Khán Thượng Tha
-
Chương 57: Phục hồi
Hai mắt không khỏi trợn to, chiếc nhẫn này, vì sao…
“Ta biết tình yêu của chúng ta là mãi mãi.”
Đột nhiên, trong ý nghĩ lại hiện ra hình ảnh lúc Sở Trung Thiên bày tỏ với hắn, khi đó hắn rất hạnh phúc.
“Không…” Trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang từng chút từng chút vỡ ra, bên trong đó, là tình yêu của hắn với Sở Trung Thiên.
Nhanh chóng đem chiếc nhẫn nhét trở lại ngăn kéo, Trầm Di bước trở lại phòng tắm.
Mở vòi nước dội lên mặt mình, liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại.
Nếu không phải vì Sở Trung Thiên còn đang sinh bệnh, Trầm Di thật sự muốn rời xa cái chỗ này.
Dùng khăn mặt gói kỹ túi chườm nước đá, đặt lên đầu Sở Trung Thiên.
“Ngươi tại sao lại sinh bệnh?” Trong lòng cảm thấy Sở Trung Thiên dường như rất ít khi sinh bệnh. Ngoại trừ lần kia…
[ cái lần xxoo trong phòng tắm kia, Sở Trung Thiên xả nước, sau đó cảm mạo. Nếu đã quên có thể xem lại các chương trước.] ( chap 23, 24)
“Có thể là do hai tuần lễ không ngủ a, hơn nữa…” Hơn nữa phải xử lý mấy lão già trong ban giám đốc.
“Con mẹ nó, ngươi đã hai tuần lễ không ngủ được???? ” Trầm Di nhịn không được mắng lên. “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Công tác bề bộn …” Sở Trung Thiên không khỏi cười cười, cũng có thể chỉ khi nào hắn sinh bệnh, Trầm Di mới có thể chú ý đến hắn, mới có thể quan tâm đến hắn.
Cái loại cảm giác này, thật tốt.
“————–” Trầm Di thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt.
Bởi vì bị Sở Trung Thiên khiến cho không nói được lời nào, chuyện chiếc nhẫn bị Trầm Di theo thói quen mà ném ra khỏi đầu.
Có một số việc, không nghĩ đến có lẽ sẽ tốt hơn.
Trầm Di không hề phát hiện ra, tình yêu của hắn đối với Sở Trung Thiên, có một phần nào đó, đã lộ ra ngoài, rốt cuộc không cách nào giấu đi rồi.
Dần dần, Sở Trung Thiên cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, dần dần nhắm mắt lại.
Trầm Di sờ lên túi chườm nước đá, sau cầm đem túi chườm nước đá xuống, giúp thay túi chườm nước đá mới.
Lúc Sở Trung Thiên thì hoàn toàn mất đi nhuệ khí lúc làm việc, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ vậy. Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên, không khỏi cười cười.
Vẫn liên tục thay đổi túi chườm đá, nhưng mà lại cảm thấy cơ thể Sở Trung Thiên càng ngày càng nóng.
“Này ——” Trầm Di muốn gọi Sở Trung Thiên dậy. Nhưng mà Sở Trung Thiên lại không hề tỉnh lại.
Mặt của Sở Trung Thiên nóng đến bỏng cả tay.
Trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Trầm Di chạy tới phòng tắm xả một chậu nước, cầm khăn mặt, đi đến bên giường Sở Trung Thiên, sau đó trèo lên.
Kéo chăn của Sở Trung Thiên ra, cúi người xuống, cởi nút áo ngủ của Sở Trung Thiên.
Một nút,
Hai nút.
Cởi áo ngủ của Sở Trung Thiên.
Nỗ lực không chú ý đến gì hết, chỉ là cầm khăn mặt lau sạch lấy thân thể nóng hổi của Sở Trung Thiên.
Lúc lau người Sở Trung Thiên thì có đôi khi ngón tay không kiểm soát được mà chạm phải da thịt đối phương, tay không tự giác được mà run lên.
Sau đó Trầm Di hít sâu hai cái, tiếp tục lau.
Cứ như vậy liên tục lau.
Nếu mà không khá hơn, phải đi bệnh viện a.
Lau một lúc rất lâu, thân thể Sở Trung Thiên có vẻ không nóng lên nữa.
“Ngô…mẹ…mẹ…” Sở Trung Thiên nói mơ rất khẽ khiến người ta không nghe rõ.
Dường như chưa bao giờ tồn tại, tiêu tán trong không khí.
“Không….” Lông mày Sở Trung Thiên đột nhiên nhăn lại, biểu lộ vô cùng thống khổ.
“Làm sao vậy??? ” Không lẽ vẫn còn sốt? Trầm Di không khỏi vươn tay, kiểm tra nhiệt độ trên trán của Sở Trung Thiên.
“Này…Sở…” Bàn tay kiểm tra đột nhiên bị Sở Trung Thiên giữ chặt.
Trầm Di vươn tay, muốn lôi tay của mình ra.
Đối phương nắm chặt hơn, Trầm Di đẩy Sở Trung Thiên ra.
Sở Trung Thiên ôm chặt lấy Trầm Di, nhất định không buông ra.
“Đừng rời bỏ ta…” Càng thêm dùng sức ôm lấy, Trầm Di có cảm giác người mình sắp gãy rồi.
“Sở Trung Thiên…” Cảm giác được rõ ràng thân thể Sở Trung Thiên đang run rẩy, Trầm Di không biết phải làm sao bây giờ.
“Đừng rời bỏ ta…” Sở Trung Thiên lúc này tựa như một đứa trẻ đang bị thương.
Vận mệnh vô cùng nặng nề, luôn khiến cho hắn không thở nổi.
Một gia đình để hắn có thể thư giãn, hắn không có.
Một tình nhân để có thể cho hắn thư giãn, hắn đã mất đi.
Cho nên, hắn chỉ có thể thừa nhận tất cả mọi gánh nặng. Cho đến vĩnh viễn.
“Còn đang phát sốt?” Trầm Di nỗ lực không để ý đến những lời Sở Trung Thiên nói. Đè xuống gợn sóng trong lòng mình.
Sở Trung Thiên là sinh bệnh, cho nên mới muốn người khác ở cùng hắn, hắn căn bản là không biết người hiện đang lau rửa người hắn chính là Trầm Di.
Trầm Di hít một hơi, nỗ lực an ủi bản thân.
Nếu là sinh bệnh, cũng là chuyện bất đắc dĩ a.
Cho nên, Trầm Di mới ngầm đồng ý cho lần ôm này của Sở Trung Thiên.
Trầm Di để mặc cho Sở Trung Thiên vuốt ve.
Bất đắc dĩ đặt khăn mặt lên tủ trên đầu giường. Sau đó để cho Sở Trung Thiên ôm lấy.
Cảm giác quen thuộc, làm cho Trầm Di rất an tâm.
Trong đáy lòng Trầm Di, hắn vẫn không hề quên Sở Trung Thiên.
Nói hắn khờ dại cũng được, nói hắn ngu ngốc cũng được.
Trầm Di bất đắc dĩ cười cười, nếu tình yêu, thật sự có thể vứt bỏ một cách đơn giản như vậy, tại sao trên đời này lại có thể có nhiều người vì chuyện tình yêu mà đau khổ đến vậy.
Nghe tiếng nhịp tim của đối phương, từng nhịp từng nhịp gõ vào lòng minh. Chỉ cảm thấy, rất an tâm.
Chậm rãi, ngủ thiếp đi.
Qua thời gian thật lâu, Sở Trung Thiên rốt cục tỉnh lại. Cảm thấy trên người có chút nặng.
Mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt đang say ngủ của Trầm Di đang ở rất gần.
Sở Trung Thiên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Không lẽ mình đang nằm mơ?
Không khỏi nhíu mày, sau đó không khỏi nở nụ cười, cho dù là đang nằm mơ, cũng là một giấc mơ thật đẹp a.
Nhắm mắt lại, tiếp tục thiếp đi.
Lúc Trầm Di tỉnh lại, đã hơn 5h.
Thấy sắc mặt Sở Trung Thiên hoàn toàn khôi phục bình thường. Xuống giường gọi điện thoại gọi cơm tối đến.
Sở Trung Thiên biết Trầm Di xuống giường, nhưng mà hắn chỉ có thể giả bộ ngủ, dù sao ai cũng không muốn bầu không khí trở nên khó xử.
Không tới một lúc, cơm tối đã được đưa đến.
Trầm Di đánh thức Sở Trung Thiên dậy, giúp Sở Trung Thiên ăn cơm.
Kéo cái bàn nhỏ đặt lên trên giường, sau đó đặt phần cơm tối lên trên mặt bàn.
Trầm Di đã muốn đi về.
“Ngươi ở lại đây giúp ta một lát được không? 6h hãy đi.” Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ.
Quả nhiên, chỉ cần hắn không còn sinh bệnh, Trầm Di chỉ muốn rời xa hắn.
Trầm Di chỉ có thể đi về bên giường Sở Trung Thiên. Thành thật ngồi xuống. Sở Trung Thiên còn đang bị bệnh, cứ ưu đãi hắn một chút a.
“Hôm nay, cám ơn ngươi.” Sở Trung Thiên làm bộ lơ đãng, thuận miệng nói ra.
“Không có, đây là nhiệm vụ của ta.” Là lão bản bảo hắn tới. Cũng chính lão bản bảo hắn chiếu cố Sở Trung Thiên.
Trong lòng không khỏi tìm lý do, tìm cớ trốn tránh.
Tận lực tránh cho mình cùng Sở Trung Thiên không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Vừa rồi chỉ là bởi vì Sở Trung Thiên đang bị bệnh, hắn mới…
“Nhiệm vụ của ngươi còn có chiếu cố thủ trưởng?” Không khỏi nói đùa với Trầm Di, hôm nay Sở Trung Thiên thật sự rất vui vẻ.
Càng vui vẻ hơn chính là cái việc giống như nằm mơ mà hóa ra không phải nằm mơ kia, Trầm Di thực sự là không có phòng bị gì mà nằm ngủ bên cạnh hắn.
Dường như từ sau khi hắn trở về, Trầm Di cho tới bây giờ chưa từng bao giờ cười với hắn.
Trầm Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, đúng nha, mình ở đây làm gì?
Đột nhiên phát hiện thái độ của mình đối với Sở Trung Thiên càng ngày càng thái quá.
Hắn hẳn là chán ghét Sở Trung Thiên, không phải sao?
“Lời trêu đùa của ngươi tuyệt không buồn cười…Ta đi trước …”
Lời nói của Sở Trung Thiên, đột nhiên đánh thức Trầm Di.
Chính mình, đang làm cái gì đây?
Trong lúc chút bất tri bất giác, lòng của mình đã lệch hướng quá nhiều.
Nhất định phải rời xa Sở Trung Thiên.
Bằng không, lòng của mình, thật sự không biết lại chạy đi đâu.
Hắn đã có tình nhân rồi, hắn và Sở Trung Thiên không còn có bất kỳ cơ hội nào nữa.
Hơn nữa, là Sở Trung Thiên vứt bỏ hắn trước.
Trầm Di gần như là chạy ra khỏi phòng Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên chỉ nhìn Trầm Di chạy ra khỏi phòng, trầm mặc không nói gì.
“Ta biết tình yêu của chúng ta là mãi mãi.”
Đột nhiên, trong ý nghĩ lại hiện ra hình ảnh lúc Sở Trung Thiên bày tỏ với hắn, khi đó hắn rất hạnh phúc.
“Không…” Trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ, chỉ thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang từng chút từng chút vỡ ra, bên trong đó, là tình yêu của hắn với Sở Trung Thiên.
Nhanh chóng đem chiếc nhẫn nhét trở lại ngăn kéo, Trầm Di bước trở lại phòng tắm.
Mở vòi nước dội lên mặt mình, liều mạng làm cho mình tỉnh táo lại.
Nếu không phải vì Sở Trung Thiên còn đang sinh bệnh, Trầm Di thật sự muốn rời xa cái chỗ này.
Dùng khăn mặt gói kỹ túi chườm nước đá, đặt lên đầu Sở Trung Thiên.
“Ngươi tại sao lại sinh bệnh?” Trong lòng cảm thấy Sở Trung Thiên dường như rất ít khi sinh bệnh. Ngoại trừ lần kia…
[ cái lần xxoo trong phòng tắm kia, Sở Trung Thiên xả nước, sau đó cảm mạo. Nếu đã quên có thể xem lại các chương trước.] ( chap 23, 24)
“Có thể là do hai tuần lễ không ngủ a, hơn nữa…” Hơn nữa phải xử lý mấy lão già trong ban giám đốc.
“Con mẹ nó, ngươi đã hai tuần lễ không ngủ được???? ” Trầm Di nhịn không được mắng lên. “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Công tác bề bộn …” Sở Trung Thiên không khỏi cười cười, cũng có thể chỉ khi nào hắn sinh bệnh, Trầm Di mới có thể chú ý đến hắn, mới có thể quan tâm đến hắn.
Cái loại cảm giác này, thật tốt.
“————–” Trầm Di thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt.
Bởi vì bị Sở Trung Thiên khiến cho không nói được lời nào, chuyện chiếc nhẫn bị Trầm Di theo thói quen mà ném ra khỏi đầu.
Có một số việc, không nghĩ đến có lẽ sẽ tốt hơn.
Trầm Di không hề phát hiện ra, tình yêu của hắn đối với Sở Trung Thiên, có một phần nào đó, đã lộ ra ngoài, rốt cuộc không cách nào giấu đi rồi.
Dần dần, Sở Trung Thiên cảm thấy càng ngày càng buồn ngủ, dần dần nhắm mắt lại.
Trầm Di sờ lên túi chườm nước đá, sau cầm đem túi chườm nước đá xuống, giúp thay túi chườm nước đá mới.
Lúc Sở Trung Thiên thì hoàn toàn mất đi nhuệ khí lúc làm việc, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ vậy. Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên, không khỏi cười cười.
Vẫn liên tục thay đổi túi chườm đá, nhưng mà lại cảm thấy cơ thể Sở Trung Thiên càng ngày càng nóng.
“Này ——” Trầm Di muốn gọi Sở Trung Thiên dậy. Nhưng mà Sở Trung Thiên lại không hề tỉnh lại.
Mặt của Sở Trung Thiên nóng đến bỏng cả tay.
Trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Trầm Di chạy tới phòng tắm xả một chậu nước, cầm khăn mặt, đi đến bên giường Sở Trung Thiên, sau đó trèo lên.
Kéo chăn của Sở Trung Thiên ra, cúi người xuống, cởi nút áo ngủ của Sở Trung Thiên.
Một nút,
Hai nút.
Cởi áo ngủ của Sở Trung Thiên.
Nỗ lực không chú ý đến gì hết, chỉ là cầm khăn mặt lau sạch lấy thân thể nóng hổi của Sở Trung Thiên.
Lúc lau người Sở Trung Thiên thì có đôi khi ngón tay không kiểm soát được mà chạm phải da thịt đối phương, tay không tự giác được mà run lên.
Sau đó Trầm Di hít sâu hai cái, tiếp tục lau.
Cứ như vậy liên tục lau.
Nếu mà không khá hơn, phải đi bệnh viện a.
Lau một lúc rất lâu, thân thể Sở Trung Thiên có vẻ không nóng lên nữa.
“Ngô…mẹ…mẹ…” Sở Trung Thiên nói mơ rất khẽ khiến người ta không nghe rõ.
Dường như chưa bao giờ tồn tại, tiêu tán trong không khí.
“Không….” Lông mày Sở Trung Thiên đột nhiên nhăn lại, biểu lộ vô cùng thống khổ.
“Làm sao vậy??? ” Không lẽ vẫn còn sốt? Trầm Di không khỏi vươn tay, kiểm tra nhiệt độ trên trán của Sở Trung Thiên.
“Này…Sở…” Bàn tay kiểm tra đột nhiên bị Sở Trung Thiên giữ chặt.
Trầm Di vươn tay, muốn lôi tay của mình ra.
Đối phương nắm chặt hơn, Trầm Di đẩy Sở Trung Thiên ra.
Sở Trung Thiên ôm chặt lấy Trầm Di, nhất định không buông ra.
“Đừng rời bỏ ta…” Càng thêm dùng sức ôm lấy, Trầm Di có cảm giác người mình sắp gãy rồi.
“Sở Trung Thiên…” Cảm giác được rõ ràng thân thể Sở Trung Thiên đang run rẩy, Trầm Di không biết phải làm sao bây giờ.
“Đừng rời bỏ ta…” Sở Trung Thiên lúc này tựa như một đứa trẻ đang bị thương.
Vận mệnh vô cùng nặng nề, luôn khiến cho hắn không thở nổi.
Một gia đình để hắn có thể thư giãn, hắn không có.
Một tình nhân để có thể cho hắn thư giãn, hắn đã mất đi.
Cho nên, hắn chỉ có thể thừa nhận tất cả mọi gánh nặng. Cho đến vĩnh viễn.
“Còn đang phát sốt?” Trầm Di nỗ lực không để ý đến những lời Sở Trung Thiên nói. Đè xuống gợn sóng trong lòng mình.
Sở Trung Thiên là sinh bệnh, cho nên mới muốn người khác ở cùng hắn, hắn căn bản là không biết người hiện đang lau rửa người hắn chính là Trầm Di.
Trầm Di hít một hơi, nỗ lực an ủi bản thân.
Nếu là sinh bệnh, cũng là chuyện bất đắc dĩ a.
Cho nên, Trầm Di mới ngầm đồng ý cho lần ôm này của Sở Trung Thiên.
Trầm Di để mặc cho Sở Trung Thiên vuốt ve.
Bất đắc dĩ đặt khăn mặt lên tủ trên đầu giường. Sau đó để cho Sở Trung Thiên ôm lấy.
Cảm giác quen thuộc, làm cho Trầm Di rất an tâm.
Trong đáy lòng Trầm Di, hắn vẫn không hề quên Sở Trung Thiên.
Nói hắn khờ dại cũng được, nói hắn ngu ngốc cũng được.
Trầm Di bất đắc dĩ cười cười, nếu tình yêu, thật sự có thể vứt bỏ một cách đơn giản như vậy, tại sao trên đời này lại có thể có nhiều người vì chuyện tình yêu mà đau khổ đến vậy.
Nghe tiếng nhịp tim của đối phương, từng nhịp từng nhịp gõ vào lòng minh. Chỉ cảm thấy, rất an tâm.
Chậm rãi, ngủ thiếp đi.
Qua thời gian thật lâu, Sở Trung Thiên rốt cục tỉnh lại. Cảm thấy trên người có chút nặng.
Mở mắt ra, điều đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt đang say ngủ của Trầm Di đang ở rất gần.
Sở Trung Thiên không khỏi ngây ngẩn cả người.
Không lẽ mình đang nằm mơ?
Không khỏi nhíu mày, sau đó không khỏi nở nụ cười, cho dù là đang nằm mơ, cũng là một giấc mơ thật đẹp a.
Nhắm mắt lại, tiếp tục thiếp đi.
Lúc Trầm Di tỉnh lại, đã hơn 5h.
Thấy sắc mặt Sở Trung Thiên hoàn toàn khôi phục bình thường. Xuống giường gọi điện thoại gọi cơm tối đến.
Sở Trung Thiên biết Trầm Di xuống giường, nhưng mà hắn chỉ có thể giả bộ ngủ, dù sao ai cũng không muốn bầu không khí trở nên khó xử.
Không tới một lúc, cơm tối đã được đưa đến.
Trầm Di đánh thức Sở Trung Thiên dậy, giúp Sở Trung Thiên ăn cơm.
Kéo cái bàn nhỏ đặt lên trên giường, sau đó đặt phần cơm tối lên trên mặt bàn.
Trầm Di đã muốn đi về.
“Ngươi ở lại đây giúp ta một lát được không? 6h hãy đi.” Sở Trung Thiên không khỏi cười khổ.
Quả nhiên, chỉ cần hắn không còn sinh bệnh, Trầm Di chỉ muốn rời xa hắn.
Trầm Di chỉ có thể đi về bên giường Sở Trung Thiên. Thành thật ngồi xuống. Sở Trung Thiên còn đang bị bệnh, cứ ưu đãi hắn một chút a.
“Hôm nay, cám ơn ngươi.” Sở Trung Thiên làm bộ lơ đãng, thuận miệng nói ra.
“Không có, đây là nhiệm vụ của ta.” Là lão bản bảo hắn tới. Cũng chính lão bản bảo hắn chiếu cố Sở Trung Thiên.
Trong lòng không khỏi tìm lý do, tìm cớ trốn tránh.
Tận lực tránh cho mình cùng Sở Trung Thiên không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Vừa rồi chỉ là bởi vì Sở Trung Thiên đang bị bệnh, hắn mới…
“Nhiệm vụ của ngươi còn có chiếu cố thủ trưởng?” Không khỏi nói đùa với Trầm Di, hôm nay Sở Trung Thiên thật sự rất vui vẻ.
Càng vui vẻ hơn chính là cái việc giống như nằm mơ mà hóa ra không phải nằm mơ kia, Trầm Di thực sự là không có phòng bị gì mà nằm ngủ bên cạnh hắn.
Dường như từ sau khi hắn trở về, Trầm Di cho tới bây giờ chưa từng bao giờ cười với hắn.
Trầm Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, đúng nha, mình ở đây làm gì?
Đột nhiên phát hiện thái độ của mình đối với Sở Trung Thiên càng ngày càng thái quá.
Hắn hẳn là chán ghét Sở Trung Thiên, không phải sao?
“Lời trêu đùa của ngươi tuyệt không buồn cười…Ta đi trước …”
Lời nói của Sở Trung Thiên, đột nhiên đánh thức Trầm Di.
Chính mình, đang làm cái gì đây?
Trong lúc chút bất tri bất giác, lòng của mình đã lệch hướng quá nhiều.
Nhất định phải rời xa Sở Trung Thiên.
Bằng không, lòng của mình, thật sự không biết lại chạy đi đâu.
Hắn đã có tình nhân rồi, hắn và Sở Trung Thiên không còn có bất kỳ cơ hội nào nữa.
Hơn nữa, là Sở Trung Thiên vứt bỏ hắn trước.
Trầm Di gần như là chạy ra khỏi phòng Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên chỉ nhìn Trầm Di chạy ra khỏi phòng, trầm mặc không nói gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook