Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
-
Chương 156: Chưởng môn lý thái thái thật thê thảm!
Edit & Beta: Spum-chan
Bởi vì buổi tối Thẩm Thiên Phong phải đi mật thám, cho nên tới giờ còn chưa được ăn gì. Sau khi về phòng vốn định ăn vài cái màn thầu qua bữa, Diệp Cẩn lại đột nhiên nói, “Ta nấu bát mì cho ngươi ăn ha.”
“Chúng ta là âm thầm tới đây, chẳng lẽ còn có thể mượn nhà bếp sao?” Thẩm Thiên Phong chỉnh áo lại cho y, “Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không phải ngươi nói trong thành này có hiệu buôn của Thẩm gia sao, nơi xem như là điểm liên lạc bí mật đó?” Diệp Cẩn nói, “Chắc sẽ có nhà bếp nhỉ?”
Có thì có, nhưng hơn nửa đêm xông vào nhà người khác, chì vì mượn nhà bếp thôi sao? Thẩm Thiên Phong có chút dở khóc dở cười.
“Có đi không đây?” Thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, Diệp Cẩn nhíu mày.
“Đương nhiên đi.” Thẩm Thiên Phong dứt khoát gật đầu. Chỉ cần y muốn, đừng nói chỉ mượn nhà bếp, cho dù muốn mượn hết toàn bộ phủ nha trong Thành Tam Thủy, chỉ sợ mình cũng sẽ đi tìm Tri phủ.
Vì thế sau khi hai người trong phòng cách vách biết được việc này, lập tức bị kinh ngạc một trận, Thẩm Thiên Lăng hoài nghi nhìn Tần Thiếu Vũ, “Vừa rồi đại ca ở ngoài cửa nói đi đâu?” Chẳng lẽ là mình nghe nhầm sao.
“Hình như là muốn tới nhà ông chủ Kim Phượng Lâu nấu cơm.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đúng là muốn nấu cơm rồi.
“Ngươi bày ra cái biểu tình gì đây.” Tần Thiếu Vũ lắc lắc tay trước mặt y.
Thẩm Thiên Lăng cảm khái, “Tẩu tử thật tri kỷ.” Tuy rằng y cười có hơi kỳ quái, nhưng vẫn rất hiền lành a, hơn nửa đêm còn tự tay nấu mì, đúng là lãng mạn hơn bất cứ thứ gì.
“Không có tri kỷ như Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của y.
“Tất nhiên.” Thẩm tiểu thụ ngưỡng mặt nằm trên giường, áo ngắn kéo lên tới ngực.
Thật là khí phách.
Kim Phượng Lâu là một tiệm trang sức, ông chủ tên là Kim Ngọc, bộ dáng thanh nhã lịch sự, không giống thương nhân, giống thư sinh nhiều hơn. Trước kia ông theo nhị gia Thẩm gia vào Nam ra Bắc, cũng xem như là một kẻ lõi đời, cho nên lần này dù có bị đánh thức lúc nửa đêm để mượn nhà bếp, thì cũng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức đồng ý, không hỏi một câu dư thừa nào.
“Đa tạ ông chủ Kim.” Quấy rầy người khác vào lúc này, Thẩm Thiên Phong có chút áy náy.
Nhưng Kim Ngọc lại không để trong lòng, cười nói, “Chỉ cần đại thiếu phu nhân không ghét bỏ phòng bếp cũ nát này của ta, thì đừng nói là mượn, cho dù có muốn lấy về Nhật Nguyệt Sơn Trang, ta cũng sẽ hai tay dâng lên.”
Diệp Cẩn lập tức nổi giận, Đại! Thiếu! Phu! Nhân? !
Thẩm Thiên Phong ho khan hai tiếng, “Vậy ông chủ Kim về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta làm xong sẽ quay về khách sạn.”
Kim Ngọc gật đầu, “Vậy ta cáo từ trước.” Đi tới cửa lại quay đầu, pha chút thâm ý nói, “Trong nhà không người ngoài, xung quanh nhà bếp cũng rất yên tĩnh, chắc chắn sẽ không có ai quấy rầy, đại thiếu gia xin cứ tự nhiên.”
Diệp Cẩn: …
“Cần ta giúp không?” Nhìn thấy Kim Ngọc đi xa, Thẩm Thiên Phong quay đầu hỏi.
“Cái gì gọi là xin, cứ, tự, nhiên?” Diệp Cẩn hừng hực lửa giận, lỗ tai đỏ hồng, hiển nhiên lại nghĩ tới cái không nên nghĩ, thậm chí ngay cả cái từ “Đại thiếu phu nhân” như sét đánh ngang tai kia cũng chẳng thèm so đo nữa!
“Thì nói là ngươi có thể tự nhiên cán mỳ nấu cơm xào thức ăn nướng bánh áp chảo đó.” Thẩm Thiên Phong đặt tấm thớt trước mặt y, “Ta rửa nguyên liệu giúp ngươi được không?”
“Không được!” Diệp Cẩn hung tàn mở thùng nước.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, yên lặng ở cạnh y.
Không phải nói nấu cơm cho mình sao, sao lúc này nhìn lại, giống như muốn đem mình nấu luôn vậy.
Nước ấm đã sôi ùng ục trong nồi, Diệp Cẩn bỏ mì vào, mình thì xắn tay áo rửa nguyên liệu.
Thẩm Thiên Phong từ phía sau ôm lấy y.
Diệp Cẩn: …
“Chỉ lần này thôi.” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y nói, “Sau này buổi tối phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Ai cần ngươi lo! Diệp Cẩn tỏ vẻ khinh thường, lỗ tai lại đỏ bừng, rau xanh trong tay bị rửa đến mềm nhũn.
Thẩm Thiên Phong cười khẽ, nghiêng qua muốn hôn, lại bị tát một cái.
“Mặt dính bột không đó!” Diệp Cẩn hung hãn trừng hắn.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi làm mà, đừng nói là bột, ớt ta cũng ăn được.”
Lời tâm tình gì đó thật là phiền lòng mà, vì thế Diệp cốc chủ lập tức đánh hắn một trận.
…
Thế giới của tiểu ngạo kiều, đúng là quá khó hiểu.
Mì nước nóng hôi hổi được nấu xong rất nhanh, một là do Diệp Cẩn tự tay làm, hai là do mấy ngày nay phải gấp rút lên đường, đúng là chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng, vì thế nên Thẩm Thiên Phong ăn một hơi hết hai bát to, rồi mới thỏa mãn thở phào một hơi.
Ánh mắt Diệp Cẩn hiếm khi trở nên ấm áp, đưa tay lau miệng cho hắn, nhẹ giọng nói, “Đợi ta dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi trở về nghỉ ngơi.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, giúp y thắp sáng đèn đuốc lên. Tay chân Diệp Cẩn rất lanh lẹ nên đã nhanh chóng thu dọn nhà bếp gọn gàng, vừa rửa tay xong định rời đi, dư quang nơi khóe mắt lại vô tình quét qua một bó củi trong góc tường.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong nhìn theo ánh mắt y.
Diệp Cẩn đi qua, thuận tay rút ra một nhánh cây to cỡ cánh tay ra, chỉ thấy bề mặt nhánh cây trơn nhẵn, dùng tay sờ lên, đúng là trơn láng y như mặt gương.
Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Hình như nó từng được mài nhẵn.”
“Là gỗ Nam Đà.” Diệp Cẩn nói.
“Có vấn đề gì sao?” Thẩm Thiên Phong không hiểu biết về cây cối nhiều lắm.
“Bó củi thì không có vấn đề gì, nhưng gỗ Nam Đà chỉ có ở Nam Man thôi.” Diệp Cẩn nói, “Cùng một nơi sinh trưởng với lá Hồng Bồ, tuyệt đối không thể xuất hiện ở Đông Bắc, đừng nói chi là lấy làm củi đốt.”
“Trông như vừa chặt xuống rồi đem phơi khô.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đến hỏi Kim Ngọc thử xem? Ông ấy cũng tính là một nửa người Thẩm gia, huống chi con trai ông còn có chức vị trong triều, rất được Hoàng Thượng coi trọng, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Diệp Cẩn gật đầu, cùng hắn rời khỏi nhà bếp. Vì thế ông chủ Kim vừa mới ngủ không được bao lâu lại bị kêu dậy.
“Đại thiếu gia có cần phòng ngủ không?” Kim Ngọc rất giỏi đoán ý người.
Diệp Cẩn rất muốn lấy củi chọi ông.
Thẩm Thiên Phong cầm lấy cây củi, hỏi, “Cái này từ đâu tới?”
“Củi đốt sao?” Kim Ngọc sửng sốt, “Tất nhiên là mua được ngoài đường.” Không thì làm sao có.
“Có biết chặt từ đâu không?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
“Việc này thì không rõ lắm, nhưng nơi có thể đốn củi gần Thành Tam Thủy cũng không nhiều lắm.” Kim Ngọc nói, “Trong đó núi La Gia ở Thành Bắc vì hướng về phía mặt trời nên có cây cối nhiều nhất, bình thường người ta đều vào đó đốn củi. Nếu đại thiếu gia muốn biết, sáng mai ta sẽ đến chỗ Lưu tiểu nhị hỏi thăm, củi đốt trong nhà đều do hắn đưa tới.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Làm phiền rồi.”
“Đại thiếu gia khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của ta.” Kim Ngọc hỏi thử, “Nhưng không biết củi đốt này có vấn đề gì?”
“Củi đốt thì không sao cả.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng loại gỗ này hình như không thể xuất hiện ở Đông Bắc.”
“Thì ra là vì chuyện này sao.” Kim Ngọc nghe thế, ngược lại bình tĩnh hơn, cười nói, “Có phải đến từ phía Nam không?”
Diệp Cẩn ngạc nhiên, “Ông chủ Kim biết sao?”
“Nếu quả thật là loại cây phía Nam, thì đúng là sẽ được chặt từ núi La Gia.” Kim Ngọc nói, “Mấy năm trước thiếu đương gia Lý Anh của Thái Đao Môn đi một chuyến đến phía Nam bàn việc buôn bán, sau khi trở về mang theo không ít cây giống hoa cỏ, nói là trông là lạ, thử trồng ở Đông Bắc xem có lớn được hay không. Mới đầu ai cũng cảm thấy không thể nào, nhưng ai ngờ sau này hắn lại thật sự trồng được. Cây lá um tùm xanh tốt trên núi La Gia toàn là những loại cây cối trước đây chưa từng thấy qua bao giờ, dân chúng cũng xem như được thấy vật lạ.”
Lại là Thái Đao Môn? Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn liếc nhau, khẽ nhíu mày.
“Sau này cây cối sinh trưởng nhiều, nên cũng mở cửa để người vào đốn củi.” Kim Ngọc nói, “Nếu chỉ là việc này, thì không có vấn đề gì đâu.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ông và Thái Đao Môn có quan hệ thế nào?”
Kim Ngọc nói, “Quen biết sơ thôi, không thân không lạ, lần này ông ta gả con gái, mấy món trang sức đều đặt ở chỗ ta. Sau khi luận võ kén rể bị hủy, ta vốn nghĩ chắc cũng không cần trang sức nữa, nhưng Lý chưởng môn vẫn nói là phải đưa tới đúng hạn, sau này sớm hay muộn cũng phải dùng.”
“Ai đưa?” Diệp Cẩn hỏi.
“Tất nhiên là ta rồi, còn mang theo vài sơ nương (*) trong tiệm nữa.” Kim Ngọc nói, “Đây cũng là vụ làm ăn lớn, không thể giao cho hạ nhân.”
(*) Sơ nương: Người giúp các tiểu thư chải đầu, thay quần áo.
“Dẫn ta theo với.” Diệp Cẩn nói.
“Ngươi?” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
Kim Ngọc cũng có chút ngạc nhiên, “Đại thiếu phu nhân cũng muốn đi sao?”
Diệp Cẩn cả giận nói, “Gọi tên của ta!” Đại thiếu phu nhân, nghe được không cơ chứ.
Kim Ngọc: …
Dữ quá.
“Ít nhất có thể trà trộn vào tú lâu.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Nói không chừng có thể phát hiện manh mối mới.”
“Nhưng mà…” Thẩm Thiên Phong có chút rối rắm.
Lý Thái Thái phải làm thế nào?
“Đại… Diệp cốc chủ thật sự muốn đi sao?” Kim Ngọc nuốt ngược ba chữ “thiếu phu nhân” vào bụng, nói, “Nếu thật muốn đi, ta sẽ ở nhà chờ, nhưng sợ là phải cải trang thành nữ tử, bằng không thì sao giải thích được.”
Biểu tình của Diệp Cẩn cứng đờ.
“Sáng mai sẽ có ám vệ tới tìm ông trước.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khi đó rồi quyết định.”
“Vâng.” Kim Ngọc gật đầu.
“Ta và Tiểu Cẩn về trước.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đêm nay quấy rầy rồi.”
“Đại thiếu gia khách khí.” Kim Ngọc cười cười, đưa hai người ra tiểu viện.
Sau khi trở về khách sạn, Thẩm Thiên Phong vừa giúp Diệp Cẩn tắm rửa, vừa hỏi, “Ngươi thật sự muốn đến Thái Đao Môn sao?”
“Ta phải suy xét chút đã.” Diệp Cẩn dựa vào miệng thùng tắm, vừa rồi chỉ là ý định chợt lóe trong đầu, giờ tỉnh táo lại, cảm thấy hình như có chút không đúng.
Ai muốn giả nữ nhân chứ!
Nhìn trời.
“Không nói đến việc mặc nữ trang, Kim Ngọc đến Thái Đao môn, tất nhiên sẽ gặp được Lý chưởng môn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đến lúc đó nếu ngươi lại cười nữa thì phải làm sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Lý Thái Thái sống kìa.
Thẩm Thiên Phong: …
Ta còn chưa trực tiếp gọi tên đó.
Diệp Cẩn cười đến lăn lộn.
Thẩm Thiên Phong bóp trán, vậy mà còn muốn đi mật thám sao.
“Không được.” Diệp Cẩn vất vả lắm mới nhịn cười được, đỡ lấy bả vai Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước ta còn đang nghĩ, lá Hồng Bồ mới hái xuống rất dễ hư thối, làm sao để vận chuyển từ Nam Man đến Đông Bắc, hiện giờ xem ra là do Lý Anh đã sớm có tính toàn, bằng không cần gì lấy một đống cây giống từ ngàn dặm xa xôi về đây trồng, mục đích cuối cùng chỉ là sợ vì che giấu cây Hồng Bồ. Cho nên ngươi phải quan sát Thái Đao Môn kĩ hơn.”
“Ừm, muốn ta quan sát cái gì?” Thẩm Thiên Phong giúp y lau đi nước mắt vì cười quá nhiều.
“Lúc trước không phải ám vệ có nói, có một đại nương dọn phòng biết rõ tình hình sao?” Diệp Cẩn nói, “Ngươi đi quan sát bà ta đi.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Được.”
“Đáng tiếc, ta không thể đi.” Diệp Cẩn nằm sấp bên miệng thùng mà ngơ ngẩn, sau đó hỏi Thẩm Thiên Phong, “Ngươi thật sự không thấy mắc cười sao?”
Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
“Sao lại không chứ?” Diệp Cẩn suy nghĩ một hồi, sau đó lầm bầm lầu bầu, ” Lý Thái Thái, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Trong cuộc đời Thẩm Thiên Phong, lần đầu tiên hắn có xúc động muốn cào tường.
Ôm y ra khỏi thùng tắm, đặt trên khăn lớn lau khô, “Không cho cười nữa.”
Diệp Cẩn rúc cả người vào chăn, tiếp tục cười ha ha, sau một lúc lâu mới chui ra, “Ngươi nói tên ông ta thêm mấy lần đi.”
“Ta không nói.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, đưa tay chải suông mái tóc rối của y, “Ta chưa nói ngươi còn cười thành như vậy, nếu ta nói, ngươi cười tới ngất xỉu thì làm sao đây.”
“Cứ thế này cũng không phải cách.” Cổ họng Diệp Cẩn khàn khàn, “Ngươi nói thêm mấy lần, không chừng ta cười đủ rồi thì sẽ không cười nữa.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Nhanh lên.” Diệp Cẩn thúc giục.
“Ngươi chắc chắn?” Thẩm Thiên Phong chần chờ.
Diệp Cẩn gật đầu.
Thẩm Thiên Phong đành phải nói, “Lý Thái Thái.”
Diệp Cẩn nhìn hắn.
“Không mắc cười?” Thẩm Thiên Phong cũng có chút ngạc nhiên.
“Tiếp tục.” Diệp Cẩn ra lệnh.
Thẩm Thiên Phong nói, “Lý Thái Thái.”
Diệp Cẩn vẫn không phản ứng.
Thẩm Thiên Phong vui mừng, “Hình như tốt hơn rồi.”
“Ưm.” Diệp Cẩn nghẹn cười.
Thẩm Thiên Phong: …
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Diệp Cẩn gục xuống chăn.
Thẩm Thiên Phong nhức đầu.
“Mau, tiếp tục.” Diệp Cẩn suy yếu thúc giục.
Thẩm Thiên Phong hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu… không ngừng lặp lại.
Diệp Cẩn xích lõa nằm trên chăn, cười ngây ngô đến hơn nửa đêm.
Hình ảnh rất quỷ dị.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiểu thụ ngủ đủ ăn no thỏa mãn duỗi người, tập thể dục trong phòng.
“Chíp.” Cục Bông cũng noi theo run đùi, đúng là hình tượng của một tên nhà giàu ăn chơi trác táng.
“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phong gõ cửa.
Tần Thiếu Vũ mở cửa ra, sau đó ngẩn người, “Các ngươi vừa mới về sao?”
“Không phải.” Diệp Cẩn xoa xoa vành mắt đen đến thê thảm, bước chân vô lực ỉu xìu đi vào.
“Nhìn thế nào cũng là một đêm không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho y một ly trà.
“Chính là một đêm không ngủ.” Diệp Cẩn nói.
Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn ca mình, ngươi xem ngươi đã ép buộc tẩu tử thành cái dạng gì kìa, đúng là cầm thú.
Thẩm Thiên Phong nói, “Chúng ta đang… trị bệnh.”
Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng càng tỏ ra ghét bỏ, lại còn dám chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, đúng là biến thái! Quạ đen trong thiên hạ đều đen như nhau (cũng có nghĩa là nam nhân trên đời đều biến thái như nhau đó. Em đem anh mình so với chồng mình =]]~).
“Chữa bệnh?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Diệp Cẩn nói, “Giờ ta có thể không cười nữa rồi.”
“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Lý Thái Thái.”
Diệp Cẩn quả thực không cười.
“Có tác dụng thật kìa?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Trị thế nào vậy?”
Thẩm Thiên Phong nói, “Tối hôm qua ta nói Lý Thái Thái cả ngàn lần.”
Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập đồng tình, ca y thật vĩ đại.
“Được rồi, ta thật sự không cười nữa đâu.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên ta định trà trộn vào Thái Đao Môn.”
“A?” Thẩm tiểu thụ lại bị kinh ngạc.
Thẩm Thiên Phong kể lại tin tức tối qua nghe được ở nhà Kim Ngọc.
“Đưa trang sức? Cũng là ý kiến hay.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm Thiên Phong vẫn không yên lòng, “Ngươi chắc chắn có thể đi chứ?”
Diệp Cẩn nói, “Lý Thái Thái, Lý Thái Thái, Lý Thái Thái.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Ngươi xem, không sao cả.” Diệp Cẩn nói.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
Nếu đã hạ quyết tâm, thì cũng không cần kéo dài nữa. Thẩm Thiên Phong tuy không yên lòng, nhưng biết rõ với tính cách của y, nếu không nắm chắc mười phần thì sẽ không mở miệng đề nghị, cho nên đành phải chấp nhận.
Kim Ngọc đang ở nhà chờ, nhìn thấy hai người đến cũng không có quá nhiều bất ngờ. Hơn nữa vì để tiện cho Diệp Cẩn, còn cố ý chuẩn bị bộ xiêm y bằng vải thô màu xám, giả trang thành nha đầu giúp đỡ cho sơ nương, không khác mấy với nam trang.
Diệp Cẩn lấy từ tay nải ra một tấm mặt nạ, hóa trang cho mình thành một nha đầu tư sắc bình thường, không phát dục tốt.
Đúng là không phát dục tốt… Thật là phẳng quá mà!
“Có cần… hửm?” Thẩm Thiên Phong chỉ chỉ ngực y.
“Cần cái đầu ngươi!” Diệp Cẩn giận đạp hắn, “Đồ vô lại!”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi.”
“Câm miệng!” Diệp Cẩn mặc áo khoác vào, lại kéo y phục rộng ra một chút, miễn cưỡng có thể che mắt được.
“Đại thiếu gia.” Kim Ngọc ở ngoài cửa nói, “Đến lúc rồi.”
“Ta đi đây.” Diệp Cẩn nói.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ta sẽ âm thầm bảo hộ ngươi.”
Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, xoay người ra khỏi phòng.
Mà cùng lúc đó, Thẩm tiểu thụ vì yểm trợ cho tẩu tử, cũng đang hưng phấn kéo nam nhân nhà mình, chạy đến Thái Đao Môn quấy rối!
Chưởng môn Lý Thái Thái à, lại phải đau đầu rồi đây…
“Chưởng môn.” Quản gia vội vàng chạy vào, “Tần cung chủ và Thẩm công tử, lại tới nữa a!”
“Cái gì?” Lý Anh nghe vậy đứng lên, “Tới làm gì?”
“Nói là không rãnh rỗi đi ngang qua, nên muốn vào ngắm phong cảnh.” Quản gia nói.
“Phụ thân.” Lý Anh nhìn Lý Thái Thái, “Có cần tìm cớ đuổi người đi không?”
Lý Thái Thái lắc đầu, “Người của Truy Ảnh Cung, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội.”
“Nhưng ba phiên bốn bận —— “
“Hôm qua Thẩm Thiên Lăng cũng nói, muốn đến ngắm Thái Đao Môn vào ban ngày mà.” Lý Thái Thái nói, “Cũng không phải đột ngột.”
Lý Anh đành phải nuốt bất mãn xuống.
“Ngươi cũng đừng có đen mặt như thế, nói không chừng đây là lần cuối đó.” Lý Thái Thái nói, “Quân đội đều đã rời đi, bọn họ sẽ không ở lại đâu lâu. Đi thôi, theo ta ra ngoài tiếp đón.”
Lý Anh gật gật đầu, theo lão ra đại sãnh.
“Lý chưởng môn.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Sớm nha.”
Ám vệ ở phía sau siết chặt nắm tay, thật là rất rất rất muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của phu nhân.
Không sai, tuy rằng đến giờ còn chưa được chạm vào bàn tay nhỏ bé, nhưng người sống nhất định phải có mục tiêu theo đuổi, bằng không có khác gì thịt nướng đâu.
Đúng là có triết lý.
“Công tử sớm, Tần cung chủ sớm.” Lý Thái Thái cười nói, “Hai vị dùng điểm tâm chưa?”
“Dùng rồi.” Tần Thiếu Vũ cưng chiều nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Nếu không phải Lăng nhi ồn ào đòi ăn nem nướng bên đường, chúng ta cũng sẽ không dậy sớm như vậy.”
“Ừ, ăn ngon.” Thẩm Thiên Lăng tỏ ra vô cùng thỏa mãn.
“Chíp!” Cục Bông ở trong ngực cha nó kêu một tiếng, bởi vì cả nửa ngày cũng không ai để ý tới nó, cho nên rất không thoải mái.
“A nha, đây chính là Phượng Hoàng à.” Lúc này Lý Thái Thái mới chú ý tới.
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười nói, “Còn chưa trưởng thành.”
Lý Anh cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần, cảm thấy con Phượng Hoàng này không khỏi… hơi mập rồi.
“Chíp!” Cục Bông xòe ra hai cánh, định biểu diễn kĩ năng bay.
“Chúng ta không quấy rầy Lý chưởng môn chứ?” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ôm con vào trong lòng. Đừng có bay chứ, ngốc nghếch trước mặt người nhà cũng không sao, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ khí phách một chút!
Mắt đậu đen của Cục Bông rất thất vọng.
“Tất nhiên không có.” Lý Thái Thái cười nói, “Nhưng trong sân này của ta cũng không có phong cảnh gì, nếu khiến công tử thất vọng, mong đừng phiền lòng.”
“Không đâu, chỉ là ta rãnh rỗi muốn đi giải sầu thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trong thành quá nhỏ, từ nơi cao nhất trong khách sạn nhìn xuống, phong cảnh đẹp nhất chính là ở hậu viện của Lý chưởng môn.”
Lý Thái Thái có chút hắc tuyến.
Tuy rằng trong lòng rất muốn phản đối, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, vì thế Lý Thái Thái chỉ phải kiên trì, đi theo hai người dạo một vòng trong hậu hoa viên, thầm nghĩ mau dạo xong dùm đi. Trước đó đã được chuẩn bị tốt, lão cũng không sợ sẽ bị phát hiện sơ hở gì, nhưng lại thấy rất phiền phức, bước chân cũng bất giác đi nhanh hơn.
“Đi không nổi.” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng than thở, “Mệt.”
“Mệt sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng lập tức vui vẻ.
“Lý chưởng môn.” Tần Thiếu Vũ nhìn Lý Thái Thái, “Không biết ở đâu có lương đình? Lăng nhi mệt rồi.”
Cho nên nói tin đồn dân gian đôi khi vẫn rất hữu dụng! Bởi vì ở trong các tiểu thoại bản, Tần cung chủ chính là tà mị cuồng quyến cưng chiều vô điều kiện như thế đó, cho nên Lý Thái Thái cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là trong lòng không khỏi càng thêm khổ sở.
“Chưởng môn.” Một gia đinh vội vã chạy tới, “Ông chủ Kim của Kim Phượng Lâu dẫn theo sơ nương, đến đưa trang sức cho tiểu thư.”
“Ta đi xem đã.” Lý Anh nhỏ giọng nói.
“Sớm trở về.” Lý Thái Thái gật đầu.
“Đưa trang sức đến sao.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta cũng muốn nhìn.”
“Bậy bạ.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Khuê phòng của tiểu thư người ta, sao có thể tùy tiện xong vào? Mau xin lỗi Lý chưởng môn đi.”
“Ta đâu có nói là muốn nhìn tiểu thư.” Thẩm Thiên Lăng chu mỏ, “Ta muốn xem trang sức, không phải là vừa có trang sức mới được đưa đến sao.”
“Như vậy à.” Tần Thiếu Vũ hiểu ra, lại nhìn Lý Thái Thái, “Lý chưởng môn?”
“Tất nhiên tất nhiên, Thẩm công tử muốn xem cái gì cũng được.” Lý Thái Thái mệt mỏi quá rồi.
Lý Anh gần như muốn rống giận, sao lại có tên công tử nhà giàu rãnh rỗi lại nhiều chuyện thế chứ.
Nhưng Thẩm tiểu thụ hiển nhiên sẽ không quan tâm hắn có nổi giận hay không, vẫn cứ da mặt dày đi đến đại sảnh, gặp tẩu tử của mình.
“Lý chưởng môn.” Nhìn thấy mọi người đi ra, Kim Ngọc thu lại quạt giấy, cười nói, “Đến mới biết có khách quý, không quấy rầy chứ?”
“Tất nhiên không có, ông chủ Kim khách khí rồi.” Lý Thái Thái giới thiệu, “Hai vị này chính là Tần cung chủ và Thẩm công tử của Truy Ảnh Cung.”
“Thật đúng là khách quý, kính đã lâu.” Kim Ngọc thở dài, “Quả là dáng vẻ đường đường, không giống người trong thế tục.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn lén một cái, đúng là không nhìn ra trong bốn tỷ tỷ kia ai là tẩu tử của y. Nhưng ít nhiều gì cũng không có cười văng nữa, xem như không tệ rồi.
Nhưng kỳ thật Diệp cốc chủ vẫn có một chút muốn cười, dù sao đây chính là Lý Thái Thái còn sống mà! Nhưng may là cuối cùng vẫn nuốt xuống được, rất không dễ dàng a.
“Ta có thể xem mấy món trang sức chút không?” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.
“Cái này chỉ sợ không được.” Kim Ngọc lắc đầu, “Thẩm công tử thứ lỗi, trong thành có phong tục, trang sức bằng vàng chỉ có thể mở ra trước mặt tân nương tử, bằng không sẽ mất hết linh khí.”
“Vậy sao…” Thẩm Thiên Lăng rất là thất vọng.
“Ta đưa ông chủ Kim đi.” Lý Anh nói.
“Làm phiền rồi.” Kim Ngọc nói, “Vậy tại hạ cáo từ trước.”
Lý Thái Thái gật đầu, “Số bạc còn lại đã được chuẩn bị xong, sẽ lập tức đưa đến Kim Phượng Lâu.”
Sau khi Kim Ngọc nói cám ơn, liền theo Lý Anh đi đến tú lâu.
Thẩm Thiên Lăng thấy tẩu tử y hình như hóa trang không tệ lắm, thế nên yên tâm, tiếp tục đi dạo ngắm phong cảnh. Tuy Lý Thái Thái vẫn nói nói cười cười, nhưng đáy mắt lại có chút nôn nóng lóe lên. Ám vệ thấy trong mắt, nhịn không được lắc đầu. Có thể đi dạo ngắm cảnh với phu nhân nhà ta, là phúc khí kiếp trước tu được đó biết không, còn không chịu quý trọng, đúng là khiến người nóng nảy.
“Chíp!” Cục Bông nghiêm túc xòe hai cánh.
Hiển nhiên cũng vô cùng tán thành!
Ở phía khác, sau khi Lý Anh đưa Kim Ngọc tới tú lâu, liền cùng nhau ngồi ở bên ngoài, chỉ để các sơ nương vào đưa đồ cho Lý Y Thủy kiểm tra, xem xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.
Diệp Cẩn cũng theo vào lâu, còn chưa vén rèm lên, đã ngửi được một mùi thuốc nồng nặc, nhịn không được nhíu mày, mùi vị này cũng có hơi khó ngửi rồi.
Các sơ nương khác cũng hai mặt nhìn nhau, mùi nồng như vậy, không biết vị tiểu thư này bệnh nặng đến mức nào nữa…
“Làm phiền chư vị.” Một tiểu nha đầu đang đứng chờ ở cửa.
“Khách khí.” Sơ nương dẫn đầu đáp lễ, đặt hộp gỗ màu đỏ trong tay lên bàn, “Không biết tiểu thư có tiện rời giường không?”
“Chư vị chờ một chút một lát.” Nha đầu đi vào phòng, sau một lát, liền đỡ một nữ tử đi ra.
Diệp Cẩn giương mắt đánh giá, chỉ thấy gương mặt Lý Y Thủy tái nhợt, có vẻ bệnh rất nặng, sắc mặt cũng rất tiều tụy.
“Tiểu thư mời ngồi.” Sơ nương kéo ghế dựa cho nàng, rồi đưa tay mở hộp, lấy trang sức ra cho nàng xem.
Ở đây cũng chỉ có Diệp Cẩn phát hiện, trong khoảnh khắc nhìn thấy mấy món trang sức bằng vàng này, đáy mắt Lý Y Thủy hình như lóe lên một tia sáng.
Sơ nương bắt đầu bận bịu xung quanh nàng, Diệp Cẩn đứng ở một bên, thuận tay cầm lấy một vòng tay vàng. Mấy sơ nương này đều là người của Kim Ngọc, trước đó cũng đã được Kim Ngọc dặn dò qua, vì thế nhẹ giọng nói, “Xin tiểu thư nâng tay lên.”
Lý Y Thủy theo lời nghe theo.
Diệp Cẩn đưa tay đeo vòng vào cho nàng, sau đó âm thầm dùng lực xiết chặt móc khóa. Sơ nương khen ngợi, “Thật là đẹp, rất có dáng phú quý.”
Lý Y Thủy cười cười, cũng không trả lời.
Sau khi thử xong, sơ nương định lấy vòng tay ra, nhưng loay hoay cả nửa ngày cũng không mở được, vì thế oán giận Diệp Cẩn, “Sao đụng một cái là hư rồi, ngươi đeo thế nào vậy?”
“Hả?” Diệp Cẩn nghi hoặc, giả vờ nắm cổ tay nàng, như đang cố kéo xuống, rồi nhân cơ hội kiểm tra mạch tượng của nàng.
“Mà thôi mà thôi, để ta làm đi, tay chân vụng về.” Sơ nương lắc đầu, đuổi y qua một bên.
Diệp Cẩn đứng ở bên cạnh, trong lòng có kết luận chuẩn xác một trăm phần trăm, Lý Y Thủy trước mặt này không hề mang thai. Mà nhìn kĩ lại, trên mặt nàng còn có một lớp phấn nhạt, chắc là muốn hóa trang cho tiều tụy chút đây mà.
Phối hợp với phụ thân và ca ca giả mang thai sao… Diệp Cẩn sờ sờ cằm.
Xem ra vị tiểu thư này cũng giấu không ít chuyện đâu.
Trang sức bằng vàng rất nhanh đều đã được thử xong, ngoại trừ vòng tay bằng vàng bị hư móc khóa, những thứ còn lại đều rất phù hợp. Tiểu nha đầu cầm lấy hộp gỗ màu đỏ, cất vào khuê phòng Lý Y Thủy. Kim Ngọc và Lý Anh định ra thời gian giao lại vòng tay, rồi cũng mang người cáo từ. Sau khi tiễn đám người Kim Ngọc, Lý Anh ngẩng đầu nhìn tú lâu, lại nhìn ba tầng chung quanh, sắc mặt âm lãnh xoay người rời đi.
Mà ở hậu hoa viên, Thẩm tiểu thụ kéo Lý Thái Thái dạo hết chỗ phong cảnh cuối cùng xong mới chịu vừa lòng, “Đa tạ Lý chưởng môn, chúng ta không ở lại ăn cơm đâu.”
Lý Thái Thái thầm kêu khổ, ta cũng đâu có định giữ các ngươi lại ăn cơm.
“Chúng ta đi trước đây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày khác nếu chưởng môn có thời gian đến Thục Trung, ta cũng sẽ làm tròn trách nhiệm chủ nhà.”
“Tần cung chủ khách khí, mời bên này.” Lý Thái Thái sợ hai người lại thay đổi chủ ý muốn ở lại ăn cơm, nên vội vàng tiễn hai người ra ngoài, lúc này lão mới nhận ra phía sau lưng đã mướt mồ hôi lạnh.
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng cười hì hì ôm lấy hắn, “Ta diễn tốt không?”
“Tất nhiên tốt.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Chu miệng một cái nữa xem.”
“Không.” Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc, ta là dân chuyên nghiệp đó, phí diễn xuất rất mắc nha.
“Vậy cho ta hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đổi phương thức biểu đạt.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn chu miệng nghiêng qua.
Ám vệ ở ngoài xe lắc đầu, cung chủ đúng là gian xảo.
Phu nhân thiệt thòi quá đi thôi.
Chúng ta đều vô cùng đau lòng.
Bởi vì buổi tối Thẩm Thiên Phong phải đi mật thám, cho nên tới giờ còn chưa được ăn gì. Sau khi về phòng vốn định ăn vài cái màn thầu qua bữa, Diệp Cẩn lại đột nhiên nói, “Ta nấu bát mì cho ngươi ăn ha.”
“Chúng ta là âm thầm tới đây, chẳng lẽ còn có thể mượn nhà bếp sao?” Thẩm Thiên Phong chỉnh áo lại cho y, “Không cần, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Không phải ngươi nói trong thành này có hiệu buôn của Thẩm gia sao, nơi xem như là điểm liên lạc bí mật đó?” Diệp Cẩn nói, “Chắc sẽ có nhà bếp nhỉ?”
Có thì có, nhưng hơn nửa đêm xông vào nhà người khác, chì vì mượn nhà bếp thôi sao? Thẩm Thiên Phong có chút dở khóc dở cười.
“Có đi không đây?” Thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, Diệp Cẩn nhíu mày.
“Đương nhiên đi.” Thẩm Thiên Phong dứt khoát gật đầu. Chỉ cần y muốn, đừng nói chỉ mượn nhà bếp, cho dù muốn mượn hết toàn bộ phủ nha trong Thành Tam Thủy, chỉ sợ mình cũng sẽ đi tìm Tri phủ.
Vì thế sau khi hai người trong phòng cách vách biết được việc này, lập tức bị kinh ngạc một trận, Thẩm Thiên Lăng hoài nghi nhìn Tần Thiếu Vũ, “Vừa rồi đại ca ở ngoài cửa nói đi đâu?” Chẳng lẽ là mình nghe nhầm sao.
“Hình như là muốn tới nhà ông chủ Kim Phượng Lâu nấu cơm.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đúng là muốn nấu cơm rồi.
“Ngươi bày ra cái biểu tình gì đây.” Tần Thiếu Vũ lắc lắc tay trước mặt y.
Thẩm Thiên Lăng cảm khái, “Tẩu tử thật tri kỷ.” Tuy rằng y cười có hơi kỳ quái, nhưng vẫn rất hiền lành a, hơn nửa đêm còn tự tay nấu mì, đúng là lãng mạn hơn bất cứ thứ gì.
“Không có tri kỷ như Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của y.
“Tất nhiên.” Thẩm tiểu thụ ngưỡng mặt nằm trên giường, áo ngắn kéo lên tới ngực.
Thật là khí phách.
Kim Phượng Lâu là một tiệm trang sức, ông chủ tên là Kim Ngọc, bộ dáng thanh nhã lịch sự, không giống thương nhân, giống thư sinh nhiều hơn. Trước kia ông theo nhị gia Thẩm gia vào Nam ra Bắc, cũng xem như là một kẻ lõi đời, cho nên lần này dù có bị đánh thức lúc nửa đêm để mượn nhà bếp, thì cũng chỉ sửng sốt một chút rồi lập tức đồng ý, không hỏi một câu dư thừa nào.
“Đa tạ ông chủ Kim.” Quấy rầy người khác vào lúc này, Thẩm Thiên Phong có chút áy náy.
Nhưng Kim Ngọc lại không để trong lòng, cười nói, “Chỉ cần đại thiếu phu nhân không ghét bỏ phòng bếp cũ nát này của ta, thì đừng nói là mượn, cho dù có muốn lấy về Nhật Nguyệt Sơn Trang, ta cũng sẽ hai tay dâng lên.”
Diệp Cẩn lập tức nổi giận, Đại! Thiếu! Phu! Nhân? !
Thẩm Thiên Phong ho khan hai tiếng, “Vậy ông chủ Kim về nghỉ ngơi trước đi, chúng ta làm xong sẽ quay về khách sạn.”
Kim Ngọc gật đầu, “Vậy ta cáo từ trước.” Đi tới cửa lại quay đầu, pha chút thâm ý nói, “Trong nhà không người ngoài, xung quanh nhà bếp cũng rất yên tĩnh, chắc chắn sẽ không có ai quấy rầy, đại thiếu gia xin cứ tự nhiên.”
Diệp Cẩn: …
“Cần ta giúp không?” Nhìn thấy Kim Ngọc đi xa, Thẩm Thiên Phong quay đầu hỏi.
“Cái gì gọi là xin, cứ, tự, nhiên?” Diệp Cẩn hừng hực lửa giận, lỗ tai đỏ hồng, hiển nhiên lại nghĩ tới cái không nên nghĩ, thậm chí ngay cả cái từ “Đại thiếu phu nhân” như sét đánh ngang tai kia cũng chẳng thèm so đo nữa!
“Thì nói là ngươi có thể tự nhiên cán mỳ nấu cơm xào thức ăn nướng bánh áp chảo đó.” Thẩm Thiên Phong đặt tấm thớt trước mặt y, “Ta rửa nguyên liệu giúp ngươi được không?”
“Không được!” Diệp Cẩn hung tàn mở thùng nước.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, yên lặng ở cạnh y.
Không phải nói nấu cơm cho mình sao, sao lúc này nhìn lại, giống như muốn đem mình nấu luôn vậy.
Nước ấm đã sôi ùng ục trong nồi, Diệp Cẩn bỏ mì vào, mình thì xắn tay áo rửa nguyên liệu.
Thẩm Thiên Phong từ phía sau ôm lấy y.
Diệp Cẩn: …
“Chỉ lần này thôi.” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y nói, “Sau này buổi tối phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Ai cần ngươi lo! Diệp Cẩn tỏ vẻ khinh thường, lỗ tai lại đỏ bừng, rau xanh trong tay bị rửa đến mềm nhũn.
Thẩm Thiên Phong cười khẽ, nghiêng qua muốn hôn, lại bị tát một cái.
“Mặt dính bột không đó!” Diệp Cẩn hung hãn trừng hắn.
Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi làm mà, đừng nói là bột, ớt ta cũng ăn được.”
Lời tâm tình gì đó thật là phiền lòng mà, vì thế Diệp cốc chủ lập tức đánh hắn một trận.
…
Thế giới của tiểu ngạo kiều, đúng là quá khó hiểu.
Mì nước nóng hôi hổi được nấu xong rất nhanh, một là do Diệp Cẩn tự tay làm, hai là do mấy ngày nay phải gấp rút lên đường, đúng là chưa ăn được bữa cơm nào đàng hoàng, vì thế nên Thẩm Thiên Phong ăn một hơi hết hai bát to, rồi mới thỏa mãn thở phào một hơi.
Ánh mắt Diệp Cẩn hiếm khi trở nên ấm áp, đưa tay lau miệng cho hắn, nhẹ giọng nói, “Đợi ta dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ rồi trở về nghỉ ngơi.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, giúp y thắp sáng đèn đuốc lên. Tay chân Diệp Cẩn rất lanh lẹ nên đã nhanh chóng thu dọn nhà bếp gọn gàng, vừa rửa tay xong định rời đi, dư quang nơi khóe mắt lại vô tình quét qua một bó củi trong góc tường.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong nhìn theo ánh mắt y.
Diệp Cẩn đi qua, thuận tay rút ra một nhánh cây to cỡ cánh tay ra, chỉ thấy bề mặt nhánh cây trơn nhẵn, dùng tay sờ lên, đúng là trơn láng y như mặt gương.
Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Hình như nó từng được mài nhẵn.”
“Là gỗ Nam Đà.” Diệp Cẩn nói.
“Có vấn đề gì sao?” Thẩm Thiên Phong không hiểu biết về cây cối nhiều lắm.
“Bó củi thì không có vấn đề gì, nhưng gỗ Nam Đà chỉ có ở Nam Man thôi.” Diệp Cẩn nói, “Cùng một nơi sinh trưởng với lá Hồng Bồ, tuyệt đối không thể xuất hiện ở Đông Bắc, đừng nói chi là lấy làm củi đốt.”
“Trông như vừa chặt xuống rồi đem phơi khô.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đến hỏi Kim Ngọc thử xem? Ông ấy cũng tính là một nửa người Thẩm gia, huống chi con trai ông còn có chức vị trong triều, rất được Hoàng Thượng coi trọng, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Diệp Cẩn gật đầu, cùng hắn rời khỏi nhà bếp. Vì thế ông chủ Kim vừa mới ngủ không được bao lâu lại bị kêu dậy.
“Đại thiếu gia có cần phòng ngủ không?” Kim Ngọc rất giỏi đoán ý người.
Diệp Cẩn rất muốn lấy củi chọi ông.
Thẩm Thiên Phong cầm lấy cây củi, hỏi, “Cái này từ đâu tới?”
“Củi đốt sao?” Kim Ngọc sửng sốt, “Tất nhiên là mua được ngoài đường.” Không thì làm sao có.
“Có biết chặt từ đâu không?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.
“Việc này thì không rõ lắm, nhưng nơi có thể đốn củi gần Thành Tam Thủy cũng không nhiều lắm.” Kim Ngọc nói, “Trong đó núi La Gia ở Thành Bắc vì hướng về phía mặt trời nên có cây cối nhiều nhất, bình thường người ta đều vào đó đốn củi. Nếu đại thiếu gia muốn biết, sáng mai ta sẽ đến chỗ Lưu tiểu nhị hỏi thăm, củi đốt trong nhà đều do hắn đưa tới.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Làm phiền rồi.”
“Đại thiếu gia khách khí, đây là chuyện thuộc bổn phận của ta.” Kim Ngọc hỏi thử, “Nhưng không biết củi đốt này có vấn đề gì?”
“Củi đốt thì không sao cả.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng loại gỗ này hình như không thể xuất hiện ở Đông Bắc.”
“Thì ra là vì chuyện này sao.” Kim Ngọc nghe thế, ngược lại bình tĩnh hơn, cười nói, “Có phải đến từ phía Nam không?”
Diệp Cẩn ngạc nhiên, “Ông chủ Kim biết sao?”
“Nếu quả thật là loại cây phía Nam, thì đúng là sẽ được chặt từ núi La Gia.” Kim Ngọc nói, “Mấy năm trước thiếu đương gia Lý Anh của Thái Đao Môn đi một chuyến đến phía Nam bàn việc buôn bán, sau khi trở về mang theo không ít cây giống hoa cỏ, nói là trông là lạ, thử trồng ở Đông Bắc xem có lớn được hay không. Mới đầu ai cũng cảm thấy không thể nào, nhưng ai ngờ sau này hắn lại thật sự trồng được. Cây lá um tùm xanh tốt trên núi La Gia toàn là những loại cây cối trước đây chưa từng thấy qua bao giờ, dân chúng cũng xem như được thấy vật lạ.”
Lại là Thái Đao Môn? Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn liếc nhau, khẽ nhíu mày.
“Sau này cây cối sinh trưởng nhiều, nên cũng mở cửa để người vào đốn củi.” Kim Ngọc nói, “Nếu chỉ là việc này, thì không có vấn đề gì đâu.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ông và Thái Đao Môn có quan hệ thế nào?”
Kim Ngọc nói, “Quen biết sơ thôi, không thân không lạ, lần này ông ta gả con gái, mấy món trang sức đều đặt ở chỗ ta. Sau khi luận võ kén rể bị hủy, ta vốn nghĩ chắc cũng không cần trang sức nữa, nhưng Lý chưởng môn vẫn nói là phải đưa tới đúng hạn, sau này sớm hay muộn cũng phải dùng.”
“Ai đưa?” Diệp Cẩn hỏi.
“Tất nhiên là ta rồi, còn mang theo vài sơ nương (*) trong tiệm nữa.” Kim Ngọc nói, “Đây cũng là vụ làm ăn lớn, không thể giao cho hạ nhân.”
(*) Sơ nương: Người giúp các tiểu thư chải đầu, thay quần áo.
“Dẫn ta theo với.” Diệp Cẩn nói.
“Ngươi?” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
Kim Ngọc cũng có chút ngạc nhiên, “Đại thiếu phu nhân cũng muốn đi sao?”
Diệp Cẩn cả giận nói, “Gọi tên của ta!” Đại thiếu phu nhân, nghe được không cơ chứ.
Kim Ngọc: …
Dữ quá.
“Ít nhất có thể trà trộn vào tú lâu.” Diệp Cẩn bĩu môi, “Nói không chừng có thể phát hiện manh mối mới.”
“Nhưng mà…” Thẩm Thiên Phong có chút rối rắm.
Lý Thái Thái phải làm thế nào?
“Đại… Diệp cốc chủ thật sự muốn đi sao?” Kim Ngọc nuốt ngược ba chữ “thiếu phu nhân” vào bụng, nói, “Nếu thật muốn đi, ta sẽ ở nhà chờ, nhưng sợ là phải cải trang thành nữ tử, bằng không thì sao giải thích được.”
Biểu tình của Diệp Cẩn cứng đờ.
“Sáng mai sẽ có ám vệ tới tìm ông trước.” Thẩm Thiên Phong nói, “Khi đó rồi quyết định.”
“Vâng.” Kim Ngọc gật đầu.
“Ta và Tiểu Cẩn về trước.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đêm nay quấy rầy rồi.”
“Đại thiếu gia khách khí.” Kim Ngọc cười cười, đưa hai người ra tiểu viện.
Sau khi trở về khách sạn, Thẩm Thiên Phong vừa giúp Diệp Cẩn tắm rửa, vừa hỏi, “Ngươi thật sự muốn đến Thái Đao Môn sao?”
“Ta phải suy xét chút đã.” Diệp Cẩn dựa vào miệng thùng tắm, vừa rồi chỉ là ý định chợt lóe trong đầu, giờ tỉnh táo lại, cảm thấy hình như có chút không đúng.
Ai muốn giả nữ nhân chứ!
Nhìn trời.
“Không nói đến việc mặc nữ trang, Kim Ngọc đến Thái Đao môn, tất nhiên sẽ gặp được Lý chưởng môn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Đến lúc đó nếu ngươi lại cười nữa thì phải làm sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Lý Thái Thái sống kìa.
Thẩm Thiên Phong: …
Ta còn chưa trực tiếp gọi tên đó.
Diệp Cẩn cười đến lăn lộn.
Thẩm Thiên Phong bóp trán, vậy mà còn muốn đi mật thám sao.
“Không được.” Diệp Cẩn vất vả lắm mới nhịn cười được, đỡ lấy bả vai Thẩm Thiên Phong nói, “Lúc trước ta còn đang nghĩ, lá Hồng Bồ mới hái xuống rất dễ hư thối, làm sao để vận chuyển từ Nam Man đến Đông Bắc, hiện giờ xem ra là do Lý Anh đã sớm có tính toàn, bằng không cần gì lấy một đống cây giống từ ngàn dặm xa xôi về đây trồng, mục đích cuối cùng chỉ là sợ vì che giấu cây Hồng Bồ. Cho nên ngươi phải quan sát Thái Đao Môn kĩ hơn.”
“Ừm, muốn ta quan sát cái gì?” Thẩm Thiên Phong giúp y lau đi nước mắt vì cười quá nhiều.
“Lúc trước không phải ám vệ có nói, có một đại nương dọn phòng biết rõ tình hình sao?” Diệp Cẩn nói, “Ngươi đi quan sát bà ta đi.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Được.”
“Đáng tiếc, ta không thể đi.” Diệp Cẩn nằm sấp bên miệng thùng mà ngơ ngẩn, sau đó hỏi Thẩm Thiên Phong, “Ngươi thật sự không thấy mắc cười sao?”
Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
“Sao lại không chứ?” Diệp Cẩn suy nghĩ một hồi, sau đó lầm bầm lầu bầu, ” Lý Thái Thái, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Trong cuộc đời Thẩm Thiên Phong, lần đầu tiên hắn có xúc động muốn cào tường.
Ôm y ra khỏi thùng tắm, đặt trên khăn lớn lau khô, “Không cho cười nữa.”
Diệp Cẩn rúc cả người vào chăn, tiếp tục cười ha ha, sau một lúc lâu mới chui ra, “Ngươi nói tên ông ta thêm mấy lần đi.”
“Ta không nói.” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, đưa tay chải suông mái tóc rối của y, “Ta chưa nói ngươi còn cười thành như vậy, nếu ta nói, ngươi cười tới ngất xỉu thì làm sao đây.”
“Cứ thế này cũng không phải cách.” Cổ họng Diệp Cẩn khàn khàn, “Ngươi nói thêm mấy lần, không chừng ta cười đủ rồi thì sẽ không cười nữa.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Nhanh lên.” Diệp Cẩn thúc giục.
“Ngươi chắc chắn?” Thẩm Thiên Phong chần chờ.
Diệp Cẩn gật đầu.
Thẩm Thiên Phong đành phải nói, “Lý Thái Thái.”
Diệp Cẩn nhìn hắn.
“Không mắc cười?” Thẩm Thiên Phong cũng có chút ngạc nhiên.
“Tiếp tục.” Diệp Cẩn ra lệnh.
Thẩm Thiên Phong nói, “Lý Thái Thái.”
Diệp Cẩn vẫn không phản ứng.
Thẩm Thiên Phong vui mừng, “Hình như tốt hơn rồi.”
“Ưm.” Diệp Cẩn nghẹn cười.
Thẩm Thiên Phong: …
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Diệp Cẩn gục xuống chăn.
Thẩm Thiên Phong nhức đầu.
“Mau, tiếp tục.” Diệp Cẩn suy yếu thúc giục.
Thẩm Thiên Phong hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu… không ngừng lặp lại.
Diệp Cẩn xích lõa nằm trên chăn, cười ngây ngô đến hơn nửa đêm.
Hình ảnh rất quỷ dị.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm tiểu thụ ngủ đủ ăn no thỏa mãn duỗi người, tập thể dục trong phòng.
“Chíp.” Cục Bông cũng noi theo run đùi, đúng là hình tượng của một tên nhà giàu ăn chơi trác táng.
“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phong gõ cửa.
Tần Thiếu Vũ mở cửa ra, sau đó ngẩn người, “Các ngươi vừa mới về sao?”
“Không phải.” Diệp Cẩn xoa xoa vành mắt đen đến thê thảm, bước chân vô lực ỉu xìu đi vào.
“Nhìn thế nào cũng là một đêm không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho y một ly trà.
“Chính là một đêm không ngủ.” Diệp Cẩn nói.
Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn ca mình, ngươi xem ngươi đã ép buộc tẩu tử thành cái dạng gì kìa, đúng là cầm thú.
Thẩm Thiên Phong nói, “Chúng ta đang… trị bệnh.”
Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng càng tỏ ra ghét bỏ, lại còn dám chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, đúng là biến thái! Quạ đen trong thiên hạ đều đen như nhau (cũng có nghĩa là nam nhân trên đời đều biến thái như nhau đó. Em đem anh mình so với chồng mình =]]~).
“Chữa bệnh?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.
Diệp Cẩn nói, “Giờ ta có thể không cười nữa rồi.”
“Thật sao?” Tần Thiếu Vũ nói, “Lý Thái Thái.”
Diệp Cẩn quả thực không cười.
“Có tác dụng thật kìa?” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Trị thế nào vậy?”
Thẩm Thiên Phong nói, “Tối hôm qua ta nói Lý Thái Thái cả ngàn lần.”
Trong mắt Thẩm Thiên Lăng tràn ngập đồng tình, ca y thật vĩ đại.
“Được rồi, ta thật sự không cười nữa đâu.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên ta định trà trộn vào Thái Đao Môn.”
“A?” Thẩm tiểu thụ lại bị kinh ngạc.
Thẩm Thiên Phong kể lại tin tức tối qua nghe được ở nhà Kim Ngọc.
“Đưa trang sức? Cũng là ý kiến hay.” Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Thẩm Thiên Phong vẫn không yên lòng, “Ngươi chắc chắn có thể đi chứ?”
Diệp Cẩn nói, “Lý Thái Thái, Lý Thái Thái, Lý Thái Thái.”
Thẩm Thiên Phong: …
“Ngươi xem, không sao cả.” Diệp Cẩn nói.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
Nếu đã hạ quyết tâm, thì cũng không cần kéo dài nữa. Thẩm Thiên Phong tuy không yên lòng, nhưng biết rõ với tính cách của y, nếu không nắm chắc mười phần thì sẽ không mở miệng đề nghị, cho nên đành phải chấp nhận.
Kim Ngọc đang ở nhà chờ, nhìn thấy hai người đến cũng không có quá nhiều bất ngờ. Hơn nữa vì để tiện cho Diệp Cẩn, còn cố ý chuẩn bị bộ xiêm y bằng vải thô màu xám, giả trang thành nha đầu giúp đỡ cho sơ nương, không khác mấy với nam trang.
Diệp Cẩn lấy từ tay nải ra một tấm mặt nạ, hóa trang cho mình thành một nha đầu tư sắc bình thường, không phát dục tốt.
Đúng là không phát dục tốt… Thật là phẳng quá mà!
“Có cần… hửm?” Thẩm Thiên Phong chỉ chỉ ngực y.
“Cần cái đầu ngươi!” Diệp Cẩn giận đạp hắn, “Đồ vô lại!”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, “Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở thôi.”
“Câm miệng!” Diệp Cẩn mặc áo khoác vào, lại kéo y phục rộng ra một chút, miễn cưỡng có thể che mắt được.
“Đại thiếu gia.” Kim Ngọc ở ngoài cửa nói, “Đến lúc rồi.”
“Ta đi đây.” Diệp Cẩn nói.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ta sẽ âm thầm bảo hộ ngươi.”
Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, xoay người ra khỏi phòng.
Mà cùng lúc đó, Thẩm tiểu thụ vì yểm trợ cho tẩu tử, cũng đang hưng phấn kéo nam nhân nhà mình, chạy đến Thái Đao Môn quấy rối!
Chưởng môn Lý Thái Thái à, lại phải đau đầu rồi đây…
“Chưởng môn.” Quản gia vội vàng chạy vào, “Tần cung chủ và Thẩm công tử, lại tới nữa a!”
“Cái gì?” Lý Anh nghe vậy đứng lên, “Tới làm gì?”
“Nói là không rãnh rỗi đi ngang qua, nên muốn vào ngắm phong cảnh.” Quản gia nói.
“Phụ thân.” Lý Anh nhìn Lý Thái Thái, “Có cần tìm cớ đuổi người đi không?”
Lý Thái Thái lắc đầu, “Người của Truy Ảnh Cung, có thể không đắc tội thì đừng đắc tội.”
“Nhưng ba phiên bốn bận —— “
“Hôm qua Thẩm Thiên Lăng cũng nói, muốn đến ngắm Thái Đao Môn vào ban ngày mà.” Lý Thái Thái nói, “Cũng không phải đột ngột.”
Lý Anh đành phải nuốt bất mãn xuống.
“Ngươi cũng đừng có đen mặt như thế, nói không chừng đây là lần cuối đó.” Lý Thái Thái nói, “Quân đội đều đã rời đi, bọn họ sẽ không ở lại đâu lâu. Đi thôi, theo ta ra ngoài tiếp đón.”
Lý Anh gật gật đầu, theo lão ra đại sãnh.
“Lý chưởng môn.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Sớm nha.”
Ám vệ ở phía sau siết chặt nắm tay, thật là rất rất rất muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của phu nhân.
Không sai, tuy rằng đến giờ còn chưa được chạm vào bàn tay nhỏ bé, nhưng người sống nhất định phải có mục tiêu theo đuổi, bằng không có khác gì thịt nướng đâu.
Đúng là có triết lý.
“Công tử sớm, Tần cung chủ sớm.” Lý Thái Thái cười nói, “Hai vị dùng điểm tâm chưa?”
“Dùng rồi.” Tần Thiếu Vũ cưng chiều nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Nếu không phải Lăng nhi ồn ào đòi ăn nem nướng bên đường, chúng ta cũng sẽ không dậy sớm như vậy.”
“Ừ, ăn ngon.” Thẩm Thiên Lăng tỏ ra vô cùng thỏa mãn.
“Chíp!” Cục Bông ở trong ngực cha nó kêu một tiếng, bởi vì cả nửa ngày cũng không ai để ý tới nó, cho nên rất không thoải mái.
“A nha, đây chính là Phượng Hoàng à.” Lúc này Lý Thái Thái mới chú ý tới.
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cười nói, “Còn chưa trưởng thành.”
Lý Anh cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần, cảm thấy con Phượng Hoàng này không khỏi… hơi mập rồi.
“Chíp!” Cục Bông xòe ra hai cánh, định biểu diễn kĩ năng bay.
“Chúng ta không quấy rầy Lý chưởng môn chứ?” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ôm con vào trong lòng. Đừng có bay chứ, ngốc nghếch trước mặt người nhà cũng không sao, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giữ khí phách một chút!
Mắt đậu đen của Cục Bông rất thất vọng.
“Tất nhiên không có.” Lý Thái Thái cười nói, “Nhưng trong sân này của ta cũng không có phong cảnh gì, nếu khiến công tử thất vọng, mong đừng phiền lòng.”
“Không đâu, chỉ là ta rãnh rỗi muốn đi giải sầu thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Trong thành quá nhỏ, từ nơi cao nhất trong khách sạn nhìn xuống, phong cảnh đẹp nhất chính là ở hậu viện của Lý chưởng môn.”
Lý Thái Thái có chút hắc tuyến.
Tuy rằng trong lòng rất muốn phản đối, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, vì thế Lý Thái Thái chỉ phải kiên trì, đi theo hai người dạo một vòng trong hậu hoa viên, thầm nghĩ mau dạo xong dùm đi. Trước đó đã được chuẩn bị tốt, lão cũng không sợ sẽ bị phát hiện sơ hở gì, nhưng lại thấy rất phiền phức, bước chân cũng bất giác đi nhanh hơn.
“Đi không nổi.” Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng than thở, “Mệt.”
“Mệt sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng lập tức vui vẻ.
“Lý chưởng môn.” Tần Thiếu Vũ nhìn Lý Thái Thái, “Không biết ở đâu có lương đình? Lăng nhi mệt rồi.”
Cho nên nói tin đồn dân gian đôi khi vẫn rất hữu dụng! Bởi vì ở trong các tiểu thoại bản, Tần cung chủ chính là tà mị cuồng quyến cưng chiều vô điều kiện như thế đó, cho nên Lý Thái Thái cũng không cảm thấy có gì khác thường, chỉ là trong lòng không khỏi càng thêm khổ sở.
“Chưởng môn.” Một gia đinh vội vã chạy tới, “Ông chủ Kim của Kim Phượng Lâu dẫn theo sơ nương, đến đưa trang sức cho tiểu thư.”
“Ta đi xem đã.” Lý Anh nhỏ giọng nói.
“Sớm trở về.” Lý Thái Thái gật đầu.
“Đưa trang sức đến sao.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ta cũng muốn nhìn.”
“Bậy bạ.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Khuê phòng của tiểu thư người ta, sao có thể tùy tiện xong vào? Mau xin lỗi Lý chưởng môn đi.”
“Ta đâu có nói là muốn nhìn tiểu thư.” Thẩm Thiên Lăng chu mỏ, “Ta muốn xem trang sức, không phải là vừa có trang sức mới được đưa đến sao.”
“Như vậy à.” Tần Thiếu Vũ hiểu ra, lại nhìn Lý Thái Thái, “Lý chưởng môn?”
“Tất nhiên tất nhiên, Thẩm công tử muốn xem cái gì cũng được.” Lý Thái Thái mệt mỏi quá rồi.
Lý Anh gần như muốn rống giận, sao lại có tên công tử nhà giàu rãnh rỗi lại nhiều chuyện thế chứ.
Nhưng Thẩm tiểu thụ hiển nhiên sẽ không quan tâm hắn có nổi giận hay không, vẫn cứ da mặt dày đi đến đại sảnh, gặp tẩu tử của mình.
“Lý chưởng môn.” Nhìn thấy mọi người đi ra, Kim Ngọc thu lại quạt giấy, cười nói, “Đến mới biết có khách quý, không quấy rầy chứ?”
“Tất nhiên không có, ông chủ Kim khách khí rồi.” Lý Thái Thái giới thiệu, “Hai vị này chính là Tần cung chủ và Thẩm công tử của Truy Ảnh Cung.”
“Thật đúng là khách quý, kính đã lâu.” Kim Ngọc thở dài, “Quả là dáng vẻ đường đường, không giống người trong thế tục.”
Thẩm Thiên Lăng nhìn lén một cái, đúng là không nhìn ra trong bốn tỷ tỷ kia ai là tẩu tử của y. Nhưng ít nhiều gì cũng không có cười văng nữa, xem như không tệ rồi.
Nhưng kỳ thật Diệp cốc chủ vẫn có một chút muốn cười, dù sao đây chính là Lý Thái Thái còn sống mà! Nhưng may là cuối cùng vẫn nuốt xuống được, rất không dễ dàng a.
“Ta có thể xem mấy món trang sức chút không?” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.
“Cái này chỉ sợ không được.” Kim Ngọc lắc đầu, “Thẩm công tử thứ lỗi, trong thành có phong tục, trang sức bằng vàng chỉ có thể mở ra trước mặt tân nương tử, bằng không sẽ mất hết linh khí.”
“Vậy sao…” Thẩm Thiên Lăng rất là thất vọng.
“Ta đưa ông chủ Kim đi.” Lý Anh nói.
“Làm phiền rồi.” Kim Ngọc nói, “Vậy tại hạ cáo từ trước.”
Lý Thái Thái gật đầu, “Số bạc còn lại đã được chuẩn bị xong, sẽ lập tức đưa đến Kim Phượng Lâu.”
Sau khi Kim Ngọc nói cám ơn, liền theo Lý Anh đi đến tú lâu.
Thẩm Thiên Lăng thấy tẩu tử y hình như hóa trang không tệ lắm, thế nên yên tâm, tiếp tục đi dạo ngắm phong cảnh. Tuy Lý Thái Thái vẫn nói nói cười cười, nhưng đáy mắt lại có chút nôn nóng lóe lên. Ám vệ thấy trong mắt, nhịn không được lắc đầu. Có thể đi dạo ngắm cảnh với phu nhân nhà ta, là phúc khí kiếp trước tu được đó biết không, còn không chịu quý trọng, đúng là khiến người nóng nảy.
“Chíp!” Cục Bông nghiêm túc xòe hai cánh.
Hiển nhiên cũng vô cùng tán thành!
Ở phía khác, sau khi Lý Anh đưa Kim Ngọc tới tú lâu, liền cùng nhau ngồi ở bên ngoài, chỉ để các sơ nương vào đưa đồ cho Lý Y Thủy kiểm tra, xem xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không.
Diệp Cẩn cũng theo vào lâu, còn chưa vén rèm lên, đã ngửi được một mùi thuốc nồng nặc, nhịn không được nhíu mày, mùi vị này cũng có hơi khó ngửi rồi.
Các sơ nương khác cũng hai mặt nhìn nhau, mùi nồng như vậy, không biết vị tiểu thư này bệnh nặng đến mức nào nữa…
“Làm phiền chư vị.” Một tiểu nha đầu đang đứng chờ ở cửa.
“Khách khí.” Sơ nương dẫn đầu đáp lễ, đặt hộp gỗ màu đỏ trong tay lên bàn, “Không biết tiểu thư có tiện rời giường không?”
“Chư vị chờ một chút một lát.” Nha đầu đi vào phòng, sau một lát, liền đỡ một nữ tử đi ra.
Diệp Cẩn giương mắt đánh giá, chỉ thấy gương mặt Lý Y Thủy tái nhợt, có vẻ bệnh rất nặng, sắc mặt cũng rất tiều tụy.
“Tiểu thư mời ngồi.” Sơ nương kéo ghế dựa cho nàng, rồi đưa tay mở hộp, lấy trang sức ra cho nàng xem.
Ở đây cũng chỉ có Diệp Cẩn phát hiện, trong khoảnh khắc nhìn thấy mấy món trang sức bằng vàng này, đáy mắt Lý Y Thủy hình như lóe lên một tia sáng.
Sơ nương bắt đầu bận bịu xung quanh nàng, Diệp Cẩn đứng ở một bên, thuận tay cầm lấy một vòng tay vàng. Mấy sơ nương này đều là người của Kim Ngọc, trước đó cũng đã được Kim Ngọc dặn dò qua, vì thế nhẹ giọng nói, “Xin tiểu thư nâng tay lên.”
Lý Y Thủy theo lời nghe theo.
Diệp Cẩn đưa tay đeo vòng vào cho nàng, sau đó âm thầm dùng lực xiết chặt móc khóa. Sơ nương khen ngợi, “Thật là đẹp, rất có dáng phú quý.”
Lý Y Thủy cười cười, cũng không trả lời.
Sau khi thử xong, sơ nương định lấy vòng tay ra, nhưng loay hoay cả nửa ngày cũng không mở được, vì thế oán giận Diệp Cẩn, “Sao đụng một cái là hư rồi, ngươi đeo thế nào vậy?”
“Hả?” Diệp Cẩn nghi hoặc, giả vờ nắm cổ tay nàng, như đang cố kéo xuống, rồi nhân cơ hội kiểm tra mạch tượng của nàng.
“Mà thôi mà thôi, để ta làm đi, tay chân vụng về.” Sơ nương lắc đầu, đuổi y qua một bên.
Diệp Cẩn đứng ở bên cạnh, trong lòng có kết luận chuẩn xác một trăm phần trăm, Lý Y Thủy trước mặt này không hề mang thai. Mà nhìn kĩ lại, trên mặt nàng còn có một lớp phấn nhạt, chắc là muốn hóa trang cho tiều tụy chút đây mà.
Phối hợp với phụ thân và ca ca giả mang thai sao… Diệp Cẩn sờ sờ cằm.
Xem ra vị tiểu thư này cũng giấu không ít chuyện đâu.
Trang sức bằng vàng rất nhanh đều đã được thử xong, ngoại trừ vòng tay bằng vàng bị hư móc khóa, những thứ còn lại đều rất phù hợp. Tiểu nha đầu cầm lấy hộp gỗ màu đỏ, cất vào khuê phòng Lý Y Thủy. Kim Ngọc và Lý Anh định ra thời gian giao lại vòng tay, rồi cũng mang người cáo từ. Sau khi tiễn đám người Kim Ngọc, Lý Anh ngẩng đầu nhìn tú lâu, lại nhìn ba tầng chung quanh, sắc mặt âm lãnh xoay người rời đi.
Mà ở hậu hoa viên, Thẩm tiểu thụ kéo Lý Thái Thái dạo hết chỗ phong cảnh cuối cùng xong mới chịu vừa lòng, “Đa tạ Lý chưởng môn, chúng ta không ở lại ăn cơm đâu.”
Lý Thái Thái thầm kêu khổ, ta cũng đâu có định giữ các ngươi lại ăn cơm.
“Chúng ta đi trước đây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày khác nếu chưởng môn có thời gian đến Thục Trung, ta cũng sẽ làm tròn trách nhiệm chủ nhà.”
“Tần cung chủ khách khí, mời bên này.” Lý Thái Thái sợ hai người lại thay đổi chủ ý muốn ở lại ăn cơm, nên vội vàng tiễn hai người ra ngoài, lúc này lão mới nhận ra phía sau lưng đã mướt mồ hôi lạnh.
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Thiên Lăng cười hì hì ôm lấy hắn, “Ta diễn tốt không?”
“Tất nhiên tốt.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y, “Chu miệng một cái nữa xem.”
“Không.” Thẩm Thiên Lăng rất có nguyên tắc, ta là dân chuyên nghiệp đó, phí diễn xuất rất mắc nha.
“Vậy cho ta hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đổi phương thức biểu đạt.
Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn chu miệng nghiêng qua.
Ám vệ ở ngoài xe lắc đầu, cung chủ đúng là gian xảo.
Phu nhân thiệt thòi quá đi thôi.
Chúng ta đều vô cùng đau lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook