Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 486: Gấu bông Tím hồng Muôn Năm

Khoảnh khắc tiếng hét của Nữ hoàng ký sinh trùng vang lên, Seol Jihu cũng quằn quại.

“Kaahaaak!”

Máu trào ra từ miệng, lỗ mũi và tai. Một cảm giác choáng váng lướt qua đầu cậu, có lẽ là do mất nhiều máu.

Tầm nhìn của cậu ta mờ đi và rung chuyển. Tuy nhiên, Seol Jihu đã không gục ngã.

Giọng của Seol Jihu Giáp đen và Roselle tiếp tục vang lên trong đầu cậu.

Rằng mọi chuyện sắp kết thúc, và cậu ấy chỉ còn cách chiến thắng có một bước nữa thôi.

Hơn nữa, Seol Jihu biết rằng mình không thể buông tay khỏi Thần thương Thanh khiết. Cậu cảm thấy như tất cả những đồi chí, đồng đội đang thúc giục mình.

Và vì vậy, Seol Jihu nắm chặt lấy Thần Thương và ngửa đầu lên. Ngay khi cậu ấy nhìn lên, cậu ấy đã xốc lại năng lượng của mình.

Kwang!

Kiếm Quang Chân Khí lại phát nổ. Tiếng hét của Nữ hoàng ký sinh trùng ngày càng lớn hơn.

Kwang!

Seol Jihu không dừng lại. Cậu phóng người khỏi mặt đất…

Kwang!

Và đẩy Trùng hậu trở lại…

Kwang!

Cậu ta tiếp tục kích nổ Kiếm Quang Chân Khí…

Kwang, kwang, kwang, kwang!

Như để an ủi cho vong linh của những người đồng đội đã ngã xuống.

Ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp thế giới. Thứ duy nhất có thể nhìn thấy là ánh sáng – ánh sáng trắng do Trùng hậu phát ra và ánh sáng vàng do Seol Jihu phát nổ Kiếm Khí.

Trong ánh sáng chói lòa của vinh quang, Seol Jihu cảm thấy có thứ gì đó chạm vào đầu của Thần Thương. Sau đó, cảm thấy một sự phản kháng đáng sợ, Seol Jihu vắt hết sức lực cuối cùng của mình.

Mặc dù đã sử dụng hết lượng mana của mình, nhưng cậu quyết định vặn hết kinh mạch để tìm kiếm những giọt mana cuối cùng và đổ nó vào Thần Thương.

Kwaaaaang!

Đó là một cuộc tấn công chứa đựng tất cả sức mạnh của cậu ta.

Khi cậu ta kích nổ Kiếm Quang Chân Khí lần cuối, lực phản kháng tăng lên. Chân của Seol Jihu bị nhấc khỏi mặt đất, cơ thể cậu ta nổi lên. Cậu rung chuyển dữ dội như một lá cờ phấp phới trong cơn bão. Phải, cứ như cậu đang ở trên biển giữa một cơn bão dữ dội.

Tuy nhiên, Seol Jihu vẫn không buông ngọn giáo của mình. Cậu ta đứng vững và mở to mắt. Cậu ấy muốn xác nhận những khoảnh khắc cuối cùng của Trùng hậu.

Và….

***

Khụ! Khụ.

Một tiếng ho thoát ra từ miệng Seol Jihu. Mở mắt ra, Seol Jihu chớp nhanh.

Điều đầu tiên cậu nhìn thấy là sàn nhà bằng đá cẩm thạch đã vỡ vụn. Cậu đã ngã sấp xuống mà không hề hay biết.

Một cơn đau nhói lên từ tay cậu. Nhìn lên, cậu thấy cánh tay của mình đang duỗi ra. Thần Thương vẫn nằm trong tay Seol. Cậu vẫn chưa buông bỏ nó cho đến phút cuối cùng.

“Mình đang ở đâu …?”

Anh nhìn thấy một nơi giống như sảnh lớn của cung điện hoàng gia. Nhìn xung quanh, Seol Jihu cảm thấy có một luồng sáng từ phía trước chiếu vào.

Ánh mắt cậu, từ từ lướt qua cán thương, rồi dừng lại ở mũi thương. Nữ hoàng Ký sinh trùng đang ngồi trên ngai vàng.

… Không, thật khó để nói rằng mụ đang ngồi. Ngai vàng đã bị phá vỡ một nửa, và nên nói rằng Nữ hoàng Ký sinh trùng đã bị cây thương xiên vào ngai vàng thì đúng hơn.

Mụ nằm nửa người trên ngai vàng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Theo như những gì Seol Jihu có thể nói… mụ trông như một người đang lặng lẽ chờ đợi giây phút lâm chung.

Bởi vì Seol có thể thấy ánh sáng lấp lánh phát ra từ cơ thể mụ ta.

‘Không.’

Seol tự nhắc bản thân không được lơ là. Cậu nhanh chóng đứng dậy, rút cây thương ra và bắt đầu đâm Trùng hậu một lần nữa.

“Chết đi!”

Cậu không dám tự mãn. Rốt cuộc, kẻ thù mà cậu phải đối mặt chính là Nữ hoàng ký sinh trùng. Nếu cậu ta chỉ sơ hở một chút, có khả năng mụ ta sẽ hồi sinh và hét lên, ‘Giờ ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của Nữ thần Ký sinh trùng!’

Seol khịt mũi. Cậu phải kết liễu mụ ta khi vẫn còn cơ hội.

Và vì vậy, cậu ta đâm Nữ hoàng Ký sinh trùng hết lần này đến lần khác. Chính lúc đó.

[… Sao ngươi chưa nghỉ tay đi?]

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

Seol Jihu dừng ngọn thương của mình.

[Ngươi nên biết… rằng… cuộc chiến đã kết thúc.]

Đó là sự thật.

“Hừ. Ai mà tin được.”

Trùng hậu chăm chú nhìn Seol Jihu.

[Có điều này… Ta cần nói với ngươi trước.]

“Một lời bào chữa cuối cùng từ kẻ thua cuộc?”

[Im lặng đi! Chỉ cần lắng nghe thôi. Không phải là chuyện tệ hại gì đâu!.]

“Ờ ờ, nàng tiếp tục nói đi.”

‘Ta sẽ nghe ngươi kể cho đến khi ngươi chết’ – Seol Jihu thì thầm khi tiếp tục đâm cây thương của mình.

[Nhãi con… Ngươi có một tài năng đáng kinh ngạc.]

Nữ hoàng Ký sinh trùng lắc đầu phản đối nhưng vẫn tiếp tục không hề bối rối.

[Nói chính xác, ta nên nói rằng ngươi hoàn toàn xứng đáng….]

[Mặc dù thật khó tin nhưng… ngươi, một người bình thường, đã đạt được sức mạnh xứng đáng để trở thành một vị thần.]

[Tất nhiên, ngươi không phải là người đầu tiên trong lịch sử của vũ trụ này, nhưng điều chắc chắn là ngươi có tiềm năng vươn tới đẳng cấp cao nhất hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này.]

[Với trận chiến này, ta đã chắc chắn. Ngươi có thể vượt qua Thất Đại tội và thậm chí cả bản thân ta.]

Ngọn thương của Seol Jihu dừng lại. Trong một khoảnh khắc, cậu nhìn thấy một nụ cười mờ nhạt trên khuôn mặt của Trùng hậu.

[Tận hưởng ta đi.]

Seol Jihu mở to mắt. Cậu nuốt nước bọt và nhìn lướt qua cơ thể xương xẩu của Trùng hậu.

[… Ý ta không phải vậy.]

Trùng hậu nhanh chóng giải thích.

[Ta đang nói là… Hãy tận hưởng chiến thắng bằng cách hấp thu thần tính của ta đi.]

Seol Jihu nghiêng đầu.

“Đằng nào ngươi cũng sẽ chết và bỏ lại thần tính của mình mà? Quan tâm chuyện đó làm gì?

[Đó là sự thật, nhưng… thần tính ấy là Tinh chất của ta. Với thân xác phàm trần kia, liệu ngươi có hấp thụ được hoàn toàn thần tính của ta không?]

[Chắc ngươi cũng biết các Tư lệnh phải trải qua đau đớn để có thể hấp thụ được Thần tính của Thất Đại đức. Hơn nữa, trong cơ thể ngươi cũng có sẵn một ít thần tính rồi.]

[Dù ngươi có đặc biệt đến đâu, ngươi vẫn là một con người.]

[Nhưng nếu ngươi nghe lời ta, mọi thứ có thể hơi khác một chút.]

Khi Seol Jihu tỏ vẻ thích thú, Nữ hoàng Ký sinh trùng từ từ nâng phần thân trên của mình lên.

[Ngươi có muốn trở thành một tồn tại cao cấp hơn không??]

Một giọng nói mời gọi vang lên

[Ngươi có muốn vượt xa thế giới này và nhìn thấy một vũ trụ rộng lớn hơn không?]

Nhìn Seol Jihu đang ngẩn người, mụ khẽ cúi đầu.

[Nếu ngươi muốn… Ta sẽ trao cho ngươi tất cả những điều này.]

“….”

[Và nếu ngươi muốn…]

“….”

[Ta sẽ giúp ngươi.]

Chính lúc đó. Trùng hậu đột ngột ngậm miệng lại. Đó là bởi vì Seol Jihu đã giơ tay lên như muốn bảo mụ im mồm.

“Đây chắc hẳn là chuyện mà cô nói, phải không, Tiểu thư Roselle?”

Cậu thì thầm một mình trước khi đột ngột nhìn lên Nữ hoàng Ký sinh trùng.

“Ta hiểu ngươi đang nói gì, nhưng… hãy để ta hỏi một vài câu nhé.”

[Nói đi.]

“Ngươi đang yêu cầu ta tha cho ngươi?”

[Hm… Dường như ngươi đã hiểu lầm ta rồi.]

“Hiểu lầm? Trong tình trạng hiện tại, ngươi định giúp ta như thế nào? Nếu ta chấp nhận, ngươi sẽ nhờ ta giúp ngươi phục hồi chứ gì? ”

“….”

“Ví dụ như ban cho ngươi một trong bảy thần tính của Thất đại đức hoặc một thứ gì đó” – Seol Jihu thì thầm – “Ngươi sẽ làm gì khi thần tính của ngươi phục hồi? Bỏ trốn? Chờ cơ hội phục thù?”

Đôi mắt của Trùng hậu nheo lại.

“À, và một điều nữa.”

Seol Jihu tiếp tục.

“Hồi đó ngươi có đưa ra lời đề nghị tương tự cho Chủ Thần của Thiên đường không?”

Trùng hậu vẫn im lặng.

Seol Jihu chờ câu trả lời trước khi nhếch mép.

“Chà… nghe không tệ. Có lẽ ngươi đã nói sự thật.”

[Thế…]

“Nhưng mà!”

Ngay cả khi Nữ hoàng Ký sinh trùng nói thật, ngay cả khi một tương lai như vậy có thể xảy ra…

“Ta không muốn trở thành một công cụ để giúp ngươi báo thù Võ Thần.”

Khuôn mặt của Trùng hậu đanh lại.

[Làm sao ngươi biết được nhiều như vậy…?]

Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng mụ.

“Đó vẫn là một đề nghị khó bỏ qua…. Ah, ta sẽ xem xét nghiêm túc nếu ngươi có thể chấp nhận yêu cầu của ta.”

[Trở thành vợ lẽ của ngươi?]

Seol Jihu bật cười. Cậu ta giơ Thần Thương Thanh khiết lên và giơ nó lên trước mặt Nữ hoàng ký sinh trùng như một chiếc micrô.

“Ngươi và ta.”

Sau đó, cậu ta nói.

“Hãy nói điều đó cùng nhau. Ta nói ‘Gâu’.”

[?]

“Và ngươi cũng nói ‘Gâu’. Được chứ?”

[….]

“Gâu.”

[….]

“Gâu!”

Seol Jihu đẩy ngọn thương lên cao hơn nữa. Trùng hậu lặng lẽ nhắm mắt lại.

[… Thằng nhãi …]

Thở dài một hơi dài, mụ ngả người xuống như thể đã hoàn toàn bỏ cuộc.

[Giờ phút này mà cũng….]

Cảm thấy bị sỉ nhục, một vẻ chán nản hiện lên trên khuôn mặt mụ.

[Thật cay đắng. Cái kết này… khác hẳn những gì ta mong đợi….]

Chẳng bao lâu, cơ thể của Trùng hậu bắt đầu tỏa sáng. Thực ra mụ có thể kéo dài sự sống thêm một chút nữa, nhưng rõ ràng là Seol Jihu không có ý định để mụ sống.

Mụ thà chết còn hơn là bị chế giễu thêm nữa.

[Tại sao số mệnh lại nghiệt ngã đến mức đưa đẩy ta gặp ngươi? Tại sao ta lại chết dưới tay một kẻ như ngươi?….]

Khi Trùng hậu tuyệt vọng, những chùm ánh sáng bắt đầu bắn ra từ cơ thể mụ.

“Đừng cay đắng quá.” – Seol khịt mũi.

Khoảnh khắc cuối cùng của Nữ hoàng Ký sinh trùng không hề phô trương hay lộng lẫy. Chỉ có những tia sáng yên tĩnh lặng lẽ tuôn ra. Chỉ vậy thôi cũng đủ để tràn ngập ánh sáng trong đại sảnh.

“Chỉ là ta muốn vẫn là một con người. Vậy thôi.”

Seol Jihu đặt Thương lên vai mình.

“Được rồi.”

Seol Jihu giơ tay lên khi nhìn thấy Nữ hoàng ký sinh trùng đang tan biến.

“Tạm biệt, Nhóc Trùng Khóc Nhè.”

Cậu cười rạng rỡ, và phẩy tay.

[… Đồ khốn.]

Đó là những lời cuối cùng của Trùng hậu.

BÙMMMMM

Một cột sáng khổng lồ bay lên. Sau đó, khi cây cột xuyên qua bầu trời…

Guooooooo…!

Trùng hậu đã biến mất. Tất cả những gì còn lại là một quả cầu lớn hơn một chút so với thần tính của Bảy Đại đức và một quả cầu lớn hơn, rõ ràng hơn.

“Đây chắc là thần tính của Chủ thần và Trùng hậu.”

Cúi xuống nhặt hai quả cầu lên, Seol Jihu trông hoàn toàn sảng khoái. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng đã trút bỏ mọi thứ trong lồng ngực.

‘Thế là hết.’

Mới ngày nào cậu còn chạy trốn khỏi Bọ, Gián và Medusas tại Thung lũng Arden.

‘Chiến tranh thực sự đã kết thúc.’

Trong lòng Seol có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng cảm xúc mạnh nhất trong số đó là cảm giác nhẹ nhõm khi đánh bại một kẻ thù toàn năng.

Sau khi đứng yên một lúc, Seol Jihu giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Nhìn lại, cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Hao Win?”

“Yo.”

Hao Win vui vẻ chào cậu. Trông anh khá tơi tả. Chiếc kính râm đen mà anh ta luôn đeo đã vỡ vụn, và đôi găng tay của anh ướt đầm vì máu. Có vẻ như anh ấy không bị thương nặng, rất có thể là do sự giúp đỡ của Cây Thế giới. Nhưng nhìn thoáng qua Seol Jihu có thể biết rằng Hao Win cũng đã trải qua một trận chiến khốc liệt.

Hao Win cũng nhìn thấy điều tương tự. Quan sát một đại sảnh tràn ngập ánh sáng, một chiếc ngai vàng bị vỡ và hai quả cầu trên tay của Seol Jihu….

“Thật vậy ư….” – Anh ấy đã mỉm cười. – “…Xin chúc mừng.”

“Bạn bè của tôi…”

“Một số đã may mắn sống sót.” – “Hao Win chỉ vào đàn đom đóm đang rời khỏi cơ thể mình và bay về phía hậu phương – “Thật không may, một số đã chết.”

Seol Jihu thở dài. Cậu biết là không thể tránh được, nhưng cảm giác vẫn hơi nhói đau.

“Chúng ta phải đi thôi. Đây không phải là lúc để đứng ở đây.”

“Đừng lo lắng quá nhiều.” – Hao Win bình thản nói.

Seol Jihu nhìn Hao Win với ánh mắt dò hỏi.

Hao Win lấy trong túi ra một viên pha lê trong suốt. Đó là một tinh thể giao tiếp.

“Chúng tôi đã ghi chép thông tin thương vong. Báo cáo đã đến rồi”

“Ah….”

“Danh sách những người chết đã được liệt kê trước khi về Trái đất. Quý Cô Cáo cũng chuẩn bị kỹ lưỡng để chăm sóc các thành viên của Valhalla.”

Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm.

“Cuộc chiến của chúng ta đã kết thúc. Bây giờ, đến lượt cuộc chiến của họ. Tất cả những gì cậu phải làm là quay trở lại càng sớm càng tốt”.

Seol Jihu gật đầu.

‘Điểm đóng góp sẽ không thành vấn đề, nhưng….’

Dù Seol đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn sau khi nghe những gì Hao Win nói, nhưng cậu vẫn lo lắng. Từng chết một lần, cậu biết hậu quả có thể nguy hiểm đến mức nào.

Để giảm bớt nỗi đau cho đồng đội, cậu phải quay lại càng sớm càng tốt.

“Tôi hiểu cảm xúc của cậu. Tôi cũng không định ngăn cản cậu.”

Hao Win tiến đến chỗ Seol Jihu và cười toe toét.

“Nhưng cậu cũng nên nói một hoặc hai từ với tư cách là người anh hùng chứ? Phải không nào, chàng trai đã đã giết Nữ hoàng Ký sinh trùng?”

“Huh?”

“Nào, đi thôi! Cậu có biết có bao nhiêu người đang đợi mình ở bên ngoài không?”

“Ý canh là gì…?”

Hao Win kéo Seol Jihu ra ngoài. Không mất nhiều thời gian để Seol Jihu phát hiện ra.

WAAAAAAAAAH!

Một tiếng hoan hô vang lên khi Seol Jihu đi ra ngoài. Cậu trở nên choáng váng khi vô số đom đóm nhảy múa trên bầu trời. Dưới ánh hoàng hôn, chiến trường trông ấm cúng lạ kỳ.

Vô số người đang chen chúc nhau. Dân bản địa, người Trái đất, các chủng tộc Liên bang… Mọi người đều tập trung lại với nhau, và nhiều người đang đến gần.

“Anh ấy ra rồi! Anh ấy đã ra rồi!”

“Có thật không? Có phải chúng ta đã thắng?”

“Chuyện gì đã xảy ra với Trùng hậu?”

“Mụ ấy thực sự đã chết ư?”

Các câu hỏi vang lên dồn dập. Thay vì trả lời chúng, Seol Jihu đã đưa tay lên và cho mọi người thấy hai quả cầu Thần tính.

Mặc dù vậy, các câu hỏi vẫn tiếp tục ập tới. Đó là chuyện đương nhiêni. Nhiều người trong số họ đã bị Ký sinh trùng hành hạ hàng chục năm. Nữ thần Ký sinh là một vị thần bất tử mà họ sợ hãi và quy phục. Họ muốn kiểm chứng thêm vài lần nữa.

Vấn đề là Seol Jihu không thích bầu không khí như vậy.

Thật hạnh phúc khi thấy mọi người sung sướng. Nhưng vấn đề là,mọi người đều nhìn cậu với sự tôn trọng và ngưỡng mộ, và họ hò hét sôi nổi như thể mong đợi một điều gì đó.

“Mình cần phải nhanh chóng quay lại….”

Seol e rằng mình khó có thể rời đi trong bầu không khí như vậy. Hao Win chỉ nhún vai sau lưng cậu.

Ngay khi Seol Jihu đang gãi mặt vì xấu hổ, cậu bắt gặp ai đó.

“Agnes?”

Agnes còn sống. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu trong khi dựa vào một bức tường đổ nát.

“Tuyệt quá.”

Nếu phút cuối cùng Agnes không giúp Seol, người đứng ở đây sẽ không phải là cậu ta mà là Nữ hoàng Ký sinh trùng.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô ấy nở một nụ cười dịu dàng với Seol Jihu và lắc đầu. Nhưng sau đó, cô ấy nao núng sau khi nhìn khóe môi của Seol Jihu cong lên.

Đột nhiên Agnes cảm thấy bất an, cô cố gắng tìm cách ngăn cậu lại. Tuy nhiên, Seol Jihu đã đối mặt với đám đông.

“Vâng, đó là sự thật.”

Cậu lên tiếng với một nụ cười rạng rỡ.

“Nữ hoàng Ký sinh trùng đã chết. Thiên đường không còn bị đe dọa nữa. Tất cả chúng ta đều an toàn”.

Seol Jihu nói rõ ràng từng từ một.

Một tiếng gầm rung trời nổ ra. Đám đông lúc này đang nhìn cậu một cách nhiệt thành như những người cuồng tín.

“Đúng là sự thật rồi! Hoan hô! Hurahhhhh!”

“Ngài thực sự đã giết Nữ thần Ký sinh!?”

“Chúng ta đã thắng! Uwaaaaaaah!”

“Làm thế nào… !?”

Họ ôm nhau và vui mừng. Tuy nhiên, các câu hỏi vẫn chưa dừng lại.

“Đó là nhờ một phép thuật mạnh mẽ.”

Khi Seol Jihu nói với một giọng nói thấm đẫm mana, tiếng reo hò giảm bớt một chút.

“Mọi người có muốn biết đó là gì không?”

Seol Jihu nói với một nụ cười rạng rỡ.

“Các bạn có muốn biết câu thần chú này là gì không?”

“CÓ!!!”

“Chúng tôi muốn ngheeeeee!!”

Mọi người đồng loạt hét lên.

“Tốt, vậy tôi sẽ nói cho các bạn.”

“E hèm!” – Seol Jihu hắng giọng rồi giang tay ra.

“Mọi người, hét to lên!”

Sau đó, cậu ấy thực sự hét lên.

“TÍM HỒNG MUÔN NĂM!”

Đôi mắt Agnes mở trừng trừng vì sững sờ.

“… C-Cái gì? Một màu sắc?”

“Tím hồng?”

Đám đông ngơ ngác hỏi nhau.

“Điều đó nghĩa là gì…?”

“Không phải là Seol Jihu muôn năm mà lại là Tím hồng muôn năm ư?”

Chính lúc đó.

“TÍM HỒNG MUÔN NĂM!”

Ai đó vừa hét lên.

Seol Jihu cười toe toét như muốn kích động đám đông.

“Gấu Teddy muôn năm!” – Một tiếng hét kì quái nữa vang lên.

“GẤU TEDDY MUÔN NĂM!!”

“MUÔN NĂM!MUÔN NĂM!MUÔN NĂM!MUÔN NĂM!!”

Dù không hiểu gì cả, nhưng nhiều người đã hét theo cậu ta. Đó là vì bầu không khí. Mọi người đang tận hưởng hương vị chiến thắng sau cuộc chiến khốc liệt. Đây cũng là những lời nói của vị anh hùng đã dẫn dắt họ đến chiến thắng.

… Sự thật, hầu hết họ chỉ đang hét lên để thể hiện những cảm xúc dồn nén bên trong mình.

Đó là hiêu ứng tâm lý đám đông. Khi một vài người bắt đầu hét lên, những người còn lại bị cuốn theo.

“TÍM HỒNG MUÔN NĂM!”

“GẤU TEDDY MUÔN NĂM!!”

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều hét lên và lắc vũ khí của họ trong sự phấn khích. Họ không cần biết mình đang hét gì.

Seol Jihu giơ cánh tay lên với vẻ hài lòng.

“MÔNG XẤU XA MUÔN NĂM!!”

“MÔNG XẤU XA MUÔN NĂM!!” “MUÔN NĂM!MUÔN NĂM!MUÔN NĂM!MUÔN NĂM!!”

Những tiếng hò hét lên trong kinh đô, từ doanh trại chính của lực lượng Liên quân cho đến nơi đặt Cây Thế giới.

“TING TING TANG TANG MÔNG BÁNH KHOAI MUÔN NĂM!!!”

“Phahaha! Thật là một câu thần chú buồn cười! Ting ting teng teng….!”

CHÁT!

Một tiếng nổ nhỏ đã vang lên. Một người đàn ông đang gõ kiếm vào khiên và la hét, rồi bất ngờ ngã xuống đất, lăn quay. Anh ta đưa tay dụi má mình trong nước mắt.

“T-Tại sao…?”

Anh ta dường như đang hỏi tại sao mình lại bị đánh.

Agnes quay đi, mặt đỏ bừng bốc khói.

Seol Jihu không còn ở đó nữa. Cậu ta đang ở đằng xa, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

“Dừng lại ngay!”

Agnes bắt đầu đuổi theo cậu ta.

“Dừng lại! Dừng lại ngay, tôi đã bảo dừng lại cơ mà! Biết khôn thì xách cái mông ra đây và chịu tội đi!”

Agnes giận dữ hét lên, cô theo đuổi cậu như thể đang chạy đua với mạng sống của mình.

“Cậu tiêu rồi! Cậu chết chắccccc!”

Tuy nhiên, cô ấy không thể thu hẹp khoảng cách một chút nào. Seol Jihu đã hồi phục được một chút năng lượng nhờ Cây thế giới, và đang bỏ xa Agnes.

“Chờ xem, khi tôi tóm được thì cậu sẽ biết tay!!!!”

Dù Agnes đã bỏ cuộc, tiếng hét của cô ấy vẫn vang vọng tứ phía.

Về phần Seol Jihu…

“Ahahaha!”

Cậu ấy đang cười thật sảng khoái.

Vừa chạy, cậu cừa nghiêng đầu, nhìn lên trời và cười. Nước mắt cậu trào ra, cậu sắp kiệt sức nhưng tiếng cười vẫn không ngớt.

Ánh hoàng hôn tuyệt đẹp đã được phủ lên bầu trời. khung cảnh yên bình hơn bao giờ hết.

Ngay sau đó, chân của Seol Jihu rời khỏi mặt đất. Bay vút lên cao, cậu lướt qua bầu trời và bay với tốc độ tối đa.

Cậu ta hướng đến Trái đất, nơi những người đồng đội của cậu ta sẽ chờ đợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương