Khẩu Ak Ta Bá Chủ Thế Giới Song Song Cổ Đại
-
56: Gián Điệp Và Làng
Bân éo quan tâm nữa, tên này tên Lê Bống hắn đã buồn cười rồi, hắn nhớ tới 1 hót Tiktoker cùng tên là hắn lại buồn cười.
Mặc dù người cùng tên trên đời này nhiều Nhưng cứ nghĩ đến một gã đàn ông to con lông lá tên là Lê Bống là hắn lại buồn cười.
Chưa kể mấy kiểu nhảy uốn éo, body đốt mắt, ăn mặc sexy lại thay bằng cái mặt đàn ông râu ria xồm xoàm với 2 cái bắp tay gân quốc đen ngòm nhưng cơ thể vẫn của Hotgirl thì đúng thật là hiếp dâm thị giác, xỉ nhục cái đẹp, nó còn tra tấn kinh khủng hơn việc bị tra tấn bằng cách xem Trần Đức Bo giả gái học tiếng mèo kêu 1 tiếng đồng hồ.
Đảm bảo hắn mà cho tù nhân xem mấy cái video này thì đảm bảo 1 lũ chảy máu mắt và không trụ được xem hết video mà khai hết thông tin, quả đúng là cách tra tấn vĩ đại và nhân đạo, nhất là với những đứa mình ghét.
Bân nói:
-Thôi được rồi ta tin, người tiếp theo nhưng chờ tý ta hơi say sóng, cho ta nôn đã.
Oẹ! Oẹ
Bân chạy ra thành tàu nôn thốc nôn tháo hết cả bữa sáng khi hắn mới nghĩ đến cái nghĩ nghĩ vừa rồi.
Qúa khủng bố! Qúa khủng khiếp! Sau đó hắn trở về chỗ ngồi nghe nói tiếp:
-Thưa công tử tiểu nhân tên Lăng Phong, người Hán vùng Phúc Châu, Tổ tiên tiểu nhân đã 10 đời ở Lĩnh Nam, thần biết nói sõi tiếng Bách Việt và Hán.
Đã gia nhập đám cướp Hoàng Nanh 5 năm, năm nay tiểu nhân 21 tuổi.
Tiểu nhân đánh con trai quan huyện gãy chân vì chúng hiếp em gái tiểu nhân nên bị bắt đày xuống Lĩnh Nam.
May chạy được trước khi chúng cho người giết, được chú Bống cứu nên gia nhập
-Thưa công tử tiểu nhân tên Đô Vân, người Việt ở Cửu Chân, bị bắt làm nô lệ nên đã trốn khi họ chưa kịp đóng dấu.
đi làm thủy thủ cho tàu buôn nhưng bị Hoàng nanh cướp nên buộc gia nhập, tiểu nhân đã tham gia 3 năm, năm nay 20.
-Thưa công tử tiểu nhân là Tả Khưu, người Mân Việt, làm nông dân ở vùng Khúc Giang, từ bé có đi hầu cổng tử địa chủ của vùng nên học lỏm 1 số chữ và sách thánh hiền, mới gia nhập được 1 năm.
Tiểu nhân gia nhập Hoàng Nanh do trốn xuống vùng này vì bị truy nã vì là người hầu thân cận của nhà địa chủ.
Nhà họ cho quan huyện tạm vay 5000 gánh thóc để tạm bù số gánh thóc mà huyện lệnh tham ô Hoàng Lương.
Huyện lệnh vì muốn lấy 5000 gánh thóc nên đã kết tội là nhà chủ tôi cung cấp thóc hỏng nên bắt tội chém cả nhà và chiếm đất.
Tôi trốn được đến Nhai Châu làm ruộng nhưng vì đánh con địa chủ vì chúng ức hiếp vợ tôi nên 2 vợ chồng phải trốn rồi gia nhập Hoàng nanh nhờ tôi biết chữ nghĩa.
Lần cướp này tôi đi theo để làm sổ sách kiểm kê đồ cướp được.
-Tiểu nhân tên Lạc Quy người Lĩnh Nam, người Giao châu vùng Long Biên, từng là lính Lí Phật tử, nhưng khi Lí Phật tử thua, bị bắt và đày ở Nhai Châu, may mắn trốn được nên phải gia nhập Hoàng Nanh.
Tiểu nhân năm nay 25 tuổi.
-Thưa công tử tiểu nhân tên Lộc không có họ, là người Điền Việt ở Qúy Châu, bị bắt đày ra nhai châu vì từng tham gia chống triều đình vì đã mấy làng chỗ tiểu nhân đánh quan quân thu thuế.
Bị quan quân ở đây bán cho Hoàng Nanh, nhờ biết chút võ, cứu tên thuyền trưởng 1 mạng nên được giải từ thân phận nô lệ, từ lúc làm nô đến nay được 5 năm, năm nay 23 tuổi.
Cả dám nói hết thông tin lí lịch bản thân, Bân cũng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt mấy người này.
Nhưng hắn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhất là mấy tay người Hán và người Việt tại Lĩnh Nam vì đám này luôn có thể là lực lượng trung thành của các đại gia tộc.
Thời này lời thề hoặc bị tảy não khá kinh khủng của các đại gia tộc, chỉ cần có chủ triệu hồi dù bố có chết thì đời con vẫn tuân theo lời thề ấy.
Mắt quyết tâm đấy nhưng trong đầu suy nghĩ gì thì ko biết thế nào, tuy nhiên hắn vẫn cho mỗi thằng đi ra 1 con tàu thẩm vấn lại.
Lên tàu vào phòng bọn này được cắm 1 đống dây tiếp xúc ngoài da từ tay cho đến đầu, ổn định tâm lí bọn chúng rồi cuộc hỏi cung tiếp theo bắt đầu, với người được Bân đào tạo nghiệp vụ thẩm vấn của cục 2 do chính thân Bân dạy dỗ với các máy phát hiện nói dối và nghiệp vụ về ngôn ngữ cơ thể.
Sau này khi đất nước được giải phóng, lực lượng tham gia thẩm vấn ngày thẩm vấn trên biển đều lên làm các lãnh đạo chủ chốt lực lượng điều tra và tình báo của hắn.
Những người này được mở rộng và bị tách ra làm 2 lực lượng điều tra về an ninh của công an và quân đội của hắn,nó gây ra sự khiếp sợ đối với các lực lượng tình báo nước ngoài hay kẻ phản bội trong nước với bộ quần áo đặc trưng của Gestapo và sĩ quan KGB với Gestapo của cảnh sát và KGB của quân đội.
Thực ra Bân muốn đổi áo cho bọn như cơ động của Việt Nam nhưng khổ nỗi hắn không có a, lúc đó hắn chưa có công nghệ để sản xuất chưa kể trong kho của thằng người Mãn Thanh kia lại có rất nhiều 2 loại này, Bân thấy hắn có niềm yêu thích với quân phục của Đức Quốc Xã, vì đẹp thực tế có rất nhiều người thích phong cách này.
Tuy nhiên ngoài bộ áo của Gestapo và KGB thì có cực kì nhiều thì thằng này, mua những bộ khác mang ý nghĩa sưu tầm là chính.
Những tên bị bắt đều ko muốn họ thẩm vấn vì thà chết còn sướng hơn, nên nhiều khi bị bắt nhiều kẻ nội gián liền uống thuốc độc tự tử hoạc cứa cổ tự tử chứ ko chịu bị bắt.
Cuộc thẩm vấn hoàn thành khi mà Bân phát hiện ra 2 thằng là Lăng Phong và Lộc thực chất là 2 tên gián điệp của Hoàng gia và Vũ Văn gia tộc.
Là tử sĩ được nuôi từ bé tìm đủ mọi cách để len lỏi vào đây để tìm hiểu thông tin cũng như báo những kẻ nào làm ăn với Hoàng Nanh, chưa kể bọn này còn có thể chuẩn bị đảo chính giành băng Hoàng Nanh về tay ảnh hưởng của các gia tộc kia.
2 thằng này có chủ nghĩa gia tộc rất sâu, đến lúc bị phát hiện do khi trả lời 1 số câu hỏi về các gia tộc, tất cả bảo mình ko biết chữ trừ Tả Khưu.
Khi 1 đống tên các gia tộc được đưa lên, tay của nhân viên sẽ đi lướt từng gia tộc, nếu mấy gia tộc đầu ko có phản ứng gì thì cho nghỉ 1 lúc sau đó bất ngờ chỉ tay lại, lúc này Lăng Phong có sự nhíu mắt ở chữ Hoàng, Lộc thì ở chữ Vũ Văn, những người khác ko phản ứng trừ Tả Khưu thì họ nghi ngờ 2 thằng này.
Sau 1 loạt câu hỏi nữa, khi câu hỏi cuối cùng khi cho mọi người nghỉ 15p thì nhân viên bất ngờ hỏi :
-Anh có biết chữ không?
2 tên này trước khi nói có tàm ngừng vài giây và phản ứng nhịp tim và điện não trong máy phát hiện nói dối có dấu hiệu tăng vọt.
Trước và trong khi trả lời có đnahs tròng đen mắt sang bên trái, điều này ko qua mắt nhân viên thẩm tra , họ xác định 2 thằng này nói dối.
Sau đó là 1 màn tra tấn tâm lí có tác dụng nhẹ về cơ thể trong 2 tiếng thì Lăng Phong khai về Hoàng gia, còn Lộc thì lì hơn nên Bân cho nó 1 liều huyết thanh nói thật mà tay chủ cũ cái đai sưu tập khi Liên Xô sụp đổ cũng như công thức.
Hiện tại hắn có 1 đống liều nên không ngại 1 liều tiêm cho thằng này, trong cơ phê vì huyết thanh nói thật có chứa chất ma túy và đầu óc đờ đẫn, Lộc khi bị hỏi dã nói ra nhiều thông tin giá trị như người lấy tin hay địa điểm giấu hộp thư chết.
Trừ Tả khưu hết thẩm vấn do 2 đứa trẻ quy thuận trước xác nhận là Tả Khưu đúng là không phải nội gián vì tụi nó từng thấy Tả Khưu đánh con địa chủ và có vợ hiện đang ở căn cứ Hoàng Nanh.
Hiện tại bọn hắn thấy thế lực của Bân và những loại vũ khí thần kì và muối thì bọn chúng với lòng trung thành gia tộc mình liền muốn thâm nhập vào để có cơ hội báo cho người của gia tộc để chuẩn bị những bước đi sau.
Đến tối khi mà Lộc hết cơn Phê, Bân gọi tát cả ra và thông báo cho mọi người thân phận 2 thằng này.
2 thằng vẫn cố nói : Giờ rơi vào tay các ngươi , muốn chém muốn giết thì tùy, ta mà nhíu mày 1 cái thì không phải hảo hán.
Ta sống này nọ, ta chết này nọ, lực lượng gia tộc lớn và đáng sợ hơn các ngươi tưởng nhiều.
Bân cho người lôi ra cầu tàu, mỗi bị trói tay chân buộc thêm hòn đá nặng cho phát súng ân huệ rồi ném xuống biển.
Trước khi ném xuống biển Bân đi sát lại 2 thằng, Bân nói với Lăng Phong:
-Gia tộc à, kinh đấy.
Tao sẽ đuổi hết bọn người Hán thuộc mấy cái gia tộc khốn nạn tự cho mình là thượng Đẳng chúng mày ra khỏi đất nước người Việt chúng tao.
Thằng đi thì còn giữ được tài sản, thằng nào ko đi thì diệt tộc.
Gia tộc người Việt thì cũng kinh đấy nhưng đấy Việc người Việt chúng tao, thi do nội bộ chúng tao xử lý, liên quan chó gì đến người Hán tụi bay.
-Còn Lộc à, mày là người Việt , sao mày lại trung thành với cái lũ áp bức, nô lệ đồng bào của mày thế nhỉ.
Mày được nuôi từ bé bởi bọn chúng nên trung thành với tụi nó là điều dễ hiểu, cái đấy tao hiểu và thông cảm với mày.
Nhưng Lộc à, mày tin tưởng nhầm người rồi, Người Hán, nhát là các gia tộc lớn đều trung thành với với 1 câu nói: “ không phải tộc ta ắt có dị tâm”.
Thế nên Lộc à, mày có trung thành, cống hiến cho tụi nó thế nào đi nữa thì mày trong mắt tụi nó cũng chỉ là con súc vật mà thôi.
Khi nào mày hết giá trị và không conf cống hiến nữa thì tụi nó sẽ thịt mày như mấy con trâu già không cày được ý.
-Thôi tiễn tụi nó lên đường, vì lòng trung thành và thông minh, cho tụi nó cái chết nhanh chóng và nhẹ nhàng.
-ĐOÀNG!ĐOÀNG! ÙM!ÙM
Mấy người còn còn lại cực kì sốc, vì họ không ngờ 2 người khá hiền và tốt với bọn họ lại là gián điệp của các đại gia tộc cài vào từ trước trong căn cứ Hoàng Nanh.
Bây giờ 2 người kia bị giết họ có chút run sợ nhưng lòng lại yên hơn nhiều vì 2 kẻ kia bị xử và họ an toàn, điều đó có nghĩa thủ lĩnh đã tin tưởng họ hơn vì họ đã vượt qua thẩm vấn.
Sau này họ có cuộc sống dễ thở hơn và được sự tin tưởng mọi người, cuộc sống sau này thoải mái hơn nhiều.
Bân nhìn 2 trường hợp này thì thấy sự đngs sợ các dòng họ này thật, hiện tại chúng người nơi đâu cũng có, nhiều đứa cực kì trung thành dù là người khác dân tộc.
Chưa kể các gia tộc người Việt trải qua cả ngàn năm thâm căn cố đế thì còn các gia tộc người Hán, nhẹ thì 100-150 năm, lâu thì cũng 300-400 năm, thâm căn cố đế không kém.
Người trải rộng khắp nơi, khắp ngành nghề, khắp mọi nơi từ quan trường, quân đội, xã hội đen.
Việc làm ăn nào cũng làm,việc xấu nào cũng có phần.
Người của hắn chưa bơi được lên Lĩnh Nam, mới chỉ chỉ loi ngoi ở Bắc bộ và Bắc Trung Bộ, thậm chí mấy vùng này còn chưa có người hết.
Hắn còn vùng Tây BẮC Bộ chỉ có loa ngoe mấy tỉnh gần Hà Nội, các tỉnh xa hơn mạn biên giới thì Hắn chưa lên hết được, chưa kể dân thời này nghe thần linh hơn nghe lời khoa học, nghe lời quý tộc tự trị còn hơn người đứng đầu nhà nước.
Văn Hóa nhiều khác biệt, phương tiện truyền thông không có , vì vậy mà vùng tây bắc Bân tính áp dụng chính sách của của cách mạng Việt Nam trước năm 45.
Cách hoạt động là lên thâm nhập đời sống người dân, như các hoạt động cách mạng những năm 30,với các cán bộ cách mạng bị bắt và tù đày trên sơn la hoặc dảng viên hoạt động trong vai trò người dân.
Họ giúp đỡ người dân trồng trọt, làm kinh tế hay chống lại các hủ tục lạc hậu, chống lại tầng lớp quan lại quý tộc áp bức, từng bước thành lập các cơ sở cách mạng tại đây.
Đến năm 45 sau khi giành chính quyền thì lại cùng sống, cùng ở với bà con, giúp đỡ họ công việc là thành lập cơ sở vững chắc vùng giair phóng.
Hiện tại Bân đang cho người của mình lên vùng này làm với cách chính sách y hệt, tất nhiên có có sự nhẹ nhàng hơn vì tránh bị lộ cũng như thời này quý tộc giết người là chuyện bình thường, họ giết 1 răn trăm, dân răm rắp nghe lệnh.
Chính vì thế không được phép làm quá nếu như không có lí, cứ hô hào lên là chết, phải làm cho người dân có chính kiến của mình và hình thành tâm lí không sợ kẻ cầm đầu, tạo cả cơ sở trong hàng ngũ đám tay sai là dân chúng bình thường làm việc cho kẻ cầm đầu, đến lúc vùng lên mới chắc ăn.
Cuộc chiến này hắn phải làm cả về mặt dư luận cũng như quân sự, chính trị,1 khi hô 1 tiếng thì các cuộc nổi dậy phải được tổ chức bài bản, có tổ chức, dánh 1 lần diệt luôn như cách mạng tháng 8.Vì lúc này nước mình mới mất được vài năm sau 60 năm độc lập,người dân vẫn còn nhớ nước cũ nên có thể thành công rất cao, chưa kể có đội vũ trang tình báo có súng đi cùng nữa thì trong vòng 1 tháng hoàn toàn có thể giành độc lập sau tổng khởi nghĩa.
Suy nghĩ mông lung Bân bất giác thấy trời tới chưa, người hầu mang cho hắn niêu cơm với đĩa cá bống khô rán, đĩa trứng tráng thêm 1 đĩa rau muống xào với bát rau muống luộc, toàn món khoái khẩu của hắn.
Hắn ngồi mâm riêng ăn 1 mình, còn mấy người hầu dã đi xuống mấy phòng khác ăn cơm cùng nữ binh, họ ăn cơm còn sang hơn hắn, có trứng tráng, cá thu rán, mực xào mới câu hôm qua, nhưng hắn mặc kệ vì hắn ăn đồ biển cũng ngán lắm rồi.
Trên tàu Bân có cho người của mình trồng rau muống, giá đỗ, rau mầm, và mỗi tàu có vài cây chanh, quất để chống bệnh thiếu vitamin C đặc trưng của thủy thủ tàu này.
Buổi tối, vào bữa lúc ko có ai hắn lấy các trích ngâm dầu ô liu đóng hộp nhập từ Nga ăn cho đỡ nhỡ hương vị thế giới cũ,nốt tối nay là về đất liền căn cứ ven biển rồi.
Hắn thay đổi nhiều rồi, giờ hắn giết người bằng vũ khí lạnh đến nóng đều bình thường không còn run tay hay ám ảnh nữa.
Hắn biết là cho dù bây giờ có về thế giới cũ thì hắn sợ không hòa nhập được ngay mà mất thời gian dài, do những điều bình thường hắn quen thành thói ở thế giới này mà bị cấm ở thế giới cũ.
Hắn sợ khi về mà quen thói có ngày vào tù sớm, bị cộng đồng mạng ném đá thì khi ra tù có khi không sống được, lại dựa cột thì vui.
Hắn về mặt tâm lí không phải là đứa trẻ 14-15 tuổi, hắn ở thế giưới cũ đã hơn 30, thế giới này được 4-5 năm, hiện tại thì tâm lí hắn đã là người đàn ông gần 40.
Chưa kể mấy năm có bắn giết nên tâm lí hắn chả khác nào cựu chiến binh mới giải ngũ, vào sinh ra tử chuyện nào cũng dám làm.
Đang trong bữa tưởng ko ai biets nhưng hắn ko thoát khỏi ánh mắt tinh anh của 3 nữ hầu, lại tốn thức ăn với dám này, hắn tính đào tào 3 cô gái này có theo khả năng mỗi người.
Hắn tính lấy họ làm vợ, mấy ngày qua hắn phát hiện 3 người này rất thông minh, hắn tính 3 đào tạo 3 người này giúp sức hắn trong công việc sau này, để có thể bớt việc và có cái nhìn đúng với thời đại hơn nếu có người tin tưởng tham mưu.
Trong đó hắn thấy Lí Băng Băng là người có khả năng lãnh đạo và hỗ trợ hắn trong con đường chính trị nhất nên có khả năng con cái hắn sau này lên ngôi vua ,vì chưa thay đổi được xã hội mà hắn chết , vợ còn sống thì cô gái này sẽ là Thái Hậu tham mưu cho người lãnh đạo tiếp theo.
Cuộc chiến hiện giờ của hắn là cuộc chiến giành độc lập cho cả 1 quốc gia, dân tộc, hắn đọc lịch sử nhiều, xem nhiều video và sách phân tích lịch sử.
Khổ nỗi người ta sẽ không đi sâu vào sự chuẩn bị cho cuộc kháng chiến mà chỉ nêu nguyên nhân, kết quả và bài học.
Hắn ngẫm lại cũng đúng, lích sử phụ thuộc vào từng góc nhìn, nó có nhiều góc khuất cũng như bí mật không phả ai cũng được phép biết, chưa kể nếu như kể hết ra thì chả khác nào dạy những kẻ phản loạn trong nước làm loạn à.
Quân địch cũng nhìn vào đấy mà biết điểm yếu của ta, chúng khoét sâu vào vết nứt đấy mà làm sụp đổ thành quả cách mạng.
Bây giờ từng bước làm, từng bước thực hiện cuộc cách mạng thì hắn mới thấy lắm vấn đề phát sinh cần phải giải quyết.
Nhân sự hiện nay trình độ có hạn, hắn chưa thể nào yêu cầu cao được, người mới đang được đào tạo, có khóa đã học xong, đang bước vào quá trình công tác tích lũy kinh nghiệm.Tuy nhiên Bân đảm bảo, đến năm 617-618, người của hắn lúc này ko thiếu những người 25, 30,35,40 đủ sức có kinh nghiệm và tuổi trẻ , sự già dặn để chống lại đám biển người và biển nhân tài kia.
Rạng sáng hôm sau, khi mà mặt trời ở phía chân trời bắt đầu mọc, đoàn thuyền buôn đã về căn cứ ven biển.
Nhân viên trên tàu cùng người của căn cứ dỡ hàng xuống, chuyến đi này ko chỉ buôn muối và mua nô lệ, nó còn mua các vật phẩm thiết yếu cho căn cứ mà người thời đại này quen thuộc sử dụng.
Bân cũng ở căn cứ này tổ chức làm mắm, làm cá khô, mực khô, làm lưới, để xuất khẩu thông qua các tàu hàng của hắn.
Hắn ko muốn những căn cứ này tự ý tìm tàu hàng bên ngoài vì họ còn qus nhỏ yếu, dễ dàng bị các đám buôn này tổ chức cướp và bại lộ căn cứ, cũng như sợ đám này tự mình hành động dẫn đến li khai sau này.
Dù gì thì toàn bộ đám này ngoại trừ những người cầm đàu trung thành với hắn thì những người còn lại chưa nắm bắt hết tâm lí.
Đám người trên tàu sau khi thực hiện công tác dỡ hàng hóa thì chuyển xuống các khu nhà đã dựng sẵn sắp xếp đồ đạc nghỉ ngơi vài ngày.
Tàu cũng được đưa vào ụ để tiến hành bảo dưỡng, đóng lại những chỗ xung yếu, gỗ có vấn đề, dùng dùi đánh những con hà bám vào, mới đi lại có 1 tháng mà cả 1 đống hà, nhân viên vừa hun khói nóng, vừa dội nước sôi, con nào cúng quá thì dùng dùi đục mà bậy, làm xong thì rửa sạch bằng nước ngọt rồi để mấy ngày cho khô và quét nhựa sơn cánh kiến.
Công việc mất 1 ngày mới xong, sau đó đám lính như được đại xá đi vào làng vui chơi, tắm biển, tổ chức paty.
Nhìn làng chài có vẻ thực hiện bao cấp nhưng sau 1 thời gian từ ngày thành lập đến giờ đã chuyển sang bao cấp 1 phần, còn lại vẫn có kinh tế thị trường tự cung tự cấp 1 nửa.
Tiền tệ hiện tại hắn cho lưu hành là tiền của nhà Tùy là tiền ngũ thù, mỗi 1000 tiền nặng 4 cân 2 lạng, vì đất nước đang thuộc Tùy và dùng tiền này giao thương dễ hơn vì nó hiện tại là đồng tiền chung quốc tế tại Đông Á, Trung Á, Đông Nam Á chỉ sau vàng Bạc và lụa.
Về mặt tiền tệ thì hắn ko có nhan từ gì mà không đúc một đống tiền giả từ các loại vũ khí và đồ dùng bằng đồng và nguồn quặng đồng của căn cứ thông qua tìm ngoài dân gian, buôn lậu và từ ngàn tán đồng mà tay người Mãn kia cất giấu trong đai.
Chắc hẳn thằng này cũng đã tính đúc tiền cho quốc gia mình sử dụng lúc đầu mới thành lập, nguồn tiền cần nhiều mà sản lượng đồng khai thác cũng như thu mua còn ít, công nghệ đúc còn hạn chế, chưa nhanh chóng để đáp ứng nhu cầu sử dụng trong nhân dân.
Vì vậy mà Bân không ngại cho người bán đồ cho bọn lính ngày lĩnh lương với giá rẻ để thu thập được mẫu tiền đồng đúng quy cách , chất lượng, tiền mà triều đình ban hành.
Hắn dùng máy quang phổ soi xem tỉ lệ kim loại trong từng loại mệnh giá và tổ chức cho các thợ đúc đồng chuyên nghiệp chỗ mình làm thử.
Nhờ cách luyện, đúc hiện đại hơn, có máy móc phụ trợ tìm hiểu đúng tỉ lệ của từng đồng, kiểm tra độ nhẵn bề mặt đồng tiền, khuôn dùng hẳn khuôn sắt chịu nhiệt cộng với các loại máy móc bán thủ công , phân chia kiểu dây truyền.
Sau chục lần đúc thất bại thì hắn đã đúc thành công đồng tiền ngũ thủ nhà Tùy, khi dể đồng tiền đẹp nhất với đồng của hắn đúc thì chúng giống nhau hoàn toàn không phân biệt được.
Những kẻ làm tiền giả thường thay đồng bằng các chất liệu rẻ hơn nhưng công cuộc làm khuôn, mài đều dùng nhân lực như đúc tiền bình thường và không có nhanh, vì vậy mà chúng chỉ đúc các đồng tiền to nhất để giảm thiệt hại.
Tuy nhiên với đống máy móc bớt sức con người của Bân thì hắn đã đúc là những đồng tiền có giá trị tầm trung chứ không phải chỉ bo bo đồng to nhất với đúng tỷ lệ ko giả.
Lò đúc tiền của hắn có sản lượng bằng 3 lò đúc tiền của nhà Tùy, trong khi nhân công cần chỉ xấp xỉ ¾ nhân công 1 lò, trong khi cả nhà Tùy chỉ có 20 lò đúc tiền phục vụ cho nhu cầu cả nước, chưa kể nhiều nước cũng tích trữ đồng tiền bọn hắn, nó khiến tiền triều đình đúc ko bao giờ là đủ cho nhu cầu thị trường.
Những đồng nhỏ hơn nếu như công nghệ thời này thì giá trị 1 đồng còn ko bằng giá trị làm ra nó nên hắn không có đúc.
Thực ra nếu như hắn dùng dây truyền hiện đại hơn như cách các hãng sản xuất bên Trung Quốc hiện nay với công nghệ những năm 80, sản xuất những đồng tiền giả cổ treo dịp Tết hay treo trang trí thì hắn hoàn toàn làm ra được, số lượng cực lớn với giá trị làm ra đồng tiền chỉ bằng 1/3 giá trị của nó.
Tuy nhiên người ko có trình độ cũng như kinh nghiệm để điều khiển máy móc cũng như nguồn năng lượng điện sử dụng khổng lồ ko đáp ứng được, vì vậy mà hắn dừng công việc sản xuất tiền mệnh giá nhỏ.
Tất nhiên việc hắn sản xuất tiền giả nhưng tất cả nguyên liệu như đồ thật này, chỉ có mỗi công nghệ là hơn cũng chẳng đánh đổ nhà Tùy bằng chiến tranh tiền tệ này.
Đơn giản là nhà Tùy đang đúc ko đủ dân dùng, mà nay có thêm hắn đúc nữa thì còn chưa đủ bù vào chỗ trống thiếu hụt ko thể gây ra siêu lạm phát như các nước hiện đại được, có chăng cơn khát tiền do đúc không đủ dịu đi 1 phần mà thôi.
Vì vậy hắn ko thể dùng chiến tranh tiền tệ đánh sập nhà Tùy hiện nay được, mà hắn cũng không muốn vì thời cơ chưa tới.
Lương thực thì mua ở tiệm của làng với giá niêm yết, thích bao nhiêu mua bấy nhiêu, vải vóc cũng vậy.
Muối thì ko phải mua vì của nhà trồng được, làng sẽ phát theo phiếu, theo tiêu chuẩn của tù nhân hiện đại, người lớn 1 kg/ người, trẻ con 0,5kg/người trong 1 tháng, mà mỗi gia đình ở đây có 2-3 đứa con, nhiều gia đình đông hơn nhiều.
Đây là số muối không tưởng mà thời đại này, với 1,5-2 kg muối 1 gia đình 5 người có thể ăn 6 tháng- 1 năm bên nhà Tùy, thịt ngoài thịt tự nuôi còn có 1 nhóm thợ săn làng đi lên núi săn thú.
Trong làng tiệm bán hoa quả, đồ ăn, chỗ vui chơi đều có, chợ cũng có, trong chợ thì đồ bán có thể là đồ tự làm, tự nuôi , tự trồng, tự sản xuất tại nhà hoặc có thể là mua từ những thủy thủ của các chuyến tàu Bân dấu đồ trong balo mà đem bán cho các tiểu thương tại đây.
Bảo sao khi xuống tàu thì Bân thấy đám lính của mình balo trông có vẻ nặng hơn, to hơn, chưa kể là mỗi thằng còn đeo trên mình mấy cái tay nải kèm theo, túi áo, túi quần căng phồng.
Hóa ra là mua đồ chỗ khác rồi bán hàng tại đây, có thằng còn mang cả coca, 7up hay nước ngọt hắn thưởng rồi ra chỗ quán bán nước bán, lính của hắn đổ nước ngọt vào các ấm chuyên bằng sứ, sành,gốm, người bán nước có ghi nhãn rồi bán cho dân làng.
Người dân mê lắm, bán giá rất cao, vì nó quá gây nghiện và ngon, có nó uống là chứng minh thân phận có tiền, nên ra bao nhiêu tiêu thụ bằng hết, cái ấm chỉ trong phút mốt hết sạch, mọi người tranh nhau mua,.
May mắn là thằng chủ cũ nó nhập rát nhiều nước ngọt, nhiều loại hắn nhập ngoài lon thì chủ yếu toàn những chai nhựa 1,5l, 2l, 5l từ nhà máy, nên dân bán quán thấy những tên cầm cái chai to đùng liền chạy ra thu mua bằng sạch .Bân ko cấm buôn bán hay thành lập chợ làng và hắn cũng ko có chính sách cấm, đây là đặc trưng làng của người Việt, có làng sẽ tự nhiên có, ko cấm được.
Chợ làng là văn hóa người Việt không thể thiếu, nó chỉ sau cổng và đình làng mà thôi, có nó mới có hồn làng, người dân mới sóng thoải mái được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook