Khất Cái Hoàng Đế
-
Chương 2
Trước cửa miều tài thần
“Ngài thật sự không thương cảm cho ta sao? Đừng nhìn ta vậy, ta tuy hơi gầy, hơi bẩn một chút nhưng chỉ cần cho ta ăn đầy đủ vài ba bữa cơm nhất định sẽ khỏe mạnh như trâu mà làm việc!! Đương nhiên thù lao không thể không cấp rồi, ta xem nơi này lại là thần tài miếu, bán thân cho ngày, làm một ngày chỉ lấy năm đồng tiền công thôi” cái người thoạt nhìn cũng cao ráo, trên mặt tuy rằng dơ bẩn nhưng đôi mắt to, tròng mắt thì liên tục trượt qua lại rất linh động, tiểu tử ăn mặc rách mướp, tay chân lại ốm không được mấy lượng thịt ở trước cửa lớn cùng người tiếp khách cò kè mặc cả
“Đi …đi!!! tiểu ăn mày dơ bẩn!! đừng có ở trước cửa nơi này quấy rối!! Ngươi làm việc được cho ăn đã là phúc đức, còn muốn đòi tiền? người bái Thần Tài cũng không thèm để ý đến ngươi, lại khiến người ta gặp xui xẻo, cút!!” người tiếp khách trên mặt thịt béo rung động, nhìn xuống thiếu nhiên bằng vẻ mặt khinh thường.
“Ai!! Nói như vậy là rất coi thường ta a, ta đây tuy ăn mặc có hơi rách rưới nhưng ngươi như thế nào lại nói ta là tên khất cái? Ta là dùng chính sức mình kiếm ăn cùng với khất thực dựa vào người khác mà sống là hoàn toàn khác nhau!! huống chi ta đây thực có chí cố gắng thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu a! chỉ cần ta từng chút từng chút đem tiền công tích cóp được mà đi buôn bán, bán một vốn bốn lời, kiểu gì thì mười năm.. ách.. là hai mươi năm sau ta chính là thân gia đại phú ông, tiền có trăm vạn”
Hắc bạch phân minh, thiếu niên giương đôi mắt lên nhìn người khách, ánh mắt lộ ra vẻ trách móc, giọng nói cơ hồ như bất mãn miệng thì huyên thuyên một hồi giấc mộng phát tài vĩ đại. Bất quá nói trắng ra nếu bây giờ không phải mùa đông lạnh lẽo khiến cái lũ bay trên trời, chạy trên mặt đất cùng bơi dưới nước kéo nhau trốn tiệt nơi nào mà đánh giấc thì hắn cũng chẳng rảnh hơi đâu mà ở đây khua môi múa mép.
“Cút …ta nơi này cơm cẩu cũng không đến tay ngươi, ngươi chết là chuyện của ngươi, khôn hồn thì tránh đường, đừng cản đại gia đây phát tài” Thái độ coi thường, người tiếp khách tỏ vẻ mất kiên nhẫn không muốn dây dưa thêm nữa, nói xong liền quay đầu nhìn. Ở trước cửa có một chiếc nhuyễn kiệu đi tới, người đó liển chuyển ngay vẻ mặt cười cười, tiến đến bung dù tiếp đón người trong kiệu “ô, đây không phải Trình viên ngoại sao, không biết ngọn gió nào đưa ngài tới đây? Phương trượng còn dặn dò chúng tôi mang cho ngài đôi liễn mừng tết đây”
“Ai.. ” làm ra vẻ không để ý gì tới hắn, người tiếp khách dáng vẻ nịnh nọt chạy đến bên người vừa từ trong kiệu bước ra, tay lại thi nhau phủi phủi bông tuyết cái áo lông cửu của người đó, mà trên căn bản thì cái áo vốn dĩ chả dính chút tuyết nào. Người kia từ từ bước vào miếu thần tài, kì quái chính là dù hắn đi nhưng trên mặt truyết chẳng lưu lại dấu chân nào, còn thiếu niên kia thì cuối cùng không được gì, liền quay bước đi.
“Ai da, thế đạo ngày nay thật là!! Ngay cả Hòa thượng đại từ đại bi cũng là đóng kịch, thần tài miếu thì không có cửa cho kẻ nghèo? kiểu này thì người nghèo sao mà sống?” nếu sớm biết vậy thì ngày xưa đã kêu sư phó dạy mình môn khác, học khinh công làm gì để người bây nhờ người chẳng được bao nhiêu cân thịt, để mấy người kia coi thường ta ốm đói tới mức chả thèm liếc nhìn một cái!! cứ thế này thì giấc mộng xuân thu vàng nhiều tới mức dùng xe chở của hắn đến khi nào mới có thể thực hiện đây?
Ngẫm lại hắn – Phó Đại Thiều nói thế nào cũng là tuấn tú lịch sự, phong độ có thừa. Chẳng qua là trong túi thiếu tiền, lại thêm trên người không thèm mặc y phục đắt tiền, chỉ có bộ quần áo hai tháng không giặt, tự nhiên cũng chẳng ra hồn quần áo nữa, nhưng nói tới cùng thì hắn so với một tên khất cái thoạt nhìn cũng cao quí hơn nhiều a!! Hắn nhiều nhất …bất quá cũng là người nghèo thôi chẳng qua là hắn đôi khi không chút do dự “nghĩa vô phản cố” (chịu, không chém dc từ này) hơn nữa về mặt thời gian và tần suất có nhiều hơn ngày xưa chút đỉnh mà thôi ———- ai!! phải tìm một vài danh ngôn của cổ nhân đặng thể hiện khí phách bản thân!! Cổ nhân dạy rằng: kim bạch, danh lợi giai nhất thời (đại để là tiền bạc, danh lợi chỉ là muỗi)… lại viết: tiền tài chỉ là vật ngoài thân ….. Ô thiệt muốn khóc quá đi. , tiền~ tiền~ tiền a!! Tự nghĩ vậy hắn liền cảm thấy ý nghĩ phát trướng, tim đập liên hồi, hắn chịu không nổi rồi. Đương nhiên không thể phủ nhận hắn yêu nhất thế gian chính là tiền! nhưng mà sư phó của hắn sớm nhận ra bản tính này, trước khi chết còn ngàn lần dặn dò võ công không thể thâu cũng không thể hưởng, lại càng không thể ỷ mạnh hiếp yếu, vào nhà cướp của, cuối cùng còn gài hắn phải thề trước túi tiền bảo bối của hắn là sau này mặc kệ có nghèo khó thể nào cũng không được có tà niệm, nếu không cả đời sẽ luôn gặp rủi ro.. nếu không vậy hắn cũng chả lâm vào cái cảnh nghèo túng như bây giờ!! Đang tự ví mình như Hoàng Hà vỡ đê, việc xui xẻo cứ liên miên thăm viếng bỗng dưng bên vang lên một tiếng động bên tai cắt đứt dòng suy nghĩ. A, hơn nửa dặm đường ngoài kia có một âm thanh rất ư là êm tai truyền đến, hơn nữa âm thanh ngọt ngào tự hồ như tiếng tiền rơi trên mặt đất.. Ha hả, không rảnh để suy nghĩ thêm, việc cấp bách bây giờ là là chạy tới cái chỗ phát ra âm thanh đáng yêu kia, mang tiền bảo bói gấp gấp mà nhét vào túi mình.. nói rồi thân ảnh phóng ngay ra ngoài.
“Ô sao lại có thể như vậy? chính xác là ở nơi này a?” Phó Phong chạy nhanh như bay tới nơi phát ra tiếng động, nơi phạm vi không đến một dặm mà ra sức lùng xét tự nhiên cảm giác được sau lưng tựa hồ có ánh mắt đầy sát khí theo dõi. Phó Phong quay đầu lại, đằng ai chạm phải một đôi mắt xanh mơn mởn của dã thú
“ Ngao—– ô ——“ gió tuyết lạnh thổi ào ào, bên kia là một con dã lang gầy trơ xương đang ngửa đầu nhìn trời, chân trước đang đè lên cái đồ vật gì đang bị chôn trong tuyết, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào Phó Phong tựa hồ như đang cảnh cáo hắn không được chạm vào vật thể dưới chân nó.
“Lang!!” Phó Phong đầu hiện lên hai chữ “đồ ăn ————-!!”, Phó Phong cảm thấy hưng phấn, nhanh nhìn chằm chằm con cầy ốm đói, cái bụng ba ngày không có một hột cơm bẻ đôi lại đánh trống thổi kèn ăn mừng như đang thấy trước mắt là một dĩa thịt nướng khói bay nghi ngút.
“Ô…” xuất phát từ trực giác cùng bản năng dã thú, con lang mới đầu còn hùng hùng hổ hổ đang nhìn thấy cái miệng tham lam nhiễu đầy nước miếng, chữ Thực trong mắt so với nó còn mãnh liệt hơn mấy phần liền có chút run rẩy, Phó Phong tiến một bước, nó liền chầm chậm hạ thân mình, trong miệng gầm gừ làm ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
“Tiểu lang lang, dù sao ngươi không có gì ăn cũng phải chết đói, ta đây đói muốn đi gặp lão diêm gia so với ngươi vốn cũng không khác biệt lắm, tất cả chết đều chết đói hết chi bằng giữ lấy một! Phật viết: ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, đừng trốn tiểu lang lang, ngoan …qua đây…” Trên mặt thì đeo thêm cái biểu tình vui vẻ cứ hướng con lang ốm đói mà khuyến dụ, Phó Phong bước chân cũng không dám thả lỏng..
“Ô …” đã nhận ra nguy hiểm kề cận, con lang đáng thương liền lui về sau nửa bước, rốt cuộc rên rỉ một tiếng, buông tha cái vật dưới chân mà quay đầu cong đuôi chạy như điên vào núi tuyết.
“Uy, ngươi đừng chạy, ta chỉ ăn ngươi một chút thôi!” đang muốn đuổi theo thì Phó Phong bị một góc xa tanh vàng tươi dưới nền tuyết thu hút sự chú ý ——- oa! không phải người giàu có nào đánh rơi túi tiền ở đây chứ hả?” Hôm nay đi thần tài miếu quả nhiên là chính xác!! không duyên không cớ tự nhiên nhặt được tiền a!!thế là liền quên mất con lang kia mà chạy nhanh ngồi xổm xuống thân mình ra sức mài đào tuyết. Đào tới khi hai tay lạnh cứng như tuyết thì cái vật thể kia dần dần hiện ra phủ lên trên chính là một lớp xa lanh vàng, khên gương mặt là đôi lông mày tú đĩnh như trăng non, đôi mắt nhắm chặt che đi ánh mắt thượng, cái mũi cao thẳng kiên cường, trên môi còn đọng chút máu tạo nên một khuôn hình hoàn mĩ không có chút vẻ gì đau đớn …kia dĩ nhiên là một con người!! chính thật là một nam tử khoác hoàng y, ngực trái bị một mũi tên nhọn xuyên qua, ngoại y máu chảy ra sớm đã đông lại lạnh ngưng. Phó Phong đưa tay xem xét hơi mũi thì phát hiện người này đã đoạn hơi, thiết nghĩ người này tại đây bị trúng tên, lại là nơi nơi núi tuyết lạnh lẽo lại không ai giúp đỡ nên mới vong mạng
“Có phải không đây!!! vừa không phải tiền, lại không phải đồ ăn!!!”
Phó Phong nhìn kĩ đánh giá người nam nhân này, hai tay nhàn rỗi lại theo thói quen sờ soạng khắp người hắn, chỉ tìm được một khối ấn không phải vàng không phải thiết, xem ra cũng không giống với ngọc ngà châu báu gì ngoài ra trên người nam tử này không tìm được chút bạc lẻ nào
“Quên đi, ta dù sao cũng là người nhân đức, đem ngươi đi an táng miễn cho ngươi thành thức ăn cho dã thú cũng coi như là tích phước” Hắn thì thầm trong miệng, nhưng nói là một chuyện, tiền không có thì làm sao an táng? Phó Phong oai đầu nhíu nhíu mày, cái miệng khẽ cười rồi càng lúc càng cười lớn hơn. Hắn vội ngồi xổm xuống cải trang cách ăn mặc cho nam tử, liền sau đó vác hắn chạy ra khỏi núi tuyết.
“Các vị hảo tâm đại nhân, có chuyện cầu xin, quả phu (tương tự quả phụ ấy ^. ^) bán mình!! không mua cũng làm ơn đến nhìn một cái a …!” U Châu đường xá sầm uất bỗng vang lên tiếng thét thê lương vang vọng khắp phố, một người quì mọp giữa đường, thần tình xem ra rất thê thảm. Phó Phong nhanh tay ôm cái chiếu trung trong đó bọc lấy một thi thể tái nhợt là “Vong thê”, ai oán khóc lóc, kêu gào thật to, bên cạnh là tờ giấy trắng trên có dòng chữ màu đen “Bán thân chôn thê”, xung quanh có vô số người tụ lại đứng xem.
“Ai!! thực là thê thảm nha” từ trong chiếu lộ ra dung nhan mĩ miều như ngọc, lại thêm Phó Phong kêu khóc thảm thiết khiến ai ai cũng động lòng, mọi người đều bị cảnh cực kì bi thảm trước mắt mà làm cho lệ rơi lã chã.
“Từ xưa nay hồng nhan vốn đều bạc mệnh” Tuy dung mạo trong chiếu lộ ra không hề có chút máu, nhưng càng điềm đạm đáng yêu, khuôn mặt tú lệ khiến người ta không khỏi bóp cổ tay thở dài tiếc cho một mĩ mạo giai nhân đã sớm tạ thế
“Nương tử, tướng công ta quả là vô dụng, nàng chết mà ngay cả bộ áo quan cũng không thể mua cho nàng được, hôm nay ta bán thân tại đây, mong các vị hảo tâm làm việc thiện, có thiện tâm mau dùm ta” nói đoạn đầu cúi xuống ôm “vong thê” mà không ngừng cọ xát, Phó Phong trong lòng đang cười to, tự khen mình diễn xuất quả là xuất sắc giở trò khóc quả là cực kì thương tâm.
“Ai … vị tiểu ca này thật là đáng thương, chẳng may thê tử vong mạng lại còn phải bán mình chôn thê …từ xưa chỉ nghe nói bán mình chôn cha, thật chưa từng thấy qua bán mình chôn thê, quả là phu thê tình thâm” Trong đám người chung quanh bỗng xuất hiện một ông lão đi đến, ánh mắt thương hại nhìn xuống Phó Phong, mở miệng nói tiếp “vị tiểu ca này, nhà của ta vốn không thiếu gia nhân, nhưng thấy ngươi tình thâm ý trọng, ta quyết định mua ngươi về làm gia đinh trong phủ “
“Cám ơn lão bá…” Mừng rỡ vì quỉ kế thành công trót lọt, Phó Phong đắc ý vênh váo định bụng hướng về ông lão kia mà tạ ơn thì bỗng nhiên thi thể của “vong thê” lại hơi động nhẹ, bên trong phát ra một âm thanh nhỏ..
“Má ơi! Xác chết sống lại ” ~~~~~~~~~~” tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp nơi, mọi người xung quanh liền sợ hãi bỏ chạy, phút chốc chung quanh trở nên sạch không còn một mống
“Quỷ… Quỷ nha…” Phó Phong sợ hãi nhìn cái thi thể trên mặt đất đang phập phồng hô hấp, tay chân dù đã nhũn ra nhưng trong lòng vẫn muốn mau mau thoát khỏi hiện trường, không ngờ trong chiếu đã có một bàn tay nhanh nhẹn thò ra túm lấy mắt cá chân hắn
“Vị này… Không biết tên đại gia a! Ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, hãy an tâm mà lên đường đi … Ta không phải cố ý lợi dụng ngài …” Phó Phong cơ hồ sợ tới mức khóc không ra tiếng quì xuống trước “thi thể” mà sám hối, quả nhiên sư phó nói không sai, không thể vì túng quá mà sinh tà niệm …
“…” nằm trên mặt đất, “Thi thể” chính là người mà ngày đó tương kế tựu kế, giả chết mà chạy – Lý Nguyên Lỗi, hắn ỷ mình từ khi sinh ra đã có dị bẩm, trái tim nằm ở bên phải nên mới lớn mật để cho mũi tên xuyên qua bên ngực trái, khiến hung thủ nghĩ hắn đã chết. Cũng là khiến Bát Vương gia lơi lỏng cảnh giác, bất quá hắn tính sai một nước cờ vì sức khỏe chưa từng trải qua chiến trường binh mã, kị binh phía sau lại bị cuồng phong làm cho không tiến về phía trước được, thành ra hắn bỡn mà hóa thật, xém chút nữa chôn thây tại núi tuyết hoang vu. Bị ngã xuống từ trên lưng ngựa, hắn vì bị thương mà hôn mê bất tỉnh, không kịp vận nội công trong người để tránh hàn khiến cho khí huyết ngưng trệ lại thêm suýt nữa trở thành bữa trưa cho loài dã lang. May mắn có Phó Phong cái tên lười biếng này không thèm khiêng mà vác hắn kéo lê trên mặt tuyết, tuy hắn bị những mảnh tuyết bén nhọn thượng hạ tứ chi không chỗ nào không bị đâm nhưng cũng là phương pháp hữu hiệu giúp cho máu vốn đã ngưng tụ trong người hắn bắt đầu lưu động, lại vừa nãy mới bị Phó Phong ôm chặt trong ngực, hắn lại có thể chậm rãi tụ khởi khí, đồng thời vừa buồn cười vừa tức giận khi nghe cái tên này giả mạo là “trượng phu” của mình. Phó Phong lại diễn kịch quá giỏi, khi nghe đến mình có nguy cơ chui vào quan tài mà đi gặp diêm gia liền phát ra tiếng kêu, tránh để chuyện bỡn quá hoá thật lại xảy ra.
“Ô.. đại gia, tiểu nhân ta sai rồi, ta biết sai lầm rồi, ta không nên đem di thể phế vật của ngươi mà lợi dụng, ta nhất định hảo hảo mà liễm táng ngươi, ngươi làm ơn buông tay ra đi …” Kinh hãi nhìn bàn tay của cương thi đang nắm chặt chân mình mà cầu xin mà không được, Phó Phong liều mạng nghĩ muốn vặn bung tay hắn ra nhưng lại không hề có tác dụng ….
Hừ, dám đem hắn làm “Nương tử”, “thi thể” cũng đã là tội không thể dung thứ, thế mà còn dám nói là phế vật lợi dụng?! Lý Nguyên Lỗi nheo nheo ánh mắt nguy hiểm, cười lên có chút quỉ dị, so với giáp mặt giáo huấn hắn thì tốt hơn là dùng cái kế hoạch đang hình thành trong lòng.
“Đại gia? Ta không phải là nương tử ngươi sao?” Nhìn tên tiểu tử bị mình dọa đến sắp tiểu ra quần, Lý Nguyên Lỗi nhịn không được liền cười hì hì nhắc lại cách hắn xưng hô với mình
“Ô…” này quỉ như thế nào mà lại có thể nói tiếng người? Rút hết can đảm dùng hai mắt hiện đang nhắm chặt hé ra, đánh bạo nhìn về phía thi thể trên mặt đất. Tuy rằng vẻ mặt có chút uể oải nhưng khí sắc rõ ràng đã khá hơn rất nhiều. Nơm nớp lo sợ nhìn xuống ngực xem hắn có thở hay không, lúc đưa mắt hướng lên lại chạm phải đôi mắt xanh thẳm như ngọc khiến Phó Phong không khỏi ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên cảm thấy một trần choáng váng ở đầu …. Này …. đôi mắt màu làm như vậy thật dễ khiến người ta liên tưởng nó được đúc thành từ loại ngọc bích thượng hảo hạng, làm cho hắn theo phản xạ tự nhiên có điều kiện nghĩ rằng khả dĩ có thể đem ngọc ấy bán được bao nhiêu. Ai da!! nếu là ngọc bích thật thì tốt rồi, trong lòng lại mơ tưởng đến một tòa kim sơn lộng lẫy, Phó Phong thấy tim đập liên hồi cơ hồ như muốn từ trong ***g ngực mà nhảy ra …
“Ân?” cái phản ứng này thiệt lả thú vị a!! Lý Nguyên Lỗi ngước nhìn ánh mắt của tên tiểu khất cái khi nãy còn mở to chứa đầy hoảng sợ, khi vừa chạm ánh mắt hắn liền giống như gặp được mối tình đầu, dùng ánh mắt nhìn tình nhân say đắm mà nóng bỏng chăm chú nhìn hắn. Hắn nỗ lực khởi động thân mình ghé sát người y, thì thầm như thổi khí vào tai y “Tướng công, vết thương của ta bây giờ đang rất là đau, hiện đi không nổi, ngươi có thể nào tìm giúp ta chỗ trị thương?”
“ách …!” kì thực hắn có chút vất vả mới nghe rõ được âm thanh trầm thấp đầy mị lực kia Phó Phong ý thức liền trở nên hỗn loạn đầu óc thì mờ mịt chỉ biết ngây ngô cười gật đầu – ai! mâc kệ nam nhân này là người hay quỉ, , tóm lại có thể cùng vàng a, tiễn a, bảo thạch a linh tinh dính bên trên cảm giác sẽ không phải là chuyện xấu!!! Nghĩ như vậy, Phó Phong đứng lên mang thân hình cao lớn kia cõng trên lưng rồi sải bước ly khai, bỏ lại cái hiện trường vừa xảy ra “ xác chết vùng dậy án “, hướng về phía sơn thần miếu mà mải miết đi.
Hai canh giờ sau
Xong rồi, hắn nhất định là bị ánh mắt đó làm cho mê muội, cảm giác ánh mắt màu lam ngọc kia cứ ôn nhu nhìn hắn từ đầu tới chân, Phó Phong hơi giật mình đem vết thương của nam nhân kia mà xử lý cho tốt, cũng tại hắn vốn không nên có tà tâm mà lợi dụng, cái lời nói nhỏ nhẹ bên tai ấy như có bùa chú u mê, khi hắn tỉnh dậy thì tay hắn đã đem những đồng tiền bảo bối yêu dấu, những đồng tiền hắn cắn răng cắn cỏ dành dụm trong hai tháng, tới mức đói gần chết cũng quyết không đem ra – hai mươi đồng tiền trân quí của hắn lại phải đành lòng bỏ vào tay lão đại phu kia khiến trong lòng hắn đau như dao cắt. Phó Phong cuối cùng cũng đã thanh tỉnh lại, hai tay chống nạnh nhìn về cái người đang chiếm cái giường của hắn – thật ra chỉ là cái ván cửa rồi phủ lên cái chăn – cái người nam tử ấy lại cười cười mà nói
“ Nga …. tướng công yêu dấu, ngươi đúng thật là quá sức bậy bạ à, ta trước hết phải dạy dỗ ngươi đàng hoàng mới được. Thứ nhất, ta là người, không phải đồ vật này nọ; thứ hai ta đây đâu phải khách ngươi mời đến, người ta là nương tử nhà ngươi, theo ngươi về nhà là đương nhiên mà, Thứ ba, theo ta được biết chỉ có mấy thứ hình tròn hoặc cầu mới lăn (chữ cổn: cút với cữ cổn: lăn là đồng âm ạ) được thôi, ngươi xem ta đây bộ dáng có giống trái cầu?” Tốt, chơi chữ rất hay!!Thấy tiểu khất cái trợn tròn mắt, mặt nghệch ra như con ếch dòm hắn sau khi bị hắn cố tình nhìn y bằng mị nhãn ngọc lục khiến cho khắp người y nổi đầy da gà, sau thấy thú vị liền quyết định thử thách tính nhẫn nại của Phó Phong. Lý Nguyên Lỗi liền đâu vào đấy dùng lý lẽ phản bác lại ý định đuổi người.
“ Uy.. ngươi có hay không tự giác của nam nhân hả?” nhìn xuống đôi mắt ngọc lục đẫm nước ai oán nhìn y, mị nhãn như tơ khiến y thiếu chút nữa lại bị thần sắc đó làm mê đắc không biết trời trăng. Phó Phong sau lấy lại bình tĩnh nhìn đến Lý Nguyên Lỗi giọng nói chứa đầy bỡn cợt liền hét lớn.
“Có… Đương nhiên là có… Chính là người ta là bị ngươi cứu, vốn là là muốn báo ân cho ngươi, hơn nữa lại bị ngươi ôm qua sờ qua ….. Ngươi lại kêu ta là nương tử, ta đương nhiên cũng chỉ có thể gọi ngươi là tướng công!! ân, ghét quá à, làm sao phải để người ta nói thẳng ra như vậy chứ.. ” rồi liền sau đó là một vẻ mặt “ngượng ngùng” bắt đầu ca bài ca thường gặp trên các tiết mục ca kịch “ Anh hùng cứu mạng, đại ân đại đức, tiểu nữ không có gì để báo ân, chí nguyện lấy thân đền đáp “. Lại còn làm cái điệu bộ e thẹn, lấy tay áo nhẹ che mặt dáng điệu thì hờn dỗi phun ra cái câu “ ghét quá à” làm cho dạ dày Phó Phong gặp một trận run rẩy, nếu không phải hắn ba ngày chưa ăn gì thì hôm nay tại đây cũng nhất định sẽ đem tất cả trong bụng ói ra cho bằng hết.
“ ngươi …” này ngươi nhìn ta có giống một tên ngốc tử không, nhìn người nam nhân trên giường đang trở mỉnh không thèm để ý, Phó Phong trong bụng chửito
“ Tướng công, ta như thế nào lại cảm thấy ngươi trong lòng đang thầm trách mắng ta? “ai, đáng tiếc thân thể hắn đang bị thương nặng không thể cử động mạnh nếu không hắn sẽ đi ra mà dựa ở cái cửa kia diễn luôn một tuồng nương tử bị bỏ rơi thê lương chua xót, hiệu quả chắc chắn rất tốt a! Nhìn qua thấy Phó Phong mặt đỏ, mím môi mím lợi, con mắt thì thiếu chút nữa là rớt ra ngoài, Lý Nguyên Lỗi thích chí bóp bóp cổ tay, thở dài đổ thừa là mình đây đi đứng không tiện.
“.. ” mặc kệ cái tên háo sắc nhà ngươi!! không thèm vì người này mà lên cơn nữa, Phó Phong bụng nghĩ cũng nên an ủi cái bao tử đáng thương của mình một chút. Ăn no rồi sẽ không bị hắn chọc cho tức chết nữa. nghĩ liền xoay người đem cái túi đựng gạo, mở ra lấy một trăm hột gạo, sau suy nghĩ thế nào lại đem ba hột bỏ lại vô túi rồi kĩ càng cột chặt cái túi.
“ Oa, tướng công ngươi thật lợi hại nga! có thể dùng chín mươi bảy hột gạo mà nấu cơm nha!”Xem cái tên khất cái tiểu tử này sẽ không lo lắng gì cho ta, nhìn cái bộ dạng keo kiệt bún xỉn của hắn là biết, Lý Nguyên Lỗi đảo mắt nhìn quanh, từ từ tính toán sẽ cướp đồ ăn của tên này thế nào đây.
“Hừ…” Từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, quay sang Lý Nguyên Lỗi bĩu môi không thèm nói tiếng nào, Phó Phong bắt đầu vùi đầu vào bếp lo, tập trung nấu cháo.
“ A, trong nồi thế nào mà thấy toàn nước không vậy?”Sau khi điều khí chữa thương, phát hiện mình tuy không mất máu quá nhiều nhưng gan có điều bị thương tổn, Lý Nguyên Lỗi cười cười nhìn về phía nồi cháo chỉ có chín mươi bảy hột gạo mà lại đổ cả một nồi nước, ngạc nhiên nói “” Oa, hay cái ngươi nấu chính là thứ công phu trong truyền thuyết.. bần dân thực phẩm? tướng công, chúng ta hảo đáng thương ……. nghèo như vậy …”
“ Ngươi trật tự một chút đi!” quả thật cái thứ nước không này dù có miễn cưỡng cũng không thể ráng gọi là cháo được, Phó Phong bị nói trúng tim đen liền ức chế ngước lên nhìn cái tên không biết an phận kia bằng ánh mắt đầy oán khí.
“ Được thôi! Người ta cũng rất đói bụng nha, tướng công ngươi có nghĩ lả nên ăn thịt?” Không để ý đến ánh mắt của Phó Phong, Lý Nguyên Lỗi ngược lại liền dùng ngay loại giọng ngọt ngào tới mức khiến người ta nổi da gà mà nói
“ Ngươi nằm mơ à? ta đây không có tiền đâu!” Nghĩ đến việc bị người này dụ đến dốc hết tiền chữa thương cho hắn mà đau lòng, Phó Phong nuốt nước bọt nhìn người kia mà thấy muốn bốc hỏa.
“ Ân, ngươi đi lại đây với ta, ta có thể kiếm thịt cho ngươi mà không mất tiền “Tuy rằng thương tổn không nguy hại đến tính mạng, máu cũng không mất quá nhiều nhưng so ra sức khỏe vẫn còn rất kém, Nhìn qua thấy Phó Phong cái mặt vừa tò mò vừa háo hức muốn thử, Lý Nguyên Lỗi từ một bên rút ra một thanh của dài để chống, tập tễnh đi ra ngoài
“ Uy, ngươi bệnh sắp chết mà còn muốn đi ra ngoài, bộ chê đời dài quá a?” Quan sát Lý Nguyên Lỗi cước bộ đi ra ngoài, Phó Phong vạn lần khó hiểu
“ Ngươi xem đây nha “ Từ mặt băng, hắn tạc khai một cái hố nhỏ, nhìn đến trong nước từ từ có cả trồi lên để thở liền lấy hai ngón tay, nhắm mắt vận công, cổ tay vẽ một hình bán nguyệt trong không khí rồi một chướng đâm vào trong nước, liền sau đó mặt nước nổi lên một con cá.
“A, ngươi còn có chiêu thức ấy!” Phó Phong ai mắt háo hức nhìn Lý NguyênLỗi lúc này đang nhăn mặt vì đụng phải vết thương, Phó Phong thích thú nhìm chằm chằm con cá đang nổi lềnh dềnh trên mặt nước
“Ngươi tới thử xem, cổ tay đừng quá cương, không cần theo ngay mặt lạt đi xuống, bởi vì nước có chiết xạ, so với ngươi xem con cá bơi trong nước, vị trí phải thấp thượng hai phân tả hữu mới chính là vị trí thật sự của con cá…” Kéo Phó Phong qua một bên, Lý Nguyên Lỗi bắt tay giảng giải cho hắn cách xác định phương vị con cá.
“ Ân” Phó Phong cao hứng chăm chú học cho tốt chiêu thức mới mẻ này, Nghĩ đến nó cũng có lợi nhiều cho cái miệng ba tháng không biết được cái mùi vị thịt, trên mặt băng một đôi bóng người cuối cùng cũng có bước đầu hòa giải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook