Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu
-
Chương 41: Lâm Uyên Quốc tới chơi
Hiện tại Du Nhiên Cư đã được đổi mới, ngoại trừ những luống dược điền được nàng nuôi dưỡng càng thêm kiều diễm bắt mắt, những dây leo vốn thắt nút quanh những cành khô đều được làm sạch, mang đến cho toàn bộ nơi này một diện mạo hoàn toàn mới.
Trong tiểu viện được xử lý tinh xảo trang nhã, có một thiếu nữ mặc váy trắng nằm ở trên một cái sập mềm, lười nhác phơi nắng, một bàn tay đáp ở trên trán, vô cùng thích ý.
Một bóng trắng từ nơi nào đó bay tới cực nhanh, bóng dáng kia nhanh đến nỗi mắt thường khó có thể nhìn thấy, nhưng vẫn bị hai ngón tay thiếu nữ bắt được.
Hãy nhìn xem đây là cái gì?
Một con Tuyết Thiềm (cóc tuyết) xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, có kích thước bằng bàn tay trẻ con, đôi mắt to cực kỳ linh hoạt, bốn chân không ngừng giãy giụa ở giữa không trung, chăm chú nhìn vào khách nhân đang cười khúc khích trước mặt.
Khanh Vũ đứng lên khỏi sập mềm, nhéo nhéo vật nhỏ trong tay, "Mấy ngày nay đã đi đâu, hả? Còn biết đường trở về. Ta cho rằng ngươi đã đi ra ngoài tìm thức ăn, vì sao không ăn ở đây, quay về sao lại gầy như vậy?"
Tuyết Thiềm vô tội chớp chớp mắt, nhân gia vốn dĩ luôn mảnh mai như vậy, không phải sao?
Nó đang muốn kháng nghị gì đó, đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, ngay sau đó không quan tâm bản thân mình vẫn đang bị người không có hình tượng nhéo như thế, lập tức múa may mấy cái chân ngắn nhỏ của mình, miệng lúc đóng lúc mở giống như đang nói điều gì. Với người ngoài xem ra, vật nhỏ này có lẽ chỉ đang chơi trò bịp bợm dễ thương.
Nhưng Khanh Vũ lại có thể nghe hiểu nó đang nói gì.
Cặp mắt phượng dài hẹp câu nhân rất có hứng thú sáng lên, chuyện này càng ngày càng thú vị!
"Được rồi, thấy ngươi đã mang về tin tức có ích, ta sẽ thả cho ngươi một con ngựa." Khanh Vũ cong cong môi, mỉm cười vô cùng dịu dàng, nhẹ buông tay Tuyết Thiềm rồi đặt nó ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không hề phòng bị. Khi nó đang chuẩn bị tức giận, đột nhiên nghe thấy giọng nói dễ nghe chậm rãi sâu kín truyền đến, "Nghe nói trên người tuyết thiềm đều là bảo bối, không biết tư vị hầm ăn sẽ như thế nào."
Vật nhỏ ở trên mặt đất run rẩy cả người, lập tức ngã xuống đất giả chết vẫn không nhúc nhích, trong thâm tâm thì lại đang rơi lệ. Nó thật là khổ! Cuộc sống của nó thật là khắc nghiệt ~
.....Người dịch: Emily Ton......
Tự sau đại sự phát sinh ngày ấy trên Tân Nguyệt Hồ, thái tử Hiên Viên Triệt lập tức hồi cung bẩm báo mọi chuyện với Thanh Lan Đế. Hơn nữa, hắn gần như có thể kết luận, Thương Hải Vương cùng với Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan, đã đi tới Thanh Lan Quốc.
Nhưng không hiểu vì sao bọn họ vẫn chưa tiến cung. Điều này thật sự khiến người khó hiểu.
Mọi người đều có suy đoán ở trong lòng, có phải bọn họ đang muốn bí mật tra xét cái gì hay không, sau khi thăm dò rõ ràng mớ tiếp tục khai chiến với Thanh Lan Quốc.
Thanh Lan Đế cũng rất lo lắng sốt ruột, cả ngày mặt ủ mày chau. Ba chữ Thương Hải Vương giống như một cái u ác tính, khiến ông vừa hận vừa sợ, nhưng lại không thể bất kính với hắn.
Trong khi trong lòng bọn họ ở bên này đang nghĩ tới một vạn nguyên nhân khiến Thương Hải Vương vẫn chưa hiện thân, chính chủ kia chẳng qua chỉ đơn thuần tới đây trước hai ngày, xử lý công việc riêng tư của mình mà thôi.
Hơn nữa lần này hắn tới đây chỉ mang theo hai người là Nguyệt Tâm Nhan và A Cẩm, người Lâm Uyên Quốc vẫn còn chưa đến, vì thế nên bọn họ mới chưa vào hoàng cung diện thánh.
Rốt cuộc, thân là Vương gia và công chúa của một quốc gia, vấn đề phô trương tuyệt đối không thể thiếu được. Đoàn người ngựa của Lâm Uyên Quốc vẫn còn một ngày rưỡi mới có thể tới kinh đô Thanh Lan Quốc, khi đó mới là thời cơ thuận lợi để bọn họ tiến cung.
Chẳng qua, lưu lại ba ngày ở Vãng Sinh Lâu, Khanh Dạ Ly cũng không nhận được kết quả gì.
"Không tìm thấy sao?" Vẻ mặt dưới mặt nạ hơi tối sầm lại không thể nhận ra, từng cái nhíu mày hay từng nụ cười yếu ớt của người trên bức hoạ đều động lòng người như vậy. Đáng tiếc, đó chung quy vẫn là bức họa, có thể nhìn nhưng lại không cách nào chạm đến.
Khanh Dạ Ly khẽ thở dài một hơi, "Nàng đang ở đâu......"
"Chủ nhân."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của A Cẩm, "Vừa mới nhận được tin tức, Vệ tướng quân mang theo sứ đoàn Lâm Uyên còn nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh đô."
"Ta đã biết." Khanh Dạ Ly thu lại tất cả suy nghĩ, thân hình thon dài đứng lên từ ghế trên, trong nháy mắt lại biến thành Thương Hải Vương ít khi nói cười, cao cao tại thượng.
Người Lâm Uyên Quốc tới, không khí kinh đô trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn.
Không có lý do nào khác ngoài hắn - sát thần Thương Hải Vương, khiến cho mỗi người trên đại lục nghe tiếng đều sợ vỡ mật. Nhân vật mà ngay cả hoàng đế cũng phải kính sợ ba phần.
Có tin đồn rằng, Thương Hải Vương rất hung thần ác sát, vì thế quanh năm đều đeo mặt nạ. Nếu người nào không may nhìn thấy gương mặt thật của hắn, người đó sẽ sợ hãi đến chết.
Người lớn thường xuyên dùng điều đó để hù dọa hài tử không nghe lời, nếu con vẫn không nghe lời, ta sẽ đưa con cho Thương Hải Vương. Vì thế, hài tử kia sẽ không dám gây sự hay nghịch ngợm nữa.
Có thể thấy, ngay cả tiểu hài tử cũng nghe nói về ác danh của hắn.
Thanh Lan Đế đã để Thái tử và Vĩnh An vương cùng đi trước, nghênh đón đoàn người Lâm Uyên Quốc trong sự tôn trọng.
Sứ đoàn Lâm Uyên Quốc có khoảng chừng trăm người, đều mặc một bộ đồng phục màu xanh nước biển. Có một người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt rắn rỏi gồ ghề, dáng người cường tráng, hiện ra một chút khắc khổ. Người này là một người cực kỳ am hiểu hành quân tác chiến - tướng quân Lâm Uyên Quốc. Tên gọi Vệ Khải, là tâm phúc mà Thương Hải Vương cực kỳ tín nhiệm.
Sau lưng còn có hai nhuyễn kiệu xa hoa đẹp đẽ, do tám người cùng nâng, với những bước đi ổn định vững chắc. Phía trước có màu xanh nhạt, thoạt nhìn tinh xảo xinh đẹp. Có thể nhận định được, đó là vị Cửu công chúa được đồn đãi vô cùng kì diệu của Lâm Uyên Quốc.
Chiếc kiệu màu bạc phía sau, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại có vẻ vô cùng to lớn, có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo bên trong, hơn nữa ngẫu nhiên bị gió vén mành kiệu lên, những sợi tóc màu bạc cực kỳ bắt mắt.
Thế nhân đều biết, Thương Hải Vương Lâm Uyên Quốc trời sinh đã có một mái tóc khác hẳn người thường, một đôi mắt màu xanh lá cây giống như mắt sói.
Cho dù không thể nhìn rõ, nhưng mái tóc màu bạc kia cũng đã chứng minh thân phận của hắn.
"Tên ác ma này, nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy bực bội đau hết cả người." Úc Tiêu Ninh cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ căm giận.
Nhưng sau khi nói ra những lời này, nàng lại phát hiện không có ai đáp lại mình. Nàng quay đầu bối rối, bỗng nhiên phát hiện Yến Ngưng Lạc với khuôn mặt luôn luôn không có biểu tình giống như núi băng, đang chăm chú nhìn về phương hướng nào đó hoặc người nào đó bằng cặp mắt thờ ơ lạnh lùng.
Hơn nữa, trong ánh mắt kia còn mang theo một chút...... Vui sướng?!
Úc Tiêu Ninh quả thực không thể tin vào mắt mình. Nữ nhân này từ trước tới nay chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc tu luyện, không ngờ lại hiện lên biểu tình giống như vừa nhìn thấy người thương?
Úc Tiêu Ninh hít sâu một hơi, thật cẩn thận hỏi, "Ngưng nhi, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi đang nhìn ai vậy?"
Yến Ngưng Lạc dường như chỉ nghe thấy nàng đang nói gì đó, thu hồi ánh mắt, đôi mắt lấp lánh có chút vui sướng. Nàng ta nhìn Úc Tiêu Ninh, sau đó chậm rãi nở nụ cười, "Ta cuối cùng...... lại được gặp hắn. Hơn nữa, sẽ không bao giờ có khả năng không còn dấu vết để tìm hắn nữa."
"Ngươi đang nói gì vậy?" Úc Tiêu Ninh có chút kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, trong lòng dường như mơ hồ nghĩ tới điều gì, có điều nàng không thể tin được.
Nụ cười trên môi Yến Ngưng Lạc càng thêm thâm sâu, "Ngươi có nhớ, ta đã từng nói với ngươi, ta thích một người hay không?."
Úc Tiêu Ninh chớp chớp đôi mắt, cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng cũng tìm ra được chút ấn tượng từ chỗ sâu ở trong ký ức.
"Ta dường như.... đã thích một người." Khi đó Yến Ngưng Lạc mới bảy tám tuổi, tiếng nói non nớt giống với Úc Tiêu Ninh, rằng nàng đã tìm thấy một người mình thích.
Hơn nữa, sau đó sẽ càng ngày càng thích, từ từ phát triển sâu hơn rồi biến thành tình yêu.
Nữ hài tử nhỏ như vậy, không ngờ đã biết thích người khác. Hơn nữa, ý thích đó đã trải qua suốt tám năm qua!
Úc Tiêu Ninh có chút hoảng sợ, "Ngưng nhi, ngươi đang đùa hay sao? Ngươi nói cho ta biết, người ngươi thích là ai?"
Ánh mắt Yến Ngưng Lạc trở nên dịu dàng, "Hắn nói với ta, hắn tên là Khanh Dạ Ly. Rất lâu trước kia, ta chỉ biết tên của hắn, nhưng ta lại không biết, thì ra hắn chính là Thương Hải Vương."
Thương Hải Vương đúng thật là Khanh Dạ Ly, chẳng qua rất hiếm người dám gọi tên của hắn, dần dần mọi người đã quên tên hắn là gì, chỉ biết hắn là Thương Hải Vương.
Không ngờ sát thần kia còn nói tên của mình ra, chẳng lẽ hắn cũng có tình ý với Ngưng nhi?
Úc Tiêu Ninh cảm thấy sốc khi nghĩ vậy. Nam nhân kia quá khủng bố, thật không ngờ Ngưng nhi lại thích hắn?
Mặc dù hắn rất mạnh, toàn bộ đại lục không có mấy người có thể so sánh với hắn. Nhưng tính tình thay đổi bất thường của hắn, Ngưng nhi thật sự sẽ chịu đựng được sao?
Úc Tiêu Ninh ngẫm lại, cảm thấy lo lắng cho bạn tốt của mình. Nhưng, quan trọng nhất vẫn là......
"Ngưng nhi, ngươi đã quên ngươi đã có hôn ước với Thái Tử rồi sao? Ngươi làm như thế, chẳng phải là khiến hắn......" Đội nón xanh hay sao? Nhưng lời này nàng không dám nói ra.
"Dù sao hắn cũng không thích ta, vậy thì có gì quan trọng?." Yến Ngưng Lạc không thèm để ý, cười cười, "Chờ đến khi hắn cũng có người yêu thích, chúng ta sẽ tới gặp Hoàng thượng và giải trừ hôn ước."
Úc Tiêu Ninh nhíu mày, "Hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý. Ngưng nhi, ngươi đừng quên, Thương Hải Vương là địch nhân của Thanh Lan Quốc."
"Vậy thì sao? Cùng lắm thì ta không làm quận chúa này nữa, cùng hắn quay về Lâm Uyên."
Yến Ngưng Lạc nhẹ nhàng nói một câu, càng khiến trái tim Úc Tiêu Ninh đập lạc một nhịp. Có vẻ như nàng ấy thật sự thích gia hỏa Thương Hải Vương kia. Nhưng nam nhân kia vừa nhìn là biết không dễ hoà đồng, thật sự không biết hắn đã cho Yến Ngưng Lạc uống canh gì.
Lúc này, cho dù nàng nói câu gì, Yến Ngưng Lạc cũng nghe không vào. Úc Tiêu Ninh đành phải ngậm miệng.
Vào thời điểm này, sứ đoàn Lâm Uyên Quốc đã được an bài xong chỗ ở. Đó là một chỗ ở phía Tây hoàng cung có tạo hình độc đáo, sáng trọng và tráng lệ. Nghe nói, nơi này mới được xây dựng một năm, chuyên dùng để tiếp đãi sứ thần biệt quốc, và sứ đoàn Lâm Uyên Quốc là những người đầu tiên ở trong hành cung này.
Bởi vì đường xá xa xôi, ngồi xe mệt nhọc, vì thế Thanh Lan Đế để sứ đoàn nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sau đó buổi tối mới thiết lập phong yến.
Lần này, Lâm Uyên Quốc tiến đến nói rằng muốn để Cửu công chúa hòa thân, nhưng trên thực tế lại là tới khiêu khích. Phải biết rằng hoàng thất Thanh Lan Quốc ngoại trừ Thái tử Hiên Viên Triệt, còn có Lục hoàng tử Hiên Viên Trì bị phế nhiều năm trước, không có mấy hoàng tử xứng được với Cửu công chúa.
Đáng tiếc hai người này, một người đã có Thái tử phi được quyết định nội bộ, không thể để nhân gia đường đường là công chúa một nước trở thành tiểu thiếp!
Một người khác là Lục hoàng tử, mặc dù đã bị phế, nhưng người ta là đệ tử quan môn của môn chủ Vô Cực Môn - một trong ba đại môn phái. Mẫu tộc còn là gia tộc luyện dược Tuyền Ky đệ nhất đại lục. Thân phận này thật sự không bình thường, nhưng quan trọng là hiện giờ quan hệ giữa hắn và hoàng đế khá tệ, căn bản không có khả năng hòa giải.
Trong tiểu viện được xử lý tinh xảo trang nhã, có một thiếu nữ mặc váy trắng nằm ở trên một cái sập mềm, lười nhác phơi nắng, một bàn tay đáp ở trên trán, vô cùng thích ý.
Một bóng trắng từ nơi nào đó bay tới cực nhanh, bóng dáng kia nhanh đến nỗi mắt thường khó có thể nhìn thấy, nhưng vẫn bị hai ngón tay thiếu nữ bắt được.
Hãy nhìn xem đây là cái gì?
Một con Tuyết Thiềm (cóc tuyết) xinh đẹp, toàn thân trắng như tuyết, có kích thước bằng bàn tay trẻ con, đôi mắt to cực kỳ linh hoạt, bốn chân không ngừng giãy giụa ở giữa không trung, chăm chú nhìn vào khách nhân đang cười khúc khích trước mặt.
Khanh Vũ đứng lên khỏi sập mềm, nhéo nhéo vật nhỏ trong tay, "Mấy ngày nay đã đi đâu, hả? Còn biết đường trở về. Ta cho rằng ngươi đã đi ra ngoài tìm thức ăn, vì sao không ăn ở đây, quay về sao lại gầy như vậy?"
Tuyết Thiềm vô tội chớp chớp mắt, nhân gia vốn dĩ luôn mảnh mai như vậy, không phải sao?
Nó đang muốn kháng nghị gì đó, đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, ngay sau đó không quan tâm bản thân mình vẫn đang bị người không có hình tượng nhéo như thế, lập tức múa may mấy cái chân ngắn nhỏ của mình, miệng lúc đóng lúc mở giống như đang nói điều gì. Với người ngoài xem ra, vật nhỏ này có lẽ chỉ đang chơi trò bịp bợm dễ thương.
Nhưng Khanh Vũ lại có thể nghe hiểu nó đang nói gì.
Cặp mắt phượng dài hẹp câu nhân rất có hứng thú sáng lên, chuyện này càng ngày càng thú vị!
"Được rồi, thấy ngươi đã mang về tin tức có ích, ta sẽ thả cho ngươi một con ngựa." Khanh Vũ cong cong môi, mỉm cười vô cùng dịu dàng, nhẹ buông tay Tuyết Thiềm rồi đặt nó ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không hề phòng bị. Khi nó đang chuẩn bị tức giận, đột nhiên nghe thấy giọng nói dễ nghe chậm rãi sâu kín truyền đến, "Nghe nói trên người tuyết thiềm đều là bảo bối, không biết tư vị hầm ăn sẽ như thế nào."
Vật nhỏ ở trên mặt đất run rẩy cả người, lập tức ngã xuống đất giả chết vẫn không nhúc nhích, trong thâm tâm thì lại đang rơi lệ. Nó thật là khổ! Cuộc sống của nó thật là khắc nghiệt ~
.....Người dịch: Emily Ton......
Tự sau đại sự phát sinh ngày ấy trên Tân Nguyệt Hồ, thái tử Hiên Viên Triệt lập tức hồi cung bẩm báo mọi chuyện với Thanh Lan Đế. Hơn nữa, hắn gần như có thể kết luận, Thương Hải Vương cùng với Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan, đã đi tới Thanh Lan Quốc.
Nhưng không hiểu vì sao bọn họ vẫn chưa tiến cung. Điều này thật sự khiến người khó hiểu.
Mọi người đều có suy đoán ở trong lòng, có phải bọn họ đang muốn bí mật tra xét cái gì hay không, sau khi thăm dò rõ ràng mớ tiếp tục khai chiến với Thanh Lan Quốc.
Thanh Lan Đế cũng rất lo lắng sốt ruột, cả ngày mặt ủ mày chau. Ba chữ Thương Hải Vương giống như một cái u ác tính, khiến ông vừa hận vừa sợ, nhưng lại không thể bất kính với hắn.
Trong khi trong lòng bọn họ ở bên này đang nghĩ tới một vạn nguyên nhân khiến Thương Hải Vương vẫn chưa hiện thân, chính chủ kia chẳng qua chỉ đơn thuần tới đây trước hai ngày, xử lý công việc riêng tư của mình mà thôi.
Hơn nữa lần này hắn tới đây chỉ mang theo hai người là Nguyệt Tâm Nhan và A Cẩm, người Lâm Uyên Quốc vẫn còn chưa đến, vì thế nên bọn họ mới chưa vào hoàng cung diện thánh.
Rốt cuộc, thân là Vương gia và công chúa của một quốc gia, vấn đề phô trương tuyệt đối không thể thiếu được. Đoàn người ngựa của Lâm Uyên Quốc vẫn còn một ngày rưỡi mới có thể tới kinh đô Thanh Lan Quốc, khi đó mới là thời cơ thuận lợi để bọn họ tiến cung.
Chẳng qua, lưu lại ba ngày ở Vãng Sinh Lâu, Khanh Dạ Ly cũng không nhận được kết quả gì.
"Không tìm thấy sao?" Vẻ mặt dưới mặt nạ hơi tối sầm lại không thể nhận ra, từng cái nhíu mày hay từng nụ cười yếu ớt của người trên bức hoạ đều động lòng người như vậy. Đáng tiếc, đó chung quy vẫn là bức họa, có thể nhìn nhưng lại không cách nào chạm đến.
Khanh Dạ Ly khẽ thở dài một hơi, "Nàng đang ở đâu......"
"Chủ nhân."
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của A Cẩm, "Vừa mới nhận được tin tức, Vệ tướng quân mang theo sứ đoàn Lâm Uyên còn nửa canh giờ nữa sẽ đến kinh đô."
"Ta đã biết." Khanh Dạ Ly thu lại tất cả suy nghĩ, thân hình thon dài đứng lên từ ghế trên, trong nháy mắt lại biến thành Thương Hải Vương ít khi nói cười, cao cao tại thượng.
Người Lâm Uyên Quốc tới, không khí kinh đô trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn.
Không có lý do nào khác ngoài hắn - sát thần Thương Hải Vương, khiến cho mỗi người trên đại lục nghe tiếng đều sợ vỡ mật. Nhân vật mà ngay cả hoàng đế cũng phải kính sợ ba phần.
Có tin đồn rằng, Thương Hải Vương rất hung thần ác sát, vì thế quanh năm đều đeo mặt nạ. Nếu người nào không may nhìn thấy gương mặt thật của hắn, người đó sẽ sợ hãi đến chết.
Người lớn thường xuyên dùng điều đó để hù dọa hài tử không nghe lời, nếu con vẫn không nghe lời, ta sẽ đưa con cho Thương Hải Vương. Vì thế, hài tử kia sẽ không dám gây sự hay nghịch ngợm nữa.
Có thể thấy, ngay cả tiểu hài tử cũng nghe nói về ác danh của hắn.
Thanh Lan Đế đã để Thái tử và Vĩnh An vương cùng đi trước, nghênh đón đoàn người Lâm Uyên Quốc trong sự tôn trọng.
Sứ đoàn Lâm Uyên Quốc có khoảng chừng trăm người, đều mặc một bộ đồng phục màu xanh nước biển. Có một người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt rắn rỏi gồ ghề, dáng người cường tráng, hiện ra một chút khắc khổ. Người này là một người cực kỳ am hiểu hành quân tác chiến - tướng quân Lâm Uyên Quốc. Tên gọi Vệ Khải, là tâm phúc mà Thương Hải Vương cực kỳ tín nhiệm.
Sau lưng còn có hai nhuyễn kiệu xa hoa đẹp đẽ, do tám người cùng nâng, với những bước đi ổn định vững chắc. Phía trước có màu xanh nhạt, thoạt nhìn tinh xảo xinh đẹp. Có thể nhận định được, đó là vị Cửu công chúa được đồn đãi vô cùng kì diệu của Lâm Uyên Quốc.
Chiếc kiệu màu bạc phía sau, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại có vẻ vô cùng to lớn, có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo bên trong, hơn nữa ngẫu nhiên bị gió vén mành kiệu lên, những sợi tóc màu bạc cực kỳ bắt mắt.
Thế nhân đều biết, Thương Hải Vương Lâm Uyên Quốc trời sinh đã có một mái tóc khác hẳn người thường, một đôi mắt màu xanh lá cây giống như mắt sói.
Cho dù không thể nhìn rõ, nhưng mái tóc màu bạc kia cũng đã chứng minh thân phận của hắn.
"Tên ác ma này, nhìn thấy hắn, ta liền cảm thấy bực bội đau hết cả người." Úc Tiêu Ninh cắn chặt hàm răng, trong đôi mắt to tròn hiện lên vẻ căm giận.
Nhưng sau khi nói ra những lời này, nàng lại phát hiện không có ai đáp lại mình. Nàng quay đầu bối rối, bỗng nhiên phát hiện Yến Ngưng Lạc với khuôn mặt luôn luôn không có biểu tình giống như núi băng, đang chăm chú nhìn về phương hướng nào đó hoặc người nào đó bằng cặp mắt thờ ơ lạnh lùng.
Hơn nữa, trong ánh mắt kia còn mang theo một chút...... Vui sướng?!
Úc Tiêu Ninh quả thực không thể tin vào mắt mình. Nữ nhân này từ trước tới nay chỉ cảm thấy hứng thú đối với việc tu luyện, không ngờ lại hiện lên biểu tình giống như vừa nhìn thấy người thương?
Úc Tiêu Ninh hít sâu một hơi, thật cẩn thận hỏi, "Ngưng nhi, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi đang nhìn ai vậy?"
Yến Ngưng Lạc dường như chỉ nghe thấy nàng đang nói gì đó, thu hồi ánh mắt, đôi mắt lấp lánh có chút vui sướng. Nàng ta nhìn Úc Tiêu Ninh, sau đó chậm rãi nở nụ cười, "Ta cuối cùng...... lại được gặp hắn. Hơn nữa, sẽ không bao giờ có khả năng không còn dấu vết để tìm hắn nữa."
"Ngươi đang nói gì vậy?" Úc Tiêu Ninh có chút kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, trong lòng dường như mơ hồ nghĩ tới điều gì, có điều nàng không thể tin được.
Nụ cười trên môi Yến Ngưng Lạc càng thêm thâm sâu, "Ngươi có nhớ, ta đã từng nói với ngươi, ta thích một người hay không?."
Úc Tiêu Ninh chớp chớp đôi mắt, cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng cũng tìm ra được chút ấn tượng từ chỗ sâu ở trong ký ức.
"Ta dường như.... đã thích một người." Khi đó Yến Ngưng Lạc mới bảy tám tuổi, tiếng nói non nớt giống với Úc Tiêu Ninh, rằng nàng đã tìm thấy một người mình thích.
Hơn nữa, sau đó sẽ càng ngày càng thích, từ từ phát triển sâu hơn rồi biến thành tình yêu.
Nữ hài tử nhỏ như vậy, không ngờ đã biết thích người khác. Hơn nữa, ý thích đó đã trải qua suốt tám năm qua!
Úc Tiêu Ninh có chút hoảng sợ, "Ngưng nhi, ngươi đang đùa hay sao? Ngươi nói cho ta biết, người ngươi thích là ai?"
Ánh mắt Yến Ngưng Lạc trở nên dịu dàng, "Hắn nói với ta, hắn tên là Khanh Dạ Ly. Rất lâu trước kia, ta chỉ biết tên của hắn, nhưng ta lại không biết, thì ra hắn chính là Thương Hải Vương."
Thương Hải Vương đúng thật là Khanh Dạ Ly, chẳng qua rất hiếm người dám gọi tên của hắn, dần dần mọi người đã quên tên hắn là gì, chỉ biết hắn là Thương Hải Vương.
Không ngờ sát thần kia còn nói tên của mình ra, chẳng lẽ hắn cũng có tình ý với Ngưng nhi?
Úc Tiêu Ninh cảm thấy sốc khi nghĩ vậy. Nam nhân kia quá khủng bố, thật không ngờ Ngưng nhi lại thích hắn?
Mặc dù hắn rất mạnh, toàn bộ đại lục không có mấy người có thể so sánh với hắn. Nhưng tính tình thay đổi bất thường của hắn, Ngưng nhi thật sự sẽ chịu đựng được sao?
Úc Tiêu Ninh ngẫm lại, cảm thấy lo lắng cho bạn tốt của mình. Nhưng, quan trọng nhất vẫn là......
"Ngưng nhi, ngươi đã quên ngươi đã có hôn ước với Thái Tử rồi sao? Ngươi làm như thế, chẳng phải là khiến hắn......" Đội nón xanh hay sao? Nhưng lời này nàng không dám nói ra.
"Dù sao hắn cũng không thích ta, vậy thì có gì quan trọng?." Yến Ngưng Lạc không thèm để ý, cười cười, "Chờ đến khi hắn cũng có người yêu thích, chúng ta sẽ tới gặp Hoàng thượng và giải trừ hôn ước."
Úc Tiêu Ninh nhíu mày, "Hoàng thượng nhất định sẽ không đồng ý. Ngưng nhi, ngươi đừng quên, Thương Hải Vương là địch nhân của Thanh Lan Quốc."
"Vậy thì sao? Cùng lắm thì ta không làm quận chúa này nữa, cùng hắn quay về Lâm Uyên."
Yến Ngưng Lạc nhẹ nhàng nói một câu, càng khiến trái tim Úc Tiêu Ninh đập lạc một nhịp. Có vẻ như nàng ấy thật sự thích gia hỏa Thương Hải Vương kia. Nhưng nam nhân kia vừa nhìn là biết không dễ hoà đồng, thật sự không biết hắn đã cho Yến Ngưng Lạc uống canh gì.
Lúc này, cho dù nàng nói câu gì, Yến Ngưng Lạc cũng nghe không vào. Úc Tiêu Ninh đành phải ngậm miệng.
Vào thời điểm này, sứ đoàn Lâm Uyên Quốc đã được an bài xong chỗ ở. Đó là một chỗ ở phía Tây hoàng cung có tạo hình độc đáo, sáng trọng và tráng lệ. Nghe nói, nơi này mới được xây dựng một năm, chuyên dùng để tiếp đãi sứ thần biệt quốc, và sứ đoàn Lâm Uyên Quốc là những người đầu tiên ở trong hành cung này.
Bởi vì đường xá xa xôi, ngồi xe mệt nhọc, vì thế Thanh Lan Đế để sứ đoàn nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, sau đó buổi tối mới thiết lập phong yến.
Lần này, Lâm Uyên Quốc tiến đến nói rằng muốn để Cửu công chúa hòa thân, nhưng trên thực tế lại là tới khiêu khích. Phải biết rằng hoàng thất Thanh Lan Quốc ngoại trừ Thái tử Hiên Viên Triệt, còn có Lục hoàng tử Hiên Viên Trì bị phế nhiều năm trước, không có mấy hoàng tử xứng được với Cửu công chúa.
Đáng tiếc hai người này, một người đã có Thái tử phi được quyết định nội bộ, không thể để nhân gia đường đường là công chúa một nước trở thành tiểu thiếp!
Một người khác là Lục hoàng tử, mặc dù đã bị phế, nhưng người ta là đệ tử quan môn của môn chủ Vô Cực Môn - một trong ba đại môn phái. Mẫu tộc còn là gia tộc luyện dược Tuyền Ky đệ nhất đại lục. Thân phận này thật sự không bình thường, nhưng quan trọng là hiện giờ quan hệ giữa hắn và hoàng đế khá tệ, căn bản không có khả năng hòa giải.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook