Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 121: Cuối cùng cũng ra khỏi tuyết nguyên mênh mông!

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Tuy giấc mộng rất đẹp, nhưng hiện thực lại quá hung tàn. Vì thế nhóm vật biểu tượng giang hồ không chỉ không đụng được đến bàn tay mềm mại của phu nhân, mà còn bị cung chủ nhà mình đập cho bầm dập một trận, vô cùng thê lương.

Ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang bình tĩnh đứng xem toàn bộ quá trình, không có chút dấu hiệu sẽ tiến lên giúp đỡ, vì thế ám vệ Truy Ảnh Cung lại càng thêm tan nát cõi lòng, cảm thấy giang hồ thật khiến người thất vọng.

Thật là quá khổ sở.

“Chắc Chu Giác dù thế nào cũng không ngờ được, bảo tàng mình tân tân khổ khổ tìm kiếm suốt mười mấy năm, lại bị chúng ta đánh bậy đánh bạ phát hiện được.” Thẩm Thiên Phong tiện tay cầm lấy một thỏi hoàng kim, cảm thấy có chút buồn cười.

“Cái này gọi là người tốt có kết quả tốt.” Diệp Cẩn nói, “Nếu không phải lúc ấy cứu tiểu hài tử, thì sao có thể phát hiện được thứ này, không chừng bây giờ còn đang quanh quẩn trong Tuyết Nguyên.”

“Chíp!” Cục Bông hưng phấn đến mức gần như hít thở không thông, vui vẻ nhảy nhót trên đỉnh núi vàng, một lát sau đã có một đống châu báu mã não đeo trên người, sau đó dùng ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn nương nó —— mau tìm cho ta một cái hộp lớn.

Thẩm Thiên Lăng bị chọc cười, thân thủ xoa xoa đầu nó, “Nhóc tham tiền.”

Sói tuyết vẫn đứng ở bên dưới nhìn nó, vì thế Cục Bông vô cùng hào phòng, xoay người tìm viên bảo thạch màu hồng đẹp đẽ nhất, dùng móng vuốt cắp lấy rồi nhảy xuống, đặt ở trước mặt nó, “Chíp!”

Sói tuyết nghe lời dùng chân trước đè lại.

Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Thật tinh mắt, là đá Hồng Phượng, nghe nói đã tuyệt tích khỏi trần thế hơn hai trăm năm.”

“Cũng không cần vội vàng kiểm kê, khóa lại trước đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Sau khi rời khỏi đây thì nói cho Hoàng Thượng biết, tự hắn sẽ có định đoạt.”

“Thật ra cũng không cần đưa cho Sở Uyên.” Diệp Cẩn nhìn về phía Liên Thành Cô Nguyệt, “Thiếu chủ có hứng thứ với mấy thứ này không?”

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười, “Ta?”

“Lần này chúng ta có thể thoát hiểm, năm phần dựa vào tiểu hài tử, năm phần lại là dựa vào thiếu chủ.” Diệp Cẩn nói, “Nếu Liên Thành bộ tộc cần, Sở hoàng sẽ vĩnh viễn không biết được chuyện xảy ra ở đây.”

Liên Thành Cô Nguyệt cũng có chút bất ngờ, “Nếu ta nhớ không lầm, Sở hoàng là ca ca của cốc chủ.” Hơn nữa hình như còn rất cưng chiều đệ đệ này.

“Thì sao?” Diệp Cẩn hỏi lại.

Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, “Chuyện giữa cốc chủ và Sở hoàng ta không có quyền hỏi đến, cũng không muốn hỏi. Trường Bạch Sơn tài nguyên phong phú, tài phú bộ tộc Liên Thành tích góp được, đủ để hậu nhân hưởng hết trăm năm vinh hoa phú quý, những món tài bảo này ta không cần. Nếu chư vị thật muốn cảm ơn ta, chỉ cần sau khi mọi chuyện kết thúc để ta gặp được Quỷ Thủ tiền bối, chữa thương cho người trong lòng ta, thì đã đủ rồi.”

Nghe được ba chữ “người trong lòng”, tất cả mọi người phản xạ có điều kiện nghĩ tới cùng một người!

“Thương thế của Ngâm môn chủ rất nặng sao?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày.

Liên Thành Cô Nguyệt không trả lời trực tiếp, chỉ cười cười nói, “Ta sẽ chữa khỏi cho hắn.”

Diệp Cẩn gật đầu, nhìn Tần Thiếu Vũ.

Tần Thiếu Vũ lập tức nhìn Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ 囧囧.

Ngươi nhìn ta làm gì!

Mau quay đầu qua chỗ khác.

Thật mất mặt.

“Thiếu chủ yên tâm, ta tất nhiên sẽ thuyết phục gia sư chữa thương cho Ngâm môn chủ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Sau đó đợi đến ngày đại hôn của hai vị, lại gửi tới một phần hậu lễ cảm tạ.”

Không sai không sai! Ám vệ cũng liều mạng gật đầu theo, đến lúc đó nếu sư tôn không chịu chữa, chúng ta đây lập tức đánh hắn một trận tơi bời!

Tuy rằng chúng ta ngay cả cung chủ cũng không đánh lại!

Nhưng có lòng là được!

Rất đáng khen.

Mấy ngày sau, rốt cuộc bão tuyết cũng ngừng lại, thời tiết dần trong hơn. Tuy bốn phía Tuyết Nguyên vẫn là sông băng mênh mông, nhưng sau khi Liên Thành Cô Nguyệt nhìn khí trời, vẫn dứt khoát bảo mọi người khởi hành, tiếp tục đi về phía Trường Bạch Sơn.

Ở Tuyết Nguyên đợi gần một tháng, dựa vào số lượng cỏ khô không nhiều, thân hình ba con ngựa đều có chút gầy đi, Thẩm Thiên Lăng cũng nỡ cưỡi chúng nữa, vì thế tự mình đi đường, đi mệt dựa trên lưng Tần Thiếu Vũ, lười biếng đánh ngáp.

Ám vệ ở phía sau thấy mà trăm mối ngổn ngang, trước khi thành thân với phu nhân, cung chủ nhà ta rất là tà mị, nóng nảy, ngông cuồng lắm biết không, thật lãnh khốc! Không ngờ bây giờ so ra còn kém hơn cả Đạp Tuyết Bạch, thật sự là suy nghĩ một chút thôi đã thấy thổn thức.

Cục Bông nằm trên đầu sói tuyết, một bên phơi nắng một bên buồn ngủ, hiển nhiên rất là thoải mái.

Thẩm Thiên Phong thì lại nắm chặt tay Diệp Cẩn, để tránh vợ nhà mình lại bị người khác đoạt đi. Diệp Cẩn né vài lần cũng né không khỏi, còn khiến cả đoàn người nhìn hết qua bên này, vì thế đành phải từ bỏ, bắt đầu nỗ lực căm tức nhìn nam nhân của mình, không hề khiến cho giới ngạo kiều mất mặt.

Dã hài tử kéo góc áo y, ngoan ngoãn đi bên cạnh, đôi mắt sáng long lanh.

Có lẽ vì vừa trải qua một trận bão tuyết lớn, nên thời tiết những ngày kế đều rất sáng sủa, hơn mười ngày sau, mọi người rốt cục ra khỏi Tuyết Nguyên mênh mông, thuận lợi về tới vùng núi Trường Bạch Sơn.

“Biểu ca!” Bạch Mang Mang là người đầu tiên lao tới, trong mắt tràn ngập lo âu cùng vui sướng, “Cuối cùng ngươi cũng về rồi, gần thời tiết trong Tuyết Nguyên không tốt, ta lo muốn chết!”

Thẩm Thiên Lăng ở một bên có chút hâm mộ, tình huynh đệ này thật khiến người ta cảm động!

Ngay sau đó, biểu ca lập tức đánh bay biểu đệ thân ái.

Thẩm Thiên Lăng: …

Hình như tình tiết phát triển hơi kỳ quái.

Bạch Mang Mang chống cây gian nan đứng dậy, bi phẫn nói, “Ta mới nói có một câu.”

“Ai kêu ngươi về!” Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.

Bạch Mang Mang nức nở nói, “Ngâm môn chủ, hắn nói thấy ta chướng mắt.”

Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có phải ngươi lại làm sai chuyện gì không?”

Biểu đệ nghe vậy lệ rơi đầy mặt, cái cuộc đời bị lắm người ghét bỏ này.

“Cô Nguyệt.” Lúc mọi người nói chuyện, hai vị phu nhân cũng từ bên trong chạy ra, hốc mắt của Thập Tam Nương phiếm hồng, “Trở về thì tốt.”

Liên Thành Cô Nguyệt khiếp sợ, cảm thấy mẹ hắn chắc là trúng tà rồi, cư nhiên còn khóc nữa!

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Bạch Mang Mang bình tĩnh phá hỏng không khí, “Dì mới ăn lẩu, không chịu cay nổi.”

Liên Thành Cô Nguyệt: …

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy, không cẩn thận cười ra tiếng.

Thập Tam Nương bước lên giữ chặt tay y, cười nói, “Trong Tuyết Nguyên chơi vui không?”

Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói, “Chơi không vui.” Đời này cũng không muốn chơi lại lần thứ hai.

“Không vui là được rồi.” Thập Tam Nương kéo y đi vào trong, “Lúc trước đã bảo ngươi ở lại rồi, sao cứ phải cùng đến Tuyết Nguyên, khi không ăn khổ vậy.”

“Dạ.” Thẩm Thiên Lăng một bên theo nàng vào trong, một bên cười tủm tỉm quay đầu nhìn Tần Thiếu Vũ.

Nếu có lần sau, cho dù phải ăn khổ, thì mình vẫn muốn đi cùng. Lúc thành thân đã nói phải đồng sinh cộng tử, tất nhiên một đời cũng sẽ không tách ra.

Ám vệ cắn tay, cảm thấy ánh mắt của phu nhân thật dịu dàng.

Tim của chúng ta sắp tan chảy rồi.

Sau khi dùng xong một bữa cơm chiều phong phú, Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trên giường, một ngón tay cũng không muốn động.

“Gầy.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y.

Thẩm Thiên Lăng vui vẻ ngáy khò khò.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, kéo chăn qua đắp lại cho y. Đã quen y mỗi đêm trước khi ngủ đều phải lẩm bẩm quậy một hồi, hiếm khi thấy ngủ nhanh như vậy.

Thật sự là mệt muốn chết rồi a… Tần Thiếu Vũ ôm người vào trong lòng, cúi đầu dịu dàng hôn lên.

Bôn ba trong Tuyết Nguyên quá lâu, tất cả mọi người đều đã vô cùng mỏi mệt, lại còn dựa vào bản năng sinh tồn mà khiến thần kinh buộc chặt, bắt buộc bản thân không được lơi lỏng. Lần này về tới chỗ ở ấm áp thoải mái, rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhõm thở một hơi, cho nên ngủ một lần là hết một ngày một đêm, đến sáng sớm ngày thứ ba mới thức dậy.

Chỉ có dã hài tử là ngoại lệ, lúc mọi người khò khò ngủ hết một ngày, thì nó đã quen thân với hai vị phu nhân, đợi đến khi Diệp Cẩn rời giường đi tìm, chỉ thấy đang đứng ở trong phòng, mặc cái khố nhỏ bị thợ may đo kích cỡ, hai mắt tràn ngập mờ mịt, giang hai tay không dám nhúc nhích.

“Tạm thời không cần làm y phục.” Diệp Cẩn dở khóc dở cười, đi đến xoa xoa đầu nó, “Trên người có lông, nơi này lại ấm áp như xuân, mặc thêm y phục sẽ bị nóng.”

Dã hài tử trốn ra phía sau Diệp Cẩn, hiển nhiên không có hứng thú gì đối với y phục.

“Cũng không thể như thế mãi được.” Thập Tam Nương nói, “Không mặc y phục, mang đi ra ngoài sẽ bị xem là quái vật.”

“Trước tiên ta sẽ nghĩ cách loại trừ hết bộ lông trên người nó.” Diệp Cẩn nói, “Còn thói quen sinh hoạt cũng có thể sửa đổi từng chút, đã quen sống trên Tuyết Nguyên, đột nhiên bắt nó phải tiếp nhận cách sống khác, không chừng sẽ bị phản tác dụng, còn khiến nó kích động.”

“Nói cũng đúng.” Thập Tam Nương cười đưa tay, gọi dã hài tử đến cạnh mình, “Mắt to mũi cao, nếu không có bộ lông này, không chừng sẽ là một tiểu hài tử cực đẹp, hơn hẳn Cô Nguyệt năm xưa cả ngàn lần.”

“Mẹ.” Liên Thành Cô Nguyệt đứng ở cửa, bất đắc dĩ nói, “Lần sau người muốn nói xấu con, có thể chọn lúc con không ở đây không?”

Thập Tam nương nói, “Không được.”

Liên Thành Cô Nguyệt: …

“Ta đi xem bọn Thiếu Vũ.” Biết mẫu tử hai người tất nhiên có lời muốn nói, Diệp Cẩn thức thời cáo từ, Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Tần cung chủ dậy rồi, đang tìm cốc chủ.”

“Tìm ta làm gì?” Diệp Cẩn khó hiểu.

Sau đó liền nghe Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thẩm công tử sinh bệnh.”

Vừa dứt lời, một đám ám vệ lập tức rầm rộ vọt vào, nâng Diệp Cẩn chạy ra ngoài.

Phu nhân nhà ta phát sốt a, đang nằm trên giường mảnh mai yếu ớt, tim chúng ta sắp nát cả rồi.

Đã nói nên trói cung chủ lại đập một trận mà!

Cư nhiên ngay cả phu nhân cũng không chăm sóc tốt, vậy hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì.

Thật là nghĩ không ra.

Trong phòng ngủ, Thẩm Thiên Lăng đang sốt đến mơ hồ, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên giường, đang không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán cho y.

“Làm sao vậy?” Diệp Cẩn vội vã chạy vào.

“Buổi sáng thì đã phát sốt.” Tần Thiếu Vũ đứng dậy, nhường chỗ cho Diệp Cẩn.

“Khó chịu…” Thẩm Thiên Lăng nức nở giống như con mèo nhỏ.

Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng an ủi, ám vệ che ngực, vô cùng muốn lấy cái chết tạ tội.

Sớm biết cung chủ không đáng tin, chúng ta nên cách nửa canh giờ vào phòng kiểm tra một lần a.

Quá thất trách.

“Không sao đâu.” Sau một lát, Diệp Cẩn nhét tay Thẩm Thiên Lăng vào chăn, “Lúc ở Tuyết Nguyên quá mệt mỏi, lại không có công phu căn bản, trong người ít nhiều gì cũng có chút khí lạnh, giờ bỗng nhiên trở lại nơi ấm áp, sinh bệnh cũng là bình thường, điều dưỡng tốt một chút là được.”

“Chừng nào mới hạ sốt?” Tần Thiếu Vũ vẫn không yên lòng.

“Chậm nhất là đêm nay.” Diệp Cẩn nói, “Không cần quá lo, sau khi tỉnh lại uống thêm chút thuốc bổ nhiệt, sẽ nhanh chóng tốt lên thôi.”

“Vậy thì tốt.” Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng thở ra.

“Để Lăng nhi nghỉ ngơi cho tốt, các ngươi ra ngoài hết đi.” Diệp Cẩn lại nói với.

Thật sự không thể ở lại sao, chúng ta cam đoan không phát ra chút thanh âm nào! Trong mắt ám vệ tràn ngập chờ mong.

Tần Thiếu Vũ không kiên nhẫn, đuổi hết cả đám ra ngoài, trước sau như một lãnh khốc vô tình.

Trong phòng chợt an tĩnh lại, Diệp Cẩn nói với Tần Thiếu Vũ nói, “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ sắc thuốc điều trị cho ngươi, Thiên Phong cũng sẽ giúp ngươi hồi phục nội lực.”

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, giương mắt nhìn người trên giường.

Diệp Cẩn thầm thở dài, Thẩm Thiên Lăng phát sốt đã mấy canh giờ, nếu dựa theo tính cảnh giác lúc trước của Tần Thiếu Vũ, tuyệt đối không có thể đến tận hừng đông mới phát hiện. Người tập võ ngủ quá sâu, kỳ thật cũng không phải dấu hiệu tốt.

“Đa tạ.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ vai y.

“Bổn phận thôi mà.” Diệp Cẩn cười cười, trong lòng biết hắn không phải kẻ có tính hối hận, cũng không nói nhiều để an ủi.

Sau khi uống thuốc xong, Thẩm Thiên Lăng quả thực ngủ an ổn hơn rất nhiều, lúc sắc trời chuyển tối, Cục Bông ngồi xổm bên giường kêu chíp chíp, thuận lợi đánh thức nương nó.

“Tỉnh?” Tần Thiếu Vũ kiểm tra độ ấm trên trán y, “Tốt rồi, không sốt nữa.”

“Ừ.” Cổ họng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, “Ta ngủ bao lâu?”

“Hai ngày.” Tần Thiếu Vũ đỡ y ngồi dậy.

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Trách không được lại đói như vậy.”

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, bảo ám vệ đến nhà bếp lấy thức ăn.

“Ngủ ngon thoải mái.” Thẩm Thiên Lăng chui vào trong lòng hắn, lười biếng không muốn động.

“Ăn xong thì ngủ tiếp đi.” Tần Thiếu Vũ vỗ nhẹ lên lưng y, “Ngủ đến khi không ngủ nổi nữa mới thôi.”

“Hôm nay mọi người đã làm gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Không biết.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Không biết?

“Ngươi sinh bệnh, tất nhiên ta không có tâm trạng quan tâm đến chuyện khác.” Tần Thiếu Vũ nói lẽ đương nhiên.

Nhất thời, Thẩm Thiên Lăng cũng tìm không thấy lí do phản bác, đành phải yên lặng câm miệng, định chờ đến khi gặp tẩu tử mình thì hỏi lại.

“Lăng nhi.” Nghe nói y tỉnh, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn cũng tới thăm.

“Đại ca, Diệp đại ca.” Thẩm tiểu thụ đang dựa trên giường, ra sức ăn một con vịt lớn, nhìn qua rất đáng yêu.

Diệp Cẩn dứt khoát đưa tay, nhéo nhéo mặt y.

Nhất định rất mềm a… Ám vệ ở ngoài cửa sổ rơi nước mắt hâm mộ. Sớm biết vậy, năm đó chúng ta mẹ nó không thèm học võ, nên đi làm đại phu!

Mặt Tần Thiếu Vũ tối sầm, kéo người vào trong lòng mình.

“Keo kiệt.” Diệp Cẩn ngồi ở bên giường, “Có gan đừng để ta xem mạch.”

Tần Thiếu Vũ: …

“Đừng quậy.” Thẩm Thiên Phong cười lắc đầu, ngồi ở trên ghế hỏi Thẩm Thiên Lăng, “Bệnh sốt có tốt lên không?”

“Đã không sao rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Thuốc của Diệp đại ca rất hữu dụng.”

“Vậy là tốt rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không chừng lát nữa Thập Tam Nương cũng tới thăm ngươi, nghe ngươi bị bệnh, hôm nay nàng đã tới đây ít nhất ba lần.”

Thẩm Thiên Lăng cười ra tiếng, “Bá mẫu rất tốt.”

Diệp Cẩn chỉ sợ thiên hạ không loạn, ở trong lòng ngạo kiều chậc chậc —— mẹ chồng Ngâm Vô Sương thích Thẩm Thiên Lăng, tình hình không được tốt rồi.

“Chừng nào chúng ta mới tiếp tục đến Tuyết Sơn?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Thẩm Thiên Phong gõ gõ đầu y, “Chui ở Tuyết Nguyên nghiện rồi sao, sao còn muốn đi?”

Sao có thể chứ, đầu ta lại không có bệnh! Thẩm Thiên Lăng nói, “Nhưng sớm hay muộn cũng phải đi.”

“Vậy thì ngươi sai rồi, không chừng trong thời gian ngắn, chúng ta có thể tạm thời không cần rời đi.” Thẩm Thiên Phong nói.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy ngạc nhiên, “Vì sao?”

“Không cần rời đi?” Tần Thiếu Vũ cũng có chút khó hiểu.

“Lúc chúng ta đến Tuyết Sơn, hai vị phu nhân ngẫu nhiên được biết một tin tức, nói là Chu Giác đã giao Bích Tuyền Tỳ cho La Sát Vương, do đó đổi được chuyện mượn binh.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Sao có thể? !” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bích Tuyền Tỳ rõ ràng ở trong tay Thất Tuyệt Vương.”

“Quả thật như thế.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.

“Vậy sao còn có thể bị giao cho La Sát Vương?” Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mờ mịt.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Thật sự sốt đến choáng rồi sao?”

Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới giật mình, “Ý các ngươi là, Chu Giác vì để La Sát Vương xuất binh, đã làm giả Bích Tuyền Tỳ? !”

Ám vệ ở ngoài cửa sổ im lặng vỗ tay, phu nhân quả nhiên thông minh lanh lợi còn cơ trí!

“Chỉ có hai loại khả năng, một loại là như ngươi nói, một loại nữa chính là Chu Giác đánh vào Thất Tuyệt vương cung, cướp được Bích Tuyền Tỳ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ngươi cảm thấy loại nào có khả năng lớn hơn?”

“Tất nhiên là loại thứ nhất.” Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng đáp lại. Chỉ bằng tính tình chui rút ở Tuyết Nguyên không dám ra ngoài của Chu Giác, thì có dù có thêm mười cái gan, phỏng chừng cũng sẽ không lộ diện, huống chi còn là đi cướp Bích Tuyền Tỳ, nghe qua quả thực chính là chuyện khoa học viễn tưởng.

“Ta đã viết một phong thư nói rõ tình hình, phái người giơ roi thúc ngựa đưa đến Hoàng cung.” Thẩm Thiên Phong nói, “Phía Thất Tuyệt Vương cũng đã phái người thông báo, đợi thu được hồi âm hai bên, rồi mới quyết định cũng không muộn.”

“Vương đô còn được, nhưng đại mạc Tây Vực đường xá xa xôi, đi qua đi lại thì dù có giơ roi thúc ngựa, cũng phải hơn một tháng.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên, chắc là gần đây chúng ta sẽ không có gì để làm.”

Đối với điều này, mọi người tất nhiên không có bất cứ ý kiến nào.

Vừa từ Tuyết Nguyên tìm được đường sống trong chỗ chết, đừng nói là rãnh rỗi một tháng, cho dù đến một năm cũng hoàn toàn không thành vấn đề a. Mỗi ngày vui chơi giải trí vui vui vẻ vẻ, rãnh rỗi thì ở Trường Bạch Sơn đi Đông quẹo Tây, thật không thể tiêu dao hơn được nữa.

Thời gian chớp nhoáng đã qua hơn một tháng, ngoài núi chậm rãi đông đi xuân đến, nhiệt độ không khí trên núi cũng cao hơn một chút.

Khắp người dã hài tử quấn đầy băng vải, đang ngồi ở ghế trên khó chịu vặn vẹo thân thể, thật là phiền mà.

“Sẽ tốt ngay thôi.” Diệp Cẩn an ủi nó.

Cục Bông cũng ngồi xổm trên đầu Lang Vương, mở to mắt đậu đen xem náo nhiệt.

“Đi thôi, vào nhà.” Sau khi chuẩn bị xong, Diệp Cẩn vỗ vỗ nó.

Dã hài tử ngoan ngoãn theo vào.

“Ta cũng có thể giúp đỡ!” Thẩm Thiên Lăng nhấc tay.

“Vào đi.” Diệp Cẩn đối với y rất dễ nói chuyện.

Thẩm tiểu thụ vui vẻ đuổi theo.

“Chúng ta cũng có thể giúp đỡ!” Vật biểu tượng giang hồ đồng loạt nhấc tay.

Diệp Cẩn khinh bỉ nói, “Các ngươi có thể giúp cái gì?”

Ám vệ Truy Ảnh Cung tranh trước giành sau nhấc tay, “Xướng tiểu khúc!” “Múa ương ca!” “Thổi kèn hoa!” “Đánh trống!” “Kể chuyện cười!” Trời ơi, quả thực đa tài đa nghệ.

Diệp Cẩn đóng sầm cửa lại.

Vật biểu tượng giang hồ lại bị tổn thương.

Trong phòng đã sớm chuẩn bị xong nước tắm, Diệp Cẩn tháo từng vòng vài băng, Thẩm Thiên Lăng rất không có lòng cảm thông mà bật cười —— vốn là tiểu hài tử đầy lông lại bị bôi dược liệu đầy thân, cũng không biết là thứ gì, đen như mực, nhìn qua giống hệt khỉ dính bùn.

Tiểu dã nhân cũng có chút kinh ngốc, dùng ánh mắt mờ mịt cúi đầu nhìn mình.

“Đi vào.” Diệp Cẩn vỗ vỗ bồn tắm.

Tiểu dã nhân tuy nghe lời đi vào, nhưng ánh mắt hiển nhiên rất tuyệt vọng.

Đen.

“Đừng sợ nha.” Diệp Cẩn bị vẻ mặt của nó chọc cười, “Sẽ tốt nhanh thôi.”

Dã hài tử gắt gao nhắm mắt lại, cự tuyệt tiếp tục nhìn thân thể đen xì của mình.

Cho dù có là tiểu dã nhân, thì vẫn muốn được đẹp mắt hơn a…

Sau nửa canh giờ, nước trong bồn tắm đã hoàn toàn lạnh, Diệp Cẩn mới thả tiểu hài tử ra, cầm dao cạo nhỏ, tỉ mỉ cạo đi lớp lông thừa trên người nó.

Bởi vì trước đó đã nói về chuyện này, cho nên tiểu dã nhân cũng không kháng cự, trên thực tế nó cũng rất muốn được giống như mọi người, không phải mang một lớp lông thế này.

Bôi thuốc xong lại ngâm nước thuốc, bộ lông mềm mại đến giống như tơ nhện, một dao nhẹ nhàng đã có thể cạo đi. Diệp Cẩn rất có kiên nhẫn, ước chừng bận rộn hơn một canh giờ, mới biến được một tiểu dã nhân khắp người đầy lông thành một tiểu hài tử mông trần.

Đại khái là vì đã lâu không thấy qua ánh nắng, làn da trên người tiểu hài tử rất trắng, mắt rất to, diện mạo tuy vẫn có chênh lệch với tiểu hài tử bình thường, nhưng không rõ ràng lắm, thậm chí còn có chút giống như người dị quốc.

Khác biệt duy nhất thấy được, chính là một đầu tóc tuyết trắng kia, tạm thời không thể dưỡng trở lại.

Thẩm Thiên Lăng lấy y phục đặt bên cạnh, mặc từng cái từng cái cho tiểu hài tử, sau đó dẫn nó đến trước gương.

Tiểu dã nhân há to miệng, hiển nhiên cũng bị bộ dáng của mình làm cho sợ ngây người!

Diệp Cẩn ở một bên cười hì hì, đưa tay gõ gõ đầu nó.

Đã nói là tiểu hài tử khả ái mà…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương