Khâu Vá Lại Trăm Năm
-
Chương 16:
Sau khi tạm biệt Tư Tắc bọn họ quay lại trường học, Yến Chân ở giữa đường chạm mặt bạn cùng phòng cầm bưu kiện về phòng.
Nhậm Khởi Phi bưng mấy cái thùng, cộng thêm một cái túi bưu kiện, cái thùng ở trên cùng lảo đảo qua lại, bưng rất tốn sức.
Trời vừa mới mưa, mặt đất rất ẩm ướt, cô ấy còn phải cẩn thận tránh đi vũng nước dưới mặt đất.
Yến Chân bước nhanh về phía trước giúp cô ấy lấy xuống hai cái thùng.
Nhậm Khởi Phi nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên: “Yến Yến, tớ vẫn còn ba cái chưa lấy, cậu tới thật là đúng lúc, không cần phải đi chuyến nữa.”
Mấy phút sau, trên tay hai người đều bưng một chồng thùng, loạng choạng đi về phòng.
“Đây là gì vậy?” Yến Chân nghiêng đầu nhìn bậc thang: “Sắp đến 11/11 rồi sao lại đột nhiên mua nhiều như vậy?”
“Ờ…” Nhậm Khởi Phi đột nhiên hơi chột dạ: “Đều… đều là đồ ăn.”
Quẹo qua khúc cua, Yến Chân đặt thùng ở cửa phòng, lấy chìa khóa ra mở cửa: “Bây giờ mua chắc là lúc giá cả cao nhất nhỉ?”
Hai người đặt thùng lên bàn, Nhậm Khởi Phi xoay người đóng cửa lại, nhỏ giọng lầm bầm: “Dù sao cũng không phải là tớ trả tiền.”
Yến Chân không nghe rõ: “Hửm?”
“Ách! Tớ là cậu muốn ăn gì thì cứ lấy, tuyệt đối đừng khách sáo!” Nhậm Khởi Phi chớp chớp mắt, cố gắng bày ra vẻ mặt chân thành.
Yến Chân có chút nghi ngờ mở cái thùng ra, phát hiện ra rất nhiều thứ đều là đồ bình thường cô thích ăn, cô nhíu mày: “Thành thật khai báo, mỗi lần cậu nói dối liền có thói quen trừng to mắt.”
Nhậm Khởi Phi đành phải thẳng thắn nói đều là Dương Đại mua, đồng thời bảo cô ấy giúp đỡ giữ bí mật.
Yến Chân nhìn một bàn “khoai lang nóng bỏng tay” này, đỡ trán: “Anh ta hứa với cậu lợi ích gì rồi?”
Nhậm Khởi Phi nhìn đông nhìn tây cũng không dám nhìn Yến Chấn: “Anh ta nói muốn giới thiệu soái ca cho tớ làm quen.”
“…” Yến Chân không nhịn được liếc mắt: “Cậu gặp sắc quên bạn.”
“Hì hì!” Nhậm Khởi Phi nhảy tới ôm chặt lấy cánh tay Yến Chân nũng nịu: “Tớ sai rồi tớ sai rồi, là tớ bị quỷ ám rồi, lần sau tuyệt đối không tái phạm nữa.”
Yến Chân thở dài, chấp nhận từ trong thùng tìm hóa đơn giao hàng ra, toán toán một chút, dùng tài khoản Alipay chuyển khoản cho Dương Đại.
Bên kia rất nhanh liền gửi tin nhắn tới, là ghi âm.
Yến Chân nhấn mở.
Dương Đại: [Em biết rồi.]
Là giọng khẳng định.
Yến Chân gõ chữ trả lời: [Đúng vậy, cảm ơn sư huynh ☺ ]
Dương Đại: [Anh hiểu rồi, xem ra là không có hy vọng rồi ~]
Qua mấy giây, anh ta lại gửi một đoạn ghi âm tới, giọng nói rất thấp, mơ hồ không rõ: [Nếu như không phải là… anh sẽ không cứ như vậy mà dễ dàng buông tha.]
Yến Chân nghe không rõ, hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều, thở phào một cái.
Đối với tình cảm, cô luôn luôn không thích dây dưa dài dòng.
Buổi chiều ngày hôm sau, Du Hiền lại thức đêm viết mã code híp mắt lại, ngáp một cái từ phòng nghỉ đi ra, giống như mộng du đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt để nâng cao tinh thần.
Lúc quay lại, đi ngang qua cửa phòng làm việc của Tư Tắc, tùy ý liếc qua bên trong, tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên anh ta dừng bước chân, đi lui về tới cửa, mở cửa ra thò đầu nhìn.
Vừa nhìn, đầu cũng hết đau rồi, lưng cũng không ê ẩm nữa, bỗng nhiên làm cả người anh ta đều có tinh thần rồi.
Ôi ~ Người nào đó thế mà đang nghịch – điện – thoại!
Không đúng! Cậu ta có điện – thoại!
Di Hiền nhìn thấy Tư Tắc quay đầu lại, ánh mắt hai người đối nhau.
“Tới đây.” Người nào đó ngoắc ngón tay với anh ta.
Du Hiền ngoan ngoãn đi đến đứng bên cạnh bàn của anh.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Người nào đó lạnh nhạt nói.
Du Hiền ngoan ngoãn từ trong túi phía sau mông lấy điện thoại ra, hai tay dâng lên.
“Mở khóa.”
“Được.”
Tư Tắc cầm lấy điện thoại của anh ta, mở Wechat ra, dùng ngón tay tìm mấy cái, thêm bạn bè, bắt đầu gửi lời mời kết bạn.
Xong rồi thì xóa ghi chép cuộc nói chuyện, ném điện thoại về trong tay anh ta.
Du Hiền tiếp được: “A! Cuối cùng cũng không cần làm tiếp tuyến viên nhỏ của cậu nữa.”
Lão Viên ở bên ngoài “Ngao” một tiếng: “Đây là con mẹ nó ai vậy? Giả mạo ai không được, lại giả mạo lão đại kết bạn với tôi? Có phải ngốc hay không.”
Tạ Tuấn và Hướng Ninh nhìn nhau một cái, quay đầu nhìn về phía văn phòng.
Lão Viên vừa hô xong cũng cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, thuận theo ánh mắt của hai người cùng nhìn lại ---- Du Hiền từ bên trong đi ra, mỉm cười, hướng về phía bọn họ chậm rãi khẽ gật đầu.
Đúng vậy, người nào đó cuối cùng cũng từ người nguyên thủy tiến hóa thành người hiện đại rồi.
Buổi sáng ở thành phố S trời vẫn đầy mây, buổi chiều mặt trời mới ló dạng.
Một cơn mưa thu một trận lạnh, trong thời tiết hơi lạnh vào đầu thu, ánh nắng xuyên qua cửa sổ lớp học chiếu vào, đã bớt đi sự nóng nực ngày mùa hè, chỉ còn lại sự ấm áp tươi đẹp.
Yến Chân ngồi ở vị trí gần cửa sổ của lớp học, mặc cho ánh nắng chiếu lên người, nghe giảng viên ở trên bục giảng giọng điệu sục sôi giảng bài của ông ấy.
“Bát Quái trận mọi người từng nghe nói rồi nhỉ?”
Bạn học ở phía dưới phụ họa nói phải.
Dưới sự huấn luyện của ông ấy, trình độ nghe Hán ngữ của cả lớp qua cấp 8, tiếng phổ thông được mã hóa không còn đáng sợ nữa.
Giáo sư gật gật đầu tiếp tục: “Đánh trận ở cổ đại có ‘ba quân’, quân trái, quân giữa, quân phải. Quân giữa phụ trách tiến công, quân cánh trái quân cánh phải phụ trách hai bên, bát quái trận chính là lợi dụng phương thức ‘Cửu Cung trận’ để tiến hành sắp xếp ba quân, sau khi dùng ‘ba quân’ lại có ‘ba quân’.”
Nhậm Khởi Phi nghe đến mức mơ hồ: “Cái gì gọi là sau ‘ba quân’ lại có ‘ba quân’, không hiểu, quá sâu xa rồi.”
Yến Chân biểu thị đồng ý, Bát Quái trận thì cô biết, Cửu Cung trận cô cũng biết, nhưng hợp lại với nhau liền không hiểu gì.
“Vù ~” Điện thoại rung lên một cái. Cô lấy ra, có người kết bạn Wechat với cô.
Nhấn mở, không có ảnh đại diện, tên là Tư Tắc.
Yến Chân mất hồn, nhất thời không phân biệt được đây là thật hay là giả, có loại cảm giác không quá chân thực.
Đại lão kết bạn với cô?
Đại lão dùng điện thoại kết bạn với cô?
Quá mấy giây, lại nhận được một yêu cầu của anh, lúc này có thêm hai chữ: Yến Chân.
Tay cô chỉ dừng lại một chút, nhấn kết bạn.
Lần này cảm giác liền trở nên sâu xa khó hiểu rồi.
Sau khi kết bạn, bên kia cũng không gửi tin tới nữa. Yến Chân đợi mấy giây mới tắt màn hình nhét điện thoại vào trong túi, tiếp tục nghe giảng bài.
“Bất kể là đội quân trái phải giữa thì lúc bị địch tập kích đều có thể nhận trợ giúp bất cứ lúc nào, nhưng tổng binh lực vẫn nhiều như vậy.” Giáo sư xoay người, vẽ Cửu Cung trận lên trên bảng đen, đánh dấu số để đại biểu cho ba quân: “Cho dù thế nào đi nữa, bất luận là tiến công từ mặt nào, xung quanh cũng có thể nhanh chóng trợ giúp, là một loại phương châm chiến đấu có tính phòng ngự.”
“Nhưng mà thật ra cũng có khả năng phòng ngự ở mặt yếu,” Ông ấy dừng lại một chút, xoay người lại để lộ ra nụ cười làm cho Yến Chân cảm thấy có chút không tốt lắm: “Có bạn học nào có thể căn cứ theo hình của tôi trả lời một chút, phải tiến công làm sao không?”
Nhậm Khởi Phi nhanh chóng cúi đầu xuống, kiên quyết không để cho ánh mắt của mình và giáo sư có bất kỳ giao lưu nào: “Má ơi, đây là giải toán à?”
Yến Chân trong nháy mắt cảm thấy khao khát sống sốt tăng cao, lấy điện thoại ra mở khóa, gõ lạch cạch lên khung chat chưa đóng lại: [Theo Bát Quái trận của bố trí Cửu Cung, mặt phòng thủ nào dễ công phá nhất?]
Điện thoại rung lên một cái, gần như là trả lời ngay.
Tư Tắc: [1-2]
…Có ý gì? Là anh nhìn không hiểu hay là mình nhìn không hiểu?
Đối phương giống như có thuật đọc tâm, lại trả lời: [Đông Nam vào, chính Tây ra.]
“Không có bạn học chủ động sao? Vậy tôi tùy tiện rút số ------”
Yến Chân hình như có cảm giác, ngẩng đầu, trơ mắt nhìn giáo sư dùng ánh mắt đầy hy vọng chậm rãi lướt qua toàn bộ các bạn học, sau đó dừng lại trên người cô.
Quả nhiên.
“Vậy thì ---- số 18 đi.”
Lại rút trúng cô.
Dưới ánh mắt nhìn cô giống như nhìn chúa cứu thế của toàn bộ bạn học, Yến Chân cam chịu số phận đứng dậy nhắm hai mắt lại, lựa chọn tin tưởng đại lão, máy móc nói: “Đông Nam vào, chính Tây ra.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook