Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn. Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.

--- ------ ----

May mà khi bọn họ trở về, hoa đào ở Thượng Kinh vẫn chưa tàn hết!

Bánh xe ở phía sau xe ngựa ma sát với sỏi đá trên mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ, âm thanh này kết hợp với tiếng vó ngựa thanh thúy, vang lên trên quan đạo rộng rãi thông suốt.

Từ khi mướn chiếc xe này, hai tai Kỷ Nam rốt cuộc cũng được yên tĩnh hơn nhiều.

Mấy ngày đầu khi bọn họ vừa ra khỏi thành Linh Châu, đều phải đi trên con đường nhỏ trong núi, bởi vì trước đó cái mông xinh đẹp non mềm của A Tùng bị đánh mấy trượng, nên sưng lên thật to.

Đường nhỏ xóc nảy, hắn cưỡi ngựa xiêu xiêu vẹo vẹo, mặc dù trên yên ngựa đã buộc đệm lót bằng bông rất dày, nhưng thỉnh thoảng bị va chạm, hắn vẫn đau đến mức kêu thê thảm.

Kỷ Nam và Dung Nham thì có vẻ như gan dạ, chỉ đáng thương con ngựa mà A Tùng cưỡi, bị âm thanh quái dị ngày hôm đó dọa cho không thể chịu đựng được, nên nhân lúc bọn họ nghỉ trọ ban đêm, đã giãy ra khỏi dây cương rồi bỏ chạy.

Mấy ngày tiếp theo, A Tùng và Dung Nham đành phải cưỡi chung một con ngựa. Vài ngày chạy trên đường lại tiếp tục xóc nảy không ngừng, nên miệng vết thương kia đã bất hạnh bị viêm, lần này hắn càng bị đau nhức đến mức kêu oa oa mỗi ngày.

May mà khi đó bọn họ cũng đã ra khỏi vùng núi, đi trên quan đạo chưa được bao lâu thì gặp một trạm dịch, Dung Nham lập tức bỏ ra một số tiền lớn tìm một chiếc xe ngựa cho A Tùng nằm, hắn mướn một xa phu để đánh xe, còn bản thân vẫn ngày ngày cưỡi ngựa cùng Kỷ Nam.

Lúc này, hài tử tinh ranh kia càng giống một vị chủ tử xinh đẹp đang diễu võ dương oai, mỗi bên một người bảo tiêu* cưỡi con ngựa cao to đi theo bảo vệ, mỗi ngày hắn nằm thoải mái trong xe, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn nhàn nhã ngâm nga mấy điệu hát dân gian. Dung Nham mua rất nhiều đồ ăn vặt cho hắn giải sầu. Có lúc ngoài trời xuất hiện cơn mưa phùn, Dung Nham và Kỷ Nam nhịn buồn bực mặc áo tơi, còn hắn lại đẩy cửa sổ nhỏ trên xe ra, nói mai thưởng mưa ngọt như mật, hưng phấn bừng bừng làm một bài thơ rắm chó không kêu**, bộ dáng kia khiến người ta nhìn không khỏi thấy ngứa răng.

(* - người hộ vệ; ** - diễn đạt không lưu loát.)

Từ khi ra khỏi thành Linh Châu, Kỷ Nam cũng không còn trêu đùa với với A Tùng như trước nữa.

Thứ nhất là bởi vì trên người hắn có thương tích, đánh nhau với hắn có vẻ giống như khi dễ người tàn tật. Thứ hai...Ngày ấy sau khi Thứ Sử Linh Châu trò chuyện với A Tùng một lúc, đã cung kính mời hắn ra ngoài, sau đó thăng đường thẩm án ngay trước mặt mọi người, xét hỏi chân tướng một cách rõ ràng, và cách chức điều tra quận trưởng Linh Châu họ Cố kia, rồi nhốt hắn vào đại lao.

Lúc bọn họ rời đi, Thứ Sử đã đích thân đến đưa tiễn, cũng luôn miệng nói vụ án của quận trưởng đã báo cáo khẩn cấp lên Thượng Kinh, nhất định sẽ xử nghiêm theo luật pháp, thỉnh hắn yên tâm.

A Tùng lười biếng phất tay, "Tùy ngươi thôi... Tiểu lão đầu kia đã được thả ra chưa?"

"Đương nhiên! Hạ thần… thần… khụ khụ, bản quan là quan phụ mẫu của dân chúng Linh Châu, nhất định sẽ không để mặc cho một con dân bị oan khuất như vậy! Người nọ đã được thả về rồi, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn cũng đã thỉnh đại phu đến trị liệu những vết thương trên người, thỉnh điện...thỉnh ngài yên tâm!"

"Vậy thì được rồi, ta phải đi đây! Ngươi hãy đảm đương chức quan phụ mẫu của mình cho thật tốt!" A Tùng cười hì hì xoay người lên ngựa như không có việc gì - khi đó mông hắn bị thương nhưng vẫn chưa sưng tấy nhiễm trùng, nên ở trước mặt người khác, hắn vẫn là một trang tiểu nam tử hán kiên cường.

"Nhị ca, Nhị ca...Nhị ca!" Bên kia vừa có tiếng gọi ầm ỹ vừa có tiếng gõ cửa sổ, Kỷ Nam hoàn hồn, nhíu nhíu mày, người này thực sự là đáng ghét a!

Dung Nham thúc ngựa đi qua, nghiêng người cúi đầu nhẹ giọng hỏi hắn làm sao vậy.

"Còn bao lâu nữa mới đến trạm dịch kế tiếp vậy? Đệ đói bụng!" Giọng nói của thiếu niên trong xe ngựa vang dội, đầy khí lực. Đoạn đường này được chăm sóc, nên vết thương trên mông hắn đã khỏi đến tám chín phần rồi.

"Trong xe có chuẩn bị điểm tâm, nếu đệ đói bụng thì ăn trước một ít đi, sắp đến nơi rồi." Dung Nham cười trả lời. Thiếu niên không nhìn thấy đường, thực ra lúc này bọn họ đã đi đến vùng ngoại thành của Thượng Kinh rồi.

"Đệ không muốn ăn điểm tâm! Đệ muốn ăn cháo thịt! Cùng với mấy thứ dưa muối giòn giòn cơ!" A Tùng bất mãn gõ mạnh lên cửa sô.

"Được rồi, sắp đến rồi." Dung Nham tiếp tục kiên nhẫn vỗ về hắn.

Nói thật, Kỷ Nam thật sự rất bội phục Dung Nham, đoạn đường này bất kể A Tùng gây ra tai họa gì, đưa ra bao nhiêu yêu cầu kỳ quặc quá đáng không biết liêm sỉ, nhưng chưa hề thấy hắn có chút xíu không kiên nhẫn.

Khi còn ở Linh Châu, lúc Dung Nham không đồng ý xông vào quận nha cứu người, hại da thịt A Tùng bị chịu khổ, ban đầu Kỷ Nam còn có chút không hiểu chuyện này. Về sau, lúc A Tùng thay thuốc đau đến mức kêu trời kêu đất, vẻ mặt bi thương, ghé vào lòng Dung Nham nói lời ân hận, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com thì Kỷ Nam mới biết: Hóa ra hôm đó A Tùng bị bắt đi, ban đêm một mình Dung Nham lẻn vào quận nha gặp hắn.

Nghe A Tùng khóc lóc kể lể, rằng chính hắn không tin có ai dám vô cớ hạ độc thủ với hắn, nên tỏ vẻ anh hùng không cần để Dung Nham lặng lẽ cứu ra ngoài, chính vì vậy sau đó mới bị đánh.

Lần đầu tiên Kỷ Nam gặp người làm ca ca đến mức này.

Ừm, đương nhiên, hắn cũng lần đầu tiên thấy có đệ đệ ngu xuẩn đến mức này.

Tâm tình cũng thật là tốt a, Kỷ Nam vừa oán thầm lung tung đôi huynh đệ kia, vừa híp mắt nở nụ cười trước cảnh xuân ấm áp tươi vui.

Nhà hắn đã rất gần rất gần rồi!

***

Lúc này, phía trước quan đạo bỗng nhiên có bụi đất tung bay và tiếng vó ngựa rầm rầm, Kỷ Nam ghìm ngựa dừng lại, nhìn sang Dung Nham, Dung Nham gật đầu ý bảo hắn đứng yên đó đừng nhúc nhích, còn hắn lại thúc ngựa đi lên trước nghênh đón.

Đám người vừa tới là quan binh, mặc y phục màu đen có hoa văn đỏ, là quân phục cấm vệ quân của Đại Dạ, người người như tiên y nộ mã*, đúng là cả một đội cấm vệ quân của hoàng cung!

(*- Mặc áo tiên đứng cạnh một con ngựa quý.)

"Hu!"

Một tiếng khẩu lệnh vang lên, toàn bộ ngựa cách Dung Nham năm trượng đều bị ghìm cương dừng lại, không thấy hỗn loạn một chút nào.

Cấm vệ quân nhao nhao nhảy từ trên ngựa xuống, bước đi như bay, thẳng đến trước mặt Dung Nham, đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần tham kiến Nhị hoàng tử Điện hạ! Bệ hạ và Kỷ đại tướng quân đã đích thân đến ngoài thành, chúng thần phụng khẩu dụ của Bệ hạ, đi trước cung nghênh Nhị hoàng tử Điện hạ, Lục hoàng tử Điện hạ và Kỷ tiểu tướng quân! Dọc đường Điện hạ đã cực khổ rồi!"

Nhị hoàng tử vô thượng * tôn quý của vương triều Đại Dạ khẽ vuốt ống tay áo, hoa văn rồng bốn móng màu vàng chỗ ống tay áo chói mắt dễ thấy, hắn nở nụ cười mê người ấm áp hơn cả gió xuân: "Mời đứng dậy! Đã lâu không gặp, các vị sư phó."

(* - hết sức, tối cao.)

Những cấm vệ quân này theo lời đứng dậy, trên mặt mọi người tràn đầy ý cười chân thành, xem ra không chỉ là nghênh đón một vị hoàng tử bình thường trở về.

Dạ quốc trọng võ, nên bình thường con cháu hoàng gia cũng hay so tài thực sự, hắn không chỉ là người có tu vi võ công đứng đầu trong số rất nhiều nhi tử của Hoàng đế, mà ngay cả trong số những nam tử hán anh dũng của hoàng thất và trong triều đình, cũng không có ai vượt trội hơn hắn.

Cưỡi ngựa bắn cung, khinh công ngạnh quyền, binh pháp luật lệ, những gì nam tử nên học nên biết như văn chương và võ thuật không có gì hắn không giỏi không thông, ngay cả thi từ ca phú cũng không ngoại lệ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Trong triều có vị quan văn là người Nam quốc, là người có phẩm chất thanh cao kiên quyết nhất, ngay cả hoàng đế cũng phải hỏi ý kiến một vài lần, nhưng khi thấy chữ viết và thơ của hắn cũng phải thu lại vẻ mặt khinh thường mà gật đầu khen ngợi.

Có người nói rằng trên đời này không có điều gì mà hắn không làm được, người ta còn nói rằng trên đời này chắc chắn không có ai là không ái mộ hắn.

Hắn là người mà từ Hoàng đế chí tôn của vương triều Đại Dạ cho đến đám trẻ em ở bách tính đều mở miệng ca tụng khen ngợi - Nhị hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Nham.

Khi Dung Nham xoay người, cố ý nhìn về phía Kỷ Nam, lúc ấy Kỷ Nam đã xuống ngựa, mặt không chút thay đổi đứng đó, cũng đang nhìn hắn.

Ra khỏi Ám Dạ cốc, thì hắn cũng không còn là Dung Nham nữa rồi.

Hắn đã nói, và Kỷ Nam cũng nhớ kỹ.

Đi về phía trước một chút, tòa thành Thượng Kinh nguy nga cao ngất đã ở ngay trước mắt, phóng tầm mắt nhìn về phía trước, trước cửa thành là một màu đen kịt, tất cả đều là người và ngựa.

Hai người cưỡi hai con ngựa đứng ở chính giữa, khí thế xuất chúng, d = đ= l = q = đ = c = o = m chính là vị hoàng đế anh danh cái thế * Mộ Dung Thiên Hạ và đệ nhất Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến Kỷ Đình.

(* - anh danh: tên tuổi anh hùng; rạng rỡ; lẫy lừng. Cái thế:hơn người; hơn đời; có một không hai.)

Mộ Dung Nham đi chậm lại, Kỷ Nam cũng thế, thiếu niên ở phía sau xe ngựa lại nhô đầu ra nhìn. Vừa thấy phụ hoàng tự mình ra đón, hắn cao hứng lập tức chui từ trong xe ra, ngẫm nghĩ một chút vẫn muốn cố tình khoe khoang một chút, vì thế hắn liền đề khí sử dụng khinh công từ đằng xa, ngả ngớn lướt qua Mộ Dung Nham và Kỷ Nam, xê dịch nhảy nhót ngang dọc vài cái, đã tới trước mặt hoàng đế đầu tiên.

"Phụ hoàng!" Thiếu niên Mộ Dung Tống chưa quỳ lạy hành lễ, đã vô cùng cao hứng nhào đến.

Trong tên hắn có chữ "Tống", có khả năng dung túng cho hành vi như vậy của hắn. Hậu cung của Hoàng đế có ba ngàn giai lệ, nhưng cũng chỉ có một người được làm Hoàng hậu, dd~đđ~lll~qq~đđ vị Hoàng hậu này xuất thân từ danh môn cực kỳ có tiếng tăm - Tống gia, nàng hiền thục đoan trang, ôn nhu thánh thiện, là mẫu nghi thiên hạ. Hoàng đế tỏ ra vô cùng yêu thương và cảm tạ nàng, nên lấy họ của nàng đặt tên cho nhi tử của bọn họ, chính là Mộ Dung Tống.

Không phải thiếu niên vô danh vô lại xấu tính, cũng không phải tiểu thư đồng mỹ mạo có thể tùy tiện trêu ghẹo, "A Tùng" và "Dung Nham" đều là tên giả dùng để hành tẩu ở bên ngoài mà thôi, hắn là Lục hoàng tử của Đại Dạ - Mộ Dung Tống.

Hoàng đế đối với đích tử * duy nhất do hoàng hậu sinh ra này từ nhỏ đã vô cùng yêu thương, lúc này xuống ngựa, mặc kệ hắn tới gần, đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trơn bóng: "Nhìn con quả thật là có tiến bộ, thân thủ rất tốt - Nghe nói, con bị thương?"

(* - con trai trưởng do vợ cả sinh.)

"Dạ!" Mộ Dung Tống cao hứng phấn chấn gật đầu, "Có bị thương!" Nói xong lại vỗ vỗ ngực, "Nhưng mà bây giờ đã không sao nữa rồi!"

"Không sao là tốt rồi. Từ lúc Thái hậu nghe tin con bị thương, ngày đêm lo lắng không thôi, mẫu hậu con lại càng sốt ruột vạn phần, thiếu chút nữa đã bị bệnh một trận. Trước tiên con hãy mau chóng hồi cung gặp các nàng một chút, để cho các nàng được yên tâm."

"Vậy nhi thần xin được cáo lui trước!" Mộ Dung Tống trả lời, rồi lui về phía sau một bước, cuối cùng hành lễ, "Đa tạ phụ hoàng! Phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Sau đó, hắn cũng không chờ Hoàng đế cho phép hắn đứng dậy, đã nhảy lên mấy trượng bỏ chạy, một đại đội cấm vệ quân ở phía sau hắn vội vàng cuống quýt đuổi theo, bảo hộ tiểu hoàng tử được chiều chuộng này.

Lúc này Dung Nham và Kỷ Nam mới đến bên cạnh, cùng nhau lật người xuống ngựa, sóng vai quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Thiên Hạ, quy quy củ củ hành đại lễ tham bái.

"Đứng lên đi!" Mộ Dung Thiên Hạ bước lên một bước, giơ hai tay song song nâng hai người dậy. Hai người trước mắt này đều là những mỹ thiếu niên nhanh nhẹn, trường thân ngọc lập*, một người bên hông đeo lệnh bài Thanh Long, người còn lại đeo lệnh bài Bạch Hổ. Mộ Dung Thiên Hạ quan sát mỗi người một lát, rồi quay đầu cười nói với Kỷ Đình bên cạnh: "Kỷ đại tướng quân, theo ý ngươi, Nhị hoàng tử của trẫm phong thái xuất chúng, hay nhi tử của ngươi thoát tục bất phàm?"

(* - cao lớn vững chãi, ta để nguyên Hán Việt cho hay.)

"Nam tử hán trước tiên vẫn nên bàn về tu vi chiến tích, rồi mới đến diện mạo bên ngoài." Kỷ Đình trầm giọng nói, vẫn trước sau như một nói năng thận trọng. Kỷ Nam được Hoàng đế nâng, di-ễn*đà-n*lê*qu-ý*đô-n không tiện ngẩng đầu, ánh mắt lại dán chặt vào vạt áo triều phục của phụ thân, kiểu dáng kia hắn quen thuộc vô cùng, giờ phút này ở ngay gần trước mắt, chân thực mà rõ ràng giống như đã thấy trong mộng.

Hoàng đế nghe vậy cười to, lắc đầu không thôi, cuối cùng thả tay hai người ra.

Sau đó ông tiến lên, giống như đối đãi với người ngang vai vế, đấm một quyền thật mạnh vào vai nhi tử, vẻ mặt có chút đắc ý, cao giọng nói: "Nhưng mà trẫm lại cảm thấy, nhị hoàng tử của trẫm bất luận là nội ngoại tu vi hay thần thái bộ dáng, đều là ngàn dặm mới tìm được một!"

Kỷ Đình vẫn như cũ không lộ vẻ xúc động chút nào, nhàn nhạt nói rằng: "Nhị hoàng tử là trích tiên* chuyển thế, dĩ nhiên là ngàn dặm mới tìm được một."

(* - tiên hạ phàm, tiên giáng trần, tiên mắc đọa.)

"Được phụ Hoàng và Đại tướng quân tán thưởng, hài nhi cảm thấy thực hổ thẹn." Mộ Dung Nham mỉm cười khom người.

"Trẫm đã chuẩn bị một buổi vãn yến* long trọng cho con." Mộ Dung Thiên hạ dắt tay nhi tử, có nhi tử như thế này, ông vô cùng đắc chí vừa lòng: "Tất cả mọi người đang chờ để được thấy phong thái của môn chủ Thanh Long!"

(* - yến tiệc buổi tối.)

***

Kỷ Đình cũng không giống như Mộ Dung Thiên Hạ, ông không có bất kỳ lời khen ngợi hay bày tỏ gì đối với việc nhi tử trở về. Thậm chí một câu an ủi ông cũng không có, lên ngựa kéo dây cương, đi trước làm gương, đi về hướng Kỷ phủ.

Tư thế cưỡi ngựa của ông lúc nào cũng mạnh mẽ ngay thẳng, lưng eo thẳng tắp giống như thiết bản*, Kỷ Nam cưỡi ngựa đi theo phía sau ông, mắt không chớp nhìn bóng lưng phụ thân, cho dù vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cuối cùng khóe miệng vẫn không nhịn được hơi giương lên.

(* - tấm sắt.)

Cuối cùng hắn cũng trở về, trong lòng phụ thân cảm thấy vui mừng, hắn biết.

Trấn Nam Vương Kỷ Đình năm nay đã năm mươi tuổi, ngoài dưỡng nữ Tiểu Ly, thì Kỷ Nam là đứa con nhỏ tuổi nhất của ông.

Trước Kỷ Nam có ba người ca ca - Kỷ Đông, Kỷ Tây, Kỷ Bắc. Kỷ Bắc lớn hơn Kỷ Nam một tuổi, lẽ ra là Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt tiếp xuống, Kỷ Bắc phải tên là "Nam", di~ễn.đ~àn.l~ê.q~uý.đ~ôn nhưng Kỷ đại tướng quân lại cố ý không cho phép-Kỷ gia kế thừa tước vị Trấn Nam Vương, nên ông muốn giữ lại chữ "Nam" này cho đích tử mà Trấn Nam Vương phi sinh ra.

Khi đó Trấn Nam Vương phi đã gả cho Kỷ Đình sắp được mười năm mà vẫn không sinh được một mụn con.

Vì cái chữ "Nam" này, mà người vừa mới sinh hạ Kỷ Bắc - Diễm Dương công chúa Liên Nguyệt - còn chưa ngồi vững, đã giống như nổi điên gây náo loạn cả Kỷ phủ đến mức người ngã ngựa đổ, người người kêu khổ không ngừng.

Diễm Dương công chúa là tỷ tỷ ruột cùng mẹ sinh ra của đương kim Hoàng thượng, là trưởng công chúa được tiên Hoàng thương yêu nhất, khi còn trẻ, nàng là nữ tử đẹp nhất Đại Dạ. Sau khi gả vào Kỷ gia, nàng đã một mạch sinh cho Kỷ Đình ba người con trai.

Lúc Kỷ Bắc được sinh ra, bụng của Vương phi vẫn như cũ không có chút xíu tin tức, Kỷ Đình thì vẫn cố chấp như cũ giữ lại chữ "Nam" đó, cũng giống như Trấn Nam Vương Phi vị kia.

Điều này làm cho người đường đường là trưởng công chúa Đại Dạ không sao nuốt trôi cơn giận này.

Bà vú nói cho Kỷ Nam biết, khi đó Diễm Dương công chúa đại náo, đến mức kinh động đến cả Hoàng đế, khiến ông phải đích thân can thiệp. Mắt thấy vị trí chính phi của mẫu thân có khả năng không giữ được, thì đúng lúc này, bà có Kỷ Nam.

"Mẫu thân con là người có tâm địa Bồ Tát, cả đời làm việc thiện, con chính là phúc báo lớn nhất của nàng." Khi còn bé, bà vú thường xuyên vừa yêu thương xoa đầu Kỷ Nam vừa nói như vậy.

Bà vú là nha hoàn hồi môn mà mẫu thân mang theo từ nhà mẹ đẻ, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, làm bạn với mẫu thân cả đời, bà đối xử với Kỷ Nam giống như con đẻ của mình.

Kỷ Nam về nhà, người đầu tiên kích động rơi lệ cũng là bà.

"Thiến di đừng khóc, cha con đang ở phía sau." Kỷ Nam một tay lôi kéo mẫu thân một tay lôi kéo bà, nhỏ giọng nói.

"Ai...Ai ai! Ta không khóc!" Thiến di cuống quýt lau nước mắt, người nào cũng biết rằng Kỷ Đình ghét nhất là nữ nhân trong nhà khóc sướt mướt, "Ta đến phòng bếp nhỏ xem mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa, con trò chuyện với mẫu thân đi!"

Lúc bà ra ngoài cũng mang theo tất cả hạ nhân, nên nhất thời trong phòng chỉ còn lại Kỷ Nam và Trấn Nam Vương phi ở cùng nhau. Vương phi đỡ tay Kỷ Nam, chưa kịp nói chuyện, đã bị một trận khó thở, Kỷ Nam vội vàng đứng lên, vỗ nhẹ lưng bà, "Nương, người đừng nóng vội, con đã trở về rồi!"

"...Dọc đường đều ổn cả chứ? Vì sao đi trên đường không gửi tin tức về? Phụ thân con mang tin tức từ trong cung về, nói con kết giao cùng hai vị hoàng tử có đúng không? Nghe đâu còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Con có bị thương không? Nghe nói Lục hoàng tử chỉ toàn gây chuyện thị phi!" Vương phi hỏi dồn dập nhiều câu cùng một lúc.

Kỷ Nam cười, bốn bề vắng lặng, hắn liền ngả vào lòng mẫu thân, giống như làm nũng lắc lắc, "Trên đường không tiện dùng bồ câu đưa tin...Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau này con sẽ từ từ kể cho nương nghe. Thân thể của nương đã tốt hơn chưa?"

"Đã khỏe hơn rất nhiều rồi, phụ thân con mời một vị thần y từ trong cung tới, một năm qua ta ăn dược hoàn*, mùa xuân năm nay cũng không bị ho khan nữa. Đúng rồi, chờ thêm mấy ngày nữa thần y tới đây, cũng nên thỉnh hắn bắt mạch cho con, mấy năm qua con dùng thuốc kia, diiiễn+đànnn+leê+quuý.đ>>ôn cũng không biết có ảnh hưởng gì tới thân thể hay không..." Vương phi ôm hài tử đã lâu chưa về nhà của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, trên gương mặt vốn dĩ rất xinh đẹp, lại nhuộm thêm một chút dịu dàng thánh thiện nơi khóe mày đuôi mắt, đúng lúc này Kỷ đại tướng quân đẩy cửa vào nhìn thấy, bước chân không khỏi nhẹ đi rất nhiều.

(* - thuốc viên.)

Kỷ Nam thấy phụ thân tiến vào, lập tức giãy ra khỏi lòng mẫu thân, theo thói quen đứng nghiêm như trong quân đội, nghiêm giọng vấn an: "Phụ thân."

"Ngồi đi." Kỷ Đình khẽ gật đầu, "Đêm nay con cũng đừng đến doanh trại nữa, ở lại nói chuyện với mẫu thân."

"Vậy thì tối nay cũng để hắn nghỉ lại chỗ ta đi?" Vương phi không nhịn được mở miệng, hỏi xong lại dường như cảm thấy không ổn lắm, nên cúi đầu ngượng ngùng cười.

Kỷ Đình nhìn bà, trên gương mặt xưa nay vốn dĩ uy nghiêm lại xuất hiện nụ cười dịu dàng hiếm thấy.

***

Buổi tối khi tắm rửa, Vương phi sai người khênh thùng tắm vào nội thất, sau khi đổ đầy nước ấm vào thùng, bà cho tất cả thị nữ lui ra, tự mình kỳ lưng giúp Kỷ Nam.

Tóc dài thấm đẫm nước, vừa đen lại vừa bóng, uốn lượn theo thắt lưng tinh tế, mặc dù vẫn chưa đến tuổi dậy thì, nhưng chỉ cần nhìn vào đường cong duyên dáng mềm mại của tấm thân trần kia thì biết ngay đó là nữ tử.

Vương phi vén tay áo, cẩn thận xoa tinh dầu hoa hồng lên người nàng, mùi thơm thanh nhã và bọt trắng nõn nà làm cho tiểu cô nương đang lười biếng ngâm mình trong nước kia thoải mái thở dài một hơi: "Thật là thoải mái a... Hồ tắm trong Ám Dạ cốc dẫn nước lưu huỳnh từ trên núi xuống, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn tuy rằng rất có lợi với thân thể và luyện công, nhưng mà sau khi ngâm trong nước, trên người cứ có mùi thuốc, rất là khó ngửi!"

Đường đường là môn chủ Bạch Hổ môn phái của Ám Dạ cốc, mà lại dẩu miệng lên oán giận hồ nước nóng được xem là bảo vật của cốc... là khó ngửi.

Đúng vậy a, đích thực là "Nàng".

Trấn Nam Vương truyền lại chữ "Nam" mà cả đời ông lấy làm kiêu ngạo cho đích nữ của mình - Kỷ Nam chính là một nữ hài tử.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thích áo bào màu xanh nhạt, thích luyện kiếm dưới tán hoa, thích phô trương làm dáng là Dung Nhị, tú hoa thần mã đều là tin vịt trên phố. Muốn so về độ bảnh bao thì ai có thể vượt qua hắn. ↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương