Khanh Bản Hắc Manh: Yêu Phi Đột Kích
-
Quyển 1 - Chương 35: Ngươi là độc nhất vô nhị
editor: Lưu Nguyệt
Chén trà trong tay Giang Vô Mị vỡ nát, mảnh vỡ sắc nhọn cũng không đâm rách tay hắn, sau khi buông tay, mảnh vỡ rơi xuống rải rác trên bàn.
Giang Vô Mị bình tĩnh khoát tay với La Trí, ra hiệu cho hắn lui về sau.
Quản sự hội đấu giá đã nói, toàn bộ số tiền bán Mặc Vân Kiếm đều được đem đi làm từ thiện, bọn họ nếu còn dùng danh nghĩa Giang gia đến ép giá nhất định sẽ bị dân chúng khinh bỉ. Hơn nữa, trong hội đấu giá còn có vài gia tộc không hề thua kém Giang gia, bọn họ không chỉ vì chút danh tiếng này còn vì có thể nhân cơ hội châm chọc Giang gia.
Giang Vô Mị đương nhiên không cho phép phát sinh tình huống như vậy. Hắn hiện tại chỉ muốn biết chủ ý này là do Linh Cưu hay Tống Tuyết Y nghĩ ra.
Thật biết tính kế! Dùng tiền tại của người khác mua thanh danh cho mình.
Giang Vô Mị nhanh chóng loại bỏ Linh Cưu, dùng sao cũng chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi, hơn nữa lúc trước sống ở Khanh gia cũng rất khó khăn, làm sao có thể có tâm kế như vậy?
"Nhất định là sao chổi kia giở trò quỷ! Rất ti bỉ !"
Vẻ mặt Khanh Linh Thước đầy tức giận.
Nàng cũng không rõ ảo diệu trong đó, chính là tức giận Linh Cưu lấy bảo kiếm của Giang Vô Mị xậy dựng danh tiếng, đồng thời nàng làm cho Mị ca ca tức giận chính là lỗi của nàng ta.
Tuy rằng điểm xuấ phát của Khanh Linh Thước là sai, cũng không biết được chân tướng sự việc nhưng lại đoán trúng được chủ mưu sau màn. Quả là chó ngáp phải ruồi!
Giang Vô Mị vốn phiền chán, nghe giá dần dần tăng cao, cùng với tên gia tộc được hô lên, hắn càng thêm khổ sở, đương nhiên chẳng có tâm tư đi quản Khanh Linh Thước.
"Phượng Vũ thành ra một ngàn lượng hoàng kim!"
"Khanh gia ra một ngàn một trăm lượng."
" Hàn gia của Vạn Lý trấn ra một ngàn năm trăm lượng!"
Giá trị không ngừng tang lên, chậm rãi lên đến hai ngàn lượng. Khóe miệng Linh Cưu cong lên, bộ dáng nho nhỏ ung dung bộc lộ sự tự tin nắm rõ toàn cục khiến hà Nghiên giương mắt há mồm. nàng càng xem càng thấy Linh Cưu thực cổ quái, trong ngày thường ngoan ngoãn nghe lời rõ ràng đều là giả bộ, mới bảy tuổi mà tâm cơ thật đáng sợ!
Thiếu gia, nha đầu kia rõ ràng chính là tiểu ác ma, ngài mau nhìn rõ ràng đi! Hà Nghiên yên lặng nhìn về phía Tống Tuyết Y.
"Ta còn chưa đủ hiểu biết Cưu nhi."
Tống Tuyết Y cúi đầu nhìn Linh Cưu, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
Linh Cưu nhìn lại hắn.
"Ta đã nói rồi..."
"Cưu nhi so với tưởng tượng của ta còn thông minh thiện lương hơn nhiều."
Giọng nói của Tống Tuyết Y nồng đậm ý cười ngọt ngào:
“Mỗi ngày Cưu nhi đều khiến ta ngạc nhiên vui mừng. Mỗi ngày càng thêm hiểu biết Cưu nhi, điều này làm ta vô cùng vui sướng.”
"Cách cách ——"
Hà Nghiên dường như nghe được tiếng vật gì đó vỡ vụn. Cúi đầu nhìn, hóa ra là Tam quan. (Nguyệt: Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh qua, chỉ cách nhìn nhân thế giớ, giá trị, quan điểm sống)
Đừng nói Hà Nghiên bị lời Tống Tuyết Y là cho chàng váng, ngay cả Linh Cưu cũng có chút nghệt ra, sau một lúc lâu mới mở miệng, hất đầu:
“Ngươi nghĩ sai rồi, ta nào có tốt bụng như vậy, bảo quản sự nói như vậy cũng chỉ để bán thêm chút tiền mà thôi. Tuy tiền này đêm đi xây dựng trường học miễn phí, cứu giúp nạn dân là thật nhưng đều là có mục đích, nào phải vô tư kính dâng.”
Tống Tiểu Bạch, ta sớm nói bản thân không phải người tốt, ngươi nhất định đừng coi ta là người tốt, ta sợ đến khi ngươi biết chân tướng sau sẽ thất vọng, khổ sở.
"Nhưng ta vẫn cảm thấy Cưu nhi thực thiện lương."
Linh Cưu trừng mắt:
"Ngươi rốt cuộc hiểu hay không, làm việc thiện có mục đích là giả nhân giả nghĩa!"
Nói xong nàng ngẩn người, đối diện với một đôi con ngươi đen như mực, trong đó như có gợn sóng, ôn nhu bao dung nàng người ta không kiềm chế được sa vào.
"Mục đích của Cưu nhi sẽ làm hại đến thể xác và tinh thần của nạn dân sao?”
Linh Cưu cảm thấy Tống Tuyết Y so với giáo mục trong giáo đường còn thánh khiết hơn. Giọng nói của hắn như có thể thanh lọc lòng người, khiến người ta buông lỏng phòng bị, thú nhận với hắn hết thảy cũng như tình nguyện nghe hắn khuyên giải.
"Hình như... sẽ không."
Linh Cưu cẩn thận suy nghĩ, nàng cứu tế nạn dân là vì tăng lên tu vi, cần nguyện lực bọn họ, đạt được cảm kích của bọn họ cùng công đức, không hề thương tổn thể xác và tinh thần bọn họ.
" Cưu nhi cho rằng làm việc thiện có mục đích là giả nhân giả nghĩa, nhưng giả nhân giả nghĩa cũng là việc thiện. Khi một người đi đến đường cùng, bất luận là giả nhân giả nghĩa hay thực lòng làm việc thiện đối với họ đều không sao cả. Thậm chí giả nhân giả nghĩa càng làm họ yên tâm, vì ít nhất như vậy bản thân họ còn có giá trị, được người khác cần đến.
Trong mắt Linh Cưu hiện lên kinh dị, một bàn tay ôn nhu vuốt ve cái trán nàng.
"Huống chi mục đích của Cưu nhi không làm hại người khác, đối với nạn dân chỉ có lợi không hại, như vậy Cưu nhi còn nói chính mình giả nhân giả nghĩa, không dùng giả dối tô đẹp bản thân, không phải thuần khiết, lương thiện thì là gì?!"
"Tống Tiểu Bạch, ngươi thật sự hết nói nổi."
Linh Cưu cảm thấy mỗi một từ của hắn như viên than nóng, khiến mặt nàng cháy sạch, bĩu môi:
"Nếu trước mặt không phải ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao, đã sớm đem nhân lừa xoay quanh ."
Tống Tuyết Y ngẩn ra, ngay sau đó không thể nhịn được bật cười, hai vai cùng ngực đều cười đến rung lên.
"Ngươi lại sao vậy?"
Linh Cưu đôi khi cũng không hiểu nổi biểu hiện cùng suy nghĩ của Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y ôm chặt nàng, giọng nói còn đậm ý cười run rấy:
“Cưu nhi nói như vậy, ta lại càng cao hứng hơn. Cưu nhi chỉ đối ta thành thực, như vậy tốt lắm, thật tốt."
"Ngươi rốt cuộc có hiểu trọng điểm hay không, ta không muốn ngươi cho rằng ta rất tốt.”
Bởi vì….ta sợ sẽ khiến ngươi thất vọng.
"Trong mắt ta, Cưu nhi cái gì cũng tốt."
Tống Tuyết Y bỗng nhiên ngừng cười, đôi mắt nghiêm túc chuyên chú:
“Bất luận Cưu Nhi làm cái gì, giả nhân giả nghĩa cũng được, lamg hại người cũng thế, ta đều đứng bên của Cưu Nhi.”
Linh Cưu ngây người.
"Bởi vì Cưu nhi mới là Cưu nhi độc nhất vô nhị trong lòng ta, người khác so với nàng, hạt cát cũng không bằng.”
"Đây không phải lời trẻ con tốt nên nói.”
Linh Cưu trốn tránh ánh mắt hăn, giọng nói cứng ngắc.
"Ta nhớ đã nói với Cưu nhi, ta cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Cưu Nhi.”
Tống Tuyết Y cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, cũng không buộc nàng đem lực chú ý đặt ở trên người mình. Bỗng nhiên, giọng nói có chút trêu đùa:
“Nếu chúng ta đều cho rằng chính mình không tốt, lại đều thấy đối phương tốt lắm, như vậy chỉ quan tâm đến đối phương, không cần đem chút lòng tốt đi quan tâm càng nhiều người khác, Cưu nhi có chịu không?”
"Cái gì tốt cùng không tốt, ngươi đang nói loạn cái gì vậy?”
Linh Cưu nhịn không được bật cười, quay đầu nhìn Tống Tuyết Y.
Hắn như vậy thật sự vừa ngây thơ vừa đáng yêu!
Không thể phủ nhận, lời của Tống Tuyết Y làm cho Linh Cưu rục rịch, độc chiếm ôn nhu ấm áp của hắn sao? Có vẻ như rất có dụ hoặc nha! Rõ ràng ngay từ đầu không muốn càng nhiều, chính là chữa khỏi hắn bệnh, trước khi trưởng thành che chở hắn lớn lên, việc độc chiếm ôn nhu của hắn, nàng cũng không dám nghĩ đến.
Lòng tham sẽ khiến con người vạn kiếp bất phục!
Nàng đã sớm hiểu được đạo lý này.
Chỉ cần có thể có được cũng đã đủ rồi, độc chiếm quả thật là rất tham lam.
Tống Tuyết Y cười nhẹ không nói, nhân lúc Linh Cưu không nhìn thấy, đôi mắt xẹt qua chút ảm đạm.
"Ba ngàn lượng."
Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng dễ nghe bỗng cất lên.
Trong phòng đấu giá chợt yên tĩnh.
Lực Chú ý của Linh Cưu lần nữa trở lại hội đấu giá.
Người ra giá này là Giang Vô Mị!
Chén trà trong tay Giang Vô Mị vỡ nát, mảnh vỡ sắc nhọn cũng không đâm rách tay hắn, sau khi buông tay, mảnh vỡ rơi xuống rải rác trên bàn.
Giang Vô Mị bình tĩnh khoát tay với La Trí, ra hiệu cho hắn lui về sau.
Quản sự hội đấu giá đã nói, toàn bộ số tiền bán Mặc Vân Kiếm đều được đem đi làm từ thiện, bọn họ nếu còn dùng danh nghĩa Giang gia đến ép giá nhất định sẽ bị dân chúng khinh bỉ. Hơn nữa, trong hội đấu giá còn có vài gia tộc không hề thua kém Giang gia, bọn họ không chỉ vì chút danh tiếng này còn vì có thể nhân cơ hội châm chọc Giang gia.
Giang Vô Mị đương nhiên không cho phép phát sinh tình huống như vậy. Hắn hiện tại chỉ muốn biết chủ ý này là do Linh Cưu hay Tống Tuyết Y nghĩ ra.
Thật biết tính kế! Dùng tiền tại của người khác mua thanh danh cho mình.
Giang Vô Mị nhanh chóng loại bỏ Linh Cưu, dùng sao cũng chỉ là đứa nhỏ bảy tuổi, hơn nữa lúc trước sống ở Khanh gia cũng rất khó khăn, làm sao có thể có tâm kế như vậy?
"Nhất định là sao chổi kia giở trò quỷ! Rất ti bỉ !"
Vẻ mặt Khanh Linh Thước đầy tức giận.
Nàng cũng không rõ ảo diệu trong đó, chính là tức giận Linh Cưu lấy bảo kiếm của Giang Vô Mị xậy dựng danh tiếng, đồng thời nàng làm cho Mị ca ca tức giận chính là lỗi của nàng ta.
Tuy rằng điểm xuấ phát của Khanh Linh Thước là sai, cũng không biết được chân tướng sự việc nhưng lại đoán trúng được chủ mưu sau màn. Quả là chó ngáp phải ruồi!
Giang Vô Mị vốn phiền chán, nghe giá dần dần tăng cao, cùng với tên gia tộc được hô lên, hắn càng thêm khổ sở, đương nhiên chẳng có tâm tư đi quản Khanh Linh Thước.
"Phượng Vũ thành ra một ngàn lượng hoàng kim!"
"Khanh gia ra một ngàn một trăm lượng."
" Hàn gia của Vạn Lý trấn ra một ngàn năm trăm lượng!"
Giá trị không ngừng tang lên, chậm rãi lên đến hai ngàn lượng. Khóe miệng Linh Cưu cong lên, bộ dáng nho nhỏ ung dung bộc lộ sự tự tin nắm rõ toàn cục khiến hà Nghiên giương mắt há mồm. nàng càng xem càng thấy Linh Cưu thực cổ quái, trong ngày thường ngoan ngoãn nghe lời rõ ràng đều là giả bộ, mới bảy tuổi mà tâm cơ thật đáng sợ!
Thiếu gia, nha đầu kia rõ ràng chính là tiểu ác ma, ngài mau nhìn rõ ràng đi! Hà Nghiên yên lặng nhìn về phía Tống Tuyết Y.
"Ta còn chưa đủ hiểu biết Cưu nhi."
Tống Tuyết Y cúi đầu nhìn Linh Cưu, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.
Linh Cưu nhìn lại hắn.
"Ta đã nói rồi..."
"Cưu nhi so với tưởng tượng của ta còn thông minh thiện lương hơn nhiều."
Giọng nói của Tống Tuyết Y nồng đậm ý cười ngọt ngào:
“Mỗi ngày Cưu nhi đều khiến ta ngạc nhiên vui mừng. Mỗi ngày càng thêm hiểu biết Cưu nhi, điều này làm ta vô cùng vui sướng.”
"Cách cách ——"
Hà Nghiên dường như nghe được tiếng vật gì đó vỡ vụn. Cúi đầu nhìn, hóa ra là Tam quan. (Nguyệt: Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh qua, chỉ cách nhìn nhân thế giớ, giá trị, quan điểm sống)
Đừng nói Hà Nghiên bị lời Tống Tuyết Y là cho chàng váng, ngay cả Linh Cưu cũng có chút nghệt ra, sau một lúc lâu mới mở miệng, hất đầu:
“Ngươi nghĩ sai rồi, ta nào có tốt bụng như vậy, bảo quản sự nói như vậy cũng chỉ để bán thêm chút tiền mà thôi. Tuy tiền này đêm đi xây dựng trường học miễn phí, cứu giúp nạn dân là thật nhưng đều là có mục đích, nào phải vô tư kính dâng.”
Tống Tiểu Bạch, ta sớm nói bản thân không phải người tốt, ngươi nhất định đừng coi ta là người tốt, ta sợ đến khi ngươi biết chân tướng sau sẽ thất vọng, khổ sở.
"Nhưng ta vẫn cảm thấy Cưu nhi thực thiện lương."
Linh Cưu trừng mắt:
"Ngươi rốt cuộc hiểu hay không, làm việc thiện có mục đích là giả nhân giả nghĩa!"
Nói xong nàng ngẩn người, đối diện với một đôi con ngươi đen như mực, trong đó như có gợn sóng, ôn nhu bao dung nàng người ta không kiềm chế được sa vào.
"Mục đích của Cưu nhi sẽ làm hại đến thể xác và tinh thần của nạn dân sao?”
Linh Cưu cảm thấy Tống Tuyết Y so với giáo mục trong giáo đường còn thánh khiết hơn. Giọng nói của hắn như có thể thanh lọc lòng người, khiến người ta buông lỏng phòng bị, thú nhận với hắn hết thảy cũng như tình nguyện nghe hắn khuyên giải.
"Hình như... sẽ không."
Linh Cưu cẩn thận suy nghĩ, nàng cứu tế nạn dân là vì tăng lên tu vi, cần nguyện lực bọn họ, đạt được cảm kích của bọn họ cùng công đức, không hề thương tổn thể xác và tinh thần bọn họ.
" Cưu nhi cho rằng làm việc thiện có mục đích là giả nhân giả nghĩa, nhưng giả nhân giả nghĩa cũng là việc thiện. Khi một người đi đến đường cùng, bất luận là giả nhân giả nghĩa hay thực lòng làm việc thiện đối với họ đều không sao cả. Thậm chí giả nhân giả nghĩa càng làm họ yên tâm, vì ít nhất như vậy bản thân họ còn có giá trị, được người khác cần đến.
Trong mắt Linh Cưu hiện lên kinh dị, một bàn tay ôn nhu vuốt ve cái trán nàng.
"Huống chi mục đích của Cưu nhi không làm hại người khác, đối với nạn dân chỉ có lợi không hại, như vậy Cưu nhi còn nói chính mình giả nhân giả nghĩa, không dùng giả dối tô đẹp bản thân, không phải thuần khiết, lương thiện thì là gì?!"
"Tống Tiểu Bạch, ngươi thật sự hết nói nổi."
Linh Cưu cảm thấy mỗi một từ của hắn như viên than nóng, khiến mặt nàng cháy sạch, bĩu môi:
"Nếu trước mặt không phải ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ nói sao, đã sớm đem nhân lừa xoay quanh ."
Tống Tuyết Y ngẩn ra, ngay sau đó không thể nhịn được bật cười, hai vai cùng ngực đều cười đến rung lên.
"Ngươi lại sao vậy?"
Linh Cưu đôi khi cũng không hiểu nổi biểu hiện cùng suy nghĩ của Tống Tuyết Y.
Tống Tuyết Y ôm chặt nàng, giọng nói còn đậm ý cười run rấy:
“Cưu nhi nói như vậy, ta lại càng cao hứng hơn. Cưu nhi chỉ đối ta thành thực, như vậy tốt lắm, thật tốt."
"Ngươi rốt cuộc có hiểu trọng điểm hay không, ta không muốn ngươi cho rằng ta rất tốt.”
Bởi vì….ta sợ sẽ khiến ngươi thất vọng.
"Trong mắt ta, Cưu nhi cái gì cũng tốt."
Tống Tuyết Y bỗng nhiên ngừng cười, đôi mắt nghiêm túc chuyên chú:
“Bất luận Cưu Nhi làm cái gì, giả nhân giả nghĩa cũng được, lamg hại người cũng thế, ta đều đứng bên của Cưu Nhi.”
Linh Cưu ngây người.
"Bởi vì Cưu nhi mới là Cưu nhi độc nhất vô nhị trong lòng ta, người khác so với nàng, hạt cát cũng không bằng.”
"Đây không phải lời trẻ con tốt nên nói.”
Linh Cưu trốn tránh ánh mắt hăn, giọng nói cứng ngắc.
"Ta nhớ đã nói với Cưu nhi, ta cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của Cưu Nhi.”
Tống Tuyết Y cười nhẹ, vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, cũng không buộc nàng đem lực chú ý đặt ở trên người mình. Bỗng nhiên, giọng nói có chút trêu đùa:
“Nếu chúng ta đều cho rằng chính mình không tốt, lại đều thấy đối phương tốt lắm, như vậy chỉ quan tâm đến đối phương, không cần đem chút lòng tốt đi quan tâm càng nhiều người khác, Cưu nhi có chịu không?”
"Cái gì tốt cùng không tốt, ngươi đang nói loạn cái gì vậy?”
Linh Cưu nhịn không được bật cười, quay đầu nhìn Tống Tuyết Y.
Hắn như vậy thật sự vừa ngây thơ vừa đáng yêu!
Không thể phủ nhận, lời của Tống Tuyết Y làm cho Linh Cưu rục rịch, độc chiếm ôn nhu ấm áp của hắn sao? Có vẻ như rất có dụ hoặc nha! Rõ ràng ngay từ đầu không muốn càng nhiều, chính là chữa khỏi hắn bệnh, trước khi trưởng thành che chở hắn lớn lên, việc độc chiếm ôn nhu của hắn, nàng cũng không dám nghĩ đến.
Lòng tham sẽ khiến con người vạn kiếp bất phục!
Nàng đã sớm hiểu được đạo lý này.
Chỉ cần có thể có được cũng đã đủ rồi, độc chiếm quả thật là rất tham lam.
Tống Tuyết Y cười nhẹ không nói, nhân lúc Linh Cưu không nhìn thấy, đôi mắt xẹt qua chút ảm đạm.
"Ba ngàn lượng."
Một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng dễ nghe bỗng cất lên.
Trong phòng đấu giá chợt yên tĩnh.
Lực Chú ý của Linh Cưu lần nữa trở lại hội đấu giá.
Người ra giá này là Giang Vô Mị!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook