Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 144: Người trong đại mạc rốt cuộc là ai!

Edit & Beta: Spum-chan

Trên đưởng cái, đã sớm buôn bán rất náo nhiệt. Dân chúng nhìn thấy Vương Thượng nhà mình đội đấu lạp đi vòng vòng, trong mắt đều thoáng khó hiểu.

Vẻ mặt Hoàng Đại Tiên rất bình tĩnh.

“A Hoàng.” Đi đến một ngõ nhỏ không người, Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng tủi thân kêu.

“Chuyện gì?” Gõ ra một cục u trên trán hắn, trong lòng Hoàng Đại Tiên ít nhiều gì cũng có chút ăn năn, cho nên thái độ cũng dịu đi.

Mộ Hàn Dạ nóng lòng muốn thử, “Ta muốn đổi thành đấu lạp sa mỏng.”

Hoàng Đại Tiên bắt đầu hối hận vừa rồi mình không gõ hắn thêm hai cái.

“Thật sự không được sao?” Mộ Hàn Dạ chưa từ bỏ ý định, “Như vậy che kín hơn.”

Hoàng Đại Tiên hoàn toàn không muốn để ý tới hắn nữa.

Vì thế Mộ Hàn Dạ lại càng ai oán, mãi đến khi đuổi kịp đoàn người Tần Thiếu Vũ, cũng chưa hồi phục lại.

Thấy tạo hình mới của Mộ Hàn Dạ, Thẩm Thiên Lăng theo bản năng nhìn lên trời, trong lòng cũng rất mờ mịt. Ánh nắng không quá gắt, trời cũng không đổ mưa, vì sao lại đội đấu lạp ra ngoài?

“Khụ khụ.” Hoàng Đại Tiên xấu hổ ho khan.

“A Hoàng sợ người khác nhìn thấy gương mặt anh tuấn của bổn vương.” Thời khắc mấu chốt, Mộ Hàn Dạ chủ động giải thích.

Hoàng Đại Tiên: …

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng.

“Mộ huynh cố ý tới tìm chúng ta sao?” Tần Thiếu Vũ đổi đề tài.

Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Có nghe thị vệ nói lại, vừa lúc ta cũng không có gì làm, nên cũng đi theo xem thử.”

“Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn.” Tần Thiếu Vũ kể lại chuyện tiểu khất cái, nói tiếp, “Lăng nhi muốn giúp đỡ.”

Mộ Hàn Dạ khen ngợi, “Thẩm công tử đúng là có tâm địa thiện lương.” Nghĩ nghĩ lại cơ trí bổ sung, “Đương nhiên vẫn không thiện lương bằng A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên đã bị hắn trêu chọc đến phát cáu, đi nhanh vài bước xông lên trước mọi người, muốn cách hắn xa một chút.

Mộ Hàn Dạ ở phía sau lẩm bẩm, “A Hoàng đi nhầm rồi, chúng ta phải quẹo đó.”

Bước chân Hoàng Đại Tiên khựng lại, đành phải đen mặt vòng về.

Mặc dù có hơi không phúc hậu, nhưng Thẩm tiểu thụ vẫn rất muốn cười.

Bởi vì thật sự rất vui.

“Đến rồi.” Như dự đoán của chủ quán trong chợ, tiểu khất cái quả nhiên ở trong một ngôi nhà trống tại Thành Tây, vào trong cũng thấy rất sạch sẽ. Một nam tử trung niên bị bệnh nằm trên giường, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, bên cạnh đặt vài cái màn thầu và một chén nước.

“Nhị thúc.” Tiểu hài tử bổ nhào vào bên giường, đưa tay đẩy đẩy hắn.

Trung niên nam tử miễn cưỡng mở mắt ra, suy yếu mỉm cười, “Đừng sợ, Nhị thúc không sao đâu.”

“Đang sốt cao.” Ám vệ bước lên kiểm tra một lượt, “Cần phải nhanh chóng trị liệu.”

“Mang về y quán trước đi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chữa khỏi bệnh rồi nói tiếp.”

Ám vệ gật đầu, dùng ván cửa làm thành cái cáng đơn giản, nâng nam tử trung niên ra ngoài.

Người là do Mộ Hàn Dạ đưa tới, quân y tất nhiên không dám chậm trễ, đầy người vây quanh phòng chữa trị cho hắn. Tiểu khất cái bị ám vệ tắm rửa thay y phục, tuy ngũ quan không tinh xảo đẹp đẽ như Thẩm Hàm, nhưng cũng có vẻ là một đứa trẻ thông minh nhanh nhẹn. (Bà San nhắc tới Thẩm Hàm kìa, cứ tưởng bả quên mất bé rồi chứ TT^TT~)

“Ngươi tên là gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi hắn, “Bao nhiêu tuổi?”

“Tạ Tiểu Dương, năm nay mười ba tuổi.” Tiểu khất cái nói, “Nhị thúc con tên Tạ Kim.”

“Từ biên cảnh La Sát quốc đến Thành Lạc Nhật, phải đi qua một sa mạc lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Các ngươi đi bộ tới đây sao?”

“Dạ.” Tạ Tiểu Dương gật đầu, “Nhị thúc biết chút công phu quyền cước, chuyện bên ngoài toàn dựa vào hắn, lúc bị mệt trong sa mạc cũng là hắn cõng con. Trước đây khi Tam thúc bán tranh, tất cả giấy và bút mực đều do Nhị thúc mua từ các nơi trên toàn quốc về.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, tuy đại mạc mênh mông nghe qua rất đáng sợ, nhưng nếu là người có kinh nghiệm đi xa, lại biết chút võ công mà nói, muốn xuyên qua cũng không phải không thể.

“Nhị thúc con không sao, đúng không?” Tạ Tiểu Dương chờ mong hỏi.

“Đại phu sẽ chữa trị hết sức.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Con cũng đừng quá lo lắng, có câu đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”

Tạ Tiểu Dương “dạ”một tiếng, chạy tới ghé vào khe cửa nhìn vào trong.

Sau một lát, quân y từ trong phòng đi ra, vẻ mặt có chút phức tạp.

“Làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Những người khác cũng cùng đứng lên.

“Hồi vương thượng, người tạm thời tỉnh rồi.” Quân y nói.

Mộ Hàn Dạ nhíu mày, “Cái gì gọi là tạm thời tỉnh rồi?”

“Lúc đầu tưởng là bệnh sốt bình thường, sau mới phát hiện thì ra không phải thế.” Quân y nói, “Nhưng bệnh trạng lại có chút giống với mười bảy người trong đội tiên phong mấy ngày trước.”

“Những người Vương thúc dẫn vào đại mạc?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Dạ.” Quân y gật đầu, “Bệnh trạng gần như giống như đúc, luôn sốt cao không lùi, tay chân phát lạnh.”

“Sau đó thì sao? Có phải có cách chữa không?” Trái tim Tạ Tiểu Dương nhảy lên cổ họng.

Quân y nói, “Chỉ có thể cố hết sức.”

“Xuống sắc thuốc trước đi.” Mộ Hàn Dạ phất tay, bảo Thái y đi ra ngoài.

Tạ Tiểu Dương sốt ruột vội chạy vào phòng, Tạ Kim quả nhiên đã tỉnh lại rồi, đang tựa vào đầu giường nghỉ ngơi.

“Nhị thúc.” Tạ Tiểu Dương ngồi ở bên cạnh hắn, “Thúc cảm thấy thế nào?”

“Không sao đâu.” Tạ Kim vỗ vỗ tay nó, suy yếu nói, “Là ai đã cứu chúng ta?”

“Là Thẩm công tử.” Tạ Tiểu Dương nói, “Là Thẩm công tử mà chúng ta bán tranh á.”

“Thật vậy sao?” Tạ Kim giật mình.

“Tất nhiên là thật.” Tần Thiếu Vũ dẫn theo Thẩm Thiên Lăng vào phòng.

“Thật là Thẩm công tử a.” Tạ Kim mở to hai mắt, nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì.

Lúc trước chỉ luôn nhìn thấy người trong tranh, giờ lại thật sự xuất hiện trước mặt!

“Đúng lúc chúng ta ở Thất Tuyệt quốc, lại đúng lúc gặp được Tiểu Dương trong chợ.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Tiện tay giúp đỡ, không cần khách khí.”

Tạ Kim nhéo mình một cái thật mạnh, đau đến hít khí lạnh, nhờ vậy mới xác định được mình không phải đang nằm mơ, vì thế lập tức kích động đến mức sắp hôn mê.

Thẩm Thẩm Thầm công tử thật kìa!

Cảm thấy không thở nổi nữa rồi.

Trong lòng ám vệ rất buồn bực, người này trông có giống bị bệnh nặng quấn thân đâu trời, mắt sắp bắn ra điện luôn rồi kia.

Vẻ mặt Tạ Tiểu Dương rất phức tạp, cảm thấy thúc nó có hơi tự làm mất mặt.

“Nghe Tiểu Dương nói ngươi là người tập võ, luôn chăm sóc nó trong đại mạc.” Thẩm Thiên Lăng tìm ghế dựa ngồi xuống, “Vì sao đột nhiên lại bị bệnh?”

Tạ Kim còn đang chìm đắm trong vui sướng khi được nhìn thấy Thẩm công tử, tạm thời không thể tự kiềm chế, vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào y.

Tần Thiếu Vũ dứt khoát khiêng Thẩm Thiên Lăng ra ngoài.

Tạ Kim liều mạng vươn cổ.

“Ngươi làm cái gì vậy.” Đứng ở trong sân, Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Ta mới hỏi được một nửa mà.”

“Không cho hỏi nữa, giao cho Mộ huynh là được, cũng không phải chuyện của chúng ta.” Tần cung chủ trước sau như một vừa khí phách lại vừa lãnh khốc.

Thẩm tiểu thụ bất mãn lẩm bẩm, “Bình dấm chua.”

“Không sai, có ý kiến?” Tần Thiếu Vũ nâng cẩm y, ánh mắt tà mị cuồng quyến.

“Đương nhiên không có.” Thẩm Thiên Lăng dứt khoát lắc đầu, “Thiếu hiệp ngươi dù làm cái gì cũng anh tuấn hết á, đúng là ngọc thụ lâm phong.” Cực kỳ lưu loát.

“Vậy ngoan ngoãn ngồi ở đây nhìn ta.” Tần Thiếu Vũ đè y ngồi xuống ghế đá, “Không cho vào trong nữa.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi có cái gì đẹp đâu mà nhìn, còn vô lý hơn được nữa không.

“Nhìn đủ rồi chứ?” Trong phòng, Mộ Hàn Dạ lạnh lùng hỏi.

Tạ Kim lúc này mới hoàn hồn, lưu luyến không thôi thu lại ánh nhìn, cảm khái Thẩm công tử thật là đẹp a, tuy rằng trông Tần cung chủ có hơi giống Diêm La, nhưng nhìn chung mà nói thì vẫn rất xứng.

“Nếu nhìn đủ rồi, thì trả lời vấn đề của ta cho đàng hoàng.” Mộ Hàn Dạ tự rót ly trà.

“Dạ.” Tạ Kim liên tục gật đầu —— tuy không biết quái nhân mang đấu lạp trước mặt này là ai, cũng không biết vì sao hắn phải mang đấu lạp trong phòng, nhưng rõ ràng là bằng hữu của Thẩm công tử, cũng là ân nhân cứu mạng của mình, tất nhiên lòng đầy cảm kích.

Mộ Hàn Dạ hỏi, “Bắt đầu bệnh từ khi nào?”

Tạ Kim nghĩ nghĩ, nói, “Ước chừng hơn mười ngày trước, lúc vừa đến biên giới Thành Lạc Nhật.”

“Lúc đi qua sa mạc, có từng thấy cái gì khác thường không?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi.

Tạ Kim lắc đầu, “Không có, sau khi ta và Tiểu Dương đi vào sa mạc, tuy trên đường chịu rất nhiều khổ cực, nhưng cũng có thể xem là thuận lợi.”

“Không thấy gì hết sao?” Mộ Hàn Dạ có hơi bất ngờ.

“Quả thật không có gì hết.” Tạ Kim rất khẳng định. Tạ Tiểu Dương cũng ở một bên gật đầu, “Trên đường bọn con chỉ đi chứ không ngừng, thật sự không thấy gì khác thường cả.”

Hoàng Đại Tiên ở bên nghe được, cũng có chút khó hiểu. Dựa theo lời nói vừa rồi của quân y, rõ ràng Tạ Kim cũng trúng độc khói giống như đội tiên phong, nhưng vì sao lại không gặp phải bất cứ khác thường gì?

“Vậy lúc ở La Sát quốc thì sao?” Mộ Hàn Dạ lại hỏi, “Nói hết mọi chuyện một lần đi.”

“Mới vừa đến La Sát quốc, chúng ta đã gặp phải cường đạo.” Tạ Kim nói, “May là lúc ấy Tiểu Dương muốn ăn thịt xiên, nên ta dẫn nó ra ngoài mua, kết quả vừa về đã thấy cường đạo đến cướp hàng. Lúc ấy là buổi tối, vì thế ta và Tiểu Dương liền trốn vào một cái hang trong nhà bếp, mãi đến khi không còn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mới chạy trốn vào đại mạc.”

“Việc buôn bán ở biên giới La Sát quốc cũng có thể xem là nghề lâu đời, sao lại còn xuất hiện thổ phỉ cường đạo.” Hoàng Đại Tiên khó hiểu.

“Đám cường đạo không phải người của La Sát quốc.” Tạ Kim nói, “Là người Sở quốc.”

“Người Sở quốc?” Hoàng đại hiệp nghe vậy giật mình.

Mộ Hàn Dạ cũng khẽ nhíu mày, nếu nói là người Thất Tuyệt quốc thì cũng được đi, vì dù gì cũng cách nhau rất gần, nhưng lại là Sở quốc sao?

“Là Sở quốc, khi họ nói chuyện ta nghe hiểu.” Tạ Kim nói, “Sau khi bọn họ cướp sạch khách sạn, từng đến nhà bếp tìm thức ăn, trong lúc đó có người còn nói muốn đi gặp La Sát Vương.”

“Cường đạo Sở quốc, muốn gặp La Sát Vương?” Hoàng Đại Tiên càng thêm không hiểu nổi, đây là tình hình gì.

Tạ Kim nói, “Chính tai ta nghe được, còn nói Đại Sư gì đó, lúc ấy quá khẩn trương, cũng không nhớ nhiều.”

Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên liếc nhau, trong lòng đều có suy đoán.

Biết nói tiếng Hán, cũng không hẳn là người Sở quốc.

“Lúc ấy còn nghe bọn họ nói, qua mấy ngày nữa sẽ vào đại mạc, làm thêm mấy vụ nữa.” Tạ Tiểu Dương lại bổ sung, “Hại lúc con và Nhị thúc ở trong đại mạc cứ luôn phải lo lắng đề phòng, sợ lại gặp chúng lần nữa.”

“May mà không gặp đó.” Tạ Kim vẫn còn sợ hãi, “Bằng không chỉ sợ không sống được tới đây.”

“Cân nhắc kỹ lại xem, lúc ở đại mạc rốt cuộc có gặp phải chuyện gì kỳ quái hay không.” Mộ Hàn Dạ nói, “Dù là chút khác lạ nhỏ nhặt nào, cũng phải nhớ lại hết, bằng không sợ là độc của ngươi không giải được.”

“Ta trúng độc?” Tạ Kim nghe vậy giật mình.

Mộ Hàn Dạ gật đầu.

“Thật sự không có mà.” Tạ Kim có chút hoảng hốt, suy nghĩ nửa ngày lại nói, “Đúng rồi, có một lần ta ở trong đại mạc tìm nước, kỳ lạ là khi ở bên con suối lại ngửi được một mùi đốt da trâu, nhưng xung quanh lại không có đống lửa nào, có tính là khác thường không?”

“Tất nhiên tính.” Mộ Hàn Dạ nhìn Hoàng Đại Tiên, khóe miệng nhếch lên.

Hơn nữa, có thể xem là cực kỳ khác thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương