Khe Hở Hạnh Phúc
-
Chương 3
Tính toán thời gian, ngày thư Tồn Ngải gởi sắp đến. Mấy ngày nay tâm trạng của Lã Mặc Ân đặc biệt tốt, thi thoảng còn có thể thình lình hát linh tinh, tỉ như bây giờ.
Không biết Lã Mặc Ân đang hát loại nhạc gì, chỉ cảm thấy vừa hạnh phúc vừa phấn khởi. Tồn Ngải nói đúng, phong thư màu hồng đại diện cho tình yêu, mà anh chỉ cần nghĩ đến màu hồng kia, trái tim sẽ theo đó mà bay lên.
Tồn Ngải đã rời Đài Loan được mười chín tháng, cộng thêm lá thư sắp nhận được, anh sẽ có mười chín phong thư màu hồng. Đợi cho đến khi thư lên hàng số chín mươi chín, tình yêu của họ sẽ mãi mãi vĩnh hằng. Rất thú vị. Năm 2012, Trái đất đang gần kề những ngày tận thế lại có thể cầu mong ‘mãi mãi vĩnh hằng’. Lã Mặc Ân cùng Trữ Tồn Ngải dựa vào cái gì mà yêu cầu ‘mãi mãi vĩnh hằng’?
“Cậu đang hứng cái gì? Cười như vậy rất chướng mắt, không biết là tôi vừa thua quan tòa không hả?”
Một câu bất thình lình khiến Lã Mặc Ân ngẩn người. Nhìn lại, là Chu Li Uy đang bận một bộ váy công sở màu lam. Cô nàng cầm một cái ly không, tựa người vào cạnh cửa, vẻ mặt có phần mỏi mệt.
“Nếu mệt thì nghỉ vài ngày, đặt hồ sơ của vụ chưa xử lý xong lên bàn tôi.”
“Cậu muốn giúp tôi đỡ bận rộn hay là muốn lại thắng tôi lần nữa?”
Chu Li Uy đã sai rồi. Cho dù Lã Mặc Ân đi làm nghĩa vụ quân sự, bước ra xã hội còn trễ hơn mình, nhưng thời điểm nổi tiếng lại sớm hơn mình rất nhiều. Khi đó cậu ta tiếp nhận một vụ án không ai dám sờ tay, một con tép chống lại một con cá voi, tất cả mọi người đều không xem trọng, nhưng thực không thể nghĩ tới cậu ta dám kéo đại ca ủy viên bên lập pháp đã nhậm mấy nhiệm kỳ xuống đài. Chính vụ này đã khiến cậu ta nổi danh như cồn, thiết lập một chỗ dựa cho thành công.
Sau đó cậu ta mở một văn phòng luật, kích thích một chút để cô đổi chỗ làm. Không nói hai lời, Chu Li Uy đồng ý, bởi vì…Lã Mặc Ân đối với cô mà nói, vẫn là một giấc mộng chưa kết thúc.
Chuyện này Tồn Ngải nói đúng. Trời sinh phụ nữ là chuyên gia giới tính.
“Bỏ cái tính phụ nữ mạnh mẽ gì đó của cô đi. Tôi là sếp, nếu có thể áp bức nhân viên thay mình kiếm tiền thì tôi không làm? Tôi đây là đang thương hại cô làm không được, nghỉ ngơi vài ngày rồi tự mình đi tìm bạn trai mới. Nếu cô suy sụp, chắc tôi sẽ tìm không thấy một người nào có năng lực như cô để hỗ trợ.”
“Nói tới nói lui thì cậu vẫn là vì bản thân mình. Tôi còn nghĩ cậu tốt bụng như vậy, ngay cả chuyện đời sống cá nhân của tôi cũng quan tâm được.” Chu Li Uy nhăn mũi, người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp lại hiện hình.
“Cô nói không sai, đúng là tôi quan tâm đến lợi ích của mình.”
“Này ông sếp tệ hại.” Chu Li Uy trừng mắt nhìn. “Cho mượn đi, nhân viên của cậu đang cần cà phê để cày bừa ra lợi ích cho cậu.”
“Không thành vấn đề, lấy đi.” Nói xong, Lã Mặc Ân cầm cốc cà phê trở về phòng làm việc của mình.
Vừa đi vừa nghĩ, Lã Mặc Ân muốn nhanh chóng xử lý cho xong vụ việc ngày hôm nay để tan tầm sớn được chút. Như vậy rất tốt, nói không chừng thư Tồn Ngải gởi đã đến.
Mở máy tính, lật hồ sơ, Mặc Ân nhanh gọn xử lý mọi công việc thỏa đáng, sau đó cứ theo thói quen, trước khi kết thúc giờ làm, anh lại mở hộp thư, xem những email nào quan trọng cần trả lời.
Thư mới là “Ngải Ngải”? Là Tồn Ngải? Không phải cô bé kiên trì viết thư tay là vì muốn có cảm giác? Sao bây giờ lại dùng máy tính gõ chữ rồi?
Mở thư ra, quả nhiên là Tồn Ngải nhà anh.
Anh, anh vui vẻ không? Em rất hạnh phúc.
Anh đoán xem lần này em đi nơi nào? Em đi miền tây nước Mỹ, lúc đến hẻm núi Grand Canyon Skywalk em đã nghĩ, trời ơi, rốt cuộc cũng biết từ ‘hùng vĩ’ này có ý nghĩa gì. Giữa thiên nhiên, con người trở nên nhỏ bé nhường nào. Mắt thấy thiên nhiên tráng lệ vĩ đại đến như vậy, em thật sự không thể ức chế cơn kích động trong lòng.
Skywalk mở cửa năm 2007, nghe nói trước khi xây dựng Skywalk, một doanh nhân người Mỹ gốc Trung đã nói, ông ta muốn định nghĩa khái niệm ‘từ trên cao nhìn xuống pháo hoa’.
Ở gần Grand Canyon, em đi ăn gà nướng ở một nhà hàng Ấn Độ, hương vị đó…Ầy, em thật sự nhớ những quán ăn ở Đài Loan. Anh, hàng ăn thêm nước thêm mỳ không lấy tiền gần trường mình, chỗ anh thích ăn dưa chua, hàng mỳ thịt bò ấy còn mở không? Hầy, trí tuệ ẩm thực của người Trung Quốc thật sự là phong phú đa dạng.
Anh, có phải anh đang cảm thấy kỳ cục vì sao em không viết thư tay mà lại gửi e-mail đúng không.
Đó là bởi vì em nhận được quà của anh đó. Có biết vì cái phần mềm đó mà em cần mẫn rèn luyện gõ chữ, luyện đến mức tay sắp bị chuột rút. Dượng Peter còn cười em bảo em là người trên núi, vì bây giờ căn bản cũng không tìm thấy thanh niên nào đi gõ chữ như vậy nữa.
Đúng rồi, quà anh tặng em, mỗi một cái em đều siêu thích. Bây giờ Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải đang nằm trên tủ đầu giường của em, mỗi ngày ngủ với em. Em thường ôm Tiểu Ân Ân nói chuyện, giống như nói chuyện với anh vậy. Em còn đeo vòng cổ Swarovski nữa, mẹ nói rất xinh đẹp. [Em trai em tính lấy vòng của em tặng cho bạn gái nó, em không cho, nó bèn khóc ầm lên. Đúng là yếu đuối mà, không có tiền còn muốn lấy đồ chị đi nịnh nọt bạn gái.] Còn chiếc váy màu xanh lục kia, em muốn đợi đến một dịp nào đó thật đặc biệt, thật thật đặc biệt để mặc.
Anh, anh luôn nói em ngốc, nhưng mà anh mới đúng là ngốc không chịu được đó.
Em luôn hoài nghi vì sao Tả Lị Lị đột nhiên không bắt nạt em nữa? Thì ra là anh ở phía sau giở trò, nhưng mà…Thật sự là chuyện anh làm tốt lắm, em thích nha, cái lệ Tồn Ngải bị bắt nạt ở trường cũng không còn nữa, cũng chẳng bị mấy đứa đó hại.
Nhưng mà, anh có biết vì sao bạn ấy không phản kháng anh, ngây người ra để anh kéo đi không? Đó là bởi vì bạn ấy trúng tiếng sét ái tình, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đó.
Sau này bạn ấy thường hỏi em anh đúng là anh trai em hả? Cứ hỏi sao anh lại đẹp trai đến thế với cái mặt rất muốn đập cho một cái. Anh nói xem, mấy vấn đề kiểu thế có đúng là làm khó em rồi không?
Anh không biết Tả Lị Lị thích anh chừng nào đâu. Bạn ấy còn muốn em đưa thư tình cho anh nữa, ngoài miệng thì em đồng ý, nhưng trong lòng chẳng muốn giúp đâu đó. Em đọc thư của bạn ấy xong liền quẳng luôn vào thùng rác, một lá hai lá ba lá gì đó. Bạn ấy rất có kiên nhẫn nha, viết năm lá rồi mới hỏi em vì sao chưa thấy anh trả lời gì cả? Em mới ấp a ấp úng bảo anh có bạn gái rồi.
Bạn ấy rất tức giận, nói muốn chém chết cô gái kia. Hôm đó tan học, bạn ấy kiên quyết kéo em đến trước cổng trường chờ người.
Lần đó cũng thật vừa khéo, anh cùng Chu Li Uy đi ra, thấy hai người nói nói cười cười, lúc đến cổng trường rồi còn luyến tiếc vẫy tay nói bye bye, trong lòng bạn ấy hẳn không cảm thấy được tư vị gì, em cũng thế.
Sau đó tụi em ra ghế đá ngồi, rồi Tả Lị Lị chửi bậy, mắng tá lả một hồi mới phát hiện cho dù mắng bao nhiêu cũng không có tác dụng gì, ngoại hình của Chu Li Uy thực khiến cho người ta tự cảm thấy hổ thẹn mà. Nếu là một đứa ngực to ngốc nghếch, mặt đẹp tâm xấu xa thì cũng chẳng nói đến làm gì. Nhưng mà thiệt tình, Chu Li Uy chẳng những đẹp mà còn là tài nữ của khoa Luật trường anh.
Hôm đó khi tạm biệt Tả Lị Lị rồi, bạn ấy không nhắc đến anh nữa.
Thì ra một cô gái hung hăng mạnh mẽ đến đâu, khi gặp tình yêu cũng sẽ mềm dịu như nước.
Thật ra lần đó em có ý xấu như thế này. Em nghĩ thầm, nếu Tả Lị Lị tẩm quất Chu Li Uy một trận thật đau, đe dọa vài tiếng, nói không chừng Chu Li Uy cũng phải kiêng dè mà không dám tiếp cận anh nữa. Đến lúc đó em lại dán đầy ký hiệu của em lên người anh, mấy bạn mỹ nhân mỹ nữ gì đó sẽ hiểu hết. Lã Mặc Ân là của riêng Trữ Tồn Ngải, mời đứng ra xa, cấm có ý đồ xấu.
Ôi, nghiêm túc lại một chút, từ lúc lên Đại học em liền bám dính lấy anh như ký sinh trùng ấy, dựa vào anh ‘cấp dưỡng’ mà sống qua ngày. Em dùng tiền của anh, xài xa xỉ vô độ tình yêu cung cấp không giới hạn của anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy chán chường gì dù chỉ là một chút sao? Chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vứt bỏ em?
Có lẽ, đôi khi anh nên thử suy nghĩ cho chính bản thân mình, một lúc nào đó thử đặt em qua một bên, vui vẻ vì chính bản thân mình, hạnh phúc vì chính bản thân mình. Anh thấy thế nào nha?
Còn anh có thể yên tâm, cho dù có bị anh quăng qua một bên em đây vẫn sẽ ung dung tự tại, vì em có mẹ cùng dượng Peter yêu thương mình, còn có một thằng em trai cùng mẹ khác cha đáng đánh đòn cùng cái bạn khác cha khác mẹ nhưng cứ bắt gọi là anh hai trong nhà yêu thương. Nói thật, anh đó rất thương em nha, giống y như anh trai thương em gái vậy đó.
Anh, em nghiêm túc, em muốn anh vui vẻ, vì chính mình mà vui vẻ, em không cần anh vì em mà vui vẻ.
Em gái Tồn Ngải.
Lưu giữ thư lại, in, cất vào trong túi.
Mặc Ân thỏa mãn cười. Tồn Ngải của anh thực sự rất lợi hại, chỉ mới vài ngày đã biết gõ chữ gửi email rồi. Anh hẳn là thay cô phấn khởi. Lúc trước ép cô học gõ bàn phím, cô bé sống chết cũng không chịu, còn nói gì mà ủng hộ văn hóa truyền thống của Trung Hoa, tuyệt đối không thể để mấy cái chữ bàn phím cứng đờ kia làm lu mờ nét mềm mại của chữ viết.
Tiếc là, thật vất vả Lã Mặc Ân mới thích được phong thư màu hồng kia. Được rồi, sau khi tan sở đến bưu cục mua vài phong thư màu hồng mấy cô nhóc yêu thích vậy.
Đúng rồi, còn phải đi đến tiệm mỳ bò thêm mỳ thêm nước không tính tiền kia ăn đến no.
Nghỉ hè năm nay, Tồn Ngải tốt nghiệp Đại học. Tồn Ngải sẽ không học bài, bốn năm Đại học đã được cô mài đến mức chuyên nghiệp rồi, ở một giây quyết định cuối cùng này ắt sẽ trót lọt.
Hai giờ chiều, Tồn Ngải sẽ đi phỏng vấn ở một công ty thiết kế lắp đặt cửa kính, giữa trưa Mặc Ân đã đi khỏi văn phòng, mang cơm trưa đến nhà cho cô.
Tồn Ngải miệng cắn sushi, tay cầm một miếng xoay người đút cho anh. Mặc Ân mở miệng, cắn mấy cái rồi nói: “Em ngoan tí, đừng lộn xộn.”
Anh đang giúp cô chải đầu búi tóc lên.
Lã Mặc Ân có một đôi tay rất đa năng. Đánh chữ vừa nhanh vừa chính xác, sửa chữa đồ dùng trong nhà có thể so sánh với thợ, bây giờ còn có thể giúp cô chải tóc, giúp cô viết một bảng lý lịch, giúp cô sửa sang lại tập tác phẩm, ngay cả nấu nướng còn làm ngon hơn cô. Loại đàn ông toàn năng như thế này, người con gái nào không tình nguyện làm ký sinh trùng của anh?
“Em sợ anh đói mà.” Tồn Ngải phùng má.
“Chờ em đi phỏng vấn rồi thì anh ăn. Em ăn nhanh đi, một chút nữa anh giúp em thoa son.”
Mặc Ân rất lợi hại. Tồn Ngải mỗi lần thoa son đều lóng ngóng, còn anh chẳng qua chỉ dựa vào một cuốn sách dạy trang điểm đã có thể tô vẽ cho cô thành mỹ nữ, rồi cả bộ âu phục công sở màu xanh này cũng là anh giúp cô chọn. Có Mặc Ân ở đây, Tồn Ngải có vẻ rất ngốc.
“Anh muốn đi phỏng vấn với em?”
“Ừ, phỏng vấn xong mang em đi chúc mừng.”
Lã Mặc Ân xin nghỉ một buổi chiều, nói là đi cùng, chẳng qua là bản thân anh lo lắng, sợ cô nhóc ngu ngốc này lạc đường. Chỉ là đi làm việc thôi, nhiều nhất thì không nhận được việc, nhưng nếu bị người ta khinh thường chèn ép thì thế nào? Đây chính là chuyện thường xuyên đổ trên người mấy ma mới.
“Làm sao anh biết được em sẽ trúng tuyển?” Cô cười ha ha.
“Anh tin em.” Mặc Ân không hề suy nghĩ trả lời.
“Nói trắng ra là anh tin tập phác họa anh sửa lại ấy.” Tồn Ngải quăng cho anh một đống bầy nhầy nào đó, anh đi sửa lại vài chỗ đã trở thành tác phẩm của mấy người chuyên nghiệp, Mặc Ân là vạn năng, là anh hùng vô địch.
“Nếu không trúng tuyển sao giờ?”
“Ăn no chưa?” Mặc Ân không trả lời.
Tồn Ngải gật đầu, Mặc Ân rút một tờ khăn ướt lau môi cô sạch sẽ rồi thoa son giúp: “Nếu người ta không hiểu được đâu là nhân tài thì đến chỗ anh làm.”
“Anh, em cũng không phải chó hoang, với lại anh đã nuôi em bốn năm rồi, cuối cùng cũng phải học độc lập chứ.”
Thật ra hằng tháng mẹ cùng dượng Peter đều gửi tiền sinh hoạt hàng tháng, nhưng mà Mặc Ân lại thích cô dùng tiền của anh, bởi vậy hay mang cô đi mấy cửa hàng bách hóa lớn, mang cô đi mua quần áo, giày dép, đồ ăn, mang cô đi chơi. Tất cả, ăn mặc ngủ nghỉ anh đều ngang bướng ôm hết.
Rồi lại tập cho cô thói quen này, thói quen bám lên người anh, thói quen đòi anh cho ăn cho mặc, chỉ thiếu điều chuyển đến nhà anh ở luôn.
“Chuẩn bị cho tốt.”
Mặc Ân dọn dẹp bàn, Tồn Ngải lại dành, đem hộp thức ăn nhét vào tay anh: “Anh ăn trước đi, em dọn nhanh lắm.”
Cô nhanh nhẹn thu dọn đồ trên bàn sạch sẽ. Thật ra Tồn Ngải cũng có năng lực, nhưng Mặc Ân lúc nào cũng thích nói cô ngốc, sau đó lại giành đi trước một bước, sắp xếp hoàn hảo mọi chuyện đâu vào đấy cho cô. Thủ đoạn sủng người này của Mặc Ân rất cao tay đó.
Mặc Ân nhét sushi vào miệng, như đăm chiêu bảo: “Em không phải là chó hoang, nhưng mà nuôi em sẽ khiến anh vui vẻ. Huống chi bên anh cũng đang thiếu người, nếu em qua hỗ trợ anh sẽ rất vui. Dù sao nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài được.” Văn phòng luật đang trong giai đoạn sáng lập, Mặc Ân cần người giúp một tay.
“Không ổn, không phải là anh đã vời Chu Li Uy đến văn phòng anh đi làm?”
“Cô ta là một luật sư tốt, có thể thay anh xử lý vài vụ án.”
“Em biết mà, em cũng biết cô ấy cũng không chiếm được tim anh, nhưng có một cô gái hoàn mỹ bên cạnh, lúc ẩn lúc hiện như thế khiến tiềm thức em gợi ra nguy cơ đó. Lỡ như em không cẩn thận nổi điên lên thì anh làm sao giờ? Rõ ràng nhắm mắt làm ngơ có vẻ tốt hơn.”
“Bậy, cô ta có bạn trai rồi.”
“Anh tính xem hồi đó đến giờ cô ấy có bao nhiêu bạn trai chứ, hết bỏ người này thì người kia cũng đi, chỉ có anh luôn ở cạnh cô ấy đó.” Tồn Ngải kề sát anh, giọng nói vô cùng mờ ám.
“Bọn anh hợp tác công việc rất tốt.”
“Hợp tác là do anh thấy, nói không chừng trong lòng cô ấy nghĩ gần quan được ban lộc.”
“Đừng bậy bạ nữa, đối với anh mà nói, cô ta là một nhân viên tốt.”
“Ừh, vậy em đây cho phép anh dùng cô ấy.”
Mặc Ân lắc đầu, tức giận kéo kéo tai cô: “Anh vì ai mà đi làm việc, còn phải thông qua em đồng ý sao hả?”
Tồn Ngải cười to, cười đến đắc ý: “Tất nhiên không cần, nhưng mà…em xác định, anh sẽ để ý đến cảm giác của em.”
Không có cách, là Lã Mặc Ân anh đã cưng cô đến ‘vô pháp vô thiên’, kiêu ngạo đến thế, có thể trách ai.
“Làm sao em để ý Li Uy như vậy?”
“Đây là thiên tính, giống như động vật hoang dã có cảm giác được ‘thiên địch’ đang ở gần, lông tơ sẽ dựng đứng lên, bước vào trạng thái ứng chiến đó.” Quan trọng hơn là, trong tất cả những người con gái bên cạnh anh, điều kiện của Chu Li Uy là tốt nhất. Nếu không lựa chọn cô ấy làm ‘kẻ thù tưởng tượng’ của mình thì còn chọn ai được? Huống chi giác quan thứ sáu của Tồn Ngải này rất linh nha.
“Còn thiên địch nữa.”
Mặc Ân cười đẩy đầu cô bé xuống, Tồn Ngải thuận thế ngả vào lòng anh, cười nói: “Thật ra về mặt lý trí, so với ai em cũng rõ anh yêu em, ai cũng không thể thay thế được sự tồn tại của em, chỉ là về mặt tình cảm…em không thể không lo lắng.”
“Em đấy, phải học cách tin tưởng anh.”
“Ừ ừ.”
“Được rồi, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”
Mặc Ân kéo tay cô, cô cầm lấy tập tranh cùng túi xách nhỏ đi theo sau anh, giống như những ngày bắt đầu từ rất sớm, cô liền quen đi sau anh như thế này, từng bước từng bước một, từ ngày này qua ngày khác bước theo dấu chân anh, bình thản ổn định chờ anh ở phía trước vượt qua mọi chông gai vì cô, để mỗi bước chân cô được thuận lợi.
Tồn Ngải thật sự lo lắng. Anh nuôi cô tốt như vậy, nếu một ngày kia cô mất anh, thì mỗi một ngày trong cuộc đời này phải vượt qua như thế nào?
Ở trên xe, Mặc Ân đưa cho cô một viên kẹo ngậm, nhắc nhở, lúc ứng tuyển nên chú ý một số kỹ năng nhỏ. Tồn Ngải nghiêm túc lắng nghe. Cô hiểu được, chỉ cần là chuyện của cô, so với cô anh trai càng căng thẳng hơn.
Thấy mồ hôi trên trán Mặc Ân chảy xuống, Tồn Ngải chợt mỉm cười, lấy khăn giấy trong túi giúp anh lau mồ hôi đi. Cô bảo: “Anh, câu anh nói lúc nãy còn có thể tính không?”
“Câu nào?”
“Nếu em không trúng tuyển có thể đến văn phòng luật của anh làm?”
“Đương nhiên tính.”
“Vậy anh không cần phải căng thẳng như vậy nha.”
Nắm lấy bàn tay lau mồ hôi cho mình, Mặc Ân cười khẽ. Cô bé ngốc nghếch, ai đâu mà đi lo cô trúng tuyển hay không, cái anh lo lắng chính là cô mất đi niềm tin với bản thân mình, lo lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương.
Đến công ty, anh thay cô chỉnh lại quần áo, xoa xoa mặt cô, cẩn thận dặn dò, “Anh đi đỗ xe, phỏng vấn xong thì gọi điện cho anh ngay lập tức, anh sẽ đến đón em. Nhớ cho kỹ, lúc nào cũng phải mỉm cười.”
“Biết rồi mà.” Những lời này, Tồn Ngải nghe ít nhất tám trăm lần.
“Mặc kệ kết quả như thế nào tối nay anh cũng mang em đi ăn tiệc.”
“Ừm.”
“Còn nữa…Trong mắt anh, em mãi mãi là người tốt nhất, không hiểu mà còn đi tuyển dụng, thì ông cấp trên kia không có mắt nhìn.”
“Rồi, em biết rồi.” Trước khi xuống xe, Tồn Ngải bổ nhào vào người anh, ôm rất chặt: “Anh trai, anh là mục tiêu em dùng hết sức, hết sức để đuổi theo, em vĩnh viễn không muốn buông anh ra.”
“Ừ, vĩnh viễn đừng bao giờ buông ra.” Lã Mặc Ân lập lại.
Hôm ấy, cả hai đều còn rất trẻ. Tuổi thanh xuân không biết ‘vĩnh viễn’ là chuyện như thế nào, lại có thể nói chắc chắn đến vậy, nhưng tình yêu có lẽ sẽ không cứng cỏi được như thế.
Mặc Ân vẫn về nhà sớm, dù rằng đã nhận được thư của Tồn Ngải.
Tắm xong, pha một ly cà phê, Mặc Ân đến sân sau hái một chùm mận chín đỏ, rửa sạch cắt miếng, bỏ một ít cam thảo lên trên rồi mang cả cà phê vào thư phòng. Mận cũng là trái cây Tồn Ngải thích ăn. Cây trồng trong nhà, không có thuốc, tuy không ngọt như hàng bày bán bên ngoài, nhưng Tồn Ngải vẫn rất thích.
Đi đến trước bàn làm việc, mở máy tính ra. Lúc máy tính đang khởi động, Lã Mặc Ân giương mắt thấy hai mẩu giấy mình dùng đinh mũ đính lên tường, đó là nguyện vọng của Tồn Ngải. Lấy xuống, Lã Mặc Ân đọc lại thật kỹ.
Mình hy vọng trước năm hai mươi lăm tuổi có thể gả cho anh trai, sinh hai đứa nhóc nghịch ngợm, trồng một cây ổi và một cây vải trong sân.
Mình hy vọng có thể đi du lịch vòng quanh thế giới cùng anh trai.
Cùng nhau…Là nguyện vọng chân thành nhất của cả hai. Cả hai chỉ hy vọng mọi chuyện đều có thể cùng nhau làm, cùng nhau công tác, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau nói chuyện. Cả hai thường tưởng tượng sinh mệnh của mình giống như một sợi dây thừng vặn xoắn. Cùng nhau lại cùng nhau, mỗi một nấc dây thừng đều là ‘cùng nhau’.
Chỉ tiếc, cuộc đời này không bao giờ như người ta mong muốn.
Mở cặp hồ sơ, mở một trang viết mới, Mặc Ân viết thư trả lời Tồn Ngải.
Em gái, anh rất vui vẻ, bởi vì em hạnh phúc.
Anh đã suy nghĩ thật lâu, nghĩ như thế nào mới có thể vui vì chính bản thân mình vui vẻ, nghĩ từ lúc ở công ty cho đến khi về nhà. Vừa ăn cũng vừa nghĩ, khi tắm nghĩ, lúc pha cà phê cũng nghĩ, lúc hái mận cũng nghĩ, và bây giờ khi mở máy tính, anh vẫn còn nghĩ, nhưng nghĩ không ra, làm thế nào để mình vui vẻ vì chính bản thân mình đây.
Lúc thắng quan tòa, anh rất vui, bởi vì anh biết thanh danh của mình sẽ vững vàng hơn. Có thể nhận được nhiều vụ án, kiếm được nhiều tiền, anh biết có thể cho em đi du lịch từ Nam Cực đến Bắc Cực.
Lúc sửa sang lại căn hộ anh cũng vui, bởi vì anh biết có một ngày em sẽ về bên cạnh anh, sẽ ở lại trong phòng công chúa anh đã trang trí cho em, cười thoải mái gác chân lên thành giường.
Xem một bộ phim hay anh cũng vui, bởi vì anh có thể lập tức mua đĩa phim ấy, tưởng tượng đến lúc em vui vẻ tựa vào ngực anh xem phim.
Mỗi một chuyện vui buồn trong đời anh đều có sự hiện diện của em,, niềm vui của anh đã quan hệ chặt chẽ , móc nối với em từ lâu. Không có em, thật xin lỗi, anh không thể vì chính mình vui vẻ.
Thì ra cô bạn hung dữ kia tên là Tả Lị Lị. Có vài hôm anh gặp cô bạn ấy ở trường, không biết là bạn ấy tới tìm mình, còn tưởng là không cẩn thận hay vô tình gì đó mà gặp. Mỗi lần thấy bạn ấy anh cũng chưa bao giờ nhìn bằng sắc mặt tốt cả. Vừa thấy là đe dọa, để cho bạn ấy nhớ cho kỹ anh đã răn như thế nào.
Về phần em nói Chu Li Uy khiến em tự thấy xấu hổ, vừa đọc những lời này anh chỉ biết lắc đầu, lại muốn mắng em là ngu ngốc, không biết gì, đần độn rồi còn thiểu năng, em không biết mình ở trong cảm nhận của anh là đẹp nhất sao?
Đúng là mấy năm học Trung học em vô cùng tự ti. Anh nghĩ, đây chính là tai họa mà nền giáo dục Đài Loan gây cho phần lớn học sinh, may mắn sau khi lên Đại học em ổn hơn nhiều lắm. Xem ra việc anh ép em thi vào trường Đại học hạng nhất này là lựa chọn chính xác.
Thư em gởi anh nhận được khi đang ở trong văn phòng. Lúc tan sở anh có đi đến tiệm mỳ bò thêm mỳ thêm nước không tính tiền gần trường mình để ăn. Ông chủ vẫn giống như nhiều năm về trước, lúc nào cũng nhiệt tình thoải mái, cái bụng phệ cũng nhét chật cứng vào trong áo, đi được vài bước thì nó cứ lắc lắc như đang nhảy ấy.
Chờ lúc nào em về, lúc nào em về đây, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn mỳ, thêm nước thêm mỳ, sẽ đổ đầy hơn nửa bát dưa chua, hưởng thụ vị cay cay chua chua ê ẩm đó.
Anh rất vui khi em thích quà anh gởi sang. Đó là những nguyện vọng em viết trong giấy. Sau khi mở bình thủy tinh ra, anh quyết định mỗi một việc sẽ thay em hoàn thành. Bây giờ trên tường anh chỉ còn hai mảnh giấy, trong đó có một mảnh viết, em hy vọng cùng anh du lịch vòng quanh thế giới.
Chúng ta sẽ, có một ngày, anh sẽ đưa em cùng đi, chỉ cần anh kiếm đủ tiền.
Em từng hỏi anh, kiếm bao nhiêu tiền mới tính là đủ. Anh đã tính rồi, tính cả trường hợp lạm phát và đồng tiền mất giá. Giả thiết chúng ta có thể sống đến năm tám mươi tuổi, hằng tháng, tiền sinh hoạt của mỗi người cần tám vạn yên, nhân lên mười hai tháng, rồi nhân với tám mươi năm sẽ là chín trăm sáu mươi vạn. Rồi nếu hai mươi năm sau đó chúng ta mắc bệnh mãn tính của người già, hàng tháng cần tiền thuốc men khoảng mười vạn yên, mời y tá chăm sóc bốn vạn tệ. Mười bốn vạn nhân mỗi người mười hai tháng rồi nhân cho hai mươi năm, tương đương với sáu ngàn bảy trăm hai mươi vạn. Hơn nữa đi vòng quanh thế giới cần đến ba mươi triệu yên tính cho đến bây giờ, thêm một số chi phí phát sinh khác thì chúng ta cần một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên.
Cho nên, chờ đến khi anh có được một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên, anh sẽ cùng em, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, như thế nào?
Sau khi xác định mục tiêu, anh sẽ dồn hết sức để đi tới phía trước. Tin anh, sẽ không lâu lắm đâu.
Rất là vui, anh đưa máy tính cho em em đã dùng, rất vui khi tốc độ gõ chữ của em mỗi lúc một nhanh, rất vui khi em thích quà anh tặng. Nhưng mà này, có chuyện gì muốn nói với anh thì em cứ gõ bàn phím gởi thư cho anh nhé, đừng có ôm Tiểu Ân Ân mãi, như vậy anh sẽ ghen.
p.s: Anh thích nuôi em, nhiệt tình yêu thương nuôi em. Nuôi em làm anh có động lực kiếm tiền, trở thành một luật sư có tiếng. Cho nên em hãy cố gắng hết sức mình làm ký sinh trùng của anh đi, anh rất thích.
Anh trai Mặc Ân.
Viết xong thư, Mặc Ân lại nhìn hai mẩu giấy kia, đọc mười lần, sau đó đính lại trên tường. Một ngày nào đó, một ngày nào đó… Sẽ, anh sẽ hoàn thành mọi nguyện vọng của cô.
Uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, Mặc Ân đi ra sân sau. Khoảng sân khá rộng, ngoại trừ ba cái cây sinh mệnh đại diện cho ba anh em trong nhà, dưới tàng cây Mặc Ân còn đặt một chiếc ghế nằm thoải mái. Đó là chuẩn bị vì Tồn Ngải.
Vài năm trước, khi bố mẹ quyết định chuyển nhà còn anh quyết định ở lại, anh liền sửa căn hộ này thành một nơi Tồn Ngải yêu thích. Khi đó Mặc Ân nghĩ, Tồn Ngải sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây, mỗi buổi chiều khi anh bận rộn công việc, cô bé con ấy có thể pha một cốc cà phê, dưới tàng cây ngắm mây thưởng gió, thoải mái đầu óc.
Sẽ, sẽ có một ngày nào đó Tồn Ngải quay về, chỉ cần tâm trạng của hai người thành công thay đổi, cô bé ấy sẽ trở về bên cạnh anh.
Khó có dịp được nghỉ, Mặc Ân tự thưởng cho bản thân mình, ngủ cho đến khi muốn dậy thì dậy, nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười hai giờ rồi.
Rời giường, đánh răng rửa mặt, anh xuống dưới lầu, nhưng lại không thấy Tồn Ngải ở đây. Rất lạ, bình thường những giờ này, cô bé ấy đã nằm trên sô pha nhà anh, xem phim anh đã chuẩn bị sẵn, nhưng là…hôm nay không có, xảy ra chuyện gì sao?
Mặc Ân không vào bếp ăn sáng, gọi điện thoại cho Tồn Ngải trước.
“Tồn Ngải, em đang ở đâu?”
“Em ở bách hóa.” Giọng điệu không tốt.
“Sớm vậy đã đi bách hóa? Hôm nay Quốc khánh?”
“Không phải.”
“Không phải em nói là chưa đến ngày Quốc khánh thì không đi mua mấy thứ gì gì đó sao?” Con nhóc kia chỉ thích hàng giảm giá đặc biệt, cái khác thì… Nghe giọng điệu của cô bé mà nói, đó chính là âm mưu của bọn doanh nhân nhà giàu bóc lột quần chúng bình dân.
“Nhưng mà em thật sự rất tức giận, em không thể không mua đôi giày cao hai mươi centimét kia.” Tồn Ngải dùng sức giẫm bước, anh cơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân cô.
“Tức giận có liên quan gì đến giày cao gót?”
“Tổ trưởng của em mắng em là heo đó, heo đó. Anh, em có thể tố cáo bà ta nói xấu động vật được không?”
Mặc Ân bật cười: “Em nên tố cáo bà ta làm tổn thương đến danh dự người khác mới đúng, sao lại tố cáo nói xấu động vật.”
“Vậy…tố cáo cả hai đi.”
“Được rồi, chờ em xác định không muốn làm việc ở nơi đó nữa thì anh sẽ kiện bà ta.”
Mặc Ân hiểu được, Tồn Ngải rất yêu thích công việc này. Đó là tự cô bước ra xã hội, anh cùng cô đi ứng tuyển vị trí, sau khi trúng tuyển đã chờ cho đến bây giờ. Mỗi lần có tủ kính mới trưng bày, cô đều sẽ kéo anh đi dạo xem, sau đó giúp cô chụp ảnh làm chứng. Công việc này khiến Tồn Ngải có cảm giác thành tựu.
“Bà tổ trưởng dựa vào cái gì mà mắng em ngốc? Từ khi em vào công ty đến giờ ngoại trừ việc phê bình thiết kế của bọn em bà ấy cũng chẳng có ý tưởng hay sáng kiến nào hết. Người nai lưng ra vẫn là cấp dưới đáng thương này thôi.” Huống chi trên đời này chỉ có một người mới có thể mắng cô ngu ngốc, người đó tên là Lã Mặc Ân, không phải bà tổ trưởng đầu heo kia.
“Vừa nghe đã cảm thấy bà kia giống như ngồi không ăn bám.”
“Đúng thế. Lúc bà ấy mắng người khác á, nước miếng phun từa lưa, giống như vòi phun nước trong bể vậy. Bọn em cũng không phải cá chép, phun làm gì không biết nữa.”
“Cho nên em mua giày cao gót là vì để nước miếng bà ta không phun đến?”
“Không chỉ vì nguyên nhân này, em còn muốn tài trí hơn người, để cho bả nói chuyện với mũi em, muốn bả không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn sắc mặt em.”
Không tự chủ được? Mang giày cao gót đúng là rất dễ thực hiện.
“Em đang ở đâu, anh đi mua với em.”
“Không cần đâu, em đã đi mua rồi, bắt đầu từ ngày mai em phải cho bà ta bẽ mặt.”
“Được, đẹp cho bà ta xem, nếu bà ta còn chưa đủ mất mặt, anh sẽ kiện cho đến khi mặt mũi bầm dập.” Mặc Ân yêu chiều nói.
“Đúng, phải là như thế.” Rốt cuộc Tồn Ngải cũng cười, cơn giận hừng hực rốt cuộc cũng được giải tỏa. “Anh…”
“Sao?”
“Em muốn đến chỗ anh.”
“Ừ, anh gọi pizza chờ em.” Mặc Ân còn chưa nói hẹn gặp sau, cô nhóc nóng vội ở đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại.
Một tiếng rưỡi sau, hai người ăn uống no nê, trên bàn còn bày một chiếc khay bự sạch sẽ, mận đã được gọt rửa, bột cam thảo giảm bớt vị béo ngấy trong miệng, cả hai dựa vào sô pha, Tồn Ngải vừa nghịch ngón tay anh vừa nói: “Anh, anh trang trí nhà rất đẹp đó, nhưng mà một người ở vầy có buồn hay không?”
Bố mẹ đã chuyển ra ngoài, còn anh cả và anh hai đã đi từ lâu, vì công việc không ở lại nhà được. Trước kia lầu một có phòng khách và nhà ăn, lầu hai ba bốn năm, mỗi một tầng có một phòng lớn, ba anh em mỗi người chiếm một khoảng trời riêng.
Bây giờ chỉ còn lại Lã Mặc Ân sống một mình. Anh tu sửa lại, lầu bốn lầu năm thành phòng cho khách, thêm thang máy, để bố mẹ anh trai khi về có thể ở, lầu hai là phòng anh, còn lầu ba có một phòng công chúa màu hồng. Nếu không phải là kiến trúc sư kia quá lợi hại thì chắc chịu không thấu mấy thứ cầu kỳ thế này. May là khi thiết kế anh đã đổ vào một đống tiền.
Phòng công chúa này làm vì Tồn Ngải, bởi vì cô bé thích màu hồng.
Thi thoảng Tồn Ngải chơi quá muộn, lười về nhà thì cũng ở lại qua đêm. Tủ quần áo trong phòng có hai hàng quần, váy, áo khoác này nọ cùng âu phục, tất cả đều là size của cô, ngay cả đồ lót áo ngực băng vệ sinh bên cạnh anh đều thay cô chuẩn bị đầy đủ.
“Một người về nhà đúng là rất chán.”
“Muốn em nói với ba Lã mẹ Lã về nhà ở không?” Nhà lớn như vậy, anh trai ở một mình rất đáng thương đó.
“Đến nông thôn dưỡng lão là nguyện vọng của bố mẹ, hai người vì ba anh em nhà anh mà bận rộn cả đời, có quyền sống cuộc sống mình mong muốn.” Anh cùng các anh trai đều ủng hộ bố mẹ.
“Bọn họ có khỏe không?”
“Được rồi, vườn hoa mới đã làm xong, trồng hoa hồng, nghe nói năm nay sẽ có thu hoạch.”
Trồng hoa là giấc mộng của bố mẹ. Lúc còn trẻ vì con cái mà ở lại thành thị, lớn tuổi, ý nghĩ lá rụng về cội ngày càng dày vò, mãi cho đến hai năm nay mới có thể thực hiện được.
“Lần sau chúng mình về thăm họ.”
“Ừ, bố mẹ rất thích em, lúc nào cũng bảo anh mang em về.”
“Không thành vấn đề.”
Đề tài này ngừng lại, chân Tồn Ngải thực không gia giáo gác lên bàn, thân thể nghiêng qua ngực Mặc Ân. Nghịch ngón tay đã xong, bắt đầu nằm xuống, từ dưới nhìn lên trên, lại nghịch hàng râu đen mới mọc, đâm vào ngưa ngứa. Ngón tay Tồn Ngải chơi từ đông sang tây, lại từ tây chơi về phía đông.
Mặc Ân tóm lấy tay cô, đề nghị.
“Bằng không em chuyển tới đây sống với anh đi?”
“Chuyển tới đây? Anh muốn bao nuôi em à?” Tồn Ngải cười ngọt ngào.
Mặc Ân liếc nhìn cô một cái. “Anh đã bao nuôi em từ lâu.”
“Nói cũng đúng, nếu không có anh trai em phải làm sao giờ!” Tồn Ngải phồng má.
“Không có gì gọi là ‘làm sao bây giờ’, em vĩnh viễn đều có anh.”
Cánh tay dùng lực, Lã Mặc Ân ôm lấy cô. Tồn Ngải vĩnh viễn không cần phải lo lắng ‘làm sao bây giờ’, bởi vì anh ở đây, anh sẽ thay cô giải quyết mọi khó khăn vất vả.
“Ha ha.” Tồn Ngải cười hai tiếng, nói: “Chính là như vậy mới làm hư người ta. Chuyện gì em cũng dựa vào anh cả, đầu càng ngày càng trở nên ngốc. Lúc anh không ở bên cạnh em, ngay cả suy xét chuyện gì cũng thấy khó khăn, cũng không trách được vì sao lúc bà tổ trưởng mắng em là heo, em tức đến như vậy mà không tìm được lời nào phản bác lại.”
“Vẫn còn tức giận à? Anh thay em đi dọa bà ta.” Dù sao những chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu tiên Lã Mặc Ân làm.
Tồn Ngải hi hi ha ha cười, thắt lưng nhướng lên, ôm lấy cổ anh, dùng sức hôn một cái.
“Anh, em yêu anh.”
“Anh biết.” Mặc Ân gật đầu, đối với điều này, anh cùng cô tự tin giống nhau.
“Không giống như loại tình yêu Seven Year Itch.” Tồn Ngải là người hiện đại, nhưng là cái nhìn tình cảm của cô rất truyền thống. Yêu chính là chuyện của một đời, không có một năm, hai năm, mà là chuyện của năm năm, tám năm.
Seven Year Itch (Bảy năm ngứa ngáy) là một thành ngữ Mỹ nói về tình trạng những ông chồng (Mỹ thôi) thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi…ăn phở. Đây cũng là tên một bộ phim có Marilyn Monroe thủ vai.
“Anh biết.”
Đối với hai người, ‘thiên trường địa cửu’ không phải là hứa hẹn, mà là tự nhiên hình thành. Dường như, bắt đầu từ ngày Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong thần thoại Trung Hoa) khai thiên lập địa, tình yêu của cả hai đã tồn tại, mãi không xa nhau.
“Anh, em rất thích làm ký sinh trùng của anh.”
“Anh biết.” Anh càng thích càng yêu cách cô ký sinh mình.
“Anh có biết số phận của ký sinh trùng không?”
“Số phận?”
“Lúc vật chủ còn sống, ký sinh trùng mới có thể sống trong thân thể ấy. Nếu vật chủ chết, ký sinh trùng cũng không thể sống thêm một giây nào nữa.”
“Biết rồi, anh sẽ sống thật lâu, sống khỏe mạnh, bình an.”
“Biết là tốt rồi, vậy…”Ánh mắt của Tồn Ngải lả lơi, cười vô cùng mờ ám.
“Vậy gì?” Mặc Ân phòng bị.
“Ký sinh trùng đói bụng.”
“Không phải em vừa mới ăn no à?”
“Ầy, anh không biết? Ký sinh trùng mãi mãi không bao giờ ăn no.”
Tồn Ngải cầm mu bàn tay anh cắn một miếng, chỉ một miếng nhẹ nhàng nho nhỏ, không đau, chỉ có chút nhột nhột, sau đó lại cắn thêm một miếng nữa. Mặc Ân để mặc, Tồn Ngải xoay mình, bắt đầu gặm lên, từ cổ tay anh, cánh tay, khuỷu tay hướng về phía trước. Khi Tồn Ngải cắn nhẹ cổ Mặc Ân một cái khiến lòng anh bắt đầu ‘chao đảo.’
Môi Tồn Ngải dừng sát bên tai anh, cái cắn như có như không kia khiến Mặc Ân không thể nhịn nổi. Từ tai anh, khi môi cô lướt đến bên môi, Lã Mặc Ân không khống chế được nữa, siết lấy cổ cô, áp mạnh vào người mình.
Nụ hôn nóng cháy, triền miên qua lại. Cả hai gắn bó quấn quít, thể xác và tinh thần hòa quyện. Lã Mặc Ân siết chặt cô, cô ôm lấy anh, cả hai như một thân cây di động. Không có lời thề, đã quyết cùng sống chết.
Nụ hôn rất nồng nhiệt, bàn tay nho nhỏ của Tồn Ngải luồn vào trong áo anh, khe khẽ vuốt ve nửa thân trên tráng kiện.
Bỗng nhiên, lý trí khống chế, anh tóm lấy tay Tồn Ngải rồi đẩy cô ra. Chỉ cần thêm một chút nữa đã chìm đắm.
Tồn Ngải thở mạnh, nhìn anh, không thể hiểu được vì sao anh ngừng lại đột ngột.
“Anh…em muốn.”
“Không được, chúng mình vẫn còn chưa kết hôn.” Lã Mặc Ân là một người mộ đạo Thiên Chúa, và đã từng ký một ước định, trước khi kết hôn tuyệt đối không quan hệ thể xác.
“Ai nói kết hôn rồi mới có thể nấu cơm? Đây là quan niệm mấy chục năm trước rồi.”
“Tình yêu của anh rất truyền thống.” Cho nên, người như anh mới có tư cách đòi hỏi ‘thiên trường địa cửu.’
“Ừm ừm…” Tồn Ngải bất mãn. “Dù sao em cũng sẽ gả cho anh đó.”
“Vậy chờ em gả cho anh tính sau.”
“Chậc.” Tồn Ngải nhảy xuống sô pha, giống như kiến bò trên chảo nóng, chân trần đi tới đi lui trên sàn. Cô cũng rất muốn đó! Giây tiếp theo, Tồn Ngải kéo tay anh nói: “Bằng không chúng mình đi kết hôn luôn đi.” Đầu của cô đã bị pheromone khống chế.
“Em còn bé.”
“Em hai mươi lăm, không bé.” Tồn Ngải bi thương.
“Trước hết nghĩ cho rõ ràng, em chỉ còn tự do được vài năm nay, sau khi kết hôn phải dẹp hết mọi ước mơ, hy sinh cho chồng cho con.” Lã Mặc Ân không thừa nhận cô đủ trưởng thành để gánh vác một gia đình.
“Thực sự không được sao? Thỉnh thoảng vượt biên cũng đâu ai nói gì đâu.” Ôi ôi ôi, nào có đàn ông thuần khiết như vậy nha, phụ nữ chủ động dâng đến cửa còn không dám gặm thử.
Mặc Ân không nói, cau mày.
Thật ra, tâm trạng của anh cũng phập phồng không ngừng. Xúc động của Lã Mặc Ân cũng không dễ gì giải quyết so với Tồn Ngải. Anh quý trọng cô, là bảo bối quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Anh sẽ cho cô một đêm đầu tiên tuyệt vời nhất, khó quên nhất. Lần đầu tiên của hai người, tuyệt đối phải được chuẩn bị kỹ lưỡng, chứ không phải là lửa nóng đốt người trong nhất thời như thế này.
“Anh, thực sự kết hôn rồi mới làm à.”
Lã Mặc Ân thận trọng gật đầu.
“Anh xong đời, em đã quyết định! Em quyết định chuyển vào đây, mỗi tối phải dụ dỗ anh, mãi cho đến khi anh mất trinh mới thôi.” Tồn Ngải nói giống như hạ chiến thư, oán giận xoay người, đi đến cạnh cửa chính.
Mặc Ân bật cười: “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn về nhà thu dọn hành lý, tốt nhất là anh lo đi mua thuốc an thần đi, bằng không tối nay anh đẹp mặt!”
Lã Mặc Ân nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô bé, không nhịn được mà cười to. Đồ ngốc này, anh là vì yêu cô đấy thôi. Mà anh, đối với cô còn có cách nào cưng chiều hơn nữa?
Không biết Lã Mặc Ân đang hát loại nhạc gì, chỉ cảm thấy vừa hạnh phúc vừa phấn khởi. Tồn Ngải nói đúng, phong thư màu hồng đại diện cho tình yêu, mà anh chỉ cần nghĩ đến màu hồng kia, trái tim sẽ theo đó mà bay lên.
Tồn Ngải đã rời Đài Loan được mười chín tháng, cộng thêm lá thư sắp nhận được, anh sẽ có mười chín phong thư màu hồng. Đợi cho đến khi thư lên hàng số chín mươi chín, tình yêu của họ sẽ mãi mãi vĩnh hằng. Rất thú vị. Năm 2012, Trái đất đang gần kề những ngày tận thế lại có thể cầu mong ‘mãi mãi vĩnh hằng’. Lã Mặc Ân cùng Trữ Tồn Ngải dựa vào cái gì mà yêu cầu ‘mãi mãi vĩnh hằng’?
“Cậu đang hứng cái gì? Cười như vậy rất chướng mắt, không biết là tôi vừa thua quan tòa không hả?”
Một câu bất thình lình khiến Lã Mặc Ân ngẩn người. Nhìn lại, là Chu Li Uy đang bận một bộ váy công sở màu lam. Cô nàng cầm một cái ly không, tựa người vào cạnh cửa, vẻ mặt có phần mỏi mệt.
“Nếu mệt thì nghỉ vài ngày, đặt hồ sơ của vụ chưa xử lý xong lên bàn tôi.”
“Cậu muốn giúp tôi đỡ bận rộn hay là muốn lại thắng tôi lần nữa?”
Chu Li Uy đã sai rồi. Cho dù Lã Mặc Ân đi làm nghĩa vụ quân sự, bước ra xã hội còn trễ hơn mình, nhưng thời điểm nổi tiếng lại sớm hơn mình rất nhiều. Khi đó cậu ta tiếp nhận một vụ án không ai dám sờ tay, một con tép chống lại một con cá voi, tất cả mọi người đều không xem trọng, nhưng thực không thể nghĩ tới cậu ta dám kéo đại ca ủy viên bên lập pháp đã nhậm mấy nhiệm kỳ xuống đài. Chính vụ này đã khiến cậu ta nổi danh như cồn, thiết lập một chỗ dựa cho thành công.
Sau đó cậu ta mở một văn phòng luật, kích thích một chút để cô đổi chỗ làm. Không nói hai lời, Chu Li Uy đồng ý, bởi vì…Lã Mặc Ân đối với cô mà nói, vẫn là một giấc mộng chưa kết thúc.
Chuyện này Tồn Ngải nói đúng. Trời sinh phụ nữ là chuyên gia giới tính.
“Bỏ cái tính phụ nữ mạnh mẽ gì đó của cô đi. Tôi là sếp, nếu có thể áp bức nhân viên thay mình kiếm tiền thì tôi không làm? Tôi đây là đang thương hại cô làm không được, nghỉ ngơi vài ngày rồi tự mình đi tìm bạn trai mới. Nếu cô suy sụp, chắc tôi sẽ tìm không thấy một người nào có năng lực như cô để hỗ trợ.”
“Nói tới nói lui thì cậu vẫn là vì bản thân mình. Tôi còn nghĩ cậu tốt bụng như vậy, ngay cả chuyện đời sống cá nhân của tôi cũng quan tâm được.” Chu Li Uy nhăn mũi, người phụ nữ mạnh mẽ xinh đẹp lại hiện hình.
“Cô nói không sai, đúng là tôi quan tâm đến lợi ích của mình.”
“Này ông sếp tệ hại.” Chu Li Uy trừng mắt nhìn. “Cho mượn đi, nhân viên của cậu đang cần cà phê để cày bừa ra lợi ích cho cậu.”
“Không thành vấn đề, lấy đi.” Nói xong, Lã Mặc Ân cầm cốc cà phê trở về phòng làm việc của mình.
Vừa đi vừa nghĩ, Lã Mặc Ân muốn nhanh chóng xử lý cho xong vụ việc ngày hôm nay để tan tầm sớn được chút. Như vậy rất tốt, nói không chừng thư Tồn Ngải gởi đã đến.
Mở máy tính, lật hồ sơ, Mặc Ân nhanh gọn xử lý mọi công việc thỏa đáng, sau đó cứ theo thói quen, trước khi kết thúc giờ làm, anh lại mở hộp thư, xem những email nào quan trọng cần trả lời.
Thư mới là “Ngải Ngải”? Là Tồn Ngải? Không phải cô bé kiên trì viết thư tay là vì muốn có cảm giác? Sao bây giờ lại dùng máy tính gõ chữ rồi?
Mở thư ra, quả nhiên là Tồn Ngải nhà anh.
Anh, anh vui vẻ không? Em rất hạnh phúc.
Anh đoán xem lần này em đi nơi nào? Em đi miền tây nước Mỹ, lúc đến hẻm núi Grand Canyon Skywalk em đã nghĩ, trời ơi, rốt cuộc cũng biết từ ‘hùng vĩ’ này có ý nghĩa gì. Giữa thiên nhiên, con người trở nên nhỏ bé nhường nào. Mắt thấy thiên nhiên tráng lệ vĩ đại đến như vậy, em thật sự không thể ức chế cơn kích động trong lòng.
Skywalk mở cửa năm 2007, nghe nói trước khi xây dựng Skywalk, một doanh nhân người Mỹ gốc Trung đã nói, ông ta muốn định nghĩa khái niệm ‘từ trên cao nhìn xuống pháo hoa’.
Ở gần Grand Canyon, em đi ăn gà nướng ở một nhà hàng Ấn Độ, hương vị đó…Ầy, em thật sự nhớ những quán ăn ở Đài Loan. Anh, hàng ăn thêm nước thêm mỳ không lấy tiền gần trường mình, chỗ anh thích ăn dưa chua, hàng mỳ thịt bò ấy còn mở không? Hầy, trí tuệ ẩm thực của người Trung Quốc thật sự là phong phú đa dạng.
Anh, có phải anh đang cảm thấy kỳ cục vì sao em không viết thư tay mà lại gửi e-mail đúng không.
Đó là bởi vì em nhận được quà của anh đó. Có biết vì cái phần mềm đó mà em cần mẫn rèn luyện gõ chữ, luyện đến mức tay sắp bị chuột rút. Dượng Peter còn cười em bảo em là người trên núi, vì bây giờ căn bản cũng không tìm thấy thanh niên nào đi gõ chữ như vậy nữa.
Đúng rồi, quà anh tặng em, mỗi một cái em đều siêu thích. Bây giờ Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải đang nằm trên tủ đầu giường của em, mỗi ngày ngủ với em. Em thường ôm Tiểu Ân Ân nói chuyện, giống như nói chuyện với anh vậy. Em còn đeo vòng cổ Swarovski nữa, mẹ nói rất xinh đẹp. [Em trai em tính lấy vòng của em tặng cho bạn gái nó, em không cho, nó bèn khóc ầm lên. Đúng là yếu đuối mà, không có tiền còn muốn lấy đồ chị đi nịnh nọt bạn gái.] Còn chiếc váy màu xanh lục kia, em muốn đợi đến một dịp nào đó thật đặc biệt, thật thật đặc biệt để mặc.
Anh, anh luôn nói em ngốc, nhưng mà anh mới đúng là ngốc không chịu được đó.
Em luôn hoài nghi vì sao Tả Lị Lị đột nhiên không bắt nạt em nữa? Thì ra là anh ở phía sau giở trò, nhưng mà…Thật sự là chuyện anh làm tốt lắm, em thích nha, cái lệ Tồn Ngải bị bắt nạt ở trường cũng không còn nữa, cũng chẳng bị mấy đứa đó hại.
Nhưng mà, anh có biết vì sao bạn ấy không phản kháng anh, ngây người ra để anh kéo đi không? Đó là bởi vì bạn ấy trúng tiếng sét ái tình, yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đó.
Sau này bạn ấy thường hỏi em anh đúng là anh trai em hả? Cứ hỏi sao anh lại đẹp trai đến thế với cái mặt rất muốn đập cho một cái. Anh nói xem, mấy vấn đề kiểu thế có đúng là làm khó em rồi không?
Anh không biết Tả Lị Lị thích anh chừng nào đâu. Bạn ấy còn muốn em đưa thư tình cho anh nữa, ngoài miệng thì em đồng ý, nhưng trong lòng chẳng muốn giúp đâu đó. Em đọc thư của bạn ấy xong liền quẳng luôn vào thùng rác, một lá hai lá ba lá gì đó. Bạn ấy rất có kiên nhẫn nha, viết năm lá rồi mới hỏi em vì sao chưa thấy anh trả lời gì cả? Em mới ấp a ấp úng bảo anh có bạn gái rồi.
Bạn ấy rất tức giận, nói muốn chém chết cô gái kia. Hôm đó tan học, bạn ấy kiên quyết kéo em đến trước cổng trường chờ người.
Lần đó cũng thật vừa khéo, anh cùng Chu Li Uy đi ra, thấy hai người nói nói cười cười, lúc đến cổng trường rồi còn luyến tiếc vẫy tay nói bye bye, trong lòng bạn ấy hẳn không cảm thấy được tư vị gì, em cũng thế.
Sau đó tụi em ra ghế đá ngồi, rồi Tả Lị Lị chửi bậy, mắng tá lả một hồi mới phát hiện cho dù mắng bao nhiêu cũng không có tác dụng gì, ngoại hình của Chu Li Uy thực khiến cho người ta tự cảm thấy hổ thẹn mà. Nếu là một đứa ngực to ngốc nghếch, mặt đẹp tâm xấu xa thì cũng chẳng nói đến làm gì. Nhưng mà thiệt tình, Chu Li Uy chẳng những đẹp mà còn là tài nữ của khoa Luật trường anh.
Hôm đó khi tạm biệt Tả Lị Lị rồi, bạn ấy không nhắc đến anh nữa.
Thì ra một cô gái hung hăng mạnh mẽ đến đâu, khi gặp tình yêu cũng sẽ mềm dịu như nước.
Thật ra lần đó em có ý xấu như thế này. Em nghĩ thầm, nếu Tả Lị Lị tẩm quất Chu Li Uy một trận thật đau, đe dọa vài tiếng, nói không chừng Chu Li Uy cũng phải kiêng dè mà không dám tiếp cận anh nữa. Đến lúc đó em lại dán đầy ký hiệu của em lên người anh, mấy bạn mỹ nhân mỹ nữ gì đó sẽ hiểu hết. Lã Mặc Ân là của riêng Trữ Tồn Ngải, mời đứng ra xa, cấm có ý đồ xấu.
Ôi, nghiêm túc lại một chút, từ lúc lên Đại học em liền bám dính lấy anh như ký sinh trùng ấy, dựa vào anh ‘cấp dưỡng’ mà sống qua ngày. Em dùng tiền của anh, xài xa xỉ vô độ tình yêu cung cấp không giới hạn của anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy chán chường gì dù chỉ là một chút sao? Chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vứt bỏ em?
Có lẽ, đôi khi anh nên thử suy nghĩ cho chính bản thân mình, một lúc nào đó thử đặt em qua một bên, vui vẻ vì chính bản thân mình, hạnh phúc vì chính bản thân mình. Anh thấy thế nào nha?
Còn anh có thể yên tâm, cho dù có bị anh quăng qua một bên em đây vẫn sẽ ung dung tự tại, vì em có mẹ cùng dượng Peter yêu thương mình, còn có một thằng em trai cùng mẹ khác cha đáng đánh đòn cùng cái bạn khác cha khác mẹ nhưng cứ bắt gọi là anh hai trong nhà yêu thương. Nói thật, anh đó rất thương em nha, giống y như anh trai thương em gái vậy đó.
Anh, em nghiêm túc, em muốn anh vui vẻ, vì chính mình mà vui vẻ, em không cần anh vì em mà vui vẻ.
Em gái Tồn Ngải.
Lưu giữ thư lại, in, cất vào trong túi.
Mặc Ân thỏa mãn cười. Tồn Ngải của anh thực sự rất lợi hại, chỉ mới vài ngày đã biết gõ chữ gửi email rồi. Anh hẳn là thay cô phấn khởi. Lúc trước ép cô học gõ bàn phím, cô bé sống chết cũng không chịu, còn nói gì mà ủng hộ văn hóa truyền thống của Trung Hoa, tuyệt đối không thể để mấy cái chữ bàn phím cứng đờ kia làm lu mờ nét mềm mại của chữ viết.
Tiếc là, thật vất vả Lã Mặc Ân mới thích được phong thư màu hồng kia. Được rồi, sau khi tan sở đến bưu cục mua vài phong thư màu hồng mấy cô nhóc yêu thích vậy.
Đúng rồi, còn phải đi đến tiệm mỳ bò thêm mỳ thêm nước không tính tiền kia ăn đến no.
Nghỉ hè năm nay, Tồn Ngải tốt nghiệp Đại học. Tồn Ngải sẽ không học bài, bốn năm Đại học đã được cô mài đến mức chuyên nghiệp rồi, ở một giây quyết định cuối cùng này ắt sẽ trót lọt.
Hai giờ chiều, Tồn Ngải sẽ đi phỏng vấn ở một công ty thiết kế lắp đặt cửa kính, giữa trưa Mặc Ân đã đi khỏi văn phòng, mang cơm trưa đến nhà cho cô.
Tồn Ngải miệng cắn sushi, tay cầm một miếng xoay người đút cho anh. Mặc Ân mở miệng, cắn mấy cái rồi nói: “Em ngoan tí, đừng lộn xộn.”
Anh đang giúp cô chải đầu búi tóc lên.
Lã Mặc Ân có một đôi tay rất đa năng. Đánh chữ vừa nhanh vừa chính xác, sửa chữa đồ dùng trong nhà có thể so sánh với thợ, bây giờ còn có thể giúp cô chải tóc, giúp cô viết một bảng lý lịch, giúp cô sửa sang lại tập tác phẩm, ngay cả nấu nướng còn làm ngon hơn cô. Loại đàn ông toàn năng như thế này, người con gái nào không tình nguyện làm ký sinh trùng của anh?
“Em sợ anh đói mà.” Tồn Ngải phùng má.
“Chờ em đi phỏng vấn rồi thì anh ăn. Em ăn nhanh đi, một chút nữa anh giúp em thoa son.”
Mặc Ân rất lợi hại. Tồn Ngải mỗi lần thoa son đều lóng ngóng, còn anh chẳng qua chỉ dựa vào một cuốn sách dạy trang điểm đã có thể tô vẽ cho cô thành mỹ nữ, rồi cả bộ âu phục công sở màu xanh này cũng là anh giúp cô chọn. Có Mặc Ân ở đây, Tồn Ngải có vẻ rất ngốc.
“Anh muốn đi phỏng vấn với em?”
“Ừ, phỏng vấn xong mang em đi chúc mừng.”
Lã Mặc Ân xin nghỉ một buổi chiều, nói là đi cùng, chẳng qua là bản thân anh lo lắng, sợ cô nhóc ngu ngốc này lạc đường. Chỉ là đi làm việc thôi, nhiều nhất thì không nhận được việc, nhưng nếu bị người ta khinh thường chèn ép thì thế nào? Đây chính là chuyện thường xuyên đổ trên người mấy ma mới.
“Làm sao anh biết được em sẽ trúng tuyển?” Cô cười ha ha.
“Anh tin em.” Mặc Ân không hề suy nghĩ trả lời.
“Nói trắng ra là anh tin tập phác họa anh sửa lại ấy.” Tồn Ngải quăng cho anh một đống bầy nhầy nào đó, anh đi sửa lại vài chỗ đã trở thành tác phẩm của mấy người chuyên nghiệp, Mặc Ân là vạn năng, là anh hùng vô địch.
“Nếu không trúng tuyển sao giờ?”
“Ăn no chưa?” Mặc Ân không trả lời.
Tồn Ngải gật đầu, Mặc Ân rút một tờ khăn ướt lau môi cô sạch sẽ rồi thoa son giúp: “Nếu người ta không hiểu được đâu là nhân tài thì đến chỗ anh làm.”
“Anh, em cũng không phải chó hoang, với lại anh đã nuôi em bốn năm rồi, cuối cùng cũng phải học độc lập chứ.”
Thật ra hằng tháng mẹ cùng dượng Peter đều gửi tiền sinh hoạt hàng tháng, nhưng mà Mặc Ân lại thích cô dùng tiền của anh, bởi vậy hay mang cô đi mấy cửa hàng bách hóa lớn, mang cô đi mua quần áo, giày dép, đồ ăn, mang cô đi chơi. Tất cả, ăn mặc ngủ nghỉ anh đều ngang bướng ôm hết.
Rồi lại tập cho cô thói quen này, thói quen bám lên người anh, thói quen đòi anh cho ăn cho mặc, chỉ thiếu điều chuyển đến nhà anh ở luôn.
“Chuẩn bị cho tốt.”
Mặc Ân dọn dẹp bàn, Tồn Ngải lại dành, đem hộp thức ăn nhét vào tay anh: “Anh ăn trước đi, em dọn nhanh lắm.”
Cô nhanh nhẹn thu dọn đồ trên bàn sạch sẽ. Thật ra Tồn Ngải cũng có năng lực, nhưng Mặc Ân lúc nào cũng thích nói cô ngốc, sau đó lại giành đi trước một bước, sắp xếp hoàn hảo mọi chuyện đâu vào đấy cho cô. Thủ đoạn sủng người này của Mặc Ân rất cao tay đó.
Mặc Ân nhét sushi vào miệng, như đăm chiêu bảo: “Em không phải là chó hoang, nhưng mà nuôi em sẽ khiến anh vui vẻ. Huống chi bên anh cũng đang thiếu người, nếu em qua hỗ trợ anh sẽ rất vui. Dù sao nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài được.” Văn phòng luật đang trong giai đoạn sáng lập, Mặc Ân cần người giúp một tay.
“Không ổn, không phải là anh đã vời Chu Li Uy đến văn phòng anh đi làm?”
“Cô ta là một luật sư tốt, có thể thay anh xử lý vài vụ án.”
“Em biết mà, em cũng biết cô ấy cũng không chiếm được tim anh, nhưng có một cô gái hoàn mỹ bên cạnh, lúc ẩn lúc hiện như thế khiến tiềm thức em gợi ra nguy cơ đó. Lỡ như em không cẩn thận nổi điên lên thì anh làm sao giờ? Rõ ràng nhắm mắt làm ngơ có vẻ tốt hơn.”
“Bậy, cô ta có bạn trai rồi.”
“Anh tính xem hồi đó đến giờ cô ấy có bao nhiêu bạn trai chứ, hết bỏ người này thì người kia cũng đi, chỉ có anh luôn ở cạnh cô ấy đó.” Tồn Ngải kề sát anh, giọng nói vô cùng mờ ám.
“Bọn anh hợp tác công việc rất tốt.”
“Hợp tác là do anh thấy, nói không chừng trong lòng cô ấy nghĩ gần quan được ban lộc.”
“Đừng bậy bạ nữa, đối với anh mà nói, cô ta là một nhân viên tốt.”
“Ừh, vậy em đây cho phép anh dùng cô ấy.”
Mặc Ân lắc đầu, tức giận kéo kéo tai cô: “Anh vì ai mà đi làm việc, còn phải thông qua em đồng ý sao hả?”
Tồn Ngải cười to, cười đến đắc ý: “Tất nhiên không cần, nhưng mà…em xác định, anh sẽ để ý đến cảm giác của em.”
Không có cách, là Lã Mặc Ân anh đã cưng cô đến ‘vô pháp vô thiên’, kiêu ngạo đến thế, có thể trách ai.
“Làm sao em để ý Li Uy như vậy?”
“Đây là thiên tính, giống như động vật hoang dã có cảm giác được ‘thiên địch’ đang ở gần, lông tơ sẽ dựng đứng lên, bước vào trạng thái ứng chiến đó.” Quan trọng hơn là, trong tất cả những người con gái bên cạnh anh, điều kiện của Chu Li Uy là tốt nhất. Nếu không lựa chọn cô ấy làm ‘kẻ thù tưởng tượng’ của mình thì còn chọn ai được? Huống chi giác quan thứ sáu của Tồn Ngải này rất linh nha.
“Còn thiên địch nữa.”
Mặc Ân cười đẩy đầu cô bé xuống, Tồn Ngải thuận thế ngả vào lòng anh, cười nói: “Thật ra về mặt lý trí, so với ai em cũng rõ anh yêu em, ai cũng không thể thay thế được sự tồn tại của em, chỉ là về mặt tình cảm…em không thể không lo lắng.”
“Em đấy, phải học cách tin tưởng anh.”
“Ừ ừ.”
“Được rồi, đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”
Mặc Ân kéo tay cô, cô cầm lấy tập tranh cùng túi xách nhỏ đi theo sau anh, giống như những ngày bắt đầu từ rất sớm, cô liền quen đi sau anh như thế này, từng bước từng bước một, từ ngày này qua ngày khác bước theo dấu chân anh, bình thản ổn định chờ anh ở phía trước vượt qua mọi chông gai vì cô, để mỗi bước chân cô được thuận lợi.
Tồn Ngải thật sự lo lắng. Anh nuôi cô tốt như vậy, nếu một ngày kia cô mất anh, thì mỗi một ngày trong cuộc đời này phải vượt qua như thế nào?
Ở trên xe, Mặc Ân đưa cho cô một viên kẹo ngậm, nhắc nhở, lúc ứng tuyển nên chú ý một số kỹ năng nhỏ. Tồn Ngải nghiêm túc lắng nghe. Cô hiểu được, chỉ cần là chuyện của cô, so với cô anh trai càng căng thẳng hơn.
Thấy mồ hôi trên trán Mặc Ân chảy xuống, Tồn Ngải chợt mỉm cười, lấy khăn giấy trong túi giúp anh lau mồ hôi đi. Cô bảo: “Anh, câu anh nói lúc nãy còn có thể tính không?”
“Câu nào?”
“Nếu em không trúng tuyển có thể đến văn phòng luật của anh làm?”
“Đương nhiên tính.”
“Vậy anh không cần phải căng thẳng như vậy nha.”
Nắm lấy bàn tay lau mồ hôi cho mình, Mặc Ân cười khẽ. Cô bé ngốc nghếch, ai đâu mà đi lo cô trúng tuyển hay không, cái anh lo lắng chính là cô mất đi niềm tin với bản thân mình, lo lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương.
Đến công ty, anh thay cô chỉnh lại quần áo, xoa xoa mặt cô, cẩn thận dặn dò, “Anh đi đỗ xe, phỏng vấn xong thì gọi điện cho anh ngay lập tức, anh sẽ đến đón em. Nhớ cho kỹ, lúc nào cũng phải mỉm cười.”
“Biết rồi mà.” Những lời này, Tồn Ngải nghe ít nhất tám trăm lần.
“Mặc kệ kết quả như thế nào tối nay anh cũng mang em đi ăn tiệc.”
“Ừm.”
“Còn nữa…Trong mắt anh, em mãi mãi là người tốt nhất, không hiểu mà còn đi tuyển dụng, thì ông cấp trên kia không có mắt nhìn.”
“Rồi, em biết rồi.” Trước khi xuống xe, Tồn Ngải bổ nhào vào người anh, ôm rất chặt: “Anh trai, anh là mục tiêu em dùng hết sức, hết sức để đuổi theo, em vĩnh viễn không muốn buông anh ra.”
“Ừ, vĩnh viễn đừng bao giờ buông ra.” Lã Mặc Ân lập lại.
Hôm ấy, cả hai đều còn rất trẻ. Tuổi thanh xuân không biết ‘vĩnh viễn’ là chuyện như thế nào, lại có thể nói chắc chắn đến vậy, nhưng tình yêu có lẽ sẽ không cứng cỏi được như thế.
Mặc Ân vẫn về nhà sớm, dù rằng đã nhận được thư của Tồn Ngải.
Tắm xong, pha một ly cà phê, Mặc Ân đến sân sau hái một chùm mận chín đỏ, rửa sạch cắt miếng, bỏ một ít cam thảo lên trên rồi mang cả cà phê vào thư phòng. Mận cũng là trái cây Tồn Ngải thích ăn. Cây trồng trong nhà, không có thuốc, tuy không ngọt như hàng bày bán bên ngoài, nhưng Tồn Ngải vẫn rất thích.
Đi đến trước bàn làm việc, mở máy tính ra. Lúc máy tính đang khởi động, Lã Mặc Ân giương mắt thấy hai mẩu giấy mình dùng đinh mũ đính lên tường, đó là nguyện vọng của Tồn Ngải. Lấy xuống, Lã Mặc Ân đọc lại thật kỹ.
Mình hy vọng trước năm hai mươi lăm tuổi có thể gả cho anh trai, sinh hai đứa nhóc nghịch ngợm, trồng một cây ổi và một cây vải trong sân.
Mình hy vọng có thể đi du lịch vòng quanh thế giới cùng anh trai.
Cùng nhau…Là nguyện vọng chân thành nhất của cả hai. Cả hai chỉ hy vọng mọi chuyện đều có thể cùng nhau làm, cùng nhau công tác, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau nói chuyện. Cả hai thường tưởng tượng sinh mệnh của mình giống như một sợi dây thừng vặn xoắn. Cùng nhau lại cùng nhau, mỗi một nấc dây thừng đều là ‘cùng nhau’.
Chỉ tiếc, cuộc đời này không bao giờ như người ta mong muốn.
Mở cặp hồ sơ, mở một trang viết mới, Mặc Ân viết thư trả lời Tồn Ngải.
Em gái, anh rất vui vẻ, bởi vì em hạnh phúc.
Anh đã suy nghĩ thật lâu, nghĩ như thế nào mới có thể vui vì chính bản thân mình vui vẻ, nghĩ từ lúc ở công ty cho đến khi về nhà. Vừa ăn cũng vừa nghĩ, khi tắm nghĩ, lúc pha cà phê cũng nghĩ, lúc hái mận cũng nghĩ, và bây giờ khi mở máy tính, anh vẫn còn nghĩ, nhưng nghĩ không ra, làm thế nào để mình vui vẻ vì chính bản thân mình đây.
Lúc thắng quan tòa, anh rất vui, bởi vì anh biết thanh danh của mình sẽ vững vàng hơn. Có thể nhận được nhiều vụ án, kiếm được nhiều tiền, anh biết có thể cho em đi du lịch từ Nam Cực đến Bắc Cực.
Lúc sửa sang lại căn hộ anh cũng vui, bởi vì anh biết có một ngày em sẽ về bên cạnh anh, sẽ ở lại trong phòng công chúa anh đã trang trí cho em, cười thoải mái gác chân lên thành giường.
Xem một bộ phim hay anh cũng vui, bởi vì anh có thể lập tức mua đĩa phim ấy, tưởng tượng đến lúc em vui vẻ tựa vào ngực anh xem phim.
Mỗi một chuyện vui buồn trong đời anh đều có sự hiện diện của em,, niềm vui của anh đã quan hệ chặt chẽ , móc nối với em từ lâu. Không có em, thật xin lỗi, anh không thể vì chính mình vui vẻ.
Thì ra cô bạn hung dữ kia tên là Tả Lị Lị. Có vài hôm anh gặp cô bạn ấy ở trường, không biết là bạn ấy tới tìm mình, còn tưởng là không cẩn thận hay vô tình gì đó mà gặp. Mỗi lần thấy bạn ấy anh cũng chưa bao giờ nhìn bằng sắc mặt tốt cả. Vừa thấy là đe dọa, để cho bạn ấy nhớ cho kỹ anh đã răn như thế nào.
Về phần em nói Chu Li Uy khiến em tự thấy xấu hổ, vừa đọc những lời này anh chỉ biết lắc đầu, lại muốn mắng em là ngu ngốc, không biết gì, đần độn rồi còn thiểu năng, em không biết mình ở trong cảm nhận của anh là đẹp nhất sao?
Đúng là mấy năm học Trung học em vô cùng tự ti. Anh nghĩ, đây chính là tai họa mà nền giáo dục Đài Loan gây cho phần lớn học sinh, may mắn sau khi lên Đại học em ổn hơn nhiều lắm. Xem ra việc anh ép em thi vào trường Đại học hạng nhất này là lựa chọn chính xác.
Thư em gởi anh nhận được khi đang ở trong văn phòng. Lúc tan sở anh có đi đến tiệm mỳ bò thêm mỳ thêm nước không tính tiền gần trường mình để ăn. Ông chủ vẫn giống như nhiều năm về trước, lúc nào cũng nhiệt tình thoải mái, cái bụng phệ cũng nhét chật cứng vào trong áo, đi được vài bước thì nó cứ lắc lắc như đang nhảy ấy.
Chờ lúc nào em về, lúc nào em về đây, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn mỳ, thêm nước thêm mỳ, sẽ đổ đầy hơn nửa bát dưa chua, hưởng thụ vị cay cay chua chua ê ẩm đó.
Anh rất vui khi em thích quà anh gởi sang. Đó là những nguyện vọng em viết trong giấy. Sau khi mở bình thủy tinh ra, anh quyết định mỗi một việc sẽ thay em hoàn thành. Bây giờ trên tường anh chỉ còn hai mảnh giấy, trong đó có một mảnh viết, em hy vọng cùng anh du lịch vòng quanh thế giới.
Chúng ta sẽ, có một ngày, anh sẽ đưa em cùng đi, chỉ cần anh kiếm đủ tiền.
Em từng hỏi anh, kiếm bao nhiêu tiền mới tính là đủ. Anh đã tính rồi, tính cả trường hợp lạm phát và đồng tiền mất giá. Giả thiết chúng ta có thể sống đến năm tám mươi tuổi, hằng tháng, tiền sinh hoạt của mỗi người cần tám vạn yên, nhân lên mười hai tháng, rồi nhân với tám mươi năm sẽ là chín trăm sáu mươi vạn. Rồi nếu hai mươi năm sau đó chúng ta mắc bệnh mãn tính của người già, hàng tháng cần tiền thuốc men khoảng mười vạn yên, mời y tá chăm sóc bốn vạn tệ. Mười bốn vạn nhân mỗi người mười hai tháng rồi nhân cho hai mươi năm, tương đương với sáu ngàn bảy trăm hai mươi vạn. Hơn nữa đi vòng quanh thế giới cần đến ba mươi triệu yên tính cho đến bây giờ, thêm một số chi phí phát sinh khác thì chúng ta cần một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên.
Cho nên, chờ đến khi anh có được một trăm chín mươi ba triệu hai trăm vạn yên, anh sẽ cùng em, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới, như thế nào?
Sau khi xác định mục tiêu, anh sẽ dồn hết sức để đi tới phía trước. Tin anh, sẽ không lâu lắm đâu.
Rất là vui, anh đưa máy tính cho em em đã dùng, rất vui khi tốc độ gõ chữ của em mỗi lúc một nhanh, rất vui khi em thích quà anh tặng. Nhưng mà này, có chuyện gì muốn nói với anh thì em cứ gõ bàn phím gởi thư cho anh nhé, đừng có ôm Tiểu Ân Ân mãi, như vậy anh sẽ ghen.
p.s: Anh thích nuôi em, nhiệt tình yêu thương nuôi em. Nuôi em làm anh có động lực kiếm tiền, trở thành một luật sư có tiếng. Cho nên em hãy cố gắng hết sức mình làm ký sinh trùng của anh đi, anh rất thích.
Anh trai Mặc Ân.
Viết xong thư, Mặc Ân lại nhìn hai mẩu giấy kia, đọc mười lần, sau đó đính lại trên tường. Một ngày nào đó, một ngày nào đó… Sẽ, anh sẽ hoàn thành mọi nguyện vọng của cô.
Uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, Mặc Ân đi ra sân sau. Khoảng sân khá rộng, ngoại trừ ba cái cây sinh mệnh đại diện cho ba anh em trong nhà, dưới tàng cây Mặc Ân còn đặt một chiếc ghế nằm thoải mái. Đó là chuẩn bị vì Tồn Ngải.
Vài năm trước, khi bố mẹ quyết định chuyển nhà còn anh quyết định ở lại, anh liền sửa căn hộ này thành một nơi Tồn Ngải yêu thích. Khi đó Mặc Ân nghĩ, Tồn Ngải sẽ trở thành nữ chủ nhân ở đây, mỗi buổi chiều khi anh bận rộn công việc, cô bé con ấy có thể pha một cốc cà phê, dưới tàng cây ngắm mây thưởng gió, thoải mái đầu óc.
Sẽ, sẽ có một ngày nào đó Tồn Ngải quay về, chỉ cần tâm trạng của hai người thành công thay đổi, cô bé ấy sẽ trở về bên cạnh anh.
Khó có dịp được nghỉ, Mặc Ân tự thưởng cho bản thân mình, ngủ cho đến khi muốn dậy thì dậy, nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười hai giờ rồi.
Rời giường, đánh răng rửa mặt, anh xuống dưới lầu, nhưng lại không thấy Tồn Ngải ở đây. Rất lạ, bình thường những giờ này, cô bé ấy đã nằm trên sô pha nhà anh, xem phim anh đã chuẩn bị sẵn, nhưng là…hôm nay không có, xảy ra chuyện gì sao?
Mặc Ân không vào bếp ăn sáng, gọi điện thoại cho Tồn Ngải trước.
“Tồn Ngải, em đang ở đâu?”
“Em ở bách hóa.” Giọng điệu không tốt.
“Sớm vậy đã đi bách hóa? Hôm nay Quốc khánh?”
“Không phải.”
“Không phải em nói là chưa đến ngày Quốc khánh thì không đi mua mấy thứ gì gì đó sao?” Con nhóc kia chỉ thích hàng giảm giá đặc biệt, cái khác thì… Nghe giọng điệu của cô bé mà nói, đó chính là âm mưu của bọn doanh nhân nhà giàu bóc lột quần chúng bình dân.
“Nhưng mà em thật sự rất tức giận, em không thể không mua đôi giày cao hai mươi centimét kia.” Tồn Ngải dùng sức giẫm bước, anh cơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân cô.
“Tức giận có liên quan gì đến giày cao gót?”
“Tổ trưởng của em mắng em là heo đó, heo đó. Anh, em có thể tố cáo bà ta nói xấu động vật được không?”
Mặc Ân bật cười: “Em nên tố cáo bà ta làm tổn thương đến danh dự người khác mới đúng, sao lại tố cáo nói xấu động vật.”
“Vậy…tố cáo cả hai đi.”
“Được rồi, chờ em xác định không muốn làm việc ở nơi đó nữa thì anh sẽ kiện bà ta.”
Mặc Ân hiểu được, Tồn Ngải rất yêu thích công việc này. Đó là tự cô bước ra xã hội, anh cùng cô đi ứng tuyển vị trí, sau khi trúng tuyển đã chờ cho đến bây giờ. Mỗi lần có tủ kính mới trưng bày, cô đều sẽ kéo anh đi dạo xem, sau đó giúp cô chụp ảnh làm chứng. Công việc này khiến Tồn Ngải có cảm giác thành tựu.
“Bà tổ trưởng dựa vào cái gì mà mắng em ngốc? Từ khi em vào công ty đến giờ ngoại trừ việc phê bình thiết kế của bọn em bà ấy cũng chẳng có ý tưởng hay sáng kiến nào hết. Người nai lưng ra vẫn là cấp dưới đáng thương này thôi.” Huống chi trên đời này chỉ có một người mới có thể mắng cô ngu ngốc, người đó tên là Lã Mặc Ân, không phải bà tổ trưởng đầu heo kia.
“Vừa nghe đã cảm thấy bà kia giống như ngồi không ăn bám.”
“Đúng thế. Lúc bà ấy mắng người khác á, nước miếng phun từa lưa, giống như vòi phun nước trong bể vậy. Bọn em cũng không phải cá chép, phun làm gì không biết nữa.”
“Cho nên em mua giày cao gót là vì để nước miếng bà ta không phun đến?”
“Không chỉ vì nguyên nhân này, em còn muốn tài trí hơn người, để cho bả nói chuyện với mũi em, muốn bả không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn sắc mặt em.”
Không tự chủ được? Mang giày cao gót đúng là rất dễ thực hiện.
“Em đang ở đâu, anh đi mua với em.”
“Không cần đâu, em đã đi mua rồi, bắt đầu từ ngày mai em phải cho bà ta bẽ mặt.”
“Được, đẹp cho bà ta xem, nếu bà ta còn chưa đủ mất mặt, anh sẽ kiện cho đến khi mặt mũi bầm dập.” Mặc Ân yêu chiều nói.
“Đúng, phải là như thế.” Rốt cuộc Tồn Ngải cũng cười, cơn giận hừng hực rốt cuộc cũng được giải tỏa. “Anh…”
“Sao?”
“Em muốn đến chỗ anh.”
“Ừ, anh gọi pizza chờ em.” Mặc Ân còn chưa nói hẹn gặp sau, cô nhóc nóng vội ở đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại.
Một tiếng rưỡi sau, hai người ăn uống no nê, trên bàn còn bày một chiếc khay bự sạch sẽ, mận đã được gọt rửa, bột cam thảo giảm bớt vị béo ngấy trong miệng, cả hai dựa vào sô pha, Tồn Ngải vừa nghịch ngón tay anh vừa nói: “Anh, anh trang trí nhà rất đẹp đó, nhưng mà một người ở vầy có buồn hay không?”
Bố mẹ đã chuyển ra ngoài, còn anh cả và anh hai đã đi từ lâu, vì công việc không ở lại nhà được. Trước kia lầu một có phòng khách và nhà ăn, lầu hai ba bốn năm, mỗi một tầng có một phòng lớn, ba anh em mỗi người chiếm một khoảng trời riêng.
Bây giờ chỉ còn lại Lã Mặc Ân sống một mình. Anh tu sửa lại, lầu bốn lầu năm thành phòng cho khách, thêm thang máy, để bố mẹ anh trai khi về có thể ở, lầu hai là phòng anh, còn lầu ba có một phòng công chúa màu hồng. Nếu không phải là kiến trúc sư kia quá lợi hại thì chắc chịu không thấu mấy thứ cầu kỳ thế này. May là khi thiết kế anh đã đổ vào một đống tiền.
Phòng công chúa này làm vì Tồn Ngải, bởi vì cô bé thích màu hồng.
Thi thoảng Tồn Ngải chơi quá muộn, lười về nhà thì cũng ở lại qua đêm. Tủ quần áo trong phòng có hai hàng quần, váy, áo khoác này nọ cùng âu phục, tất cả đều là size của cô, ngay cả đồ lót áo ngực băng vệ sinh bên cạnh anh đều thay cô chuẩn bị đầy đủ.
“Một người về nhà đúng là rất chán.”
“Muốn em nói với ba Lã mẹ Lã về nhà ở không?” Nhà lớn như vậy, anh trai ở một mình rất đáng thương đó.
“Đến nông thôn dưỡng lão là nguyện vọng của bố mẹ, hai người vì ba anh em nhà anh mà bận rộn cả đời, có quyền sống cuộc sống mình mong muốn.” Anh cùng các anh trai đều ủng hộ bố mẹ.
“Bọn họ có khỏe không?”
“Được rồi, vườn hoa mới đã làm xong, trồng hoa hồng, nghe nói năm nay sẽ có thu hoạch.”
Trồng hoa là giấc mộng của bố mẹ. Lúc còn trẻ vì con cái mà ở lại thành thị, lớn tuổi, ý nghĩ lá rụng về cội ngày càng dày vò, mãi cho đến hai năm nay mới có thể thực hiện được.
“Lần sau chúng mình về thăm họ.”
“Ừ, bố mẹ rất thích em, lúc nào cũng bảo anh mang em về.”
“Không thành vấn đề.”
Đề tài này ngừng lại, chân Tồn Ngải thực không gia giáo gác lên bàn, thân thể nghiêng qua ngực Mặc Ân. Nghịch ngón tay đã xong, bắt đầu nằm xuống, từ dưới nhìn lên trên, lại nghịch hàng râu đen mới mọc, đâm vào ngưa ngứa. Ngón tay Tồn Ngải chơi từ đông sang tây, lại từ tây chơi về phía đông.
Mặc Ân tóm lấy tay cô, đề nghị.
“Bằng không em chuyển tới đây sống với anh đi?”
“Chuyển tới đây? Anh muốn bao nuôi em à?” Tồn Ngải cười ngọt ngào.
Mặc Ân liếc nhìn cô một cái. “Anh đã bao nuôi em từ lâu.”
“Nói cũng đúng, nếu không có anh trai em phải làm sao giờ!” Tồn Ngải phồng má.
“Không có gì gọi là ‘làm sao bây giờ’, em vĩnh viễn đều có anh.”
Cánh tay dùng lực, Lã Mặc Ân ôm lấy cô. Tồn Ngải vĩnh viễn không cần phải lo lắng ‘làm sao bây giờ’, bởi vì anh ở đây, anh sẽ thay cô giải quyết mọi khó khăn vất vả.
“Ha ha.” Tồn Ngải cười hai tiếng, nói: “Chính là như vậy mới làm hư người ta. Chuyện gì em cũng dựa vào anh cả, đầu càng ngày càng trở nên ngốc. Lúc anh không ở bên cạnh em, ngay cả suy xét chuyện gì cũng thấy khó khăn, cũng không trách được vì sao lúc bà tổ trưởng mắng em là heo, em tức đến như vậy mà không tìm được lời nào phản bác lại.”
“Vẫn còn tức giận à? Anh thay em đi dọa bà ta.” Dù sao những chuyện như thế này cũng không phải là lần đầu tiên Lã Mặc Ân làm.
Tồn Ngải hi hi ha ha cười, thắt lưng nhướng lên, ôm lấy cổ anh, dùng sức hôn một cái.
“Anh, em yêu anh.”
“Anh biết.” Mặc Ân gật đầu, đối với điều này, anh cùng cô tự tin giống nhau.
“Không giống như loại tình yêu Seven Year Itch.” Tồn Ngải là người hiện đại, nhưng là cái nhìn tình cảm của cô rất truyền thống. Yêu chính là chuyện của một đời, không có một năm, hai năm, mà là chuyện của năm năm, tám năm.
Seven Year Itch (Bảy năm ngứa ngáy) là một thành ngữ Mỹ nói về tình trạng những ông chồng (Mỹ thôi) thường thì sau bảy năm lập gia đình bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy thèm đi…ăn phở. Đây cũng là tên một bộ phim có Marilyn Monroe thủ vai.
“Anh biết.”
Đối với hai người, ‘thiên trường địa cửu’ không phải là hứa hẹn, mà là tự nhiên hình thành. Dường như, bắt đầu từ ngày Bàn Cổ (nhân vật khai thiên lập địa trong thần thoại Trung Hoa) khai thiên lập địa, tình yêu của cả hai đã tồn tại, mãi không xa nhau.
“Anh, em rất thích làm ký sinh trùng của anh.”
“Anh biết.” Anh càng thích càng yêu cách cô ký sinh mình.
“Anh có biết số phận của ký sinh trùng không?”
“Số phận?”
“Lúc vật chủ còn sống, ký sinh trùng mới có thể sống trong thân thể ấy. Nếu vật chủ chết, ký sinh trùng cũng không thể sống thêm một giây nào nữa.”
“Biết rồi, anh sẽ sống thật lâu, sống khỏe mạnh, bình an.”
“Biết là tốt rồi, vậy…”Ánh mắt của Tồn Ngải lả lơi, cười vô cùng mờ ám.
“Vậy gì?” Mặc Ân phòng bị.
“Ký sinh trùng đói bụng.”
“Không phải em vừa mới ăn no à?”
“Ầy, anh không biết? Ký sinh trùng mãi mãi không bao giờ ăn no.”
Tồn Ngải cầm mu bàn tay anh cắn một miếng, chỉ một miếng nhẹ nhàng nho nhỏ, không đau, chỉ có chút nhột nhột, sau đó lại cắn thêm một miếng nữa. Mặc Ân để mặc, Tồn Ngải xoay mình, bắt đầu gặm lên, từ cổ tay anh, cánh tay, khuỷu tay hướng về phía trước. Khi Tồn Ngải cắn nhẹ cổ Mặc Ân một cái khiến lòng anh bắt đầu ‘chao đảo.’
Môi Tồn Ngải dừng sát bên tai anh, cái cắn như có như không kia khiến Mặc Ân không thể nhịn nổi. Từ tai anh, khi môi cô lướt đến bên môi, Lã Mặc Ân không khống chế được nữa, siết lấy cổ cô, áp mạnh vào người mình.
Nụ hôn nóng cháy, triền miên qua lại. Cả hai gắn bó quấn quít, thể xác và tinh thần hòa quyện. Lã Mặc Ân siết chặt cô, cô ôm lấy anh, cả hai như một thân cây di động. Không có lời thề, đã quyết cùng sống chết.
Nụ hôn rất nồng nhiệt, bàn tay nho nhỏ của Tồn Ngải luồn vào trong áo anh, khe khẽ vuốt ve nửa thân trên tráng kiện.
Bỗng nhiên, lý trí khống chế, anh tóm lấy tay Tồn Ngải rồi đẩy cô ra. Chỉ cần thêm một chút nữa đã chìm đắm.
Tồn Ngải thở mạnh, nhìn anh, không thể hiểu được vì sao anh ngừng lại đột ngột.
“Anh…em muốn.”
“Không được, chúng mình vẫn còn chưa kết hôn.” Lã Mặc Ân là một người mộ đạo Thiên Chúa, và đã từng ký một ước định, trước khi kết hôn tuyệt đối không quan hệ thể xác.
“Ai nói kết hôn rồi mới có thể nấu cơm? Đây là quan niệm mấy chục năm trước rồi.”
“Tình yêu của anh rất truyền thống.” Cho nên, người như anh mới có tư cách đòi hỏi ‘thiên trường địa cửu.’
“Ừm ừm…” Tồn Ngải bất mãn. “Dù sao em cũng sẽ gả cho anh đó.”
“Vậy chờ em gả cho anh tính sau.”
“Chậc.” Tồn Ngải nhảy xuống sô pha, giống như kiến bò trên chảo nóng, chân trần đi tới đi lui trên sàn. Cô cũng rất muốn đó! Giây tiếp theo, Tồn Ngải kéo tay anh nói: “Bằng không chúng mình đi kết hôn luôn đi.” Đầu của cô đã bị pheromone khống chế.
“Em còn bé.”
“Em hai mươi lăm, không bé.” Tồn Ngải bi thương.
“Trước hết nghĩ cho rõ ràng, em chỉ còn tự do được vài năm nay, sau khi kết hôn phải dẹp hết mọi ước mơ, hy sinh cho chồng cho con.” Lã Mặc Ân không thừa nhận cô đủ trưởng thành để gánh vác một gia đình.
“Thực sự không được sao? Thỉnh thoảng vượt biên cũng đâu ai nói gì đâu.” Ôi ôi ôi, nào có đàn ông thuần khiết như vậy nha, phụ nữ chủ động dâng đến cửa còn không dám gặm thử.
Mặc Ân không nói, cau mày.
Thật ra, tâm trạng của anh cũng phập phồng không ngừng. Xúc động của Lã Mặc Ân cũng không dễ gì giải quyết so với Tồn Ngải. Anh quý trọng cô, là bảo bối quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Anh sẽ cho cô một đêm đầu tiên tuyệt vời nhất, khó quên nhất. Lần đầu tiên của hai người, tuyệt đối phải được chuẩn bị kỹ lưỡng, chứ không phải là lửa nóng đốt người trong nhất thời như thế này.
“Anh, thực sự kết hôn rồi mới làm à.”
Lã Mặc Ân thận trọng gật đầu.
“Anh xong đời, em đã quyết định! Em quyết định chuyển vào đây, mỗi tối phải dụ dỗ anh, mãi cho đến khi anh mất trinh mới thôi.” Tồn Ngải nói giống như hạ chiến thư, oán giận xoay người, đi đến cạnh cửa chính.
Mặc Ân bật cười: “Em muốn đi đâu?”
“Em muốn về nhà thu dọn hành lý, tốt nhất là anh lo đi mua thuốc an thần đi, bằng không tối nay anh đẹp mặt!”
Lã Mặc Ân nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của cô bé, không nhịn được mà cười to. Đồ ngốc này, anh là vì yêu cô đấy thôi. Mà anh, đối với cô còn có cách nào cưng chiều hơn nữa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook