Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
-
Chương 58: Biệt ly (1)
Nghe được giọng nói của Thu Tứ, trong lòng Diệp Vân Sơ càng lo lắng,
nghĩ tới việc thích khách kia có thể là Thất ca, nàng gấp tới mức sắp
phát khóc. Nàng ra sức giãy dụa, thoát khỏi sự giam cầm của hvl. Nhưng
sau khi hôn nàng xong, hvl cũng không buông tay, vẫn áp chặt Diệp Vân Sơ ở trên tường, đôi mắt tối lại, tràn đầy dục vọng lẳng lặng nhìn nàng,
khóe môi nở nụ cười, giọng nói đè nén:
-Mùi vị thật ngọt ngào, Diệp Vân Sơ, hôm nay tạm thời Bổn Vương buông tha cho nàng, nhưng nàng phải nhớ kỹ, nàng, sẽ là của ta!
Nói xong hắn không đợi Diệp Vân Sơ có phản ứng gì, buông tay lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người nhảy một cái, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc nhìn phía ngoài cửa sổ tối đen nửa ngày, sau đó nhờ tiếng nói dồn dập của Thu Tứ mới lấy lại được tinh thần, nàng chẳng quan tâm tới việc đóng cửa sổ, cứ thế đi ra mở cửa, vừa mở đã hỏi Thu Tứ hỏi dồn dập:
-Thu Tứ, xảy ra chuyện gì rồi?
Thu Tứ bị phản ứng kịch liệt của Diệp Vân Sơ dọa cho hoảng sợ, vội hỏi:
-Công chúa, người không sao chứ? Thích khách đang náo loạn trong phủ, nghe nói….
Thu Tứ nói tới đây thì bỗng dừng lại. Ánh mắt nàng ấy dừng trên đôi môi sưng đỏ của Diệp Vân Sơ, sau đó chậm rãi đi xuống, rơi vào vết máu trên vạt áo nàng, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, kêu lên sợ hãi:
-Công chúa, người làm sao vậy? Sao lại nhiều máu như thế?
Cảm thấy được ánh mắt của Thu Tứ, hai má Diệp Vân Sơ hơi đỏ lên, giờ phút này lòng nàng nóng như lửa đốt, không giải thích cho Thu Tứ, vội la lên:
-Ta không sao, ngươi vừa mới nói cái gì? Thích khách náo loạn trong phủ? Ngươi có biết thích khách là người nào không?
Thu Tứ lo lắng nhìn Diệp Vân Sơ, cẩn thận nhìn thoáng qua phòng ngủ, thấy trong phòng tất cả mọi thứ đều bình thường, mới nhỏ giọng nói:
-Nô tỳ không biết thích khách là người phương nào, nhưng thích khác vào lãnh uyển là từ chỗ ở của Hướng Nhu cô nương, hiện tại thị vệ trong phủ vẫn đang điều tra.
Hướng Nhu? Nghe lời của Thu Tứ xong, lòng Diệp Vân Sơ hơi trầm xuống, một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng nàng. Thần trí Hướng Nhu không ổn, chắc sẽ không có kẻ nào phái người tới ám sát một nữ tử thần trí không rõ ràng, thích khách đó lại xuất hiện ở chỗ Hướng Nhu, chẳng lẽ, thích khách kia là Lệ Ngân? Hắn muốn mang Hướng Nhu đi sao?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh cả người, cái lạnh dâng lên từ nơi sâu nhất ở đáy lòng tới cả tay cả chân. Nếu thích khách đêm nay thật sự là Lệ Ngân, vậy nàng cũng không thoát khỏi liên quan, việc nàng ra phủ đã sớm bị Hạ Vệ Thần biết được, nay Lệ Ngân cứu Hướng Nhu đi, Hạ Vệ Thần mà biết được chân tướng sự việc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng bất chấp áo mình đẫm máu, vội vàng khoác thêm áo choàng, sau đó bịt kín mặt chạy ra ngoài nhưng lại bị Thu Tứ giữ chặt lại, nói:
-Công chúa, bên ngoài có thích khác, không được….
Nhưng Thu Tứ còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” nhỏ, một người mặc đồ đen che mặt từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Người mặc đồ đen nhảy vào bất thình lình làm cho chủ tớ Diệp Vân Sơ hoảng sợ, Thu Tứ sợ hãi nhìn người nọ, cả người run run ngăn trước người Diệp Vân Sơ, run giọng nói:
-Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Người mặc đồ đen không để ý tới Thu Tứ, ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người Diệp Vân Sơ, ánh mắt dịu dàng không nói nên lời.
Diệp Vân Sơ cảm thấy người mặc đồ đen trước mắt này vô cùng quen thuộc, nhưng vì hắn che mặt nên không dám khẳng định, nhưng nàng có cảm giác nam nhân này cũng không có ác ý gì với nàng, nên nàng bình tĩnh hỏi:
-Ngươi là ai?
-Mùi vị thật ngọt ngào, Diệp Vân Sơ, hôm nay tạm thời Bổn Vương buông tha cho nàng, nhưng nàng phải nhớ kỹ, nàng, sẽ là của ta!
Nói xong hắn không đợi Diệp Vân Sơ có phản ứng gì, buông tay lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người nhảy một cái, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Diệp Vân Sơ kinh ngạc nhìn phía ngoài cửa sổ tối đen nửa ngày, sau đó nhờ tiếng nói dồn dập của Thu Tứ mới lấy lại được tinh thần, nàng chẳng quan tâm tới việc đóng cửa sổ, cứ thế đi ra mở cửa, vừa mở đã hỏi Thu Tứ hỏi dồn dập:
-Thu Tứ, xảy ra chuyện gì rồi?
Thu Tứ bị phản ứng kịch liệt của Diệp Vân Sơ dọa cho hoảng sợ, vội hỏi:
-Công chúa, người không sao chứ? Thích khách đang náo loạn trong phủ, nghe nói….
Thu Tứ nói tới đây thì bỗng dừng lại. Ánh mắt nàng ấy dừng trên đôi môi sưng đỏ của Diệp Vân Sơ, sau đó chậm rãi đi xuống, rơi vào vết máu trên vạt áo nàng, hoảng sợ trừng lớn hai mắt, kêu lên sợ hãi:
-Công chúa, người làm sao vậy? Sao lại nhiều máu như thế?
Cảm thấy được ánh mắt của Thu Tứ, hai má Diệp Vân Sơ hơi đỏ lên, giờ phút này lòng nàng nóng như lửa đốt, không giải thích cho Thu Tứ, vội la lên:
-Ta không sao, ngươi vừa mới nói cái gì? Thích khách náo loạn trong phủ? Ngươi có biết thích khách là người nào không?
Thu Tứ lo lắng nhìn Diệp Vân Sơ, cẩn thận nhìn thoáng qua phòng ngủ, thấy trong phòng tất cả mọi thứ đều bình thường, mới nhỏ giọng nói:
-Nô tỳ không biết thích khách là người phương nào, nhưng thích khác vào lãnh uyển là từ chỗ ở của Hướng Nhu cô nương, hiện tại thị vệ trong phủ vẫn đang điều tra.
Hướng Nhu? Nghe lời của Thu Tứ xong, lòng Diệp Vân Sơ hơi trầm xuống, một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng nàng. Thần trí Hướng Nhu không ổn, chắc sẽ không có kẻ nào phái người tới ám sát một nữ tử thần trí không rõ ràng, thích khách đó lại xuất hiện ở chỗ Hướng Nhu, chẳng lẽ, thích khách kia là Lệ Ngân? Hắn muốn mang Hướng Nhu đi sao?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh cả người, cái lạnh dâng lên từ nơi sâu nhất ở đáy lòng tới cả tay cả chân. Nếu thích khách đêm nay thật sự là Lệ Ngân, vậy nàng cũng không thoát khỏi liên quan, việc nàng ra phủ đã sớm bị Hạ Vệ Thần biết được, nay Lệ Ngân cứu Hướng Nhu đi, Hạ Vệ Thần mà biết được chân tướng sự việc tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Nàng bất chấp áo mình đẫm máu, vội vàng khoác thêm áo choàng, sau đó bịt kín mặt chạy ra ngoài nhưng lại bị Thu Tứ giữ chặt lại, nói:
-Công chúa, bên ngoài có thích khác, không được….
Nhưng Thu Tứ còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” nhỏ, một người mặc đồ đen che mặt từ ngoài cửa sổ nhảy vào.
Người mặc đồ đen nhảy vào bất thình lình làm cho chủ tớ Diệp Vân Sơ hoảng sợ, Thu Tứ sợ hãi nhìn người nọ, cả người run run ngăn trước người Diệp Vân Sơ, run giọng nói:
-Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Người mặc đồ đen không để ý tới Thu Tứ, ánh mắt thản nhiên dừng ở trên người Diệp Vân Sơ, ánh mắt dịu dàng không nói nên lời.
Diệp Vân Sơ cảm thấy người mặc đồ đen trước mắt này vô cùng quen thuộc, nhưng vì hắn che mặt nên không dám khẳng định, nhưng nàng có cảm giác nam nhân này cũng không có ác ý gì với nàng, nên nàng bình tĩnh hỏi:
-Ngươi là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook