Khát Vọng Trỗi Dậy
-
Chương 461: Hội chị em tụ tập
Con đường Linh hồn. Đó là một không gian biệt lập được tạo ra với mục đích thử thách những người Trái đất.
Điều đáng chú ý nhất là dòng chảy của thời gian tại con đường Linh hồn. Ở thế giới này thời gian trôi chậm hơn gấp mười lần so với ở Thiên đường. Có nghĩa là, mười ngày trong không gian này bằng một ngày ở Thiên đường.
Seol Jihu đã sử dụng Điều ước thiêng liêng cuối cùng của mình, để biến Con đường Linh hồn làm sân tập. Đó là một không gian rộng lớn và thuận tiện cho việc huấn luyện. Đương nhiên, vì nơi này đã biến thành sân tập nên Gula đã tạo ra nhiều thay đổi.
Đầu tiên, phần thưởng dành cho những người vượt qua thử thách, sẽ bị xóa bỏ. Dù ai đó lên đến đỉnh thứ ba bằng sức mạnh của chính họ, họ cũng không nhận được quyền năng Sát thần.
Hiệu ứng bảo tồn sức lực cũng bị dỡ bỏ, mọi người phải mang thức ăn và đồ uống từ bên ngoài vào. Hơn nữa, mọi người cũng phải nghỉ ngơi để hồi phục sức lực. Dù sao, đây cũng không phải là một rắc rối lớn, vì mục đích của việc sử dụng Con đường Linh hồn là để huấn luyện chứ không phải để thử thách. Seol Jihu không có ý định đẩy cơ thể của mọi người đến giới hạn. Jang Maldong luôn nhắc cậu rằng, ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ cũng là một phần của việc tập luyện.
“Euuuuh!”
Phi Sora rên lên. Cô vừa chết một lần nữa và hồi sinh tại điểm xuất phát. Cô ấy trừng mắt nhìn ngọn núi với vẻ bực bội. Hiện tại, đã có sáu, bảy người khác đang luyện tập ở đó.
Chohong và Hugo đang đẩy những tảng đá lên con dốc đầu tiên, và Yi Sungjin đang chặn những tảng đá lăn xuống bằng tấm khiên của mình ở con dốc thứ hai.
Teresa và một số người khác thì không leo dốc mà đang thực hành các kỹ thuật như Thiên Cang Vận hoặc Di hình biến ảnh, mà Seol Jihu đã dạy.
“Tôi không hiểu.”
Phi Sora nhíu mày khi nhìn Yi Seol-Ah. Cô bé đang tung tăng chạy cùng Aura trên con dốc thứ hai, vui vẻ né tránh những tảng đá lăn xuống.
“Tôi biết là Chiến binh và Cung thủ rất khác nhau, nhưng làm thế nào mà….”
“Con đường Linh hồn sẽ đưa ra những thử thách phù hợp với nguyện vọng và giới hạn của từng người”.
Seol Jihu bình tĩnh nói.
“Dù hình ảnh có vẻ giống nhau, nhưng bản chất thử thách sẽ khác nhau. Ai cũng có mong muốn và giới hạn của riêng mình”.
Phi Sora cắn môi trước lời giải thích hợp lý của Seol Jihu.
“Cô thấy đó, Chohong và Hugo vẫn đang leo con dốc đầu tiên. Không phải vì họ yếu – chỉ số Sức mạnh của họ cao hơn cô, nhưng họ vẫn đang phải đẩy đá. Vì họ muốn tăng sức mạnh lên nhiều hơn nữa, cô hiểu không? ”
“Chà… Vì đây là một thao trường tuyệt vời nên mọi người mới có thời gian như thế”
Phi Sora bĩu môi. Dù sao đi nữa, cô ấy đã hiểu ý Seol. Rồi cô thở dài và liếc nhìn Seol Jihu.
“… Anh thực sự đã ở nơi này trong bảy năm?”
“Vâng. Nhưng cô không cần phải mất nhiều thời gian như tôi. Nếu cô Phi Sora thực hiện thử thách, tôi tin là cô sẽ hoàn thành sớm.”
“Cưng à, cảm ơn vì đã tin tưởng ở tôi, nhưng anh có thể cho tôi lời khuyên thực tế hơn hay điều gì đó không? Anh biết đấy, kiểu như là mấy mẹo để qua màn ấy”.
Seol Jihu tỏ vẻ bối rối. Sau khi quan sát vài ngày qua, cậu đã nhận ra điểm yếu của Phi Sora. Đứng trên cương vị tiên phong hoặc thủ lĩnh một nhóm nhỏ, cô ấy là một người gần như hoàn hảo. Nhưng khi chiến đấu, cô ấy không đủ nhanh nhẹn.
“Tại sao anh không nói gì cả? Làm ơn đi, chỉ cho tôi một hoặc hai điều được không?”
Chính lúc đó.
“Để anh nói cho bé nghe nhá?”
Một giọng nói khàn khàn cất lên. Một người đàn ông mặc áo giáp đen đang bước tới. Anh ta trông giống như một tên du côn và đang nhồm nhoàm cắn miếng thịt xiên.
“Anh ….”
Đó là Seol Jihu Giáp đen.
Các thành viên của Valhalla không hề bị sốc khi nhìn thấy anh ta, chỉ hơi giật mình chút thôi . Đó là bởi vì Seol Jihu đã nói với họ về anh ấy trước khi họ bước vào Con đường Linh hồn.
Đương nhiên, không ai biết rằng Seol Jihu Giáp đen thực sự là một ảo ảnh đặc biệt, được sinh ra từ kỹ năng Tầm nhìn Tương lai. Mọi người chỉ biết rằng anh ta là một người hướng dẫn, được Gula sắp xếp để giúp đỡ họ.
Vấn đề là, không ai muốn nhờ vả anh ta.
“Than vãn vậy là đủ rồi. Lỗi là tại cô, cô cứ lải nhải với cậu ta làm gì??”
“Anh nói cái gì vậy? Lải nhải?”
“Chứ còn gì nữa? Cô là người đã được dạy sơ qua về Đẩu Chuyển Tinh Di rồi, đúng không? Vậy mà cô vẫn không thể vượt qua con dốc đầu tiên. Đừng nói là cô không biết lý do nhé. Chỉ số nhanh nhẹn của cô quá thấp, và tốc độ phản xạ quá chậm. Cứ như một con rùa nặng nề vậy”.
Seol Jihu Giáp đen nói với một nụ cười mỉa mai.
“Cơ thể cô phản ứng chậm, thì chân cô làm sao di chuyển nhanh được? Nếu tôi là cô, tôi sẽ tập trung vào việc rèn luyện khả năng né tránh và nâng cao khả năng phản xạ. Không, chính xác là tôi sẽ gạt bỏ mọi thứ khác sang một bên và làm điều đó. Nếu không, tôi sẽ không thể ngủ được!”
“….”
“Cô không hiểu mình còn thiếu sót gì, không biết mình cần làm gì và chỉ ngồi than vãn. Lại còn đi tị nạnh với những người khác nữa. Đồ tham lam bỉ ổi!.”
“… Keuk!”
“Ngoáy tai mà nghe đây. Cô có nghĩ rằng mình có thể học Đẩu Chuyển Tinh di bằng cách chạy như một con bò tót không? Hả?”
Seol Jihu Giáp đen nhún vai.
“Nếu cô nghĩ rằng tôi đang nói những câu vô lý, thì cứ tiếp tục đê. Giống như cái thằng ngu nào đó… Haha, cậu ta cứ chạy ngày này qua ngày khác, và rồi một ngày nọ, tự nhiên học được kỹ năng. Hừm, nếu cô chạy giống cậu ta… chắc cô chỉ mất hai năm thôi.”
“Anh nghĩ mình giỏi lắm hả??”
Phi Sora trừng mắt. Cô biết là anh ta nói không có gì sai, nhưng cái giọng cà khịa của Seol Jihu Giáp đen đã làm cô phát điên.
“Đương nhiên là giỏi rồi. Ít nhất là hơn cô”.
Seol Jihu Giáp đen không hề bối rối và tiếp tục mỉa mai.
“Cô có thể chấp nhận lời khuyên của tôi hoặc là giả điếc và bỏ qua. Còn nếu cô không hài lòng với tôi… Cô biết phải làm gì mà, đúng không không?”
Seol Jihu Giáp đen chỉ vào ngọn thương treo trên lưng mình. Phi Sora càu nhàu. Cô muốn đánh cho anh ta một trận nhừ tử, nhưng…
“….”
Đương nhiên là cô ấy không ngu đến nỗi khiêu chiến với anh ta. Ngay ngày đầu tiên, cô đã chứng kiến Hugo cãi lại anh ta và bị giết hàng chục lần. Anh ta nói rằng: “Muốn dạy trâu bò thì phải dùng roi”.
“… Đồ đê tiện.”
Phi Sora nhổ một bãi nước bọt xuống đất và quay lưng bỏ đi. Seol Jihu Giáp đen cười khúc khích.
“Hehe. Không ngờ trong tương lai, con bò cái này lại nói những câu như là ‘vâng, thưa anh yêu’”
“Chết tiệt!”
Phi Sora hét lên khi cô ấy chạy lên dốc. Trông cô ấy như sắp bật khóc.
‘Mình biết mà.’
Seol Jihu thở dài.
“…Anh đang ăn gì vậy?”
“Cái này hả? Gà rán xiên que.”
Seol Jihu Giáp đen đưa ra một đĩa xiên gà khi anh ta cắn một miếng khác.
“Haeju đã mang nó đến. Chú cũng nên thử đi. Ngon lắm đó, hương vị này không có trên Thiên đường đâu.”
“Qua đây một chút.”
“Từ từ đã! C-Có chuyện gì vậy?”
Seol Jihu kéo Seol Jihu Giáp đen đến chỗ trống rồi nói nhỏ.
“Anh có thể dịu dàng hơn một chút được không?”
“Dịu dàng? Thế này là tử tế lắm rồi nhé. Chú có nhớ hồi đó, anh đã nói gì với chú không? ”
“Nhưng tôi không ở trong hoàn cảnh giống như họ. Bên cạnh đó, việc đào tạo chỉ mới bắt đầu nên họ vẫn chưa quen. Anh phải lưu tâm đến điều đó chứ!”
“Nào nào, anh có nói sai chỗ nào không? Hơn nữa, cô nàng Sora đó cần những lời chỉ trích như thế này. Nếu không, cô ấy sẽ không cố gắng và không thể tiến bộ được!”
“Nhưng… haa, thôi tùy anh. Tóm lại là đừng chế nhạo họ. Cái câu vừa nãy hơi quá đáng đấy ”
“… Chú nghĩ anh vừa nói đùa à?”
Giọng của Seol Jihu Giáp đen đột nhiên trầm xuống. Seol Jihu giật mình nhảy dựng lên.
“Cô ta sẽ nói thế thật đấy!”
Seol Jihu Giáp đen vừa nói vừa ngoạm nốt miếng thịt trước khi Seol Jihu kịp nhận ra và đang đưa điếu thuốc vào miệng. Đột nhiên trông anh ấy ủ rũ, như già đi cả chục tuổi.
“… Tại sao chú lại nhìn anh như vậy?”
“Thuốc lá… anh bảo tôi bỏ thuốc mà??”
“Tại sao tôi lại phải hút thuốc? Vì ai??”
Người ta thường nói rằng, kẻ phạm lỗi là kẻ dễ nổi cáu với người khác. Seol Jihu Giáp đen đã nổi điên khi bị Seol nhắc nhở chuyện hút thuốc.
“Mẹ kiếp, anh thậm chí không thể chửi rủa chú bởi vì như thế cũng có nghĩa là tự chửi mình. Anh rất biết ơn chú vì tương lai đã thay đổi, nhưng kết quả thì… mẹ kiếp…. ”
Seol Jihu Giáp đen thở dài một cách bất thường và gục đầu xuống.
Seol Jihu nghiêng đầu ngơ ngác.
Theo Seol Jihu Giáp đen, những lựa chọn mà Seol Jihu đưa ra sẽ ảnh hưởng đến Seol Jihu Giáp đen. Vì anh ta là biểu hiện của “Tầm nhìn Tương lai”, nên anh ta có thể thấy được Tương lai sẽ diễn ra như thế nào.
“Có phải … đã xảy ra điều gì đó tồi tệ không?”
Khi Seol Jihu cẩn thận hỏi, Seol Jihu Giáp đen nhíu mày.
“Chú.”
Sau đó, anh ta nói.
“Hãy gìn giữ thằng cu cho cẩn thận”.
Anh dùng thương gõ vào đũng quần của Seol Jihu. Seol Jihu lùi lại, hỏi có chuyện gì.
“Về cô Hung Bạo, cô Mềm Mại và cô nàng Hồng Hào… Chà, họ đã quyết tâm ở bên cậu, nên cậu cũng không trốn được họ đâu”.
“…Ai cơ?”
“Và sau đó là Hannah và cô nàng Biến thái… Chà, chú có thể thắng họ vào ban ngày, nhưng sẽ thua họ … nhưng chúng ta cũng hãy đặt họ sang một bên, dù sao họ cũng không phiền lắm.”
Seol Jihu không thể hiểu những gì Seol Jihu Giáp đen đang nói.
“Nhưng chú sẽ mệt mỏi hới Honghong và Ôm ôm … ”
“Tôi có thể biết Honghong là ai, nhưng Ôm ôm là…??”
“Rõ ràng là Charlotte Aria.” – Seol Jihu Giáp đen nhíu mày – “Dù sao đi nữa… hãy tử tế với Ôm ôm. Cô ấy là một người thực sự đáng yêu. Khi cái nhà trở thành bãi chiến trường, cô ấy là người duy nhất luôn theo phe cậu”
Mãi đến lúc đó, Seol Jihu mới bắt đầu hiểu những gì Seol Jihu Giáp đen đang nói.
“Chà….”
“?”
“Tôi cứ tưởng Haeju sẽ là người duy nhất.”
Cậu biết rằng Seol Jihu Giáp đen là tương lai của mình, nhưng khi anh ta nói vậy, Seol bị sốc. Vì hiện tại, ngoài Haeju thì Seo Yuhui là cô gái duy nhất trong tâm trí cậu.
“Tại sao anh không cẩn thận hơn? Làm thế nào mà mọi thứ lại thành ra như vậy?”
Chính vào lúc đó, Seol Jihu Giáp đen không khỏi tức giận và trừng mắt nhìn cậu bằng ánh mắt rực lửa. Anh ta trông rất tức giận nhưng cũng bực bội vì không biết nói gì.
“… Chú….”
Seol Jihu Giáp đen hạ giọng gầm gừ.
“Chú mới là vấn đề thực sự. Tại sao chú lại làm mọi thứ thành ra như vậy?”
“Gì?”
“Gì? Gì? Gì cái con khỉ! Không chỉ một hai lần mà rất nhiều lần. Chú bị ngu hay sao. Khi khì bị họ lừa đi hẹn hò, khi thì bị chuốc cho say xỉn, khi thì lỡ tay lỡ chân…. Toàn là tại chú… ”
“Đó là anh, không phải tôi.”
“Đừng có lố bịch. Anh thế này là do chú!!”
“Hừm…. Được rồi, đừng lo lắng, tôi sẽ thay đổi tương lai đó cho anh.”
“Haha! Ngầu chưa kìa!”
Seol Jihu Giáp đen bật cười như thể anh ấy thậm chí không hề tin tưởng cậu chút nào.
“Nói thì hay lắm, làm mới khó. À tiện thể, hỏi chú chút. Siêu tân tinh Bùng nổ là cái quái gì? Chú không thấy xấu hổ sao?”
Vẻ mặt của Seol Jihu nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Cậu vô thức nắm chặt Thần Thương.
“… Rút lại câu nói đó ngay.”
Cái tên mà cậu vắt óc suy nghĩ, đã bị chế giễu không thương tiếc. Đương nhiên là cậu sẽ nổi cáu.
“Cái gì, chú muốn chơi hả??”
Seol Jihu Giáp đen cũng nắm chặt cây thương của mình, vui mừng.
“Iya ~ Người anh em, chú nghĩ thế là ngầu hả?”
“Hãy rút lại những lời đó, mau lên”
“Chú bé đang giận dỗi kìa. Chú nghĩ chỉ số cao thì có thể vênh mặt được hả? Hả?”
“Tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy.”
“Ngậm miệng lại và đến đây. Ai dạy chú đánh nhau bằng miệng vậy?”
Hai Seol Jihu đồng loạt thủ thế.
Sau đó, họ đồng thời đạp lên mặt đất, và lao vào nhau. Tốc độ của họ nhanh đến mức không ai kịp nhìn thấy.
Cạch, cạch!
KEENG!
UỲNH!
Chỉ có dư ảnh của bọn họ lóe , và tạo ra những tia lửa chói mắt.
Về thương thuật, Seol Jihu Giáp đen chắc chắn vượt trội hơn. Hơn nữa, anh ta sở hữu kinh nghiệm và sự thuần thục các kỹ năng, thông qua vô số trận chiến. Điều đó có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về chỉ số.
Nhưng mà, chỉ ở mức độ nào đó thôi.
Seol Jihu Giáp đen đã nhắm vào sơ hở của Seol Jihu và tấn công, nhưng Seol Jihu đã tận dụng tốc độ để che chắn bằng cùi chỏ và phản công.
Khi Seol Jihu Giáp đen cố gắng tấn công Seol Jihu, cậu bất ngờ xuất hiện phía sau và hất văng anh ta.
Đó là chuyện đương nhiên. Seol Jihu Giáp đen chỉ có riêng chỉ số Mana đạt cấp Siêu việt. Trong khi đó, gần như các chỉ số của Seol đã đạt cấp Siêu việt, riêng chỉ số Mana đã vươn tới cấp Thần. Đương nhiên Seol Jihu Giáp đen sẽ thất thế.
“Wow… Anh đã vươn tới một cảnh giới cao hơn nhiều so với Sung Shihyun. Tôi thực sự ngạc nhiên đấy.”
Seol Jihu nói thật. Cậu định dốc sức đánh bại Seol Jihu Giáp đen một cách chóng vánh, nhưng kỹ thuật của anh ta quá hoàn hảo nên Seol không thể dứt điểm được.
“… Đồ khốn nạn.”
Khi Seol Jihu Giáp đen thấy Seol Jihu đang vênh mặt nhìn mình, một luồng sát khí đáng sợ bốc lên từ cơ thể anh ta. Anh dốc Mana vào thương, định dạy cho Seol Jihu một bài học, nhưng anh đã phải hối hận ngay sau đó.
Khi Seol Jihu Giáp đen sử dụng Luyện Ngục Bùng Nổ, những tia chớp sẽ tụ lại ở mũi thương của anh ta. Nhưng khi Seol Jihu dùng chiêu đó, bầu trời ầm ầm sét nổ.
Và khi Seol Jihu Giáp đen bị tấn công bằng kỹ năng Siêu tân tinh Bùng nổ, anh ta thực sự choáng váng. Đừng nói đến chuyện phản đòn, anh phải dùng hết sức mới tránh được.
… Chỉ số cao thật là một ưu thế tuyệt vời.
“Chú muốn chơi đến cùng chứ gì!?”
Seol Jihu Giáp đen đứng dậy với thân hình bị cháy đen, nghiến răng và tung ra Kiếm Quang Chân khí. Tuy nhiên, Kiếm Quang Chân Khí của Seol còn lớn hơn, đậm đặc hơn và thậm chí còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn nhiều.
Seol Jihu Giáp đen cứng họng khi nhìn vào Thần thương đang lóe sáng.
“… Đồ khốn nạn!”
Seol Jihu Giáp đen hét lên cay đắng.
Phận làm thầy, ai cũng muốn học trò tiến bộ. Nhưng khi bị Seol đánh bại như thế này, anh chàng giáp đen không thể tránh khỏi cảm giác phẫn uất.
***
Kwang, kwang, kwang…!
“Quái vật… Họ đúng là quái vật….”
Chứng kiến cuộc chiến rung chuyển cả trời đất, Phi Sora lắc đầu rùng mình.
Cô lại không leo lên được con dốc thứ hai. Cô ấy đang đói, và vì Baek Haeju đã mang đến một ít thức ăn nên cô ấy quyết định đi nghỉ ngơi một chút.
Không lâu sau, mùi thơm thoang thoảng khiến một số người khác tụ tập lại Vài cô gái bắt đầu nói chuyện phiếm.
[Đúng vậy! Em đã nhìn thấy ‘nó’ rất rõ!]
Flone đang say sưa nói về điều gì đó.
“E-Eh? Thật á?”
“Wow! Cận cảnh luôn!”
Seo Yuhui đang thở hổn hển và lấy tay che miệng, và xung quanh còn có Baek Haeju, Chohong, Teresa, Phi Sora…
… Tất nhiên, không ai trong số những người phụ nữ này biết rằng… Trong tương lai, những cuộc tụ tập này sẽ diễn ra thường xuyên hơn, với cái tên là có mặt biết. Rằng điều này sẽ trở thành khởi đầu của cái được gọi là ‘Tòa án Tại gia’.
Kwang!
“Này, sao ở đó ồn ào vậy? Họ không thấy chúng ta đang ăn sao?”
Chohong càu nhàu trong khi lấy tay che tai.
“Tôi không biết. Hai người họ đang trò chuyện và sau đó bất ngờ lao vào đánh nhau”.
Phi Sora cầm một xiên gà rán và cắn một miếng. Cô ấy không thể che giấu sự kinh ngạc của mình, khi thấy Seol Jihu giáp đen bị đánh cho tơi tả.
“… Tôi vẫn không thể tin được.”
“Không thể tin được điều gì?”
“Anh ta….”
Phi Sora tiếp tục trong khi lắp bắp.
“Tôi không thể tưởng tượng rằng lại có một kẻ như Seol Jihu. Tại sao anh ta có thể trở nên mạnh mẽ như vậy? Anh ta cũng chỉ là một người như chúng ta thôi mà?”
Seol Jihu đã từng nói rằng cậu ấy tôn trọng Phi Sora. Nhưng Phi Sora cũng rất tôn trọng Seol Jihu.
“Anh ấy thực sự tuyệt vời… Tôi không nịnh nọt gì đâu, tôi nói thật á! Ai mà ngờ rằng có một người đủ sức nghiền nát một Tư lệnh cơ chứ?”
Phi Sora nhìn chằm chằm vào Seol với ánh mắt ngưỡng mộ trước khi đột nhiên nghiêng đầu.
“Nhưng…”
Sau đó, cô ấy bắt đầu cười khúc khích, khiến Chohong chớp mắt bối rối.
“Tại sao cô lại cười?”
“Ý tôi là…”
“?”
“Nhớ lại xem. Lúc chúng ta mới gặp anh ấy… Hehe, có ai ngờ anh ấy lại trở thành một người tuyệt vời như thế này chứ?? ”
“Ah… tôi hiểu….”
“Hai người đang nói gì vậy?”
Teresa lén lút tham gia cuộc trò chuyện của họ. Baek Haeju, người đang ngồi cách các thành viên còn lại một khoảng, cũng vểnh tai lên.
“Những ngày gần đây, anh ấy thật tuyệt. Không giống như thằng chúa hề hồi trước”.
“À. Ý là cái thói thích rúc vào ngực người khác ấy hả?”
“À, đúng đúng!. Nghe này, hai chúng tôi đang uống rượu ở Trái đất, và vì anh ấy thực sự say nên tôi đưa anh ấy vào một nhà nghỉ. Cô biết không, anh ấy…”
“… Khụ!”
Phi Sora ngẩng đầu lên và bối rối. Baek Haeju khẽ ho và đưa tay che miệng. Mặt cô ấy đang nổi gân lên, và rõ ràng là cô ấy vẻ không thoải mái.
“Cô đang bị nghẹn hả? Cô có cần một ít nước không?”
“…À không sao.”
Baek Haeju rót nước vào cốc với vẻ mặt nhăn nhó.
“Dù sao, cái đó không sốc bằng những món quà của anh ta. Cái hồi ở Haramark…”
Phi Sora nhún vai và tiếp tục câu chuyện của mình.
“À, tôi cũng có một cái. Mọi người đều nhận được món quà giống nhau, hả?”
“Vâng. Tôi vẫn không nói nên lời mỗi khi nghĩ về điều đó. Tại sao cậu ta lại tặng phụ nữ như vậy?”
“Sở thích của anh ấy thật lạ lùng…. Nhưng không hiểu sao, bộ đồ lót nào cũng vừa khít”
“Ừm, tôi cũng không hiểu tại sao anh ta lại tặng đồ lót cho mọi người. Vì vậy một ngày, tôi đã túm cổ anh ta và hỏi tại sao anh ta lại tặng mọi người những thứ đó. Câu trả lời của anh ta thực sự vi diệu! Cô có biết anh ấy nói gì không??”
“Ồ, thú vị đó. Anh ta đã nói gì?”
“Đừng ngạc nhiên nhé”
Teresa và Phi Sora trò chuyện một cách sôi nổi. Trong khi đó, Baek Haeju lặng lẽ uống nước trong cốc, giả vờ không quan tâm.
“Lạy chúa, anh ấy nói rằng bồ cũ của anh ấy rất vui khi được tặng đồ lót, nên anh ấy nghĩ rằng tất cả các cô gái sẽ thích nó!”
“Phụtttttttttttt!”
Cuộc nói chuyện lại tạm dừng. Chohong, Teresa và Phi Sora đồng loạt quay đầu lại.
“Khụ! Khụ!”
Baek Haeju vừa phun nước ra và ho dữ dội.
“Cô có ổn không?”
“À không không. Tôi nghĩ rằng có một sự hiểu lầm.”
“…Sự hiểu lầm? Ý cô là gì?”
“Không, ý tôi là…!”
Baek Haeju vội vàng xua tay. Bộ ba Chohong, Teresa và Phi Sora nghiêng đầu vì Baek Haeju hiếm khi bối rối như vậy. Chỉ có Seo Yuhui là nở một nụ cười cay đắng.
Ngay sau đó, Baek Haeju lặng lẽ đứng dậy và cầm Thánh Thương đi đâu đó. Thậm chí cô ấy nói rằng mình cần nói chuyện với ai đó.
Seo Yuhui nhìn Baek Haeju một lúc và quay sang Flone.
“… Hmhm.”
Vì lý do nào đó, má cô ấy đã đỏ lên…
“… Cô Flone.”
Cô ấy hơi nghiêng người…
“Cái đó…”
Và sau đó cô ấy xòe tay ra.
“Nó thực sự lớn như vầy luôn hả?”
[Uhm! Chuẩn luôn!] – Flone chống tay lên hông và trả lời – [Em đã nhìn thấy tận mắt mà!!]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook