Khang Hi Trọng Sinh Dưỡng Thái Tử
-
Chương 53
"Nhị ca, Bảo Thành…" Nghe nói thái tử gia tỉnh, Dận Chân cùng Khang Hi vội vàng chạy về, không hẹn mà trăm miệng một lời cùng gọi.
Thái tử ôm ngực, kỳ quái nhìn hai người kia. Dận Chân với Khang Hi liếc nhìn nhau, đi về phía Dận Nhưng.
"Bảo Thành, tỉnh, cảm thấy tốt hơn chưa?" Khang Hi nhanh chân chiếm lấy chỗ ngồi gần Dận Nhưng nhất, Dận Chân tức không có chỗ xả, xấu hổ đứng một bên, nhìn hai người kia thân thiết."Nhi thần không sao rồi, hoàng a mã đã tốt chưa?" Thái tử gia cũng quan tâm hỏi Khang Hi.
"Được rồi, trẫm không có việc gì hết, ngươi đó, không làm cho trẫm bớt lo, đã bị thương như vậy còn lao tới đây làm gì." Khang Hi nói lời trách cứ nhưng trong mắt không giấu được sủng nịch.
"Nhi thần không phải là quan tâm hoàng a mã sao?" Trên gương mặt tái nhợt của thái tử lại nổi lên một mạt đỏ ửng.
Dận Chân đứng cạnh nửa câu cũng không chen lọt nhưng da mặt hắn vẫn đủ dày, không có nửa điểm ý tứ muốn rời đi, cho dù trong lòng không dễ chịu cũng không thể hiện ra ngoài.
Lương Cửu công công vào đưa dược, Dận Chân lúc này tay mắt lanh lẹ đón lấy, nhìn cũng không nhìn Khang Hi, muốn đích thân động thủ.
Khang Hi chiếm vị trí không cho, miệng cười mắt không cười nhìn chằm chằm Dận Chân, không nói một lời. Khí thế giương cung bạt kiếm làm thái tử gia ẩn ẩn cảm thấy hai người này khẳng định có vấn đề, lại nghĩ không ra là vấn đề gì, ngực đau tức, lại ho khan.
Hai người kia lập tức lại đồng thanh, "Đừng nhúc nhích." Những lúc cần thì lại rất đồng tâm nhất trí.
"Bảo Thành/Nhị ca…" Nói hai người này không phải phụ tử còn lâu mới có ai tin.
"Ngươi muốn cái gì?" Lại lần nữa đồng thanh. Thái tử gia không bình tĩnh nổi nữa rồi, hai người này có phải bị bệnh rồi không.
"Khụ, khụ…" Khang Hi giả vờ ho khan vài tiếng, nhàn nhạt liếc Dận Chân, "Đưa dược cho trẫm, vất vả lâu như vậy, ngươi cũng nên đi nghỉ đi." Khang Hi thực sự cảm thấy Dận Chân rất phiền, trực tiếp dùng thân phận hoàng đế đuổi người.
Dận Chân có khổ không thể nói, chỉ có thể cam chịu, sắc mặt vẫn không lộ nửa điểm mất hứng, chỉ nhẹ nhàng trả lời, "Nhi thần không sao, ngược lại là hoàng a mã bệnh nặng mới khỏi, cần phải điều dưỡng cẩn thận mới đúng, nếu ngài bởi vì nhị ca mà lại bệnh, nhị ca cũng sẽ áy náy không thôi. Thần dân khắp thiên hạ vẫn cần hoàng a mã." Lời nói uyển chuyển thành công ngăn cản Khang Hi.
Thái tử nghe Dận Chân nói cũng thấy có lý, lôi kéo tay áo Khang Hi lo lắng nói, "Tứ đệ nói phải, hoàng a mã đi nghỉ đi, nhi thần không có việc gì rồi." Trong mắt tràn đầy quan tâm làm Khang Hi rất hưởng thụ nhưng cũng rất khó chịu, rất có cảm giác thái tử gia bị người đoạt mất. Dận Chân ở nơi hai người họ không nhìn thấy, nhàn nhạt cười cười.
Khang Hi hoàn toàn có thể tảng lờ lời của Dận Chân, dù sao hắn mới là hoàng đế, thế nhưng lại không lay chuyển được thái tử gia, đành phải thỏa hiệp, "Vậy Bảo Thành ngoan ngoãn uống thuốc rồi hoàng a mã sẽ đi nghỉ ngơi."
Thái tử gia đau khổ nhìn Khang Hi cưỡng chế đoạt bát thuốc từ tay Dận Chân, vẻ mặt không vui, "Đắng…"
"Trẫm cho người bỏ thêm mật đường sẽ không đắng nữa, Bảo Thành ngoan." Khang Hi không ngừng dỗ dành, trong mắt là nhu ý vô hạn. Một người dụ dỗ, một người phàn nàn uống, hình tượng nhìn thế nào cũng thấy ấu trĩ, thế nhưng Dận Chân lại không bình tĩnh nổi. Thời điểm Khang Hi bón thuốc cho thái tử thể hiện ta đây hào khí vạn trượng, một chút cũng không cần hắn, cái loại biểu lộ này hắn đã từng gặp, trong lòng đắng chát.
Khang Hi trong lòng đã lôi Dận Chân ra mắng mấy lượt, ai bảo tên nhóc con này không biết thức thời như vậy.
"Khục, khục, khục…" Thái tử gia đột nhiên bị sặc, khó chịu ho khan.
Dận Chân nhanh chóng lấy trà, đưa cho thái tử, thừa dịp Khang Hi quay người lấy khăn, thoắt cái đoạt lấy vị trí của hắn, vỗ nhẹ lưng thái tử giúp y thuận khí.
"Ngươi không sao chứ?" Trong mắt cũng đầy lo lắng. Dận Nhưng chỉ tùy ý phất phất tay, ra hiệu mình không sao.
Mặt Khang Hi đều tối sầm, tức đến nghiến răng. Trẫm không thoải mái, ngươi cũng đừng hòng, đối Dận Chân lạnh giọng nói, "Được rồi, Bảo Thành cũng đã mệt, ngươi theo trẫm trở về, có một số việc trẫm cần ngươi xử lý." Khang Hi không muốn sau khi mình rời đi chỉ còn Dận Chân ở lại đây, cùng thái tử gia bồi dưỡng cảm tình.
Dận Chân bất đắc dĩ phải đáp ứng, hắn cũng bó tay, hoàng đế không phải là hắn, cùng cha mình tranh người, tựu chung cũng không phải chuyện dễ dàng.
Khang Hi thấy Dận Chân đứng dậy liền nhanh chóng tiến tới thay thái tử đắp kín chăn, lại tràn đầy sủng nịch dặn dò thêm một đống chuyện mới luyến tiếc rời đi.
"Ngươi không phải muốn thẩm tra vụ thái tử bị thương làm náo động kinh thành sao? Trẫm ân chuẩn, ngươi ngay trong ngày hôm nay hồi kinh xử lý, trẫm không muốn kéo dài quá lâu." Khang Hi lạnh lùng đối Dận Chân nói.
"Nhi thần lĩnh chỉ." Dận Chân tạ ơn, quay người muốn ly khai.
Khang Hi lại nhìn bóng lưng hắn cảnh cáo, "Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói… đừng để trẫm phát hiện ngươi có bất kì hành vi mờ ám nào, trẫm nhất định sẽ không nhân từ nương tay. Còn có, ngươi không cần tới tạm biệt thái tử, trẫm sẽ báo tin thay ngươi."
Dận Chân không quay đầu lại rời đi, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, thật nực cười.
Dận Chân tuân theo thánh ý, không đến gặp thái tử gia tạm biệt nhưng trong lòng bùi ngùi mãi thôi. Dùng trí thông minh của hắn, sao có thể ở trước mặt Khang Hi thể hiện tình cảm lộ liễu như vậy, hắn muốn chính là cơ hội được thẩm tra xử lý vụ án của thái tử, hắn không tin bất luận kẻ nào, hắn muốn chính mình tự tay tra hết thảy, dám tổn thương người hắn để ý, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Mà rất rõ ràng trong lòng Khang Hi vẫn còn đề phòng hắn, không muốn đưa vụ này cho hắn làm. Dận Chân đánh cuộc với tâm tư đố kị của Khang Hi, chỉ cần hắn biểu hiện thân mật với thái tử gia thêm một chút, với lòng dạ hẹp hòi của Khang Hi, nhất định sẽ muốn đuổi hắn về kinh. Mà muốn dễ dàng đuổi hắn về kinh, còn có một lý do hợp lý để giải thích trước mặt thái tử, chỉ có một cách, giao bản án cho hắn.
Hắn hiểu Khang Hi, cùng Khang Hi chơi trò tâm kế, rồi lại làm chính tâm mình mệt mỏi. Dận Chân biết rõ, trong tâm thái tử gia cho đến giờ chưa từng có hắn, hắn không có tư cách gì tranh giành với Khang Hi. Việc hắn có thể làm bây giờ là quét dọn hết thảy, làm cho thái tử cần mình, do đó không ly khai mình. Khang Hi có ngôi vị đế vương, mà hắn không có, hắn xem ra…tự do hơn Khang Hi nhiều.
Dận Chân tuyệt không sợ Khang Hi giết mình, thậm chí tù cấm mình cũng không. Bằng hiểu biết của hắn về Khang Hi, một người chú trọng thanh danh sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ vác lên lưng tội danh giết con, huống chi hắn còn biết rõ thứ người kia khát vọng nhất. Nếu Dận Chân vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, thái tử tuyệt đối sẽ điều tra và chắc chắn sẽ tra được, một khi biết là Khang Hi gây ra, tình cảm phụ tử còn giữ được không cũng là cả một vấn đề. Phải biết nhị ca của hắn là người trong mắt không dung nổi nửa hạt cát, bằng không kiếp trước hắn cũng không dễ dàng khiến hai người họ phụ tử thành thù như vậy.
Thời gian càng dài, hắn và thái tử càng gần gũi, Khang Hi càng khó động vào hắn, huống chi hắn cũng không phải một tên ngốc chỉ biết ngồi chờ chết. Hắn cho tới bây giờ chỉ thích đem quyền chủ động nắm trong tay, nếu hắn gặp chuyện không may, hắn tuyệt đối cũng không để Khang Hi sống tử tế. Phải biết Dận Chân cũng nắm giữ kí ức kiếp trước, nếu hắn nói cho thái tử, y tất nhiên sẽ không tin nhưng khúc mắc nhất định sẽ có. Vì những lý do đó, Khang Hi tuyệt sẽ không vô cớ động vào hắn, huống hồ hắn hành động cẩn thận, chặt chẽ, muốn động hắn cũng không dễ gì.
***
Đêm khuya, Khang Hi nương theo ánh trăng chiếu rọi nhìn khuôn mặt thái tử gia đang ngủ an tường, cảm khái vạn phần. Hắn theo dõi Dận Chân nhiều năm như vậy, vậy mà không phát hiện ra cái gì. Tâm cơ cùng ẩn nhẫn của Dận Chân làm hắn e sợ cùng kiêng kị.
Khang Hi coi trọng thái tử như vậy, sao có thể an tâm để y một mình ở lại kinh thành mà không có bảo đảm. Từ trước khi rời kinh, hắn đã để lại ám vệ theo sát thái tử gia, lại không ngờ vẫn xảy ra chuyện. Mà hắn cuối cùng vẫn không thể chống đỡ áp lực chiến tranh cộng thêm cấp hỏa công tâm mà đổ bệnh, liên tiếp nhiều ngày hôn mê bất tỉnh, không hạ được chỉ thị, làm cho cục diện hoàn toàn mất khống chế, trực tiếp làm thái tử bị thương. Nếu như không phải về sau biết được là Long Khoa Đa dẫn người đột nhiên xông ra trước khi người của hắn ra mặt, hắn cũng không biết có người cũng chú ý đến thái tử giống mình. Mà người này cư nhiên là Dận Chân, Dận Chân vì mang tâm tư bảo hộ thái tử giống mình nên mới lộ ra chân tướng, làm cho Khang Hi không thể không cẩn thận. Người hắn một tay che chở cuối cùng cũng trưởng thành, Dận Chân lại xuất hiện làm cho hắn càng sợ hãi sẽ mất đi, làm hắn cấp tốc khát vọng có được y.
Dận Chân có chủ ý gì, Khang Hi không phải kẻ ngu, tất nhiên cũng biết, chẳng qua suy đi tính lại, việc này đối mình chỉ có lợi mà thôi cho nên mới để cho Dận Chân đi xử lý. Hắn phải tranh thủ trong thời gian này nắm chắc tâm tư thái tử. Bằng không có một uy hiếp lớn như vậy, hắn rất không an lòng, có cảm giác thái tử tùy thời sẽ bị cướp mất.
"Bảo Thành…" Khang Hi mơn trớn khuôn mặt thái tử, thì thào tự nói, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Thái tử gia lại bỗng nhiên mở mắt, nhẹ cười, "Hoàng a mã."
Khang Hi có chút xấu hổ, "Ngươi thế nào lại tỉnh?"
Thái tử kì quái nhìn hắn, "Ta ngủ đủ rồi."
Cười hì hì gối đầu lên đùi Khang Hi, Khang Hi cũng sủng nịch xoa đầu y.
"Hoàng a mã, ngươi không thích Dận Chân đúng không?" Thái tử gia đột nhiên hỏi.
Khang Hi chỉ cười cười không trả lời.
Thái tử gia lại lẩm bẩm, "Kỳ thực Dận Chân cũng không tệ, chỉ là hơi lạnh lùng, nếu không phải lần này hắn từ chỗ người phương tây lấy được kí ninh, bệnh của hoàng a mã cũng không thể nhanh khỏi như vậy."
"Vậy sao? Xem ra Bảo Thành rất thích Dận Chân." Tươi cười của Khang Hi đột nhiên cứng lại.
Thái tử gia chớp chớp đôi con ngươi vô tội nhìn Khang Hi, ho khan vài tiếng.
"Bảo Thành thích Dận Chân hay thích trẫm?" Khang Hi đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt thái tử gia.
Cái này làm thái tử có chút mất tự nhiên, đảo mắt qua chỗ khác, Khang Hi lại nhất định không chịu buông tha, "Nhìn trẫm, trả lời trẫm!" Trong mắt tràn đầy bá đạo.
"Ta… Ta…" Dận Nhưng ấp úng không đáp.
Trong mắt Khang Hi ẩn ẩn hiện lên tức giận, mượn ánh trăng, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi thái tử.
Thái tử ôm ngực, kỳ quái nhìn hai người kia. Dận Chân với Khang Hi liếc nhìn nhau, đi về phía Dận Nhưng.
"Bảo Thành, tỉnh, cảm thấy tốt hơn chưa?" Khang Hi nhanh chân chiếm lấy chỗ ngồi gần Dận Nhưng nhất, Dận Chân tức không có chỗ xả, xấu hổ đứng một bên, nhìn hai người kia thân thiết."Nhi thần không sao rồi, hoàng a mã đã tốt chưa?" Thái tử gia cũng quan tâm hỏi Khang Hi.
"Được rồi, trẫm không có việc gì hết, ngươi đó, không làm cho trẫm bớt lo, đã bị thương như vậy còn lao tới đây làm gì." Khang Hi nói lời trách cứ nhưng trong mắt không giấu được sủng nịch.
"Nhi thần không phải là quan tâm hoàng a mã sao?" Trên gương mặt tái nhợt của thái tử lại nổi lên một mạt đỏ ửng.
Dận Chân đứng cạnh nửa câu cũng không chen lọt nhưng da mặt hắn vẫn đủ dày, không có nửa điểm ý tứ muốn rời đi, cho dù trong lòng không dễ chịu cũng không thể hiện ra ngoài.
Lương Cửu công công vào đưa dược, Dận Chân lúc này tay mắt lanh lẹ đón lấy, nhìn cũng không nhìn Khang Hi, muốn đích thân động thủ.
Khang Hi chiếm vị trí không cho, miệng cười mắt không cười nhìn chằm chằm Dận Chân, không nói một lời. Khí thế giương cung bạt kiếm làm thái tử gia ẩn ẩn cảm thấy hai người này khẳng định có vấn đề, lại nghĩ không ra là vấn đề gì, ngực đau tức, lại ho khan.
Hai người kia lập tức lại đồng thanh, "Đừng nhúc nhích." Những lúc cần thì lại rất đồng tâm nhất trí.
"Bảo Thành/Nhị ca…" Nói hai người này không phải phụ tử còn lâu mới có ai tin.
"Ngươi muốn cái gì?" Lại lần nữa đồng thanh. Thái tử gia không bình tĩnh nổi nữa rồi, hai người này có phải bị bệnh rồi không.
"Khụ, khụ…" Khang Hi giả vờ ho khan vài tiếng, nhàn nhạt liếc Dận Chân, "Đưa dược cho trẫm, vất vả lâu như vậy, ngươi cũng nên đi nghỉ đi." Khang Hi thực sự cảm thấy Dận Chân rất phiền, trực tiếp dùng thân phận hoàng đế đuổi người.
Dận Chân có khổ không thể nói, chỉ có thể cam chịu, sắc mặt vẫn không lộ nửa điểm mất hứng, chỉ nhẹ nhàng trả lời, "Nhi thần không sao, ngược lại là hoàng a mã bệnh nặng mới khỏi, cần phải điều dưỡng cẩn thận mới đúng, nếu ngài bởi vì nhị ca mà lại bệnh, nhị ca cũng sẽ áy náy không thôi. Thần dân khắp thiên hạ vẫn cần hoàng a mã." Lời nói uyển chuyển thành công ngăn cản Khang Hi.
Thái tử nghe Dận Chân nói cũng thấy có lý, lôi kéo tay áo Khang Hi lo lắng nói, "Tứ đệ nói phải, hoàng a mã đi nghỉ đi, nhi thần không có việc gì rồi." Trong mắt tràn đầy quan tâm làm Khang Hi rất hưởng thụ nhưng cũng rất khó chịu, rất có cảm giác thái tử gia bị người đoạt mất. Dận Chân ở nơi hai người họ không nhìn thấy, nhàn nhạt cười cười.
Khang Hi hoàn toàn có thể tảng lờ lời của Dận Chân, dù sao hắn mới là hoàng đế, thế nhưng lại không lay chuyển được thái tử gia, đành phải thỏa hiệp, "Vậy Bảo Thành ngoan ngoãn uống thuốc rồi hoàng a mã sẽ đi nghỉ ngơi."
Thái tử gia đau khổ nhìn Khang Hi cưỡng chế đoạt bát thuốc từ tay Dận Chân, vẻ mặt không vui, "Đắng…"
"Trẫm cho người bỏ thêm mật đường sẽ không đắng nữa, Bảo Thành ngoan." Khang Hi không ngừng dỗ dành, trong mắt là nhu ý vô hạn. Một người dụ dỗ, một người phàn nàn uống, hình tượng nhìn thế nào cũng thấy ấu trĩ, thế nhưng Dận Chân lại không bình tĩnh nổi. Thời điểm Khang Hi bón thuốc cho thái tử thể hiện ta đây hào khí vạn trượng, một chút cũng không cần hắn, cái loại biểu lộ này hắn đã từng gặp, trong lòng đắng chát.
Khang Hi trong lòng đã lôi Dận Chân ra mắng mấy lượt, ai bảo tên nhóc con này không biết thức thời như vậy.
"Khục, khục, khục…" Thái tử gia đột nhiên bị sặc, khó chịu ho khan.
Dận Chân nhanh chóng lấy trà, đưa cho thái tử, thừa dịp Khang Hi quay người lấy khăn, thoắt cái đoạt lấy vị trí của hắn, vỗ nhẹ lưng thái tử giúp y thuận khí.
"Ngươi không sao chứ?" Trong mắt cũng đầy lo lắng. Dận Nhưng chỉ tùy ý phất phất tay, ra hiệu mình không sao.
Mặt Khang Hi đều tối sầm, tức đến nghiến răng. Trẫm không thoải mái, ngươi cũng đừng hòng, đối Dận Chân lạnh giọng nói, "Được rồi, Bảo Thành cũng đã mệt, ngươi theo trẫm trở về, có một số việc trẫm cần ngươi xử lý." Khang Hi không muốn sau khi mình rời đi chỉ còn Dận Chân ở lại đây, cùng thái tử gia bồi dưỡng cảm tình.
Dận Chân bất đắc dĩ phải đáp ứng, hắn cũng bó tay, hoàng đế không phải là hắn, cùng cha mình tranh người, tựu chung cũng không phải chuyện dễ dàng.
Khang Hi thấy Dận Chân đứng dậy liền nhanh chóng tiến tới thay thái tử đắp kín chăn, lại tràn đầy sủng nịch dặn dò thêm một đống chuyện mới luyến tiếc rời đi.
"Ngươi không phải muốn thẩm tra vụ thái tử bị thương làm náo động kinh thành sao? Trẫm ân chuẩn, ngươi ngay trong ngày hôm nay hồi kinh xử lý, trẫm không muốn kéo dài quá lâu." Khang Hi lạnh lùng đối Dận Chân nói.
"Nhi thần lĩnh chỉ." Dận Chân tạ ơn, quay người muốn ly khai.
Khang Hi lại nhìn bóng lưng hắn cảnh cáo, "Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói… đừng để trẫm phát hiện ngươi có bất kì hành vi mờ ám nào, trẫm nhất định sẽ không nhân từ nương tay. Còn có, ngươi không cần tới tạm biệt thái tử, trẫm sẽ báo tin thay ngươi."
Dận Chân không quay đầu lại rời đi, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt, thật nực cười.
Dận Chân tuân theo thánh ý, không đến gặp thái tử gia tạm biệt nhưng trong lòng bùi ngùi mãi thôi. Dùng trí thông minh của hắn, sao có thể ở trước mặt Khang Hi thể hiện tình cảm lộ liễu như vậy, hắn muốn chính là cơ hội được thẩm tra xử lý vụ án của thái tử, hắn không tin bất luận kẻ nào, hắn muốn chính mình tự tay tra hết thảy, dám tổn thương người hắn để ý, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Mà rất rõ ràng trong lòng Khang Hi vẫn còn đề phòng hắn, không muốn đưa vụ này cho hắn làm. Dận Chân đánh cuộc với tâm tư đố kị của Khang Hi, chỉ cần hắn biểu hiện thân mật với thái tử gia thêm một chút, với lòng dạ hẹp hòi của Khang Hi, nhất định sẽ muốn đuổi hắn về kinh. Mà muốn dễ dàng đuổi hắn về kinh, còn có một lý do hợp lý để giải thích trước mặt thái tử, chỉ có một cách, giao bản án cho hắn.
Hắn hiểu Khang Hi, cùng Khang Hi chơi trò tâm kế, rồi lại làm chính tâm mình mệt mỏi. Dận Chân biết rõ, trong tâm thái tử gia cho đến giờ chưa từng có hắn, hắn không có tư cách gì tranh giành với Khang Hi. Việc hắn có thể làm bây giờ là quét dọn hết thảy, làm cho thái tử cần mình, do đó không ly khai mình. Khang Hi có ngôi vị đế vương, mà hắn không có, hắn xem ra…tự do hơn Khang Hi nhiều.
Dận Chân tuyệt không sợ Khang Hi giết mình, thậm chí tù cấm mình cũng không. Bằng hiểu biết của hắn về Khang Hi, một người chú trọng thanh danh sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ vác lên lưng tội danh giết con, huống chi hắn còn biết rõ thứ người kia khát vọng nhất. Nếu Dận Chân vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, thái tử tuyệt đối sẽ điều tra và chắc chắn sẽ tra được, một khi biết là Khang Hi gây ra, tình cảm phụ tử còn giữ được không cũng là cả một vấn đề. Phải biết nhị ca của hắn là người trong mắt không dung nổi nửa hạt cát, bằng không kiếp trước hắn cũng không dễ dàng khiến hai người họ phụ tử thành thù như vậy.
Thời gian càng dài, hắn và thái tử càng gần gũi, Khang Hi càng khó động vào hắn, huống chi hắn cũng không phải một tên ngốc chỉ biết ngồi chờ chết. Hắn cho tới bây giờ chỉ thích đem quyền chủ động nắm trong tay, nếu hắn gặp chuyện không may, hắn tuyệt đối cũng không để Khang Hi sống tử tế. Phải biết Dận Chân cũng nắm giữ kí ức kiếp trước, nếu hắn nói cho thái tử, y tất nhiên sẽ không tin nhưng khúc mắc nhất định sẽ có. Vì những lý do đó, Khang Hi tuyệt sẽ không vô cớ động vào hắn, huống hồ hắn hành động cẩn thận, chặt chẽ, muốn động hắn cũng không dễ gì.
***
Đêm khuya, Khang Hi nương theo ánh trăng chiếu rọi nhìn khuôn mặt thái tử gia đang ngủ an tường, cảm khái vạn phần. Hắn theo dõi Dận Chân nhiều năm như vậy, vậy mà không phát hiện ra cái gì. Tâm cơ cùng ẩn nhẫn của Dận Chân làm hắn e sợ cùng kiêng kị.
Khang Hi coi trọng thái tử như vậy, sao có thể an tâm để y một mình ở lại kinh thành mà không có bảo đảm. Từ trước khi rời kinh, hắn đã để lại ám vệ theo sát thái tử gia, lại không ngờ vẫn xảy ra chuyện. Mà hắn cuối cùng vẫn không thể chống đỡ áp lực chiến tranh cộng thêm cấp hỏa công tâm mà đổ bệnh, liên tiếp nhiều ngày hôn mê bất tỉnh, không hạ được chỉ thị, làm cho cục diện hoàn toàn mất khống chế, trực tiếp làm thái tử bị thương. Nếu như không phải về sau biết được là Long Khoa Đa dẫn người đột nhiên xông ra trước khi người của hắn ra mặt, hắn cũng không biết có người cũng chú ý đến thái tử giống mình. Mà người này cư nhiên là Dận Chân, Dận Chân vì mang tâm tư bảo hộ thái tử giống mình nên mới lộ ra chân tướng, làm cho Khang Hi không thể không cẩn thận. Người hắn một tay che chở cuối cùng cũng trưởng thành, Dận Chân lại xuất hiện làm cho hắn càng sợ hãi sẽ mất đi, làm hắn cấp tốc khát vọng có được y.
Dận Chân có chủ ý gì, Khang Hi không phải kẻ ngu, tất nhiên cũng biết, chẳng qua suy đi tính lại, việc này đối mình chỉ có lợi mà thôi cho nên mới để cho Dận Chân đi xử lý. Hắn phải tranh thủ trong thời gian này nắm chắc tâm tư thái tử. Bằng không có một uy hiếp lớn như vậy, hắn rất không an lòng, có cảm giác thái tử tùy thời sẽ bị cướp mất.
"Bảo Thành…" Khang Hi mơn trớn khuôn mặt thái tử, thì thào tự nói, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Thái tử gia lại bỗng nhiên mở mắt, nhẹ cười, "Hoàng a mã."
Khang Hi có chút xấu hổ, "Ngươi thế nào lại tỉnh?"
Thái tử kì quái nhìn hắn, "Ta ngủ đủ rồi."
Cười hì hì gối đầu lên đùi Khang Hi, Khang Hi cũng sủng nịch xoa đầu y.
"Hoàng a mã, ngươi không thích Dận Chân đúng không?" Thái tử gia đột nhiên hỏi.
Khang Hi chỉ cười cười không trả lời.
Thái tử gia lại lẩm bẩm, "Kỳ thực Dận Chân cũng không tệ, chỉ là hơi lạnh lùng, nếu không phải lần này hắn từ chỗ người phương tây lấy được kí ninh, bệnh của hoàng a mã cũng không thể nhanh khỏi như vậy."
"Vậy sao? Xem ra Bảo Thành rất thích Dận Chân." Tươi cười của Khang Hi đột nhiên cứng lại.
Thái tử gia chớp chớp đôi con ngươi vô tội nhìn Khang Hi, ho khan vài tiếng.
"Bảo Thành thích Dận Chân hay thích trẫm?" Khang Hi đột nhiên nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt thái tử gia.
Cái này làm thái tử có chút mất tự nhiên, đảo mắt qua chỗ khác, Khang Hi lại nhất định không chịu buông tha, "Nhìn trẫm, trả lời trẫm!" Trong mắt tràn đầy bá đạo.
"Ta… Ta…" Dận Nhưng ấp úng không đáp.
Trong mắt Khang Hi ẩn ẩn hiện lên tức giận, mượn ánh trăng, đột nhiên cúi xuống hôn lên môi thái tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook