Nhiệt độ phòng rất thích hợp, nhưng lại khiến Ngôn Khanh bùng nổ vì mấy câu chữ của anh, nóng đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả thắt lưng cũng đổ mồ hôi.

Mây đen muốn ăn kẹo bông gòn.

Là dùng thân thể để ăn…

Phản ứng của cô vô cùng trực tiếp, ngồi cũng không xong, mềm nhũn trượt từ trên đùi Hoắc Vân Thâm xuống.

Hoắc Vân Thâm kịp thời đỡ được, vây cô trước ngực, nhiệt độ cơ thể làm càn bao phủ lấy cô: “Không đùa em. Không chỉ bây giờ mới nghĩ, mà anh đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi. Hôm nay dám nói, là bởi vì em đang trêu chọc anh.”

Ngôn Khanh muốn bốc khói, đáy lòng tuôn ra bọt khí nóng hổi.

Toàn là từ ngữ hổ báo[1] gì đây!

[1] Hổ lang chi từ (虎狼之词): những câu bình thường, nhìn trên mặt chữ thì không có bất kỳ thông tin sắc tình nào, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hiểu đây là những câu nói sắc tình, giống kiểu câu có hai ý nghĩa.

“… Em không!”

Cô mở to mắt, cố gắng che giấu tội ác của mình bằng khuôn mặt ngây thơ, hai tay đặt lên vai anh, chống cự đến chết.

Trong hợp đồng lúc đó đã viết rất rõ ràng, rằng mối quan hệ của cô với anh, tuyệt đối không bao gồm lên giường.

Để anh ôm, để anh hôn, cô còn có thể dùng sự đau lòng và an ủi tê liệt chính mình, nhưng một khi phá vỡ bước cuối cùng, trở thành vợ chồng thực sự, thì cô là gì, tim cô nên đặt ở đâu…

Hoắc Vân Thâm muốn cũng là người kia, căn bản không phải cô.

Song bầu không khí quá mập mờ, vòng tay của anh quá ấm áp, cô vì anh mà thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức cô không biết phải làm sao.

Trong lòng cô khao khát gần gũi với anh, nhưng khi anh tiến sâu hơn, cô lại sợ hãi lùi bước.

Lông mi Ngôn Khanh run rẩy, dính một chút hơi ẩm, cô cuống quít nói: “Anh… Anh đừng cưỡng từ đoạt lý[2], anh tìm cớ đưa ra yêu cầu quá phận, còn vu khống em!”

[2] Cưỡng từ đoạt lý (强词夺理): cố làm sai nghĩa của từ ngữ để chiếm lấy lí lẽ/không có lý nói thành có lý.

Hoắc Vân Thâm nghiêng người về phía trước, cô cố gắng trốn ở phía sau.

Anh hỏi: “Anh muốn làm chuyện thân mật với người vợ đã kết hôn hợp pháp của mình, có chỗ nào quá phận.”

Ngôn Khanh cắn môi.

Đôi mắt anh hẹp dài, đen nhánh mà sâu thẳm: “Đêm nay em cho phép anh ôm, cho phép anh hôn, lúc anh đè em xuống, mặt em còn đỏ ửng, vậy không tính là trêu chọc?”

Ngôn Khanh á khẩu không trả lời được, chóp mũi có chút hồng.

Hình như đúng thế thật, cô trêu chọc, còn âm thầm mở đường. Lúc anh vượt qua, cô lại ngoảnh mặt nói người ta lưu manh.

Sao cô lại kỹ nữ như thế chứ!

Ngôn Khanh nghẹn nửa ngày, hốc mắt chua càng thêm chua, cùng đường đành phải chỉ sắc trời ngoài cửa sổ: “…Hơn 5 giờ, gần sáng rồi! 7 giờ em phải rời giường thu dọn, 8 rưỡi có phỏng vấn! Anh… Anh xác định thời gian này còn muốn xằng bậy sao!”

Hoắc Vân Thâm vòng qua lưng cô. Cô hơi ngửa về phía sau một chút, anh lại đuổi theo một chút, lửa nóng phun ra ép buộc cô: “Em đang thăm dò độ bền bỉ của chồng mình hửm?”

Ngôn Khanh ngẩn ra.

Nói gì cũng vô dụng, nói gì cũng là hố!

Eo cô đã cong đến cực hạn, rốt cuộc không có chỗ để trốn nữa, giảng giải thì không thông, nỗi buồn bã uất ức tuôn trào không thể giải thích được, khoé mắt cô ươn ướt, có vết nước trượt ra.

Hoắc Vân Thâm bình tĩnh nhìn cô rơi nước mắt, lập tức ôm cô vào lòng, bàn tay không ngừng vuốt ve đầu cô: “Không khóc, là anh không tốt, anh không dọa em.”

Anh dịu dàng như vậy, Ngôn Khanh càng không cưỡng nổi, nỗi sợ hãi bất an suốt cả đêm lại lần nữa tìm đến, cô bất lực ôm lấy cổ anh, nước mắt cọ lên quần áo anh, nức nở nói: “Người khác đều bắt nạt em, anh không thể lại bắt nạt em.”

Trái tim Hoắc Vân Thâm bị cô vò nát, có dày vò nữa anh cũng chịu được, anh khàn giọng dỗ dành: “Không bắt nạt, mây đen ngủ với kẹo bông gòn.”

Ngôn Khanh bất lực vỗ anh.

Anh để mặc cô đánh mình, hôn lên vành tai cô: “Chỉ là ngủ thôi. Anh sẽ hoãn phỏng vấn đến giữa trưa, chờ em tỉnh lại. Đừng lo lắng chuyện fan cuồng, anh sẽ giải quyết.”

Anh nói như vậy, cô liền ngoan ngoãn tin tưởng.

Hoắc Vân Thâm kéo chặt rèm cửa, mặc nguyên quần áo nằm xuống ôm lấy Ngôn Khanh. Cô tìm mọi cơ hội trượt ra gần mép giường, rời xa khỏi bộ phận mấu chốt của anh, sợ dán vào.

Anh túm cô lại, trên tay cầm một cái vòng kim loại tinh tế, tròng lên cổ tay mảnh khảnh của cô.

“Quà Giáng Sinh,” Anh thấp giọng nói, “vốn đã trang trí rất nhiều trên tầng 17, đáng tiếc đều không thực hiện được, chỉ có thể tặng cái này cho em.”

Không đợi Ngôn Khanh nhìn thấy, tay trái đã bị anh nắm lấy, môi anh dừng trên ngón áp út của cô.

“Biết em không tiện đeo nhẫn cưới, vòng tay và nụ hôn, là hai ấn ký.” Hoắc Vân Thâm xoa làn da mỏng manh trên tay cô, “Ở đâu của em, cũng đều là của anh.”

Ngôn Khanh như rơi vào biển bông ấm áp, tim được lấp đầy, tay chân nhẹ bẫng.

Hoắc Vân Thâm không nói lý, nói cái gì mà cô trêu chọc anh, rõ ràng là ngược lại mới đúng.

Thật ra Ngôn Khanh rất muốn hỏi Hoắc Vân Thâm một chút về chuyện quá khứ – những tổn thương anh phải hứng chịu, những lời đồn đó, còn cả nguyên nhân khiến anh rơi vào trạng thái tinh thần cực đoan – nhưng bị anh ôm quá thoải mái, cô lại quá mệt mỏi, không bao lâu liền ngủ say.

Sau khi ngủ say cô cũng rất thành thật, vùi vào khuỷu tay Hoắc Vân Thâm theo bản năng, chân cũng gác lên eo người ta, gác rồi không tính, còn đá anh, ôm chặt anh lẩm bẩm: “Anh — chính là thèm thân thể của em —”

Hoắc Vân Thâm đã từng thấy câu này trên Weibo, nghe từ miệng cô phát ra, anh cười tỉnh táo, xoa bóp mặt cô: “Nói sai rồi, cả trái tim lẫn thân thể, anh đều thèm.”

Ngôn Khanh ngủ đến 10 giờ, trạng thái gần như đã khôi phục, khó có khi thấy Hoắc Vân Thâm chưa tỉnh, cô phóng túng nằm bên cạnh anh một lát, sờ chiếc vòng tay mà yêu thích không buông, rồi lại chọt chọt vào lông mi anh.

Vừa mới chạm vào một chút, đã bị Hoắc Vân Thâm trở tay nắm lấy, anh nâng mi mắt, lẳng lặng hỏi: “Vợ, lúc ngủ em đá anh, có bồi thường không?”

Ngôn Khanh sợ anh muốn bồi thường thịt nên vội vàng bò dậy làm chính sự. Sau khi bị một đám người vây quanh trang điểm chải chuốt xong, cô lại biến thành một tiểu tiên nữ xinh xắn ngọt nước.

Trước khi cuộc phỏng vấn trên các phương tiện truyền thông đại chúng bắt đầu, An Lan kéo Ngôn Khanh sang một bên, nói với cô về phản hồi của cảnh sát.

Fan cuồng lẻn vào phòng là một kẻ tái phạm. Anh ta đã từng theo đuôi quấy rối một số nữ minh tinh, chuyên nhắm vào những người mới ra mắt, mới nổi tiếng, dựa vào mức độ coi trọng của nghệ sĩ đối với fans mà tuỳ thời tiếp cận.

Từ tập phát sóng đầu tiên anh ta đã theo dõi Ngôn Khanh, tìm được địa điểm quay của chương trình. Anh ta đã lang thang ở gần đó từ rất lâu rồi, nhưng không có cách để lẩn vào nên mới một mực chờ đến lúc các cô ra ngoài tham gia hoạt động.

Theo lời khai của anh ta, khi chuyến bay của nhóm nhạc nữ sắp hạ cánh, có người đã chủ động gửi WeChat cho anh ta, rao bán số điện thoại của Ngôn Khanh. Anh ta mua thử, không ngờ chính chủ lại nghe điện thoại thật, nên càng thêm cuồng nhiệt. Sau đó WeChat kia lại tiếp tục chào hàng thông tin phòng cũng như thời gian ra vào khách sạn của Ngôn Khanh, anh ta lập tức mua, rồi ẩn núp quanh đó.

Bình thường anh ta cũng ăn trộm ăn cắp, hơn nữa là ban đêm, nhân viên dọn vệ sinh rất ít, trong phòng nghỉ chỉ có một người trực ban, vì vậy đối với anh ta trộm thẻ phòng không tính là việc khó. Tinh thần anh ta cũng không quá bình thường, nên mới có những chuyện tập kích phía sau.

Hai tay Ngôn Khanh nắm chặt, bắt được điểm mấu chốt: “Ai chào hàng thông tin trên WeChat cho anh ta?”

An Lan nhíu mày lắc đầu: “Trước mắt còn chưa biết, tài khoản WeChat dùng để liên lạc tạm thời không tra được người dùng thật, cảnh sát đang điều tra, Hoắc tổng… chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

“Trước tiên đừng nghĩ đến chuyện này, ứng phó với truyền thông cho tốt.” An Lan vỗ cô, “Ekip chương trình đã thông qua Hoắc tổng, đơn giản hoá việc em thiếu chút nữa bị tập kích, đồng thời tiết lộ một cách thích hợp, vừa làm tăng sự nổi tiếng của em, cũng vừa là lời cảnh cáo đến nhóm fan cuồng bất hợp pháp.”

Phía sau tấm biển quảng cáo không xa, Tô Lê đeo khẩu trang và mắt kính che khuất nửa khuôn mặt, cơ bắp bên má căng chặt, cúi đầu nhìn di động.

Trên màn hình là đoạn đối thoại rạng sáng của anh ta và Vân Lăng.

“Có phải là cô không!”

Vân Lăng: “Lê ca, nếu anh để lộ chuyện này ra, hai ta đừng ai nghĩ sẽ yên ổn. Em đã từng chụp ảnh lộ liễu với anh, anh không biết nhỉ? Anh khai em, em cũng vạch trần anh, nhìn xem người có danh tiếng đứng đầu giới giải trí bình thường đều giữ mình trong sạch giờ lật xe[3], có thể oanh động toàn giới hay không.”

[3] Lật xe (翻车): gặp khó khăn hoặc thất bại giữa chừng.

“Rốt cuộc vì sao!”

Vân Lăng: “Một người hai người đều thích Vân Khanh, em muốn làm thế thân cho họ Hoắc kia, anh ta lại đá bay em ra ngoài. Em làm thế thân cho anh, anh lại vô tâm bỏ rơi em. Từ nhỏ em đã sống dưới bóng ma Vân Khanh, vốn dĩ rất suиɠ sướиɠ vì cái chết của cô ta, cuối cùng cô ta lại xuất hiện!”

Vân Lăng: “Cho dù cô ta không có ký ức, tính cách thay đổi, thân phận cũng không rõ ràng, họ Hoắc vẫn coi cô ta như bảo bối, anh cũng quay đầu liền nhào về phía cô ta! Nếu anh là em, thì sẽ hiểu vì sao!”

Gân xanh trên tay Tô Lê phồng lên.

Anh ta đứng dưới bóng tối hồi lâu, chung quy vẫn xoá sạch sẽ lịch sử trò chuyện, ngoái đầu nhìn lướt qua chỗ phóng viên, thấy một góc váy lộ ra của Ngôn Khanh.

Anh ta cắn răng, lẩm bẩm rất xin lỗi, rồi đi về phía ánh sáng. Chào đón tiếng hò hét cuồng nhiệt của người hâm mộ như thường lệ, đổi lấy lượt tìm kiếm top đầu trên cái trang web, được người qua đường đánh giá là người có độ phổ biến và danh tiếng tốt nhất.

Đối mặt với lời thoá mạ của toàn bộ cư dân mạng, không phải công khai tình yêu bình thường có thể so sánh được, anh ta thật sự không chịu nổi… [4]

[4] Khi thần tượng công khai hẹn hò hay kết hôn, có rất nhiều fan “thoát fan” hoặc tẩy chay thần tượng của mình, thậm chí thần tượng còn bị “khủng bố” dưới nhiều hình thức khác. Ý câu trên là việc lộ ra bê bối còn bị ném đá, thoá mạ hơn cả việc công khai hẹn hò.

Trưa hôm đó, Weibo offical của 《Tuyệt Đỉnh Thiếu Nữ》đăng một tin weibo mới, kể lại việc phát hiện một fan cuồng trốn trong phòng khách sạn của Ngôn Khanh sau đêm trao giải ngày hôm qua, bị nhân viên công tác kịp thời xử lý và đã giao cho cảnh sát.

Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng, vấn đề nghiêm trọng như thế này ảnh hưởng đến sự an toàn của mỗi nghệ sĩ. Không cần phân chia đâu là người hâm mộ, tất cả cư dân mạng đều nhất trí chửi ầm cả lên. Trong lúc nhất thời, trên trang chủ tràn nhập các câu chửi thô tục, còn nhân tiện đau lòng cho cô vợ tiểu tiên nữ.

Ngôn Khanh lại một lần nữa oanh liệt lên hot search, tốc độ nổi tiếng tăng chóng mặt. Trên kênh bình chọn của chương trình, số phiếu của cô cũng lên kịch trần, vượt xa vị trí thứ hai và ngồi vững ở vị trí đầu.

Trên chuyến bay trở về, Ngôn Khanh đăng ký cùng mọi người, nhưng bị sắp xếp một mình ở đằng trước, cách xa những người khác, gần chỗ ngồi cũng chẳng có ai.

Cô yên lặng vuốt ve vòng tay, nghĩ thầm hôm nay người nào đó thật an phận, vậy mà không nhiễu loạn hành trình. Không đến thì không đến… đỡ khiến cô khó xử.

Trước đây cô vẫn luôn cố tình xem nhẹ du͙ƈ vọиɠ sinh lý của người đàn ông.

Mãi cho đến khi Hoắc Vân Thâm nói câu nói ấy, cô liền không thể giả ngu như trước nữa…

Anh không những không có điểm mấu chốt mà còn có ham muốn mười phần xâm lược.

Không phải cô bài xích… mà là cô không vượt qua được chướng ngại trong lòng, còn cả đau đớn ẩn ẩn kia…

Ngôn Khanh rũ đầu ngây ngốc, bỗng nhiên chóp mũi bị đầu ngón tay thô ráp vuốt một cái.

Là xúc cảm miệng vết thương chưa khép lại.

Cô giật mình ngẩng đầu, Hoắc Vân Thâm mặc một cái áo khoác trùm đầu, mũ to rộng che đi lông mày sắc bén, lộ ra sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi cong, anh ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Vuốt vòng tay, suy nghĩ đến anh hửm.”

Ngôn Khanh bị nhìn thấu, cô che giấu mà liếc ra phía sau, rụt người: “Anh không sợ bị người khác thấy à!”

Hoắc Vân Thâm cười như không cười: “Anh đương nhiên không sợ.”

Ngôn Khanh nhăn mặt, không dám lại gần anh quá, không chỉ là quan tâm đến người khác, mà càng là quyết tâm, phải khắc chế tình cảm của mình.

Hoắc Vân Thâm lại lấy gói bông y tế trong túi áo khoác, đưa cho cô: “Vợ, em mặc kệ[5] anh, không ai thay thuốc cho anh.”

Anh mở tay ra, một đống vết thương dữ tợn xuất hiện trước mắt cô, nghĩ cũng biết tổn thương lúc ấy có bao nhiêu tàn nhẫn.

Ngôn Khanh thất bại thảm hại, vội vàng tiếp nhận, nhỏ giọng an ủi: “Quản quản quản[5], thay thay thay.”

[5] Mặc kệ (眼前 – yǎn qián) và quản lý/phụ trách (前 – qián): thêm 1 từ phía trước, tạo ra 2 ý nghĩa trái ngược nhau.

***

Sau khi trở lại chương trình, không đợi nghỉ ngơi, tất cả thí sinh đều nhận được thông báo chính thức. Theo yêu cầu của kim chủ ba ba Hoắc thị, quá trình ghi hình chương trình cần đẩy nhanh hơn, đồng thời tăng cường nghiêm ngặt công tác bảo an, mỗi ký túc xá đều phải thay ổ khoá. Đặc biệt Ngôn Khanh bên kia – là nạn nhân phải chịu nỗi sợ hãi, thậm chí còn khoa trương mà đổi thành mật mã vân tay phòng trộm.

Nội dung vòng đào thải tiếp theo, 36 chọn 18, cũng được công bố.

36 thí sinh sẽ được chia làm 6 nhóm, với thứ hạng từ 1 đến 6 sẽ là người dẫn đầu mỗi nhóm.

Tổ huấn luyện viên đưa ra 6 bài hát có phong cách khác nhau, mỗi đội một bài, sau khi tập dượt thì tham gia biểu diễn trước công chúng, nếu đội trưởng muốn lựa chọn được ca khúc phù hợp với bản thân thì phải gánh trọng trách tranh đoạt.

Khi các tiết mục được xác định, sẽ bắt đầu tiến hành lựa chọn đội viên.

Mà trong 6 bài hát, chỉ có một bài là ca khúc trữ tình có thể làm nổi bật được kĩ năng ca hát, thích hợp nhất với Ngôn Khanh, nhưng bởi vì giai điệu quá xuất sắc nên cũng bị các nhóm khác nhìn chằm chằm.

Buổi ghi hình cuộc thi diễn ra vào chiều ngày hôm sau.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi trở về, Ngôn Khanh chưa liên lạc với Hoắc Vân Thâm, sợ anh muốn cô về nhà, rồi lại phải đối mặt với lựa chọn sinh tử, càng sợ… cô sẽ không kìm nén được sự ỷ lại và ham muốn thân cận với anh, kể từ khoảnh khắc anh phá cửa sổ nhảy vào.

Cô không dám nghĩ xem nó có nghĩa là gì.

Trước tiên cứ nói chuyện với anh là được rồi.

Không thấy mặt thì sẽ không có vấn đề.

Cô không sao cả…

Cô, thật sự, không sao cả!

Cuộc thi được tổ chức trong không gian thoáng đãng ngoài trời, ekip chương trình tỉ mỉ bố trí hiện trường, sắp xếp sáu nhân viên công tác đứng ở vạch đích với tấm biển tên bài hát được dán trên ngực.

Huấn luyện viên âm nhạc giơ loa tuyên bố: “Sáu đội trưởng phải phấn đấu đạt tốc độ nhanh nhất, ai sờ đến bài hát mà mình muốn nhất, liền tính là cướp được!”

Các thí sinh đứng vây xem bên cạnh thì nhiệt tình ồn ào, nhưng chờ đến khi sáu nhân viên công tác bước ra, bầu không khí bỗng chốc tăng cao, các cô gái gào thét kinh thiên động địa.

Chỉ vì anh trai dán bài hát trữ tình kia, dù đeo mặt nạ cũng đẹp trai đến lóa mắt.

Vóc người thon dài, chân dài nghịch thiên, eo vừa căng vừa hẹp, bả vai thẳng tắp rộng lớn.

Còn hơi quen mắt.

“Có phải anh ấy từng lọt vào ống kính không?”

“Tớ nhớ mà! Đẹp trai thế này sao quên được!”

“Tớ đã hỏi thăm rất nhiều người cũng không biết rốt cuộc anh ấy là ai! Đến tột cùng mặt trông như thế nào!”

Ngôn Khanh nhìn chằm chằm đến thất thần.

Anh đứng đối diện như hạc giữa bầy gà, tim cô nhảy lên tận cổ họng.

Lại làm loạn!

Có phải muốn để cô sờ ngực anh trước mặt mọi người không!

Nhưng chẳng bao lâu sau, Ngôn Khanh đã phát hiện ra vấn đề rắc rối. Vốn bài hát trữ tình rất được hoan nghênh, giờ có Hoắc Vân Thâm đứng đó, quả thực là hormone cơ thể sống. Các đội trưởng khác đã rơi vào trạng thái mất lý trí, ồn ào xác định mục tiêu trên người anh, ai cũng nhất định phải có được.

Dựa vào đâu, ngực của chồng cô, thế mà một đám người đều muốn nhào tới sờ!

Ngôn Khanh tức chết, oán hận trừng mắt với Hoắc Vân Thâm tuỳ tiện đi ra rồi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cô còn nghĩ nếu không giành được thì thử nhạc dance cũng không sao. Nhưng giờ phút này, cô nghiến răng, mục tiêu đã xác định, ai cũng không thể nhúng chàm người đàn ông của cô!

Tiếng súng bắt đầu.

Giống những người khác, Ngôn Khanh cũng đeo một chiếc cặp sách to nặng, liều mạng chạy vọt về phía Hoắc Vân Thâm.

Mấy đội trưởng bên cạnh không cam lòng yếu thế, một số cao hơn và nhanh hơn cô, tay đều với qua trước.

Vị chua trong lồng ngực Ngôn Khanh tràn lan, sống chết cũng phải kích ra tiềm năng. Cô lấy sức lực lớn nhất kể từ lúc tham gia chương trình đến nay, không màng tất cả chạy như điên về phía Hoắc Vân Thâm, đôi chân mảnh mai chạy như ảo ảnh.

Khi đội trưởng bên cạnh sắp đến, cô liều mạng một bước, nhào thẳng về trước.

Ngại cái gì.

Giữ anh mới là quan trọng nhất!

Ngôn Khanh vươn bàn tay đỏ cóng vì đông lạnh, vỗ vào lồng ngực đang đập đều đặn của Hoắc Vân Thâm, người cũng không khống chế được mà lao về phía trước.

Hoắc Vân Thâm một phen ôm lấy cô, lấy đà lui ra sau hai bước, môi nở nụ cười sau lớp mặt nạ, cúi thấp người đến gần cô, khẽ nói: “Ngoan, đừng nóng vội, anh là của em, người cũng là của em.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương