Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu
-
Chương 29: Đôi mắt quỷ dị
"Nhưng, hắn ta tương đối thảm."
Nói tới đây, Khanh Vũ không thể không gợi một nụ cười đắc ý trên môi.
Lai lịch của huyết chú, quả nhiên không hề bình thường.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu hơi lóe, đồng tử màu tím ma mị hiện lên một một chút sát ý lạnh lẽo.
Khanh Vũ đã nhắm mắt lại, linh hồn tự động tiến vào trong không gian tùy thân, thân thể nàng bị hao tổn nghiêm trọng, nếu không chữa trị ngay lập tức sẽ lưu lại di chứng sau này.
Lâu Quân Nghiêu thấy nàng đã bắt đầu tự động điều tức, bởi vì nàng có thân thủ và y thuật bất phàm nên hắn cũng không quá lo lắng.
Chẳng qua......
Hắn nhìn thoáng qua áo choàng màu trắng nhiễm máu của nàng, trong lòng đã biết nàng là nữ giả nam trang, vì vậy hắn không có ý định thay quần áo cho nàng.
"Nguyệt Cơ." Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Từ trong bóng tối trống rỗng đột nhiên có một nữ nhân cả người đều được quấn lụa màu đen đi ra, trên mặt cũng được che đi một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng.
Nàng ấy quỳ một gối xuống đất, nói giọng khàn khàn, "Quân thượng."
Lâu Quân Nghiêu lên tiếng, "Giúp nàng đổi một bộ quần áo."
Nguyệt Cơ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một thiếu niên quyến rũ tuyệt mỹ với sắc mặt tái nhợt nằm ở sau lưng chủ thượng.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, theo lời đi qua.
Khi Nguyệt Cơ bắt đầu cởi quần áo trên người thiếu niên ra, Lâu Quân Nghiêu đã đi ra ngoài.
Quần áo đã bị lỏng lẻo, nàng gần như không cần mất nhiều thời gian để cởi chúng ra, bên trong là một lớp quần áo mỏng nhẹ.
Khi Nguyệt Cơ cởi áo bên ngoài cũng phát hiện ra, cơ thể này rất mềm mại mảnh khảnh, trước ngực còn bị quấn chặt, rõ ràng đây là một nữ tử.
Chẳng trách quân thượng......
Tuy nhiên, nữ tử này có quan hệ thế nào với quân thượng?
..........
Khanh Vũ tiến vào bên trong không gian, ngay lập tức ngâm người vào trong linh tuyền, linh khí bên trong sẽ tẩm bổ linh hồn của nàng, hơn nữa cũng giúp nàng rèn luyện gân cốt trở nên cường đại hơn vài phần.
Trải qua lần này, nàng mới nhận ra được, bản thân mình vẫn còn quá yếu.
Có lẽ trên đại lục này, nàng có thể được xem là người có thân thủ khá tốt, nhưng xa hơn nữa, còn có hai đại lục cao hơn, giống như người giao thủ với nàng hôm nay, chắc chắn là tồn tại một sự cường đại.
Nếu như nàng không dựa vào kiếp trước và sống thêm được mươi năm kia, với khả năng hiện tại của nàng, chỉ sợ người thì sớm đã chết còn linh hồn đã bị tiêu diệt.
Thế giới này, thậm chí còn tàn khốc hơn.
Ý chí muốn biến cường của Khanh Vũ trở nên mãnh liệt hơn, trong lúc nhất thời, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết rằng, thân thể nàng đang ngâm ở trong linh tuyền đột nhiên tản ra hai luồng ánh sáng màu vàng, ngay cả Huyền Xà đang cuộn tròn an tĩnh một bên cũng bị luồng lực lượng này đánh thức.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Con rắn nhỏ ngơ ngác, sau đó nó nhìn thấy một hư ảnh rất lớn xuất hiện ở phía trên linh tuyền nho nhỏ.
Đó là một đôi mắt màu vàng đỏ, vô cùng tà khí yêu mị, nhìn con rắn nhỏ tràn đầy chế giễu.
"Đồ vô dụng." Đó là một năng lượng cường đại tràn ngập uy áp viễn cổ, giọng nói mạnh mẽ khiến con rắn nhỏ choáng váng đầu óc một trận, một lúc thật lâu sau nó mới hồi phục lại tinh thần.
"Đáng chết, ngươi là thứ gì, dám mắng bản thần khí!" Con rắn nhỏ với đôi mắt thon dài tràn đầy lửa giận.
"Thần Khí? Ở đâu, sao ta lại không nhìn thấy?" Đôi mắt kia giả vờ tìm kiếm khắp nơi, sau đó mới bừng tỉnh nhìn con rắn nhỏ, "Ngươi đang muốn nói, con sâu nhỏ này chính là Thần Khí? Ha ha ha ha, cười chết ta."
Đây quả thực chính là một sự vũ nhục.
Đôi mắt của con rắn nhỏ gần như bốc lửa, nhưng đôi mắt kia rất tà khí, gắt gao ngăn chặn vào nó, khiến nó không thể nhúc nhích.
"Được rồi, đừng trừng mắt nhìn ta nữa, dù ngươi tiếp tục trừng ta thì ngươi vẫn là một thứ vô dụng." Đôi mắt lại ném ra một câu chế diễu không lưu tình chút nào, "Dù nói gì chăng nữa, ngươi cũng từng là bá chủ một phương năm đó, hiện giờ suy tàn, ngay cả chủ nhân cũng không bảo vệ được, tham sống sợ chết lẩn trốn ở trong không gian nhỏ bé này. Thật là đáng buồn, thật là đáng tiếc."
"Ngươi rốt cuộc có địa vị gì?" Con rắn nhỏ nheo mắt, trong lòng âm thầm suy đoán.
"Ta và ngươi đều giống nhau, cùng nhau bảo vệ chủ nhân." Đôi mắt nói, quyến luyến nhìn thoáng qua linh tuyền bên trong thiếu nữ, sau đó ánh mắt lại quay qua nhìn về phía con rắn nhỏ, "Ta hy vọng ngươi đừng liên lụy tới chủ nhân, nếu không phải bởi vì ngươi, tu vi của chủ nhân sẽ không bị trì trệ và không thể tiến triển được như thế. Ngươi chắc hẳn cũng biết, với thiên phú và năng lực của nàng, đại lục này căn bản không giữ được nàng."
Cộng sinh với khí linh, nếu vinh quang sẽ cùng nhau vinh quang, nhưng nếu như bị tổn thất cũng sẽ cùng nhau tổn thất.
Mấy năm nay, tu vi của Khanh Vũ càng ngày càng tinh tiến, nhưng một bộ phận tinh khí đều cung cấp cho khí linh, chữa trị hồn thể bị tàn khuyết của nó.
Nếu không phải nàng năm đó là thiên phú đệ nhất trong gia tộc lánh đời, nàng sớm đã đi đến đại lục đỉnh cấp để phát triển mình.
Cặp mắt thon dài của con rắn nhỏ âm thầm kích động, thật lâu nó mới nặng nề mở miệng, "Hôm nay ngươi xuất hiện, chắc là có biện pháp giúp ta chữa trị hồn thể."
"Hừ, xem như ngươi không đến nỗi ngu ngốc." Đôi mắt lần này không tiếp tục mở miệng chế giễu nó, "Ngươi cứ chờ ở đây, lần trước ta phát hiện ra hồn thể của một cường giả nhân loại, hắn ta vừa mới chết không lâu, hồn thể rất cường đại. Ta cảm ứng được nó đang lang thang gần đây. Chờ ta bắt nó tới, ngươi hãy nhân cơ hội cắn nuốt nó."
Thần sắc của con rắn nhỏ có chút phân vân, "Hồn thể của nhân loại, nhưng......"
"Nhưng cái gì mà nhưng, Táng Linh Quyết vốn là tà vật, ngươi cũng là tà khí, chẳng qua bởi vì chủ nhân là huyết mạch thuần khiết, bởi vậy mới không bị tà khí xâm lấn. Cắn nuốt hồn thể nhân loại không phải là một vấn đề to lớn."
Đôi mắt nói xong thì chuẩn bị ra ngoài, con rắn nhỏ nhìn nhìn bỗng thấy quen mắt, đột nhiên con rắn nhỏ dường như nghĩ đến điều gì, trừng lớn mắt, "Chẳng lẽ ngươi là......"
"Hừ, hiện tại mới biết được ta là ai, ngươi thật đúng là càng ngày càng trở nên vô dụng."
Con rắn nhỏ nhìn cặp mắt ngạo kiều kia hừ một tiếng, sau đó đã biến mất không thấy tăm hơi. Nó yên lặng sững sờ một chút.
Nhưng có thể thấy đôi mắt đang cố gắng giúp nó, vì vậy nó quyết định không so đo với gia hỏa này nữa.
.........
Bầu trời bên ngoài, dần dần xuất hiện ánh nắng mặt trời.
Khanh Vũ sau một đêm ngâm mình điều dưỡng trong linh tuyền, thương thế đã lành rất nhanh. Ngoài ra, nàng cũng giác ngộ được thêm một điều, Táng Linh Quyết vẫn luôn mắc kẹt ở tầng thứ tư, đêm qua đã bị phá vỡ, trực tiếp đi vào tầng thứ năm.
Táng Linh Quyết tổng cộng có mười tầng, mỗi một tầng lại phân thành năm giai đoạn nhỏ. Sau năm tầng đầu tiên, sự tiến bộ của mỗi một giai đoạn nhỏ sẽ đưa người tu luyện đạt tới một cảnh giới mới.
Thời điểm tu luyện đến mức tận cùng, người tu luyện có thể phá vỡ hư không, bước vào Tiên giới, lúc đó mới là cường giả chân chính, lật tay mây bay vẫy tay mưa tới.
Kiếp trước, nàng đã tu luyện tới tầng thứ tám, chưa từng gặp địch thủ, điều đó khiến nàng cảm thấy cô đơn.
Kiếp này, nàng vô cùng khát vọng muốn trở nên cường đại.
Khi Khanh Vũ tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, một ánh sáng vàng đỏ chợt loé qua trong ánh mắt nàng.
Nàng đã ngâm mình suốt một đêm ở trong linh tuyền, thật ra không cảm giác được thân thể có gì khác thường. Khi nàng vừa mới ngồi dậy thì mới phát hiện ra, quần áo của mình đã bị thay đổi.
Đại não của nàng đóng băng trong nháy mắt.
Quần áo của nàng...... Là ai đổi? Chẳng lẽ là Lâu Quân Nghiêu???
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một chút xấu hổ cùng với tức giận.
Cửa bị đẩy ra vang lên một tiếng "Kẽo kẹt", một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt được che bằng lụa mỏng đi tới.
Khanh Vũ hơi sửng sốt một chút. Nàng tới đây nhiều lần như thế, nhưng chưa từng nhìn thấy cô nương này. Tuy nhiên, khí chất của cô nương này thật ra khá giống với khí chất trên người Liên Cơ.
"Ta là Nguyệt Cơ." Nữ tử hơi gật đầu nói.
"Nguyệt Cơ sao?" Khanh Vũ nhướng mày, "Ngươi và Liên Cơ đều là sát thủ?" Nếu không thì vì sao ngay cả tên cũng đều giống nhau?
Nguyệt Cơ nhẹ giọng trả lời, "Ta là ám vệ của quân thượng, là người bảo vệ quân thượng."
"Ra vậy." Khanh Vũ gật gật đầu hiểu rõ. Nàng đứng dậy xuống giường, khi đang chuẩn bị đi ra ngoài, dường như nghĩ tới điều gì đó nên quay đầu lại, "Tối hôm qua...... ai đã thay quần áo cho ta?"
Nguyệt Cơ sửng sốt một chút, "Là ta."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Nguyệt Cơ liền thấy trên gương mặt vốn căng thẳng kia hiện lên một nụ cười, "Vậy thì tốt, cảm ơn ngươi."
Sau đó, Khanh Vũ bước chân cực nhẹ và đi ra ngoài.
Khuôn mặt Nguyệt Cơ hiện lên vẻ mơ màng, vì sao nàng ấy lại vui mừng?
Lâu Quân Nghiêu vừa đi tới, lập tức nhìn thấy thân ảnh cao gầy tinh tế kia, vô cùng thuần thục nhanh chóng nhảy qua những bức tường cao cao của Vân Lai Các.
Nha đầu này, thật sự là một con mèo hoang chưa được thuần hoá!
"Quân thượng." Nguyệt Cơ đi tới, nhìn thấy bên môi nam nhân hiện lên một nụ cười yếu ớt, nàng có chút kinh ngạc.
Lâu Quân Nghiêu thu hồi ánh mắt, "Nàng ấy đi rồi, có nói gì hay không?"
Nguyệt Cơ lắc đầu, sau đó nghi ngờ nói, "Nàng ấy vừa mới hỏi, ai đã thay quần áo cho nàng ấy."
"Hả?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày.
"Ta nói với nàng ấy là ta đã thay, nàng ấy nói vậy thì tốt. Sau đó...... dường như còn rất vui vẻ." Nguyệt Cơ thành thật nói ra chuyện vừa rồi, "Ta cũng không biết vì sao nàng ấy lại vui vẻ."
Lâu Quân Nghiêu nghe thấy vậy, nụ cười bên môi còn lớn hơn nữa, mắt tím lấp lánh, cực kỳ tuấn mỹ bắt mắt. Chẳng lẽ tên kia cho rằng thân phận nữ nhân của mình chưa bị bại lộ?
Thật đúng là đồ ngốc.
Nguyệt Cơ nhìn theo quân thượng nhà mình đầy mặt sung sướng rời đi.
Quân thượng... còn có thiếu nữ kia... thực sự có điều gì đó không đúng.
Mặc dù nàng cũng không thể nói ra được, không đúng chỗ nào.
..........
Vĩnh An Vương phủ.
Yến Ngưng Lạc rời khỏi nhà trong mấy ngày qua, cuối cùng cũng quay trở về.
Dù sao đó cũng là thân ca ca của mình, cho dù có mang thù, nàng ta vẫn phải trở về nói chuyện rõ ràng với ca ca. Chỉ cần ca ca đừng chống đối mẫu thân, giúp đỡ hai tỷ đệ kia là được.
Nhưng nàng ta vừa về tới cửa, lập tức nhìn thấy có một chiếc xe ngựa xa hoa thấp điệu dừng ở cửa. Yến Ngưng Lạc chưa từng nhìn thấy xe ngựa này, vì vậy đoán rằng có lẽ có khách tới chơi.
Nhưng, nàng ta không bao giờ đoán ra được, người tới là ai.
"Ngưng nhi, muội đã trở lại rồi, vì sao không đi vào?" Yến Hi Thành đang chiêu đãi khách nhân ở đại sảnh, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy muội muội mấy ngày qua không gặp đang đứng ở cửa.
Yến Ngưng Lạc mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá cây, tiên khí vây quanh, khí chất thanh lãnh xuất trần, một đôi con ngươi trong veo thờ ơ nhìn nam nhân ở bên trong phòng khách.
Thái tử Hiên Viên Triệt.
Người mà Yến Ngưng Lạc không muốn gặp nhất.
"Ngưng nhi, còn không qua đây gặp mặt Thái tử điện hạ." Yến Hi Thành thấy nàng ta bất động, còn tưởng rằng vì nàng ta là nữ nhi nên có chút ngượng ngùng, vì vậy hắn đi qua và kéo nàng ta tiến vào.
Hiên Viên Triệt nhướng mày, nhìn biểu cảm lạnh băng trên gương mặt Yến Ngưng Lạc. Ồ, thật sự nhìn như thế nào cũng không cảm thấy vừa mắt chút nào, những người bên ngoài kia nhất định đã bị mù mắt. Nữ nhân thế này cũng có thể xem là đệ nhất mỹ nhân.
"Thái tử điện hạ, gần đây dường như rất nhàn!" Yến Ngưng Lạc hiện lên tươi cười không hề có thành ý.
"Không được nhàn như quận chúa ngươi, rốt cuộc bổn Thái tử là trữ quân tương lai, cho dù là tu luyện hay việc triều đình đều không thể trì hoãn." Hiên Viên Triệt nói giọng nhẹ nhàng, những lời nói có vẻ vô hại, nhưng lại che dấu châm chọc.
Nói tới đây, Khanh Vũ không thể không gợi một nụ cười đắc ý trên môi.
Lai lịch của huyết chú, quả nhiên không hề bình thường.
Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu hơi lóe, đồng tử màu tím ma mị hiện lên một một chút sát ý lạnh lẽo.
Khanh Vũ đã nhắm mắt lại, linh hồn tự động tiến vào trong không gian tùy thân, thân thể nàng bị hao tổn nghiêm trọng, nếu không chữa trị ngay lập tức sẽ lưu lại di chứng sau này.
Lâu Quân Nghiêu thấy nàng đã bắt đầu tự động điều tức, bởi vì nàng có thân thủ và y thuật bất phàm nên hắn cũng không quá lo lắng.
Chẳng qua......
Hắn nhìn thoáng qua áo choàng màu trắng nhiễm máu của nàng, trong lòng đã biết nàng là nữ giả nam trang, vì vậy hắn không có ý định thay quần áo cho nàng.
"Nguyệt Cơ." Hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Từ trong bóng tối trống rỗng đột nhiên có một nữ nhân cả người đều được quấn lụa màu đen đi ra, trên mặt cũng được che đi một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt đen bóng.
Nàng ấy quỳ một gối xuống đất, nói giọng khàn khàn, "Quân thượng."
Lâu Quân Nghiêu lên tiếng, "Giúp nàng đổi một bộ quần áo."
Nguyệt Cơ kinh ngạc ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một thiếu niên quyến rũ tuyệt mỹ với sắc mặt tái nhợt nằm ở sau lưng chủ thượng.
Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, theo lời đi qua.
Khi Nguyệt Cơ bắt đầu cởi quần áo trên người thiếu niên ra, Lâu Quân Nghiêu đã đi ra ngoài.
Quần áo đã bị lỏng lẻo, nàng gần như không cần mất nhiều thời gian để cởi chúng ra, bên trong là một lớp quần áo mỏng nhẹ.
Khi Nguyệt Cơ cởi áo bên ngoài cũng phát hiện ra, cơ thể này rất mềm mại mảnh khảnh, trước ngực còn bị quấn chặt, rõ ràng đây là một nữ tử.
Chẳng trách quân thượng......
Tuy nhiên, nữ tử này có quan hệ thế nào với quân thượng?
..........
Khanh Vũ tiến vào bên trong không gian, ngay lập tức ngâm người vào trong linh tuyền, linh khí bên trong sẽ tẩm bổ linh hồn của nàng, hơn nữa cũng giúp nàng rèn luyện gân cốt trở nên cường đại hơn vài phần.
Trải qua lần này, nàng mới nhận ra được, bản thân mình vẫn còn quá yếu.
Có lẽ trên đại lục này, nàng có thể được xem là người có thân thủ khá tốt, nhưng xa hơn nữa, còn có hai đại lục cao hơn, giống như người giao thủ với nàng hôm nay, chắc chắn là tồn tại một sự cường đại.
Nếu như nàng không dựa vào kiếp trước và sống thêm được mươi năm kia, với khả năng hiện tại của nàng, chỉ sợ người thì sớm đã chết còn linh hồn đã bị tiêu diệt.
Thế giới này, thậm chí còn tàn khốc hơn.
Ý chí muốn biến cường của Khanh Vũ trở nên mãnh liệt hơn, trong lúc nhất thời, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết rằng, thân thể nàng đang ngâm ở trong linh tuyền đột nhiên tản ra hai luồng ánh sáng màu vàng, ngay cả Huyền Xà đang cuộn tròn an tĩnh một bên cũng bị luồng lực lượng này đánh thức.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Con rắn nhỏ ngơ ngác, sau đó nó nhìn thấy một hư ảnh rất lớn xuất hiện ở phía trên linh tuyền nho nhỏ.
Đó là một đôi mắt màu vàng đỏ, vô cùng tà khí yêu mị, nhìn con rắn nhỏ tràn đầy chế giễu.
"Đồ vô dụng." Đó là một năng lượng cường đại tràn ngập uy áp viễn cổ, giọng nói mạnh mẽ khiến con rắn nhỏ choáng váng đầu óc một trận, một lúc thật lâu sau nó mới hồi phục lại tinh thần.
"Đáng chết, ngươi là thứ gì, dám mắng bản thần khí!" Con rắn nhỏ với đôi mắt thon dài tràn đầy lửa giận.
"Thần Khí? Ở đâu, sao ta lại không nhìn thấy?" Đôi mắt kia giả vờ tìm kiếm khắp nơi, sau đó mới bừng tỉnh nhìn con rắn nhỏ, "Ngươi đang muốn nói, con sâu nhỏ này chính là Thần Khí? Ha ha ha ha, cười chết ta."
Đây quả thực chính là một sự vũ nhục.
Đôi mắt của con rắn nhỏ gần như bốc lửa, nhưng đôi mắt kia rất tà khí, gắt gao ngăn chặn vào nó, khiến nó không thể nhúc nhích.
"Được rồi, đừng trừng mắt nhìn ta nữa, dù ngươi tiếp tục trừng ta thì ngươi vẫn là một thứ vô dụng." Đôi mắt lại ném ra một câu chế diễu không lưu tình chút nào, "Dù nói gì chăng nữa, ngươi cũng từng là bá chủ một phương năm đó, hiện giờ suy tàn, ngay cả chủ nhân cũng không bảo vệ được, tham sống sợ chết lẩn trốn ở trong không gian nhỏ bé này. Thật là đáng buồn, thật là đáng tiếc."
"Ngươi rốt cuộc có địa vị gì?" Con rắn nhỏ nheo mắt, trong lòng âm thầm suy đoán.
"Ta và ngươi đều giống nhau, cùng nhau bảo vệ chủ nhân." Đôi mắt nói, quyến luyến nhìn thoáng qua linh tuyền bên trong thiếu nữ, sau đó ánh mắt lại quay qua nhìn về phía con rắn nhỏ, "Ta hy vọng ngươi đừng liên lụy tới chủ nhân, nếu không phải bởi vì ngươi, tu vi của chủ nhân sẽ không bị trì trệ và không thể tiến triển được như thế. Ngươi chắc hẳn cũng biết, với thiên phú và năng lực của nàng, đại lục này căn bản không giữ được nàng."
Cộng sinh với khí linh, nếu vinh quang sẽ cùng nhau vinh quang, nhưng nếu như bị tổn thất cũng sẽ cùng nhau tổn thất.
Mấy năm nay, tu vi của Khanh Vũ càng ngày càng tinh tiến, nhưng một bộ phận tinh khí đều cung cấp cho khí linh, chữa trị hồn thể bị tàn khuyết của nó.
Nếu không phải nàng năm đó là thiên phú đệ nhất trong gia tộc lánh đời, nàng sớm đã đi đến đại lục đỉnh cấp để phát triển mình.
Cặp mắt thon dài của con rắn nhỏ âm thầm kích động, thật lâu nó mới nặng nề mở miệng, "Hôm nay ngươi xuất hiện, chắc là có biện pháp giúp ta chữa trị hồn thể."
"Hừ, xem như ngươi không đến nỗi ngu ngốc." Đôi mắt lần này không tiếp tục mở miệng chế giễu nó, "Ngươi cứ chờ ở đây, lần trước ta phát hiện ra hồn thể của một cường giả nhân loại, hắn ta vừa mới chết không lâu, hồn thể rất cường đại. Ta cảm ứng được nó đang lang thang gần đây. Chờ ta bắt nó tới, ngươi hãy nhân cơ hội cắn nuốt nó."
Thần sắc của con rắn nhỏ có chút phân vân, "Hồn thể của nhân loại, nhưng......"
"Nhưng cái gì mà nhưng, Táng Linh Quyết vốn là tà vật, ngươi cũng là tà khí, chẳng qua bởi vì chủ nhân là huyết mạch thuần khiết, bởi vậy mới không bị tà khí xâm lấn. Cắn nuốt hồn thể nhân loại không phải là một vấn đề to lớn."
Đôi mắt nói xong thì chuẩn bị ra ngoài, con rắn nhỏ nhìn nhìn bỗng thấy quen mắt, đột nhiên con rắn nhỏ dường như nghĩ đến điều gì, trừng lớn mắt, "Chẳng lẽ ngươi là......"
"Hừ, hiện tại mới biết được ta là ai, ngươi thật đúng là càng ngày càng trở nên vô dụng."
Con rắn nhỏ nhìn cặp mắt ngạo kiều kia hừ một tiếng, sau đó đã biến mất không thấy tăm hơi. Nó yên lặng sững sờ một chút.
Nhưng có thể thấy đôi mắt đang cố gắng giúp nó, vì vậy nó quyết định không so đo với gia hỏa này nữa.
.........
Bầu trời bên ngoài, dần dần xuất hiện ánh nắng mặt trời.
Khanh Vũ sau một đêm ngâm mình điều dưỡng trong linh tuyền, thương thế đã lành rất nhanh. Ngoài ra, nàng cũng giác ngộ được thêm một điều, Táng Linh Quyết vẫn luôn mắc kẹt ở tầng thứ tư, đêm qua đã bị phá vỡ, trực tiếp đi vào tầng thứ năm.
Táng Linh Quyết tổng cộng có mười tầng, mỗi một tầng lại phân thành năm giai đoạn nhỏ. Sau năm tầng đầu tiên, sự tiến bộ của mỗi một giai đoạn nhỏ sẽ đưa người tu luyện đạt tới một cảnh giới mới.
Thời điểm tu luyện đến mức tận cùng, người tu luyện có thể phá vỡ hư không, bước vào Tiên giới, lúc đó mới là cường giả chân chính, lật tay mây bay vẫy tay mưa tới.
Kiếp trước, nàng đã tu luyện tới tầng thứ tám, chưa từng gặp địch thủ, điều đó khiến nàng cảm thấy cô đơn.
Kiếp này, nàng vô cùng khát vọng muốn trở nên cường đại.
Khi Khanh Vũ tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, một ánh sáng vàng đỏ chợt loé qua trong ánh mắt nàng.
Nàng đã ngâm mình suốt một đêm ở trong linh tuyền, thật ra không cảm giác được thân thể có gì khác thường. Khi nàng vừa mới ngồi dậy thì mới phát hiện ra, quần áo của mình đã bị thay đổi.
Đại não của nàng đóng băng trong nháy mắt.
Quần áo của nàng...... Là ai đổi? Chẳng lẽ là Lâu Quân Nghiêu???
Trong lúc nhất thời, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một chút xấu hổ cùng với tức giận.
Cửa bị đẩy ra vang lên một tiếng "Kẽo kẹt", một nữ tử mặc váy dài màu vàng nhạt, khuôn mặt được che bằng lụa mỏng đi tới.
Khanh Vũ hơi sửng sốt một chút. Nàng tới đây nhiều lần như thế, nhưng chưa từng nhìn thấy cô nương này. Tuy nhiên, khí chất của cô nương này thật ra khá giống với khí chất trên người Liên Cơ.
"Ta là Nguyệt Cơ." Nữ tử hơi gật đầu nói.
"Nguyệt Cơ sao?" Khanh Vũ nhướng mày, "Ngươi và Liên Cơ đều là sát thủ?" Nếu không thì vì sao ngay cả tên cũng đều giống nhau?
Nguyệt Cơ nhẹ giọng trả lời, "Ta là ám vệ của quân thượng, là người bảo vệ quân thượng."
"Ra vậy." Khanh Vũ gật gật đầu hiểu rõ. Nàng đứng dậy xuống giường, khi đang chuẩn bị đi ra ngoài, dường như nghĩ tới điều gì đó nên quay đầu lại, "Tối hôm qua...... ai đã thay quần áo cho ta?"
Nguyệt Cơ sửng sốt một chút, "Là ta."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Nguyệt Cơ liền thấy trên gương mặt vốn căng thẳng kia hiện lên một nụ cười, "Vậy thì tốt, cảm ơn ngươi."
Sau đó, Khanh Vũ bước chân cực nhẹ và đi ra ngoài.
Khuôn mặt Nguyệt Cơ hiện lên vẻ mơ màng, vì sao nàng ấy lại vui mừng?
Lâu Quân Nghiêu vừa đi tới, lập tức nhìn thấy thân ảnh cao gầy tinh tế kia, vô cùng thuần thục nhanh chóng nhảy qua những bức tường cao cao của Vân Lai Các.
Nha đầu này, thật sự là một con mèo hoang chưa được thuần hoá!
"Quân thượng." Nguyệt Cơ đi tới, nhìn thấy bên môi nam nhân hiện lên một nụ cười yếu ớt, nàng có chút kinh ngạc.
Lâu Quân Nghiêu thu hồi ánh mắt, "Nàng ấy đi rồi, có nói gì hay không?"
Nguyệt Cơ lắc đầu, sau đó nghi ngờ nói, "Nàng ấy vừa mới hỏi, ai đã thay quần áo cho nàng ấy."
"Hả?" Lâu Quân Nghiêu nhướng mày.
"Ta nói với nàng ấy là ta đã thay, nàng ấy nói vậy thì tốt. Sau đó...... dường như còn rất vui vẻ." Nguyệt Cơ thành thật nói ra chuyện vừa rồi, "Ta cũng không biết vì sao nàng ấy lại vui vẻ."
Lâu Quân Nghiêu nghe thấy vậy, nụ cười bên môi còn lớn hơn nữa, mắt tím lấp lánh, cực kỳ tuấn mỹ bắt mắt. Chẳng lẽ tên kia cho rằng thân phận nữ nhân của mình chưa bị bại lộ?
Thật đúng là đồ ngốc.
Nguyệt Cơ nhìn theo quân thượng nhà mình đầy mặt sung sướng rời đi.
Quân thượng... còn có thiếu nữ kia... thực sự có điều gì đó không đúng.
Mặc dù nàng cũng không thể nói ra được, không đúng chỗ nào.
..........
Vĩnh An Vương phủ.
Yến Ngưng Lạc rời khỏi nhà trong mấy ngày qua, cuối cùng cũng quay trở về.
Dù sao đó cũng là thân ca ca của mình, cho dù có mang thù, nàng ta vẫn phải trở về nói chuyện rõ ràng với ca ca. Chỉ cần ca ca đừng chống đối mẫu thân, giúp đỡ hai tỷ đệ kia là được.
Nhưng nàng ta vừa về tới cửa, lập tức nhìn thấy có một chiếc xe ngựa xa hoa thấp điệu dừng ở cửa. Yến Ngưng Lạc chưa từng nhìn thấy xe ngựa này, vì vậy đoán rằng có lẽ có khách tới chơi.
Nhưng, nàng ta không bao giờ đoán ra được, người tới là ai.
"Ngưng nhi, muội đã trở lại rồi, vì sao không đi vào?" Yến Hi Thành đang chiêu đãi khách nhân ở đại sảnh, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy muội muội mấy ngày qua không gặp đang đứng ở cửa.
Yến Ngưng Lạc mặc một chiếc váy lụa màu xanh lá cây, tiên khí vây quanh, khí chất thanh lãnh xuất trần, một đôi con ngươi trong veo thờ ơ nhìn nam nhân ở bên trong phòng khách.
Thái tử Hiên Viên Triệt.
Người mà Yến Ngưng Lạc không muốn gặp nhất.
"Ngưng nhi, còn không qua đây gặp mặt Thái tử điện hạ." Yến Hi Thành thấy nàng ta bất động, còn tưởng rằng vì nàng ta là nữ nhi nên có chút ngượng ngùng, vì vậy hắn đi qua và kéo nàng ta tiến vào.
Hiên Viên Triệt nhướng mày, nhìn biểu cảm lạnh băng trên gương mặt Yến Ngưng Lạc. Ồ, thật sự nhìn như thế nào cũng không cảm thấy vừa mắt chút nào, những người bên ngoài kia nhất định đã bị mù mắt. Nữ nhân thế này cũng có thể xem là đệ nhất mỹ nhân.
"Thái tử điện hạ, gần đây dường như rất nhàn!" Yến Ngưng Lạc hiện lên tươi cười không hề có thành ý.
"Không được nhàn như quận chúa ngươi, rốt cuộc bổn Thái tử là trữ quân tương lai, cho dù là tu luyện hay việc triều đình đều không thể trì hoãn." Hiên Viên Triệt nói giọng nhẹ nhàng, những lời nói có vẻ vô hại, nhưng lại che dấu châm chọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook