Khâu Vá Lại Trăm Năm
-
Chương 7:
Giữa ván đầu tiên và ván thứ hai nghỉ ngơi 2 phút.
Yến Chân uống một hớp, mắt có chút bị mồ hôi dính vào, hơi nhói.
Cô cầm lấy khăn lông lau mặt, trong nháy mắt lấy khăn xuống, nhìn thấy Tư Tắc không biết từ lúc nào xuất hiện ở trên khán đài đối diện, áo sơ mi trắng quần jean, thân hình thẳng tắp xuất chúng, người này mặc kệ ở đâu cũng không như một vật phát sáng.
Cách một khoảng cách, Yến Chân không thấy rõ nét mặt của anh, nhưng không hiểu sao có loại trực giác, anh đang nhìn cô.
Thời gian nghỉ ngơi rất nhanh liền kết thúc, Yến Chân buộc chặt đầu tóc, hoạt động phần cổ và tay chân một chút, một lần nữa đứng trên sân. Cô của thời khắc này giống như mũi tên trên dây cung, thủ thế chờ đợi.
Vẻ mặt Hà Yến Tri nghiêm nghị, cũng không dám coi thường Yến Chân nữa, cô ta làm sao cũng không nghĩ ra đối thủ trước mắt lại thâm tàng bất lộ.
Nhậm Khởi Phi trên khán đài che miệng lại: “Trời ơi, bên cạnh tôi thế mà cất giấu cao thủ.”
Du Hiền sờ lên cằm, cười nói: “Không tệ, Tiểu Phi Phi, bạn cùng phòng này của em rất là có tài năng đó, chẳng trách dám quyết đấu với người ta.” Nói xong anh ta quay đầu nhìn về phía Tư Tắc: “Lão đại, cậu cảm thấy ai sẽ thắng?”
Tư Tắc không hề ngồi xuống, cứ như vậy đứng trên hành lang, một tay khoác lên thành ghế, vẻ mặt lạnh lẽo anh tuấn, anh nhàn nhạt nói ra: “Tố chất tâm lý của Hà Yến Tri không được, hiện tại đã bị Yến Chân đánh cho tinh thần sa sút, phần thắng không lớn.”
Nữ sinh gần đó đều mặt ửng hồng đang len lén nhìn anh, có nữ sinh ôm ngực nhỏ giọng thở dài với bạn: “Nhìn Tư Tắc đại lão người thật ở khoảng cách gần cảm thấy đẹp hơn hình chụp lén kia nhiều đúng không, đột nhiên ước ao ghen tị với Yến Chân thì làm sao bây giờ!”
Người bạn: “… Vậy cậu có thể đánh cầu lông lại Yến Chân không?”
“…”
Tư Tắc một câu nói trúng.
Ván thứ hai của trận đấu bắt đầu, Yên Chân vẫn luôn khống chế tiết tấu trong tay, mỗi một động tác đều chuẩn xác hiệu quả, phòng thủ không sơ hở chút nào.
Hà Yến Tri mưu tính kéo nghiêng đường cầu làm tiêu hao thể lực của Yến Chân, không ngừng đổi tốc độ tiến công, dưới tình huống chỉ vì cái trước mắt mà ngược lại liên tục sai lầm.
Trái lại là Yến Chân, bước chân lên xuống đều không phải là rất lớn, đánh đến mức thành thạo điêu luyện, tiêu hao thể lực ít hơn đối thủ nhiều.
Điểm số càng kéo càng lớn, rất nhiều lần đều là dưới tình huống Yến Chân đánh như thế nào cũng không sai lầm còn Hà Yến Tri chủ động sơ xuất mà có được điểm.
Lúc Yến Chân lấy được điểm cuối cùng, mặt Hà Yến Tri xám như tro.
Trên khán đài có người đang hoan hô, Hà Yến Tri kích thích rít gào lên hướng về phía trên sân, Yến Chân phảng phất như không nghe thấy.
Trong lúc trong ánh mắt Hà Yến Tri tràn đầy không cam lòng, Yến Chân từng bước một đi về phía cô ta, giống như giẫm vào trong lòng cô ta.
Dần dần xung quanh hai người liền đứng một vòng quần chúng ăn dưa, mấy tùy tùng của Hà Yến Tri đứng ở phía sau không dám lên trước.
Yến Chân đứng vững trước người Hà Yến Tri, giương cằm lên, giống như con báo kiêu ngạo: “Có chơi có chịu, xin lỗi đi.”
Mồ hôi sau khi cô vận động thuận theo gương mặt trắng nõn của cô, chảy về phía cái cổ thon dài, không có vào trong cổ áo. Ánh mắt Tư Tắc thuận theo giọt mồ hôi này dừng lại trên cổ cô một lúc, phút chốc rời đi, không khí giống như nóng lên.
Hà Yến Tri cắn môi không nói, vẻ mặt ảm đạm không rõ, cô ta nhìn về phía Tư Tắc đứng cách đó không xa, đột nhiên chỉ vào Yến Chân hướng về phía anh hô: “Tư Tắc, vì sao cô ta có thể, em lại không thể?”
Tư Tắc đột nhiên bị nhắc tên quay đầu, nhìn cô ta vài lần, vẻ mặt có chút nghi ngờ: “Cô là?”
“Phụt ha ha ----” Xung quanh không ngừng truyền đến tiếng cười.
Sắc mặt Hà Yến Tri trắng bệch.
Yến Chân hiện tại chỉ muốn quay về tắm rửa, ra một thân mồ hôi rất khó chịu, cô thở dài: “Được rồi, lời xin lỗi của bại tướng dưới tay không cần cũng được.”
Một trận thi đấu kịch liệt vừa rồi khiến thể lực cô tiêu hao rất lớn, sau khi thả lỏng cả người mệt mỏi không nói ra được.
Ánh mắt của Tư Tắc đổ vào cô.
Cô thu dọn đồ của mình xong, đón ánh mắt của Tư Tắc đi đến trước mặt anh. Đáy lòng Yến Chân đột nhiên xông lên một trận uất ức, có một số việc không nói ra thì quá oan uổng, nói ra thì lại cảm thấy quá già mồm. Đủ loại sự việc xảy ra gần đây mặc dù không phải là lỗi của Tư Tắc, nhưng cũng bởi vì anh mới kéo ra nhiều rắc rối như vậy.
Lúc mọi người ở đây cho rằng hai người sắp xảy ra chút gì đó, Yến Chân bỗng nhiên vòng qua Tư Tắc, không nói lời nào đi ra ngoài.
Tư Tắc ngơ ngác một chút, nhìn bóng lưng cô.
Xung quanh đột nhiên có người nóng nảy, la lớn: “Đại lão anh mau đuổi theo đi! Bạn gái anh giận rồi!” Sau đó người bên cạnh cũng phụ họa theo.
Yến Chân đi ở phía trước hơi lảo đảo.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, Yến Chân lấy ra xem, ba chữ bác sĩ Nhiếp lấp lóe trên màn hình, trong đầu lập tức hiện ra bóng dáng khiến cô bất lực chửi bậy kia.
Quần chúng vây xem nhìn thấy Yến Chân đột nhiên dừng bước, xoay người, lại đi về phía Tư Tắc, sau đó nhét điện thoại vào trong tay anh, bất đắc dĩ nói: “Điện thoại của cậu anh, anh bắt máy đi.”
Tư Tắc nhíu mày, nhận điện thoại: “Cậu.”
Cậu? Quần chúng vây xem nghẹn họng nhìn trân trối, đại lão của bọn họ đây là, ngay cả phụ huynh cũng gặp rồi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook