Khang Linh - Cô Gái Của Màn Đêm
-
Chương 4: Làm bạn gái Đại ca???
Sáng hôm sau.
Tôi muốn ngồi dậy nhưng khổ nổi cả người tôi ê ẩm cả cộng thêm cái chân bị con quỷ A1 làm bị thương, nhưng cũng không vì thế mà nghỉ học được. Thôi đành nén cơn đau mà khổ cực nhấc từng bước xuống giường. Hôm nay tôi không thể đi xe đạp cùng với Phương được đành phải đón taxi mà đi, mà do nhỏ cũng bị thương nên ba mẹ nhỏ sẽ chở đi. Cố gắng đi ra đầu đường tôi đứng gọi một chiếc taxi đậu gần đó, do nhà ở trong một đoạn đường khuất trong rừng nên tôi phải đi bộ một quãng khá xa.
- Cô gái đi đâu nào?- Chú lái taxi hỏi.
- Dạ cho cháu đến trường THCS Thanh Trung.- Chú tài xế khẽ gật đầu rồi bắt đầu cho xe chạy.
Đi xe đạp thì mất hết 15 phút còn đi taxi khoảng chừng 5-7 phút thì đã tới nơi chả tốn công cũng không mất sức. Tôi khá thích thú với điều này.
- Bao nhiêu vậy chú?- Tôi nhướng người lên phía trước hỏi chú.
- 50k cháu.- Tôi lấy tờ 100 đưa cho chú, chú ngỏ ý muốn tôi đợi để lấy tiền thừa, tôi lắc đầu bảo chú cứ giữ đó. Chào tạm biệt chú, tôi xuống xe vội bước vào trường nhưng lại quên mất cái chân đau thế là tôi ngã về phía trước như xe đứt thắng. Không cản lại được tôi tưởng như mình sẽ té dập mặt và chảy máu, thế nhưng sao té gì mà không thấy đau vậy nè ngược lại còn ấm ấm nữa. Tôi ngước lên khuôn mặt giữ thái độ bình tĩnh '' Là hắn'', tôi đang ngã vào trong lòng hắn trước mặt mọi người. Tôi không thèm để ý, đẩy hắn ra tôi từ từ đi cà nhắc vào trường. '' Không cảm ơn?'' hắn hỏi như không hỏi, '' Cảm ơn. Được chưa'' tôi quay đầu nói với hắn bởi hắn làm tốn thời gian của tôi. Do hôm qua bị thương nên chưa kịp làm bài tập Anh văn định sáng cúp tiết Toán ngồi làm thế mà cậu Lam đây lại cản đường cản lối. '' Chuyện hôm qua...khá lắm đấy'' hắn cười cười nói, tôi bực mình dậm chân một cái '' Á...đau chết mình rồi'' trúng cái chân bị thương.
- Bị thương? Do hôm qua?- Lại không đầu không đuôi, hắn bước từ từ về phía tôi.
- Không, chuyện khác.
Chúng tôi nói chuyện qua lại tưởng như ở đây không có ai nhưng thật ra lại có rất nhiều khán giả quần chúng đang tò mò. Họ không hiểu chúng tôi nói chuyện gì ngoại trừ hai thằng Đông và Vũ chứng kiến tận mắt chuyện hôm qua. Hai thằng im lặng. Tôi toan định bước đi thì có cánh tay giữ tôi lại.
- Định đi trong tình trạng này.
-.........- Chưa kịp trả lời Thiên bế tôi lên trước mặt '' bá quan văn võ '' đến cả Đông và Vũ cũng không kiềm được sự ngạc nhiên về hành động của đại ca nhưng vẫn răm rắp đi theo. Còn tôi chỉ biết vùng vẫy chẳng khác gì con cá mắc cạn. '' Bỏ tôi ra cho tôi xuống '' nhưng hắn có nghe đâu, trong tình trạng này tôi không thể tùy tiện sử dụng năng lực được đương nhiên tôi sẽ thua hắn rồi. Đột nhiên tôi thấy ai đó.
- Dương Nhã Phương, cứu tao với.- Tôi hét lớn mặc cho mọi người dòm ngó. Phương quay lại thấy mặt tôi tỏ vẻ oan ức nó cười sặc sụa. Tôi giống như một con cún sắp đem đi giết vậy, nhưng cái tên ôn thần này không thả xuống hả trời tới lớp rồi. Hắn bước thẳng vào lớp để tôi ngồi xuống chỗ mình, còn hắn thì đi ra khỏi lớp.
Từ phía sau con Phương tíu ta tíu tít bước tới, nó cười tủm tỉm, tôi không thèm ngó nó. Nhỏ biết tôi giận rồi nên lay lay cái tay ý bảo '' Tao xin lỗi'' tôi cũng hiểu mà nhỏ sợ Thiên còn hơn sợ nhỏ Lệ.
- Linh này mày nổi tiếng rồi đó, làm bạn gái Thiên soái ca.
- Cái gì?
- Từ bây giờ mày nhiều kẻ thù lắm đấy, cẩn thận cái mạng nhỏ của mày. À còn về chuyện hôm qua cảm ơn mày nhiều nha.- Cái mặt nó hí ha hí hửng còn tôi thì mặt mày ủ rũ. '' Từ nay không được sống yên rồi? '' tôi nghĩ.
Cả trường nhốn nháo cả lên mới chỉ chưa được 2 ngày mà tôi đã như cái xác không hồn rồi. Ra chơi đi dọc hành lang nghe hàng ngàn cái mỏ nhọ chí chóe mà nhức hết cả đầu, nhỏ Phương lên phòng Đội có việc nên có mình tôi đơn phương độc mã ứng chiến. Đột nhiên có một đám con gái chặn đường tôi lại.
- Nhỏ nhà quê, mày cho anh Thiên ăn cái gì mà bây giờ ảnh mê mày vậy hả.
- Đúng đó, nhìn từ trên xuống dưới chả có cái gì mà hợp thời.- Một đám ở phía sau phụ họa.
Nhưng mặt tôi vẫn dửng dưng như không có chuyện gì, giống như đang xem hài kịch vậy. Con nhỏ đứng đầu nổi máu, nó quơ tay lên định tát tôi...
Chát.
Cái đó không phải là do tôi tát mà là bàn tay của con Vân, phía sau nó cũng có một đám đứa con gái mặt hung dữ. Ai cũng ngạc nhiên vì đám con Vân thường đi theo con Lệ mà sao bây giờ lại đi bênh vực cho một con nhỏ bốn mắt.
- Tụi bây mà dám động tay vào chị hai tao, tao cho chết.- Vân quát
- Cái gì? CHỊ HAI á?
Tôi nhìn kĩ lại, à thì ra là đám mà tôi xử hôm qua, hôm nay lại đưa tôi lên làm chị hai. Mệt rồi đây. Con nhỏ bị tát hoảng sợ lùi lại mấy bước, tụi con Vân là đứng đầu trường này chỉ sau Lam Dực Thiên thôi. Cũng may tụi nó biết giữ mồm giữ miệng không nói chuyện hôm qua ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi cũng thêm vạn phần khó khăn bởi phía trước thì có Thiên sau có Vân, sau này làm chuyện gì cũng bị chú ý. Bực mình thiệt.
Tang...tính...tang. Có điện thoại của người kia, tôi bắt máy '' Chào Tử Linh thân yêu'' lại nữa rồi '' Nói lẹ đi tôi còn phải học '' '' Ok theo như nguồn tin tôi vừa nhận Tử Môn dạo này bất ổn nó xuất hiện không chỉ tối mà còn sáng nữa, tổng cộng 3 vụ rồi nhưng may không có người thấy, ngươi hãy cẩn thận''. Xuất hiện buổi sáng ư? Mấy năm nay đâu có vụ đó? Chẳng lẽ bên Quỷ Tộc đã phát hiện mình rồi? Không...không thể nào, người tôi run lên bần bật. Nhớ lại ký ức khi xưa tôi không thể nào mà không sợ?
- Sao vậy?- Thiên xuất hiện lúc sau lưng tôi.
Hắn ngạc nhiên khi thấy tôi hoảng sợ như lúc này. Một cô gái kiên cường, thông minh lại đang sợ hãi trước mặt hắn. Từng giọt nước mắt rơi xuống trong từng tiếng nấc nhẹ, tôi đang khóc ư, mấy năm nay tôi không hề khóc nhưng lúc này quá khứ ùa về khiến nước mắt tôi cứ tuôn rơi.
Thấy vậy hắn không biết làm gì vội ôm tôi vào lòng.
- Đừng khóc, đừng sợ ở đây an toàn.- Vừa nói hắn vừa dỗ dành tôi như một đứa trẻ. Xung quanh mọi người như chết đứng. Thiên dỗ dành con gái? Mặc mọi người nghĩ sao nhưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Ấm quá.- Tôi nói khẽ.
Tôi muốn ngồi dậy nhưng khổ nổi cả người tôi ê ẩm cả cộng thêm cái chân bị con quỷ A1 làm bị thương, nhưng cũng không vì thế mà nghỉ học được. Thôi đành nén cơn đau mà khổ cực nhấc từng bước xuống giường. Hôm nay tôi không thể đi xe đạp cùng với Phương được đành phải đón taxi mà đi, mà do nhỏ cũng bị thương nên ba mẹ nhỏ sẽ chở đi. Cố gắng đi ra đầu đường tôi đứng gọi một chiếc taxi đậu gần đó, do nhà ở trong một đoạn đường khuất trong rừng nên tôi phải đi bộ một quãng khá xa.
- Cô gái đi đâu nào?- Chú lái taxi hỏi.
- Dạ cho cháu đến trường THCS Thanh Trung.- Chú tài xế khẽ gật đầu rồi bắt đầu cho xe chạy.
Đi xe đạp thì mất hết 15 phút còn đi taxi khoảng chừng 5-7 phút thì đã tới nơi chả tốn công cũng không mất sức. Tôi khá thích thú với điều này.
- Bao nhiêu vậy chú?- Tôi nhướng người lên phía trước hỏi chú.
- 50k cháu.- Tôi lấy tờ 100 đưa cho chú, chú ngỏ ý muốn tôi đợi để lấy tiền thừa, tôi lắc đầu bảo chú cứ giữ đó. Chào tạm biệt chú, tôi xuống xe vội bước vào trường nhưng lại quên mất cái chân đau thế là tôi ngã về phía trước như xe đứt thắng. Không cản lại được tôi tưởng như mình sẽ té dập mặt và chảy máu, thế nhưng sao té gì mà không thấy đau vậy nè ngược lại còn ấm ấm nữa. Tôi ngước lên khuôn mặt giữ thái độ bình tĩnh '' Là hắn'', tôi đang ngã vào trong lòng hắn trước mặt mọi người. Tôi không thèm để ý, đẩy hắn ra tôi từ từ đi cà nhắc vào trường. '' Không cảm ơn?'' hắn hỏi như không hỏi, '' Cảm ơn. Được chưa'' tôi quay đầu nói với hắn bởi hắn làm tốn thời gian của tôi. Do hôm qua bị thương nên chưa kịp làm bài tập Anh văn định sáng cúp tiết Toán ngồi làm thế mà cậu Lam đây lại cản đường cản lối. '' Chuyện hôm qua...khá lắm đấy'' hắn cười cười nói, tôi bực mình dậm chân một cái '' Á...đau chết mình rồi'' trúng cái chân bị thương.
- Bị thương? Do hôm qua?- Lại không đầu không đuôi, hắn bước từ từ về phía tôi.
- Không, chuyện khác.
Chúng tôi nói chuyện qua lại tưởng như ở đây không có ai nhưng thật ra lại có rất nhiều khán giả quần chúng đang tò mò. Họ không hiểu chúng tôi nói chuyện gì ngoại trừ hai thằng Đông và Vũ chứng kiến tận mắt chuyện hôm qua. Hai thằng im lặng. Tôi toan định bước đi thì có cánh tay giữ tôi lại.
- Định đi trong tình trạng này.
-.........- Chưa kịp trả lời Thiên bế tôi lên trước mặt '' bá quan văn võ '' đến cả Đông và Vũ cũng không kiềm được sự ngạc nhiên về hành động của đại ca nhưng vẫn răm rắp đi theo. Còn tôi chỉ biết vùng vẫy chẳng khác gì con cá mắc cạn. '' Bỏ tôi ra cho tôi xuống '' nhưng hắn có nghe đâu, trong tình trạng này tôi không thể tùy tiện sử dụng năng lực được đương nhiên tôi sẽ thua hắn rồi. Đột nhiên tôi thấy ai đó.
- Dương Nhã Phương, cứu tao với.- Tôi hét lớn mặc cho mọi người dòm ngó. Phương quay lại thấy mặt tôi tỏ vẻ oan ức nó cười sặc sụa. Tôi giống như một con cún sắp đem đi giết vậy, nhưng cái tên ôn thần này không thả xuống hả trời tới lớp rồi. Hắn bước thẳng vào lớp để tôi ngồi xuống chỗ mình, còn hắn thì đi ra khỏi lớp.
Từ phía sau con Phương tíu ta tíu tít bước tới, nó cười tủm tỉm, tôi không thèm ngó nó. Nhỏ biết tôi giận rồi nên lay lay cái tay ý bảo '' Tao xin lỗi'' tôi cũng hiểu mà nhỏ sợ Thiên còn hơn sợ nhỏ Lệ.
- Linh này mày nổi tiếng rồi đó, làm bạn gái Thiên soái ca.
- Cái gì?
- Từ bây giờ mày nhiều kẻ thù lắm đấy, cẩn thận cái mạng nhỏ của mày. À còn về chuyện hôm qua cảm ơn mày nhiều nha.- Cái mặt nó hí ha hí hửng còn tôi thì mặt mày ủ rũ. '' Từ nay không được sống yên rồi? '' tôi nghĩ.
Cả trường nhốn nháo cả lên mới chỉ chưa được 2 ngày mà tôi đã như cái xác không hồn rồi. Ra chơi đi dọc hành lang nghe hàng ngàn cái mỏ nhọ chí chóe mà nhức hết cả đầu, nhỏ Phương lên phòng Đội có việc nên có mình tôi đơn phương độc mã ứng chiến. Đột nhiên có một đám con gái chặn đường tôi lại.
- Nhỏ nhà quê, mày cho anh Thiên ăn cái gì mà bây giờ ảnh mê mày vậy hả.
- Đúng đó, nhìn từ trên xuống dưới chả có cái gì mà hợp thời.- Một đám ở phía sau phụ họa.
Nhưng mặt tôi vẫn dửng dưng như không có chuyện gì, giống như đang xem hài kịch vậy. Con nhỏ đứng đầu nổi máu, nó quơ tay lên định tát tôi...
Chát.
Cái đó không phải là do tôi tát mà là bàn tay của con Vân, phía sau nó cũng có một đám đứa con gái mặt hung dữ. Ai cũng ngạc nhiên vì đám con Vân thường đi theo con Lệ mà sao bây giờ lại đi bênh vực cho một con nhỏ bốn mắt.
- Tụi bây mà dám động tay vào chị hai tao, tao cho chết.- Vân quát
- Cái gì? CHỊ HAI á?
Tôi nhìn kĩ lại, à thì ra là đám mà tôi xử hôm qua, hôm nay lại đưa tôi lên làm chị hai. Mệt rồi đây. Con nhỏ bị tát hoảng sợ lùi lại mấy bước, tụi con Vân là đứng đầu trường này chỉ sau Lam Dực Thiên thôi. Cũng may tụi nó biết giữ mồm giữ miệng không nói chuyện hôm qua ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tôi cũng thêm vạn phần khó khăn bởi phía trước thì có Thiên sau có Vân, sau này làm chuyện gì cũng bị chú ý. Bực mình thiệt.
Tang...tính...tang. Có điện thoại của người kia, tôi bắt máy '' Chào Tử Linh thân yêu'' lại nữa rồi '' Nói lẹ đi tôi còn phải học '' '' Ok theo như nguồn tin tôi vừa nhận Tử Môn dạo này bất ổn nó xuất hiện không chỉ tối mà còn sáng nữa, tổng cộng 3 vụ rồi nhưng may không có người thấy, ngươi hãy cẩn thận''. Xuất hiện buổi sáng ư? Mấy năm nay đâu có vụ đó? Chẳng lẽ bên Quỷ Tộc đã phát hiện mình rồi? Không...không thể nào, người tôi run lên bần bật. Nhớ lại ký ức khi xưa tôi không thể nào mà không sợ?
- Sao vậy?- Thiên xuất hiện lúc sau lưng tôi.
Hắn ngạc nhiên khi thấy tôi hoảng sợ như lúc này. Một cô gái kiên cường, thông minh lại đang sợ hãi trước mặt hắn. Từng giọt nước mắt rơi xuống trong từng tiếng nấc nhẹ, tôi đang khóc ư, mấy năm nay tôi không hề khóc nhưng lúc này quá khứ ùa về khiến nước mắt tôi cứ tuôn rơi.
Thấy vậy hắn không biết làm gì vội ôm tôi vào lòng.
- Đừng khóc, đừng sợ ở đây an toàn.- Vừa nói hắn vừa dỗ dành tôi như một đứa trẻ. Xung quanh mọi người như chết đứng. Thiên dỗ dành con gái? Mặc mọi người nghĩ sao nhưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
- Ấm quá.- Tôi nói khẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook