Khanh Mỵ Thiên Hạ
-
Chương 10: Cưỡng ép xuất phủ
Sau bình phong truyền đến thanh âm yểu điệu, bất
đắc dĩ của Diệp Từ Dung: “Vương gia, van cầu ngài! Xin ngày buông tha
cho ta đi!”
Diệp Từ Dung là không muốn, nhưng lại không thể chống lại.
Hai mắt tràn đầy lệ như mũi nhọn lạnh băng đâm vào lòng Vân Hề Hề, làm cho Vân Hề Hề tâm không khỏi thương hại cho nàng.
Cho dù Diệp Từ Dung nguyện thị tẩm, cũng tuyệt không nguyện ở trước mắt một người lạ như thế này, Hoàn Nhan Liệt Phong hắn thật sự ép buộc Diệp Từ Dung như vậy ư.
“Cầu ta?” Hoàn Nhan Liệt Phong thanh âm mị hoặc, chậm rãi truyền ra từ sau bình phong: “Yên tâm, bản vương sẽ làm cho ngươi hài lòng, so với tên mặt hoa da phấn kia nhất định không khiến ngươi thất vọng.”
“Vương gia, không cần, van cầu ngươi!” Thanh âm Diệp Từ Dung nhu nhược, ai oán, quanh quẩn mang theo sự thê lương bên trong vọng ra.
Nụ hôn mập mờ dưới ánh nến đang ẩn hiện sau bình phong, Vân Hề nhìn thấy rất rõ ràng, hai cái bóng đen dây dưa cùng một chỗ, nghe được cả tiếng y phục va chạm nhau sột soạt, sột soạt cùng thanh âm của Diệp Từ Dung mỏng manh, yếu mềm cầu xin tha thứ.
Vân Hề Hề thật sự nghe không nổi nữa, nàng xốc lên rèm cửa muốn đi ra ngoài, chính là ngoài cửa hai thị vệ “rầm” một tiếng, đứng ở trước mặt nàng.
“Không có sự đồng ý của vương gia, đi ra ngoài liền giết!” Thị vệ không hề khoan dung nói.
Vân Hề Hề bất đắc dĩ đành chậm rãi lui về, cúi đầu ngồi trên ghế da, bên tai tràn ngập thanh âm tiếng thở dốc tình tứ, mê hoặc của Hoàn Nhan Liệt Phong, còn có cả tiếng đè nén cầu xin tha thứ không được của Diệp Từ Dung.
Xuân sắc khôn cùng tựa hồ xuyên qua cả bình phong kia, tràn ra ngoài.
Vân Hề Hề nhận thấy mặt mình một phen nóng bừng, trên người da gà rậm rạp nổi lên một lớp.
Nàng vốn là một cô gái hồn nhiên, chưa từng chứng kiến qua những trường hợp như vậy, chính là nghe còn chưa từng nghe qua, lại không thể tưởng tượng được nó xuất hiện như thế.
Ánh mắt vô tình liếc về hướng bình phong, hai thân ảnh vẫn như cũ quấn lấy nhau, dưới ánh đèn coi như vô cùng tình tứ.
Vân Hề Hề thật sự không thể nhịn được nữa, lạnh giọng quát: “Vương gia, xin người buông tha nàng đi!”
Phía sau bình phong tiết mục kia vẫn tiếp diễn, Hoàn Nhan Liệt Phong tựa như không có nghe đến lời của Vân Hề Hề, ngược lại càng thêm mất hồn khẽ hừ một tiếng rồi bỏ qua, nhưng Hề Hề vẫn nghe được hết.
Vân Hề Hề trong lòng thầm mắng một tiếng, sắc ma! Hạ lưu!
Có lẽ giờ phút này hắn cho rằng tình địch của hắn – Vân Hề Hề đang ghen ghét dữ dội, không thì cũng là mười phần ăn phải giấm chua, không biết rằng Vân Hề Hề là bị xấu hổ đến sắp không thể nhịn được nữa, sắp hỏng mất.
Rầm một tiếng.
Vân Hề Hề đánh ngã bình phong.
Ánh nến tức khắc chiếu sáng chiếc giường lớn sau bình phong.
Loạn, một giường thật hỗn độn.
Y phục tản mát, chăn đệm tán loạn.
Khôn cùng xuân sắc theo bình phong trút xuống mà mở ra, bên trong tối tăm tràn ngập hơi thở.
Hoàn Nhan Liệt Phong đang ôm Diệp Từ Dung hôn sâu vô cùng triền miên, bình phong hé mở không hề ảnh hưởng tên tâm trạng đang hứng chí của hắn.
Diệp Từ Dung áo ngoài đã cởi ra, chỉ còn mỗi một cái yếm màu đỏ trên người, trên yếm có dùng kim tuyến thêu hình một đôi uyên ương cổ đan lấy nhau, cánh tay ngọc cùng gáy ngọc trần trụi tuyết trắng được ánh nến chiếu gọi vô cùng chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp đang gợn sóng mang theo một mảng đỏ ửng, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp động lòng người của nàng.
Nhìn thấy Vân Hề Hề nàng hét lên một tiếng, vùi đầu vào giữa gối.
“Vân công tử, ngươi nhìn trộm, ta đây vẫn là đang hưởng thụ.” Hoàn Nhan Liệt Phong thanh âm mang theo sự hấp dẫn tình tứ.
Vân Hề Hề nhìn đến Hoàn Nhan Liệt Phong, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, trên mặt lại như lửa đốt.
Hắn y phục bán mở, lộ ra bộ ngực rắn chắc, màu da lúa mạch dưới ánh nến lấp lánh vô cùng hấp dẫn, tóc đen hỗn độn rối tung ở sau đầu, sự cao quý cùng sự tà mị hấp dẫn cùng lúc lộ ra thật không nói nên lời, con ngươi đen đặc thâm thúy lại càng sâu hơn.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn vây khốn tầm mắt của Vân Hề Hề, mang theo tà khí cười nói: “Vân công tử, như thế nào, người là xem không đủ rõ, một khi đã như vậy, liền đem bình phong toàn bộ mở ra đi.”
Nói xong, hắn tay phải vung lên, chiếc yếm trên người Diệp Từ Dung đang che giấu kia liền như vậy đáng thương rơi xuống, bộ ngực tuyết trắng của Diệp Từ Dung nháy mắt hiện ra ở trước mặt, mà Hoàn Nhan Liệt Phong lại như vậy cúi xuống, hôn lên.
Vân Hề Hề tinh tường nhìn thấy lệ trong suốt từng giọt, từng giọt trên mặt Diệp Từ Dung đang chảy xuống, nàng nhất định là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
“Ta kêu người ngừng lại!” Vân Hề Hề ánh mắt sắc bén lóe lên.
Hoàn Nhan Liệt Phong thật sự rất đáng giận, rõ ràng biết Diệp Từ Dung là không cam tâm tình nguyện, còn cố bức bách nàng, và còn là ở trước mặt người ngoài thế này, điều này làm sao Diệp Từ Dung có thể chịu chịu nổi, nàng dù gì cũng là hòa thân Nam Triều công chúa. Đều là nữ nhân, Vân Hề Hề vạn phần đồng tình với Diệp Từ Dung, nàng nhất định phải cứu nàng, cho dù điều đó sẽ khiến nàng tiếp tục sai lầm.
Hoàn Nhan Liệt Phong tà khí chính là buồn cười chậm rãi tràn ra, hắn căn bản không thèm nhìn Vân Hề Hề và vẫn cứ như cũ.
Vân Hề Hề nhìn xung quanh bên trong, trường tường một thanh kiếm thu hút tầm mắt của Vân Hề Hề.
Thân thủ nhanh nhẹn liền đem kiếm xuống dưới, soạt một tiếng nàng liền rút kiếm, trong nháy mắt trong phòng kiếm quang quanh quẩn, lạnh lẽo lóe ra.
Vân Hề Hề chậm rãi đem kiếm chỉ vào cổ Hoàn Nhan Liệt Phong: “Ngươi buông nàng ra, bằng không, đừng trách ta vô tình! Ngươi thì ra chỉ có bản lĩnh khi dễ một nữ tử!”
Hoàn Nhan Liệt Phong rốt cục cũng buông Diệp Từ Dung ra, hứng thú quay đầu lại nhìn Vân Hề Hề.
“Ngươi đúng thật là có vài phần can đảm, không uổng công nàng thích ngươi, nhưng ngươi cho rằng bản vương sẽ vì vậy cảm động sao?” Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười, hướng về thanh kiếm đang đặt trên cổ mình khẩu khí như không có gì, thổi nhẹ một cái.
Vân Hề Hề ánh mắt đảo nhẹ qua bộ ngực trần của Hoàn Nhan Liệt Phong, hai má lại đỏ bừng lên.
“Mặc y phục vào!” Vân Hề Hề tâm mang theo áp lực kinh hoàng, lạnh nhạt nói.
Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười, thế nhưng lại nghe theo mặc lại y phục.
Ngoài cửa thị vệ nghe được tiếng động liền vang vọt tiến vào, Hoàn Nhan Liệt Phong nhẹ nhàng phất tay, cho bọn họ lui xuống.
Hắn trong lòng căn bản là xem thường Vân Hề Hề, nam tử Nam Triều vốn gầy yếu nhu nhược, làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Ở dưới kiếm của nàng, hắn như thế nhưng lại không hề hốt hoảng khẩn trương, rõ ràng là kiếm của Vân Hề Hề đang đặt trên cổ hắn, nhưng Vân Hề Hề lại có cảm giác ngược lại, kiếm như là đang đặt trên cổ chính mình.
“Kế tiếp thì sao?”
Hoàn Nhan Liệt Phong mặc xong y phục, híp nửa mắt nhìn Vân Hề Hề, hắn bộ dạng lười biếng, coi như đang xem một màn kịch hay ho, mà trong đó vai chính đang diễn xướng không ai khác ngoài Vân Hề Hề.
Tóc đen phía sau hắn xõa xuống rối tung, càng tăng thêm cho hắn một tia khôn cùng khí phách, còn có một chút nói không nên lời, vì khoảng cách của hắn và Vân Hề Hề quá thân cận, hơi thở nam tính của hắn đánh thẳng về phía Vân Hề Hề.
Bị hơi thở của một nam tử xa lạ khuấy đảo Vân Hề Hề trong lòng bất an, đai mi khẽ nhíu lại, lạnh giọng nói: “Buột tóc của ngươi lại.”
Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt hiện lên tia mỉm cười, thuận tay đem tóc phía sau buột lại, lộ ra gương mặt tuấn mỹ cương nghị. Nam nhân này dáng vóc quả không tồi, vừa có sự khôi ngô của nam tử người Hán ở Nam Triều, vừa có sự cương nghị cùng khí phách của nam tử Tái Bắc.
“Kế tiếp thì sao?”
Hoàn Nhan Liệt Phong tiếp tục hỏi, bên môi hình như hàm chứa ý cười rất dày.
Vân Hề Hề trong lòng ngầm bực bội, kế tiếp nên làm như thế nào, nàng cũng không biết, mới vừa rồi xúc động đem kiếm đặt lên cổ hắn, chẳng lẽ giờ lại lấy xuống? Nếu là thả hắn ra, ai biết được hắn sẽ làm cái gì, không biết hắn có hay không giận dữ rồi giết chết nàng.
Hắn chính là Bắc Thương Quốc – Tả Hiền Vương, đại hoàng tử của Khả Hãn, chính mình có mấy cái đầu để có thể đấu với hắn.
Trong lòng nàng do dự, ngẩng đầu liền nhìn thấy bên môi Hoàn Nhan Liệt Phong mang theo vô số ý cười trào phúng như không có chuyện gì xảy ra, Vân Hề Hề ánh mắt lạnh lùng.
Nam nhân này dựa vào cái gì mà tự phụ? Dựa vào gì mà kiếm đặt trên cổ vẫn dương dương tự đắc như thế? Chẳng lẽ là nghĩ nàng không dám ra tay? Người khác sợ Tả Hiền Vương hắn, nhưng Vân Hề Hề nàng thì không.
Đã vậy chi bằng tiếp tục, huống chi bây giờ nàng căn bản là không có đường lui, dù sao nàng cũng chán ghét ở lại cái vương phủ này, chính mình sớm muộn cũng phải rời đi, không bằng đi ngay trong tối nay.
Vân Hề Hề nghĩ đến đây, đem kiếm hơi hơi đẩy về phía trước, thành công nhìn đến trên cổ hắn đang có tơ máu chảy xuống.
Diệp Từ Dung là không muốn, nhưng lại không thể chống lại.
Hai mắt tràn đầy lệ như mũi nhọn lạnh băng đâm vào lòng Vân Hề Hề, làm cho Vân Hề Hề tâm không khỏi thương hại cho nàng.
Cho dù Diệp Từ Dung nguyện thị tẩm, cũng tuyệt không nguyện ở trước mắt một người lạ như thế này, Hoàn Nhan Liệt Phong hắn thật sự ép buộc Diệp Từ Dung như vậy ư.
“Cầu ta?” Hoàn Nhan Liệt Phong thanh âm mị hoặc, chậm rãi truyền ra từ sau bình phong: “Yên tâm, bản vương sẽ làm cho ngươi hài lòng, so với tên mặt hoa da phấn kia nhất định không khiến ngươi thất vọng.”
“Vương gia, không cần, van cầu ngươi!” Thanh âm Diệp Từ Dung nhu nhược, ai oán, quanh quẩn mang theo sự thê lương bên trong vọng ra.
Nụ hôn mập mờ dưới ánh nến đang ẩn hiện sau bình phong, Vân Hề nhìn thấy rất rõ ràng, hai cái bóng đen dây dưa cùng một chỗ, nghe được cả tiếng y phục va chạm nhau sột soạt, sột soạt cùng thanh âm của Diệp Từ Dung mỏng manh, yếu mềm cầu xin tha thứ.
Vân Hề Hề thật sự nghe không nổi nữa, nàng xốc lên rèm cửa muốn đi ra ngoài, chính là ngoài cửa hai thị vệ “rầm” một tiếng, đứng ở trước mặt nàng.
“Không có sự đồng ý của vương gia, đi ra ngoài liền giết!” Thị vệ không hề khoan dung nói.
Vân Hề Hề bất đắc dĩ đành chậm rãi lui về, cúi đầu ngồi trên ghế da, bên tai tràn ngập thanh âm tiếng thở dốc tình tứ, mê hoặc của Hoàn Nhan Liệt Phong, còn có cả tiếng đè nén cầu xin tha thứ không được của Diệp Từ Dung.
Xuân sắc khôn cùng tựa hồ xuyên qua cả bình phong kia, tràn ra ngoài.
Vân Hề Hề nhận thấy mặt mình một phen nóng bừng, trên người da gà rậm rạp nổi lên một lớp.
Nàng vốn là một cô gái hồn nhiên, chưa từng chứng kiến qua những trường hợp như vậy, chính là nghe còn chưa từng nghe qua, lại không thể tưởng tượng được nó xuất hiện như thế.
Ánh mắt vô tình liếc về hướng bình phong, hai thân ảnh vẫn như cũ quấn lấy nhau, dưới ánh đèn coi như vô cùng tình tứ.
Vân Hề Hề thật sự không thể nhịn được nữa, lạnh giọng quát: “Vương gia, xin người buông tha nàng đi!”
Phía sau bình phong tiết mục kia vẫn tiếp diễn, Hoàn Nhan Liệt Phong tựa như không có nghe đến lời của Vân Hề Hề, ngược lại càng thêm mất hồn khẽ hừ một tiếng rồi bỏ qua, nhưng Hề Hề vẫn nghe được hết.
Vân Hề Hề trong lòng thầm mắng một tiếng, sắc ma! Hạ lưu!
Có lẽ giờ phút này hắn cho rằng tình địch của hắn – Vân Hề Hề đang ghen ghét dữ dội, không thì cũng là mười phần ăn phải giấm chua, không biết rằng Vân Hề Hề là bị xấu hổ đến sắp không thể nhịn được nữa, sắp hỏng mất.
Rầm một tiếng.
Vân Hề Hề đánh ngã bình phong.
Ánh nến tức khắc chiếu sáng chiếc giường lớn sau bình phong.
Loạn, một giường thật hỗn độn.
Y phục tản mát, chăn đệm tán loạn.
Khôn cùng xuân sắc theo bình phong trút xuống mà mở ra, bên trong tối tăm tràn ngập hơi thở.
Hoàn Nhan Liệt Phong đang ôm Diệp Từ Dung hôn sâu vô cùng triền miên, bình phong hé mở không hề ảnh hưởng tên tâm trạng đang hứng chí của hắn.
Diệp Từ Dung áo ngoài đã cởi ra, chỉ còn mỗi một cái yếm màu đỏ trên người, trên yếm có dùng kim tuyến thêu hình một đôi uyên ương cổ đan lấy nhau, cánh tay ngọc cùng gáy ngọc trần trụi tuyết trắng được ánh nến chiếu gọi vô cùng chói mắt, khuôn mặt xinh đẹp đang gợn sóng mang theo một mảng đỏ ửng, càng tăng thêm vài phần xinh đẹp động lòng người của nàng.
Nhìn thấy Vân Hề Hề nàng hét lên một tiếng, vùi đầu vào giữa gối.
“Vân công tử, ngươi nhìn trộm, ta đây vẫn là đang hưởng thụ.” Hoàn Nhan Liệt Phong thanh âm mang theo sự hấp dẫn tình tứ.
Vân Hề Hề nhìn đến Hoàn Nhan Liệt Phong, chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, trên mặt lại như lửa đốt.
Hắn y phục bán mở, lộ ra bộ ngực rắn chắc, màu da lúa mạch dưới ánh nến lấp lánh vô cùng hấp dẫn, tóc đen hỗn độn rối tung ở sau đầu, sự cao quý cùng sự tà mị hấp dẫn cùng lúc lộ ra thật không nói nên lời, con ngươi đen đặc thâm thúy lại càng sâu hơn.
Ánh mắt sâu thẳm của hắn vây khốn tầm mắt của Vân Hề Hề, mang theo tà khí cười nói: “Vân công tử, như thế nào, người là xem không đủ rõ, một khi đã như vậy, liền đem bình phong toàn bộ mở ra đi.”
Nói xong, hắn tay phải vung lên, chiếc yếm trên người Diệp Từ Dung đang che giấu kia liền như vậy đáng thương rơi xuống, bộ ngực tuyết trắng của Diệp Từ Dung nháy mắt hiện ra ở trước mặt, mà Hoàn Nhan Liệt Phong lại như vậy cúi xuống, hôn lên.
Vân Hề Hề tinh tường nhìn thấy lệ trong suốt từng giọt, từng giọt trên mặt Diệp Từ Dung đang chảy xuống, nàng nhất định là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
“Ta kêu người ngừng lại!” Vân Hề Hề ánh mắt sắc bén lóe lên.
Hoàn Nhan Liệt Phong thật sự rất đáng giận, rõ ràng biết Diệp Từ Dung là không cam tâm tình nguyện, còn cố bức bách nàng, và còn là ở trước mặt người ngoài thế này, điều này làm sao Diệp Từ Dung có thể chịu chịu nổi, nàng dù gì cũng là hòa thân Nam Triều công chúa. Đều là nữ nhân, Vân Hề Hề vạn phần đồng tình với Diệp Từ Dung, nàng nhất định phải cứu nàng, cho dù điều đó sẽ khiến nàng tiếp tục sai lầm.
Hoàn Nhan Liệt Phong tà khí chính là buồn cười chậm rãi tràn ra, hắn căn bản không thèm nhìn Vân Hề Hề và vẫn cứ như cũ.
Vân Hề Hề nhìn xung quanh bên trong, trường tường một thanh kiếm thu hút tầm mắt của Vân Hề Hề.
Thân thủ nhanh nhẹn liền đem kiếm xuống dưới, soạt một tiếng nàng liền rút kiếm, trong nháy mắt trong phòng kiếm quang quanh quẩn, lạnh lẽo lóe ra.
Vân Hề Hề chậm rãi đem kiếm chỉ vào cổ Hoàn Nhan Liệt Phong: “Ngươi buông nàng ra, bằng không, đừng trách ta vô tình! Ngươi thì ra chỉ có bản lĩnh khi dễ một nữ tử!”
Hoàn Nhan Liệt Phong rốt cục cũng buông Diệp Từ Dung ra, hứng thú quay đầu lại nhìn Vân Hề Hề.
“Ngươi đúng thật là có vài phần can đảm, không uổng công nàng thích ngươi, nhưng ngươi cho rằng bản vương sẽ vì vậy cảm động sao?” Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười, hướng về thanh kiếm đang đặt trên cổ mình khẩu khí như không có gì, thổi nhẹ một cái.
Vân Hề Hề ánh mắt đảo nhẹ qua bộ ngực trần của Hoàn Nhan Liệt Phong, hai má lại đỏ bừng lên.
“Mặc y phục vào!” Vân Hề Hề tâm mang theo áp lực kinh hoàng, lạnh nhạt nói.
Hoàn Nhan Liệt Phong mỉm cười, thế nhưng lại nghe theo mặc lại y phục.
Ngoài cửa thị vệ nghe được tiếng động liền vang vọt tiến vào, Hoàn Nhan Liệt Phong nhẹ nhàng phất tay, cho bọn họ lui xuống.
Hắn trong lòng căn bản là xem thường Vân Hề Hề, nam tử Nam Triều vốn gầy yếu nhu nhược, làm sao có thể là đối thủ của hắn.
Ở dưới kiếm của nàng, hắn như thế nhưng lại không hề hốt hoảng khẩn trương, rõ ràng là kiếm của Vân Hề Hề đang đặt trên cổ hắn, nhưng Vân Hề Hề lại có cảm giác ngược lại, kiếm như là đang đặt trên cổ chính mình.
“Kế tiếp thì sao?”
Hoàn Nhan Liệt Phong mặc xong y phục, híp nửa mắt nhìn Vân Hề Hề, hắn bộ dạng lười biếng, coi như đang xem một màn kịch hay ho, mà trong đó vai chính đang diễn xướng không ai khác ngoài Vân Hề Hề.
Tóc đen phía sau hắn xõa xuống rối tung, càng tăng thêm cho hắn một tia khôn cùng khí phách, còn có một chút nói không nên lời, vì khoảng cách của hắn và Vân Hề Hề quá thân cận, hơi thở nam tính của hắn đánh thẳng về phía Vân Hề Hề.
Bị hơi thở của một nam tử xa lạ khuấy đảo Vân Hề Hề trong lòng bất an, đai mi khẽ nhíu lại, lạnh giọng nói: “Buột tóc của ngươi lại.”
Hoàn Nhan Liệt Phong ánh mắt hiện lên tia mỉm cười, thuận tay đem tóc phía sau buột lại, lộ ra gương mặt tuấn mỹ cương nghị. Nam nhân này dáng vóc quả không tồi, vừa có sự khôi ngô của nam tử người Hán ở Nam Triều, vừa có sự cương nghị cùng khí phách của nam tử Tái Bắc.
“Kế tiếp thì sao?”
Hoàn Nhan Liệt Phong tiếp tục hỏi, bên môi hình như hàm chứa ý cười rất dày.
Vân Hề Hề trong lòng ngầm bực bội, kế tiếp nên làm như thế nào, nàng cũng không biết, mới vừa rồi xúc động đem kiếm đặt lên cổ hắn, chẳng lẽ giờ lại lấy xuống? Nếu là thả hắn ra, ai biết được hắn sẽ làm cái gì, không biết hắn có hay không giận dữ rồi giết chết nàng.
Hắn chính là Bắc Thương Quốc – Tả Hiền Vương, đại hoàng tử của Khả Hãn, chính mình có mấy cái đầu để có thể đấu với hắn.
Trong lòng nàng do dự, ngẩng đầu liền nhìn thấy bên môi Hoàn Nhan Liệt Phong mang theo vô số ý cười trào phúng như không có chuyện gì xảy ra, Vân Hề Hề ánh mắt lạnh lùng.
Nam nhân này dựa vào cái gì mà tự phụ? Dựa vào gì mà kiếm đặt trên cổ vẫn dương dương tự đắc như thế? Chẳng lẽ là nghĩ nàng không dám ra tay? Người khác sợ Tả Hiền Vương hắn, nhưng Vân Hề Hề nàng thì không.
Đã vậy chi bằng tiếp tục, huống chi bây giờ nàng căn bản là không có đường lui, dù sao nàng cũng chán ghét ở lại cái vương phủ này, chính mình sớm muộn cũng phải rời đi, không bằng đi ngay trong tối nay.
Vân Hề Hề nghĩ đến đây, đem kiếm hơi hơi đẩy về phía trước, thành công nhìn đến trên cổ hắn đang có tơ máu chảy xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook