Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 132: Nghe nói vương thượng muốn phế hậu!

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Tuy Hoàng Đại Tiên rất lạnh lùng, nhưng Mộ Hàn Dạ là ai, tất nhiên sẽ không bị đả kích! Tiểu biệt thắng tân hôn này hiếm khi mới có, vì thế dưới tình huống không hề phòng bị, Hoàng Đại Tiên bị hắn ôm ngang lên, cùng nhau sung sướng lăn lên giường.

Cảm nhận được chỗ nào đó bừng bừng hưng trí của hắn, Hoàng Đại Tiên thở dài nói, “Chẳng lẽ ngươi không đến gặp mẫu hậu trước sao?”

“Đã gặp rồi.” Mộ Hàn Dạ cởi nút áo hắn, “Mẫu hậu đang bận đút Tiểu Phượng Hoàng ăn, không đếm xỉa tới ta.”

Hoàng Đại Tiên: …

Đúng thật là phong cách thường ngày của nàng.

Thấy hắn buồn bực không nói lời nào, Mộ Hàn Dạ đột nhiên nắm chặt tay hắn, “A Hoàng đừng tức giận.”

Hoàng Đại Tiên sửng sốt, “Sao ta phải tức giận?”

Mộ Hàn Dạ biểu tình nghiêm túc, “Bởi vì ta vừa về đã đến gặp mẫu hậu trước.”

Hoàng Đại Tiên khó hiểu, “Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?”

Mộ Hàn Dạ nhìn chằm chắm hắn một hồi, sau đó rõ ràng thở phào một hơi, “Ta tưởng A Hoàng sẽ ghen vì chuyện này.”

Tâm tình Hoàng Đại Tiên rất phức tạp, trong đầu người này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy trời?

“A Hoàng thật hiểu lý lẽ.” Mộ Hàn Dạ cúi đầu hôn hôn hắn, tán dương, “Không hổ là Vương hậu Thất Tuyệt quốc.”

“Đứng lên.” Hoàng Đại Tiên không muốn nghe hắn ba hoa nữa, “Ta đi xem bọn Lăng nhi.”

“Thẩm công tử trên đường nhiễm phong hàn, vừa về đã ngủ rồi.” Mộ Hàn Dạ ngăn hắn lại, “Hiện tại có đi cũng không gặp đâu.”

Hoàng Đại Tiên bình tĩnh nói, “Ta đi ăn cơm.”

Mộ Hàn Dạ buồn bực, “Giờ này mà ăn cơm cái gì?”

“Ngươi quản ta.” Hoàng Đại Tiên muốn ngồi dậy, lại bị ôm chặt hơn, “A Hoàng đừng nghịch ngợm.”

Hoàng Đại Tiên đau đầu, “Nơi này là Ngự Thư phòng.”

“Thì sao?” Mộ Hàn Dạ không quan tâm, “Không được bổn vương cho phép, ai dám tiến vào.”

Hoàng Đại Tiên không thể nhịn được nữa, đánh một tay tới, “Ngươi cũng không sợ bẩn lời thánh nhân!”

Mộ Hàn Dạ thoải mái cầm lấy tay hắn, “Thánh nhân ngốc trong sách mấy trăm năm rồi, cũng nên xem chút thú vị, không thì nhàm chán lắm.”

Hoàng Đại Tiên biết hắn da mặt dày, nhưng cũng không ngờ lại dày tới mức này! Nửa ngày không biết nên nói cái gì, đợi khi hắn phản ứng lại, y phục đã bị cởi ra hơn phân nửa.

Thật đúng là… Hoàng Đại Tiên xoa xoa huyệt thái dương, nhận mệnh nhắm mắt lại.

Ngón tay Mộ Hàn Dạ xuyên qua tóc đen của hắn, cúi đầu tỉ mỉ hôn lên mi mắt thanh tú kia, cũng không thèm để ý sự lạnh lùng của hắn —— tóm lại giờ có lạnh lùng thế nào, một hồi nữa cũng sẽ khóc lóc ôm lấy mình, đem ra so sánh, kỳ thật cũng được cho là một loại tình thú.

Mặc dù có chút đau đầu tật xấu tùy ý phát tình của hắn, nhưng trong lòng Hoàng Đại Tiên dù sao cũng là thích, không thì cũng sẽ không cam nguyện để hắn ta cần cứ lấy như vậy. Cho nên miễn cưỡng xem như phối hợp, thậm chí sau một hồi, còn chủ động ngẩng đầu hôn hắn.

Vì thế Mộ Hàn Dạ càng thêm điên cuồng, cơ hồ muốn một hơi nuốt người vào trong bụng.

Tiếng rên rỉ không ngừng từ trong phòng truyền ra, ảnh vệ tự giác tán đi, để tránh nghe được thứ không nên nghe, bị chủ tử nhà mình diệt khẩu.

Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Lăng tuy bị cảm lạnh trên đường, nhưng sau khi toát mồ hôi thì tốt hơn rất nhiều, lúc này đang ở bên cạnh thái Hậu, chuẩn bị tắm rửa cho Cục Bông —— bên cạnh còn có một con mèo Ba Tư, lông màu tuyết trắng xoã tung, rất là khiến người thích.

Hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị xong hai bồn nước ấm, Cục Bông lắc lư nhảy từ trên bàn xuống, tự giác nhảy vào —— tắm nước ấm gì đó thật sảng khoái!

“Thật ngoan.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa đầu nó, ôm mèo Ba Tư vào một cái bồn khác.

“Chíp.” Cục Bông mở ra hai cánh ngắn, chủ động yêu cầu tắm rửa sạch sẽ.

Bên này Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống tắm rửa cho nó, bên kia mèo Ba Tư tự mình nhảy ra, lông toàn thân ướt sủng dán ở trên người, cả người nhỏ đi rất nhiều.

Cung nữ chạy theo, định ôm nó vào nước lần nữa, Cục Bông vây xem đã hoàn toàn sợ ngây người!

“Choáng váng?” Thẩm Thiên Lăng buồn bực, đưa tay lắc lắc trước mặt nó.

“Chíp!” Cục Bông kêu một tiếng, dùng sức nhảy khỏi bồn gỗ, nhanh chóng chạy đến trước gương đồng soi thử, phát hiện mình vẫn tròn như thế! Vì thế lại dứt khoát nhảy vào trong bồn của mèo Ba Tư ngâm mình, lại chạy ra đứng ở trước gương —— vẫn không hề thay đổi!

Mắt đậu đen của Cục Bông tràn ngập nghi hoặc.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ngươi không thể so với mèo, người ta là mập giả đó…

Thái Hậu để chén trà trong tay xuống, ôm bụng cười, “Nhóc mập này, sao lại khiến người ta thích như thế.”

“Chíp.” Cục Bông ngồi xổm trong bồn gỗ, ai oán thở dài.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

“Ai gia còn chưa thấy qua bộ dạng thật sự của Đại Phượng Hoàng như thế nào.” Thái Hậu đặt ghế dựa xuống, ngồi ở bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.

“Không khác trong tranh là mấy.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vàng óng, rất lớn cũng có thể bay rất cao.”

“Nếu không phải Tần cung chủ không chịu, ta thật muốn giữ ngươi lại Thất Tuyệt quốc.” Thái Hậu nói, “Dẻo miệng lại hiếu thuận, còn có thể gọi Phượng Hoàng tới, quả thật giống như từ trong sách bước ra.”

“Về sau ta có thể thường xuyên đến thăm Thái Hậu.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Nếu Thái Hậu thích, cũng có thể đến Thục trung làm khách, có nhiều phong cảnh khác ở đây lắm, còn có thể ăn lẩu!”

“Cũng được a, đã lâu không ra ngoài.” Thái Hậu cảm khái, sau đó nói, “Không bằng ngày mai đi đi?”

“A?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một hồi, “Nhưng chuyện của Bì Cổ Tam Thế còn chưa giải quyết xong, Chu Giác cũng chưa bị tróc nã quy án, chỉ sợ…” Đi không được a!

Thái Hậu nhíu mày, “Một đám hề nhảy nhót, thật khiến người ta phiền, còn trễ nãi việc ai gia ăn lẩu.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Tiếp theo có kế hoạch gì?” Thái Hậu hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói, “Chúng ta định lợi dụng khối Bích Tuyền Tỳ giả kia thuận lí thành văn, khiến Bì Cổ Tam Thế và Chu Giác sinh ra mâu thuẫn. Ít nhiều gì cũng là vua của một nước, nếu biết mình bị lừa, chắc chắn trong lòng khó chịu, theo lý sẽ không để yên mới đúng.”

Thái Hậu gật đầu, “Vậy nói trước, sau này cần phải mang ai gia đến Truy Ảnh Cung xem thử.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Sau khi mọi chuyện giải quyết xong, chúng ta cùng đến Thục trung ăn lẩu!”

Quả thực có mục tiêu.

Thời gian thoáng chốc đã qua hơn nửa tháng, trong Trường Bạch Sơn ở Đông Bắc, Diệp Cẩn đang ngồi bên bàn xem bản đồ.

“Tất cả thôn xóm được đánh dấu trên bản đồ đều đã xem qua, cũng không thấy gì khác thường.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trống không, gần như toàn bộ đều bị băng tuyết vùi lấp.”

“Người trẻ tuổi đều bị Chu Giác mê hoặc, người già trẻ con chỉ sợ đều lành ít dữ nhiều.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Loại người táng tận thiên lương này, thiên đao vạn quả cũng không đủ.”

“Quân ở Đông Bắc đã được kiểm kê chuẩn bị hoàn tất, tùy thời đều có thể tác chiến.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dựa theo ý của Hoàng Thượng, nếu Chu Giác còn không xuất hiện, thì sẽ lập tức xuất binh càn quét Tuyết Nguyên.”

“Hắn cũng bị bức đến nóng nảy rồi.” Diệp Cẩn nói, “Thân là vua của một nước, có thể nhịn đến lúc này đã là rất không dễ rồi. Nhưng ngươi và ta đều rõ ràng, như vậy không phải cách hay.” Dù sao ở trên Tuyết Nguyên mờ mịt, ai cũng không biết chính xác lúc sau sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào.

“Hiện tại xảy ra chuyện Hắc thủy anh, Hoàng Thượng cũng chỉ vì nhất thời tức giận, cho nên mới làm việc xúc động.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng toàn quân chuẩn bị chiến tranh cũng không nhất định phải khai chiến, đợi khi hắn tỉnh táo nghĩ kỹ lại, thì không còn chuyện gì nữa.”

“Đừng nói là Sở Uyên, cả ta cũng sắp điên rồi.” Diệp Cẩn nói, “Nếu bắt được Chu Giác, nhất định phải đập một trận trước cho hả giận.”

“Đợi đến ngày đó, muốn đánh hắn chỉ sợ còn phải xếp hàng.” Thiên Phong nói, “Huống chi còn có Mộ Hàn Dạ, Chu Giác hạ độc Hoàng Đại Tiên, đến nay còn chưa có thuốc giải, hắn đã sớm đè nén lửa giận trong bụng rồi.”

“Hoàng Đại Tiên trúng Ô Đầu thảo, nội lực của Thiếu Vũ lại lúc được lúc không.” Diệp Cẩn thở dài, vỗ vỗ ngực Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi phải giữ mình cho tốt, đừng có để xảy ra chuyện nữa.”

“Được.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Dù chỉ vì ngươi, ta cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt.”

“Cũng không biết tình hình Thiếu Vũ giờ sao rồi.” Diệp Cẩn nói, “Tâm thần không yên, chỉ mong không có rối loạn gì là tốt rồi.”

“Đừng nghĩ loạn nữa.” Thẩm Thiên Phong ôm y vào trong lòng, “Gần đây ngươi quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Diệp Cẩn nhắm mắt lại, trong mắt là mệt mỏi không thể che giấu.

“Chíp!” Trong Thất Tuyệt quốc, Cục Bông đang ở Ngự Hoa viên lắc lư bay bay. Nơi này không thể so với trời băng đất tuyết ở cực Bắc, trên nhánh cây đã nhú ra chồi mới, những đóa hoa đào tựa như ánh ban mai hồng nhạt, cũng có chút hương vị mưa bụi của vùng Giang Nam.

Nhưng cảnh đẹp này, lại không mấy ai có tâm tình thưởng thức. Toàn Vương Thành đều đang đồn, nói gần đây trong cung có tiếng gió, hình như là chuyện lớn không thể truyền ra. Mỗi người ở đầu đường cuối ngõ đều nói sinh động như thật, muốn hỏi chi tiết một chút, lại không ai có thể nói rõ ngọn nguồn, nhưng đây cũng không hề đả kích đến nhiệt tình của dân chúng —— bởi vì lời đồn gọi là lời đồn, chính là vì nó căn bản không có bao nhiêu chân thật, đủ mức hấp dẫn là được. Huống chi sức tưởng tượng của nhân dân lao động phong phú tới cỡ nào, chỉ cần có một chút manh mối, thì lập tức có thể suy một ra ba, thành vô số câu chuyện hoa thơm cỏ đẹp!

Trong các loại lời đồn chuyện nhà hiển nhiên được hoan nghênh nhất, mà chuyện nhà trong cung lại càng được hoan nghênh! Làm chủ soái đẹp trai giàu có không ai sánh bằng trong Thất Tuyết quốc, Mộ Hàn Dạ ở trong lòng dân chúng luôn là tồn tại như thần, trước đây gần như nhà nhà đều ngóng trông có thể gả nữ nhi vào trong cung. Cho nên sau khi biết Vương thượng nhà mình lại đi cưới một nam nhân không biết là người hay là yêu, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu bị sét đánh nổ tung, bối rối quá.

“Lần này tiếng gió trong cung không nhẹ, nghe nói là Thái Hậu xem không vừa mắt, thỉnh pháp sư tới bắt yêu a.” Đại thẩm cung cấp rau xanh líu lo như chim hót.

Người xung quanh ai nấy hít khí lạnh, thật đúng là yêu tinh a…

Nhưng yêu tinh gì đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu Vương hậu bị bắt, vậy Vương thượng chẳng phải lại biến thành người cô đơn sao? !

Má ơi. Sau khi ý thức được trọng điểm của chuyện này, tất cả mọi người hồng hộc chạy về, định tân trang cho cô nương nhà mình một phen, đưa đến cửa cung thử thời vận!

Trong thời gian ngắn giá son, phấn nước trong nước tăng cao, tơ lụa vải vóc cũng không đủ cung cấp, về phần trang sức quạt tròn thậm chí còn phải đặt trước mấy ngày mới lấy được. Trước Vương cung cả ngày đều có cô nương chậm rãi đi qua, y như sân tuyển người đẹp.

Thẩm tiểu thụ hiếu kỳ lén chạy tới nhìn, lập tức bị chấn động phải chạy trở về. Vật biểu tượng giang hồ ai nấy nắm chặt quần, để tránh không cẩn thận bị tỷ tỷ bổ nhào vào, mất đi tấm thân xử nam quý giá!

Phải biết chúng ta rất là thuần khiết a.

Mà trong thâm cung, đại nương phòng giặt quần áo đang giặt quần áo, đột nhiên thấy Mộ Hàn Dạ đi đến, hoảng sợ vội vàng đứng lên định hành lễ, nhưng Mộ Hàn Dạ đã quay đầu vọt ra cửa, tốc độ nhanh đến gần như chỉ là một cái chớp mắt —— còn thuận tay lấy đi một cái tấm giặt đồ.

Đại nương trợn mắt há mồm, xem thử vừa rồi mình có xuất hiện ảo giác hay không.

“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ một đường chạy đến tẩm cung.

“Làm cái gì vậy?” Hoàng Đại Tiên đang tắm, bị hắn rống đến giật mình, thiếu chút nữa nhảy ra.

Mộ Hàn Dạ “lộp cộp” bỏ xuống tấm giặt đồ.

Hoàng Đại Tiên tỏ vẻ nghi hoặc, “Ngươi muốn… giặt y phục?” Tuy nghe qua có chút kỳ cục, nhưng dựa theo phong cách làm việc của hắn, cũng không phải không thể a.

“Không.” Mộ Hàn Dạ ngồi xổm bên thùng tắm, nghiêm túc nói, “A Hoàng muốn phạt ta quỳ bao lâu?”

“Cái gì?” Hoàng Đại Tiên sửng sốt.

“Giờ ở bên ngoài đều đồn đãi, nói ta muốn phế hậu cưới người khác.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Ta biết A Hoàng chắc chắn không vui, không vui thì nói ra, không cần giấu ở trong lòng.”

Hoàng Đại Tiên: …

Cưới người khác?

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ngữ điệu thâm tình.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, sau đó nói, “Mộ Hàn Dạ.”

“Hửm.” Thất Tuyệt vương mở to đôi mắt lam nhạt, không chút nháy mắt nhìn hắn, quả thực chính là tình thánh.

Hoàng Đại Tiên gằn từng chữ, “Nếu ngươi không nói, ta hoàn toàn không biết chuyện này.”

Mộ Hàn Dạ: …

“Đi ra ngoài.” Hoàng Đại Tiên lạnh lùng đứng lên, lấy khăn khoát lên người.

Mộ Hàn Dạ ủy khuất, “Ta vô tội mà.”

Hoàng Đại Tiên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn cái nào, nhấc chân bước khỏi bồn tắm.

Nhưng hắn hiển nhiên xem nhẹ một chuyện.

Đó là vừa rồi Mộ Hàn Dạ đứng ở trước bồn tắm, ném xuống một tấm giặt đồ.

Bởi vì mới đoạt lấy từ tay đại nương, cho nên phía trên dính đầy bột xà phòng, lúc này gặp phải nước, hiệu quả có thể so với ván trượt.

Vì thế Mộ Hàn Dạ trơ mắt nhìn Vương hậu nhà mình đạp lên tấm gỗ, “vèo” một tiếng lao tới, nháy mắt biến mất trước mặt hắn!

“A! ! !” Hoàng Đại Tiên sợ hãi hô lên, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì!

“A Hoàng! ! ! ! !” Mộ Hàn Dạ bay tới nhào lên.

“A! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Hoàng Đại Tiên càng la thảm thiết.

Tiếng vang cực lớn từ trong phòng truyền ra, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ vừa vặn đi ngang qua, như trong dự kiến bị hoảng sợ, cũng không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy cửa vọt vào. Kết quả chỉ thấy trong phòng toàn là nước, Hoàng Đại Tiên không mặc y phục quỳ rạp trên đất, trên người còn bị Mộ Hàn Dạ đè lên.

“Oa…” Vật biểu tượng giang hồ nhón chân vươn cổ xem chuyện hay.

“Cái kia… Chúng ta đi nhầm cửa gần đây mắt không tốt không thấy gì hết á các ngươi tiếp tục tiếp tục đi! ! !” Thẩm tiểu thụ kịp phản ứng đầu tiên, kéo nam nhân của mình chạy đi, thuận tiện rầm rập đóng cửa lại.

Đã biết không nên xen vào việc của người khác mà…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương