Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 462: Ông thầy cục súc

Ban đầu Seol Jihu tập trung hết sức vào việc giúp đỡ mọi người làm quen với nơi này. Đừng nói đến những thử thách, sự nhàm chán và những lần phải chết trong Con đường Linh hồn có thể khiến người ta phát điên. Chính bản thân cậu đã từng trải nghiệm, nên cậu thực sự lo lắng.

Và vì vậy, Seol nói với những người khác rằng đây là một tương tự như Khu trung lập, nơi người ta có thể tập luyện và nghỉ ngơi. Và nếu ai đó chết quá nhiều lần, cậu sẽ cấm họ leo lên dốc.

Đấy là ý định ban đầu của cậu. Nhưng mà….

“Được rồi. Cậu không cần vỗ về tôi.”

Chohong gạt bàn tay của Seol Jihu đưa ra và đứng dậy.

“Cô không cần phải cố gắng quá sức như vậy. Đây không phải là một thử thách.”

“Tôi biết. Tôi biết nơi này là để đào tạo”.

Seol Jihu cố gắng khuyên can cô nhưng Chohong vẫn kiên quyết.

“Nhưng cậu cũng….”

Cô ấy định nói gì đó nhưng lại ngậm miệng lại sau khi nhìn Seol Jihu. Cô ấy dường như đang kìm nén điều gì đó.

“Dù sao, cứ để tôi tiếp tục. Tôi đã chết thật đâu.”

Chohong hất tay Seol Jihu ra và chạy về phía con dốc. Seol Jihu vẫn có vẻ bối rối.
Có nhiều cách khác để rèn luyện, vậy tại sao cô ấy cứ khăng khăng ép mình như vậy?

“Cứ để mặc cô ấy. Cô ấy muốn thế mà.”

Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu. Seol Jihu Giáp đen bước tới và ngáp dài.

“Nhưng… Tôi hơi lo lắng.”

“Cô ấy sẽ ổn thôi. Cô ấy đã trưởng thành sau chuyện đó, và bây giờ có một mục tiêu rõ ràng”.

Chuyện gì? Mục tiêu gì? Seol Jihu nghiêng đầu trước lời giải thích mơ hồ của cậu chàng giáp đen.

Seol Jihu Giáp đen thở dài.

“Suy nghĩ đi nào. Những người Trái đất lên cấp cao sẽ chọn được nhiều chức nghiệp hơn, đúng không?”

“Đúng.”

“Và chú cũng biết rằng, chức nghiệp quan trọng đến mức nào. Đặc biệt là với các Unique Ranker.”

“Vâng.”

“Chú nghĩ xem. Cô ấy là một Linh mục lai Chiến binh. Đáng lẽ cô ấy sẽ trở thành một Thánh hiệp sĩ. Vậy tại sao Honghong đáng yêu của chúng ta lại chọn chức nghiệp Vệ Thần??”

Seol Jihu chớp mắt.

“Chú vẫn không hiểu?”

“….”

“Thấy chưa! Cái đầu đất của chú vẫn không khá lên tý nào. Vậy mà chú bảo là chú sẽ không mắc bẫy của mấy cô gái? Đùa cậu à? Fuhahaha!.”

Seol Jihu Giáp đen cười khẩy rồi bỏ đi. Seol Jihu khịt mũi trước khi nhìn lên con dốc với ánh mắt lo lắng.

Tuy nhiên, mọi chuyện về sau cho thấy, Seol Jihu Giáp đen đã đúng. Seol Jihu chỉ lo hão. Mọi người đều chăm chỉ, đều nỗ lực hết mình mà không hề bỏ cuộc. Không chỉ riêng Chohong mà tất cả mọi người.

Seol Jihu không biết rằng, mọi người đã bước vào Con đường Linh hồn với một quyết tâm mãnh liệt.

Cái chết của Seol Jihu là một cú sốc lớn đối với mọi người. Vị anh hùng mà họ nghĩ sẽ không bao giờ chết, đã trở thành một cái xác ghê rợn.

Đó là lúc họ muộn màng nhận ra rằng họ thật ngây thơ khi ỷ lại vào cậu. Seol Jihu không phải là siêu nhân, mà là một con người bình thường như những người còn lại.

Họ không thể để điều tương tự xảy ra một lần nữa. Muốn thế, họ cần sức mạnh. Sức mạnh để có thể giúp Seol Jihu và sức mạnh để có thể cầm chân kẻ thù.

Seol Jihu đã cho họ cơ hội này để phát triển, vì vậy không ai muốn từ bỏ chỉ vì nó quá khó khăn.

Họ đều có chung mục tiêu. Trở nên mạnh mẽ hơn để Seol Jihu không phải gánh vác mọi thứ một mình.

“Keeeeu!”

“Uaaaah!”

Vì vậy, hôm nay, cũng như mọi ngày, những tiếng la hét đầy quyết tâm đã vang lên trong Con đường Linh hồn.

***

‘Mình phải quên chuyện này đi’.

Seol Jihu nhận ra rằng mình không cần phải lo lắng về những người khác, và cậu bắt tay vào việc tập luyện của bản thân mình. Ở thời điểm hiện tại, nếu cậu không tập luyện bài bản thì cậu không thể tiến bộ được.

“Tam hợp Tuyệt đối, một sự hài hòa hoàn hảo của tâm trí, kỹ thuật và cơ thể. Đó quả thực là một cảnh giới khó tin”.

Seol Jihu Giáp đen đồng ý với cậu ta.

“Nhưng dù chú đã bước vào lĩnh vực đó, không có nghĩa là chú đã vô đối.”

“Mm….”

“Ậm ừ cái gì. Thử giải thích cho anh nghe những gì chú hiểu về Tam hợp Tuyệt đối xem nào”

Seol Jihu nghiêng đầu và sau đó mím môi.

“…Tôi không chắc.”

“Chú không biết? Một chút cũng không?”

“Không, ừm… tôi nên nói thế nào đây…. Có một cảm giác kỳ lạ bao trùm như thể tôi đang ở trong một giấc mơ…. Và bên trong nó, tôi cảm thấy tự do vô hạn, giống như… tôi có thể làm bất cứ điều gì mà mình tưởng tượng ra”.

“Tóm lại là, cơ thể của chú đã nắm bắt được, nhưng đầu óc của chú thì không.”

Seol Jihu Giáp đen nói rõ ràng.

“Cũng phải thôi. Chú đã quay lại được cảnh giới đó trong lúc chiến đấu với Sung Shihyun, nhưng đây mới chỉ là lần thứ hai. Lần thứ nhất là khi cậu chiến đấu trong vòng vây của Ký sinh trùng.”

“Đúng.”

“Quan trọng hơn, chú vẫn chưa thể đạt được cảnh giới đó bằng chính sức lực của mình. Chú chỉ nương nhờ quyền năng của Thần thương Tinh khiết mà thôi.”

Seol Jihu cau mày. Anh ta đã chục trúng vào nỗi đau của cậu.

“Thôi nào, đừng xị mặt ra nữa. Làm được thế cũng khá lắm rồi. Tóm lại, Cậu đang muốn hiểu rõ hơn về cảnh giới đó, phải không?”

“Tất nhiên.”

“Nhưng cậu không biết phải làm thế nào để thu hẹp khoảng cách giữa nhận thức của cơ thể và nhận thức của bộ não”.

Seol gật đầu. Seol Jihu Giáp đen cân nhắc một lúc rồi hỏi.

“Ê. Thế chú định làm gì bây giờ??”

Nếu Seol Jihu trả lời rằng ‘tôi không biết’, chắc chắn cậu sẽ ăn chửi. Thế nên, Seol Jihu đã nói ra những gì cậu ấy đã nghĩ trong đầu.

“Đầu tiên, tôi muốn tìm ra khuyết điểm của mình và sửa chúng.”

“Khuyết điểm? Để làm gì? Chú muốn hoản hảo đến mức nào nữa?? Tam hợp Tuyệt đối vẫn chưa đủ sao?”

“Dĩ nhiên là không. Tôi biết rằng mình nên mài giũa những điểm mạnh của bản thân. Nhưng mà, điểm mạnh của tôi lại là lượng mana dồi dào…. Nếu tôi chỉ tập trung vào mana….”

“Ừm đúng, như thế thì Tam hợp Tuyệt đối có thể bị phá vỡ.”

Seol Jihu Giáp đen gật đầu.

“Được rồi, anh đã hiểu ý chú. Nhưng chú chỉ tập trung vào việc sửa sai thôi sao??”

“Không, tôi sẽ nghiền ngẫm trong khi sửa chúng.”

“Suy ngẫm về cái gì?”

“Suy ngẫm xem tâm trí mình phải hoạt động ra sao, kỹ năng của mình phải sử dụng như thế nào, cơ thể mình đang di chuyển theo kiểu gì, ba thứ này kết hợp và ảnh hưởng lẫn nhau ra sao… Tôi có cảm giác rằng nếu tôi hoàn thiện được cả ba hướng này, một con đường sẽ mở ra” – Seol Jihu nhún vai nói thêm – “Đó là con đường để trở nên mạnh mẽ hơn.”

“….”

Seol Jihu Giáp đen ngây người một lúc. Sau tất cả, cậu ta vẫn suy nghĩ kiểu đó.

“…Này.”

Anh ta cười phá lên.

“Chú quên rồi sao? Hồi xcuwa chú cũng nói câu đó?”

“Hmm? Là khi nào?”

“Sau khi chú leo lên con dốc đầu tiên. Chú đã hỏi rằng, liệu chú có thể học Tam hợp Tuyệt đối theo phương pháp đó không.”

“V-Vậy hả?” – Seol Jihu trở nên xấu hổ.

“Ừ. Điều chú lo lắng bây giờ cũng giống như những gì chú lo lắng hồi đó. Thế nên lúc ấy anh mới mắng chú “chưa biết đi đã đòi biết chạy”.

Seol Jihu Giáp đen cười khẩy. Seol Jihu quay đi chỗ khác và khịt mũi

“Tốt thôi, cứ cho là chú đang đi đúng hướng. Nhưng mà, dù sửa được mọi sai sót, thì chú vẫn còn rất nhiều việc phải làm”.

Seol Jihu Giáp đen đứng dậy.

“Anh chẳng còn gì để có thể dạy cho chú nữa”.

Anh tiếp tục vươn vai và chìa tay ra.

“Nhưng, ít nhất anh có thể suy nghĩ cùng với chú.”

Bàn tay của anh ta chìa sang hướng Gà Nhép. Con Gà đang ngồi trên đầu Seol Jihu ngơ ngác.

“Vì vậy, ta hy vọng chú mày sẽ mở khóa thứ sáu và thứ bảy”.

“Gì cơ?”

“Đừng giả vờ nữa. Ta biết chú mày còn nhiều băn khoăn, nhưng chú mày phải hiểu được tình hình hiện tại chứ?”

“….”

“Trùng hậu không phải là một đối thủ dễ dàng. Phải cho tên này chuẩn bị trước chứ. Hay là ngươi định mở khóa vào giây phút cuối cùng??”

Gà Con thở dài. Nó chần chừ một lúc rồi làu bàu.

“Chết tiệt…. Đây là do tình thế cấp bách thôi nhé. Cậu đúng là một tên khốn may mắn”.

Nó đưa cánh lên trán, nơi có một chiếc lông màu đỏ và tím nhô ra. Thấy vậy, Seol Jihu Giáp đen mỉm cười.

“Đúng vậy, tên này thật là may mắn. Haa, giá mà tôi có cây thương đó….”

Nghe vậy, Gà Nhép khịt mũi.

“Mơ đi.”

“?”

“Nếu tên khốn nhà ngươi mà cầm cây thương, ta sẽ không mở khóa nào hết! Ngay cả khi nhân loại sắp bị hủy diệt.”

“Mày nói cái gì?”

“Gì cái con khỉ!”

Seol Jihu Giáp đen và Gà Nhép bắt đầu cãi nhau. Seol Jihu sợ hãi ngăn họ lại.

“Tại sao hai người lại đánh nhau vậy!?”

“Con chim mấy dạy đó gây sự với anh!!”

“Đó là lỗi của tên khốn đó!”

Khi Seol Jihu tách họ ra, hai người họ nhìn nhau, thở hổn hển.

“Hừ. Chủ mày mà không ra tay thì mày thành gà quay rồi!?”

“Ngươi muốn chơi chứ gì? Chờ đấy! Bố mày mà tiến hóa đầy đủ thì…!”

Khi họ gầm gừ và chuẩn bị lao vào nhau tiếp…

“Đến giờ ăn rồi!”

Một giọng nói vang lên từ xa, cứu Seol Jihu khỏi tình trạng khó khăn này.

“Đến đây nào, Thỏ đen Thỏ trắng! Cả cậu nữa, Mỏ nhọn! Tôi chuẩn bị món ăn yêu thích của cậu đây!”

Đó chính là Seo Yuhui.

“Thế nào, hai người sẽ không đánh nhau trước bữa ăn chứ?”

“… Tao sẽ xử lý mày sau.”

“Tưởng bố mày sợ á?.”

Seol Jihu Giáp đen và Gà Nhép lườm nhau một lúc, rồi chạy theo Seol Jihu.

***

Buổi tập luyện căng thẳng của Seol Jihu bắt đầu ngay ngày hôm đó. Giờ cậu đã biết mình phải làm gì, cậu bắt đầu luyện tập chăm chỉ mà không hề ngơi nghỉ. Đúng như Seol Jihu Giáp đen đã nói, cậu vẫn còn phải cải thiện kỹ thuật rất nhiều.

Đầu tiên cậu ấy bắt đầu rèn giũa những động tác cơ bản của mình, bao gồm cả những kỹ thuật cầm thương cơ bản. Mặc dù cậu ấy đã đánh bại Seol Jihu Giáp đen, nhưng đó là nhờ chỉ số áp đảo. Việc anh ta cầm cự được khá lâu, đã khiến cậu bị sốc.

Và một khi bắt đầu đào sâu vào việc rèn giũa các kỹ thuật sử dụng thương cơ bản, cậu mới nhận ra tiềm năng của ngọn thương Tinh khiết theo cách mới. Nói chính xác hơn, giờ cậu mới để ý tới lưỡi liềm ở bên cạnh lưỡi thương.

Từ trước đến nay, Seol Jihu chỉ đâm, chém và cắt bằng mũi thương của mình. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng lưỡi liềm. Cậu ấy đã thảo luận với Seol Jihu Giáp đen về điều này và cùng nhau nghiên cứu.

Bên cạnh đó, cậu cũng không quên làm quen với Quyền năng thứ sáu của Thần thương Tinh khiết, Thiên Mạch Hội tụ và Quyền năng thứ bảy, Thần Linh Ngự Thương.

Ngoài những thứ này ra, cậu còn dốc sức phát triển các kỹ năng mới và thử chiến đấu với Trùng hậu trong trí tưởng tượng của mình. Đương nhiên, Seol Jihu Giáp đen đã hỗ trợ cậu rất nhiều. Anh ta cũng giúp cậu hiểu sơ sơ về cách chiến đấu của Trùng hậu.

Tóm lại, những ngày tiếp theo, Seol chìm trong bận rộn. Nhưng thực ra cậu vẫn chưa bận bằng anh chàng giáp đen.

Ban đầu, anh ta chỉ chú ý đến Baek Haeju và Seol Jihu, nhưng về sau, các thành viên khác bắt đầu tiếp cận anh ta.

Seol Jihu Giáp đen không hề từ chối họ.

Jang Maldong từng nói rằng biết một điều gì đó và dạy một điều gì đó là hai việc hoàn toàn khác nhau. Theo nghĩa này, Seol Jihu Giáp đen là một giáo viên xuất sắc.

Anh ấy không biết cách hướng dẫn từng bước một như Jang Maldong, nhưng anh ấy nhanh chóng chỉ ra được những thiếu sót của mọi người và chỉ cho họ cách để cải thiện.

Anh ta xuất sắc đến mức không ai có thể thốt lên lời phàn nàn nào, dù thái độ của anh ta cực kỳ kinh khủng. Mỗi khi ai đó chịu nhẫn nhịn và nhờ anh ta chỉ bảo, họ sẽ tiến bộ rất nhanh. Thế nên mọi người dần dần vứt bỏ niềm tự hào của bản thân và nhờ cậy anh ta.

Tuy nhiên…

“Cái quái gì vậy? Tại sao cô lại hỏi tôi?”

“… Tôi không được phép sao?”

“Cô nhóc, cô đang giỡn đấy à? Làm sao tôi dạy được một Pháp sư? Dù sao thì cô cũng không cần tôi đâu. Cô đã có một giáo viên xuất sắc rồi mà”.

Có một số người mà anh không thể dạy được thứ gì. Ví dụ như Eun Yuri, người đã leo lên đỉnh dốc bằng chính sức lực của mình chỉ trong 37 ngày.

Những người còn lại thì….

“À há, đường bị đóng băng trơn quá nên cô đào một cái rãnh để đứng cho dễ chứ gì? Ê, Seol! Anh đã tìm thấy tri kỷ của chú rồi đây này! Lại đây mà xem!”

“Ố ồ. Cô toàn dùng điểm cống hiến để học kỹ năng, giống như chơi game Online. Thế nên cô có hiểu bản chất kỹ năng là gì đâu! Nếu không thể chịu được nữa thì cút ra ngoài, săn ký sinh trùng để lấy điểm và học tiếp. Nhưng tôi nghĩ cô không làm nổi đâu, fuhahaha.”

“Chết tiệt, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng còn có kẻ tệ hơn cả Seol Jihu. Tại sao cậu ta lại cho phép một kẻ ngu si đần độn như thế này thăng cấp lên Unique Ranker chứ?”

“Iya ~ Chủ hội của mấy người đã liều mạng giành lấy Điều ước Thiêng liêng và đưa mọi người đến đây để thăng cấp và rèn luyện…. Vậy mà, đồng đội của cậu ta đang ngồi nghỉ xả hơi và cằn nhằn vì bài tập hơi khó. Thật là một nhóm đáng yêu, thật là một nhóm đáng yêu ~ Aigoo, anh bạn tội nghiệp của tôi!”

Dù cái miệng anh ta toàn nói những câu cà khịa, nhưng thực tế là anh ấy đã dạy họ bằng cả niềm đam mê. Vì anh ấy là người duy nhất không cần ăn không ngủ, có những lúc anh ta nói chuyện không ngừng trong 24 giờ.

Có lẽ vì vậy mà ngày càng có nhiều người bắt đầu leo ​​dốc.

“Cô có tức không? Chắc cô tức lắm nhỉ! Hehe… Nếu cô có thể leo lên đỉnh bằng chính sức lực của mình, tôi sẽ cho cô đánh tôi đến đã tay thì thôi! Hahahaha!”

… Sự thật, nhiều người nỗ lực leo dốc chỉ vì họ muốn đấm cho anh ta một trận.

Dù sao đi nữa, có một điều chắc chắn.

Rằng mọi người đã trở nên mạnh mẽ hơn, theo từng ngày. *

Thời gian trôi nhanh như gió.

Là một kẻ cuồng luyện tập, Seol Jihu tận hưởng từng ngày trôi qua trong Con đường Linh hồn. Nhưng tất nhiên, cậu biết mình không thể ở đây mãi mãi.

Bây giờ chỉ còn một ngày nữa là họ phải ra khỏi đây.

Không có bất cứ điều gì đặc biệt xảy trong ngày cuối cùng. Seol Jihu tập luyện đến tận khuya, giống như mọi khi, trước khi trở về lều của mình và chuẩn bị đi ngủ.

Cậu chỉ ngập ngừng khi nhìn thấy Seol Jihu Giáp đen.

“Chú lại đang nghĩ ngợi gì thế??”

“… Anh biết mà.”

“Nếu chú định cảm ơn thì khỏi đi. Còn nếu cậu muốn nói điều gì khác, hãy tiếp tục.”

“….”

“Và… nếu chú muốn hỏi về cơ hội đánh bại Trùng hậu, anh sẽ nói rằng cơ hội là 40%.

40% … Seol Jihu mỉm cười.

“sao anh keo kiệt thế??”

“Vớ vẩn, anh hào phóng lắm rồi đó. Ban đầu tỷ lệ là 35%, nhưng tình hình đã thay đổi một chút vì lần trước mụ ta đã tổn hại một ít thần tính của mình.”

Tỷ lệ thắng vẫn nghiêng hẳn về phía Trùng hậu, dù mụ vẫn đang bị ràng buộc bởi một số yếu tố như Lời thề Thiêng Liêng trong tấm bia Thánh.

Nhưng đây vẫn là một thành tựu đáng tự hào. Trùng hậu vốn là một vị thần cao cấp mà ngay cả Thất Đại tội cũng không dám khiêu chiến. Có 40% cơ hội chiến thắng trước một vị thần từng cai trị một thiên hà, đó là cả một kỳ tích.

Tuy nhiên, điều mà Seol Jihu muốn hỏi không phải về cơ hội chiến thắng của cậu ấy.

“Nếu chú muốn hỏi gì thì nói toẹt ra đi. Đừng trì hoãn như lần trước”.

“…Tôi sẽ nghĩ về chuyện đó.” – Seol Jihu cười nhạt trước khi nhắm mắt. Không lâu sau, tiếng ngáy vang lên.

“… Cái tên này, thành thật một chút không được à? ….”

Seol Jihu Giáp đen cười toe toét và lẩm bẩm điều gì đó.

***

Bình minh lên.

Buổi sáng, mọi người dành thời gian để thực hiện bài kiểm tra cuối cùng. Có ba thành viên đến được đích, đương nhiên là không tính Eun Yuri.

Họ là Yi Seol-Ah, Phi Sora và Hugo. Hầu hết những người khác đều vượt qua được con dốc thứ hai, nhưng không vượt qua được con dốc thứ ba.

Dù sao đi nữa, khi cánh cổng xuất hiện trên bàn thờ, mọi người đều chạy ào về phía đó. Họ đã ở trong Con đường Linh hồn gần hai năm rồi.

Tất nhiên, không ai quên chào tạm biệt Seol Jihu Giáp đen trước khi ra về. Đặc biệt là ba người đã lên đến đỉnh.

“Khỉ thật, hơi bị đau đấy…. Những tên khốn đó, chúng không biết ơn thầy của chúng sao?”

Seol Jihu Giáp đen càu nhàu, nhưng đôi môi lại cong lên một nụ cười.

Ban đầu anh ấy nghĩ rằng may ra thì có một người vượt qua được giới hạn của bản thân. Nhưng kết quả là có tới ba người, nên đương nhiên anh ta cảm thấy phấn khích.

Mặt khác, Seol Jihu có vẻ hơi tiếc nuối. Cậu muốn ở lại nơi này lâu hơn một chút, nhưng cậu biết họ phải đi để kịp chuẩn bị cho cuộc chiến.

“Chú cũng té đi. Để anh mày nghỉ ngơi một chút.”

Seol Jihu Giáp đen khịt mũi. Seol Jihu cũng không thích những tình huống khó xử, nên cậu ngoan ngoãn đi về phía cổng. Sau đó, cậu ngập ngừng rồi nhìn anh ta.

“… Này.”

Cậu khẽ hỏi.

“Điều gì sẽ xảy ra trong tương lai?”

“Hmm?”

“Tương lai chắc hẳn đã thay đổi khá nhiều. Chuyện gì đã xảy ra?”

“… Hỏi gì mà ngu thế??” – Seol Jihu Giáp đen cười khúc khích – “Chú thừa biết là anh không thể trả lời mà. Anh được hiển thị ở đây nhờ sức mạnh của Gula, vì vậy anh không thể tiết lộ tất cả những bí mật sâu xa như vậy được.”

Seol Jihu Giáp đen khịt mũi.

“Nhưng, anh có thể gợi ý cho chú một điều….”

Anh đảo mắt và liếc nhìn Seol Jihu.

“Chú chưa bao giờ quan sát chính mình, phải không?”

“?”

“Ý anh là quan sát bằng Khả năng bẩm sinh của chú. Sau khi nó phát triển.”

Seol Jihu há hốc mồm. Đúng vậy, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

“Khi chú ra ngoài, hãy nhìn vào một chiếc gương và kích hoạt kỹ năng. Có lẽ chú sẽ thấy những gì đã thay đổi.”

“Anh làm tôi tò mò rồi đấy.”

“À, không có gương ở đây đâu.”

“Được rồi, được rồi, tôi đi đây.” – Seol Jihu lắc đầu và bước đi.

“…Này.”

Khi cậu vừa bước được nửa bước chân vào cổng, một giọng nói vang lên sau lưng Seol Jihu.

“Chú thực sự nghĩ rằng anh sẽ bắt chú tự chiến đấu với Trùng hậu? Không có đâu! Cơ hội sẽ tăng lên 50% đấy.”

“…Gì cơ?”

Seol Jihu quay lại theo phản xạ.

“Tóm lại là, đừng lo lắng về nó quá nhiều.”

Trong tầm nhìn mang màu xanh lam, cậu thấy Seol Jihu Giáp đen đang mỉm cười, trong khi hình bóng của anh ta dần dần trở nên mờ nhạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương