAN, nhưng Tồn Ngải lại phá hư hết hình tượng của anh. Chẳng để lại gì cả.
Đường Kì Lí ở lại cùng anh hai tuần lễ, mỗi ngày mỗi đêm hai người đều nói chuyện về Tồn Ngải. Họ uống rượu, giữa hơi men say mụ mị đầu óc, nhớ về Tồn Ngải từng chút từng chút một.
Tồn Ngài là em gái chung của cả hai, nhưng họ đều không hy vọng Tồn Ngải làm em gái của chính mình.
Mặc Ân chỉ vào gốc cây nhãn, nói với Đường Kì Lí: “Đây là đồ ăn vặt Tồn Ngải thích ăn nhất, làn da của Tồn Ngải thực sự mềm mịn.” Anh vỗ vỗ vào đùi mính nói với Đường Kì Lí: “Đầu gối của tôi là ghế mát-xa tốt nhất của Tồn Ngải.” Anh giơ cánh tay mình lên nói: “Tồn Ngải thích nhất là dựa vào tay tôi, nơi này là lan can an toàn nhất.” Anh cầm lấy cái chăn nhỏ của Tồn Ngải lên người nói: “Chăn thỏ Peter này là qùa sinh nhật năm mười hai tuổi của Tồn Ngải, lúc nào xem tivi chăn đều phải để ở chân.”
Vì thế, rốt cuộc Đường Kì Lí cũng đã hiểu được, vì sao lúc xem tivi Tồn Ngải hay nói lạnh, đó là bởi vì thỏ Peter của cô đã ở lại Đài Loan; Anh hiểu được vì sao người thân đều đang ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy mình mất đi điểm tựa, đó là bởi vì ‘lan can’ không ở đây; Anh đã hiểu, tình yêu của chuyện từ hai phía, không chỉ có Tồn Ngải yêu Mặc Ân sâu đậm, mà mọi tình cảm của Mặc Ân vẫn mãi lưu luyến trên người Tồn Ngải như thế.
Đường Kì Lí ngửa đầu, uống ừng ực một ngụm bia lớn rồi nói với Mặc Ân: “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã thích cô bé này, nếu không phải vì Tồn Ngải quá yêu anh, tôi sẽ nhân vài năm nay mà chiếm lấy. Mặc Ân, anh là tình địch hạng nhất của tôi.”
Mặc Ân chạm chai rượu, trả lời: “Anh không thể hơn tôi được.”
“Vì sao?”
“Bắt đầu từ lúc bốn tuổi, cô nhóc ấy sẽ nhớ khi tôi không xuất hiện.”
“Bốn tuổi? Cô nhóc bé như vậy mà anh cũng xuống tay được.”
“Không có cách, trời sinh tôi có sức hút.”
Mặc Ân nở nụ cười, khuôn mặt cuốn hút khiến Đường Kì Lí chợt ngẩn ra, vì thế anh lại hiểu thêm một chuyện, vì sao Tồn Ngải nói: “Em thích nhất là chọc anh trai cười, anh ấy mà cười á, hừ, chim sa cá lặn thì tính cái gì.”
Uống xong một chai rượu, Mặc Ân hỏi: “Có thể hát bài hát anh viết cho Tồn Ngải hay không?”
Đường Kì Lí nhún vai: “Sao không thể, bài này tên là ‘Bảo bối thiên đường.’”
Em như một đóa hồng nhạt trên giường trắng dần dần héo rũ.
Em cố gắng tươi cười nói hoa hồng khô cũng vương sắc hương.
Dáng vẻ bình yên ngủ với đôi môi ướt đỏ.
Anh cúi người lặng lẽ bật khóc. Là em nói có cơ hội sẽ tự do phóng khoáng một lần.
Bảo bối trong tim anh, em hãy chậm rãi bay đến một thế giới không biết.
Nghe nói nơi đó có dòng nước ngọt ngào tinh khiết của mùa xuân chảy mãi đến vô tận. Và những nụ cười không bao giờ tắt.
Bảo bối trong tim anh, đừng sợ hãi. Dù không gặp nữa, em đã sống trong lòng anh viết áng thơ lưu luyến.
Nghe nói chỉ cần tình cảm em vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu sẽ mãi vĩnh hằng trên thiên đường.
Giọng hát của Đường Kì Lí rất khỏe, nét mặt lúc hát tập trung mà tràn đầy tình cảm, nhưng vừa nghe xong, Mặc Ân túm lấy áo anh, hung tợn hỏi: “Nói rõ ràng, Tồn Ngải cùng tình yêu của ai sẽ ở mãi trên thiên đường hả?”
Hung tợn của anh lại gặp phải tiếng cười to của Đường Kì Lí.
Sau đó, bọn họ cùng nhau xem DVD ghi lại, mỗi một chữ Tồn Ngải muốn nói rõ ràng đều phải mở miệng thật lớn, một chữ lại một chữ, chầm chậm phát âm, vất vả đến vậy khiến nước mắt Mặc Ân không ngừng chảy xuống.
Tồn Ngải cố sức nói: “Anh, anh phải hạnh phúc nha, một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại…Kiếp sau, có thể đừng ép em gọi anh là anh trai hay không, em muốn làm người yêu anh, vợ anh cơ…Em cho anh toàn bộ kẹo và long nhãn đó, anh phải nhớ kỹ ăn ngọt nha, đừng chịu khổ, đừng làm mình khó chịu…”
Cô nói khổ sở như vậy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất rạng rỡ.
Đường Kì Lí nói: “Đối với chúng ta, giữ một khuôn mặt cười thật dễ dàng, nhưng đối với Tồn Ngải, đó là một thử thách rất lớn.”
Chiếc DVD đầy xót xa như vậy, Mặc Ân xem một lần, đau một lần.
Hai tuần lễ sau, Mặc Ân không đi tiễn Đường Kì Lí, mà cùng anh quay về, bởi vì Đường Kì Lí nói: “Tồn Ngải hy vọng mộ của cô bé được trồng đủ mọi hoa hồng, nhưng lại không cho chúng tôi làm.
“Vì sao?”
“Tồn Ngải nói, hoa hồng đại diện cho tình yêu, mà cô bé chỉ muốn tình yêu của anh.” Nói xong, Đường Kì Lí nhìn anh đầy sâu xa.
Những lời này, thúc đẩy Mặc Ân đi Mỹ.
Anh cùng Đường Kì Lí trở thành bạn tốt, có thể cùng nhau nói chuyện về Tồn Ngải.
Mặc Ân đến Mỹ, đi thăm mộ Trữ Tồn Ngải cùng phòng cũ của cô. Anh tự tay trồng hoa hồng đỏ đại diện tình yêu, cùng cô nói chuyện, từ ngày nay sang ngày khác cho đến khi đủ thỏa mãn mới trở về. Khi đi, Mặc Ân mang theo Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải trên đầu giường cô.
Ngày về Đài Loan, Đường Kì Lí không nói hẹn gặp lại, nhưng nói một câu khác, anh ta bảo: “Nếu anh không cho phép chính bản thân mình vui vẻ, thì thực có lỗi với Tồn Ngải.”
Những điều này, Lã Mặc Ân ghi nhớ.
Sân bay Đào Viên (Taoyuan) người đến người đi, Mặc Ân chỉ mang theo một túi hành lí đơn giản, nói chuyện cùng Chu Li Uy.
“Khi nào thì về?” Cô thở dài.
Tên bốc đồng, thật vất vả mới có thể gây dựng được thanh danh cho văn phòng luật như ngày hôm nay, cậu ta lại có thể không chịu trách nhiệm, nói đi là đi.
Mặc Ân lắc đầu. Anh không phải là không chịu trách nhiệm như cô suy nghĩ. Nửa năm nay, anh tìm được một người bạn cùng trường vô cùng xuất sắc đến điều hành văn phòng, phân chia cổ phần công ty luật chia ra ngoài, có những con người này lèo lái, anh có thể đi thanh thản ổn đinh.
“Không biết.”
Có lẽ sẽ mất một năm, hai năm, Mặc Ân không có kế hoạch.
Trước mắt, anh chưa để dành được một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên như trong kế hoạch, nhưng anh quyết định đi vòng quanh thế giới.
Mở sổ ghi chép, anh lấy ra một tờ giấy màu vàng, đọc lại một lần nữa.
Mình hy vọng có thể cùng anh đi vòng quanh thế giới.
Tờ giấy này đã đi qua một thời gian rất dài, là tâm nguyện của Tồn Ngải. Hôm nay, rốt cuộc anh có thể mang cô cùng đi trên một hành trình.
Theo bản năng, Mặc Ân siết chặt mặt dây chuyền trên cổ, đó là một chiếc hộp nhỏ bằng bạc, trong hộp có bức ảnh một cô gái nở nụ cười rực rỡ. Cô gái ấy cười đến vô ưu, xua tan mọi lo lắng phập phồng trong lòng người. Vì cô, Lã Mặc Ân anh sẽ học được cách vui vẽ.
“Sao cậu không đi chơi vài quốc gia, sau đó dựa theo kế hoạch hàng năm dành ra vài hôm nghỉ ngơi rồi ra nước ngoài tiếp, như thế không được sao?” Khi đó, cô có thể ở bên người đàn ông này, hơn nữa, cả hai cũng chẳng cần bỏ công việc ở lại.
“Không, tôi đã hứa với Tồn Ngải.” Lựa chọn đi ngày hôm nay, là bởi vì ngày này là sinh nhật Tồn Ngải. Anh đã từng nói, biến nguyện vọng đi du lịch vòng quanh thế giới của cô thành sự thật để làm quà.
Nghe được hai chữ “Tồn Ngải”, ánh mắt Chu Li Uy thật buồn bã, mãi mãi vẫn không thể dứt bỏ được, đúng không? Cô không biết có nên bội phục vì tình si của anh, hay là bi thương cho chính bản thân mình…
“Tồn Ngải đi rồi, nhưng cậu còn sống, tương lai cậu còn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…đừng như vậy, buông xuống, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc.”
“Cảm ơn cô, tôi đủ hạnh phúc.” Trong khoảng thời gian này, anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần những thứ Tồn Ngải để lại cho mình, không còn đau lòng bật khóc, mà là chậm thật chậm, hiểu được tâm nguyện muốn anh hạnh phúc của cô. Anh sẽ vì cô, vui vẻ sống tiếp.
“Ở chỗ nào? Căn bản cậu đang trốn tránh, cậu cho là đi khỏi Đài Loan rồi có thể rời đi trí nhớ của mình à!”
Mặc Ân chầm chậm nhìn. Dù sao Li Uy không thể hiểu anh được, cho dù là bạn bè, là người hợp tác ăn ý, nhưng cũng không có cách nào giải thích được những cảm xúc khắc sâu trong lòng đối phương. Mà thôi, anh cũng không có yêu cầu nhiều với bạn bè như vậy.
“Li Uy, tình cảm của cậu ta đối với cô là thật lòng, nếu cô cũng có cảm giác không tệ, có lẽ hai người nên thử kết bạn xem.”
Người bạn học ấy tên là Trần Vệ Thừa, là một trong những người Mặc Ân vừa mời để gia nhập cổ đông, có cậu ta, Mã Uy cùng hai người bạn học khác. Anh tin, bốn người bọn sẽ làm cho danh tiếng của văn phòng luật ngày càng vang xa.
“Đây là vấn đề của chúng tôi, tôi hứng thú với cậu, cậu lại chẳng thèm để ý tới tôi. Cũng như nhau cả, hắn hứng thú với tôi, tôi lại cực kỳ không có hứng thú với hắn. Lã Mặc Ân, tôi đã chờ cậu rất nhiều năm, lần này, tôi cũng nói lại một câu, tôi sẽ chờ cậu.” Giọng nói của Chu Li Uy vô cùng chắc chắn.
Mặc Ân bật cười: “Chúng ta chỉ là bạn bè tốt của nhau.”
“Mọi đôi vợ chồng trên đời này đều xuất phát từ bạn bè.”
“Tôi đã có vợ rồi.”
“Cô ấy là em gái cậu, cần phải giải thích mấy vấn đề luật pháp không?”
“Trong lòng tôi, cô ấy chính là vợ. Được rồi, cậu về đi, tôi phải lên đường rồi.”
“Lúc nào cũng phải mở di động, nếu có chuyện chúng ta cần liên lạc –”
“Biết.”
Mặc Ân cắt ngang lời cô, những lời như thế này anh đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng nghe chừng nào đi chăng nữa, cô vẫn không giữ anh lại được.
Xoay người, Mặc Ân xuất cảnh, một tin nhắn mới được gởi đến, anh mở ra, trái tim lại xúc động mạnh.
Anh, anh vui vẻ không, em rất hạnh phúc.
Bây giờ em đang ở trên thiên đường đó. Em mới đến thôi, còn chưa có cách hình dung được những phong cảnh xinh đẹp nơi đây. Bầu trời nhất định sẽ xanh đến mức không nhìn thấy một chút mây trắng, nước suối nhất định sẽ ngọt lành mát dịu. Ước hẹn năm mươi năm nha, chờ qua năm mươi tuổi, anh tới nơi này gặp lại em, coi như em là hướng dẫn viên, mang anh đi du lịch khắp nơi.
Anh, có người, cuộc đời rất dài, có người, cuộc đời thực ngắn, nhưng mặc kệ là dài hoặc ngắn, chỉ cần trong thời khắc ra đi, có người nghĩ tới anh, thương anh, cuộc đời đã đáng giá. Anh, cuộc đời em đáng giá, bởi vì có anh, có người anh trai em yêu nhất…
Có một ngày, như trời yêu biển, nhưng không khí đã cách trở đôi bên, khiến cho cả hai không thể yêu nhau. Trời khóc, nước mắt đọng lại trong biển. Mặc dù không thể yêu nhau, trời cũng muốn đưa linh hồn của mình cho biển lớn.
Anh, anh đã làm thiên sứ bảo vệ em cả đời, bây giờ đến phiên em bảo vệ anh, phải hạnh phúc đó nha!
Em gái Tồn Ngải.
Mặc Ân cười, con nhóc kia còn có thể cho anh bao nhiêu bất ngờ nữa đây?
Mặc Ân gọi lại, đầu dây bên kia có một người phụ nữ trung niên bắt máy. “Xin chào, tôi là Lã Mặc Ân.”
“Chào anh, tôi là y tá chăm sóc cho cô Tồn Ngải, cô ấy hy vọng trong ngày sinh nhật hôm nay tôi có thể gởi tin nhắn cho anh Lã.”
“Tôi có thể đoán được.”
“Vậy anh cũng có thể đoán được, trước khi cô Tồn Ngải đi ngủ, nhất định phải nói anh, ngủ ngon đúng không?”
“Phải, tôi đoán được.” Cho nên trước khi đi ngủ, anh cũng sẽ nói một câu “Tồn Ngải, ngủ ngon.”
“Vậy anh biết, trong lòng cô ấy đều nhớ đến anh, mỗi phút, mỗi giây, vì anh là vui vẻ, vì anh mà khóc?”
Mặc Ân không nói gì, nhưng, không khó đoán được. Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, anh chính là trọng tâm trong sinh mệnh của cô.
“Anh Lã, anh sẽ không bao giờ tìm thấy một cô gái nào yêu anh hơn cô ấy.”
“Tôi biết.”
“Anh yêu cô ấy?”
“Yêu, rất yêu.” Anh không cần phải thẳng thắn thành thật nói tình yêu say đắm của mình với một người phụ nữ xa lạ.
“Như vậy, từ hôm nay trở đi, xin anh hãy yêu thương mình gấp bội, làm cho chính mình vui vẻ hạnh phúc.”
“Lời này, là Tồn Ngải muốn chị nói cho tôi?” Mặc Ân bật cười. Dự tính của Tồn Ngải đặt lên rất nhiều người, từng người càm ràm bên tai, buộc anh phải yêu quý chính mình?
“Đúng, cô ấy tính sau khi anh Lã nhận được tin nhắn sẽ gọi về.”
“Cảm ơn chị, tôi sẽ làm theo lời cô ấy. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Mặc Ân ngắt điện thoại, thông báo check-in vang lên. Anh nắm chặt mặt dây chuyền trên ngực hỏi: “Tồn Ngải, em chuẩn bị tốt chưa? Chúng mình phải xuất phát rồi.”
Là anh đã viết cái gì khiến cô không vui? Tồn Ngải không muốn anh đi điều tra người đàn ông mới của cô? Mặc Ân không biết, anh chỉ có thể ở đây tức giận, nóng vội.
Anh đã gửi cho cô bảy tám lá thư, Tồn Ngải vẫn không hề hồi âm.
Mở cặp hồ sơ, Mặc Ân đọc lại lá thư mình viết.
Dear Tồn Ngải:
Anh không vui, bởi vì em không hồi âm. Nói xem, lần này đến quốc gia nào? Là nơi đó có phong cảnh tuyệt đẹp khiến em lưu luyến quên trả lời, hay là em mắc mưa rồi sinh bệnh? Làm sao có thể bận đến không có thời gian viết thư cho anh? Anh bắt đầu lo lắng, có muốn anh ngâm nước tài khoản của em để em còn dành thì giờ mà viết cho anh lá thư.
Đài Loan đã bước vào mùa thu, cái nắng gắt cuối thu thực sự có uy lực kinh người, khiến những người mặc âu phục đi làm như đàn ông bọn anh thực sự quá vất vả. Xxem anh cực khổ như vậy thì làm ơn viết cho anh phong thư.] Ngày hôm qua xử lý một vụ ly hôn, anh thay thân chủ mình đòi quyền cấp dưỡng đến ba mươi triệu.
Vợ trước của ông ta vừa đến tòa án đã chửi anh ầm cả lên. Người phụ nữ này mắng chửi người khác thực sự không để dành vốn liếng gì, từ đầu đến đuôi anh cũng nghi ngờ không biết bà ta có hô hấp gì không, người tài giỏi như vậy không làm luật sư thì tiếc quá. Nhưng thôi, cũng bởi vì thái độ của bà ta mà anh cũng cảm thông sâu sắc với thân chủ. Loại hôn nhân như thế kia mà ông ta cũng có thể duy trì mười lăm năm, tu dưỡng của người đàn ông này cũng không cao cường một cách bình thường được.
Quay về văn phòng, anh cùng luật sư Đào nói chuyện một chút rồi hỏi nhau: “Có phải là làm ly hôn nhiều quá nên khớp, cho nên anh còn trẻ như vậy mà không muốn kết hôn?”
Anh ta cười trả lời anh, “Ly hôn mệt chỗ nào, nếu muốn nói mệt thì mới chính là luật sư chúng ta cùng túi tiền của bọn họ.”
Tồn Ngải, em nghĩ tới vấn đề này chưa? Nếu không phải ở bên nhau mãi mãi, vì sao mọi người phải bước vào hôn nhân. Nếu vì bên nhau mãi mãi mà mới kết hôn, vì sao lại khiến hôn nhân dễ dàng chấm dứt như vậy? Ai cũng nói Trái đất sinh bệnh, anh muốn nói, sinh bệnh là ở lòng người. Thế kỳ hai mươi mốt thừa mứa của cải vật chất, nhưng ngược lại khiến người ta không biết chính mình đang mong muốn điều gì.
Em có biết chính bản thân mình đang mong muốn điều gì không? Người đàn ông kia thực sự muốn em sao? Có để ý đến, rồi lại phát hiện anh ta không mong muốn nhiều đến thế?
Nghe anh một câu, đừng quyết định quá sớm, quyết định rằng đó là người đàn ông cùng mình cả đời không chia lìa nhau. Học một chút tính cách luật sư của anh đi, quan sát, phân tích, bỏ cảm tính ra ngoài, sử dụng lý tính, phân tích ra đáp án chính xác, nghĩ đi nghĩ lại xem quyết định của mình có liều lĩnh quá không.
Nếu năng lực phân tích của em không tốt, anh rất mong em hãy dựa vào văn phòng anh, đưa tư liệu người đàn ông kia cho anh, anh giúp em làm chuyện này.
Cuối cùng, cho em một cơ hội, trong vòng ba ngày viết thư cho anh, nếu em thực sự bận đến mức không có thời gian nói vậy lời vô nghĩ, gõ bốn chữ — anh, em ổn lắm. Gởi cho anh, để anh an tâm.
Anh trai Mặc Ân.
Mặc Ân thừa nhận chính mình là tiểu nhân, vừa mới bảo cô phải trân trọng hạnh phúc trong tay mình, lá thư tiếp theo lại phủ quyết tính chân thật của hạnh phúc kia.
Anh ghen tị với người đàn ông đó, cũng giống như ghen ghét, anh cho rằng chính mình có thể độ lượng đến mức mỉm cười buông tay, không nghĩ tới, bỗng chốc anh đã phủ định cái sự rộng rãi của lòng mình.
Anh rất tệ, nếu Tồn Ngải thực sự giao thông tin người đàn ông đó cho anh, anh nghĩ, mình nhất định sẽ không cho đối phương đạt điểm tiêu chuẩn.
Mấy phong thư trước, dường như Mặc Ân lặp đi lặp lại một nội dung, muốn Tồn Ngải hồi âm cho anh, muốn cô kể nhiều chuyện về người đàn ông kia, đe dọa cô mà không viết thư liền giảm bớt tiền trong tài khoản, rồi sau đó kể thêm vài chuyện trong văn phòng cho đủ số chữ. Nhưng người sáng suốt vừa thấy tự nhiên sẽ nhìn thấy được, anh lăn qua lộn lại, vẫn chỉ cường điệu, nhấn mạnh vào một chuyện.
Hai lá thư tiếp theo đơn giản hơn, lá thư thứ ba giải quyết triệt để, giản lược đi những chuyện vụn vặt vô nghĩa, trực tiếp bảo cô, anh đây cho em vài ngày, nếu không viết thư, anh sẽ qua Mỹ xử em.
Mặc Ân đã trịnh trọng đe dọa, nhưng, cô vẫn không hồi âm.
Vì thế anh bắt đầu sắp xếp công việc, cố gắng xếp ra thời gian trống, đi Mỹ một chuyến.
Trước khi đặt vé máy bay, anh muốn gọi điện thoại cho cô Trữ trước, phải làm cho rõ ràng xem rốt cuộc Tồn Ngải đang bận chuyện gì, nếu là cô đang bận yêu đương…Tay phải ấn số điện thoại khựng lại. Nếu thật sự là như thế? Anh còn hùng hùng hổ hổ chạy qua?
Đau đớn bắt đầu dồn lên từng hồi trong tim, quật mạnh vào từng thớ thần kinh mỏng. Gió không biết từ nơi nào thổi đến, xuyên thấm qua da, nghiến vào xương cốt lạnh tê người. Hai hàng chân mày của anh nhíu lại thành hình chữ xuyên (川). Câu chúc hạnh phúc dễ dàng nói ra miệng, ở nơi không có người đột nhiên trở nên nặng trĩu. Anh hẳn là người đàn ông trong ngoài không giống nhau.
Điện thoại chưa gọi qua, thư ký đã gọi một cuộc nội tuyến. “Sếp, có anh Đường tìm anh…” Cô ngừng lại một chút, rồi bổ sung một câu, “Anh Đường giới thiệu mình là anh trai của cô Tồn Ngải.”
Giống như bị điện giật, ống nghe trên tay rơi xuống mặt bàn thủy tinh. Không hiểu vì sao, một cơn sóng bất an đổ dồn đến, tát thẳng vào cơ thể. Đường Kì Lí, anh biết, là người anh trai hái táo cho Tồn Ngải.
“Mời anh Đường vào.”
Mặc Ân tắt máy tính, ngồi chỉnh tề nghiêm nghị.
Cửa mở ra, Đường Kì Lí đi thẳng đến trước mặt anh. Mặc Ân đứng dậy, cả hai bắt tay nhau.
“Chào, tôi là Đường Kì Lí, anh trai Tồn Ngải.”
“Chào, tôi là Lã Mặc Ân.”
Trong lúc khách sáo giới thiệu, hai người đàn ông cùng lúc đánh giá đối phương. Đường Kì Lí là con lại, dáng dấp tương đối đẹp mắt. Mày rậm mắt sâu, tóc màu lá cọ hơi xoăn, thuộc loại đàn ông dưới ánh mặt trời. Tồn Ngải từng giới thiệu, anh ta là kế toán cao cấp, vĩ đại mà tài hoa, biết hát, biết soạn nhạc viết lời, những đêm Tồn Ngải mất ngủ, chính người đàn ông này đã đàn ghita cho cô nghe, vì cô mà hát.
Cho nên, chính là hắn ta? Hắn là người đàn ông không thể chia lìa Tồn Ngải nói?
Nếu là người đàn ông tốt như thế này, anh có nên thử buông tay?
Theo bản năng, Mặc Ân nhăn mày. “Mời ngồi.”
“Cảm ơn.”
Đường Kì Lí đặt một chiếc túi to lên bàn anh. Mặc Ân có thể nhận ra, đó là chiếc túi của Tồn Ngải, một chiếc túi bảo vệ môi trường màu xám nhạt, cô nhận được lúc đi sinh hoạt. Tồn Ngải rất thích chiếc túi này, thường xuyên cầm theo lúc ra ngoài.
Cứ như vậy, cả hai người không ai lên tiếng, dường như đang sợ ai mở miệng trước, người đó sẽ thua trong cuộc chạy này.
Đường Kí Lí quan sát Mặc Ân, nhận ra đối phương là một người đàn ông cẩn thận. Trong chuyến bay kéo dài suốt mười mấy tiếng, anh đã nghĩ đến rất nhiều lời dạo đầu, nhưng lại không thể tìm thấy một cách nói nào không gây tổn thương. Nhiệm vụ Tồn Ngải giao cho anh thực sự quá khó khăn, vượt qua ngoài phạm vi năng lực mà Đường Kì Lí có.
“Anh Lã, anh có chuyện muốn hỏi tôi không?”
“Tôi hẳn là nên hỏi anh Đường tìm tôi có chuyện gì.” Lã Mặc Ân là một luật sư, trước khi chưa tóm được lỗ hổng của đối phương, tuyệt đối không đưa ra át chủ bài của bản thân.
Ài, cùng luật sư giao thủ mệt quá. “Bảy lá thư anh gởi cho Tồn Ngải sau này, tôi đã đọc.”
Quả nhiên là hắn! Ngay cả thư Tồn Ngải cũng cho hắn đọc, quan hệ của hai người sao lại có thể bình thường được. Cười cay đắng, Mặc Ân nhắc nhở chính mình đừng thất lễ.
“Tôi đã nghĩ đến chuyện hồi âm cho anh, nhưng…tôi cảm thấy, hẳn là gặp mặt nói chuyện có vẻ sẽ tốt hơn.”
“Được, mời nói.”
Trái tim Lã Mặc Ân đập dồn, ùng ùng trong lồng ngực. Chuyện đối phương sắp sửa nói khỏi miệng, anh không biết chính mình nên dùng thái độ như thế nào mà đối mặt, chỉ có thể bình tĩnh.
“Trên thực tế, những lá thư sau này của Tồn Ngải đều là do tôi giúp con bé viết, hẳn là từ lúc…cô bé đến Thụy Sĩ chơi đi. Có lẽ anh đã chú ý đến, nét chữ Tồn Ngải không giống bình thường, tôi bắt chước cũng không quá giống.”
Sai, anh không hề chú ý đến, nếu là bắt chước, anh ta đã làm quá tốt.
“Vì sao là anh trả lời?” Vẽ mặt Mặc Ân lạnh ngắt, thất vọng lan tràn nơi hai chân mày nhíu lại.
“Bởi vì lúc ấy, Tồn Ngải viết chữ đã có phần khó khăn. Chữ cô bé viết, đại khái là…” Đường Kì Lí giơ tay phải lên, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ vòng ra một đường tròn có đường kính khoảng một cm. “Lớn như vậy, cho nên cô ấy đọc, tôi viết giúp.”
“Nói rõ ràng, cái gì gọi là viết chữ có phần khó khăn?” Mặc Ân mơ hồ ngửi ra điều gì đó không thích hợp.
Đường Kì Lí ngừng rất lâu, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Chuyện tiếp theo, khi tôi nói ra sẽ khiến anh khó có thể chấp nhận được. Thật xin lỗi, vì chúng tôi không cho anh biết sự thật, nhưng đây là tâm nguyện của Tồn Ngải, và cũng mong anh tin tưởng, hai năm này, cả nhà chúng tôi đều rất khó khăn.”
Hô hấp của Mặc Ân mỗi lúc một dồn dập, giống như có một bí mật khủng khiếp ghê người bao phủ anh lại. Anh có thể nghĩ ra hàng trăm vấn đề từ những lời đối phương nói, nhưng anh không nói, sợ cái bí mật kia sẽ ép mình đến con đường không thể trốn tránh.
“Năm ấy anh gặp Tồn Ngải ở bệnh viện, Tồn Ngải nói cho anh, đầu của cô bé sinh bệnh. Cô bé không lừa anh, căn bệnh kia tên là thoái hóa tiểu não. Ông ngoại Tồn Ngải, cậu cùng dì cả đều vì bệnh này mà qua đời. Đây cũng chính là nguyên nhân mẹ Tồn Ngải quyết định sinh cô ấy, bà rất cô độc, bà sợ lúc phát bệnh, một người lẳng lặng chết đi. Chứng bệnh này rất…dày vò bệnh nhân. Vì thế khi sinh hạ Tồn Ngải, hai người sống nương tựa lẫn nhau, qua một thời gian, dì Trữ cho rằng hai mẹ con có thể tránh được lời nguyền rủa, nhưng không nghĩ tới dì Trữ tránh được, nhưng Tồn Ngải thì không. Tồn Ngải đã từng nói, nếu năm ấy anh nói với cô bé rằng hãy ở lại, chúng ta sẽ làm Dương Quá và Tiểu Long Nữ, Tồn Ngải sẽ không để ý đến bất cứ điều gì, ích kỷ ở lại, cho dù sẽ khiến anh trai cô bé thương yêu bị tra tấn, cô bé đều sẽ mở mắt thật to, cùng người đi đến một khắc cuối cùng. Nhưng anh không làm, tín ngưỡng của anh, đạo đức của anh đã đẩy cô bé đi. Tồn Ngải nói với tôi, Thiên Chúa của anh không cho phép cô bé ích kỷ quá mức.”
“Cái gì gọi là chứng suy thoái tiểu não?” Tay Lã Mặc Ân run run, run đến mức không thể khống chế được nữa.
“Đó là một bệnh mang tính di truyền, từ cơ thể mẹ bí mật mang theo gen di truyền sang cho con. Ngay từ khi phát bệnh, bệnh nhân sẽ không khống chế được chân tay, sẽ ngã sấp xuống, sẽ không có cách nào gắp thức ăn, viết chữ, từ từ sẽ không có cách nào để hành động, nói chuyện, cũng không có cách ăn uống…mãi cho đến khi không thể hô hấp được nữa. Đó là chứng bệnh khiến người ta tuyệt vọng, nó sẽ không theo chiều hướng khôi phục chậm mà khỏi hẳn, mà là đi từng bước một đến cái chết. Thậm chí có bệnh nhân, từ lúc phát bệnh cho đến khi qua đời, thời gian kéo dài đến hơn mười năm, hai mươi năm.”
Cho nên Tồn Ngải thường hay ngã sấp xuống, không phải là do giày cao gót gây họa? Cho nên anh nhắc cô, “Lúc ngã xuống thì dùng tay chống, làm sao lại để cằm va thẳng xuống đất, lỡ như cắn phải lưỡi thì làm thế nào bây giờ?” Khi đó, không phải cô không biết làm, mà là không thể làm được?
“Không đúng, cô ấy sinh bệnh, làm sao còn có thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới được?” Mặc Ân phản bác.
“Cô bé nói dối anh. Vì để anh an tâm, Tồn Ngải nhờ dì Trữ mỗi tháng rút ra một phần tiền mặt từ tài khoản của anh chuyển sang một tài khoản khác, giả vờ chính mình thực sự đến đất nước nào đó. Trên thực tế, cả ngày Tồn Ngải đều nằm trong phòng, đọc những trang web về du lịch, ngắm bầu trời ngoài cửa sổ, cố gắng tưởng tượng hành trình của mình.
Tồn Ngải nói cho tôi biết, căn bệnh này chỉ có thể khống chế thân xác nhưng không thể khống chế tinh thần cô bé. Linh hồn Tồn Ngải đi Pháp, đi Anh, đi Nhật Bản, đi Thụy Sĩ. Mỗi lần đi qua một đất nước mới, cô bé luôn muốn nhanh chóng chia sẻ với anh. Cô bé nói anh trai của em, ngoại trừ kiếm tiền thì không biết hưởng thụ cuộc sống là gì, anh phải giúp em nói với anh ấy, đừng để anh ấy làm máy kiếm tiền cả đời.”
“Cô ấy gạt tôi? Chết tiệt.” Mặc Ân siết chặt nắm đấm. Tồn Ngải sinh bệnh, chuyện lớn đến như vậy làm sao có thể lừa anh được.
“Cô bé còn lừa anh một chuyện nữa?”
“Chuyện gì?”
“Tồn Ngải nói cho anh, cô bé có một người bạn trai chung một sinh mệnh, sức mạnh nào cũng không thể tách hai người ra, cả hai nhất định sẽ cùng nhau đi đến điểm cuối cua cuộc đời.”
“Là giả.” Lần này, không cần đoán cũng có thể hiểu được.
Đường Kì Lí nhìn gân xanh nổi lên trên cánh tay Lã Mặc Ân, bất đắc dĩ nói: “Đúng, là giả, người đàn ông kia tên là chứng thoái hóa tiểu não. Bây giờ, anh có muốn tóm cô bé lại, đánh mông một chút?”
“Muốn.” Theo bản năng, Mặc Ân lấy lịch trên bàn, anh muốn dành ra nhiều thời gian đi Mỹ rồi tóm cô về nhà. Bọn họ đã lãng phí hai năm trời, anh còn muốn đem mỗi ngày còn lại thực hiện nhiều điều như là một năm.
“Tôi đã làm chuyện này, cô bé đúng là một đứa nhóc cứng đầu. Anh có biết Tồn Ngải thường hay vấp ngã?”
“Tôi biết.” Anh còn tưởng đó là do giày cao gót tạo phản, cô đã lừa anh đến thê thảm.
“Bác sĩ dặn dò rằng không được mang giày cao gót, nhưng mỗi một ngày Tồn Ngải đều mang giày vào, đi đường cứ run run lảo đảo, giống như bước tiếp theo sẽ ngã sấp xuống.
Ba tâm sự không công hiệu, dì Trữ mắng cũng không vào đầu, không biết cô bé đang cố chấp điều gì? Sau này Tồn Ngải lại vấp ngã, cằm khâu đến tám mũi, tôi đã nổi giận đùng đùng, tóm cô bé lên đùi, đánh mông mấy cái thật mạnh. Nước mắt nước mũi Tồn Ngải chảy ra, nói cho tôi, giày cao gót này là anh mua hết, cô không biết chính mình còn có thể mang đến khi nào…”
Nói xong, sống mũi hai người đàn ông đều nghẹn lại. Đường Kí Lí cầm tách trà thư ký dọn tới, uống một ngụm, nhân tiện nuốt ngược cay đắng vào cổ. Mặc Ân cũng làm động tác tương tự, cả hai không phải là người dễ dàng yếu đuối.
“Tôi cũng mua cho cô ấy rất nhiều giày đế bằng.” Anh mua đầy bảy vali lận.
“Đúng. Sau này cô bé không thể xuống giường được, nhưng mỗi ngày đều phải mặc quần áo mới giày mới, còn muốn đeo cả dây chuyền vòng cổ anh mua cho. Chỉ cần có cơ hội, cô bé nhất định sẽ nằn nì dì Trữ giúp trang điểm. Y tá thực sự không chịu nổi, nào có bệnh nhân nào mỗi ngày đều mặc đồ đẹp rồi trang điểm này nọ? Tồn Ngải bảo, nếu có anh ở đây, anh còn giúp em chải tóc, sơn móng tay. Tôi thực sự phải chịu thua cô bé.”
Gật đầu, Mặc Ân nói: “Tôi sẽ.”
Anh muốn đem Tồn Ngải về nhà, mỗi ngày trang điểm cho cô thành công chúa, đút ăn trứng cá muối uống champagne, hầu hạ Tồn Ngải như Nữ hoàng.
Đường Kì Lí nói tiếp: “Cô bé là một bệnh nhân kiên cường nhất tôi từng biết, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cho dù bị căn bệnh hành hạ đến mệt mỏi, Tồn Ngải vẫn luôn mỉm cười. Tôi biết cô bé không muốn người khác lo lắng cho mình, nhưng khi thử quan sát vài ngày, cho dù lúc không có người, lúc nào chỗ nào Tồn Ngải vẫn luôn duy trì nụ cười trên môi. Ngay cả cô y tá chăm sóc cũng nói, đây chính là một bệnh nhân vui vẻ nhất cô từng gặp. Tôi hỏi Tồn Ngải, vì sao bị bệnh còn vui vẻ như vậy, cô bé trả lời, em vui vẻ, thì anh mới có thể vui vẻ.
Lã Mặc Ân, cho dù sinh bệnh, Tồn Ngải vẫn đem hạnh phúc vui vẻ của anh đặt lên hàng đầu, cho nên anh hãy nhớ một điều, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì khó khăn thì cũng đừng quên, vì Tồn Ngải mà giữ niềm vui của mình.”
Lần này, uống nước cũng không thể che giấu được xót xa. Ngửa đầu, Đường Kì Lí nuốt nước mắt ngược vào trong.
Khóe mắt Mặc Ân đỏ lên, gật đầu, rồi lại gật đầu, anh gật đầu rất mạnh. Sẽ, nếu vui vẻ của anh là chuyện Tồn Ngải để ý nhất, anh sẽ vì cô mà làm được.
“Trong chiếc túi này có sổ ngân hàng, đó chính là tiền anh gửi cho Tồn Ngải, Tồn Ngải hy vọng nếu có cơ hội, anh dùng số tiền này, dùng hai mắt xem cả thế giới thay cô bé. Bên trong còn có thư cô bé tự ghi lại, rất nhiều bản, kể cả những lá thư sau này cô bé viết chữ “đại khải” cũng ở bên trong. Mặc khác, tôi cũng sang vài đĩa CD, trong đó đều là ảnh chụp của Tồn Ngải, còn có những lời cô bé muốn nói với anh. Tồn Ngải chỉ cần có người mang lại cho anh hạnh phúc, cô bé tình nguyện vứt đi ghen tuông, thật lòng chúc phúc.”
Đại khải 大楷 là một lối viết của Trung Quốc. Chữ Khải là loại chữ được dùng bút lông chấm mực tàu viết trên giấy và rất gần với hình dáng chữ Hán ngày nay vẫn còn được dùng ở Nhật, Đài Loan hay Hong Kong.
“Tôi biết. Anh sẽ ở Đài Loan bao lâu?”
“Đây là mục đích duy nhất để tôi đến Đài Loan, nói chuyện với anh xong tôi sẽ lập tức trở về.”
“Chờ tôi hai ngày, sắp xếp chuyện ở văn phòng luật một chút rồi đi cùng anh, tôi muốn đón Tồn Ngải về nhà.”
Giống như mất điện, Đường Kì Lí nhìn anh không chớp mắt. Là anh nói không đủ rõ ràng hay sao?
“Có chuyện gì? Tồn Ngải không muốn tôi đi?”
Đường Kì Lí lắc đầu, thong thả trả lời: “Thật xin lỗi, Tồn Ngải đã đi rồi, ở giữa tháng trước, tang lễ kết thúc tôi mới đến đây.”
Tồn Ngải đã chết!
Sấm sét đánh xuống, Lã Mặc giống như một người ngơ ngẩn như bị sét đốt trơ trọi, thần kinh chết lặng lan từng cơn đau không nói nên lời. Là ai đã đục một cái động lớn trong ngực anh? Cơn đau nhói nhức nhối giống như loài thực vật có dây leo, chầm chậm siết chặt lấy, vây kín anh. Lã Mặc Ân không thể thở dốc, trái tim đã như đồng ruộng khô cạn, những vết nứt sâu hoắm kéo dài đến vô tận.
“Anh đừng như vậy. Tồn Ngải đi rất thanh thang, giống như đang ngủ. Chúng tôi theo ý nguyện của cô bé, mặc cho cô bé bộ váy nhung tơ màu xanh giống như Scarlett, chọn đôi giày cao gót cô bé yêu thích nhất, đặt Tiểu Ngải Ngải ở bên cạnh, đeo dây chuyền cô bé quý nhất. Tồn Ngải là cô gái tốt, được Thượng Đế yêu thương, phát bệnh rất nhanh, cũng không bị giày vò quá lâu. Anh nên vì thế mà cảm thấy vui mừng.” Đường Kì Lí vội vàng nói.
Ai có thể vì một cái chết đến sớm mà vui mừng? Cho nên căn bệnh kia, thật sự rất vất vả đúng không? Lã Mặc Ân là đàn ông, từ khi bắt đầu có trí nhớ đã chưa từng chảy một giọt nước mắt. Nhưng giờ anh khóc, bởi vì một cô gái, bởi vì một cô gái luôn quấn quít lấy anh, dùng giọng nói êm ái ngọt ngào, mỗi một tiếng gọi anh ơi. Mà cô ấy đã, thiên nhân vĩnh cách…(xa cách vĩnh viễn ngàn trùng.)
Mặc Ân không bật khóc nức nở, chỉ là nước mắt không thể ngừng được. Nó là một chuỗi dài chảy qua má, rơi xuống bộ âu phục sang trọng, lan tràn thành một lớp đêm tối đặc quánh. Bóng đen ấy quắp lấy ngực anh, quắp lấy mọi sức lực giúp anh tiếp tục sống sót.
Mất đi Tồn Ngải, anh còn có thể tìm đến sức mạnh nào giúp mình vui vẻ?
Đường Kì Lí thở dài, vòng qua bàn, bàn tay vững vàng đặt trên vai Mặc Ân.
“Tôi ở lại vài ngay, say sưa vài trận với anh.”
Anh, em bị dọa, bác sĩ nói bệnh này chia làm hai loại, một loại phát triển theo hướng hồi phục, một loại là sẽ thoái hóa đến chết. Em lại là loại thứ hai.
Rất là xui xẻo nha, làm sao lại có thể là em được, em rõ ràng là một cô gái lạc quan có chí tiến thủ, vì sao em lại mắc chứng bệnh tuyệt vọng này chứ? Em muốn dựa vào ngực anh khóc thật lớn, muốn hỏi anh, vì sao mọi chuyện tồi tệ đều đổ hết lên đầu em? Trên đời này lại tồn lại kiếp trước kiếp sau, mà kiếp trước là em giết người cướp bóc, cả đời làm chuyện xấu?
Anh, bác sĩ muốn em làm phục hồi chức năng, thiệt mắc cười đó, bệnh cũng sẽ không lành, phục hồi chức năng làm gì? Nhưng mà em ngoan ngoãn hợp tác, bởi vì nếu làm như thế, mẹ sẽ không khóc nữa. Lúc giữ lan can học cách đi từng bước một, em cảm thấy mình thực ngu xuẩn. Cô gái hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn học đi, thậm chí là tập nói.
Không phải nói quá đâu, thật sự là bập bẹ tập nói. Gần đây, ngay cả cơ xung quanh miệng em cũng không điều khiển được nữa, càng lúc nói lại càng không rõ ràng. Nhớ hôm nào em còn tham gia hùng biện. Em kể cho dượng nghe chuyện này, dượng cười bảo: “Hảo hán không nhắc lại chuyện năm xưa, có bản lĩnh thì mỗi ngày diễn thuyết cho dượng nghe.” Em hiểu được, dượng sợ em tự ti, không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa.
Anh, em như nát ra vậy. Anh nói cho em, cùng Chu Li Uy liên thủ thắng một vụ lớn, em nên vui mừng cho anh, mà em cũng đã nói qua hàng trăm lần, chúc anh cùng cô ấy hạnh phúc, nhưng mà tim em vẫn ghen tị muốn chết. Em điên mất thôi, em thử thích Chu Li Uy, thử cho đến khi nào cũng thích giống như anh thích, hai người nhất định phải tiếp tục hợp tác, tiếp tục thành công, tiếp tục…
Anh, ngày hôm qua em sốt, cứ tưởng rằng mình sẽ không tỉnh nữa. Những bệnh nhân mắc bệnh này, rất nhiều người chết vì suy nhược hô hấp, em không biết mình sẽ chết vì cái gì? Lúc đang đầu váng mắt hoa, trong đầu em lại xuất hiện một thứ vô cùng rõ ràng, là nguyên một khay nhãn lạnh man mát trong tay anh.
Rất nhớ đó…Rất nhớ mùi vị của những mùa hè năm ấy. Là ai quy định, là ai quy định năm tháng qua rồi thì sẽ không trở về được nữa?
Anh, em ghét tay của em, chữ em viết càng lúc càng ghê, trong đầu em muốn nói rất nhiều thứ, như chữ viết ra lại rất chậm, tay em không theo kịp tim em. Em yêu anh rất nhiều, nhưng không đủ sức, làm sao bây giờ?
Sinh nhật của anh sắp đến rồi, em muốn làm cho anh một tấm thiệp, nhưng ngay cả việc cầm kéo cũng rất khó khăn. Em muốn đan cho anh một cái khăn quàng cổ, nhưng mà kim đan không chịu nghe lời em. Một người nếu không thể làm gì cho tình yêu của mình, thì tình yêu kia có chán ghét mà vứt bỏ cô ấy không?
Anh, em khóc rất dữ. Mắt Tiểu Ngải Ngải rớt ra, cảm giác sợ hãi khi nhìn không thấy ai hiểu được, bởi vì em không nhìn thấy anh, một ngày sống như dài bằng một năm, nhìn không thấy hy vọng, khiến sinh mệnh của em không còn ý nghĩa nào. Tiểu Ngải Ngải, mắt em rốt cuộc ở nơi đâu chứ?
Anh, em biết mình sẽ chết vì cái gì, em sẽ chết vì nhớ. Em nhớ mắt anh, mày anh, mũi anh, miệng anh, em còn nhớ cả cái hôn cùng cái ôm của anh nữa…Trên mạng nói, loại bệnh này dần dần sẽ khiến toàn thân không nằm trong khống chế của người bệnh, chỉ nội tạng là có thể tự hoạt động được. Nếu em luôn nhớ về anh, luôn luôn nhớ về anh, có thể khi đến cuối cùng, trái tim cũng đầu hàng em hay không?
Anh, thân thể đang giam cầm từng phần linh hồn em. Rất mệt, không biết vì sao không thể chết nhanh nhanh một chút?
Em đã nghĩ mình đi đầm đầu vào cột điện, muốn nhảy lầu, muốn một quả bom ném vào người mình…Đáng tiếc, ngay cả việc lấy dao cắt động mạch em cũng không làm được.
Điều duy nhất em có thể làm là tưởng tượng, tưởng tượng linh hồn mình giống như bướm phá kén mà bay, nhẹ nhàng tung cánh trên bầu trời cao rộng. Nhưng kén của em dày quá, khiến linh hồn bên trong lớp kén không thể thở nổi.
Anh, anh có nhớ lúc mẹ gả cho dượng không, anh đã dạy em, tình yêu thực sự không phải chỉ nghĩ cho bản thân mình, mà là nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Yêu, chính là để đối phương hạnh phúc, mình sẽ vui vẻ, bằng không đó không gọi là yêu, mà là chiếm đoạt.
Em nhớ kỹ, cho nên em quan tâm anh, yêu thương anh, không để Tồn Ngải sinh bệnh bắt nạt trái tim anh. Em thà rằng để anh nghĩ em đang ở phía chân trời nào đó, cũng không muốn anh thấy thân thể bị tàn phá này. Sau khi biết sự thật, anh đừng giận em, được không?
Anh, em rất thích bài hát anh Kì Lí viết cho em, anh nói ảnh hát cho anh nghe được không? Giọng của anh Kì Lí rất tuyệt, chỉ thiếu điều không đi tham gia “Đại lộ ngôi sao”, anh sẽ thích anh í, giống như em thích vậy.
Nói là tâm sự tự tay ghi lại thì không bằng nói đây là mấy lời cằn nhằn lải nhải của Tồn Ngải. Tất cả mọi thứ này là của anh, và những nỗ lực của Tồn Ngải để nói chuyện với anh.
Mặc Ân đã hiểu ‘đại khải’ mà Đường Kì Lí nói. Bởi vì càng về sau, chữ Tồn Ngải thực sự lớn thái quá, giống như học sinh tiểu học luyện viết, rồi sau đó phần lớn thời gian đều dùng máy tính gõ.
Đường Kì Lí nói, cô gõ một chữ cần đến hai, ba phút, cô bé ra sức duỗi thân cử động, chỉ cần nhìn đã rất đau lòng; Anh nói, về sau, gõ chữ là chuyện duy nhất cô có thể làm được, không ai có thể nhẫn tâm ngăn cản; Anh nói, những ngày cuối cùng, ngay cả cử động Tồn Ngải cũng không làm được, ánh mắt nhìn anh, trong khiết tựa mắt trẻ con mới sinh.
Thời điểm ấy, chỉ cần là người có chút yêu thương cô đều hy vọng cô nhanh chóng rời đi, cho nên bọn họ đã lựa chọn cách rút ống thở. Ngay giây phút Tồn Ngải ngừng hô hấp, dường như có một cánh bướm phá kiển, nhanh nhẹn bay đi.
Đường Kì Lí nói, nếu anh thực sự yêu cô bé, nên vì cô mà cảm thấy vui vẻ.
Ai có thể vui vẻ vì một cái chết? Không làm được.
Xem mỗi một tấm ảnh, nhìn một Tồn Ngải đáng yêu nở nụ cười ngọt ngào, anh khóc; Nhìn cô YA với anh, cười bảo: “Anh, phải nhanh nhanh hạnh phúc nha!” Nước mắt nhòa khắp mặt; Nhìn cô dồn hết tâm lực viết những chữ cực lớn, Mặc Ân nghẹn ngào đau đớn; Mặc là một người đàn ông rất MAN, nhưng Tồn Ngải lại phá hư hết hình tượng của anh. Chẳng để lại gì cả.
Đường Kì Lí ở lại cùng anh hai tuần lễ, mỗi ngày mỗi đêm hai người đều nói chuyện về Tồn Ngải. Họ uống rượu, giữa hơi men say mụ mị đầu óc, nhớ về Tồn Ngải từng chút từng chút một.
Tồn Ngài là em gái chung của cả hai, nhưng họ đều không hy vọng Tồn Ngải làm em gái của chính mình.
Mặc Ân chỉ vào gốc cây nhãn, nói với Đường Kì Lí: “Đây là đồ ăn vặt Tồn Ngải thích ăn nhất, làn da của Tồn Ngải thực sự mềm mịn.” Anh vỗ vỗ vào đùi mính nói với Đường Kì Lí: “Đầu gối của tôi là ghế mát-xa tốt nhất của Tồn Ngải.” Anh giơ cánh tay mình lên nói: “Tồn Ngải thích nhất là dựa vào tay tôi, nơi này là lan can an toàn nhất.” Anh cầm lấy cái chăn nhỏ của Tồn Ngải lên người nói: “Chăn thỏ Peter này là qùa sinh nhật năm mười hai tuổi của Tồn Ngải, lúc nào xem tivi chăn đều phải để ở chân.”
Vì thế, rốt cuộc Đường Kì Lí cũng đã hiểu được, vì sao lúc xem tivi Tồn Ngải hay nói lạnh, đó là bởi vì thỏ Peter của cô đã ở lại Đài Loan; Anh hiểu được vì sao người thân đều đang ở bên cạnh, cô luôn cảm thấy mình mất đi điểm tựa, đó là bởi vì ‘lan can’ không ở đây; Anh đã hiểu, tình yêu của chuyện từ hai phía, không chỉ có Tồn Ngải yêu Mặc Ân sâu đậm, mà mọi tình cảm của Mặc Ân vẫn mãi lưu luyến trên người Tồn Ngải như thế.
Đường Kì Lí ngửa đầu, uống ừng ực một ngụm bia lớn rồi nói với Mặc Ân: “Lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã thích cô bé này, nếu không phải vì Tồn Ngải quá yêu anh, tôi sẽ nhân vài năm nay mà chiếm lấy. Mặc Ân, anh là tình địch hạng nhất của tôi.”
Mặc Ân chạm chai rượu, trả lời: “Anh không thể hơn tôi được.”
“Vì sao?”
“Bắt đầu từ lúc bốn tuổi, cô nhóc ấy sẽ nhớ khi tôi không xuất hiện.”
“Bốn tuổi? Cô nhóc bé như vậy mà anh cũng xuống tay được.”
“Không có cách, trời sinh tôi có sức hút.”
Mặc Ân nở nụ cười, khuôn mặt cuốn hút khiến Đường Kì Lí chợt ngẩn ra, vì thế anh lại hiểu thêm một chuyện, vì sao Tồn Ngải nói: “Em thích nhất là chọc anh trai cười, anh ấy mà cười á, hừ, chim sa cá lặn thì tính cái gì.”
Uống xong một chai rượu, Mặc Ân hỏi: “Có thể hát bài hát anh viết cho Tồn Ngải hay không?”
Đường Kì Lí nhún vai: “Sao không thể, bài này tên là ‘Bảo bối thiên đường.’”
Em như một đóa hồng nhạt trên giường trắng dần dần héo rũ.
Em cố gắng tươi cười nói hoa hồng khô cũng vương sắc hương.
Dáng vẻ bình yên ngủ với đôi môi ướt đỏ.
Anh cúi người lặng lẽ bật khóc. Là em nói có cơ hội sẽ tự do phóng khoáng một lần.
Bảo bối trong tim anh, em hãy chậm rãi bay đến một thế giới không biết.
Nghe nói nơi đó có dòng nước ngọt ngào tinh khiết của mùa xuân chảy mãi đến vô tận. Và những nụ cười không bao giờ tắt.
Bảo bối trong tim anh, đừng sợ hãi. Dù không gặp nữa, em đã sống trong lòng anh viết áng thơ lưu luyến.
Nghe nói chỉ cần tình cảm em vĩnh viễn không thay đổi, tình yêu sẽ mãi vĩnh hằng trên thiên đường.
Giọng hát của Đường Kì Lí rất khỏe, nét mặt lúc hát tập trung mà tràn đầy tình cảm, nhưng vừa nghe xong, Mặc Ân túm lấy áo anh, hung tợn hỏi: “Nói rõ ràng, Tồn Ngải cùng tình yêu của ai sẽ ở mãi trên thiên đường hả?”
Hung tợn của anh lại gặp phải tiếng cười to của Đường Kì Lí.
Sau đó, bọn họ cùng nhau xem DVD ghi lại, mỗi một chữ Tồn Ngải muốn nói rõ ràng đều phải mở miệng thật lớn, một chữ lại một chữ, chầm chậm phát âm, vất vả đến vậy khiến nước mắt Mặc Ân không ngừng chảy xuống.
Tồn Ngải cố sức nói: “Anh, anh phải hạnh phúc nha, một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp lại…Kiếp sau, có thể đừng ép em gọi anh là anh trai hay không, em muốn làm người yêu anh, vợ anh cơ…Em cho anh toàn bộ kẹo và long nhãn đó, anh phải nhớ kỹ ăn ngọt nha, đừng chịu khổ, đừng làm mình khó chịu…”
Cô nói khổ sở như vậy, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất rạng rỡ.
Đường Kì Lí nói: “Đối với chúng ta, giữ một khuôn mặt cười thật dễ dàng, nhưng đối với Tồn Ngải, đó là một thử thách rất lớn.”
Chiếc DVD đầy xót xa như vậy, Mặc Ân xem một lần, đau một lần.
Hai tuần lễ sau, Mặc Ân không đi tiễn Đường Kì Lí, mà cùng anh quay về, bởi vì Đường Kì Lí nói: “Tồn Ngải hy vọng mộ của cô bé được trồng đủ mọi hoa hồng, nhưng lại không cho chúng tôi làm.
“Vì sao?”
“Tồn Ngải nói, hoa hồng đại diện cho tình yêu, mà cô bé chỉ muốn tình yêu của anh.” Nói xong, Đường Kì Lí nhìn anh đầy sâu xa.
Những lời này, thúc đẩy Mặc Ân đi Mỹ.
Anh cùng Đường Kì Lí trở thành bạn tốt, có thể cùng nhau nói chuyện về Tồn Ngải.
Mặc Ân đến Mỹ, đi thăm mộ Trữ Tồn Ngải cùng phòng cũ của cô. Anh tự tay trồng hoa hồng đỏ đại diện tình yêu, cùng cô nói chuyện, từ ngày nay sang ngày khác cho đến khi đủ thỏa mãn mới trở về. Khi đi, Mặc Ân mang theo Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải trên đầu giường cô.
Ngày về Đài Loan, Đường Kì Lí không nói hẹn gặp lại, nhưng nói một câu khác, anh ta bảo: “Nếu anh không cho phép chính bản thân mình vui vẻ, thì thực có lỗi với Tồn Ngải.”
Những điều này, Lã Mặc Ân ghi nhớ.
Sân bay Đào Viên (Taoyuan) người đến người đi, Mặc Ân chỉ mang theo một túi hành lí đơn giản, nói chuyện cùng Chu Li Uy.
“Khi nào thì về?” Cô thở dài.
Tên bốc đồng, thật vất vả mới có thể gây dựng được thanh danh cho văn phòng luật như ngày hôm nay, cậu ta lại có thể không chịu trách nhiệm, nói đi là đi.
Mặc Ân lắc đầu. Anh không phải là không chịu trách nhiệm như cô suy nghĩ. Nửa năm nay, anh tìm được một người bạn cùng trường vô cùng xuất sắc đến điều hành văn phòng, phân chia cổ phần công ty luật chia ra ngoài, có những con người này lèo lái, anh có thể đi thanh thản ổn đinh.
“Không biết.”
Có lẽ sẽ mất một năm, hai năm, Mặc Ân không có kế hoạch.
Trước mắt, anh chưa để dành được một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên như trong kế hoạch, nhưng anh quyết định đi vòng quanh thế giới.
Mở sổ ghi chép, anh lấy ra một tờ giấy màu vàng, đọc lại một lần nữa.
Mình hy vọng có thể cùng anh đi vòng quanh thế giới.
Tờ giấy này đã đi qua một thời gian rất dài, là tâm nguyện của Tồn Ngải. Hôm nay, rốt cuộc anh có thể mang cô cùng đi trên một hành trình.
Theo bản năng, Mặc Ân siết chặt mặt dây chuyền trên cổ, đó là một chiếc hộp nhỏ bằng bạc, trong hộp có bức ảnh một cô gái nở nụ cười rực rỡ. Cô gái ấy cười đến vô ưu, xua tan mọi lo lắng phập phồng trong lòng người. Vì cô, Lã Mặc Ân anh sẽ học được cách vui vẽ.
“Sao cậu không đi chơi vài quốc gia, sau đó dựa theo kế hoạch hàng năm dành ra vài hôm nghỉ ngơi rồi ra nước ngoài tiếp, như thế không được sao?” Khi đó, cô có thể ở bên người đàn ông này, hơn nữa, cả hai cũng chẳng cần bỏ công việc ở lại.
“Không, tôi đã hứa với Tồn Ngải.” Lựa chọn đi ngày hôm nay, là bởi vì ngày này là sinh nhật Tồn Ngải. Anh đã từng nói, biến nguyện vọng đi du lịch vòng quanh thế giới của cô thành sự thật để làm quà.
Nghe được hai chữ “Tồn Ngải”, ánh mắt Chu Li Uy thật buồn bã, mãi mãi vẫn không thể dứt bỏ được, đúng không? Cô không biết có nên bội phục vì tình si của anh, hay là bi thương cho chính bản thân mình…
“Tồn Ngải đi rồi, nhưng cậu còn sống, tương lai cậu còn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…đừng như vậy, buông xuống, một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc.”
“Cảm ơn cô, tôi đủ hạnh phúc.” Trong khoảng thời gian này, anh xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần những thứ Tồn Ngải để lại cho mình, không còn đau lòng bật khóc, mà là chậm thật chậm, hiểu được tâm nguyện muốn anh hạnh phúc của cô. Anh sẽ vì cô, vui vẻ sống tiếp.
“Ở chỗ nào? Căn bản cậu đang trốn tránh, cậu cho là đi khỏi Đài Loan rồi có thể rời đi trí nhớ của mình à!”
Mặc Ân chầm chậm nhìn. Dù sao Li Uy không thể hiểu anh được, cho dù là bạn bè, là người hợp tác ăn ý, nhưng cũng không có cách nào giải thích được những cảm xúc khắc sâu trong lòng đối phương. Mà thôi, anh cũng không có yêu cầu nhiều với bạn bè như vậy.
“Li Uy, tình cảm của cậu ta đối với cô là thật lòng, nếu cô cũng có cảm giác không tệ, có lẽ hai người nên thử kết bạn xem.”
Người bạn học ấy tên là Trần Vệ Thừa, là một trong những người Mặc Ân vừa mời để gia nhập cổ đông, có cậu ta, Mã Uy cùng hai người bạn học khác. Anh tin, bốn người bọn sẽ làm cho danh tiếng của văn phòng luật ngày càng vang xa.
“Đây là vấn đề của chúng tôi, tôi hứng thú với cậu, cậu lại chẳng thèm để ý tới tôi. Cũng như nhau cả, hắn hứng thú với tôi, tôi lại cực kỳ không có hứng thú với hắn. Lã Mặc Ân, tôi đã chờ cậu rất nhiều năm, lần này, tôi cũng nói lại một câu, tôi sẽ chờ cậu.” Giọng nói của Chu Li Uy vô cùng chắc chắn.
Mặc Ân bật cười: “Chúng ta chỉ là bạn bè tốt của nhau.”
“Mọi đôi vợ chồng trên đời này đều xuất phát từ bạn bè.”
“Tôi đã có vợ rồi.”
“Cô ấy là em gái cậu, cần phải giải thích mấy vấn đề luật pháp không?”
“Trong lòng tôi, cô ấy chính là vợ. Được rồi, cậu về đi, tôi phải lên đường rồi.”
“Lúc nào cũng phải mở di động, nếu có chuyện chúng ta cần liên lạc –”
“Biết.”
Mặc Ân cắt ngang lời cô, những lời như thế này anh đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng nghe chừng nào đi chăng nữa, cô vẫn không giữ anh lại được.
Xoay người, Mặc Ân xuất cảnh, một tin nhắn mới được gởi đến, anh mở ra, trái tim lại xúc động mạnh.
Anh, anh vui vẻ không, em rất hạnh phúc.
Bây giờ em đang ở trên thiên đường đó. Em mới đến thôi, còn chưa có cách hình dung được những phong cảnh xinh đẹp nơi đây. Bầu trời nhất định sẽ xanh đến mức không nhìn thấy một chút mây trắng, nước suối nhất định sẽ ngọt lành mát dịu. Ước hẹn năm mươi năm nha, chờ qua năm mươi tuổi, anh tới nơi này gặp lại em, coi như em là hướng dẫn viên, mang anh đi du lịch khắp nơi.
Anh, có người, cuộc đời rất dài, có người, cuộc đời thực ngắn, nhưng mặc kệ là dài hoặc ngắn, chỉ cần trong thời khắc ra đi, có người nghĩ tới anh, thương anh, cuộc đời đã đáng giá. Anh, cuộc đời em đáng giá, bởi vì có anh, có người anh trai em yêu nhất…
Có một ngày, như trời yêu biển, nhưng không khí đã cách trở đôi bên, khiến cho cả hai không thể yêu nhau. Trời khóc, nước mắt đọng lại trong biển. Mặc dù không thể yêu nhau, trời cũng muốn đưa linh hồn của mình cho biển lớn.
Anh, anh đã làm thiên sứ bảo vệ em cả đời, bây giờ đến phiên em bảo vệ anh, phải hạnh phúc đó nha!
Em gái Tồn Ngải.
Mặc Ân cười, con nhóc kia còn có thể cho anh bao nhiêu bất ngờ nữa đây?
Mặc Ân gọi lại, đầu dây bên kia có một người phụ nữ trung niên bắt máy. “Xin chào, tôi là Lã Mặc Ân.”
“Chào anh, tôi là y tá chăm sóc cho cô Tồn Ngải, cô ấy hy vọng trong ngày sinh nhật hôm nay tôi có thể gởi tin nhắn cho anh Lã.”
“Tôi có thể đoán được.”
“Vậy anh cũng có thể đoán được, trước khi cô Tồn Ngải đi ngủ, nhất định phải nói anh, ngủ ngon đúng không?”
“Phải, tôi đoán được.” Cho nên trước khi đi ngủ, anh cũng sẽ nói một câu “Tồn Ngải, ngủ ngon.”
“Vậy anh biết, trong lòng cô ấy đều nhớ đến anh, mỗi phút, mỗi giây, vì anh là vui vẻ, vì anh mà khóc?”
Mặc Ân không nói gì, nhưng, không khó đoán được. Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, anh chính là trọng tâm trong sinh mệnh của cô.
“Anh Lã, anh sẽ không bao giờ tìm thấy một cô gái nào yêu anh hơn cô ấy.”
“Tôi biết.”
“Anh yêu cô ấy?”
“Yêu, rất yêu.” Anh không cần phải thẳng thắn thành thật nói tình yêu say đắm của mình với một người phụ nữ xa lạ.
“Như vậy, từ hôm nay trở đi, xin anh hãy yêu thương mình gấp bội, làm cho chính mình vui vẻ hạnh phúc.”
“Lời này, là Tồn Ngải muốn chị nói cho tôi?” Mặc Ân bật cười. Dự tính của Tồn Ngải đặt lên rất nhiều người, từng người càm ràm bên tai, buộc anh phải yêu quý chính mình?
“Đúng, cô ấy tính sau khi anh Lã nhận được tin nhắn sẽ gọi về.”
“Cảm ơn chị, tôi sẽ làm theo lời cô ấy. Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Mặc Ân ngắt điện thoại, thông báo check-in vang lên. Anh nắm chặt mặt dây chuyền trên ngực hỏi: “Tồn Ngải, em chuẩn bị tốt chưa? Chúng mình phải xuất phát rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook