Khanh Mỵ Thiên Hạ
-
Chương 23: Dũng sĩ đại hội
Mười tám tháng chạp, một ngày mặt trời rực rỡ.
Những tiếng hô đặc trưng ở ngoại ô thảo nguyên vang khắp. Trong làn gió lạnh, xa xa phảng phất những vòm lều trại mộc lên như nấm thành hàng vô cùng ngay ngắn chỉ sau một đêm.
Đó là lều trại của hai mươi sáu thị tộc cùng tộc trưởng, và các vị quan khách tham gia Dũng Sĩ đại hội, trông như những lều trại của quân doanh hành quân. Ở trước các liều trại đều có treo một lá cờ biểu trưng cho mỗi thị tộc, ở trong gió phần phật tung bay.
Trầm tích nhiều ngày bị tuyết đọng hôm nay cũng đã tan đi, hiện ra cỏ cây khô bạt ngàn mênh mông. Tuy là cỏ cây đã khô, nhưng chúng lại không hề chết đi, mà chỉ là đang chờ cho đến mùa xuân sang năm, sẽ có mầm non mới mộc lên xanh tươi tràn đầy sức sống.
Ngày cao cao treo lở lửng ở không trung, nắng rực rỡ chói mắt, ánh nắng cao vạn trượng vây rắc xuống những người đang sôi trào.
Nơi nơi tinh kỳ tung bay, tuấn mã hí vang. Gần như chỉ cần đi vài bước, sẽ lại được gặp một vị mặc trang phục quân binh, bên hông khoác đao, trên vai vác cung tiễn.
Tuy nói thảo nguyên thường xuyên diễn ra các đại hội thi tài cưỡi ngựa bắn cung, ca múa, nhưng cũng không thể nào so cùng sự rầm rộ huyên náo của Dũng Sĩ đại hội.
Bởi Dũng Sĩ đại hội ở Bắc Thương Quốc người trong nước đều có thể cảm nhận được, đây không chỉ đơn giản là cuộc luận võ bình thường.
Nguyên nhân cũng là vì hắn, ngươi cuối cùng chiến thắng đạt được danh hiệu dũng sĩ, sẽ được làm thuộc hạ dưới trướng của Tả Hiền Vương.
Ai cũng đều biết, quân đội của Tả Hiền Vương ở thảo nguyên này có ý nghĩa gì.
Có thể tham gia vào đội quân của hắn, là giấc mộng của bao người, cũng là một sự vinh dự cho tộc, được mọi người trong tộc kỳ vọng vô cùng.
Mà năm nay Dũng Sĩ đại hội, còn mang một ý nghĩa khác.
Mọi người đều được biết, hôm nay Thiền Vu ở Dũng Sĩ đại hội có ý định sẽ tuyển chọn phò mã cho Liệt Ảnh công chúa.
Liệt Ảnh công chúa tuy tính tình có chua ngoa một chút, nhưng dáng vẻ lại vô cùng động lòng người, như bông hoa trên thảo nguyên, xinh đẹp biết bao nhiêu, khiến cho người ta rất muốn chinh phục.
Rất nhiều nam tử đã xắn sẵn tay áo chờ đợi, hy vọng mình có thể thắng lợi hôm nay, có được sự để mắt của Liệt Ảnh công chúa, trở thành vị phò mã được người người ái mộ.
Mà các nương thì cũng đang xôn xao không yên, phấn chấn tột cùng, bởi như các nàng được biết, chẳng biết vì sao Nam Triều hòa thân công chúa vẫn không có được sự sủng ái của Tả Hiền Vương, hắn thậm chí còn không cùng nàng cử hành hôn lễ, chỉ ban cho một cái hư danh trắc phi (vợ thứ, chính thê là Vương phi), vị trí chính phi của Tả Hiền Vương cho đến hiện tại vẫn bị bỏ trống.
Vốn lẽ Tả Hiền Vương cùng Nam Triều hòa thân, khiến cho rất nhiều cô nương cảm thấy mất mác, nhưng giờ biết được tin này, các cô này một lần nữa phấn chấn hẳn lên, một đám trên thân y phục thêu hoa, trang sức tinh xảo, hy vọng có thể có được sự chú ý của hắn.
Suy cho cùng, hắn cũng là Thảo Nguyên Chi Ưng, là thảo nguyên thiếu niên anh hùng, cũng là đối tượng thầm thương trộm nhớ trong lòng các cô nương.
Vậy nhưng những chuyện này, Hề Hề lại không hề hay biết.
Sáng sớm, nàng liền bị La Cáp cùng Ô Lũy Hòa dẫn lại đây, đây là hai thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong, hiện giờ ngược lại như thị vệ của chính nàng, trái phải không rời nàng trăm bước.
Một bài tử được dựng lên, trên viết quy tắc trận đấu.
Chủ yếu nói lần này thi có khoảng trăm người, vòng loại các đối thủ sẽ rút thăm quyết định ai là đối thủ của mình.
Hề Hề theo mọi người đến khán đài chính phía trước, nơi này có đặt một cái thùng đỏ thẳm, được biết hôm nay Tả Hiền Vương sẽ ở đây giám sát những người rút thăm thi đấu.
Người thi đấu xếp thành một hàng dài, lấy ra từng mẫu thăm to.
Hề Hề cũng không gấp, nên ở xa đám người đó, hờ hững đứng yên. Dù sao với nàng mà nói, mặc kệ ngẫu nhiên có đối thủ là ai, nàng nhất định phải thắng.
Nhóm nam tử tham dự này, ý chí chiến đấu của ai cũng đang sôi sục, cả người đều như không cách nào dùng cho hết sự sôi sục ấy.
Đây là một trò chơi của những nam nhân.
Mà Hề Hề, không biết vô tình thế nào lại phải tham gia vào.
Hề Hề đôi mắt sáng như thanh tuyền thản nhiên mang theo một ý cười, nhìn chăm chú vào đám người đang không ngừng huyên náo.
Gió lạnh bên người nàng phất đi qua, áo bào xanh bị gió cuốn một cách ung dung, nàng giống như không hề đếm xỉa đến chuyện gì, ánh mắt cứ như thế trầm tĩnh lạnh nhạt, trầm ổn khẽ một ý cười.
Tuy vậy, nàng cũng có một thứ rất giống như những người kia, chính là muốn chiến thắng trận đấu này.
Ở tận cùng của thảo nguyên, mây trắng phủ bên dưới, phía trên là Tuyết Sơn được ánh nắng phản chiếu, đang sừng sững đứng vững.
Hề Hề ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn về phía Tuyết Sơn, hơn một lần ngân nga thở dài.
“Vân công tử, ngươi nên đi ghi danh tham gia.” La Cáp nhắc nhở.
Khán đài giờ đã không còn huyên náo, nhóm nam tử kia ghi danh xong, đều đã tản đi.
Vậy mà, nơi này người vẫn còn không ít, nhưng đặc biệt lại toàn những nữ tử quần áo phiêu phiêu.
Phục sức trên người các nàng được ánh mặt trời chiếu rọi, như một những áng mây mềm mại di động trên bầu trời, lại như những đóa hoa lưu động xinh tươi rực rỡ.
Hề Hề trong đầu liền căng thẳng, nhiều mỹ nhân như vậy tụ tập ở trong này làm gì, hơn nữa, trông các phục sức, có lẽ ở đây có đầy đủ cả hai mươi sáu thị tộc.
Hề Hề đi qua rút thăm, lúc này mới rõ ràng nguyên nhân các cô nương tụ tập ở đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, người chủ trì rút thăm chính là Hoàn Nhan Liệt Phong!
Hôm nay hắn xuất hiện trước mắt Hề Hề với một cảm giác sáng ngời.
Nam tử này, mặc một thân áo khoác bạch hồ màu trắng, tóc đen dùng một cây trăm bạc vén lên một phần, còn lại xõa dài sau lưng.
Áo trắng tóc đen ở trong gió tung bay, như một đóa mây trắng trên trời cao tự tại tản mát.
Hắn mặc y phục màu đen thì trông vô cùng u ám, mà mặc y phục màu trắng thì lại tỏa quang hoa, sáng rực.
Hắn giống như mặt trời trên không trung, tản ra thứ ánh sáng làm kẻ khác chói mắt hoang mang, làm cho người ta nhịn không được muốn trở thành mặt trăng, để được nhận phần nào ánh sáng chói chang từ hắn, cam tâm tình nguyện quay quanh hắn.
*Mặt trăng phát sáng vào ban đêm là nhờ ánh sáng của mặt trời, nên ánh sáng của mặt trăng trên thực tế là ánh sáng của mặt trời. Mặt trăng không hề tự phát sáng. Ngoài ra mặt trăng xoay quanh trái là vệ tinh của trái đất, không hề xoay quanh mặt trời, nhưng trái đất thì xoay xung quanh mặt trời nền mình nghĩ ở đây tác giả dùng lí luận bắt cầu! Mặt trăng xoay quanh trái đất -> trái đất xoay quanh mặt trời -> mặt trăng xoay quanh mặt trời. Đây là văn học nên chúng ta cũng không nên chú trọng đến logic quá phải không… hì hì
Hắn ánh mắt thâm thúy săm săm một ý cười, nhìn các cô nương. Mặc dù không có ý định nhìn chăm chú ai, nhưng lại khiến cho tất đều cảm nhận được ánh mắt sáng của hắn.
Hề Hề không thể không thừa nhận, Hoàn Nhan Liệt Phong có điểm khác biệt so với các nam tử phương Bắc khác, hắn mang theo sự tinh tế tao nhã, có lẽ duyên cớ là do hắn đọc nhiều sách của người Hán, Hề Hề nghĩ lại mấy bộ sách chất cao trong phòng hắn, phong thái của hắn từ trong lẫn ngoài phát ra, tựa hồ đều là sinh ra đã vậy.
Ánh mắt hai người vô tình va chạm nhau.
Một bên bí hiểm.
Một bên lại lạnh lùng trầm tĩnh.
Không khí tựa như xuất hiện hoa lửa đáng thoáng bốc cháy.
Hai người lại cùng nhìn nhau cười.
Một cái xán lạn như mặt trời.
Một cái lại rực rỡ như mặt trăng.
Ai có thể biết, hai người kỳ thật là đối thủ, ai có thể biết, sự tươi cười này đến tận cùng chỉ có một người có thể duy trì.
Hề Hề lấy ngẫu nhiên ghi danh là số 1, rồi cũng lấy ngẫu nhiên một mẩu thăm, thật không biết đối thủ vòng thứ nhất thật ra là ai?
Những tiếng hô đặc trưng ở ngoại ô thảo nguyên vang khắp. Trong làn gió lạnh, xa xa phảng phất những vòm lều trại mộc lên như nấm thành hàng vô cùng ngay ngắn chỉ sau một đêm.
Đó là lều trại của hai mươi sáu thị tộc cùng tộc trưởng, và các vị quan khách tham gia Dũng Sĩ đại hội, trông như những lều trại của quân doanh hành quân. Ở trước các liều trại đều có treo một lá cờ biểu trưng cho mỗi thị tộc, ở trong gió phần phật tung bay.
Trầm tích nhiều ngày bị tuyết đọng hôm nay cũng đã tan đi, hiện ra cỏ cây khô bạt ngàn mênh mông. Tuy là cỏ cây đã khô, nhưng chúng lại không hề chết đi, mà chỉ là đang chờ cho đến mùa xuân sang năm, sẽ có mầm non mới mộc lên xanh tươi tràn đầy sức sống.
Ngày cao cao treo lở lửng ở không trung, nắng rực rỡ chói mắt, ánh nắng cao vạn trượng vây rắc xuống những người đang sôi trào.
Nơi nơi tinh kỳ tung bay, tuấn mã hí vang. Gần như chỉ cần đi vài bước, sẽ lại được gặp một vị mặc trang phục quân binh, bên hông khoác đao, trên vai vác cung tiễn.
Tuy nói thảo nguyên thường xuyên diễn ra các đại hội thi tài cưỡi ngựa bắn cung, ca múa, nhưng cũng không thể nào so cùng sự rầm rộ huyên náo của Dũng Sĩ đại hội.
Bởi Dũng Sĩ đại hội ở Bắc Thương Quốc người trong nước đều có thể cảm nhận được, đây không chỉ đơn giản là cuộc luận võ bình thường.
Nguyên nhân cũng là vì hắn, ngươi cuối cùng chiến thắng đạt được danh hiệu dũng sĩ, sẽ được làm thuộc hạ dưới trướng của Tả Hiền Vương.
Ai cũng đều biết, quân đội của Tả Hiền Vương ở thảo nguyên này có ý nghĩa gì.
Có thể tham gia vào đội quân của hắn, là giấc mộng của bao người, cũng là một sự vinh dự cho tộc, được mọi người trong tộc kỳ vọng vô cùng.
Mà năm nay Dũng Sĩ đại hội, còn mang một ý nghĩa khác.
Mọi người đều được biết, hôm nay Thiền Vu ở Dũng Sĩ đại hội có ý định sẽ tuyển chọn phò mã cho Liệt Ảnh công chúa.
Liệt Ảnh công chúa tuy tính tình có chua ngoa một chút, nhưng dáng vẻ lại vô cùng động lòng người, như bông hoa trên thảo nguyên, xinh đẹp biết bao nhiêu, khiến cho người ta rất muốn chinh phục.
Rất nhiều nam tử đã xắn sẵn tay áo chờ đợi, hy vọng mình có thể thắng lợi hôm nay, có được sự để mắt của Liệt Ảnh công chúa, trở thành vị phò mã được người người ái mộ.
Mà các nương thì cũng đang xôn xao không yên, phấn chấn tột cùng, bởi như các nàng được biết, chẳng biết vì sao Nam Triều hòa thân công chúa vẫn không có được sự sủng ái của Tả Hiền Vương, hắn thậm chí còn không cùng nàng cử hành hôn lễ, chỉ ban cho một cái hư danh trắc phi (vợ thứ, chính thê là Vương phi), vị trí chính phi của Tả Hiền Vương cho đến hiện tại vẫn bị bỏ trống.
Vốn lẽ Tả Hiền Vương cùng Nam Triều hòa thân, khiến cho rất nhiều cô nương cảm thấy mất mác, nhưng giờ biết được tin này, các cô này một lần nữa phấn chấn hẳn lên, một đám trên thân y phục thêu hoa, trang sức tinh xảo, hy vọng có thể có được sự chú ý của hắn.
Suy cho cùng, hắn cũng là Thảo Nguyên Chi Ưng, là thảo nguyên thiếu niên anh hùng, cũng là đối tượng thầm thương trộm nhớ trong lòng các cô nương.
Vậy nhưng những chuyện này, Hề Hề lại không hề hay biết.
Sáng sớm, nàng liền bị La Cáp cùng Ô Lũy Hòa dẫn lại đây, đây là hai thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong, hiện giờ ngược lại như thị vệ của chính nàng, trái phải không rời nàng trăm bước.
Một bài tử được dựng lên, trên viết quy tắc trận đấu.
Chủ yếu nói lần này thi có khoảng trăm người, vòng loại các đối thủ sẽ rút thăm quyết định ai là đối thủ của mình.
Hề Hề theo mọi người đến khán đài chính phía trước, nơi này có đặt một cái thùng đỏ thẳm, được biết hôm nay Tả Hiền Vương sẽ ở đây giám sát những người rút thăm thi đấu.
Người thi đấu xếp thành một hàng dài, lấy ra từng mẫu thăm to.
Hề Hề cũng không gấp, nên ở xa đám người đó, hờ hững đứng yên. Dù sao với nàng mà nói, mặc kệ ngẫu nhiên có đối thủ là ai, nàng nhất định phải thắng.
Nhóm nam tử tham dự này, ý chí chiến đấu của ai cũng đang sôi sục, cả người đều như không cách nào dùng cho hết sự sôi sục ấy.
Đây là một trò chơi của những nam nhân.
Mà Hề Hề, không biết vô tình thế nào lại phải tham gia vào.
Hề Hề đôi mắt sáng như thanh tuyền thản nhiên mang theo một ý cười, nhìn chăm chú vào đám người đang không ngừng huyên náo.
Gió lạnh bên người nàng phất đi qua, áo bào xanh bị gió cuốn một cách ung dung, nàng giống như không hề đếm xỉa đến chuyện gì, ánh mắt cứ như thế trầm tĩnh lạnh nhạt, trầm ổn khẽ một ý cười.
Tuy vậy, nàng cũng có một thứ rất giống như những người kia, chính là muốn chiến thắng trận đấu này.
Ở tận cùng của thảo nguyên, mây trắng phủ bên dưới, phía trên là Tuyết Sơn được ánh nắng phản chiếu, đang sừng sững đứng vững.
Hề Hề ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn về phía Tuyết Sơn, hơn một lần ngân nga thở dài.
“Vân công tử, ngươi nên đi ghi danh tham gia.” La Cáp nhắc nhở.
Khán đài giờ đã không còn huyên náo, nhóm nam tử kia ghi danh xong, đều đã tản đi.
Vậy mà, nơi này người vẫn còn không ít, nhưng đặc biệt lại toàn những nữ tử quần áo phiêu phiêu.
Phục sức trên người các nàng được ánh mặt trời chiếu rọi, như một những áng mây mềm mại di động trên bầu trời, lại như những đóa hoa lưu động xinh tươi rực rỡ.
Hề Hề trong đầu liền căng thẳng, nhiều mỹ nhân như vậy tụ tập ở trong này làm gì, hơn nữa, trông các phục sức, có lẽ ở đây có đầy đủ cả hai mươi sáu thị tộc.
Hề Hề đi qua rút thăm, lúc này mới rõ ràng nguyên nhân các cô nương tụ tập ở đây.
Nguyên nhân rất đơn giản, người chủ trì rút thăm chính là Hoàn Nhan Liệt Phong!
Hôm nay hắn xuất hiện trước mắt Hề Hề với một cảm giác sáng ngời.
Nam tử này, mặc một thân áo khoác bạch hồ màu trắng, tóc đen dùng một cây trăm bạc vén lên một phần, còn lại xõa dài sau lưng.
Áo trắng tóc đen ở trong gió tung bay, như một đóa mây trắng trên trời cao tự tại tản mát.
Hắn mặc y phục màu đen thì trông vô cùng u ám, mà mặc y phục màu trắng thì lại tỏa quang hoa, sáng rực.
Hắn giống như mặt trời trên không trung, tản ra thứ ánh sáng làm kẻ khác chói mắt hoang mang, làm cho người ta nhịn không được muốn trở thành mặt trăng, để được nhận phần nào ánh sáng chói chang từ hắn, cam tâm tình nguyện quay quanh hắn.
*Mặt trăng phát sáng vào ban đêm là nhờ ánh sáng của mặt trời, nên ánh sáng của mặt trăng trên thực tế là ánh sáng của mặt trời. Mặt trăng không hề tự phát sáng. Ngoài ra mặt trăng xoay quanh trái là vệ tinh của trái đất, không hề xoay quanh mặt trời, nhưng trái đất thì xoay xung quanh mặt trời nền mình nghĩ ở đây tác giả dùng lí luận bắt cầu! Mặt trăng xoay quanh trái đất -> trái đất xoay quanh mặt trời -> mặt trăng xoay quanh mặt trời. Đây là văn học nên chúng ta cũng không nên chú trọng đến logic quá phải không… hì hì
Hắn ánh mắt thâm thúy săm săm một ý cười, nhìn các cô nương. Mặc dù không có ý định nhìn chăm chú ai, nhưng lại khiến cho tất đều cảm nhận được ánh mắt sáng của hắn.
Hề Hề không thể không thừa nhận, Hoàn Nhan Liệt Phong có điểm khác biệt so với các nam tử phương Bắc khác, hắn mang theo sự tinh tế tao nhã, có lẽ duyên cớ là do hắn đọc nhiều sách của người Hán, Hề Hề nghĩ lại mấy bộ sách chất cao trong phòng hắn, phong thái của hắn từ trong lẫn ngoài phát ra, tựa hồ đều là sinh ra đã vậy.
Ánh mắt hai người vô tình va chạm nhau.
Một bên bí hiểm.
Một bên lại lạnh lùng trầm tĩnh.
Không khí tựa như xuất hiện hoa lửa đáng thoáng bốc cháy.
Hai người lại cùng nhìn nhau cười.
Một cái xán lạn như mặt trời.
Một cái lại rực rỡ như mặt trăng.
Ai có thể biết, hai người kỳ thật là đối thủ, ai có thể biết, sự tươi cười này đến tận cùng chỉ có một người có thể duy trì.
Hề Hề lấy ngẫu nhiên ghi danh là số 1, rồi cũng lấy ngẫu nhiên một mẩu thăm, thật không biết đối thủ vòng thứ nhất thật ra là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook