*

"Vi thần khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Bình thân." Khang Hi thản nhiên nói.

"Tạ hoàng thượng."

"Ngồi đi."

Khang Hi duy trì biểu hiện bình ổn, "Tử Thanh, dạo này vẫn khỏe?"

"Vi thần hết thảy mạnh khỏe." Tào Dần cung kính nói.

"Lần này tiếp giá ngươi làm vô cùng tốt, Tử Thanh cho tới bây giờ làm việc luôn vừa ý trẫm, nhưng mà…" Gương mặt đang cười của Khang Hi lập tức lạnh xuống.

Dọa Tào Dần toát mồ hôi lạnh, "Không biết hoàng thượng có ý gì?"

"Sòng bạc kia rốt cuộc là cái gì, ngươi phải chăng cũng có một chân trong đó?" Khang Hi lạnh lùng hỏi.

"Vi thần không dám, sòng bài này vốn đã ăn sâu bám rễ ở đây từ lâu, trong đó phức tạp, rắc rối khó gỡ không phải dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng. Vi thần, vi thần…" Tào Dần vội vàng quỳ xuống.

Khang Hi lại âm trầm nói tiếp, "Nói như vậy, ngươi cũng tham dự trong đó rồi. Đừng nói trẫm không cho ngươi cơ hội, trong vòng ba ngày, trình tấu chương lên, giải thích rõ ràng việc này cho trẫm, còn có trước khi trẫm hồi kinh, đem những gì ngươi còn thiếu bổ sung lại toàn bộ. Nếu không phải nể mặt nhũ mẫu, trẫm sẽ không tha nhẹ cho ngươi như vậy. Ngươi tự mình hiểu lấy."

"Vi thần hiểu… hiểu… rõ." Tào Dần sợ hãi nói.

Là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, Tào gia về sau suy bại cũng là bởi thiếu hụt quá nhiều, không bổ sung nổi. Thà rằng nhất thời lòng dạ ác độc, gã cũng không muốn Tào gia ngày sau rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.

"Tử Thanh còn có chuyện?" Khang Hi nhàn nhạt hỏi.

"Các vị đại nhân ở Giang Ninh phủ đã biết hoàng thượng tới, muốn vì hoàng thượng bày tiệc tiếp đón." Tào Dần nuốt một ngụm nước bọt, sợ hãi nói, hiển nhiên là bị nộ khí của Khang Hi dọa sợ rồi.

"Vậy sao? Đã như vậy, trẫm đi xem sao." Khang Hi lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương