Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
-
Chương 32: Khuyên bảo (1)
-Công chúa, nàng ta sao rồi?
Thu Tứ thấy thần sắc Diệp Vân Sơ nghiêm trọng, lo lắng hỏi han. Ngay cả cô gái kia cũng nhìn Diệp Vân Sơ đầy nghi ngờ.
Diệp Vân Sơ thở dài một hơi, trầm mặc không nói gì, Hướng Nhu bị cảm lạnh rất nặng, lại còn đang sốt cao, trừ khi mời được đại phu tới đây chữa trị, nếu không nàng cũng không có cách nào khác.
-Vương phi nương nương, cầu xin người, cầu xin người cứu chủ nhân nô tỳ…
Nàng kia thấy Diệp Vân Sơ trầm mặc không nói gì, hô to một tiếng, quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Diệp Vân Sơ, trong giọng nói nức nở nồng đậm tuyệt vọng.
Nhìn cô gái không ngừng dập đầu cầu xin mình, Diệp Vân Sơ nhìn sang Thu Tứ, mặc dù biết chuyện này vô cùng khó khăn nhưng nàng cũng không đành lòng, chậm rãi khom lưng, dưới sự giúp sức của Thu Tứ đỡ nàng kia dậy, nói:
-Ngươi tên là gì? Đứng dậy đi, dễ nói chuyện hơn.
Nàng kia nghẹn ngào trả lời:
-Hồi bẩm Vương phi nương nương, nô tỳ gọi là Tâm nhi.
-Tâm nhi à? Ngươi ở lại đây chăm sóc chủ nhân của ngươi, ta đi tìm quản sự, hy vọng quản sự có thể nể mặt.
Diệp Vân Sơ quan sát Tâm nhi dung mạo bình thường, vì sự trung thành của nàng ấy với chủ nhân mà than thở. Đi theo một chủ nhân thần trí không bình thường, không biết nàng ấy ở trong lãnh uyển này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
-Đa tạ Vương phi nương nương, đại ân đại đức của Vương phi nương nương, nô tỳ luôn nhớ kỹ trong tâm.
Thấy Diệp Vân Sơ đồng ý giúp đỡ, Tâm nhi cực kỳ vui mừng, lại muốn quỳ xuống dập đầu nhưng Thu Tứ đã đỡ nàng lấy nàng ta.
-Chăm sóc chủ nhân ngươi cho tốt.
Diệp Vân Sơ khẽ thở dài một hơi, cũng không nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài, không phải lúc trước nàng lạnh lùng mà hiện tại nàng cũng chỉ là một chú chim bị nhốt trong lồng, nàng là Vương phi nhưng chỉ là Vương phi trên danh nghĩa, Vương phi bị vứt bỏ giam vào lãnh uyển này, địa vị ở trong cung cũng không bằng một quản sự nhỏ nhoi.
Diệp Vân Sơ bất đắc dĩ đi tìm quản sự của lãnh uyển, nhưng quản sự kia lại lạnh lùng cho nàng biết, nói Điện hạ có lệnh người trong lãnh uyển không được mời đại phu. Diệp Vân Sơ lại bất đắc dĩ một lần nữa ra khỏi lãnh uyển tìm gặp Hạ Vệ Thần.
Nhưng Hạ Vệ Thần lại ở Thần điện trong cung, đất đai cực kỳ rộng lớn, phủ điện vô cùng rộng rãi, muốn tìm người trong đó quả là khó như lên trời. Trong lúc Diệp Vân Sơ đang lần mò tìm đường thì vô tình nghe được lời mấy người dưới nói:
-Bây giờ Điện hạ đang Túy Ý đình tiếp khác, mau mang điểm tâm này tới đó, đừng chậm trễ nữa.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Vân Sơ nhất thời mừng rỡ.
Túy Ý đình xây sau hoa viên trong điện. Lúc này tuy là cuối mùa thu, tuy trăm hoa không đua nở nhưng đang là tiết mai nở, mưa phùn liên tục, cũng có ý vị khác.
Đôi mắt tìm kiếm ở nơi xa xa, hạt mưa lất phất, nhất phái thanh tân. Ngày thường ngắm hoa đều ở dưới ánh nắng tươi sáng, ngày hôm nay ngắm hoa cũng có một phong cách riêng.
Đông Phương ngưng ngồi trong Túy Ý đình, nâng chén trà, cười khẽ, nói:
-Ngày thành thân của Thần huynh, tại hạ không thể trở về, thật sự là chuyện hối hận nhất trong đời. Ta và huynh kết nghĩa huynh đệ nhiều năm, ngày đại hôn của huynh nhưng vị huynh đệ ta đây lại không thể tới chúc mừng, đến nay trong lòng vẫn không yên.
Hạ Vệ Thần khẽ cau mày, lạnh lùng nói:
-Hừ, lời Ngưng huynh sai rồi. Đó là quỷ kế của lão Hoàng đế An Khánh, chuyện vui cái nỗi gì? Chẳng lẽ ngay cả huynh cũng cười nhạo ta?
-Nghe lời này của Thần Huynh, chuyện thay mận đổi đào này đúng là canh cánh trong lòng.
Đông Phương Ngưng mỉm cười, lông mày gảy nhẹ, lại nói:
-Đừng nói là một An Khánh nhỏ nhoi, nếu Thần huynh có lòng thì chỉ sợ con gái khắp Đông Ly cũng trốn không thoát khỏi bàn tay Thần huynh, sao đệ nhất mỹ nhân An Khánh có thể thoát được?
Thu Tứ thấy thần sắc Diệp Vân Sơ nghiêm trọng, lo lắng hỏi han. Ngay cả cô gái kia cũng nhìn Diệp Vân Sơ đầy nghi ngờ.
Diệp Vân Sơ thở dài một hơi, trầm mặc không nói gì, Hướng Nhu bị cảm lạnh rất nặng, lại còn đang sốt cao, trừ khi mời được đại phu tới đây chữa trị, nếu không nàng cũng không có cách nào khác.
-Vương phi nương nương, cầu xin người, cầu xin người cứu chủ nhân nô tỳ…
Nàng kia thấy Diệp Vân Sơ trầm mặc không nói gì, hô to một tiếng, quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Diệp Vân Sơ, trong giọng nói nức nở nồng đậm tuyệt vọng.
Nhìn cô gái không ngừng dập đầu cầu xin mình, Diệp Vân Sơ nhìn sang Thu Tứ, mặc dù biết chuyện này vô cùng khó khăn nhưng nàng cũng không đành lòng, chậm rãi khom lưng, dưới sự giúp sức của Thu Tứ đỡ nàng kia dậy, nói:
-Ngươi tên là gì? Đứng dậy đi, dễ nói chuyện hơn.
Nàng kia nghẹn ngào trả lời:
-Hồi bẩm Vương phi nương nương, nô tỳ gọi là Tâm nhi.
-Tâm nhi à? Ngươi ở lại đây chăm sóc chủ nhân của ngươi, ta đi tìm quản sự, hy vọng quản sự có thể nể mặt.
Diệp Vân Sơ quan sát Tâm nhi dung mạo bình thường, vì sự trung thành của nàng ấy với chủ nhân mà than thở. Đi theo một chủ nhân thần trí không bình thường, không biết nàng ấy ở trong lãnh uyển này đã phải chịu bao nhiêu khổ sở?
-Đa tạ Vương phi nương nương, đại ân đại đức của Vương phi nương nương, nô tỳ luôn nhớ kỹ trong tâm.
Thấy Diệp Vân Sơ đồng ý giúp đỡ, Tâm nhi cực kỳ vui mừng, lại muốn quỳ xuống dập đầu nhưng Thu Tứ đã đỡ nàng lấy nàng ta.
-Chăm sóc chủ nhân ngươi cho tốt.
Diệp Vân Sơ khẽ thở dài một hơi, cũng không nói thêm nữa, xoay người đi ra ngoài, không phải lúc trước nàng lạnh lùng mà hiện tại nàng cũng chỉ là một chú chim bị nhốt trong lồng, nàng là Vương phi nhưng chỉ là Vương phi trên danh nghĩa, Vương phi bị vứt bỏ giam vào lãnh uyển này, địa vị ở trong cung cũng không bằng một quản sự nhỏ nhoi.
Diệp Vân Sơ bất đắc dĩ đi tìm quản sự của lãnh uyển, nhưng quản sự kia lại lạnh lùng cho nàng biết, nói Điện hạ có lệnh người trong lãnh uyển không được mời đại phu. Diệp Vân Sơ lại bất đắc dĩ một lần nữa ra khỏi lãnh uyển tìm gặp Hạ Vệ Thần.
Nhưng Hạ Vệ Thần lại ở Thần điện trong cung, đất đai cực kỳ rộng lớn, phủ điện vô cùng rộng rãi, muốn tìm người trong đó quả là khó như lên trời. Trong lúc Diệp Vân Sơ đang lần mò tìm đường thì vô tình nghe được lời mấy người dưới nói:
-Bây giờ Điện hạ đang Túy Ý đình tiếp khác, mau mang điểm tâm này tới đó, đừng chậm trễ nữa.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Vân Sơ nhất thời mừng rỡ.
Túy Ý đình xây sau hoa viên trong điện. Lúc này tuy là cuối mùa thu, tuy trăm hoa không đua nở nhưng đang là tiết mai nở, mưa phùn liên tục, cũng có ý vị khác.
Đôi mắt tìm kiếm ở nơi xa xa, hạt mưa lất phất, nhất phái thanh tân. Ngày thường ngắm hoa đều ở dưới ánh nắng tươi sáng, ngày hôm nay ngắm hoa cũng có một phong cách riêng.
Đông Phương ngưng ngồi trong Túy Ý đình, nâng chén trà, cười khẽ, nói:
-Ngày thành thân của Thần huynh, tại hạ không thể trở về, thật sự là chuyện hối hận nhất trong đời. Ta và huynh kết nghĩa huynh đệ nhiều năm, ngày đại hôn của huynh nhưng vị huynh đệ ta đây lại không thể tới chúc mừng, đến nay trong lòng vẫn không yên.
Hạ Vệ Thần khẽ cau mày, lạnh lùng nói:
-Hừ, lời Ngưng huynh sai rồi. Đó là quỷ kế của lão Hoàng đế An Khánh, chuyện vui cái nỗi gì? Chẳng lẽ ngay cả huynh cũng cười nhạo ta?
-Nghe lời này của Thần Huynh, chuyện thay mận đổi đào này đúng là canh cánh trong lòng.
Đông Phương Ngưng mỉm cười, lông mày gảy nhẹ, lại nói:
-Đừng nói là một An Khánh nhỏ nhoi, nếu Thần huynh có lòng thì chỉ sợ con gái khắp Đông Ly cũng trốn không thoát khỏi bàn tay Thần huynh, sao đệ nhất mỹ nhân An Khánh có thể thoát được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook