Trong lúc đi đến đại phòng của họ Jang, Lí Kiến thành cố nói:
-Quang công tử, thứ cho tại hạ có 1 yêu cầu đó là có thể bán cho tại hạ chiếc tàu như chiếc của công tử được không.

Tôi không cần nhiều và nếu như ngài khó khăn cũng có thể bán 1 chiếc tàu cũng được.
Bân nhìn sang thằng này và nghĩ :” má nó! Bây giờ các chú vẫn mơ ước đến tàu bọn anh , muốn mua về để sao chép hả, vẫn chưa tắt ý định”.

Hắn cũng công nhận ý tưởng phát triển quốc gia 1 phần dựa vào học tập và sao chép phát minh nghiên cứu quốc gia khác của người Hán ko chỉ thời hiện đại mới có mà nó đã hình thành từ thời cổ đại rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ko chỉ người Hán có tư tưởng này mà các quốc gia trên thế giới dù cổ đại hay hiện đại đều có tư tưởng này điển hình là 2 siêu cường Mĩ và Liên Xô trong quá khứ, nhưng nó ko có tạo thành truyền thống và có hệ thống bài bản như người Hán.

Những nước khác khi sao chép 100% hay ăn cắp được công nghệ thì họ sẽ ghi rõ mình học công nghệ nước khác , thậm chí ghi rõ họ tên người phát minh công nghệ đấy dù người nước khác hay đó là người đối địch của họ.

Tuy nhiên Người Hán và các triều đại xuyên suốt lịch sử của nó thì hoàn toàn khác, nếu như trong thời gian ngắn công nghệ được phát minh mà người Hán sao chép được luôn thì họ nhận ngay là của họ.

Với những nước ở qúa xa thì thôi nhưng những nước gần thì họ mang quân diệt quốc hoặc cướp bóc hết thành quả, xóa sạch lịch sử rồi viết lại lịch sử nhận đó là của mình.

Việt Nam là những ví dụ điển hình nhất cho công cuộc này, đến chuyện khó tin dân chuyên trồng ruộng éo có trâu mà cày khô dạy dân chuyên trồng lúa nước trâu cày thừa mứa cách trồng lúa nước cách cày trâu, dạy làm lưỡi cày ruộng mà chúng nó cũng nói được thì ta có thể thấy hệ thống nó dã man như thế nào.


Bân nói:
-Xin lỗi Lí công tử , việc này tại hạ ko đồng ý được vì đóng 1 con tàu này rất đắt, đắt gấp 5-7 lần tàu bình thường, chưa kể kĩ thuật quá khó tạo, cúng tôi cũng chỉ có 3 chiếc loại này, chiếc thứ tư đang đóng dở mà thôi.
-Ngai cũng thấy ngài thà dùn 5-7 chiếc ytauf thường có trọng tải lớn hơn hẳn chiếc này còn hơn mua nó làm gì, về lợi nhuận thì quá tốn kém và có khi lỗ.
Lí kiến thành vẫn cố nói:
-Công tử cứ cho 1 cái giá, ta hoàn toàn có thể thay trưởng lão trong tộc quyết định, mà các vị trưởng lão chắc chắn cũng đồng ý quyết định của ta.
-Các vị đang cần hàng hóa và tiền bạc nuôi quân đội, thay vì các ngài làm mấy con tàu chở được hàng hóa lớn nhưng đắt đỏ, các vị có thể làm nhiều con tàu khác chở nhiều hơn, chưa kể còn có thẻ thừa tiền rất nhiều tiền mua vật tư chuẩn bị cho đại chiến sắp tới.
-Các ngài cũng biết chiến trường trên bộ là chủ yếu, ko thì mới đánh trên sông, chứ trên biển thì lại rất ít , mà đất đai các vị chủ yếu có biên giới trên đất liền, trên biển thì tôi thấy chả mấy vị vua có thể chiến đâu vì nơ quá nguy hiểm.
Bân vẫn nói:
-Tạ công tử quan tâm nhưng xin thứ cho tại hạ nói thẳng , con tàu này ko bán được vì nó chứa nhiều công nghệ bí mật của chúng tôi, chưa kể vị vua của tôi cũng có 1 số đơn vị thiện thủy chiến, chwua kể đồng minh của hắn là nước lân bang cunagx có chi hải quân mạnh.
-Ko có số thuyền này chúng tôi ko chống được, chúng tôi có cách đánh riêng của chúng tôi.
Lí Kiến thành:
-Nếu như công tử đã nói như vậy thì tôi xin phép, nhưng trong lúc thời gian ở đây công tử có thể cho chúng tôi thăm quan con tàu được không, vì nó quá đẹp, quá hùng vị, làm tôi ko ngăn nổi tò mò.
Bân :
-Nếu là vậy thì tất nhiên là được, tôi sẽ để công tử chiêm ngưỡng thành quả nghiên cứu bao năm của những người thợ tài giỏi nhất chúng tôi.
Lí Kiến Thành mỉm cười ẩn ý:
-Nhất định, nhất định.
Bân cũng mỉm cười nghĩ cho mày xem thì mày cũng chưa chắc đóng được, nhiều đoạn khớp nối, gia cố ko phải cứ dùng công nghệ mộng gỗ thời cổ là áp dụng được, cần cả kết hợp cả đinh, mộng gỗ, keo dán, thiết kế âm tường bên trong các khoang.

Ko dùng thêm mấy thứ này thì mày có đóng bằng dời, cho mày nhìn tẹt về sao chép lại đảm bảo tàu mày có khi vừa mới dựng đã sập, giỏi lắm bay trên sông nhưng ko chở hàng và người như 1 viện bảo tàng làm cảnh.

Chiều hôm ấy, sau buổi nói chuyện sáng với gia chủ gia tộc Jang, Lí Kiến Thành cùng vài an hem, dẫn đoàn tầm 20 người lên tàu Bân xem, trong số người xem có đến vài người đều là những thợ mộc, thợ dóng tàu cực kì lành nghề.

Đám người này đi xem xét khắp cả tàu, chỗ nào không hiểu cũng hỏi bắt giải thích cặn kẽ, hướng dẫn viên của đoàn tức quá chỉ nói qua loa đại khái rồi nói:
-Tôi là thủy thủ chứ có phải thợ thuyền với thợ mộc đâu mà biết, các người thích thì tụ mà nghĩ
Bân bày ra trò này khi biết bọn này có ý định sao chép mẫu tàu bằng việc cho người lên thăm thú con tàu với mục đích tìm hiểu kết cấu thiết kế con tàu.

Đám này uên mất 1 điều là dù có bản thiết kế nhưng công nghệ lõi chế tạo vật liệu ko có thì mày có đóng vào mắt.

Tuy cho bọn chúng lên tàu xem xét thiết kế có thể gợi mở cho chúng 1 số thứ nhưng chỉ la cải tiến nhỏ của tàu mà thôi, không làm tàu bè bọn chúng tăng hiệu suất 1 cách đáng kể.

Bân áp dụng chiêu chò chép bài thời đi học, nếu như cho mày chép hết thì mày có thể về nhà học để hiểu và ừ từ áp dụng được, nhưng cho mày chép theo kiể nửa nạc nửa mỡ, nửa có nửa không thì mày sẽ chả hiểu gì, chỉ chăm chăm đi theo mạch suy nghĩ của người sáng tạo, ko biết hết đáp án thì mày chỉ chực chờ đi chép ko nghĩ được cái gì.

Bọn này về nhà cải tiến tàu chỉ chút da long còn vẫn phải vò dầu suy nghĩ lam cái giống hệt thì còn khuya mới bằng hắn, sau này đi chậm phát triển sau thì đời mày vẫn thu thôi Lí Kiến Thành.
Bân cười ha hả, chờ đợi đoàn thuyền của mình đến rồi bốc hàng của 1 tàu vào tàu to để thuyền chở hàng đấy đi về phía Cao Câu Ly.

Nhìn bóng thuyền của Bân đi xa khuất Lí Kiens Thành cảm khái nói với mọi người trên tàu:
-Cuộc nội chiến quốc gia hắn khả năng cao bọn hắn sẽ thắng vì kẻ này cực kì tâm cơ và thông minh, nắm trong tay những thứ vượt sức tưởng tượng, chứng tỏ cha hắn ko phải kẻ tầm thường.


Chúng ta sắp chào đón sự ra đời của 1 quốc gia mới rồi, may mắn quốc gia của bọn hắn ở xa chúng ta chứ mà quốc gia của bọn hắn gần với Đại Tùy chúng ta thì có khả năng cao ta sẽ yêu cầu cha ta xin Bệ hạ liens minh với tên hoàng đế kia hủy diệt đám này vì chúng có thừa khả năng thành kẻ địch tương lai đầy nguy hiểm của chúng ta.
Người dưới:
-Công tử, Lí huynh, Biểu ca nói chí phải, bọn này quá nguy hiểm.
Bân lúc này vẫn chạy tới phăm phăm về Bình Nhưỡng để ó cuộc họp mặt trực tiếp với Anh Sơn Vương, người có thể từ đây làm thay đổi Lịch sử Cao Câu Ly.

Giúp quốc gia này tồn tại lâu hơn, để làm đối chọi với Người Hán, ko thể để cho 1 cường quốc, đế quốc quá khứ éo sợ bố con thằng nào về sau bị phế thảm hại phải xưng thần, ko dám mặc Hoàng bào, tước hiệu ngang với quận vương, cả đời dựa vào ngoại bang.

Hắn cũng ko nghĩ 1 đế quốc như Cao Câu Ly đám nhau tưng bừng vời với Hán, Tùy, Đường, du mục thảo nguyên ko sợ bố con thằng nào trong suốt lịch sử tồn tại mà các Vương triều kế tục lại phế vật như vậy.

Kế tục Hậu Cao Câu Ly còn đỡ vì khả năng đánh nhau tuy xuống nhưng vẫn đám nhau với Mông cổ mà thắng, từ đó về sau thì chỉ nói 1 từ thôi, Phế vật vãi.

Hiện tại Bân đang tiếp tục Buff máu cho thằng này để có thể trụ lâu hơn, cố vấn 1 số chính sách cải cách cũng như cách làm để đế quốc này tồn tại Lâu hơn, Như vậy Việt Nam sau này mới an toàn.
Hôm nay là ngày hắn đến Bình nhưỡng, mất 1 ngày trời để đi đến Bình Nhưỡng, hắn luôn mong có ngày dượ trở lại Bình Nhưỡng chơi nhưng do dịch Covid nên ko đi được.

Ấy mà đã chục năm rồi, tính cả thời gian tại thế giới mới, Bình Nhưỡng về thiên nhiên vẫn đẹp như thế, vẫn đẹp như 1500 năm sau, hiện giờ chỉ khác khung cảnh thành phố khi 1 người hình bóng đô thị hiện đại, 1 bên là hình bóng đô thị cổ.

Hắn nhớ Bình Nhưỡng, người dân rất vui vẻ hòa đồng nhất là biết hắn là người Việt Nam, chơi ở Triều tiên, ăn thịt chó ở Triều Tiên tuy rằng ko ngon bằng Việt Nam.

Bân xuống bến mang theo lễ vật mà đi về phía điểm lập thương hội của mình, đường phố nhộn nhịp, quần áo, văn hóa nhiều nét khác với những ì hắn xem ở bộ phim Hàn QUốc nhưng được cái khá giống những gì mà mấy phim Hàn làm về thời này, Kiến trúc nhà cũng có nhiều cái khác.

Bân sau khi cất đồ của mình tại điểm mua bán này bắt đầu dẫn 1 người biết tiếng đi lại dẫn đường, thăm thú xung quanh, khung cảnh lạ, người lạ nhưng được cái nhộn nhịp, ko ai cảm thấy họ lạ vì Bình nhưỡng lúc này cũng có nhiều sắc dân từ nhiều nơi tại Châu Á tới buôn bán trao đổi.


Bân thấy có mấy người tóc tai như người Châu âu nhưng hắn nghĩ kĩ thì lúc này người Châu Âu chưa buôn bán tới Triều tiên , có thể những người này là người vùng cáp Nhĩ Tân hoặc vùng Tây á, Ả Rập nơi vẫn có những chủng người tóc vàng mũi cao, mắt xanh, hoặc lai sinh sống.
Hắn đi lang thang xem lại các mặt hàng buôn bán ở đây, Triều tiên hay Cao Câu Ly lúc này có mức độ phân quyền cao hơn nhiều so với Nhà Tùy.

Các lãnh chúa hay quan lại địa phương có quyền rất lớn, quân đội tại các thành trì lẫn lộn tư binh và quân chính quy, quân đội các thành trì nghe lời thành chủ còn hơn lệnh vua hay triều đình.

Về sau có những đời vua có nhiều cuộc phản loạn ại đất nước nhưng cũng bị đánh dẹp vì nhưng quý tộc có quyền có tư binh làm loạn, nhưng cũng chính những quý tộc có tư binh này lại giúp triều đình hoặc hoàng đế có quân dẹp loạn.

Điều này đã xảy ra suốt lịch sử vương quốc Cao Câu Ly, từ lúc bắt đầu đến lúc diệt vong, mãi sau này khi đến thời Cao Ly mới chấm dứt hoàn toàn.
Hàng hóa ở Khai Thành hiện nay khá là phong phú, nhiều loại sản vật của nhiều vùng đất mang đến buôn bán, có cả nho Tây vực, loại nho được người dân Afganixtan bọc trong bùn giữ tươi được 6 tháng mang đến đây để bán theo quả.

Chả mấy ai có tiền mua theo cân hay chùm vì nó chả khác nào hồ Tiêu người Đông Nam Á bán cho Người Châu Âu vậy, đều tính theo vàng mà tính.

Cao Câu Ly cũng ko cấm buôn bán nô lệ, chính xác là cả bán đảo Triều Tiên đều tồn tại chế độ nô lệ, ko phải họ chưa tiến lên xã hội Phong kiến mà là đây tàn tích còn sót lại thời chế độ nộ lệ.

Buôn nô lệ họ ko bỏ được vì nó mang lại nguồn thu cực kì lớn, lấp đày nhiều khoảng trống trong quốc khố, vì thế mà sau cuộc chiến dân thường bị bán làm nô lệ là 1 phần bù đắp cuộc chiến.
Hắn đi lại trong Kinh đô Khai thành này, vẫn có 1 thứ mà các thành thị nhất là nơi buôn bán giống nhau đó chính là cái mùi còn kinh hơn bến xe Mĩ đình hay Giáp Bát ngày nắng nóng.

Đến trưa hắn chạy về phòng thông qua chiếc xe lừa kéo, mới đầu còn hào hứng sau đó hắn ngủ luôn trên xe vì no chán quá, ko sôi động như các thành phố hiện đại, nhưng trên đường vân có rát nhiều thứ được bày bán trên các sạp hàng.

Nhưng đó ko phải mối quan tâm của hắn hiện nay vì hắn lúc này muốn làm 1 giấc khi mà hắn quá mệt cho chuyến đi biển, hắn cần giữ sức để đàm phán với Anh dương vương tại Kinh đô này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương