5h chiều, tàu của Bân và 2 con tàu của thương đoàn kia cập cảng của gia tộc họ Jang, còn 8 con còn lại theo lộ trình thì cập cảng chung của Tiểu quốc jeju này.

Tộc trưởng họ Jang đi ra cảng tiếp đón 2 người vì hắn được tặng một mớ vũ khí cũng như muối, lương thực, vải, và nhiều đồ quý giá từ chỗ các đoàn buôn của Bân đi đến đây, ngoài ra ra còn tầm quan hệ và hiểu biết của hắn với các gia tộc lớn của Đại Tùy theo các đoàn buôn.

Cách đây mấy hôm khi đoàn thuyền của Bân tới thì hắn đã được thông báo là Bân tới thăm sau 2-3 hôm nữa, lần này có người báo là con trai gia chủ Đậu gia và con trai Lí gia thái thú Sơn đông cũng đến thăm thì hắn mừng quýnh, hôm nay toàn cá lớn đến chơi chỗ hắn cả.

Khi nghe người dưới báo cáo là có con tàu lón lắm, lớn hơn bất kì tàu nào mà bọn hắn nhìn thấy, gia chủ chạy ra xem thì đúng là lớn thật.

Trước kia bọn này nói là chủ chúng đi tàu lớn lắm, hắn còn ko tin vì tàu đủ thể loại hắn nhìn thấy hết rồi, đến con tàu lớn nhất Đại Tùy hắn cũng xem rồi, cũng lớn đấy nhưng chỉ lớn hơn ít thôi, nhưng con tàu này thì to vãi đái ra ý, to đến mức hắn còn ngỡ ngàng.
Gia chủ họ Jang đi tới bến tàu ra đón, thấy tàu lớn thật, đon đả đón mấy vị tài chủ của mình, hôm nay hắn có khi thu nhập ngang với quốc vương chứ chẳng chơi.

Gia chủ họ Jang nói:
-Chào mừng các vị khách quý đã đến với tiện xá, tôi dã chuẩn bị tiệc tảy trần cho các vị để cho các vị xua tan mệt nhọc trong những ngày lênh đênh trên biển.
2 người:
-Đa tạ gia chủ đại nhân.
Mấy người được đón rồi vào nhà họ Jang tảy trần với bữa tiệc thịt tươi thú rừng, thậm chí trâu bò mà nhiều nước cấm giết cũng được thịt để thiêt đãi bữa tiệc này, cùng nhiều loại rau xanh.

Nhiều người hỏi vì sao jeju là vùng biển mà ko làm hải sản đặc biệt tiếp đãi mà toàn thịt thú rừng, đơn giản đó là sự tinh ý của những người này, họ biết các hương đoàn đi lại dài ngày trên biển ăn hải sản chán mồm rồi, lúc này, thịt tươi của động vật trên cạn, rau xanh mới là cao lương mĩ vị.

Trước khi tiệc bắt đầu thì khâu uống nước chém gió đàm đạo thế sự, khoe học thức là không thể thiếu, cùng với đó là chỗ tặng quà kếch sù cho gia chủ, gia chủ Jang và những người ở đây đều biết là đang lúc mới lênh đênh trê biển mệt mỏi ko nên bàn chuyện công việc, công việc để mai, hôm nay vui chơi đã.

Tất cả mọi người lúc này thưởng trà nghỉ ngơi, trên vai lúc này có mấy nữ hầu người gốc đảo Jeju xoa bóp đấm vai, đấm chân.
3 bên nói chuyện tán ngẫu, đến tối thì ăn nhậu, đi theo Bân có 50 lính có súng ống đầy đủ, bộ quần áo rằn ri màu xanh nâu, đen, loang lổ, cả giày cao su, mũ sắt đã làm lạ mắt tất cả mọi người cả người bản địa, gia chủ Jang, cả đám Lí Kiến Thành.

Tuy nhiên với con mắt thời cổ đại thì những bộ này tuy ko đẹp và uy phong nhưng được cái gọn gàng.

Với con mắt của Lí Kiến Thành về quân sự mà hắn là thiên tài, tiếp xúc từ bé thì hắn thấy bộ quần áo này cực kì phù hợp với người lính chiến đấu.

Nó gọn gàng, chuyển động dễ dàng chuyển động, không rườm rà và dài như lính Đại Tùy, nhưng hắn cũng biết lính Đại tùy mặc áo dài và dày như vậy do điều kiện khí hậu của Đại Tùy, chỉ có vùng Lĩnh Nam thì mấy bộ quần áo này có vẻ dùng được, mỗi tội màu sắc xấu quá, không thể hiển sự uy phong của quân đội với kẻ địch.

Tuy nhiên hắn đã đúng khi mà lí do khí hậu mà Lính người Hán phải mặc quần áo như vậy, Nhưng hắn có 2 chỗ ko hiểu là quần áo của bọn hắn còn chịu ảnh hưởng từ việc chất lượng vải và chất lượng đường khâu ko được tốt vì tất cả đều là người làm, chưa kể ý niệm chiến tranh khác nhau nên hiểu sai về màu sắc.

Dù gì thì Lí Kiến Thành dù là thiên tài quân sự cũng không thoát khỏi quan niệm hiện tại của thời kì vũ khí lạnh chủ đạo và bắt đầu đi đến đỉnh cao, còn đội quân hắn ta thấy thì họ là đội quân vũ khí nóng với quan niệm hoàn toàn khác biệt và tân tiến hơn nhiều phần.
Chưa kể khi thấy những khẩu AK 47, thực chất là AKM báng gỗ có gắn lưỡi lê là dao Liên Xô thì hắn càng thấy lạ hơn, nhìn kĩ thì tưởng là giáo, ai cũng nghĩ giáo bọn này ngắn thế, ngứn thế này thì đâm ai, ai đâm.

Lí Kiến Thành đê ý kĩ hơn nhưng người kia khi hắn thấy cò súng, hình dáng tuy ngắn hơn cò nỏ nhưng về độ cong thì y nhau, hắn cũng khá bắt ngờ khi chiếc nỏ này làm gần như hoàn toàn bằng sắt, đây là loại cự phú.

Chưa kể, hắn ko thấy mũi tên, mới đầu hắn còn nghĩ chiếc nỏ này chỉ có 1 mũi sâu trong nỏ để bắn áp chế lượt đầu sau đó dùng cái nỏ như giáo xông lên choảng nhau.


Nhưng hắn thấy cái hộp cong có vẻ cũng bằng sắt dưới nỏ và trong mấy cái bao trước ngực của mấy người lính cũng có mấy cái hộp như thế thì hắn cũng đã đoán được mũi tên có vẻ như được dấu trong mấy cái hộp đấy.

Vậy là hắn cũng suy đoán mấy cái nỏ này có vẻ cũng giống như nỏ Gia Cát có hộp tên , quy lát súng làm hắn liên tưởng đến việc nỏ gia cát có cái cần gạt bên trên kéo và bắn liên tục, thì mấy cái nỏ này chắc cũng như vậy.
Đến đây hắn thầm thấy mình may mắn khi ko ra lệnh người của hắn xông trèo qua thuyền cướp tàu vì với đống nỏ này của bọn chúng có thể bắn liên tục tên như mưa về những người lính trèo qua thuyền cướp tàu, lúc đấy hắn thiệt hại nặng.

Nhưng hắn ko hiểu được là dù giống nỏ gia cát, có thể khác nhau về thiết kế khi 1 thằng để hộp tên bên dưới, thằng để hộp tên bên trên thì có thể hiểu được nhưng hộp tên của lũ này sao ngắn và dẹt thế.

Ngắn quả thế, vì dù sao tên của nỏ gia cát dù cực ngắn thì cũng dài khoảng 1 gang đến hơn 1 gang tay, tầm bắn cũng không xa, hộp tên cũng to để không ảnh hưởng đến lông vũ sau đuôi, thứ điều khiển hướng cho tên.

Cái hộp bé và dẹt thế kia thì mũi tên bé và ngắn như thế nào chứ, long vũ bên trong hỏng hết.

Khi đoàn của hắn và Bân đi về dinh thự ho Jang thì hắn bắt đầu nghĩ có thể bọn này có lực kéo dây cực mạnh đến mức gỗ ko chịu được nên mới chuyển qua dùng sắt cho chắc chắn , nhờ vậy mà mũi tên có thể đi xa và mạnh hơn vẫn tiêu diệt kẻ địch.

Dù hắn thấy cái nỏ này có nhiều bất tiện nhưng người tạo ra nó đúng là tuyệt thế kì tài, có thể bắn ko kém nỏ gia cát, lại mang được nhiều mũi tên cũng như hộp tên nhỏ gọn hơn, hộp ở dưới dễ tác chiến hơn.

Nhưng vì nó khá đắt do làm bằng quá nhiều sắt tốt, lại còn nặng, to hơn nỏ gia cát , mang nó thì ko mang được vũ khí khác, dùng nó làm giáo cũng cực kì bất tiện, thế nên hắn ko tính trang bị cho quân đội.


Tuy nhiên cái nỏ này trang bị cho hộ vệ lại cục kì tuyệt hảo, hắn sẽ hỏi mua bằng được từ Bân cái nỏ kì lạ này để trang bị cho hộ vệ của hắn cũng như tháo ra để cho công tượng sao chép và học hỏi để cải tiến thành vũ khí tốt hơn, uy lực hơn, phù hợp với chiến trường hơn.

Ồ có thằng mang theo cái nỏ rõ to, dài, có hộp tên to đùng bên dưới, chắc thằng này chịu trách nhiệm bắn tầm xa, cái này mới giống nỏ này.
Ngoài ra hắn còn thấy đám này thằng nào thằng nấy cũng treo mấy cái cục gì đấy có hình tròn hoặc hình quả bóng, hoặc hình nhiều khứa hình vuông, hình chất liệu hình như cũng bằng sắt.

Mấy thằng này mang cụ sắt làm gì vậy, tính lên chiến trường ném giặc cho u đầu à, hay là mấy cục này để cho binh lính tự đúc để bổ sung mũi tên,chắc vậy.
Lí Kiến Thành quả ko hổ danh thiên tài khi hắn nhìn qua đã đoán khoảng 30- 40% tính năng của khẩu súng, nếu hắn mà biết uy thực và tính năng thực sự của súng thì thề có chúa thằng này chắc chắn điều tất cả quân của mình xông vào cướp của giết người.

Hăn sẽ cố gắng chiếm lấy đống báu vật này và giắc mơ làm vua của hắn sẽ hình thành từ đây, khi mà hắn lấy về và cho công tượng nghiên cứu và sao chép.

Đấy sẽ là tưởng tượng của những tay xuyên không não tàn.

Thực tế cho dù có vứt 1 khẩu AK 47 về thời phong kiến thì nói thật thách cả họ chúng nó sao chép được khi mà thuốc súng ko biết công thức, trình độ luyện kim, cắt ghép kim loại, chế tạo đạn nữa vì chế tạo nó khó hơn tạo súng.

Khoa học Kĩ thuật ko đủ, công nghệ ko đủ, hiểu biết tri thức ko có, công nghệ phụ trợ sản xuất các chi tiết súng ko có, kiến thức ko có, máy móc ko có, thế thì chế bằng niềm tin à.

Tuy nhiên dù là đồ hiện đại cũng gợi mở nhiều vấn đề trong đó làm thúc đẩy nghiên cứu khiến nó di nhanh hơn và nguy hiểm hơn, thé nên Bân quán triệt dù có thế nào nhưng vũ khí này ko bao giờ bán hoặc tặng bất kì ai.
Chỉ cần hắn lộ ra sức mạnh của nó thì đảm bảo tất cả các nước, thế lực phụ cận sẽ dồn nhau mà đánh hắn, lúc này hắn bắt buộc mang những vũ khí chiến lược ra và sự thất lạc là có, cho dù đối phương ko sao chép được nhưng chắc chắn sẽ có nhiều gợi mở mà làm vũ khí mạnh hơn, lúc đấy nếu mà chơi tiêu hao thì hắn chết.

Tóm lại hắn mà biết suy nghĩ trong đầu Lí Kiến thành thì hắn ko bao giờ đồng ý với thằng này và cứ để cho nó nghĩ là nỏ đi, thằng nào biết bí mật này hắn đảm bảo hắn giết hết cho triệt nọc.

Bân hiện giờ đã giết người rồi, nhiều là đằng khác, thế nên hiện giờ hắn ra quyết định lạnh lùng và tàn nhẫn ko kiêng nể gì, vì hắn đã bị thời đại này đồng hóa 1 phần rồi.


Giờ có đủ điều kiện để hắn diệt tộc hắn cũng dám vì nếu như nó ảnh hưởng tới quá trình thống nhất dân tộc, giải phóng đất nước, kể cả người Việt hay Hán hay bất kì dân tộc nào, dù già hay trẻ con.

Điều này đơn giản vì thời đại này suy nghĩ cần phải như vậy, lúc thân thiện ưu ái thì làm hết mức, luc tàn nhẫn thì cũng tàn nhẫn hết mức ko làm vậy là mất nước, mất nước thì quyền sống cũng chả còn.
Kết thúc buổi nhậu, mỗi người được gia chủ đưa cho tỳ nữ để hầu hạ qua đêm, Bân và Lí Kiến thành đều từ chối với lí do đi lênh đênh mệt mỏi cần nghỉ cho lại sức.

Sáng hôm sau, mọi người tỉnh dậy ăn uống, vệ sinh cá nhân, Bân vẫn bình thường và có phần thoải mái khi mà hắn được ngủ nghỉ 1 cách yên bình sau bao ngày chòng chành sóng biển lắc lư.

Lí kiến thành thì nghỉ muộn hơn, vì đêm đó hắn nằm giường trằn trọc suy nghĩ về số vũ khí thì ít mà về độ giàu của Bân thì hắn phát sợ, tay này quá giàu, hắn ko biết gia tài Lí gia có bao nhiêu nhưng chắn chắn rằng tên này giàu hơn hẳn gia tộc hắn.

Hắn nhìn vào số tượng bằng ngọc Lưu li trong suốt, có loại màu sắc sặc sỡ hình thù các loại điển tích là đủ bất phàm, giá nó cao ngát ngưởng, đã thế còn bức tượng phật ngọc đeo cổ, bức tượng phật bằng vàng ròng, lại 2 hòm to đầy thỏi vàng theo đúng quy chuẩn nhà Tùy, báo lên 100 thỏi.

Hắn nhớ có 1 lần thúc bá hắn sang sứ Shinla theo ý Tùy Văn đế, họ chủ yếu sang dọa Sinla để hợp sức đánh Cao Câu Ly, họ yêu cầu 1 là hợp sức đánh Cao Câu Ly 2 là đòi 1000 thỏi vàng thay thế, ko có cả 2 thì nhà Tùy sẽ đấm Sinla.

Mà lúc này 1000 thỏi vàng đã vượt qua quốc khố thu 1 năm của Sinla nên họ dọa thích chiến thì chiến, mà việc gây chiến đầu tiên là cắt đầu sứ giả nên sứ giả đành bảo họ hỗ trợ lương thực thực phẩm, quân nhu mà thôi.
Thời này vàng triều đình theo thỏi được đúc theo khái niệm 10 lạng 1 thỏi do số lượng vàng thiếu thốn nên giá trị nó cực kì cao, mà 1 cân thời này bằng 16 lạng, tương đương hơn 600 gam 1 chút tính ra 1 lạng là 37,7 gam, 1 thỏi sẽ là 377 gam khoảng gần 4 lạng Tây hiện nay.

Vì vậy mà khi nhìn thấy Bân tặng 100 thỏi cho 1 gia chủ tiểu quốc thì hắn hoảng, nếu móc hết tài sản nhà hắn chắc chưa đến 800 thỏi vàng, bảo chi 1 phát 100 thỏi chắc cả tộc họp hành chán chê mới dám quyết.

Thế mà đám này đồ quý chưa kể mà vàng cả đống này thì hắn chịu, hắn và Bân ko biết rằng trong cái đai lưng kia có 2 món đồ mà giúp tay chủ cũ trộm cướp 1 loạt tiệm vàng lớn , kho vàng công ty vàng khắp thế giới ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương