Khang Kiều
-
Chương 138: Kết thúc (Phần giữa)
Đã bao năm rồi Khang Kiều chưa gặp lại ông lão dưới gốc cây hòe ấy?
Đó là người duy nhất ra tiễn khi cô rời khỏi Brunei tới đảo Bali. Lúc đó ông đã hỏi cô: “Cháu nghĩ kỹ chưa?”. Khang Kiều gật đầu, sau đó ông không nói gì nữa, chỉ thở dài, sau đó vỗ vai Khang Kiều.
Đó là một trong số ít người đối xử tốt với gia đình họ trong quãng thời gian xa xôi ấy. Bây giờ ông đang nhìn cô bằng biểu cảm hiền hòa như một bậc cha chú.
Khang Kiều bước từng bước lại gần.
“Quản gia Diêu.”
Từ sau khi quản gia Diêu xuất hiện, Khang Kiều đại khái đã biết được bí mật của Hoắc Thành Quân, cũng đoán được cái bóng ngồi trong chiếc ô tô đen hôm đó cô nhìn thấy là ai, người tặng bộ người máy gia đình cho thằng bé là ai.
Sau khi quản gia Diêu nói: “Khang Kiều, có thể cùng chú đi gặp một người không?”, Khang Kiều đã gọi cho Jenny một cuộc điện thoại.
Khang Kiều ngồi ở bên trái hàng ghế sau, quản gia Diêu ngồi bên phải.
Chiếc xe chở họ đi từ từ men theo con đường quốc lộ. Cảnh sắc lúc này rất giống buổi chiều mùa hạ năm đó. Chỉ khác là Hoắc Chính Khải năm xưa giờ trở thành quản gia Diêu.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng.
Được quản gia Diêu dẫn đường, Khang Kiều gặp Hoắc Chính Khải đang đứng trên bãi cỏ, chơi đùa cùng một con chó hoang. Quản gia Diêu nói với cô: “Ông Hoắc không biết chú đưa cháu tới đây”.
Chính vì như vậy, Khang Kiều chỉ có thể đứng quan sát người đàn ông ấy ở một góc kín đáo. Cô sở dĩ đồng ý tới đây là vì muốn nhìn thấy một người bệnh tật dầm dề, một ông già gầy gò tiều tụy.
Nhưng, không hề.
Khang Kiều không hề nhìn thấy những đặc điểm như dáng vẻ gầy rộc, yếu ớt, động một chút là nổi nóng, mỗi khi nổi nóng là ho khù khụ ở Hoắc Chính Khải.
Người đang chơi với chó ngoài việc hơi ít tóc một chút, hơi gầy đi một chút thì trông ông ta vẫn phong độ ngời ngời.
Chẳng phải nói Hoắc Chính Khải bị bệnh ư? Đương nhiên, bị bệnh ở đây không chỉ những bệnh cảm mạo, ho sốt bình thường.
Khang Kiều nhìn kỹ lại, nhưng vẫn không nhìn thấy đặc điểm của những chứng bệnh nặng ấy trên người Hoắc Chính Khải.
Đúng là khiến người ta buồn nôn mà. Cô nhìn đồng hồ, giờ khoảng sáu rưỡi, xem ra cô đã lãng phí gần hai tiếng đi xe.
Khi Khang Kiều cảm thấy mọi việc nên chấm dứt ở đây thì lại vẫn có người chưa cho phép.
“Khang Kiều, chú có mấy chuyện phải nói với cháu.” Quản gia Diêu tỏ ra chân thành. Ông đang thể hiện rõ vai trò cung cúc tận tụy của mình.
Khang Kiều nhíu mày.
Ông tỏ ra ủ dột: “Khang Kiều, ông Hoắc giờ là một bệnh nhân ung thư”.
Khang Kiều dừng bước.
“Ba tháng trước, ông Hoắc kiểm tra ra bị ung thư dạ dày.” Nói xong, quản gia Diêu cứ nhìn cô chằm chằm như thế. Ánh mắt của ông khiến Khang Kiều có chút đau lòng.
“Quản gia Diêu, chú muốn nhìn thấy gì trên mặt cháu? Thương cảm? Xót xa? Thậm chí là đau lòng? Không, không, không, chú sẽ không bao giờ nhìn thấy những biểu cảm ấy trên gương mặt cháu đâu, ngược lại…” Ánh mắt cô nhìn qua những bóng cây loang lổ, thấy bầu trời tối dần.
Đã có mấy ngôi sao sốt ruột chạy ra, Khang Kiều thất thần nhìn chúng.
Lát sau, cô mới nhớ ra ông lão kia vẫn đang đợi mình lên tiếng: “Ngược lại, lúc này đây, cháu cảm thấy số phận đã quyết định một số việc. Chú đã làm bao nhiêu việc xấu, chú đã phụ lòng bao nhiêu người đều được ghi lại hết. Thế nên con người ta mới có tín ngưỡng”.
Nói xong, Khang Kiều khẽ nói tạm biệt với ông.
Mấy tiếng “Khang Kiều” sau lưng vang lên trong hơi thở dốc.
Cô dừng bước, thở hắt ra, quay đầu mỉm cười: “Quản gia Diêu, lúc này chú nên gửi gắm hy vọng vào y học hiện đại, chứ không phải vào cháu. Cháu nghĩ, với khả năng của chú Hoắc, ông ta tuyệt đối có thể mời được những người xuất sắc nhất trong lĩnh vực này. Khoảng một năm rưỡi sau, ông ta lại có thể tiếp tục nhậm chức hội trưởng, sau đó thành công liên tiếp”.
“Khang Kiều, ông Hoắc từ chối làm phẫu thuật.” Khi nói những lời này, ông lão ấy như sắp khóc.
Lại còn có chuyện này ư? Thế nên, vị này bây giờ gọi cô tới đây là vì việc này? Suy nghĩ ấy khiến Khang Kiều không nhịn được, bật cười.
Cô vừa cười vừa hỏi: “Quản gia Diêu, lẽ nào chú muốn cháu khuyên Hoắc Chính Khải làm phẫu thuật? Chuyện này cháu không làm đâu. Nếu cháu làm vậy sẽ bị mẹ cháu mắng chết. Chú nên tới tìm Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao ấy”.
“Liên Ngao đã khuyên rồi nhưng vô ích.” Quản gia Diêu nắm chặt lấy tay Khang Kiều, giọng như van nài: “Khang Kiều…”.
Như vậy là Hoắc Liên Ngao từng đến. Tay phản bội ấy, còn nói anh và cô là một phe, mà dám lén lút chạy tới dỗ kẻ thù chung của họ.
“Vậy thì cháu chỉ có thể rất lấy làm tiếc.” Cô nhìn tay của ông nhưng vị đó dường như không hiểu được ý cô. Không còn cách nào khác, Khang Kiều đành nói: “Quản gia Diêu, cháu phải về rồi”.
“Khang Kiều, rất lâu trước đây chú đã biết chuyện giữa cháu và Liên Ngao. Có một tối, A Trung chịu trách nhiệm dọn bể bơi nói đã nhìn thấy cháu và Liên Ngao…” Ông hơi ngừng lại: “Chú cho A Trung một khoản tiền, rồi bảo cậu ấy nghỉ”.
Thế nên, quản gia Diêu đang đòi món nợ ân tình với cô.
“Ông Hoắc vì tin tưởng mới giao cả… gia đình cho chú, nhưng chú…” Nói tới đây, ông bỗng ho dữ dội, tiếng ho cũng già cả và khó xử như khuôn mặt ông.
“Khang Kiều… quản gia Diêu… đã già lắm rồi.”
Cô cúi xuống, nhìn bàn tay nắm chặt tay mình. Bàn tay đó khiến Khang Kiều dễ dàng liên tưởng tới nhánh cây trong rừng mùa đông, đang run lên từng cơn giữa gió rét.
Cạy bàn tay ấy ra, cô chỉ mất một chút sức lực mà thôi.
“Khang Kiều, ông ấy là bố của Liên Ngao.”
Tay Khang Kiều từ từ buông thõng.
Trở về xe, Khang Kiều và quản gia Diêu vẫn ngồi đúng vị trí lúc tới, có điều trong xe không có tài xế mà thôi.
Sau một khoảng im lặng, quản gia Diêu bắt đầu càm ràm, đại khái là nói với Khang Kiều rằng Hoắc Chính Khải không vẻ vang như bên ngoài nói.
Ví dụ như Hoắc Chính Khải thường xuyên nhìn chỗ ngồi trên bàn ăn đến ngẩn người, ví dụ như ông ta thường tới phòng Hoắc Liên Ngao, ví dụ như ông ta thi thoảng cũng tới phòng Hoắc Tiểu Phàn từng sống.
“Tiểu Phàn mất rồi, cụ Hoắc cũng mất rồi…” Nói tới đây, ông lại nước mắt hai hàng.
Thở dài một tiếng, cô lấy khăn tay trong túi ra, đưa cho quản gia Diêu.
Cụ Hoắc mất hai năm sau khi Tiểu Phàn qua đời, may mắn là cụ ra đi rất bình an. Lúc đó Khang Kiều vừa hạ sinh Hoắc Thành Quân, còn ở Canada nên cô lấy lý do sức khỏe để vắng mặt trong tang lễ.
Lau nước mắt xong, quản gia Diêu nói tiếp.
“Về sau, Liên Ngao cũng rời bỏ ông ấy. Bên cạnh ông Hoắc không có lấy một người thân. Tới năm ngoái, ông Hoắc mang về một con chó hoang…”
“Quản gia Diêu…” Khang Kiều chống tay lên trán, “Mọi chuyện về Hoắc Chính Khải cháu không có hứng thú muốn biết. Điều cháu muốn biết là khi Liên Ngao tới có đưa Thành Quân theo không”.
Câu trả lời của quản gia Diêu khiến Khang Kiều thở phào. Cũng may, tên phản đồ Hoắc Liên Ngao chưa đưa Hoắc Thành Quân tới đây, nếu không lát về anh chết chắc.
“Liên Ngao tới đây hai lần. Lần đầu là nhận được cuộc gọi của bác sỹ, còn lần hai là tới khuyên ông Hoắc làm phẫu thuật. Chú cũng khuyên Liên Ngao đưa Thành Quân tới, chú nghĩ ông Hoắc hy vọng được nhìn thấy đứa trẻ đó, nhưng Liên Ngao từ chối.” Nói tới đây, ông dừng lại, ấp úng: “Nhưng ông Hoắc có lén tới thăm…”.
“Được rồi.” Khang Kiều một lần nữa ngắt lời quản gia Diêu, “Cháu phải về thật rồi”.
“Khang Kiều!”
Nhìn biểu cảm van nài của ông lão, Khang Kiều nói khẽ: “Những lời chú muốn nói cũng đã nói gần hết. Cháu cũng coi như đã nghiêm túc lắng nghe, ý của chú cháu cũng đại khái đoán được rồi”.
“Nhưng!” Khang Kiều đè nặng giọng, nói từng câu từng chữ: “Cháu thật sự lực bất tòng tâm”.
“Khang Kiều, mọi người thật sự đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng ông Hoắc vẫn từ chối. Bác sỹ nói một tuần nữa là khoảng thời gian tuyệt nhất. Khang Kiều, cháu biết vì sao ông Hoắc lại chọn sống ở New York không? Cho dù ông ấy không nói rõ lý do, nhưng chú biết đó là vì muốn gần hai đứa. Khang Kiều, quản gia Diêu biết thật ra cháu rất thông minh, cháu có thể…” Sau đó giọng ông càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng, biểu cảm của ông ảm đạm như bóng đêm, ông buông tay cô ra.
Khang Kiều đưa tay vẫy chào ông lão đứng ngoài cửa xe.
…
Khoảng tám rưỡi, Khang Kiều về nhà.
Mười rưỡi, Khang Kiều mở cửa phòng Hoắc Thành Quân. Thằng bé đã ngủ, tối nay tới anh trai siêu nhân làm bạn với nó. Nhìn khóe môi nó rướn lên, Khang Kiều đoán bạn nhỏ Thành Quân nhất định chơi rất vui.
Tối nay, Hoắc Liên Ngao không về nhà. Mười một rưỡi cô gọi điện thoại, anh nói tối nay ở lại câu lạc bộ xử lý công việc.
“Được.” Cô đáp, sau đó chờ đợi anh ngắt máy.
Sau khi Hoắc Liên Ngao ngắt máy, Khang Kiều ủ dột vô cùng, có những thói quen đã ăn sâu vào gốc rễ: “Em không được ngắt máy trước”. Đây là lời Hoắc Liên Ngao nói với cô từ rất lâu trước đây, còn cô đã duy trì thói quen ấy tới tận bây giờ.
Cô khoanh tay, lẩm bẩm nói với chiếc di động đang nằm yên trên giường: Lần sau mình nhất định sẽ ngắt máy trước.
Hôm sau, thứ Bảy, Khang Kiều không phải tới quỹ tài chính, Hoắc Thành Quân cũng không phải tới trường. Cô khoanh tay dựa lưng vào cây cao su, nhìn lên trên, thất thần ngắm mái nhà đã sơn một phần ba. Mỗi lần Khang Kiều nhắc chuyện này, Hoắc Liên Ngao đều nói đợi một thời gian nữa.
“Mẹ, mẹ đang nhìn gì đó?” Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Thành Quân đã tới bên cạnh cô. Nó cũng bắt chước đúng tư thế của cô.
Cô cúi đầu nhìn nó, một lúc lâu sau mới hỏi: “Thành Quân, con có nhớ bạn bè ở Thượng Hải không?”.
Cái đầu nhỏ rủ xuống, nó cất giọng khe khẽ: “Con nhớ, mẹ ơi, nói chuyện với các bạn ở Thượng Hải không mất sức, nói chuyện với các bạn ở đây khá mất sức”.
Hôm nay, Hoắc Liên Ngao về từ rất sớm. Anh thậm chí còn hưng phấn giúp Jenny bữa tối. Trong bữa ăn, anh cũng nói nhiều hơn bình thường.
Có điều anh trả lời một vài câu hỏi của Hoắc Thành Quân khá qua loa. Tới khi Hoắc Liên Ngao nói nhầm thần thoại đua xe Ferrari Michael Schumacher thành Cohen Schumacher thì Khang Kiều đã phải gọi tên anh: “Hoắc Liên Ngao!”.
Tiếng cô to tới mức anh bất ngờ, làm cả hai bố con giật mình. Họ không hẹn mà gặp đều nhìn cô.
Cô hết nhìn Hoắc Thành Quân lại nhìn sang Hoắc Liên Ngao. Cô nhìn thấy quầng thâm mờ mờ phân bố rải rác xung quanh mắt anh.
Cô thở hắt ra, cụp mắt xuống, kháng nghị: “Hai người đều coi em như không khí”.
Chỗ ngồi của cô khá gần Hoắc Liên Ngao, cô có thể nghe thấy tiếng thở ra của anh, khẽ khàng, dè dặt.
Tối nay, Khang Kiều nửa đêm thức giấc lại không tìm thấy Hoắc Liên Ngao. Cô chạm tay vào chỗ anh, lạnh ngắt.
Lần này Khang Kiều không rời khỏi giường nữa. Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng kim giây tích tắc trôi.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên, sau đó phải dỏng tai nghe mới bắt được tiếng bước chân. Tiếng ấy dừng lại trước giường, rồi sau một loạt tiếng sột soạt, cô được ôm vào lòng anh.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng trên người anh.
Hôm sau, Chủ Nhật, đúng như đã hẹn từ tuần trước, Hoắc Liên Ngao đưa Hoắc Thành Quân đi bơi từ sớm.
Ở khu phía Tây Hoắc Liên Ngao có một căn nhà. Anh lớn lên ở đó, khi Khang Kiều chưa tới New York, anh luôn sống ở đó.
Khang Kiều trước nay vẫn lười qua đó. Ngược lại vì Chủ Nhật Hoắc Thành Quân phải học bơi nên nó tới đó mấy lần. Theo lời thằng nhóc, căn nhà đó rất rộng, có sân tennis, sân bóng rổ, có bể bơi, có phòng chơi game to rộng, có quầy bar, có phòng đặt tranh dưới lòng đất, thứ gì cũng vàng lấp lánh, ngay cả bức tranh vẽ bố của bố cũng có khung dát vàng.
Khi Hoắc Liên Ngao và Hoắc Thành Quân tới đó, Khang Kiều cũng không rảnh rỗi. Cô tới văn phòng luật sư. Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính, họ Thiệu, bạn của Hàn Tông. Họ từng gặp nhau ở Singapore một lần. Vài tháng trước, họ vô tình gặp lại, sau đó đã trao đổi số điện thoại.
Người đó là luật sư nổi tiếng tại văn phòng luật sư này.
Vừa rời khỏi văn phòng luật sư, Khang Kiều đã nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao: “Bà Hoắc, em đang ở đâu vậy?”.
“Đang hẹn hò với trai.” Khang Kiều cười nói.
Hậu quả của câu nói ấy là cậu chủ Liên Ngao chưa được ăn bữa tối qua đã tranh thủ bù lúc trưa.. Một tay anh đặt lên tường phòng tắm, tay kia đè lên bàn tay cô đang đặt lên bụng dưới của anh. Đôi giày cao gót màu trắng sữa một chiếc rơi dưới đất, một chiếc gác trên bồn rửa mặt, trên đó còn đung đưa chiếc áo ngực của cô. Anh đòi hỏi sâu hơn bao giờ hết. Cô dùng hết sức để phối hợp với anh, cuối cùng không rõ trên mặt là mồ hôi trên trán rỏ xuống hay là nước mắt từ hốc mắt chảy ra.
Ngủ một giấc tỉnh lại đã hơn bốn giờ, tủ đầu giường đặt tấm thiệp Hoắc Liên Ngao để lại cho cô, trên đó viết: Ăn mặc thật đẹp vào, đợi anh tới đón em.
Bất ngờ nước mắt rơi xuống khi cô cúi đầu đọc, nhỏ lên tấm thiệp, bỗng chốc làm những dòng chữ màu xanh nhạt loang lổ.
Không được, cô phải lấy lại tinh thần, cô uống nửa viên thuốc ngủ mới đổi lại được vài tiếng này, việc đầu tiên cô làm là cầm di động gọi cho Hoắc Liên Ngao.
Anh đang ở câu lạc bộ.
“Năm giờ là anh có thể về nhà rồi.”
“Ừm.”
“Có mặc đẹp không đó?”
“Đương nhiên.” Cô cầm điện thoại đi vào phòng thay đồ.
Đứng trước một hàng quần áo, ngón tay cô lướt qua các bộ, cuối cùng dừng lại trên bộ lễ phục màu xanh lá.
Chính là mày, màu sắc đẹp nhất cho cuối tháng năm, khiến người ta nghĩ tới vạt cỏ xanh bên bờ hồ và mặt hồ bình yên phẳng lặng.
“Liên Ngao.”
“Ừm.”
“Em mặc thật đẹp tới gặp anh được không?”
“Ngoan vậy.”
Cô khẽ đáp.
Nhưng Liên Ngao à, sẽ rất nhanh em không còn ngoan nữa, anh sẽ tức giận hận chỉ muốn bóp chết em ngay.
Cô khụt khịt mũi, để những giọt lệ long lanh tan ra.
Thay xong quần áo, cô trang điểm nhẹ nhàng. Người trong gương cũng tạm được, đều theo sở thích của cậu chủ Liên Ngao.
Đôi môi hồng màu mật đào, mái tóc xõa ngang vai. Đáng tiếc là bộ đồng phục xanh trắng của trường nữ sinh đã không còn dấu vết.
Trước khi trang điểm xinh đẹp, Khang Kiều còn một việc phải làm chính là gọi điện thoại hỏi vé máy bay, còn phải bỏ hộ chiếu và chứng minh thư vào trong va li hành lý, sau đó mang vali và Hoắc Thành Quân cùng tới quỹ tài chính.
“Mẹ, chúng ta đang làm gì đây?”
Cô không trả lời, hôn lên trán nó: “Con ở đây đợi mẹ”.
Khi đường phố lên đèn, Khang Kiều tới câu lạc bộ của Hoắc Liên Ngao. Lần này cô không bị từ chối ngoài cửa. Cô được đưa tới căn phòng lần trước.
Từ lúc người quản lý đóng cửa lại, Khang Kiều chưa lúc nào ngừng di chuyển hai chân. Từ nội tâm cô vẫn rất sợ Hoắc Liên Ngao. Cô biết anh giận lên sẽ điên cỡ nào.
Cứ lấy ví dụ như Đường Vũ Huyên, bây giờ cô ta sống rất tệ. Cô ta bị nhốt trong trại giam nữ khét tiếng tồi tệ ở Mỹ. Bố mẹ cô ta nhiều lần xin đổi nhà tù cho con nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Khang Kiều thậm chí có thể tưởng tượng được một khi nói ra những lời đó, Hoắc Liên Ngao sẽ thật sự ném cô qua cửa sổ, đây là tầng 61 đấy.
Cô không ngừng đi lại, không ngừng hít thở, nhưng kỳ lạ là khi tiếng gõ cửa vang lên, Khang Kiều lại bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn ra cửa.
Người bước vào được ánh đèn màu lạnh tôn lên, giống như bước trên lớp băng ở Alaska, bóng dáng cao gầy hắt xuống lớp băng trong suốt như mặt gương.
Cô buông thõng hai tay, mỉm cười nhìn anh. Cô không biết nụ cười của mình có đủ tự nhiên không. Cô chỉ nhìn thấy anh hơi khựng lại khi thấy nụ cười của cô.
Liên Ngao, em đẹp không?
Thanh âm ấy cực kỳ bình thản.
Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn từ mắt cô xuống, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Khi cái bóng ấy bao trùm, cô nhắm mắt lại.
Cô đánh cược, anh nhất định muốn ăn sạch sẽ đôi môi mật đào của cô.
Môi anh rời khỏi môi cô.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, ánh mắt đó giống như thiên trường địa cửu, ánh mắt đó như vô số những khoảnh khắc bình thường khác.
Anh thở dài: “Em xinh đẹp như vậy, anh không nỡ dẫn em ra ngoài”.
Nói xong, anh cầm tay cô lên.
Đi theo sau anh, cô nhìn chằm chằm chiếc gáy đẹp của anh. Một bước, hai bước, ba bước…
“Liên Ngao!” Bàn tay không bị nắm găm móng tay vào lòng bàn tay.
Cô dừng bước, quay đầu.
“Liên Ngao, em… em có chuyện muốn nói với anh.” Cô lắp bắp.
Anh hơi cúi xuống, giơ tay: “Lên xe rồi nói”.
“Không, em phải nói ở đây.”
Đầu mày nhíu lại chặt hơn, biểu cảm anh nhìn cô viết đầy những cảm xúc của cậu chủ Liên Ngao: Vào xe nói.
“Em muốn nói ở đây!” Khang Kiều cao giọng.
Chắc hẳn thái độ của cô khiến anh hơi bất ngờ. Anh nhún vai, dãn cơ mặt: “Được, nói ở đây, nói ở đây”.
Lúc này, khi thật sự được nói, Khang Kiều lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Lát sau, cô mềm giọng: “Liên Ngao, em biết tối nào anh cũng trốn vào phòng uống rượu, hút thuốc”.
Hoắc Liên Ngao bày ra vẻ mặt: Chết rồi, bị bắt rồi.
“Em không thích anh như thế, ghét nữa.” Cô nói.
Anh cất giọng nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con: “Được, em không thích, em ghét thì sau này anh không như vậy nữa”.
“Liên Ngao!” Khang Kiều nhìn anh chằm chằm: “Em biết vì sao anh như vậy, em biết chuyện của bố anh rồi”.
Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao bỗng chốc sầm xuống.
“Từng tưởng tượng cảnh ông ấy thảm bại vô số lần trong lòng, hy vọng ông ấy có thể ngã một cú thật đau. Nhưng, khi ông ấy ngã thật, anh phát hiện thật ra anh không vui như tưởng tượng. Không những thế, ngược lại, anh cảm giác như bị giam cầm, cảm giác đó khiến anh khó chịu, khiến anh bực bội.”
“Anh không hề.” Anh lạnh lùng nói: “Hơn nữa, rất lâu trước đây ông ta đã không còn là bố của anh nữa”.
“Em đã gặp quản gia Diêu rồi. Chú ấy nói anh đã tới gặp bố hai lần. Em tin rằng anh cũng nhìn thấy những con chó hoang đó, phải không? Chuyện Hoắc Chính Khải nuôi chó hoang khiến anh rất giận dữ, đúng không? Anh cảm thấy người như ông ta không thích hợp làm chuyện ấy. Anh vừa tức giận lại vừa khó chịu vô cùng, Liên…”
“Shut up!”
Âm thanh đột ngột bật ra khiến Khang Kiều muốn bịt tai lại theo bản năng. Cuối cùng, bàn tay rộng mở lại cuộn chặt thành nắm đấm.
Cô nắm chặt.
Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nhìn cô: “Để kiểu tóc anh thích, bôi loại son anh thích. Anh nói chứ chị gái, em rốt cuộc định làm gì?”.
“Liên Ngao!” Cô tiến lên nửa bước: “Bây giờ anh rất khó chịu trong lòng, đúng không?”.
“Đó là chuyện của anh.”
“Nhưng, Liên Ngao à…” Cô khó khăn nói: “Anh khó chịu, em cũng bứt rứt theo”.
Nét mặt anh dịu đi một chút, vuốt nhẹ mặt cô: “Xin lỗi em, ban nãy anh hung dữ quá. Gần đây tính tình anh không được tốt lắm”.
Cô chớp mắt, cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Anh dịu giọng: “Em đừng quan tâm những chuyện đó, anh sẽ tự giải quyết”.
Cô cúi đầu: “Quản gia Diêu đã nói, không ai khuyên được ông ta, không ai có cách hết, hơn nữa không còn nhiều thời gian cho anh nghĩ cách nữa, chỉ có một tuần thôi”.
Xung quanh rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, tới mức khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cô nhìn chằm chằm xuống chân mình, nói nhỏ: “Liên Ngao, nếu em nói với anh, em có cách thuyết phục bố anh làm phẫu thuật thì sao?”.
Hoắc Liên Ngao làm như không nghe thấy lời cô nói, tự động nắm lấy tay cô, nói với cô rằng anh đã đặt bàn rồi. Khang Kiều đi theo sau anh, vừa đi vừa nói: “Liên Ngao, em đoán, bố anh không làm phẫu thuật vì chúng ta. Chẳng phải em và anh đã phản bội ông ấy ư? Hơn nữa còn giấu ông ấy rất lâu. Không nghi ngờ gì, chuyện này như một cái tát dành cho ông ấy trước mặt đám đông. Thế nên, ông ấy dùng cách này để phản đối chúng ta…”
Khi Hoắc Liên Ngao dừng lại, quay đầu thì Khang Kiều cũng im lặng.
Không ai né tránh ánh mắt ai. Khang Kiều không biết ánh mắt của mình bây giờ đang thể hiện thông tin gì, nhưng cô đọc được nỗi đau của anh, từ ánh mắt tới biểu cảm.
“Ông ta không nhạt nhẽo như em nghĩ đâu.” Anh lạnh lùng nói.
Điều này Khang Kiều biết.
“Hơn nữa, anh và em cũng không phải kiểu quan hệ đó.”
Cô gật đầu nói: “Liên Ngao, họ nói em và mẹ em hơi giống nhau. Em nghĩ câu này cũng có lý lắm. Mẹ em không có văn hóa, cho dù bà nỗ lực muốn trở thành người có văn hóa, nhưng thi thoảng bà vẫn không cẩn thận thể hiện sự thấp kém của mình ở một số phương diện. Trong mắt bà, em và anh chính là kiểu quan hệ âm thầm ngủ với nhau”.
Anh yên lặng nhìn cô.
Khang Kiều cảm thấy ánh nhìn của anh hơi vô vị, sau đó mới chợt nhớ ra ban nãy hình như mình lạc đề, bây giờ không phải lúc nói với anh những chuyện này.
“Liên Ngao!” Cô gọi anh như vô số lần trước đây, “Ban nãy chẳng phải em nói em có cách thuyết phục ông ta ư?”.
Anh vẫn yên lặng nhìn cô, không hợp tác, cũng không ngắt lời.
Khang Kiều đành tiếp tục vai độc thoại của mình: “Anh cũng biết đấy, em tuyệt đối không phải người rộng lượng. Em thậm chí còn hẹp hòi hơn người bình thường nữa, vừa hẹp hòi vừa thù dai. Thế nên em không thể giúp anh vô điều kiện được”.
Anh yên lặng chờ đợi, xung quanh im ắng như chết.
Khang Kiều thở hồng hộc, nhắm mắt lại nói: “Liên Ngao, chúng ta chia tay nhé. Em giúp bố anh, anh thả em, em sẽ đưa Thành Quân về Thượng Hải”.
Cô nhắm mắt nói: “Khi em rời khỏi đây, luật sư của em sẽ gọi điện thoại cho anh. Tình hình cụ thể anh ấy sẽ nói rõ với anh, nếu anh cảm thấy rắc rối thì anh có thể ủy thác cho luật sư của anh. Liên…”.
Anh không để cô nói hết câu. Cơ thể cô cứ thế bị nhấc lên. Giày rơi khỏi chân cô, mũi chân chạm nền nhà, cứ thế bị lôi đi.
Cô nhắm mắt mặc kệ anh. Cô biết anh đã đưa mình tới trước ô cửa sổ sát sàn. Ánh sáng hắt lên mặt có ánh đèn, cũng có ánh sáng tự nhiên.
Chắc hẳn lúc này cậu chủ Liên Ngao muốn ném cô từ tầng 61 xuống lắm rồi. Cô biết anh ghét điều kiện của cô cỡ nào.
Nhưng cô không sợ chút nào, vì cô biết cuối cùng anh vẫn không nỡ.
Nhắm mắt lại cho tới khi tiếng kính vỡ vang lên.
Cô mở mắt ra, trong nguồn sáng rực rỡ đất trời, cô nhìn thấy dòng máu đỏ chảy xuống từ lòng bàn tay anh, từng giọt từng giọt đang rơi xuống.
Cô lập tức nhấc vạt váy, muốn bịt tay anh lại.
“Đừng có giả vờ.” Anh hất mạnh tay cô ra.
Cô cúi đầu, không dám nhìn mặt anh. Cô biết, bây giờ biểu cảm của anh nhất định sẽ khiến cô sợ hãi. Dù biết anh sẽ không ném cô xuống nhưng cô là người từng chết một lần, bây giờ cô rất sợ chết.
Cô nhìn dòng máu như dòng lệ chảy xuống.
Khang Kiều khó khăn nói: “Em đã gặp Hà Tiểu Vận. Cậu ta đã tận mắt chứng kiến quá trình con dao đó đâm vào mẹ em. Giống như em tưởng tượng. Liên Ngao, em không muốn lừa dối mình nữa. Liên Ngao, nhìn anh khó chịu, em muốn giúp anh, nhưng giúp anh rồi, em lại không thể tha thứ cho chính mình”.
“Liên Ngao, mẹ em chết khi mới 39 tuổi, còn Tiểu Phàn…”
Cái tên này là vết thương vĩnh viễn không thể lành trong trái tim Khang Kiều, cô luôn nhớ tới hộp hài cốt nhỏ xíu đó.
Tiểu Phàn của cô, chết khi mới chín tuổi.
“Khang Kiều, anh hỏi em, nếu em không gặp Hà Tiểu Vận, cũng sẽ không có chuyện hôn lễ tháng mười, có lẽ là vĩnh viễn không có, đúng không?” Anh hỏi cô, giọng nói rất bình tĩnh.
Khang Kiều im lặng, có lẽ vậy.
“Vậy anh lại hỏi em, có phải giờ này em đã ký tên vào một tài liệu nào đó, thậm chí em còn định ngày trở về Thượng Hải rồi đúng không?”
Người đàn ông này thật hiểu cô.
Ánh sáng nghiêng nghiêng hắt từ cửa sổ vào. Khang Kiều nhìn thấy dòng sông Hudson. Qua lớp kính, trông nó giống như một dòng suối nhỏ xíu, trên này cao thật.
Không thể nhìn nữa, nếu không cô sợ sẽ không nói nên lời.
Cô thở hắt ra, nói: “Em đã đặt vé máy bay trở về Thượng Hải tối thứ Ba. Anh cũng biết từ New York về Thượng Hải đi đi về về cũng mất cả ngày, cộng thêm những tình huống bất ngờ như lùi chuyến, hoãn chuyến thì cũng phải mất hai ngày, cộng thêm phẫu thuật cũng cần chuẩn bị. Nếu anh để em bay về Thượng Hải vào thứ Ba, thì có nghĩa bố anh sẽ lỡ mất thời gian phẫu thuật tốt nhất”.
“Anh đoán, trên đường quản gia Diêu đưa em về, em đã lên kế hoạch tất cả phải không?”
Khang Kiều im lặng.
“Vậy thì anh rất tò mò, mấy tiếng trước, em đã quan hệ với anh trong tâm trạng gì. Và mười mấy phút trước, em đã để anh hôn em trong tâm trạng gì?” Anh hỏi.
Câu này thật ngượng ngập, không những thế cũng khiến cô thấy mất mặt.
Thôi được, cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đó thật sự khiến trái tim cô đau nhói.
Mắt Liên Ngao mới đẹp làm sao. Nhưng giây phút này, đôi mắt ấy lại bị phủ một lớp băng mỏng.
Lúc này nếu có người dùng một cây kim mảnh và nhỏ đâm vào, sẽ có dòng nước chảy ra.
Anh nói: “Chị gái, anh tò mò lắm”.
Tò mò ư? Thật ra cô cũng không biết. Vì cô thích anh, cô yêu anh nên trong lòng cô, ngoan ngoãn làm theo anh là một việc rất vui vẻ.
Anh muốn, cô sẽ cho anh, anh muốn hôn, cô để anh hôn.
“Coi như món quà ly biệt đi.” Cô đờ đẫn nói.
Câu nói của cô không khác nào cây kim kia, đúng như tưởng tượng, cô nhìn thấy một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra.
Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ban nãy em nói đúng lắm, em cũng tầm thường như mẹ em.”
Khang Kiều cúi đầu.
Chủ nhân ở đây ra lệnh cho cô: “Go!”.
Vừa ra khỏi cánh cửa đó, Khang Kiều đã làm theo đúng kế hoạch, gọi điện cho luật sư của mình. Rất nhanh, anh ấy liên lạc với Hoắc Liên Ngao.
Chiếc xe đi thẳng theo con đường lúc đến, những ánh đèn dần trở nên mờ mịt.
Cô ra sức chớp mắt, ánh đèn lại rõ nét ngay, nhưng lát sau đã lại có màn sương mờ bao phủ khiến Khang Kiều buộc phải đi chậm lại.
Chiếc xe dừng lại trước ngã tư. Ánh sáng mãnh liệt như một mũi tên. Cô quay mặt sang trái, sau đó Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Liên Ngao.
Ánh đèn giao tông hình thành một dải cầu vồng cắt ngang giữa họ. Đôi mắt anh nhìn cô cũng giống như hàng ngàn người xa lạ đi lướt qua nhau.
Cô quay đầu, nhìn về phía trước.
Khi đèn tín hiệu chuyển màu, cô từ từ khởi động xe. Chiếc xe của cô vọt lên, xe của anh rẽ sang trái. Cô về quỹ tài chính, anh về căn nhà phía Tây.
Trước khi về quỹ tài chính, Khang Kiều tới phố người Hoa, lấy chiếc xường xám cô đã đặt làm ở một cửa hàng may mặc do một người Tô Châu mở.
Chiếc xường xám được làm theo đúng kiểu dáng hôm đó Nghê Hải Đường mặc. Sư phụ Tô Châu chỉ làm mất gần hai ngày là được kết quả như Khang Kiều mong muốn. Khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Khang Kiều đã mang theo đôi bông tai màu xanh phỉ thúy mẹ đeo hôm đó.
Cũng tức là mọi đạo cụ đã đủ, chỉ xem cậu chủ Liên Ngao có cho cô cơ hội này hay không mà thôi.
Trở về quỹ tài chính, Khang Kiều treo chiếc xường xám lên. Hoắc Thành Quân hỏi cô định làm gì, giống như câu hỏi lúc trước của Hoắc Tiểu Phàn.
“Đi hù người.”
Thằng bé lại hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không tới?”.
“Câu hỏi này khi nào hoàng tử nhỏ Thành Quân lớn hơn một chút, mẹ mới nói với con.”
Cô mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Bên tai là những tiếng tích tắc khô khan. Cuối cùng nửa đêm cũng tới, Khang Kiều nhắm mắt lại.
…
Sáng thứ Hai, mười rưỡi, Khang Kiều nhận được điện thoại của luật sư Thiệu. Tất cả đã đi theo đúng kế hoạch của cô.
Cuối cùng, luật sư Thiệu chuyển đạt lời của Hoắc Liên Ngao: “Khang Kiều, tới cuối cùng, cô cũng đừng hối hận”.
“Không đâu, không hối hận! Nhất định không hối hận!
Mười một giờ, Khang Kiều bắt đầu trang điểm. Trang điểm xong, cô đeo bông tai, mặc quần áo vào.
Em bé tò mò Hoắc Thành Quân sờ lên chiếc xường xám cô mặc: “Mẹ ơi, mẹ mặc cái này trông kỳ quá. Mẹ bây giờ không giống mẹ nữa”.
Mười hai giờ đúng, Khang Kiều kéo Hoắc Thành Quân rời khỏi phòng. Hoắc Thành Quân hỏi cô: “Mẹ, giờ chúng ta đi đâu?”.
“Mẹ đưa con đi gặp người tặng con người máy.”
Hoắc Thành Quân chột dạ lập tức im bặt.
12 giờ 10 phút, Khang Kiều ngồi trên chiếc xe đen dừng ngoài cửa quỹ tài chính.
Khoảng hai rưỡi, chiếc xe đỗ trước cửa căn nhà màu trắng ấy.
Từ cách trang trí tới phong cách đều cực giống ngôi nhà ở Brunei. Điểm khác là diện tích chỉ bằng một phần ba.
Cô xuống xe, dắt tay Hoắc Thành Quân. Cây cối um tùm, ánh sáng từ đầu hành lang hắt tới, trải lên lớp sàn gỗ chất liệu cực tốt. Đầu hành lang càng lúc càng gần, ánh sáng càng lúc càng mạnh, tới nỗi Khang Kiều nheo mắt lại né tránh theo bản năng.
Cậu bé luôn quay sang nhìn cô không khỏi tò mò: “Mẹ ơi?”.
“Suỵt!” Cô ra hiệu cho thằng bé im lặng.
Thành Quân, người đang đi trên hành lang này là bà ngoại con. Thành Quân, đó là mẹ của mẹ ngày xưa.
Thế nên, Thành Quân, đừng làm kinh động bà con nhé.
Con xem, ông lão đứng ở đầu hành lang đã há hốc miệng rồi.
Ông ta nói: “Khang… Khang Kiều”.
Cô mỉm cười, dùng nụ cười của Nghê Hải Đường, vài phần giả tạo, vài phần yếu đuối, vài phần đáng thương.
Cuối cùng, cô dừng lại trước cửa căn phòng, cúi đầu, nháy máy với Hoắc Thành Quân.
Cậu bé hùng hồn: “Mẹ đừng lo, con sẽ giống như công chúa loài người nói, yên lặng đợi ở đây, không đi đâu cả”.
Đứa bé ngoan! Cô xoa đầu nó, quay mặt sang trái: “Quản gia Diêu”.
Cánh cửa sau lưng khép lại, cô đứng đó.
Căn phòng hướng về phía mặt trời. Cả một khoảng cửa sổ rộng lớn được che lại bằng rèm cửa màu be, ánh sáng len lỏi hắt vào, hình thành sắc màu ấm áp của ngày đông.
Cô thầm chế nhạo trong lòng: Hoắc Chính Khải quả nhiên đã già.
Nghe nói, một vài người khi già đi sẽ thích bài trí nhà cửa như thế này, ấm áp, có chút hoài cổ.
Trong sắc màu ngập tràn ấy, người đó đang dựa vào chiếc ghế quý phi gần cửa sổ ngủ gật. Giày cao gót nện xuống sàn, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Sau đó, bàn tay đang đặt trên chăn bỗng động đậy khẽ khàng.
Người đó từ từ mở mắt. Cô gái bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng khiến người đó lập tức bật dậy, vì động tác quá mạnh nên chăn rơi xuống đất.
Người đó há hốc miệng, nhưng không nói được dù chỉ một câu. Khóe miệng hình thành nên một độ cong thế này: Hải…
Cô mỉm cười, từ từ lại gần.
Dừng lại trước mặt ông ta.
Cuối cùng, người ta gắng gượng bật ra âm thanh, giọng nói của người vừa tỉnh giấc mơ toát ra một nỗi sợ hãi khổng lồ: Hải… Hải Đường.
Trái tim chua xót, chín phần xót xa, một phần đắc ý.
Mẹ, mẹ xem, mẹ đã dọa một Hoắc Chính Khải cao ngạo sợ đến rớt cằm rồi.
Cô mỉm cười: “Không, chú Hoắc, con là Khang Kiều”.
Hoắc Chính Khải, người đứng trước mặt ông đã không còn là con nhóc vắt mũi chưa sạch ngày nào nữa rồi.
Lời nói của cô khiến Hoắc Chính Khải ngậm miệng lại, sau đó ông ta tìm thấy kính.
Đeo kính lên, ông ta lại đối mặt với cô. Trong giọng nói vẫn toát ra sự uy nghiêm của chủ nhân nhà họ Hoắc ngày nào: “Khang Kiều, chú nghĩ con tới đây chắc là muốn nhìn một ông lão bị bệnh tật quấy rối, sắp gần đất xa trời, phải không?”.
Khang Kiều không vội phản bác. Quả thật, mấy hôm trước cô từng có suy nghĩ này.
Dường như muốn chứng minh điều gì, Hoắc Chính Khải ngồi dậy khỏi ghế.
Dáng người thẳng tắp, đầu tóc, quần áo không hề xô lệch.
Ông nhún vai: “Chắc là khiến con và Liên Ngao thất vọng lắm phải không?”.
“Vậy thì đã sao?” Khang Kiều lại gần Hoắc Chính Khải một chút: “Chẳng phải ban nãy chú vẫn coi con là mẹ con đó thôi. Chú Hoắc, lúc nãy chú bối rối rồi, tưởng mẹ con là ma tới đòi nợ. Trước đây chú không hề phạm phải sai lầm này, điều này chứng tỏ chuyện gì?”.
Nhìn thẳng vào mắt Hoắc Chính Khải, Khang Kiều nói rành mạch: “Chứng tỏ chú Hoắc già rồi, già vẫn là già, dù chú kiên quyết không làm phẫu thuật, cũng chẳng chứng tỏ được gì”.
“Giống như Liên Ngao nói, chú Hoắc đã già đến mức lôi thôi rồi.”
Hoắc Chính Khải bật cười, khẽ nói: “Đến mạng già chú còn không cần chỉ vì muốn thể hiện Hoắc Chính Khải này chưa già ư?”.
Cô không hiểu được câu chế giễu của ông ta: “Bức tường thành xây lên trong lòng chẳng biết đã yếu đi từ lúc nào. Mặc dù không trở nên quá thê thảm nhưng đã không còn kín gió như trước. Hơn nữa, bức tường ấy còn ngày một yếu đi. Chú nhìn đi, biết vấn đề ở đâu nhưng chú lực bất tòng tâm. Chú Hoắc, đây là triệu chứng của tuổi già”.
“Chuyện tệ hơn vẫn còn ở phía sau, những thứ trước đây chú cho là không cần quan tâm bỗng trở nên mạnh mẽ. Những người cùng ngành vì chú mà nhảy lầu phá sản, những kẻ cạnh tranh với chú phải vào tù, những người thất nghiệp vì kế hoạch nuốt sống của chú, người phụ nữ xinh đẹp sinh con cho chú, đứa con cuối cùng chết dưới đáy hồ vì sĩ diện của chú, ngay cả người phụ nữ đã làm bia đỡ đạn cho chú để giữ lấy mạng mình, từng người một sẽ trở thành một nguồn sức mạnh to lớn.”
“Sức mạnh ấy vượt qua bức tường kia rất dễ dàn, lúc nào cũng quấy rầy chú, đêm đêm chui vào giấc mơ của chú, khiến chú không thể ngủ yên. Sau đó, chú bắt đầu cảm thấy thật ra không làm phẫu thuật đối với chú là một sự giải thoát tốt.”
Đây là lần đầu tiên Khang Kiều nhận được ánh nhìn chính diện của người đàn ông tên Hoắc Chính Khải: “Khang Kiều, con lớn rồi”.
Đặt tay lên vai cô, ông ta nói: “Xem ra trước khi đến đã chuẩn bị rất nhiều. Nhưng, Khang Kiều, đừng tin những thứ viết trong sách tâm lý”.
“Nếu không cháu sẽ không đối phó được với thế giới này. Đám người xấu trên đời sẽ không vì chút áy náy mà trở thành người tốt. Nếu không đã chẳng có nhà tù và luật pháp. Hơn nữa nghe nói người xấu thường sống lâu hơn người tốt.”
Nói xong, Hoắc Chính Khải nhìn đồng hồ: “Tối ở lại ăn cơm với chú Hoắc đi”.
Dần dần, Khang Kiều thoát ra khỏi bàn tay ông ta, gọi một tiếng “chú Hoắc”.
Ông ta quay mặt sang: “Khang Kiều, con không thể từ chối một người sắp chết”.
Khang Kiều nhìn chằm chằm, nói ràn mạch: “Hoắc Chính Khải, ông là đồ ngốc!”.
Ông ta khẽ nhíu mày.
Phải, Hoắc Chính Khải là kẻ ngốc.
Cô nhìn ông ta miết, sau đây cô sẽ khắc sâu biểu cảm của người đàn ông này vào lòng, vì người mẹ của mình: “Nếu chú chịu hiểu người phụ nữ tên Nghê Hải Đường một chút thôi, chú đã không cần gánh một món nợ lương tâm”.
“Mẹ con vừa tham tiền vừa ưa sĩ diện, nhưng tất cả đều phải xếp sau điều kiện bà được sống. Cũng tức là thứ hàng đầu trong lòng Nghê Hải Đường là ham sống sợ chết. Một người sợ chết thường ngửi thấy mùi nguy hiểm nhanh hơn ai hết. Một khi nguy hiểm cận kề, người ấy sẽ chạy nhanh hơn thỏ, nhưng…”
“Nhưng, chú Hoắc, mẹ con không hề chạy. Bà chỉ đứng đó, không hề động đậy.”
Người kia sắc mặt tái nhợt, môi lắp bắp: “Khang… Khang Kiều, con nói vậy là… có ý gì?”.
Ý gì ư?
Âm thanh bỗng nhiên bộc phát sắp khiến màng nhĩ của cô rung lên bần bật: “Mẹ của con không hề chạy. Chú còn chưa hiểu sao? Còn chưa hiểu thì để con nói cho chú nghe. Đó là vì chú còn đứng trên cả nỗi sợ hãi lớn nhất của bà, cho dù…”.
Cô khóc không thành tiếng: “Cho dù chú không kéo bà, bà cũng sẽ đỡ nhát dao ấy cho chú. Nhưng chính hành động của chú còn tàn nhẫn hơn cả nhát dao kia”.
Người phụ nữ Nghê Hải Đường, tự tư tự lợi, tham sống sợ chết.
“Rầm” một tiếng, người đàn ông mặt tái nhợt ấy ngồi bệt xuống sàn, mái tóc được chải gọn gàng cùng với động tác ấy rơi xuống trán ông ta.
Giây phút đó, cô nhìn thấy trong chớp mắt, người đó già đi chục tuổi.
Cô đứng nhìn ông ta.
“Hoắc Chính Khải, chú không những có mắt không tròng mà còn phản bội lời hứa. Chú hãy nghĩ đến chuyện chú làm với Tiểu Phàn đi. Bây giờ, con lấy danh nghĩa của mẹ con nói cho chú biết, chú không được chết ngay mà phải làm phẫu thuật.”
“Chú phải sống thật tốt, sống trong tội ác, đó mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.”
Người đàn ông đó rất lâu không đáp lại, cứ duy trì tư thế ấy mãi, như một bức tượng đã chết.
Cô giơ tay gạt đi dòng nước mắt, gọi Hoắc Thành Quân một tiếng.
Cánh cửa bật ra.
Cậu bé mặc bộ đồ hải quân, mặt mũi sáng sủa xuất hiện trong phòng, từng bước, từng bước đi về phía họ, đẹp tới mức giống như một thiên thần nhỏ vừa bước xuống từ tầng mây, lúc này vẫn còn giấu đôi cánh trắng trong túi.
Thiên sứ bước tới trước mặt cô, gọi một tiếng “mẹ”.
“Chú Hoắc, nó rất đáng yêu, phải không?”
Ông ta ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn rất lâu, rất lâu, rồi cất giọng già nua: “Phải, rất đáng yêu”.
“Thành Quân, gọi ông nội đi con.”
Tiếng “ông nội” của Hoắc Thành Quân thật êm tai. Hay đến mức nào nhỉ? Tới mức nghe như được ngậm một viên kẹo trong miệng, vừa nhai đã ngọt ngào.
Hoàng tử nhỏ Thành Quân cũng là đứa trẻ lương thiện. Có lẽ nó cảm thấy ông cụ ngồi bệt dưới đất trông rất đáng thương, thế là nó đưa tay vuốt lại tóc của ông ta.
Cô nắm tay Hoắc Thành Quân, không nhìn Hoắc Chính Khải.
Cô dịu dàng nói: “Chú Hoắc, sống luôn tốt hơn chết, chí ít, sống còn có hy vọng”.
Cô nắm tay Hoắc Thành Quân rời khỏi phòng. Bóng nắng đã nhạt hơn so với lúc đến. Cô cứ thế dắt tay con, nhàn nhã đi trên hành lang lúc chiều về.
Xuống bậc thềm kia là tới cửa lớn.
Đi hết bậc thềm, cô nghe thấy một tiếng thở dốc sau lưng mình. Cong môi cười, cô đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Quả nhiên.
“Khang… Khang Kiều, ông Hoắc đã gọi điện cho bác sỹ sắp xếp ca phẫu thuật rồi.”
Cô gật đầu, ngước nhìn bầu trời:
Mẹ, mẹ cũng không muốn ông ta chết phải không? Chết thì dễ dàng cho ông ta quá rồi, đúng không mẹ? Phải để ông ta trải qua những ngày tháng răng rụng đầu hói, động một chút là ngã, cuối cùng phải chống gậy mới từ từ đi được…
…
Khang Kiều biết không cần cô gọi cho anh, Hoắc Liên Ngao cũng biết và thực hiện những điều khoản trên hợp đồng, thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cuộc điện thoại của luật sư Thiệu tới muộn hơn dự đoán của Khang Kiều một chút. Cô nhận được cuộc gọi vào khoảng bảy giờ.
Trong cuộc gọi, luật sư Thiệu nói với Khang Kiều rằng Hoắc Liên Ngao đã ký tên. Anh ấy giữ bản phụ, bản chính ở chỗ Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Liên Ngao một lần nữa chuyển lời: Muốn lấy bản chính thì tự đến lấy.
Điều khiến Khang Kiều khá đau đầu là giờ Hoắc Liên Ngao ở Miami.
Cậu chủ Liên Ngao thật biết đùa, bây giờ cô đã rất mệt rồi, cô chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng cậu chủ Liên Ngao lại nói, trực thăng đợi cô ở trên nóc câu lạc bộ.
Thôi được rồi.
Làm theo yêu cầu của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều ngồi lên trực thăng, bay qua New York, tới bầu trời Miami.
Lên máy bay rồi, Khang Kiều bắt đầu ngủ gật. Cô hy vọng khi tỉnh dậy họ đã đến Miami, tốt nhất là nơi trực thăng đậu gần chỗ ở của Hoắc Liên Ngao một chút, cô chỉ cần đi một đoạn đường ngắn.
Sau đó, lấy được thứ cô cần là có thể trở về New York.
Tất cả đúng như Khang Kiều mong muốn. Trực thăng đỗ trên bãi cỏ. Phi công chỉ về phía căn nhà màu trắng, nói với Khang Kiều Hoắc Liên Ngao ở trong đó.
Xuống máy bay, Khang Kiều chưa đứng vững nó đã bay đi mất. Khang Kiều hơi ngây người, chỗ này cô không quen biết gì, làm sao quay về.
Nhưng chỉ có thể tạm gác vấn đề này lại. Cô đứng đó nhìn căn nhà màu trắng, biệt thự nghỉ mát của đại gia đúng kiểu Miami, nằm sát bên bờ biển.
Cả căn nhà tối om, căn phòng duy nhất sáng đèn có lẽ rất dễ tìm.
Cũng chỉ khoảng năm, sáu phút Khang Kiều đã ở trong biệt thự, hơn nữa dễ dàng tìm được căn phòng duy nhất đó.
Phong cách điển hình của cậu chủ Liên Ngao, không cần khóa cửa, vì chưa có sự cho phép của anh, mọi người đều không dám mở cửa phòng.
Khang Kiều đẩy cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là tài liệu nằm trên chiếc giường lớn mà cô cần. Ôm chặt nó vào lòng, cô nhìn xung quanh.
Im phăng phắc.
Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều cảm thấy mình vẫn nên chào hỏi chủ nhân ở đây một tiếng.
“Liên Ngao?” Cô gọi dò một tiếng.
Sau tiếng “Liên Ngao” thứ hai, từ ban công vọng vào tiếng anh: “Em đã lấy được thứ của em, giờ em có thể đi”.
Khang Kiều bất ngờ, cậu chủ Liên Ngao dễ tính như vậy từ khi nào?
Cô đánh mắt về phía ban công. Lúc đó Khang Kiều rất kích động muốn chửi một tiếng. Người này mất công mất sức gọi cô tới đây làm gì?
Hoắc Liên Ngao muốn làm gì giờ Khang Kiều không buồn quan tâm. Việc duy nhất cô có thể chắc chắn là cô đã cầm được thứ mình cần.
Ôm theo tài liệu, Khang Kiều rời khỏi phòng, vừa đi vừa du đãng. Dần dần, bước chân của cô cứng lại, vừa cứng vừa chậm.
Cô dừng bước, cách bố trí của căn phòng vừa rồi khiến chân cô run lên. Cô biết, cậu chủ Liên Ngao không dễ tính như vậy.
Cô quay người.
Không đâu, không đâu… Miệng lẩm bẩm, bước chân chạy lại như điên. Cô đẩy cửa phòng ra.
Trước cửa là hai đôi giày thể thao một nam một nữ đặt cạnh nhau. Trên thảm trải sàn màu trắng đặt hoa tươi và rượu, đối diện là chiếc ti vi khảm trên tường. Hình ảnh trên ti vi dừng lại trên một bức hình nhiều màu sắc.Giữa cơn mưa như thác đổ có hai đứa trẻ hôn nhau, tay họ cùng nắm và hướng về một nơi.
Cửa sổ đóng chặt. Lỗ thông gió duy nhất là cánh cửa nối căn phòng và ban công. Cánh cửa che kín ban công màu xanh nhạt, gió từ khe rèm cửa thốc vào.
Cô run tay vén một góc rèm lên.
Qua góc đó là bầu trời và mặt biển đen như mực. Loáng thoáng có thể nhìn thấy sao, sao rơi xuống mặt biển, mê hoặc, mộng ảo.
Anh dựa vào lan can màu trắng sữa, nhắm nghiền hai mắt. Dưới cảnh đêm, anh như một tinh linh bò từ biển lên, biểu cảm chăm chú, như đang lắng nghe. Mỹ nhân ngư dưới biển khi nào mới bò lên?
Sắc mặt anh còn nhợt nhạt hơn màu của lan can vài phần. Tập tài liệu trong lòng rơi xuống. Cô từ từ ngồi sụp xuống cạnh anh.
Cô khẽ khàng, cẩn thận lên tiếng: “Liên Ngao…”.
Hàng mi dài run rẩy, rung rinh. Khi cô những tưởng mình sẽ đợi tới già thì cuối cùng anh cũng mở mắt, yên lặng nhìn cô.
Cô thở phào một hơi, nhưng…
Ngón tay dè dặt chạm lên mặt anh: “Liên Ngao, anh bị bệnh à? Sắc mặt anh trông rất tệ”.
“Em đoán xem.” Anh nói rất khẽ.
Cô lắc đầu: “Không, không không, em không đoán, em không đoán được”.
Phải biết là, Liên Ngao, bây giờ đầu óc em rất hỗn loạn, giống như… giống như trở về đảo Bali năm ấy. Không biết vì sao, em cảm thấy căn phòng này giống hệt căn phòng trên đảo.
Anh thở dài, từ từ đặt tay lên lông mi cô: “Đầu gỗ, lần này anh không chạy nữa”.
Cô dỏng tai nghe tiếng anh: “Mặc dù đã muộn mất tám năm, nhưng anh vẫn làm. Đầu gỗ, lần này, anh không chạy đâu”.
Ánh trăng ánh sao, tất cả đều hóa thành anh. Khuôn mặt tái nhợt của anh cứ thế ghé sát lại gần cô.
Anh từ từ, từ từ nhắm mắt lại.
Không, không, đừng như vậy, Liên Ngao, em xin anh đừng như vậy.
Những tiếng “hức hức” trở thành một chuỗi âm thanh động lòng người, cổ vũ tư duy sắp rời rạc của anh, anh tập trung tinh thần lắng nghe.
Anh từng nói, anh nhất định sẽ khiến cô khóc tèm lem mặt mũi vì mình.
Ừm, anh làm được rồi. Có điều, anh không chắc nước mắt cô đã đủ chưa, nhất định phải nhiều hơn đại ngốc mười lần đó.
Để xác nhận, anh gắng gượng mở mắt ra.
Anh lập tức nhìn thấy đôi mắt cá chết.
Mắt cô to thật, có lẽ vì thế mà nước mắt rơi xuống cũng nhiều. Nhiều như vậy, anh nghĩ muốn vượt qua đại ngốc, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đầu gỗ của anh, vì anh mà khóc sưng mắt, anh còn gì không thỏa mãn đây?
Nhưng, lúc này anh không thể bỏ qua cơ hội trêu cô?
“Sợ hả?”
Cô khóc tức tưởi, vừa khóc vừa nói: “Sợ, sợ, Liên Ngao, em sợ lắm. Liên Ngao, em cho anh biết, thật ra lần nào em cũng bị anh bắt thóp, lần nào cũng bị anh xoay vòng vòng. Em giận lắm, giận đến nghiến răng kèn kẹt. Bây giờ khó khăn lắm em mới có một cơ hội, em liền nghĩ, em chỉ muốn em cũng được bắt thóp anh một lần”.
Làm sao đây? Đầu gỗ nói xong, anh càng cảm thấy cô đáng yêu hơn. Đáng yêu tới mức xương cốt anh mủn ra, anh muốn hôn cô, muốn vuốt ve cô.
“Hối hận không?”
“Hối hận?” Cô lại bắt đầu nói mấy lời ngốc nghếch: “Hối hận chết đi được. Em hối hận muốn cạo trọc đầu, hối hận muốn ăn thành mập ú, hối hận chỉ muốn bị mọi người phỉ nhổ”.
Làm gì có kiểu hối hận như thế chứ?
“Vậy bây giờ còn muốn về Thượng Hải không?”
Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Không, không, từ nay về sau em không đi đâu hết. Từ nay về sau, đầu gỗ sẽ ở yên bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Liên Ngao, lần này em thề đấy, em thật sự sẽ rất ngoan, rất ngoan.”
Quá tốt rồi.
Cũng, đủ rồi.
Đầu gỗ của anh là thế đấy: Ngốc, không ai ngốc bằng cô; Giảo hoạt, không ai giảo hoạt bằng cô; Nhiệt tình, không ai nhiệt tình bằng cô; Lạnh lùng, không ai lạnh lùng bằng cô; Đáng yêu…
Đáng yêu, cũng không ai bằng.
Hoắc Liên Ngao nghĩ, chưa biết chừng lần này anh chết thật. Để biểu đạt thành ý, anh đã nghiêm túc thực hiện việc này. Trước khi chết, anh phải nói với cô một câu.
“Đầu gỗ, sau này, anh hiểu rồi.”
Cô cứ nhìn anh như thế, nhìn anh từ từ nhắm mắt lại.
Hàng mi dài hắt bóng xuống mặt anh, cái bóng đó như một bức tượng cẩm thạch bị cố định, một giây sau sẽ trở thành vĩnh cửu.
Cô vô thức chạm vào tay anh, bàn tay lạnh như cơn gió đêm đông, không cẩn thận bay khỏi cửa sổ lúc nào chẳng biết.
Không, không, không thể như vậy, cô đã dự chán mấy đám tang rồi.
Không không, Liên Ngao, anh không nỡ bắt em dự tới đám tang thứ năm đâu. Giống như anh nói rất nhiều lần muốn ném em qua cửa sổ nhưng vẫn không làm vậy.
Làn gió đêm thổi tới, Khang Kiều nhớ lại chiếc điện thoại nhìn thấy trong phòng, miệng nói: “Liên Ngao, em đi gọi điện thoại ngay. Liên Ngao, anh ngồi đây đợi em. Liên Ngao…”.
Tay cô bị giữ chặt.
Cô quay lại.
Anh đang nói.
Nhưng làm sao bây giờ, giọng anh nhỏ quá, cô không nghe thấy.
Cô giãy giụa nhưng bị anh nắm rất gắt gao.
Nước mắt và mồ hôi nhỏ xuống. Cô từ từ sát lại gần anh, áp tai lên môi anh.
Dùng hết sức mình để lắng nghe.
“Đầu gỗ.”
“Ừm…”
“Đầu gỗ, có những chuyện dù em không nói anh cũng dám làm. Ví dụ như sắp xếp bạn gái cho Hàn Tông, phá hoại hôn nhân của em. Ví dụ như ngày ngày úm cho anh ấy chết. Ví dụ như vì em uống cả lọ thuốc ngủ mà không hề chớp mắt.”
“Hay… yêu em như một kẻ điên…”
*Chính văn hoàn*
Đó là người duy nhất ra tiễn khi cô rời khỏi Brunei tới đảo Bali. Lúc đó ông đã hỏi cô: “Cháu nghĩ kỹ chưa?”. Khang Kiều gật đầu, sau đó ông không nói gì nữa, chỉ thở dài, sau đó vỗ vai Khang Kiều.
Đó là một trong số ít người đối xử tốt với gia đình họ trong quãng thời gian xa xôi ấy. Bây giờ ông đang nhìn cô bằng biểu cảm hiền hòa như một bậc cha chú.
Khang Kiều bước từng bước lại gần.
“Quản gia Diêu.”
Từ sau khi quản gia Diêu xuất hiện, Khang Kiều đại khái đã biết được bí mật của Hoắc Thành Quân, cũng đoán được cái bóng ngồi trong chiếc ô tô đen hôm đó cô nhìn thấy là ai, người tặng bộ người máy gia đình cho thằng bé là ai.
Sau khi quản gia Diêu nói: “Khang Kiều, có thể cùng chú đi gặp một người không?”, Khang Kiều đã gọi cho Jenny một cuộc điện thoại.
Khang Kiều ngồi ở bên trái hàng ghế sau, quản gia Diêu ngồi bên phải.
Chiếc xe chở họ đi từ từ men theo con đường quốc lộ. Cảnh sắc lúc này rất giống buổi chiều mùa hạ năm đó. Chỉ khác là Hoắc Chính Khải năm xưa giờ trở thành quản gia Diêu.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn biệt thự màu trắng.
Được quản gia Diêu dẫn đường, Khang Kiều gặp Hoắc Chính Khải đang đứng trên bãi cỏ, chơi đùa cùng một con chó hoang. Quản gia Diêu nói với cô: “Ông Hoắc không biết chú đưa cháu tới đây”.
Chính vì như vậy, Khang Kiều chỉ có thể đứng quan sát người đàn ông ấy ở một góc kín đáo. Cô sở dĩ đồng ý tới đây là vì muốn nhìn thấy một người bệnh tật dầm dề, một ông già gầy gò tiều tụy.
Nhưng, không hề.
Khang Kiều không hề nhìn thấy những đặc điểm như dáng vẻ gầy rộc, yếu ớt, động một chút là nổi nóng, mỗi khi nổi nóng là ho khù khụ ở Hoắc Chính Khải.
Người đang chơi với chó ngoài việc hơi ít tóc một chút, hơi gầy đi một chút thì trông ông ta vẫn phong độ ngời ngời.
Chẳng phải nói Hoắc Chính Khải bị bệnh ư? Đương nhiên, bị bệnh ở đây không chỉ những bệnh cảm mạo, ho sốt bình thường.
Khang Kiều nhìn kỹ lại, nhưng vẫn không nhìn thấy đặc điểm của những chứng bệnh nặng ấy trên người Hoắc Chính Khải.
Đúng là khiến người ta buồn nôn mà. Cô nhìn đồng hồ, giờ khoảng sáu rưỡi, xem ra cô đã lãng phí gần hai tiếng đi xe.
Khi Khang Kiều cảm thấy mọi việc nên chấm dứt ở đây thì lại vẫn có người chưa cho phép.
“Khang Kiều, chú có mấy chuyện phải nói với cháu.” Quản gia Diêu tỏ ra chân thành. Ông đang thể hiện rõ vai trò cung cúc tận tụy của mình.
Khang Kiều nhíu mày.
Ông tỏ ra ủ dột: “Khang Kiều, ông Hoắc giờ là một bệnh nhân ung thư”.
Khang Kiều dừng bước.
“Ba tháng trước, ông Hoắc kiểm tra ra bị ung thư dạ dày.” Nói xong, quản gia Diêu cứ nhìn cô chằm chằm như thế. Ánh mắt của ông khiến Khang Kiều có chút đau lòng.
“Quản gia Diêu, chú muốn nhìn thấy gì trên mặt cháu? Thương cảm? Xót xa? Thậm chí là đau lòng? Không, không, không, chú sẽ không bao giờ nhìn thấy những biểu cảm ấy trên gương mặt cháu đâu, ngược lại…” Ánh mắt cô nhìn qua những bóng cây loang lổ, thấy bầu trời tối dần.
Đã có mấy ngôi sao sốt ruột chạy ra, Khang Kiều thất thần nhìn chúng.
Lát sau, cô mới nhớ ra ông lão kia vẫn đang đợi mình lên tiếng: “Ngược lại, lúc này đây, cháu cảm thấy số phận đã quyết định một số việc. Chú đã làm bao nhiêu việc xấu, chú đã phụ lòng bao nhiêu người đều được ghi lại hết. Thế nên con người ta mới có tín ngưỡng”.
Nói xong, Khang Kiều khẽ nói tạm biệt với ông.
Mấy tiếng “Khang Kiều” sau lưng vang lên trong hơi thở dốc.
Cô dừng bước, thở hắt ra, quay đầu mỉm cười: “Quản gia Diêu, lúc này chú nên gửi gắm hy vọng vào y học hiện đại, chứ không phải vào cháu. Cháu nghĩ, với khả năng của chú Hoắc, ông ta tuyệt đối có thể mời được những người xuất sắc nhất trong lĩnh vực này. Khoảng một năm rưỡi sau, ông ta lại có thể tiếp tục nhậm chức hội trưởng, sau đó thành công liên tiếp”.
“Khang Kiều, ông Hoắc từ chối làm phẫu thuật.” Khi nói những lời này, ông lão ấy như sắp khóc.
Lại còn có chuyện này ư? Thế nên, vị này bây giờ gọi cô tới đây là vì việc này? Suy nghĩ ấy khiến Khang Kiều không nhịn được, bật cười.
Cô vừa cười vừa hỏi: “Quản gia Diêu, lẽ nào chú muốn cháu khuyên Hoắc Chính Khải làm phẫu thuật? Chuyện này cháu không làm đâu. Nếu cháu làm vậy sẽ bị mẹ cháu mắng chết. Chú nên tới tìm Liên Ngao, Hoắc Liên Ngao ấy”.
“Liên Ngao đã khuyên rồi nhưng vô ích.” Quản gia Diêu nắm chặt lấy tay Khang Kiều, giọng như van nài: “Khang Kiều…”.
Như vậy là Hoắc Liên Ngao từng đến. Tay phản bội ấy, còn nói anh và cô là một phe, mà dám lén lút chạy tới dỗ kẻ thù chung của họ.
“Vậy thì cháu chỉ có thể rất lấy làm tiếc.” Cô nhìn tay của ông nhưng vị đó dường như không hiểu được ý cô. Không còn cách nào khác, Khang Kiều đành nói: “Quản gia Diêu, cháu phải về rồi”.
“Khang Kiều, rất lâu trước đây chú đã biết chuyện giữa cháu và Liên Ngao. Có một tối, A Trung chịu trách nhiệm dọn bể bơi nói đã nhìn thấy cháu và Liên Ngao…” Ông hơi ngừng lại: “Chú cho A Trung một khoản tiền, rồi bảo cậu ấy nghỉ”.
Thế nên, quản gia Diêu đang đòi món nợ ân tình với cô.
“Ông Hoắc vì tin tưởng mới giao cả… gia đình cho chú, nhưng chú…” Nói tới đây, ông bỗng ho dữ dội, tiếng ho cũng già cả và khó xử như khuôn mặt ông.
“Khang Kiều… quản gia Diêu… đã già lắm rồi.”
Cô cúi xuống, nhìn bàn tay nắm chặt tay mình. Bàn tay đó khiến Khang Kiều dễ dàng liên tưởng tới nhánh cây trong rừng mùa đông, đang run lên từng cơn giữa gió rét.
Cạy bàn tay ấy ra, cô chỉ mất một chút sức lực mà thôi.
“Khang Kiều, ông ấy là bố của Liên Ngao.”
Tay Khang Kiều từ từ buông thõng.
Trở về xe, Khang Kiều và quản gia Diêu vẫn ngồi đúng vị trí lúc tới, có điều trong xe không có tài xế mà thôi.
Sau một khoảng im lặng, quản gia Diêu bắt đầu càm ràm, đại khái là nói với Khang Kiều rằng Hoắc Chính Khải không vẻ vang như bên ngoài nói.
Ví dụ như Hoắc Chính Khải thường xuyên nhìn chỗ ngồi trên bàn ăn đến ngẩn người, ví dụ như ông ta thường tới phòng Hoắc Liên Ngao, ví dụ như ông ta thi thoảng cũng tới phòng Hoắc Tiểu Phàn từng sống.
“Tiểu Phàn mất rồi, cụ Hoắc cũng mất rồi…” Nói tới đây, ông lại nước mắt hai hàng.
Thở dài một tiếng, cô lấy khăn tay trong túi ra, đưa cho quản gia Diêu.
Cụ Hoắc mất hai năm sau khi Tiểu Phàn qua đời, may mắn là cụ ra đi rất bình an. Lúc đó Khang Kiều vừa hạ sinh Hoắc Thành Quân, còn ở Canada nên cô lấy lý do sức khỏe để vắng mặt trong tang lễ.
Lau nước mắt xong, quản gia Diêu nói tiếp.
“Về sau, Liên Ngao cũng rời bỏ ông ấy. Bên cạnh ông Hoắc không có lấy một người thân. Tới năm ngoái, ông Hoắc mang về một con chó hoang…”
“Quản gia Diêu…” Khang Kiều chống tay lên trán, “Mọi chuyện về Hoắc Chính Khải cháu không có hứng thú muốn biết. Điều cháu muốn biết là khi Liên Ngao tới có đưa Thành Quân theo không”.
Câu trả lời của quản gia Diêu khiến Khang Kiều thở phào. Cũng may, tên phản đồ Hoắc Liên Ngao chưa đưa Hoắc Thành Quân tới đây, nếu không lát về anh chết chắc.
“Liên Ngao tới đây hai lần. Lần đầu là nhận được cuộc gọi của bác sỹ, còn lần hai là tới khuyên ông Hoắc làm phẫu thuật. Chú cũng khuyên Liên Ngao đưa Thành Quân tới, chú nghĩ ông Hoắc hy vọng được nhìn thấy đứa trẻ đó, nhưng Liên Ngao từ chối.” Nói tới đây, ông dừng lại, ấp úng: “Nhưng ông Hoắc có lén tới thăm…”.
“Được rồi.” Khang Kiều một lần nữa ngắt lời quản gia Diêu, “Cháu phải về thật rồi”.
“Khang Kiều!”
Nhìn biểu cảm van nài của ông lão, Khang Kiều nói khẽ: “Những lời chú muốn nói cũng đã nói gần hết. Cháu cũng coi như đã nghiêm túc lắng nghe, ý của chú cháu cũng đại khái đoán được rồi”.
“Nhưng!” Khang Kiều đè nặng giọng, nói từng câu từng chữ: “Cháu thật sự lực bất tòng tâm”.
“Khang Kiều, mọi người thật sự đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng ông Hoắc vẫn từ chối. Bác sỹ nói một tuần nữa là khoảng thời gian tuyệt nhất. Khang Kiều, cháu biết vì sao ông Hoắc lại chọn sống ở New York không? Cho dù ông ấy không nói rõ lý do, nhưng chú biết đó là vì muốn gần hai đứa. Khang Kiều, quản gia Diêu biết thật ra cháu rất thông minh, cháu có thể…” Sau đó giọng ông càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng, biểu cảm của ông ảm đạm như bóng đêm, ông buông tay cô ra.
Khang Kiều đưa tay vẫy chào ông lão đứng ngoài cửa xe.
…
Khoảng tám rưỡi, Khang Kiều về nhà.
Mười rưỡi, Khang Kiều mở cửa phòng Hoắc Thành Quân. Thằng bé đã ngủ, tối nay tới anh trai siêu nhân làm bạn với nó. Nhìn khóe môi nó rướn lên, Khang Kiều đoán bạn nhỏ Thành Quân nhất định chơi rất vui.
Tối nay, Hoắc Liên Ngao không về nhà. Mười một rưỡi cô gọi điện thoại, anh nói tối nay ở lại câu lạc bộ xử lý công việc.
“Được.” Cô đáp, sau đó chờ đợi anh ngắt máy.
Sau khi Hoắc Liên Ngao ngắt máy, Khang Kiều ủ dột vô cùng, có những thói quen đã ăn sâu vào gốc rễ: “Em không được ngắt máy trước”. Đây là lời Hoắc Liên Ngao nói với cô từ rất lâu trước đây, còn cô đã duy trì thói quen ấy tới tận bây giờ.
Cô khoanh tay, lẩm bẩm nói với chiếc di động đang nằm yên trên giường: Lần sau mình nhất định sẽ ngắt máy trước.
Hôm sau, thứ Bảy, Khang Kiều không phải tới quỹ tài chính, Hoắc Thành Quân cũng không phải tới trường. Cô khoanh tay dựa lưng vào cây cao su, nhìn lên trên, thất thần ngắm mái nhà đã sơn một phần ba. Mỗi lần Khang Kiều nhắc chuyện này, Hoắc Liên Ngao đều nói đợi một thời gian nữa.
“Mẹ, mẹ đang nhìn gì đó?” Chẳng biết từ lúc nào, Hoắc Thành Quân đã tới bên cạnh cô. Nó cũng bắt chước đúng tư thế của cô.
Cô cúi đầu nhìn nó, một lúc lâu sau mới hỏi: “Thành Quân, con có nhớ bạn bè ở Thượng Hải không?”.
Cái đầu nhỏ rủ xuống, nó cất giọng khe khẽ: “Con nhớ, mẹ ơi, nói chuyện với các bạn ở Thượng Hải không mất sức, nói chuyện với các bạn ở đây khá mất sức”.
Hôm nay, Hoắc Liên Ngao về từ rất sớm. Anh thậm chí còn hưng phấn giúp Jenny bữa tối. Trong bữa ăn, anh cũng nói nhiều hơn bình thường.
Có điều anh trả lời một vài câu hỏi của Hoắc Thành Quân khá qua loa. Tới khi Hoắc Liên Ngao nói nhầm thần thoại đua xe Ferrari Michael Schumacher thành Cohen Schumacher thì Khang Kiều đã phải gọi tên anh: “Hoắc Liên Ngao!”.
Tiếng cô to tới mức anh bất ngờ, làm cả hai bố con giật mình. Họ không hẹn mà gặp đều nhìn cô.
Cô hết nhìn Hoắc Thành Quân lại nhìn sang Hoắc Liên Ngao. Cô nhìn thấy quầng thâm mờ mờ phân bố rải rác xung quanh mắt anh.
Cô thở hắt ra, cụp mắt xuống, kháng nghị: “Hai người đều coi em như không khí”.
Chỗ ngồi của cô khá gần Hoắc Liên Ngao, cô có thể nghe thấy tiếng thở ra của anh, khẽ khàng, dè dặt.
Tối nay, Khang Kiều nửa đêm thức giấc lại không tìm thấy Hoắc Liên Ngao. Cô chạm tay vào chỗ anh, lạnh ngắt.
Lần này Khang Kiều không rời khỏi giường nữa. Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng kim giây tích tắc trôi.
Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, có tiếng mở cửa khẽ khàng vang lên, sau đó phải dỏng tai nghe mới bắt được tiếng bước chân. Tiếng ấy dừng lại trước giường, rồi sau một loạt tiếng sột soạt, cô được ôm vào lòng anh.
Cô ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu thoang thoảng trên người anh.
Hôm sau, Chủ Nhật, đúng như đã hẹn từ tuần trước, Hoắc Liên Ngao đưa Hoắc Thành Quân đi bơi từ sớm.
Ở khu phía Tây Hoắc Liên Ngao có một căn nhà. Anh lớn lên ở đó, khi Khang Kiều chưa tới New York, anh luôn sống ở đó.
Khang Kiều trước nay vẫn lười qua đó. Ngược lại vì Chủ Nhật Hoắc Thành Quân phải học bơi nên nó tới đó mấy lần. Theo lời thằng nhóc, căn nhà đó rất rộng, có sân tennis, sân bóng rổ, có bể bơi, có phòng chơi game to rộng, có quầy bar, có phòng đặt tranh dưới lòng đất, thứ gì cũng vàng lấp lánh, ngay cả bức tranh vẽ bố của bố cũng có khung dát vàng.
Khi Hoắc Liên Ngao và Hoắc Thành Quân tới đó, Khang Kiều cũng không rảnh rỗi. Cô tới văn phòng luật sư. Đó là một người đàn ông trung niên đeo kính, họ Thiệu, bạn của Hàn Tông. Họ từng gặp nhau ở Singapore một lần. Vài tháng trước, họ vô tình gặp lại, sau đó đã trao đổi số điện thoại.
Người đó là luật sư nổi tiếng tại văn phòng luật sư này.
Vừa rời khỏi văn phòng luật sư, Khang Kiều đã nhận được điện thoại của Hoắc Liên Ngao: “Bà Hoắc, em đang ở đâu vậy?”.
“Đang hẹn hò với trai.” Khang Kiều cười nói.
Hậu quả của câu nói ấy là cậu chủ Liên Ngao chưa được ăn bữa tối qua đã tranh thủ bù lúc trưa.. Một tay anh đặt lên tường phòng tắm, tay kia đè lên bàn tay cô đang đặt lên bụng dưới của anh. Đôi giày cao gót màu trắng sữa một chiếc rơi dưới đất, một chiếc gác trên bồn rửa mặt, trên đó còn đung đưa chiếc áo ngực của cô. Anh đòi hỏi sâu hơn bao giờ hết. Cô dùng hết sức để phối hợp với anh, cuối cùng không rõ trên mặt là mồ hôi trên trán rỏ xuống hay là nước mắt từ hốc mắt chảy ra.
Ngủ một giấc tỉnh lại đã hơn bốn giờ, tủ đầu giường đặt tấm thiệp Hoắc Liên Ngao để lại cho cô, trên đó viết: Ăn mặc thật đẹp vào, đợi anh tới đón em.
Bất ngờ nước mắt rơi xuống khi cô cúi đầu đọc, nhỏ lên tấm thiệp, bỗng chốc làm những dòng chữ màu xanh nhạt loang lổ.
Không được, cô phải lấy lại tinh thần, cô uống nửa viên thuốc ngủ mới đổi lại được vài tiếng này, việc đầu tiên cô làm là cầm di động gọi cho Hoắc Liên Ngao.
Anh đang ở câu lạc bộ.
“Năm giờ là anh có thể về nhà rồi.”
“Ừm.”
“Có mặc đẹp không đó?”
“Đương nhiên.” Cô cầm điện thoại đi vào phòng thay đồ.
Đứng trước một hàng quần áo, ngón tay cô lướt qua các bộ, cuối cùng dừng lại trên bộ lễ phục màu xanh lá.
Chính là mày, màu sắc đẹp nhất cho cuối tháng năm, khiến người ta nghĩ tới vạt cỏ xanh bên bờ hồ và mặt hồ bình yên phẳng lặng.
“Liên Ngao.”
“Ừm.”
“Em mặc thật đẹp tới gặp anh được không?”
“Ngoan vậy.”
Cô khẽ đáp.
Nhưng Liên Ngao à, sẽ rất nhanh em không còn ngoan nữa, anh sẽ tức giận hận chỉ muốn bóp chết em ngay.
Cô khụt khịt mũi, để những giọt lệ long lanh tan ra.
Thay xong quần áo, cô trang điểm nhẹ nhàng. Người trong gương cũng tạm được, đều theo sở thích của cậu chủ Liên Ngao.
Đôi môi hồng màu mật đào, mái tóc xõa ngang vai. Đáng tiếc là bộ đồng phục xanh trắng của trường nữ sinh đã không còn dấu vết.
Trước khi trang điểm xinh đẹp, Khang Kiều còn một việc phải làm chính là gọi điện thoại hỏi vé máy bay, còn phải bỏ hộ chiếu và chứng minh thư vào trong va li hành lý, sau đó mang vali và Hoắc Thành Quân cùng tới quỹ tài chính.
“Mẹ, chúng ta đang làm gì đây?”
Cô không trả lời, hôn lên trán nó: “Con ở đây đợi mẹ”.
Khi đường phố lên đèn, Khang Kiều tới câu lạc bộ của Hoắc Liên Ngao. Lần này cô không bị từ chối ngoài cửa. Cô được đưa tới căn phòng lần trước.
Từ lúc người quản lý đóng cửa lại, Khang Kiều chưa lúc nào ngừng di chuyển hai chân. Từ nội tâm cô vẫn rất sợ Hoắc Liên Ngao. Cô biết anh giận lên sẽ điên cỡ nào.
Cứ lấy ví dụ như Đường Vũ Huyên, bây giờ cô ta sống rất tệ. Cô ta bị nhốt trong trại giam nữ khét tiếng tồi tệ ở Mỹ. Bố mẹ cô ta nhiều lần xin đổi nhà tù cho con nhưng lần nào cũng bị từ chối.
Khang Kiều thậm chí có thể tưởng tượng được một khi nói ra những lời đó, Hoắc Liên Ngao sẽ thật sự ném cô qua cửa sổ, đây là tầng 61 đấy.
Cô không ngừng đi lại, không ngừng hít thở, nhưng kỳ lạ là khi tiếng gõ cửa vang lên, Khang Kiều lại bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn ra cửa.
Người bước vào được ánh đèn màu lạnh tôn lên, giống như bước trên lớp băng ở Alaska, bóng dáng cao gầy hắt xuống lớp băng trong suốt như mặt gương.
Cô buông thõng hai tay, mỉm cười nhìn anh. Cô không biết nụ cười của mình có đủ tự nhiên không. Cô chỉ nhìn thấy anh hơi khựng lại khi thấy nụ cười của cô.
Liên Ngao, em đẹp không?
Thanh âm ấy cực kỳ bình thản.
Anh dừng lại trước mặt cô, nhìn từ mắt cô xuống, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Khi cái bóng ấy bao trùm, cô nhắm mắt lại.
Cô đánh cược, anh nhất định muốn ăn sạch sẽ đôi môi mật đào của cô.
Môi anh rời khỏi môi cô.
Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, ánh mắt đó giống như thiên trường địa cửu, ánh mắt đó như vô số những khoảnh khắc bình thường khác.
Anh thở dài: “Em xinh đẹp như vậy, anh không nỡ dẫn em ra ngoài”.
Nói xong, anh cầm tay cô lên.
Đi theo sau anh, cô nhìn chằm chằm chiếc gáy đẹp của anh. Một bước, hai bước, ba bước…
“Liên Ngao!” Bàn tay không bị nắm găm móng tay vào lòng bàn tay.
Cô dừng bước, quay đầu.
“Liên Ngao, em… em có chuyện muốn nói với anh.” Cô lắp bắp.
Anh hơi cúi xuống, giơ tay: “Lên xe rồi nói”.
“Không, em phải nói ở đây.”
Đầu mày nhíu lại chặt hơn, biểu cảm anh nhìn cô viết đầy những cảm xúc của cậu chủ Liên Ngao: Vào xe nói.
“Em muốn nói ở đây!” Khang Kiều cao giọng.
Chắc hẳn thái độ của cô khiến anh hơi bất ngờ. Anh nhún vai, dãn cơ mặt: “Được, nói ở đây, nói ở đây”.
Lúc này, khi thật sự được nói, Khang Kiều lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Lát sau, cô mềm giọng: “Liên Ngao, em biết tối nào anh cũng trốn vào phòng uống rượu, hút thuốc”.
Hoắc Liên Ngao bày ra vẻ mặt: Chết rồi, bị bắt rồi.
“Em không thích anh như thế, ghét nữa.” Cô nói.
Anh cất giọng nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con: “Được, em không thích, em ghét thì sau này anh không như vậy nữa”.
“Liên Ngao!” Khang Kiều nhìn anh chằm chằm: “Em biết vì sao anh như vậy, em biết chuyện của bố anh rồi”.
Khuôn mặt Hoắc Liên Ngao bỗng chốc sầm xuống.
“Từng tưởng tượng cảnh ông ấy thảm bại vô số lần trong lòng, hy vọng ông ấy có thể ngã một cú thật đau. Nhưng, khi ông ấy ngã thật, anh phát hiện thật ra anh không vui như tưởng tượng. Không những thế, ngược lại, anh cảm giác như bị giam cầm, cảm giác đó khiến anh khó chịu, khiến anh bực bội.”
“Anh không hề.” Anh lạnh lùng nói: “Hơn nữa, rất lâu trước đây ông ta đã không còn là bố của anh nữa”.
“Em đã gặp quản gia Diêu rồi. Chú ấy nói anh đã tới gặp bố hai lần. Em tin rằng anh cũng nhìn thấy những con chó hoang đó, phải không? Chuyện Hoắc Chính Khải nuôi chó hoang khiến anh rất giận dữ, đúng không? Anh cảm thấy người như ông ta không thích hợp làm chuyện ấy. Anh vừa tức giận lại vừa khó chịu vô cùng, Liên…”
“Shut up!”
Âm thanh đột ngột bật ra khiến Khang Kiều muốn bịt tai lại theo bản năng. Cuối cùng, bàn tay rộng mở lại cuộn chặt thành nắm đấm.
Cô nắm chặt.
Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nhìn cô: “Để kiểu tóc anh thích, bôi loại son anh thích. Anh nói chứ chị gái, em rốt cuộc định làm gì?”.
“Liên Ngao!” Cô tiến lên nửa bước: “Bây giờ anh rất khó chịu trong lòng, đúng không?”.
“Đó là chuyện của anh.”
“Nhưng, Liên Ngao à…” Cô khó khăn nói: “Anh khó chịu, em cũng bứt rứt theo”.
Nét mặt anh dịu đi một chút, vuốt nhẹ mặt cô: “Xin lỗi em, ban nãy anh hung dữ quá. Gần đây tính tình anh không được tốt lắm”.
Cô chớp mắt, cúi đầu, nước mắt rơi xuống.
Anh dịu giọng: “Em đừng quan tâm những chuyện đó, anh sẽ tự giải quyết”.
Cô cúi đầu: “Quản gia Diêu đã nói, không ai khuyên được ông ta, không ai có cách hết, hơn nữa không còn nhiều thời gian cho anh nghĩ cách nữa, chỉ có một tuần thôi”.
Xung quanh rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, tới mức khiến người ta cảm thấy hô hấp khó khăn.
Cô nhìn chằm chằm xuống chân mình, nói nhỏ: “Liên Ngao, nếu em nói với anh, em có cách thuyết phục bố anh làm phẫu thuật thì sao?”.
Hoắc Liên Ngao làm như không nghe thấy lời cô nói, tự động nắm lấy tay cô, nói với cô rằng anh đã đặt bàn rồi. Khang Kiều đi theo sau anh, vừa đi vừa nói: “Liên Ngao, em đoán, bố anh không làm phẫu thuật vì chúng ta. Chẳng phải em và anh đã phản bội ông ấy ư? Hơn nữa còn giấu ông ấy rất lâu. Không nghi ngờ gì, chuyện này như một cái tát dành cho ông ấy trước mặt đám đông. Thế nên, ông ấy dùng cách này để phản đối chúng ta…”
Khi Hoắc Liên Ngao dừng lại, quay đầu thì Khang Kiều cũng im lặng.
Không ai né tránh ánh mắt ai. Khang Kiều không biết ánh mắt của mình bây giờ đang thể hiện thông tin gì, nhưng cô đọc được nỗi đau của anh, từ ánh mắt tới biểu cảm.
“Ông ta không nhạt nhẽo như em nghĩ đâu.” Anh lạnh lùng nói.
Điều này Khang Kiều biết.
“Hơn nữa, anh và em cũng không phải kiểu quan hệ đó.”
Cô gật đầu nói: “Liên Ngao, họ nói em và mẹ em hơi giống nhau. Em nghĩ câu này cũng có lý lắm. Mẹ em không có văn hóa, cho dù bà nỗ lực muốn trở thành người có văn hóa, nhưng thi thoảng bà vẫn không cẩn thận thể hiện sự thấp kém của mình ở một số phương diện. Trong mắt bà, em và anh chính là kiểu quan hệ âm thầm ngủ với nhau”.
Anh yên lặng nhìn cô.
Khang Kiều cảm thấy ánh nhìn của anh hơi vô vị, sau đó mới chợt nhớ ra ban nãy hình như mình lạc đề, bây giờ không phải lúc nói với anh những chuyện này.
“Liên Ngao!” Cô gọi anh như vô số lần trước đây, “Ban nãy chẳng phải em nói em có cách thuyết phục ông ta ư?”.
Anh vẫn yên lặng nhìn cô, không hợp tác, cũng không ngắt lời.
Khang Kiều đành tiếp tục vai độc thoại của mình: “Anh cũng biết đấy, em tuyệt đối không phải người rộng lượng. Em thậm chí còn hẹp hòi hơn người bình thường nữa, vừa hẹp hòi vừa thù dai. Thế nên em không thể giúp anh vô điều kiện được”.
Anh yên lặng chờ đợi, xung quanh im ắng như chết.
Khang Kiều thở hồng hộc, nhắm mắt lại nói: “Liên Ngao, chúng ta chia tay nhé. Em giúp bố anh, anh thả em, em sẽ đưa Thành Quân về Thượng Hải”.
Cô nhắm mắt nói: “Khi em rời khỏi đây, luật sư của em sẽ gọi điện thoại cho anh. Tình hình cụ thể anh ấy sẽ nói rõ với anh, nếu anh cảm thấy rắc rối thì anh có thể ủy thác cho luật sư của anh. Liên…”.
Anh không để cô nói hết câu. Cơ thể cô cứ thế bị nhấc lên. Giày rơi khỏi chân cô, mũi chân chạm nền nhà, cứ thế bị lôi đi.
Cô nhắm mắt mặc kệ anh. Cô biết anh đã đưa mình tới trước ô cửa sổ sát sàn. Ánh sáng hắt lên mặt có ánh đèn, cũng có ánh sáng tự nhiên.
Chắc hẳn lúc này cậu chủ Liên Ngao muốn ném cô từ tầng 61 xuống lắm rồi. Cô biết anh ghét điều kiện của cô cỡ nào.
Nhưng cô không sợ chút nào, vì cô biết cuối cùng anh vẫn không nỡ.
Nhắm mắt lại cho tới khi tiếng kính vỡ vang lên.
Cô mở mắt ra, trong nguồn sáng rực rỡ đất trời, cô nhìn thấy dòng máu đỏ chảy xuống từ lòng bàn tay anh, từng giọt từng giọt đang rơi xuống.
Cô lập tức nhấc vạt váy, muốn bịt tay anh lại.
“Đừng có giả vờ.” Anh hất mạnh tay cô ra.
Cô cúi đầu, không dám nhìn mặt anh. Cô biết, bây giờ biểu cảm của anh nhất định sẽ khiến cô sợ hãi. Dù biết anh sẽ không ném cô xuống nhưng cô là người từng chết một lần, bây giờ cô rất sợ chết.
Cô nhìn dòng máu như dòng lệ chảy xuống.
Khang Kiều khó khăn nói: “Em đã gặp Hà Tiểu Vận. Cậu ta đã tận mắt chứng kiến quá trình con dao đó đâm vào mẹ em. Giống như em tưởng tượng. Liên Ngao, em không muốn lừa dối mình nữa. Liên Ngao, nhìn anh khó chịu, em muốn giúp anh, nhưng giúp anh rồi, em lại không thể tha thứ cho chính mình”.
“Liên Ngao, mẹ em chết khi mới 39 tuổi, còn Tiểu Phàn…”
Cái tên này là vết thương vĩnh viễn không thể lành trong trái tim Khang Kiều, cô luôn nhớ tới hộp hài cốt nhỏ xíu đó.
Tiểu Phàn của cô, chết khi mới chín tuổi.
“Khang Kiều, anh hỏi em, nếu em không gặp Hà Tiểu Vận, cũng sẽ không có chuyện hôn lễ tháng mười, có lẽ là vĩnh viễn không có, đúng không?” Anh hỏi cô, giọng nói rất bình tĩnh.
Khang Kiều im lặng, có lẽ vậy.
“Vậy anh lại hỏi em, có phải giờ này em đã ký tên vào một tài liệu nào đó, thậm chí em còn định ngày trở về Thượng Hải rồi đúng không?”
Người đàn ông này thật hiểu cô.
Ánh sáng nghiêng nghiêng hắt từ cửa sổ vào. Khang Kiều nhìn thấy dòng sông Hudson. Qua lớp kính, trông nó giống như một dòng suối nhỏ xíu, trên này cao thật.
Không thể nhìn nữa, nếu không cô sợ sẽ không nói nên lời.
Cô thở hắt ra, nói: “Em đã đặt vé máy bay trở về Thượng Hải tối thứ Ba. Anh cũng biết từ New York về Thượng Hải đi đi về về cũng mất cả ngày, cộng thêm những tình huống bất ngờ như lùi chuyến, hoãn chuyến thì cũng phải mất hai ngày, cộng thêm phẫu thuật cũng cần chuẩn bị. Nếu anh để em bay về Thượng Hải vào thứ Ba, thì có nghĩa bố anh sẽ lỡ mất thời gian phẫu thuật tốt nhất”.
“Anh đoán, trên đường quản gia Diêu đưa em về, em đã lên kế hoạch tất cả phải không?”
Khang Kiều im lặng.
“Vậy thì anh rất tò mò, mấy tiếng trước, em đã quan hệ với anh trong tâm trạng gì. Và mười mấy phút trước, em đã để anh hôn em trong tâm trạng gì?” Anh hỏi.
Câu này thật ngượng ngập, không những thế cũng khiến cô thấy mất mặt.
Thôi được, cô ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đó thật sự khiến trái tim cô đau nhói.
Mắt Liên Ngao mới đẹp làm sao. Nhưng giây phút này, đôi mắt ấy lại bị phủ một lớp băng mỏng.
Lúc này nếu có người dùng một cây kim mảnh và nhỏ đâm vào, sẽ có dòng nước chảy ra.
Anh nói: “Chị gái, anh tò mò lắm”.
Tò mò ư? Thật ra cô cũng không biết. Vì cô thích anh, cô yêu anh nên trong lòng cô, ngoan ngoãn làm theo anh là một việc rất vui vẻ.
Anh muốn, cô sẽ cho anh, anh muốn hôn, cô để anh hôn.
“Coi như món quà ly biệt đi.” Cô đờ đẫn nói.
Câu nói của cô không khác nào cây kim kia, đúng như tưởng tượng, cô nhìn thấy một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra.
Anh quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ban nãy em nói đúng lắm, em cũng tầm thường như mẹ em.”
Khang Kiều cúi đầu.
Chủ nhân ở đây ra lệnh cho cô: “Go!”.
Vừa ra khỏi cánh cửa đó, Khang Kiều đã làm theo đúng kế hoạch, gọi điện cho luật sư của mình. Rất nhanh, anh ấy liên lạc với Hoắc Liên Ngao.
Chiếc xe đi thẳng theo con đường lúc đến, những ánh đèn dần trở nên mờ mịt.
Cô ra sức chớp mắt, ánh đèn lại rõ nét ngay, nhưng lát sau đã lại có màn sương mờ bao phủ khiến Khang Kiều buộc phải đi chậm lại.
Chiếc xe dừng lại trước ngã tư. Ánh sáng mãnh liệt như một mũi tên. Cô quay mặt sang trái, sau đó Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Liên Ngao.
Ánh đèn giao tông hình thành một dải cầu vồng cắt ngang giữa họ. Đôi mắt anh nhìn cô cũng giống như hàng ngàn người xa lạ đi lướt qua nhau.
Cô quay đầu, nhìn về phía trước.
Khi đèn tín hiệu chuyển màu, cô từ từ khởi động xe. Chiếc xe của cô vọt lên, xe của anh rẽ sang trái. Cô về quỹ tài chính, anh về căn nhà phía Tây.
Trước khi về quỹ tài chính, Khang Kiều tới phố người Hoa, lấy chiếc xường xám cô đã đặt làm ở một cửa hàng may mặc do một người Tô Châu mở.
Chiếc xường xám được làm theo đúng kiểu dáng hôm đó Nghê Hải Đường mặc. Sư phụ Tô Châu chỉ làm mất gần hai ngày là được kết quả như Khang Kiều mong muốn. Khi rời khỏi nhà họ Hoắc, Khang Kiều đã mang theo đôi bông tai màu xanh phỉ thúy mẹ đeo hôm đó.
Cũng tức là mọi đạo cụ đã đủ, chỉ xem cậu chủ Liên Ngao có cho cô cơ hội này hay không mà thôi.
Trở về quỹ tài chính, Khang Kiều treo chiếc xường xám lên. Hoắc Thành Quân hỏi cô định làm gì, giống như câu hỏi lúc trước của Hoắc Tiểu Phàn.
“Đi hù người.”
Thằng bé lại hỏi: “Mẹ ơi, sao bố không tới?”.
“Câu hỏi này khi nào hoàng tử nhỏ Thành Quân lớn hơn một chút, mẹ mới nói với con.”
Cô mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Bên tai là những tiếng tích tắc khô khan. Cuối cùng nửa đêm cũng tới, Khang Kiều nhắm mắt lại.
…
Sáng thứ Hai, mười rưỡi, Khang Kiều nhận được điện thoại của luật sư Thiệu. Tất cả đã đi theo đúng kế hoạch của cô.
Cuối cùng, luật sư Thiệu chuyển đạt lời của Hoắc Liên Ngao: “Khang Kiều, tới cuối cùng, cô cũng đừng hối hận”.
“Không đâu, không hối hận! Nhất định không hối hận!
Mười một giờ, Khang Kiều bắt đầu trang điểm. Trang điểm xong, cô đeo bông tai, mặc quần áo vào.
Em bé tò mò Hoắc Thành Quân sờ lên chiếc xường xám cô mặc: “Mẹ ơi, mẹ mặc cái này trông kỳ quá. Mẹ bây giờ không giống mẹ nữa”.
Mười hai giờ đúng, Khang Kiều kéo Hoắc Thành Quân rời khỏi phòng. Hoắc Thành Quân hỏi cô: “Mẹ, giờ chúng ta đi đâu?”.
“Mẹ đưa con đi gặp người tặng con người máy.”
Hoắc Thành Quân chột dạ lập tức im bặt.
12 giờ 10 phút, Khang Kiều ngồi trên chiếc xe đen dừng ngoài cửa quỹ tài chính.
Khoảng hai rưỡi, chiếc xe đỗ trước cửa căn nhà màu trắng ấy.
Từ cách trang trí tới phong cách đều cực giống ngôi nhà ở Brunei. Điểm khác là diện tích chỉ bằng một phần ba.
Cô xuống xe, dắt tay Hoắc Thành Quân. Cây cối um tùm, ánh sáng từ đầu hành lang hắt tới, trải lên lớp sàn gỗ chất liệu cực tốt. Đầu hành lang càng lúc càng gần, ánh sáng càng lúc càng mạnh, tới nỗi Khang Kiều nheo mắt lại né tránh theo bản năng.
Cậu bé luôn quay sang nhìn cô không khỏi tò mò: “Mẹ ơi?”.
“Suỵt!” Cô ra hiệu cho thằng bé im lặng.
Thành Quân, người đang đi trên hành lang này là bà ngoại con. Thành Quân, đó là mẹ của mẹ ngày xưa.
Thế nên, Thành Quân, đừng làm kinh động bà con nhé.
Con xem, ông lão đứng ở đầu hành lang đã há hốc miệng rồi.
Ông ta nói: “Khang… Khang Kiều”.
Cô mỉm cười, dùng nụ cười của Nghê Hải Đường, vài phần giả tạo, vài phần yếu đuối, vài phần đáng thương.
Cuối cùng, cô dừng lại trước cửa căn phòng, cúi đầu, nháy máy với Hoắc Thành Quân.
Cậu bé hùng hồn: “Mẹ đừng lo, con sẽ giống như công chúa loài người nói, yên lặng đợi ở đây, không đi đâu cả”.
Đứa bé ngoan! Cô xoa đầu nó, quay mặt sang trái: “Quản gia Diêu”.
Cánh cửa sau lưng khép lại, cô đứng đó.
Căn phòng hướng về phía mặt trời. Cả một khoảng cửa sổ rộng lớn được che lại bằng rèm cửa màu be, ánh sáng len lỏi hắt vào, hình thành sắc màu ấm áp của ngày đông.
Cô thầm chế nhạo trong lòng: Hoắc Chính Khải quả nhiên đã già.
Nghe nói, một vài người khi già đi sẽ thích bài trí nhà cửa như thế này, ấm áp, có chút hoài cổ.
Trong sắc màu ngập tràn ấy, người đó đang dựa vào chiếc ghế quý phi gần cửa sổ ngủ gật. Giày cao gót nện xuống sàn, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…
Sau đó, bàn tay đang đặt trên chăn bỗng động đậy khẽ khàng.
Người đó từ từ mở mắt. Cô gái bỗng nhiên xuất hiện trong căn phòng khiến người đó lập tức bật dậy, vì động tác quá mạnh nên chăn rơi xuống đất.
Người đó há hốc miệng, nhưng không nói được dù chỉ một câu. Khóe miệng hình thành nên một độ cong thế này: Hải…
Cô mỉm cười, từ từ lại gần.
Dừng lại trước mặt ông ta.
Cuối cùng, người ta gắng gượng bật ra âm thanh, giọng nói của người vừa tỉnh giấc mơ toát ra một nỗi sợ hãi khổng lồ: Hải… Hải Đường.
Trái tim chua xót, chín phần xót xa, một phần đắc ý.
Mẹ, mẹ xem, mẹ đã dọa một Hoắc Chính Khải cao ngạo sợ đến rớt cằm rồi.
Cô mỉm cười: “Không, chú Hoắc, con là Khang Kiều”.
Hoắc Chính Khải, người đứng trước mặt ông đã không còn là con nhóc vắt mũi chưa sạch ngày nào nữa rồi.
Lời nói của cô khiến Hoắc Chính Khải ngậm miệng lại, sau đó ông ta tìm thấy kính.
Đeo kính lên, ông ta lại đối mặt với cô. Trong giọng nói vẫn toát ra sự uy nghiêm của chủ nhân nhà họ Hoắc ngày nào: “Khang Kiều, chú nghĩ con tới đây chắc là muốn nhìn một ông lão bị bệnh tật quấy rối, sắp gần đất xa trời, phải không?”.
Khang Kiều không vội phản bác. Quả thật, mấy hôm trước cô từng có suy nghĩ này.
Dường như muốn chứng minh điều gì, Hoắc Chính Khải ngồi dậy khỏi ghế.
Dáng người thẳng tắp, đầu tóc, quần áo không hề xô lệch.
Ông nhún vai: “Chắc là khiến con và Liên Ngao thất vọng lắm phải không?”.
“Vậy thì đã sao?” Khang Kiều lại gần Hoắc Chính Khải một chút: “Chẳng phải ban nãy chú vẫn coi con là mẹ con đó thôi. Chú Hoắc, lúc nãy chú bối rối rồi, tưởng mẹ con là ma tới đòi nợ. Trước đây chú không hề phạm phải sai lầm này, điều này chứng tỏ chuyện gì?”.
Nhìn thẳng vào mắt Hoắc Chính Khải, Khang Kiều nói rành mạch: “Chứng tỏ chú Hoắc già rồi, già vẫn là già, dù chú kiên quyết không làm phẫu thuật, cũng chẳng chứng tỏ được gì”.
“Giống như Liên Ngao nói, chú Hoắc đã già đến mức lôi thôi rồi.”
Hoắc Chính Khải bật cười, khẽ nói: “Đến mạng già chú còn không cần chỉ vì muốn thể hiện Hoắc Chính Khải này chưa già ư?”.
Cô không hiểu được câu chế giễu của ông ta: “Bức tường thành xây lên trong lòng chẳng biết đã yếu đi từ lúc nào. Mặc dù không trở nên quá thê thảm nhưng đã không còn kín gió như trước. Hơn nữa, bức tường ấy còn ngày một yếu đi. Chú nhìn đi, biết vấn đề ở đâu nhưng chú lực bất tòng tâm. Chú Hoắc, đây là triệu chứng của tuổi già”.
“Chuyện tệ hơn vẫn còn ở phía sau, những thứ trước đây chú cho là không cần quan tâm bỗng trở nên mạnh mẽ. Những người cùng ngành vì chú mà nhảy lầu phá sản, những kẻ cạnh tranh với chú phải vào tù, những người thất nghiệp vì kế hoạch nuốt sống của chú, người phụ nữ xinh đẹp sinh con cho chú, đứa con cuối cùng chết dưới đáy hồ vì sĩ diện của chú, ngay cả người phụ nữ đã làm bia đỡ đạn cho chú để giữ lấy mạng mình, từng người một sẽ trở thành một nguồn sức mạnh to lớn.”
“Sức mạnh ấy vượt qua bức tường kia rất dễ dàn, lúc nào cũng quấy rầy chú, đêm đêm chui vào giấc mơ của chú, khiến chú không thể ngủ yên. Sau đó, chú bắt đầu cảm thấy thật ra không làm phẫu thuật đối với chú là một sự giải thoát tốt.”
Đây là lần đầu tiên Khang Kiều nhận được ánh nhìn chính diện của người đàn ông tên Hoắc Chính Khải: “Khang Kiều, con lớn rồi”.
Đặt tay lên vai cô, ông ta nói: “Xem ra trước khi đến đã chuẩn bị rất nhiều. Nhưng, Khang Kiều, đừng tin những thứ viết trong sách tâm lý”.
“Nếu không cháu sẽ không đối phó được với thế giới này. Đám người xấu trên đời sẽ không vì chút áy náy mà trở thành người tốt. Nếu không đã chẳng có nhà tù và luật pháp. Hơn nữa nghe nói người xấu thường sống lâu hơn người tốt.”
Nói xong, Hoắc Chính Khải nhìn đồng hồ: “Tối ở lại ăn cơm với chú Hoắc đi”.
Dần dần, Khang Kiều thoát ra khỏi bàn tay ông ta, gọi một tiếng “chú Hoắc”.
Ông ta quay mặt sang: “Khang Kiều, con không thể từ chối một người sắp chết”.
Khang Kiều nhìn chằm chằm, nói ràn mạch: “Hoắc Chính Khải, ông là đồ ngốc!”.
Ông ta khẽ nhíu mày.
Phải, Hoắc Chính Khải là kẻ ngốc.
Cô nhìn ông ta miết, sau đây cô sẽ khắc sâu biểu cảm của người đàn ông này vào lòng, vì người mẹ của mình: “Nếu chú chịu hiểu người phụ nữ tên Nghê Hải Đường một chút thôi, chú đã không cần gánh một món nợ lương tâm”.
“Mẹ con vừa tham tiền vừa ưa sĩ diện, nhưng tất cả đều phải xếp sau điều kiện bà được sống. Cũng tức là thứ hàng đầu trong lòng Nghê Hải Đường là ham sống sợ chết. Một người sợ chết thường ngửi thấy mùi nguy hiểm nhanh hơn ai hết. Một khi nguy hiểm cận kề, người ấy sẽ chạy nhanh hơn thỏ, nhưng…”
“Nhưng, chú Hoắc, mẹ con không hề chạy. Bà chỉ đứng đó, không hề động đậy.”
Người kia sắc mặt tái nhợt, môi lắp bắp: “Khang… Khang Kiều, con nói vậy là… có ý gì?”.
Ý gì ư?
Âm thanh bỗng nhiên bộc phát sắp khiến màng nhĩ của cô rung lên bần bật: “Mẹ của con không hề chạy. Chú còn chưa hiểu sao? Còn chưa hiểu thì để con nói cho chú nghe. Đó là vì chú còn đứng trên cả nỗi sợ hãi lớn nhất của bà, cho dù…”.
Cô khóc không thành tiếng: “Cho dù chú không kéo bà, bà cũng sẽ đỡ nhát dao ấy cho chú. Nhưng chính hành động của chú còn tàn nhẫn hơn cả nhát dao kia”.
Người phụ nữ Nghê Hải Đường, tự tư tự lợi, tham sống sợ chết.
“Rầm” một tiếng, người đàn ông mặt tái nhợt ấy ngồi bệt xuống sàn, mái tóc được chải gọn gàng cùng với động tác ấy rơi xuống trán ông ta.
Giây phút đó, cô nhìn thấy trong chớp mắt, người đó già đi chục tuổi.
Cô đứng nhìn ông ta.
“Hoắc Chính Khải, chú không những có mắt không tròng mà còn phản bội lời hứa. Chú hãy nghĩ đến chuyện chú làm với Tiểu Phàn đi. Bây giờ, con lấy danh nghĩa của mẹ con nói cho chú biết, chú không được chết ngay mà phải làm phẫu thuật.”
“Chú phải sống thật tốt, sống trong tội ác, đó mới là sự trừng phạt tàn khốc nhất.”
Người đàn ông đó rất lâu không đáp lại, cứ duy trì tư thế ấy mãi, như một bức tượng đã chết.
Cô giơ tay gạt đi dòng nước mắt, gọi Hoắc Thành Quân một tiếng.
Cánh cửa bật ra.
Cậu bé mặc bộ đồ hải quân, mặt mũi sáng sủa xuất hiện trong phòng, từng bước, từng bước đi về phía họ, đẹp tới mức giống như một thiên thần nhỏ vừa bước xuống từ tầng mây, lúc này vẫn còn giấu đôi cánh trắng trong túi.
Thiên sứ bước tới trước mặt cô, gọi một tiếng “mẹ”.
“Chú Hoắc, nó rất đáng yêu, phải không?”
Ông ta ngẩng đầu lên tỉ mỉ nhìn rất lâu, rất lâu, rồi cất giọng già nua: “Phải, rất đáng yêu”.
“Thành Quân, gọi ông nội đi con.”
Tiếng “ông nội” của Hoắc Thành Quân thật êm tai. Hay đến mức nào nhỉ? Tới mức nghe như được ngậm một viên kẹo trong miệng, vừa nhai đã ngọt ngào.
Hoàng tử nhỏ Thành Quân cũng là đứa trẻ lương thiện. Có lẽ nó cảm thấy ông cụ ngồi bệt dưới đất trông rất đáng thương, thế là nó đưa tay vuốt lại tóc của ông ta.
Cô nắm tay Hoắc Thành Quân, không nhìn Hoắc Chính Khải.
Cô dịu dàng nói: “Chú Hoắc, sống luôn tốt hơn chết, chí ít, sống còn có hy vọng”.
Cô nắm tay Hoắc Thành Quân rời khỏi phòng. Bóng nắng đã nhạt hơn so với lúc đến. Cô cứ thế dắt tay con, nhàn nhã đi trên hành lang lúc chiều về.
Xuống bậc thềm kia là tới cửa lớn.
Đi hết bậc thềm, cô nghe thấy một tiếng thở dốc sau lưng mình. Cong môi cười, cô đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Quả nhiên.
“Khang… Khang Kiều, ông Hoắc đã gọi điện cho bác sỹ sắp xếp ca phẫu thuật rồi.”
Cô gật đầu, ngước nhìn bầu trời:
Mẹ, mẹ cũng không muốn ông ta chết phải không? Chết thì dễ dàng cho ông ta quá rồi, đúng không mẹ? Phải để ông ta trải qua những ngày tháng răng rụng đầu hói, động một chút là ngã, cuối cùng phải chống gậy mới từ từ đi được…
…
Khang Kiều biết không cần cô gọi cho anh, Hoắc Liên Ngao cũng biết và thực hiện những điều khoản trên hợp đồng, thỏa mãn yêu cầu của cô.
Cuộc điện thoại của luật sư Thiệu tới muộn hơn dự đoán của Khang Kiều một chút. Cô nhận được cuộc gọi vào khoảng bảy giờ.
Trong cuộc gọi, luật sư Thiệu nói với Khang Kiều rằng Hoắc Liên Ngao đã ký tên. Anh ấy giữ bản phụ, bản chính ở chỗ Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Liên Ngao một lần nữa chuyển lời: Muốn lấy bản chính thì tự đến lấy.
Điều khiến Khang Kiều khá đau đầu là giờ Hoắc Liên Ngao ở Miami.
Cậu chủ Liên Ngao thật biết đùa, bây giờ cô đã rất mệt rồi, cô chỉ muốn ngủ một giấc. Nhưng cậu chủ Liên Ngao lại nói, trực thăng đợi cô ở trên nóc câu lạc bộ.
Thôi được rồi.
Làm theo yêu cầu của Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều ngồi lên trực thăng, bay qua New York, tới bầu trời Miami.
Lên máy bay rồi, Khang Kiều bắt đầu ngủ gật. Cô hy vọng khi tỉnh dậy họ đã đến Miami, tốt nhất là nơi trực thăng đậu gần chỗ ở của Hoắc Liên Ngao một chút, cô chỉ cần đi một đoạn đường ngắn.
Sau đó, lấy được thứ cô cần là có thể trở về New York.
Tất cả đúng như Khang Kiều mong muốn. Trực thăng đỗ trên bãi cỏ. Phi công chỉ về phía căn nhà màu trắng, nói với Khang Kiều Hoắc Liên Ngao ở trong đó.
Xuống máy bay, Khang Kiều chưa đứng vững nó đã bay đi mất. Khang Kiều hơi ngây người, chỗ này cô không quen biết gì, làm sao quay về.
Nhưng chỉ có thể tạm gác vấn đề này lại. Cô đứng đó nhìn căn nhà màu trắng, biệt thự nghỉ mát của đại gia đúng kiểu Miami, nằm sát bên bờ biển.
Cả căn nhà tối om, căn phòng duy nhất sáng đèn có lẽ rất dễ tìm.
Cũng chỉ khoảng năm, sáu phút Khang Kiều đã ở trong biệt thự, hơn nữa dễ dàng tìm được căn phòng duy nhất đó.
Phong cách điển hình của cậu chủ Liên Ngao, không cần khóa cửa, vì chưa có sự cho phép của anh, mọi người đều không dám mở cửa phòng.
Khang Kiều đẩy cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là tài liệu nằm trên chiếc giường lớn mà cô cần. Ôm chặt nó vào lòng, cô nhìn xung quanh.
Im phăng phắc.
Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều cảm thấy mình vẫn nên chào hỏi chủ nhân ở đây một tiếng.
“Liên Ngao?” Cô gọi dò một tiếng.
Sau tiếng “Liên Ngao” thứ hai, từ ban công vọng vào tiếng anh: “Em đã lấy được thứ của em, giờ em có thể đi”.
Khang Kiều bất ngờ, cậu chủ Liên Ngao dễ tính như vậy từ khi nào?
Cô đánh mắt về phía ban công. Lúc đó Khang Kiều rất kích động muốn chửi một tiếng. Người này mất công mất sức gọi cô tới đây làm gì?
Hoắc Liên Ngao muốn làm gì giờ Khang Kiều không buồn quan tâm. Việc duy nhất cô có thể chắc chắn là cô đã cầm được thứ mình cần.
Ôm theo tài liệu, Khang Kiều rời khỏi phòng, vừa đi vừa du đãng. Dần dần, bước chân của cô cứng lại, vừa cứng vừa chậm.
Cô dừng bước, cách bố trí của căn phòng vừa rồi khiến chân cô run lên. Cô biết, cậu chủ Liên Ngao không dễ tính như vậy.
Cô quay người.
Không đâu, không đâu… Miệng lẩm bẩm, bước chân chạy lại như điên. Cô đẩy cửa phòng ra.
Trước cửa là hai đôi giày thể thao một nam một nữ đặt cạnh nhau. Trên thảm trải sàn màu trắng đặt hoa tươi và rượu, đối diện là chiếc ti vi khảm trên tường. Hình ảnh trên ti vi dừng lại trên một bức hình nhiều màu sắc.Giữa cơn mưa như thác đổ có hai đứa trẻ hôn nhau, tay họ cùng nắm và hướng về một nơi.
Cửa sổ đóng chặt. Lỗ thông gió duy nhất là cánh cửa nối căn phòng và ban công. Cánh cửa che kín ban công màu xanh nhạt, gió từ khe rèm cửa thốc vào.
Cô run tay vén một góc rèm lên.
Qua góc đó là bầu trời và mặt biển đen như mực. Loáng thoáng có thể nhìn thấy sao, sao rơi xuống mặt biển, mê hoặc, mộng ảo.
Anh dựa vào lan can màu trắng sữa, nhắm nghiền hai mắt. Dưới cảnh đêm, anh như một tinh linh bò từ biển lên, biểu cảm chăm chú, như đang lắng nghe. Mỹ nhân ngư dưới biển khi nào mới bò lên?
Sắc mặt anh còn nhợt nhạt hơn màu của lan can vài phần. Tập tài liệu trong lòng rơi xuống. Cô từ từ ngồi sụp xuống cạnh anh.
Cô khẽ khàng, cẩn thận lên tiếng: “Liên Ngao…”.
Hàng mi dài run rẩy, rung rinh. Khi cô những tưởng mình sẽ đợi tới già thì cuối cùng anh cũng mở mắt, yên lặng nhìn cô.
Cô thở phào một hơi, nhưng…
Ngón tay dè dặt chạm lên mặt anh: “Liên Ngao, anh bị bệnh à? Sắc mặt anh trông rất tệ”.
“Em đoán xem.” Anh nói rất khẽ.
Cô lắc đầu: “Không, không không, em không đoán, em không đoán được”.
Phải biết là, Liên Ngao, bây giờ đầu óc em rất hỗn loạn, giống như… giống như trở về đảo Bali năm ấy. Không biết vì sao, em cảm thấy căn phòng này giống hệt căn phòng trên đảo.
Anh thở dài, từ từ đặt tay lên lông mi cô: “Đầu gỗ, lần này anh không chạy nữa”.
Cô dỏng tai nghe tiếng anh: “Mặc dù đã muộn mất tám năm, nhưng anh vẫn làm. Đầu gỗ, lần này, anh không chạy đâu”.
Ánh trăng ánh sao, tất cả đều hóa thành anh. Khuôn mặt tái nhợt của anh cứ thế ghé sát lại gần cô.
Anh từ từ, từ từ nhắm mắt lại.
Không, không, đừng như vậy, Liên Ngao, em xin anh đừng như vậy.
Những tiếng “hức hức” trở thành một chuỗi âm thanh động lòng người, cổ vũ tư duy sắp rời rạc của anh, anh tập trung tinh thần lắng nghe.
Anh từng nói, anh nhất định sẽ khiến cô khóc tèm lem mặt mũi vì mình.
Ừm, anh làm được rồi. Có điều, anh không chắc nước mắt cô đã đủ chưa, nhất định phải nhiều hơn đại ngốc mười lần đó.
Để xác nhận, anh gắng gượng mở mắt ra.
Anh lập tức nhìn thấy đôi mắt cá chết.
Mắt cô to thật, có lẽ vì thế mà nước mắt rơi xuống cũng nhiều. Nhiều như vậy, anh nghĩ muốn vượt qua đại ngốc, hoàn toàn không thành vấn đề.
Đầu gỗ của anh, vì anh mà khóc sưng mắt, anh còn gì không thỏa mãn đây?
Nhưng, lúc này anh không thể bỏ qua cơ hội trêu cô?
“Sợ hả?”
Cô khóc tức tưởi, vừa khóc vừa nói: “Sợ, sợ, Liên Ngao, em sợ lắm. Liên Ngao, em cho anh biết, thật ra lần nào em cũng bị anh bắt thóp, lần nào cũng bị anh xoay vòng vòng. Em giận lắm, giận đến nghiến răng kèn kẹt. Bây giờ khó khăn lắm em mới có một cơ hội, em liền nghĩ, em chỉ muốn em cũng được bắt thóp anh một lần”.
Làm sao đây? Đầu gỗ nói xong, anh càng cảm thấy cô đáng yêu hơn. Đáng yêu tới mức xương cốt anh mủn ra, anh muốn hôn cô, muốn vuốt ve cô.
“Hối hận không?”
“Hối hận?” Cô lại bắt đầu nói mấy lời ngốc nghếch: “Hối hận chết đi được. Em hối hận muốn cạo trọc đầu, hối hận muốn ăn thành mập ú, hối hận chỉ muốn bị mọi người phỉ nhổ”.
Làm gì có kiểu hối hận như thế chứ?
“Vậy bây giờ còn muốn về Thượng Hải không?”
Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Không, không, từ nay về sau em không đi đâu hết. Từ nay về sau, đầu gỗ sẽ ở yên bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Liên Ngao, lần này em thề đấy, em thật sự sẽ rất ngoan, rất ngoan.”
Quá tốt rồi.
Cũng, đủ rồi.
Đầu gỗ của anh là thế đấy: Ngốc, không ai ngốc bằng cô; Giảo hoạt, không ai giảo hoạt bằng cô; Nhiệt tình, không ai nhiệt tình bằng cô; Lạnh lùng, không ai lạnh lùng bằng cô; Đáng yêu…
Đáng yêu, cũng không ai bằng.
Hoắc Liên Ngao nghĩ, chưa biết chừng lần này anh chết thật. Để biểu đạt thành ý, anh đã nghiêm túc thực hiện việc này. Trước khi chết, anh phải nói với cô một câu.
“Đầu gỗ, sau này, anh hiểu rồi.”
Cô cứ nhìn anh như thế, nhìn anh từ từ nhắm mắt lại.
Hàng mi dài hắt bóng xuống mặt anh, cái bóng đó như một bức tượng cẩm thạch bị cố định, một giây sau sẽ trở thành vĩnh cửu.
Cô vô thức chạm vào tay anh, bàn tay lạnh như cơn gió đêm đông, không cẩn thận bay khỏi cửa sổ lúc nào chẳng biết.
Không, không, không thể như vậy, cô đã dự chán mấy đám tang rồi.
Không không, Liên Ngao, anh không nỡ bắt em dự tới đám tang thứ năm đâu. Giống như anh nói rất nhiều lần muốn ném em qua cửa sổ nhưng vẫn không làm vậy.
Làn gió đêm thổi tới, Khang Kiều nhớ lại chiếc điện thoại nhìn thấy trong phòng, miệng nói: “Liên Ngao, em đi gọi điện thoại ngay. Liên Ngao, anh ngồi đây đợi em. Liên Ngao…”.
Tay cô bị giữ chặt.
Cô quay lại.
Anh đang nói.
Nhưng làm sao bây giờ, giọng anh nhỏ quá, cô không nghe thấy.
Cô giãy giụa nhưng bị anh nắm rất gắt gao.
Nước mắt và mồ hôi nhỏ xuống. Cô từ từ sát lại gần anh, áp tai lên môi anh.
Dùng hết sức mình để lắng nghe.
“Đầu gỗ.”
“Ừm…”
“Đầu gỗ, có những chuyện dù em không nói anh cũng dám làm. Ví dụ như sắp xếp bạn gái cho Hàn Tông, phá hoại hôn nhân của em. Ví dụ như ngày ngày úm cho anh ấy chết. Ví dụ như vì em uống cả lọ thuốc ngủ mà không hề chớp mắt.”
“Hay… yêu em như một kẻ điên…”
*Chính văn hoàn*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook