Khấu Vấn Tiên Đạo
-
Chương 12: Ở Lại Thanh Dương Quán (2)
Đạo nhân Tịch Tâm cũng không ngẩng đầu lên, ngắt lời của Tần Tang:
-Lúc nãy tiểu huynh đệ cũng nhìn thấy tình huống bên trong quán, tới lui đều là những người thiện tín nghèo khổ, bần đạo có lòng nhưng cũng bất lực, một năm cũng không kiếm được mấy văn tiền nhan đèn, nuôi không nổi đạo sĩ, cũng trả không nổi tiền lương tháng cho tiểu huynh đệ.
Ánh mắt của tiểu đạo sĩ Minh Nguyệt tối sầm lại, chu mỏ một cái.
Tần Tang không nghĩ đến đạo sĩ sẽ trực tiếp nói ra như vậy, chỉ là hắn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, chê cười nói:
-Không giấu diếm đạo trưởng, vãn bối thực sự muốn tìm một chỗ dung thân, đáng tiếc là không cẩn thận bị thương ở chân, khó mà tìm cách mưu sinh, lúc nãy nhìn thấy hai vị đạo trưởng bận bịu, mới nổi lên tâm tư. Vãn bối không cầu tiền lương tháng, chỉ cầu có thể có một nơi ở che gió che mưa, kiếm miếng cơm ăn.
Đạo nhân Tịch Tâm ngẩng đầu nhìn Tần Tang một chút, tay vuốt chòm râu dài nói:
-Tiểu huynh đệ đúng là tuổi trẻ quý báu, cần gì khuất thân chốn rừng núi, đi đến bến đò tìm một công việc nghiêm túc, thành gia lập nghiệp, mới là đúng đắn.
Thấy giọng điệu của đạo nhân Tịch Tâm đã buông lỏng, Tần Tang vội vàng rèn sắt khi còn nóng:
-Đạo trưởng suy xét, vãn bối từng đi theo thầy đồ trong thôn đọc sách qua mấy năm, có thể viết và vẽ, có thể giúp đạo trưởng ghi chép lại, nghiền thảo dược, chờ cho vết thương tốt lên lại cùng ngài lên núi hái thuốc. Nếu như đạo trưởng không chê, trước hết cho ta ở lại một tháng thử xem, nếu như ta thật sự không chịu nổi, lại đuổi ta đuổi xuống núi cũng không muộn...
Quả nhiên đạo nhân Tịch Tâm bị lay động ý nghĩ, híp mắt quan sát Tần Tang hồi lâu:
-Thôi vậy, ta là một đạo sĩ nghèo kiết xác, cũng không sợ tiểu huynh đệ lấy của bần đạo cái gì.
Nói xong, đạo nhân Tịch Tâm cầm bút lông qua, rút ra một tờ giấy vàng.
-Viết hai chữ cho ta xem một chút.
Tần Tang nhận lấy bút, viết thử vài chữ, trong lòng thấp thỏm không yên liếc nhìn đạo nhân Tịch Tâm.
Kiếp trước hắn không biết dùng bút lông, cũng may Tần Tam Oa đã từng học qua, nhưng những chữ này cũng quá sức, chỉ có thể nói là không bị đứt gãy thành từng mảnh, có thể nhận biết, nhưng lại có hai chữ không viết ra được.
Chẳng qua Tần Tang cũng biết rõ rằng, thế giới này và cổ đại kiếp trước không khác biệt lắm, biết chữ đúng là vô cùng ít, hắn cũng được coi như là người có tài cao.
Thấy đạo nhân Tịch Tâm cầm lấy giấy vàng không nói gì, Tần Tang ngoài miệng bổ sung cứu chữa:
-Vãn bối thuở nhỏ tâm hướng về phía hiếu học, đáng tiếc trong nhà xảy ra biến cố, chỉ đọc sách được vài năm, nếu như được đạo trưởng thu nhận, chắc chắn sau này sẽ chăm học khổ luyện.
-Còn có thể.
Đạo nhân Tịch Tâm gật gật đầu:
-Bên trong đạo quán đều là đạo kinh, y kinh, nếu như tiểu huynh đệ có lòng, buổi tối có thể đọc kinh cùng với Minh Nguyệt. Còn có, trong đạo quán điều kiện đơn sơ, không ăn đến chất béo, tiểu huynh đệ có thể chịu được không?
-Đạo trưởng, ngài cứ gọi ta là Tần Tang.
Tần Tang vội vàng nói:
-Ta cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, có thể chịu được cực khổ. Ngài yên tâm, ta nhất định tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, không gây thêm phiền phức cho ngài.
Đạo nhân Tịch Tâm lắc đầu:
-Ngươi chưa từng xuất gia, cũng không cần thiết phải quá câu nệ, chỉ có một điều, không thể mang người con gái đi vào hồ Thiên, hồ Địa. Bên ngoài đạo quán, bần đạo lại càng không quản thúc ngươi, chỉ là nếu như ngươi làm xằng làm bậy gây ra tai họa, cũng không liên quan gì đến bần đạo. Lúc này đã nói trước, ngày sau đừng trách bần đạo không nể tình.
Cuối cùng cũng được thu nhận, Tần Tang đều đáp ứng:
-Cẩn tuân đạo trưởng dặn dò.
-Tần công tử, mấy phòng ở bên này đều không người ở, ngươi có thể chọn lấy một phòng, ta đi nấu cơm trước, buổi tối đưa tới chăn đệm và áo đạo sĩ cho ngươi.
Sau khi thu nhận Tần Tang, đạo nhân Tịch Tâm miễn đi tiền xem bệnh, để cho Minh Nguyệt mang theo Tần Tang ra phía sau chọn chỗ ở, chăn đệm và áo đạo sĩ đều được biếu tặng, sau này cũng sẽ ăn cơm cùng với họ, do Minh Nguyệt phụ trách nấu.
-Sư đệ Minh Nguyệt, hai ta đều làm việc ở bên cạnh của đạo trưởng, ta nhiều hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta là sư huynh đi, gọi công tử xa lạ quá.
Tần Tang lôi kéo Minh Nguyệt làm quen:
-Một hồi ta đi giúp ngươi nhóm lửa, trước tiên ngươi hãy giới thiệu cho ta làm quen, ngươi và đạo trưởng ở phòng nào vậy?
Minh Nguyệt đi theo đạo sĩ sinh sống, vẫn luôn không có người bạn nào, đột nhiên xuất hiện một vị sư huynh, cũng cảm thấy gần gũi, cười hì hì chỉ vào một phòng, giòn tiếng nói:
-Sư huynh, ta và sư phụ ở đây!
Tần Tang thuận theo nhìn sang, chỉ thấy Minh Nguyệt chỉ chính là dãy phòng ở phía sau của điện Thanh Dương.
Toàn bộ Thanh Dương Quán có bốn lối vào, phía sau điện Thanh Dương còn có ba dãy phòng ở, mỗi dãy có sáu phòng, một thềm đá nhỏ ở giữa dẫn đến điểm cuối của đạo quán, hai bên đều có ba phòng.
Phòng ở đều được xây dựng bằng đá tảng, cấu trúc hoàn hảo, chỉ có nóc phòng bị hư hại nghiêm trọng.
Đạo nhân Tịch Tâm và Minh Nguyệt ở là phòng thứ ba của dãy thứ nhất bên trái.
Minh Nguyệt chỉ vào ba dãy khác nói:
-Những phòng ốc này đều có giường trúc, nếu có cư sĩ ngủ lại, hoặc là người bệnh không kịp xuống núi, có thể ở lại đây, người bệnh có khi không cần tiền, cư sĩ một văn tiền một buổi tối, không tính cơm.
Tần Tang đi theo đằng sau Minh Nguyệt, nghe hắn giới thiệu.
Đi tới dãy phòng ở cuối cùng, Tần Tang đột nhiên nghe được tiếng nước chảy róc rách, lập tức đi tới, hóa ra Thanh Dương Quán không có tường sau, sau cùng là một mảng rừng trúc lớn, sâu trong rừng trúc có nước suối từ đỉnh núi chảy xuống, hình thành một dòng suối nhỏ xuyên qua rừng, nước suối rì rào, chim và côn trùng kêu vang, cảnh vật xung quanh thật là thanh tịnh và đẹp đẽ.
Tần Tang vừa nhìn đã thích.
-Lúc nãy tiểu huynh đệ cũng nhìn thấy tình huống bên trong quán, tới lui đều là những người thiện tín nghèo khổ, bần đạo có lòng nhưng cũng bất lực, một năm cũng không kiếm được mấy văn tiền nhan đèn, nuôi không nổi đạo sĩ, cũng trả không nổi tiền lương tháng cho tiểu huynh đệ.
Ánh mắt của tiểu đạo sĩ Minh Nguyệt tối sầm lại, chu mỏ một cái.
Tần Tang không nghĩ đến đạo sĩ sẽ trực tiếp nói ra như vậy, chỉ là hắn cũng không dễ dàng từ bỏ như vậy, chê cười nói:
-Không giấu diếm đạo trưởng, vãn bối thực sự muốn tìm một chỗ dung thân, đáng tiếc là không cẩn thận bị thương ở chân, khó mà tìm cách mưu sinh, lúc nãy nhìn thấy hai vị đạo trưởng bận bịu, mới nổi lên tâm tư. Vãn bối không cầu tiền lương tháng, chỉ cầu có thể có một nơi ở che gió che mưa, kiếm miếng cơm ăn.
Đạo nhân Tịch Tâm ngẩng đầu nhìn Tần Tang một chút, tay vuốt chòm râu dài nói:
-Tiểu huynh đệ đúng là tuổi trẻ quý báu, cần gì khuất thân chốn rừng núi, đi đến bến đò tìm một công việc nghiêm túc, thành gia lập nghiệp, mới là đúng đắn.
Thấy giọng điệu của đạo nhân Tịch Tâm đã buông lỏng, Tần Tang vội vàng rèn sắt khi còn nóng:
-Đạo trưởng suy xét, vãn bối từng đi theo thầy đồ trong thôn đọc sách qua mấy năm, có thể viết và vẽ, có thể giúp đạo trưởng ghi chép lại, nghiền thảo dược, chờ cho vết thương tốt lên lại cùng ngài lên núi hái thuốc. Nếu như đạo trưởng không chê, trước hết cho ta ở lại một tháng thử xem, nếu như ta thật sự không chịu nổi, lại đuổi ta đuổi xuống núi cũng không muộn...
Quả nhiên đạo nhân Tịch Tâm bị lay động ý nghĩ, híp mắt quan sát Tần Tang hồi lâu:
-Thôi vậy, ta là một đạo sĩ nghèo kiết xác, cũng không sợ tiểu huynh đệ lấy của bần đạo cái gì.
Nói xong, đạo nhân Tịch Tâm cầm bút lông qua, rút ra một tờ giấy vàng.
-Viết hai chữ cho ta xem một chút.
Tần Tang nhận lấy bút, viết thử vài chữ, trong lòng thấp thỏm không yên liếc nhìn đạo nhân Tịch Tâm.
Kiếp trước hắn không biết dùng bút lông, cũng may Tần Tam Oa đã từng học qua, nhưng những chữ này cũng quá sức, chỉ có thể nói là không bị đứt gãy thành từng mảnh, có thể nhận biết, nhưng lại có hai chữ không viết ra được.
Chẳng qua Tần Tang cũng biết rõ rằng, thế giới này và cổ đại kiếp trước không khác biệt lắm, biết chữ đúng là vô cùng ít, hắn cũng được coi như là người có tài cao.
Thấy đạo nhân Tịch Tâm cầm lấy giấy vàng không nói gì, Tần Tang ngoài miệng bổ sung cứu chữa:
-Vãn bối thuở nhỏ tâm hướng về phía hiếu học, đáng tiếc trong nhà xảy ra biến cố, chỉ đọc sách được vài năm, nếu như được đạo trưởng thu nhận, chắc chắn sau này sẽ chăm học khổ luyện.
-Còn có thể.
Đạo nhân Tịch Tâm gật gật đầu:
-Bên trong đạo quán đều là đạo kinh, y kinh, nếu như tiểu huynh đệ có lòng, buổi tối có thể đọc kinh cùng với Minh Nguyệt. Còn có, trong đạo quán điều kiện đơn sơ, không ăn đến chất béo, tiểu huynh đệ có thể chịu được không?
-Đạo trưởng, ngài cứ gọi ta là Tần Tang.
Tần Tang vội vàng nói:
-Ta cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, có thể chịu được cực khổ. Ngài yên tâm, ta nhất định tuân thủ nghiêm ngặt thanh quy giới luật, không gây thêm phiền phức cho ngài.
Đạo nhân Tịch Tâm lắc đầu:
-Ngươi chưa từng xuất gia, cũng không cần thiết phải quá câu nệ, chỉ có một điều, không thể mang người con gái đi vào hồ Thiên, hồ Địa. Bên ngoài đạo quán, bần đạo lại càng không quản thúc ngươi, chỉ là nếu như ngươi làm xằng làm bậy gây ra tai họa, cũng không liên quan gì đến bần đạo. Lúc này đã nói trước, ngày sau đừng trách bần đạo không nể tình.
Cuối cùng cũng được thu nhận, Tần Tang đều đáp ứng:
-Cẩn tuân đạo trưởng dặn dò.
-Tần công tử, mấy phòng ở bên này đều không người ở, ngươi có thể chọn lấy một phòng, ta đi nấu cơm trước, buổi tối đưa tới chăn đệm và áo đạo sĩ cho ngươi.
Sau khi thu nhận Tần Tang, đạo nhân Tịch Tâm miễn đi tiền xem bệnh, để cho Minh Nguyệt mang theo Tần Tang ra phía sau chọn chỗ ở, chăn đệm và áo đạo sĩ đều được biếu tặng, sau này cũng sẽ ăn cơm cùng với họ, do Minh Nguyệt phụ trách nấu.
-Sư đệ Minh Nguyệt, hai ta đều làm việc ở bên cạnh của đạo trưởng, ta nhiều hơn ngươi mấy tuổi, ngươi cứ gọi ta là sư huynh đi, gọi công tử xa lạ quá.
Tần Tang lôi kéo Minh Nguyệt làm quen:
-Một hồi ta đi giúp ngươi nhóm lửa, trước tiên ngươi hãy giới thiệu cho ta làm quen, ngươi và đạo trưởng ở phòng nào vậy?
Minh Nguyệt đi theo đạo sĩ sinh sống, vẫn luôn không có người bạn nào, đột nhiên xuất hiện một vị sư huynh, cũng cảm thấy gần gũi, cười hì hì chỉ vào một phòng, giòn tiếng nói:
-Sư huynh, ta và sư phụ ở đây!
Tần Tang thuận theo nhìn sang, chỉ thấy Minh Nguyệt chỉ chính là dãy phòng ở phía sau của điện Thanh Dương.
Toàn bộ Thanh Dương Quán có bốn lối vào, phía sau điện Thanh Dương còn có ba dãy phòng ở, mỗi dãy có sáu phòng, một thềm đá nhỏ ở giữa dẫn đến điểm cuối của đạo quán, hai bên đều có ba phòng.
Phòng ở đều được xây dựng bằng đá tảng, cấu trúc hoàn hảo, chỉ có nóc phòng bị hư hại nghiêm trọng.
Đạo nhân Tịch Tâm và Minh Nguyệt ở là phòng thứ ba của dãy thứ nhất bên trái.
Minh Nguyệt chỉ vào ba dãy khác nói:
-Những phòng ốc này đều có giường trúc, nếu có cư sĩ ngủ lại, hoặc là người bệnh không kịp xuống núi, có thể ở lại đây, người bệnh có khi không cần tiền, cư sĩ một văn tiền một buổi tối, không tính cơm.
Tần Tang đi theo đằng sau Minh Nguyệt, nghe hắn giới thiệu.
Đi tới dãy phòng ở cuối cùng, Tần Tang đột nhiên nghe được tiếng nước chảy róc rách, lập tức đi tới, hóa ra Thanh Dương Quán không có tường sau, sau cùng là một mảng rừng trúc lớn, sâu trong rừng trúc có nước suối từ đỉnh núi chảy xuống, hình thành một dòng suối nhỏ xuyên qua rừng, nước suối rì rào, chim và côn trùng kêu vang, cảnh vật xung quanh thật là thanh tịnh và đẹp đẽ.
Tần Tang vừa nhìn đã thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook