Khát Vọng Trỗi Dậy
Chương 449: Chốn xa vẫy gọi

Hoàng hôn từ từ buông xuống, nhuộm cả thế giới trong màu vàng cam.

“Vâng, Unni, em sắp đến rồi. Em đang ở bãi đậu xe của bệnh viện.”

THÌNH.

Một cô gái nhăn mặt đóng cửa xe và quay lại. Cô gái mặc áo phông sọc xanh trắng và quần đùi ngắn, đang nghe điện thoại – không ai khác chính là Seol Jinhee. Cô ném chìa khóa xe vào túi xách và bước ra thang máy.

“Chờ chút, em vào thang máy đã.”

Seol Jinhee bước vào thang máy.

Kể từ khi Seol Jihu nhập viện vì tai nạn, các thành viên trong gia đình Seol đã thay nhau chăm sóc cậu.

Mặc dù các y tá của bệnh viện đã túc trực 24/7, Yoo Seonhwa nói rằng họ không thể tin tưởng hoàn toàn vào các nhân viên y tế. Cô nói rằng cần phải một thành viên trong gia đình ở bên cậu ấy.

Vì vậy, Seol Wooseok, Yoo Seonhwa và cha mẹ Seol thay phiên nhau trông nom Seol Jihu. Nhưng vì họ đều là những người trưởng thành và đang đi làm, nên đôi khi Seol Jinhee sẽ trông một buổi.

“Ah, tín hiệu quay lại rồi. Vâng em đây”.

Seol Jinhee đi về phía phòng bệnh sau khi ra khỏi thang máy.

Cô ném chiếc ba lô vào góc phòng và liếc nhìn chiếc giường bệnh.

“Anh ta đang ngủ. Mắt anh ta nhắm nghiền. Được rồi, được rồi, em sẽ hạ giọng xuống.”

Đúng như cô ấy nói, Seol Jihu đang nằm trên giường, nhắm mắt yên lặng.

“Em hiểu rồi. Đừng lo lắng nhiều nữa. Nửa đêm rồi, chị cũng ngủ một chút đi. Giọng chị khản đặc rồi kìa”.

Seol Jinhee lắc đầu và nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường.

“Nếu lo lắng, chỉ cần gửi tin nhắn cho em… Hmm? Ai cơ? … Ừ, được rồi. Không được cho con mụ đó đến gần anh ta, phải không?”

Seol Jinhee khịt mũi: ‘Hừ, không rõ con mụ đó là ai nhưng nó trêu nhân người rồi. Bà mày không dễ chơi đâu nhá’.

Thế rồi, Seol Jinhee cười khúc khích.

“Chà chà, đến cả Unni mà cũng gọi mụ ta là một con đũy chó thì… ồ… Không, ý của em không phải vậy”.

Hơn mười phút sau, Seol Jinhee mới dập máy.

“Argh, hai ngày nữa mình còn phải làm một bài kiểm tra. Kiểm tra gì mà lắm thế!?”

Seol Jinhee khẽ càu nhàu rồi ngáp dài. Chính lúc đó, cô giật mình.

Seol Jihu, người mà cô nghĩ rằng đã ngủ, đang nhìn cô chằm chằm.

“… Nói cho anh biết….” – Seol Jinhee nói với vẻ thờ ơ – “tôi đến đây vì tôi lo cho bố, mẹ, Wooseok Oppa và Seonhwa Unni. Vì vậy, đừng hiểu lầm…. Haizz”

Seol Jinhee cúi xuống và kéo chiếc giường gấp dành cho người trông nom bệnh nhân. Ngay khi cô ấy chuẩn bị nằm xuống nó, cô ấy bỗng tròn mắt.

Seol Jihu đang mỉm cười.

Nụ cười trên môi cậu ta nhạt nhòa, gần như là giả tạo, nhưng chắc chắn Seol Jihu đang mỉm cười.

“Gì đấy? Có gì mà buồn cười vậy?”

“…Cảm ơn em.”

Seol Jinhee nhíu mày.

“Chà… anh cũng đến thăm khi tôi nhập viện. Tôi chỉ trả nợ thôi.”

Seol Jinhee khịt mũi và ngồi phịch xuống giường gấp. Seol Jihu khẽ vặn người.

“Gì thế? Anh cứ nằm đó đi. Tôi cũng im lặng.”

“Không, chỉ là… mấy sợi dây này ….”

“… Sao thế? Anh có cần đi vệ sinh không?”

“Chúng phiền quá. Anh không thể ngủ được… Nên anh cứ thức dậy hoài ….”

Seol Jinhee ngẩng đầu lên và quan sát kỹ Seol Jihu.

Nghe Yoo Seonhwa nói thì mọi thứ có vẻ vô cùng nghiêm trọng, nhưng Seol Jihee thấy mọi chuyện vẫn ổn mà? Seol Jihu đang cười và nói chuyện đàng hoàng.

‘Chắc là Unni lo lắng thôi. Haizz, lúc nào chị ấy cũng chăm chút cho tên này’.

“Thôi được ….” – Seol Jinhee do dự một chút trước khi khóe miệng cong lên – “Tôi sẽ cởi dây, miễn là anh trả lời thành thật một điều.”

“?”

“Anh đang hẹn hò với ai đó ở bệnh viện ư? Không phải với Seonhwa Unni, mà là một bệnh nhân”.

Seol Jihu chăm chú nhìn Seol Jinhee.

“Seonhwa Unni đã kể tôi nghe chuyện gì đó. Anh đã hẹn hò với một cô gái trong bệnh viện này, phải không?”

“….”

“Nghe nói cô ta khá điên rồ, hỏi tên anh, hỏi anh muốn gì, và những thứ linh tinh khác”.

Seol Jihu từ tốn lắc đầu. Cậu không hiểu Seol Jinhee đang nói gì.

“… Chà, chắc Seonhwa Unni lại cẩn thận quá đà rồi. Anh còn không biết gì về chuyện đó”

Seol Jinhee nhanh chóng mất hứng và lại ngáp.

“Dù sao, tôi sẽ cở dây ra cho anh dễ ngủ. Tôi sẽ thức cả đêm để ôn bài, vì vậy đừng nghĩ đến việc chạy trốn. ” – Vừa nói, Seol Jinhee vừa cởi bỏ những dây an toàn đang ràng buộc trên cơ thể Seol Jihu – “Đừng thử giở trò, nghe chưa. Tôi sẽ nhấn nút gọi y tá ngay lập tức.”

Sau khi đặt ra vài quy tắc, Seol Jinhee dựa vào lưng giường gấp và bật máy tính xách tay lên.

Được rảnh rỗi, Seol Jihu vươn vai một chút trước khi nghiêng đầu. Giờ cậu nghĩ lại, cậu đang nhớ đến một người.

“Cô gái đó….”

Seol Jihu quay sang Seol Jinhee nhưng lại ngậm miệng. Seol Jinhee đang tập trung nghe giảng thông qua đôi tai nghe và một cuốn sách giáo khoa..

Seol Jihu lại nằm xuống giường.

Khoảnh khắc đó, nụ cười trên mặt cậu biến mất hoàn toàn.

***

Đã mấy giờ rồi?

Đèn trong phòng đã tắt, khiến căn phòng tối đen như mực.

Chỉ có những âm thanh thì thào phát ra từ tai nghe của Seol Jinhee.

Seol Jihu vẫn tỉnh táo và đang nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

“Mình thà chết còn hơn là sống như thế này.”

Đột nhiên có một ý nghĩ như vậy xuất hiện.

Cậu không thể chịu nổi cảm giác hiện tại. Một ngày nọ, cậu đột nhiên cảm thấy trống rỗng.Không phải là cậu đã mất hoàn toàn ký ức của mình. Có một vài điều mơ hồ hiện ra trong trí não. Nhưng mỗi khi cố nhớ, cậu lại bị cơn đau đầu hành hạ.

Khổ nỗi, dù cậu cố gắng quên đi, thì bụng dạ cậu lại bồn chồn, tim cậu đập thình thịch và hơi thở gấp gáp. Như thể trực giác mách bảo cậu phải làm điều gì đó. Nếu cậu ta không làm điều đó trước khi quá muộn, thì một chuyện tồi tệ sẽ xảy ra.

Nhưng vấn đề là, cậu không biết phải làm gì.

Bì giày vò giữa hai luồng suy nghĩ, cậu cảm thấy bối rối, hoang mang, đau đớn. Cậu tự hỏi liệu mình có thực sự phát điên hay không.

Mỗi ngày trôi qua đều đau đớn, đáng sợ và căng thẳng như vậy.

Cậu chợt nhớ tới lời của cô gái kia.

[Mỗi khi em cảm thấy chán nản và thấp thỏm, em thấy rằng giải pháp tốt nhất là đi du lịch.]

Một chuyến đi.

[Chúng ta đi cùng nhau nhé?]

[ Ý em là cùng đi xa. Anh có đi với em không?]

[Anh ơi đi trốn với em… Đến một nơi nào đó, không ai biết.]

Đúng vậy, có lẽ cậu nên đi một chuyến.

[Nhưng anh phải chuẩn bị một số thứ đã….Vì anh không thể đi… nếu chưa thoát khỏi cái này.].

[Hãy mỉm cười.]

[Hãy mỉm cười ngay cả khi anh cảm thấy buồn. Thế là họ sẽ thả anh ra, và sau đó anh có thể đi du lịch.]

Cô ấy nói đúng. Hôm nay Seol đã mỉm cười, và Seol Jinhee đã thả cậu ra.

Seol Jihu quay đầu lại và liếc sang một bên. Đầu Seol Jinhee gục xuống trước máy tính xách tay của cô ấy. Seol Jihu có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt của vang lên. Có vẻ như cô ấy đã ngủ gật.

Sau khi quan sát kỹ Seol Jinhee một lúc, Seol Jihu đưa mắt ra cửa sổ.

‘Hôm nay….’

Chính lúc đó. Lúc cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn của cậu đột nhiên trở nên trắng xóa. Trong tích tắc đó, thế giới dường như dừng lại.

Seol Jihu cảm giác như thấy một đôi mắt. Thứ màu trắng rơi vụt qua mặt cậu.

Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Seol Jihu bối rối.

Sau đó….

THỊCH

Cơ thể cậu rùng mình trước âm thanh yếu ớt vừa vang lên.

‘Mình có nghe nhầm không? Mình có nhìn nhầm không? Không, không. Có thể mình nghe nhầm, nhưng chắc chắn mình không nhìn nhầm. ‘

Hai tay duỗi ra như một con chim bay vút qua bầu trời, chiếc áo choàng bệnh nhân màu trắng bay phấp phới và mái tóc bồng bềnh của cô ấy….

Seol Jihu vội vàng nâng nhổm dậy. Cậu loạng choạng bước xuống giường và mở cửa sổ. cậu nhìn xuống, nhưng một bức tường nhô ra đang che tầm nhìn xuống mặt đất.

Bệnh viện vẫn im lặng. Seol Jihu, người đang đứng như tượng đá, từ từ quay đầu lại.

“Mmn….”

Seol Jinhee vặn vẹo. Seol Jihu đợi em gái mình ngừng cử động rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng.

Nếu cậu không nhìn thấy thứ đó, có lẽ cậu sẽ không dậy. Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu tình cờ nhìn thấy cảnh tượng kia.

Cảm giác như số phận đang dẫn dắt Seol Jihu bước lên cầu thang. Như thể cậu bị mê hoặc.

Đích đến của Seol Jihu là sân thượng.

Đáng lẽ cửa lên sân thượng phải bị đóng lại, nhưng ai đó đã mở nó ra. Không chỉ vậy, một phần của hàng rào bảo vệ đã bị cắt.

Gần cái hố là một chiếc máy cắt sắt đã bị ai đó ném đi.

Một bước, hai bước… Seol Jihu cảm thấy tim mình run lên khi cậu bước đến gần hàng rào. Sau đó cậu ta đi qua cái lỗ, đứng trước lan can ở rìa sân thượng và nhìn xuống.

Từ đó, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng – một thân thể bất động nằm phía dưới xa xa.

Cậu đã không nhìn nhầm.

Ai đó đã chết.

Không, có lẽ người đó còn sống, chỉ là không cử động.

Seol Jihu đột nhiên cảm thấy tâm trí chao đảo. Cơn chóng mặt dữ dội quét qua não anh. Tầm nhìn của cậu rung chuyển, và cơ thể cậu run lên.

Nhưng rồi, cậu chợt nhớ đến cảnh tượng mà cậu đã nhìn thấy trước đây.

Người phụ nữ đó… dường như đang mỉm cười.

[Anh có muốn đi với em không?]

Đó là người phụ nữ cậu gặp trên sân thượng. Cô ấy hẳn đã chờ đợi để đi cùng cậu ấy, nhưng vì Yoo Seonhwa can thiệp nên cô ấy đã đi trước.

Seol Jihu đột nhiên tò mò.

Cảm giác thế nào nhỉ? Tại sao cô ấy lại cười?

Vì cô ấy đã đến được nơi mình mong ước? Một nơi thoải mái và không bị ai quấy rầy?

Đủ mọi loại suy nghĩ quay cuồng trong đầu Seol Jihu, và càng nghĩ, cậu càng bình tĩnh hơn.

Tay cậu đã ngừng run. Sau đó, mọi suy nghĩ của cậu đều hội tụ thành một.

‘Cùng cô ấy đến một nơi xa.’

Đôi mắt của Seol Jihu trở nên mơ hồ.

‘Mình có nên…’

Khi cậu nghĩ vậy, cơ thể cậu đã vượt qua lan can.

Cậu ấy biết đây không phải là điều đúng đắn. Cậu vẫn biết rằng mình đang trốn tránh thực tại. Trong thâm tâm cậu vẫn cảm thấy tội lỗi.

Nhưng khoảnh khắc cậu ấy đứng ở rìa sân thượng…

“Ahhhh, thoải mái quá.”

Seol Jihu quên hết mọi thứ.

Cậu ấy đã ngừng quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Tầm nhìn của cậu mờ đi, và thính giác của cậu bị điếc. cậu thậm chí không nghe thấy tiếng gió gào thét.

Khi mọi thứ trở nên mơ hồ, Seol Jihu cảm thấy một cảm giác tự do vô bờ bến nở ra từ giữa trái tim mình.

“Ah…!”

Đúng, chính là cảm giác này! Không còn bất kỳ nỗi đau nào hành hạ.

‘Đúng rồi, đây chính là câu trả lời!’

‘Đi nào…!’

Seol Jihu dang rộng vòng tay. cậu mở miệng và hít thở sâu. Sau đó, cậu hạ thấp người, tận hưởng những làn gió lướt qua cơ thể.

Tầm nhìn của cậu ấy nghiêng dần, và một nụ cười thích thú nở trên khuôn mặt cậu ấy.

Lúc này, Seol Jihu thực sự là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

“Hey…!”

Đó là, cho đến khi cậu cảm thấy một bàn tay kéo cậu lại. Ai đó đã túm và kéo áo cậu một cách thô bạo.

Seol Jihu cảm thấy cơ thể mình như sụp xuống.

Không phải ngã về phía trước, mà là ngã ngửa ra phía sau.

“Anh mất trí rồi à!?”

Một tiếng hét the thé đập vào tai cậu. Cùng lúc đó, lưng cậu đập vào sân thượng.

Cậu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

“Anh…!”

Người đang nắm chặt điện thoại trong tay và thở hổn hển tức giận, không ai khác chính là Seol Jinhee.

Gương mặt của Seol Jihu tái nhợt dưới ánh trăng. Đôi mắt của cậu ấy mở to, rõ ràng là cậu rất ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Seol Jinhee còn ngạc nhiên hơn. Sau khi lao lên lan can, cô vô thức quay đầu nhìn xuống.

Cô ấy đã nhìn thấy những gì bên dưới, và miệng cô há hốc ra.

“Cai-Gì….”

Cô ấy hẳn đã nhớ đến lời cảnh báo của Yoo Seonhwa. Cơ thể cô run rẩy.

“Anh….”

Seol Jinhee trừng mắt nhìn Seol Jihu với đôi môi run rẩy.

“Đồ khốn nạn! Anh có điên không!? Đến đây. Không, đợi đã, ra ngoài trước!”

Seol Jinhee nắm chặt lấy vòng tay của Seol Jihu, phun ra hết lời nguyền này đến lời nguyền khác trong khi kéo cậu ta ra ngoài hàng rào.

Seol Jihu có chút chống cự, nhưng những cố gắng của cậu đều vô nghĩa. Sau nhiều ngày không ăn uống và đắm chìm trong thuốc ngủ, cơ thể cậu đã suy kiệt.

Seol Jinhee dùng hết sức để kéo Seol Jihu xuống cầu thang. Ngay khi họ quay trở lại phòng bệnh, cô ném cậu vào trong và tức giận vén mái tóc rối bù của mình lên.

Chắc chắn là cô ấy đã bị sốc, đến nỗi bây giờ cô ấy vẫn đang thở hổn hển.

“Phù, phù!”

Nhờ Yoo Seonhwa mà Seol Jinhee mới tỉnh dậy. Thấy Seol Jinhee không trả lời tin nhắn, Yoo Seonhwa đã gọi hàng chục cuộc. Seol Jinhee choàng tỉnh và nhận ra Seol Jihu không có ở đó.

Seol Jinhee lao thẳng lên cầu thang khi nghe tiếng la hét khẩn thiết của Yoo Seonhwa. Và khi cô nhìn thấy Seol Jihu trèo qua lan can, cô đã phát hoảng.

Nếu cô ấy đến chậm một bước…. Cô thậm chí không muốn tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra.

Một bầu không khí im lặng nặng nề tràn ngập trong phòng.

Seol Jihu đang nhìn xuống đất với khuôn mặt vô hồn, còn Seol Jinhee thì đang nghiến răng.

Yoo Seonhwa nói đúng. Tình trạng của Seol Jihu rất nghiêm trọng. Cậu ta chỉ giả vờ rằng mình đang ổn mà thôi.

Một người bị trầm cảm thực sự, chỉ cười nói sau khi quyết tâm tự tử. Đó là bởi vì họ đã sắp xếp xong những suy nghĩ của mình và vứt bỏ mọi ràng buộc liên quan đến cuộc sống.

Những người xung quanh không biết điều đó và cảm thấy nhẹ nhõm, nghĩ rằng bệnh nhân đã khá hơn. Và đó là lúc bi kịch xảy ra.

“Tôi biết mà! Tôi đã cảm thấy nụ cười của anh thật giả tạo mà!”

Thật vậy, Seol Jihu đã mỉm cười với Seol Jinhee và nói chuyện bình thường, tất cả chỉ để lừa cho cô ấy mất cảnh giác.

“Anh là đồ khốn…. Cú sốc trên đường cao tốc vẫn chưa đủ hay sao, anh còn muốn tôi đau khổ đến mức nào nữa?”

Nếu Jinhee ngủ say đến sáng, cô sẽ cảm thấy thế nào nếu tìm thấy xác của Seol Jihu?? Cô không dám tưởng tượng nữa.

Seol Jinhee nhắm mắt lại. Sau một lúc im lặng, cô bật ra một tiếng cười trống rỗng. Cô ngửa đầu, nhìn lên trần nhà, thở dài thườn thượt.

“… Được rồi.”

Sau đó, cô ấy mở miệng.

“Tôi chịu thua.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Làm đi. Từ giờ tôi sẽ không nói gì nữa, nên cứ làm đi, đồ khốn nạn”

Seol Jinhee mở to mắt nhìn Seol Jihu.

“Sao, anh có muốn đi ngay bây giờ không? Hay là anh muốn tôi đưa đến đó?”

Cô cầm túi xách lên rồi cắn môi.

Seol Jihu hiện đã bị cấm vào sòng bạc. Seol Jinhee đưa hai bàn tay lên vò đầu bứt tai, rồi lấy máy tính xách tay của mình ra.

Sau khi gõ điên cuồng trong vài một giây, cô ấy mở một trang web lên và ném máy tính xách tay cho Seol Jihu.

“Đây. Hãy đăng ký đi. Xác nhận ba lần và lệnh cấm có thể được dỡ bỏ, phải không?”

Seol Jihu sững sờ nhìn Seol Jinhee.

“Làm đi. Tôi chịu thua rồi.” – Seol Jinhee hất hàm ra hiệu – “Hoặc chơi tạm trên web cũng được. Nạp tiền vào mà chơi. Hay là anh hết tiền rồi? Đọc số tài khoản đi, tôi nạp tiền cho”.

Seol Jihu nhìn xuống máy tính xách tay, một chút bối rối xuất hiện trên khuôn mặt trống rỗng của cậu.

Những gì hiển thị trên màn hình là một trang web cờ bạc trực tuyến. Cậu ấy chưa bao giờ chơi ở đây, nhưng mấy trang web dạng này đều có cách thức hoạt động giống nhau.

Seol Jihu vô thức đặt tay lên con chuột.

“Tốt lắm.”

Một nhận xét cộc lốc vang lên.

Tuy nhiên, trái với dự đoán của Seol Jinhee, Seol Jihu đã không di chuyển con chuột. Cậu vẫn ngồi yên, cho dù Seol Jinhee đợi bao lâu.

“Nào! Nhanh lên! Nếu anh đau khổ đến mức tự sát vì không thể chơi cờ bạc, thì giờ có thể chơi thoải mái rồi đó!”

Seol Jinhee hét lên rồi ngồi phịch xuống cạnh Seol Jihu với đôi mắt mở to. Cô nắm lấy con chuột và di chuyển nó một cách mạnh mẽ.

“Làm đi! Nhanh lên!”

Cô cố gắng nhấn nút đăng ký cho cậu ta, nhưng con trỏ chuột di chuyển lung tung. Seol Jihu đã chống lại cô trong tiềm thức.

“Anh muốn cái quái gì vậy?” – Seol Jinhee cau mày – “Cái gì, anh có can đảm để nhảy lầu tự tử, mà không dám đăng ký chơi cờ bạc ư?” –

Thấy Seol Jihu cố gắng rút tay ra, Seol Jinhee rên rỉ.

Thế rồi, cô chợt nhìn thấy điện thoại của mình vẫn đang sáng lên.

“Hừ, vậy là đánh bạc qua mạng không thích như chơi thật chứ gì? Được rồi, tôi nghe nói quanh đây có vài sòng bạc lậu. Anh muốn đến đó chứ gì?”

“….”

“Ok, ngồi chờ đi. Tôi sẽ đưa anh đi ngay bây giờ.”

Seol Jinhee cúi xuống lấy điện thoại. Cô ấy dường như cũng phát điên.

Seol Jihu ngây người nhìn em gái của mình, sau đó cậu ta gục đầu xuống.

“Không, không phải vậy.”

“Hừ, anh mà không đi mới lạ đó. Tôi thuộc lòng mấy trò của anh rồi”.

Seol Jihu bối rối ngay khi Seol Jinhee gầm gừ.

Tong.

Một giọt nước mắt rơi ra từ mắt Seol Jihu. Sau đó, khi cậu nhắm chặt mắt, những dòng nước mắt nóng hổi chảy dài trên má trước khi rơi xuống giường.

“Không….”

Cậu khẽ thì thầm.

“Không phải cái này….”

Cậu muốn nói rằng cậu không cần chơi cờ bạc. Nhưng, cậu không biết phải nói gì.

“Tôi không thể….”

Không chỉ ý chí, mà cả tiềm thức của cậu, cơ thể của cậu đang kịch liệt từ chối chuyện đó.

“Tôi… không thể…”

“…”

“Tôi hoàn toàn… không thể…”

Bởi vì đây là ranh giới mà cậu ta không bao giờ được vượt qua. Nếu không thì, cậu sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa.

Cậu cảm thấy mình sẽ đau khổ còn hơn cả chết. Một cái kết còn bi thảm hơn cái chết sẽ chờ đợi cậu. Cậu cảm thấy mọi thứ mà cậu ấy yêu quý sẽ sụp đổ và bốc cháy…

Seol Jinhee thẫn thờ nhìn Seol Jihu đang âm thầm khóc. Tay cô từ từ buông thõng xuống.

“… Jinhee à…”

Giọng nói của Yoo Seonhwa phát ra từ điện thoại di động. Cô ấy vẫn chưa cúp máy, từ nãy đến giờ. Sau khi nhìn vào điện thoại của mình, Seol Jinhee quay đầu ra cửa.

Hành lang tối om giờ đã bừng sáng lên, các bác sĩ cũng vội vã chạy đến.

Đôi môi run rẩy của Seol Jinhee khép lại.

“…Thế…”

Nhìn những dòng nước mắt chảy dài trên mặt Seol Jihu, mắt Seol Jinhee cũng rưng rưng.

“Thế rốt cuộc là gì…”

“….”

“Nếu không phải là cờ bạc… thì rốt cuộc là vì cái gì…?”

“….”

“Tại sao anh lại làm thế? …?”

Chỉ có tiếng thổn thức của Seol Jinhee vang lên trong căn phòng tối.

***

Bình minh ở Thiên đường.

Roe Scheherazade tỉnh dậy và lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của mình. Nước da của cô ấy khá tươi tắn, có lẽ đã lâu rồi cô không được ngủ ngon.

Vào những ngày khác, cô thường ngồi thẫn thờ ở đâu đó, lang thang quanh thành phố, hoặc đi bộ đến bức tường thành để xem các cuộc hành quyết.

Nhưng hôm nay thì không.

Roe Scheherazade đã tắm rất lâu ngay sau khi cô ấy thức dậy. Cô ấy thường khỏa thân đi lại vì cô là người duy nhất còn sống trong thành phố. Nhưng hôm nay, cô ấy đã mặc lễ phục và thậm chí còn trang điểm. Sau đó cô chải lại mái tóc rối bù của mình và trở lại với vẻ ngoài đoan trang, chỉn chu trước đây.

Khi công việc chuẩn bị kết thúc, Roe Scheherazade bước vào cung điện hoàng gia với những bước đi trang nghiêm.

“Hừm….”

Sau khi ngồi xuống bàn và viết gì đó, cô ấy đặt bút xuống.

“Như vậy là ổn rồi….”

Cô đọc lại tờ giấy mình viết và gật đầu.

“…Em xin lỗi.”

Sau đó cô ấy nở một nụ cười cô độc và lên tiếng.

“Xin đừng trách em, Gairos.”

Cô thở dài sau khi đặt tờ giấy xuống bàn bên trong sảnh lớn.

“Em đã định kết thúc mọi thứ vào ngày hôm qua…. Nhưng mà….”

Đôi mắt của Roe Scheherazade mờ..

“Anh ta cũng nói vậy. Rằng em đã sai lầm”.

Roe Scheherazade thở dài thườn thượt.

“Khi nghe anh ta nói điều này, lúc đầu em nghĩ rằng anh ta chỉ đang giảng đạo lý suông”

Cô ấy bặm môi như đang nói chuyện với ai đó

“Nhưng khi em nhìn thấy người phụ nữ đó… em phải nói thế nào nhỉ, em cảm thấy ghen tị.”

Cô đột nhiên cười khúc khích.

“Cô ấy thật xinh đẹp…. Nhìn vào cô ấy, em nghĩ rằng mình phải làm điều này… mặc dù đã quá muộn…”

Roe Scheherazade lắc đầu và giơ hai tay lên cổ.

“Tất nhiên, em biết rằng mình không thể sánh với cô ta. Nhưng em muốn thay đổi tình hình một chút”.

Cô tháo sợi dây chuyền của mình ra và thả nó lên trên tờ giấy.

“Chà, rốt cuộc thì đã đến lúc…”

Cô ấy cười ngọt ngào rồi đứng dậy.

“Bây giờ, đã đến lúc em cầu xin được tha thứ.”

Sau đó, cô bước đến lối vào của sảnh lớn và trèo lên trên một chiếc ghế mà mình đã chuẩn bị từ trước. Cô ấy quàng một chiếc thòng lọng quanh cổ và đạp đổ cái ghế mà không hề do dự.

Giây phút sau đó, cơ thể của Roe Scheherazade lơ lửng trên không.

***

Vài ngày trôi qua.

Đúng như Roe Scheherazade đã nói, kết giới rộng lớn bao bọc thành phố đã biến mất. Không có Gorad Boga, thành phố ảm đạm và thê lương, giống như một thị trấn hoang vắng.

Không còn ai quanh thành phố. Mọi người đã di tản, bởi vì Ký sinh trùng đã chinh phục xong Odor. Có lẽ chúng sẽ sớm đến đây và tiếp quản nơi này.

Nhưng, có một người vẫn chờ ở đây.

Yun Seora không quên những lời của Roe Scheherazade. Và khoảnh khắc kết giới biến mất khỏi thành phố, cô ấy vội chạy về phía Cung điện Hoàng gia Scheherazade.

***

Bầu trời buổi sáng trong xanh và yên tĩnh, nhưng bệnh viện SY vô cùng ồn ào. Đó là vì sự việc xảy ra đêm qua.

Cảnh sát, nhân viên bệnh viện và các phóng viên đã vây kín bệnh viện. Giữa sự hỗn loạn này, một chiếc taxi đã nhào tới.

Một ông già xuống taxi và bước qua đám đông để tiến vào bệnh viện.

Mặc một chiếc mũ phớt và bộ quần áo màu xanh nước biển, ông lão chống gậy bước đi, khuôn mặt đầy quyết đoán.

Với một cuốn sách dày cộp trong tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương